Trời Sinh Một Đôi - Chương 389

Tác giả: Đông Thanh Liễu Diệp

“Trong phủ quá nhiều việc, ngoại trừ một lần về Bá phủ uống rượu, gần đây ta đều không thể ra ngoài, ta đi đâu để nghe nói đến Cầm công tử chứ.”
Huyện chủ Trọng Hỷ lúc này mới nói: “Cầm công tử kia cũng mới nổi danh gần đây thôi. Hắn là bằng hữu của An Quận vương, cũng là công tử thế gia ở đại gia tộc khác, bị An Quận vương kéo đến mấy buổi tiệc. Một lần hắn hiển lộ tài đánh đàn, trở thành nhân vật truy đuổi của các nữ tử trong kinh. Khó tránh ngươi không biết chút gì cả.”
Thật vậy không trách được Chân Diệu tụt hậu. Phải biết Cầm công tử này chính là Quân Hạo, phàm là tin tức của Quân Hạo đều sẽ bị La Thiên Trình che chắn sít sao, làm sao tới tai Chân Diệu được chứ?
“Hóa ra là hắn.” Chân Diệu nghe xong liền biết Huyện chủ Trọng Hỷ đang nói đến ai. Nghĩ lại bản thân từng cho rằng người nọ còn là tên háo sắc, liền cả người đều có chút không tự nhiên.
“Lẽ nào ngươi quen biết hắn?” Đôi mắt đen trắng rõ ràng của Trọng Hỷ Huyện chủ ngời sáng.
“Có một lần vô tình gặp An Quận vương, có gặp qua hắn.” Chân Diệu hạ thấp giọng nói: “Trọng Hỷ, sao ta có cảm giác, ngươi có hứng thú với vị Cầm công tử kia nhỉ?”
Thần thái Huyện chủ Trọng Hỷ thản nhiên: “Cầm kỳ thư họa, bình hoa phẩm trà, phàm là người có thể đạt tới đỉnh cao ta đều có hứng thú cả. Đến, chúng ta đánh một ván cờ, được chứ?”
Không biết nàng lấy đâu ra một chiếc thố khắc hình bí đỏ, Chân Diệu tò mò ngước đầu nhìn qua, liền thấy bên trong chiếc thố có phong cách cổ xưa rõ ràng là những con cờ vây đen trắng.
Chân Diệu ngạc nhiên khó ngờ.
Khá lắm, giấu kỹ quá đó!
Nàng liên tục khoát tay: “Thôi, thôi đi. Ngươi biết trình độ của ta rồi mà.”
Huyện chủ Trọng Hỷ cầm lấy quân cờ, thở dài: “Hồ bằng cẩu hữu dễ kiếm, tri âm khó tìm quá!”
Chân Diệu liếc xéo nàng: “Thích nói như vậy lắm sao?”
Huyện chủ Trọng Hỷ liếc nàng, chán chường khuấy động quân cờ.
Chân Diệu nổi lòng muốn trả thù, không có ý tốt cười nói: “Trọng Hỷ, ngươi cảm thấy dạng người gì mới được xưng tụng là thánh cờ?”
Huyện chủ Trọng Hỷ nổi dậy hứng thú, nhướng mày nói: “Xin lắng tai nghe.”
“Ta đã từng gặp được một người, có thể đánh cờ miệng.”
“Đánh cờ miệng?” Vẻ mặt Huyên chủ Trọng Hỷ hiện ra đầy vẻ hoài niệm: “Tiên sinh dạy kỳ nghệ cho ta cũng có thể đánh cờ miệng đấy. Đáng tiếc từ lúc người quy tiên, ở vương triều Đại Chu người có thể đánh cờ miệng đến nghe cũng chẳng nghe nói đến nữa.”
Chân Diệu đắc ý cười cười: “Ta thấy người kia, có thể đồng thời đấu với 5 người.”
Nàng đến từ thế giới kia, kỳ thủ đạt đến trình độ đấy thật ra chính là Viễn Siêu – danh thủ quốc gia của Đại Chu.
“Cái gì!” Huyện chủ Trọng Hỷ thất thố đứng bật dậy, trông thấy ánh mắt kinh ngạc của người khác liền ngồi xuống, kéo tay Chân Diệu giọng gấp gáp hỏi: “Người nọ là ai, hiện ở nơi nào?”
“Người đó… đi xa rồi…” Chân Diệu chột dạ cắn cắn môi: “Thật ra ta cũng không biết hắn, chỉ là ngẫu nhiên trông thấy hắn đồng thời đánh cờ miệng với 5 người nên khắc sâu ấn tượng thôi.”
Hình như Huyện chủ Trọng Hỷ nghe đến nhập thần, lẩm bẩm: “Người như vậy, cờ như vậy, sao có thể không khắc sâu ấn tượng chứ?”
Nàng Ϧóþ cổ tay thở dài: “Sao gặp được người nọ không phải ta kia chứ? Để ngươi gặp được, quá phí của trời mà!”
Chân Diệu trừng nàng: “Đủ rồi nha!”
Huyện chủ Trọng Hỷ lại như nhập ma chướng, hồi lâu không lên tiếng.
“Trọng Hỷ?” Chân Diệu đưa tay chọt nàng.
Trọng Hỷ Huyện chủ nháy mắt mấy cái, lúc này mới hoàn hồn.
“Đừng nghĩ nhiều, kỳ nhân như vậy gặp được là duyên phận khó được.”
“Người đó… bao nhiêu tuổi?”
Chân Diệu nghĩ nghĩ, kỳ thủ từng gặp qua ở kiếp trước: “Vừa mới hai mươi.”
Huyện chủ Trọng Hỷ mấp máy môi, sau đó ghé vào nàng, hạ giọng nói: “Chân Tứ, ta quyết định rồi.”
“Quyết định cái gì?”
Vẻ mặt Trọng Hỷ Huyện chủ đầy trịnh trọng: “Ta sẽ đi nói với mẫu thân, ta muốn dùng cờ chọn rể. Ai có thể đánh cờ miệng đồng thời với 5 người, ta sẽ gả cho hắn.”
Chân Diệu ngã ngồi từ gốc cây xuống, thầm nghĩ hỏng bét. Nếu Huyện chủ Trọng Hỷ thành gái lỡ thì, nàng sẽ chịu trách nhiệm rất lớn đấy!
“Trọng Hỷ…”
“Chân Tứ, sâu trong Lê viên bên kia, chỗ ta có đặt một bàn điểm tâm, nếu ngươi nhàm chán thì đến đó nếm thử một chút đi. Ta đi tìm mẫu thân đã.” Trọng Hỷ Huyện chủ vứt lại Chân Diệu, vội vàng chạy đi.
Chân Diệu nghẹn họng nhìn trân trối, hồi lâu sau mới bất đắc dĩ đứng lên.
Chung quanh chỗ nàng đều là tiểu cô nương chưa lấy chồng. Chân Băng Chân Ngọc lần này không đến, nàng ở lại cũng không làm gì.
Chân Diệu dọc theo phương hướng Huyện chủ Trọng Hỷ chỉ chậm rãi đi vào.
Bốn phía đều là cây lê, hoa lê rơi như tuyết, đọng thành một lớp trên mặt đất, hương mát thoang thoảng, đẹp không sao tả xiết.
Cảnh vật đâu đâu cũng giống nhau, Chân Diệu cất bước đi lòng vòng.
Nàng có chút hối hận, quay người đi ngược lại liền phát giác không thể tìm được đường ra. Nàng loáng thoáng nghe thấy tiếng cười đùa vui vẻ truyền đến từ tứ phía, sau một lúc lâu, bỗng nhiên có tiếng đàn vang lên, tức khắc tiếng cười cười nói nói kia đều không còn nghe thấy nữa. Ngoại trừ tiếng đàn, cũng chỉ còn lại tiếng gió thổi hoa lê xào xạc.
Chân Diệu ngừng chân nghe chốc lát, thầm nghĩ, tiếng đàn này hẳn là nơi Quân Hạo diễn tấu. Nếu là vậy, chỗ của nữ quyến sẽ ngược lại với tiếng đàn.
Nàng đi ngược lại về hướng đó, đi ra hơn trăm bước quả nhiên trông thấy một chiếc bàn đá cách đó không xa, bên cạnh có hai nha hoàn 乃úi tóc kiểu song nha.
Ánh mắt Chân Diệu ngời sáng, vội chạy tới.
Chân Diệu và Huyện chủ Trọng Hỷ là bạn khăn tay, hai tiểu nha hoàn đương nhiên nhận ra nàng, vội dịu dàng thi lễ: “Nô tỳ bái kiến Huyện chủ Giai Minh.”
Chân Diệu khoát khoát tay, ra hiệu cho các nàng không cần đa lễ, tự cầm lấy bình rượu thanh ngọc châm cho mình một ly, đưa tới chóp mũi nhẹ ngưởi, cười nói: “Lê Hoa nhưỡng này thật là hàng thượng phẩm, có điều nữ tử không thể uống nhiều, Trọng Hỷ không chuẩn bị thêm thứ khác sao?”
Mặc dù nói như vậy nhưng nàng vẫn uống một ly. Thời tiết tháng tư, bị lạc trong rừng lâu như vậy nàng đã đổ một lớp mồ hôi mỏng, Lê Hoa nhưỡng cay ngọt tinh khiết, hương thấm vào bụng làm Chân Diệu thoải mái thở dài, lại châm thêm một ly.
Hai tiểu nha hoàn liếc nhau, muốn nói lại thôi, vẫn là đứa hơi lớn tuổi hơn nói: “Huyện chủ Giai Minh, ngài…”
Nàng muốn hỏi sao Huyện chủ lại đến đây, nhưng là một đứa nha hoàn lại hỏi ra lời này có vẻ quá đường đột, lại có chút ngập ngừng.
Chân Diệu quét mắt một vòng đồ ăn trên bàn không khỏi nở nụ cười, cầm một xiên thịt nướng ngon miệng bắt đầu ăn.
Hai nha hoàn lập tức mở mắt thật to.
Chân Diệu liếc nhìn các nàng, nâng khăn lau khóe miệng liền nói: “Trọng Hỷ nói chuẩn bị điểm tâm, ta còn tưởng đều là món ngọt, thật không ngờ tới còn có thịt nướng.”
Nàng lướt qua mỹ thực đầy bàn, vẫy tay với các nàng: “Chắc là Trọng Hỷ không đến rồi, một mình ta cũng không ăn hết những thứ này, có đồ ăn ngon các ngươi cũng tới cầm chia ra ăn đi.”
Hai nha hoàn sợ đến xanh mặt: “Huyện chủ Giai Minh, còn có người tới…”
“Còn có người?” Chân Diệu nhíu mày: “Trọng Hỷ đâu nói với ta.”
Nàng nhìn nhìn chén đũa, vốn trên bàn có tổng cộng sáu bộ, bày thành hình một đóa hoa mai, giờ đã mất đi một, nhìn có vẻ không được đẹp.
“Còn có người đến, các ngươi cũng nên nhắc nhở ta một tiếng chứ.”
Hai nha hoàn khóc không ra nước mắt, thầm nghĩ Huyện chủ ngài ra tay nhanh quá, vốn không kịp nhắc mà!
“Mà thôi, ta nghĩ chắc cũng không có người ngoài.” Chân Diệu không hề khó xử hai nha hoàn, nhìn chén đũa nghĩ nghĩ, liền cầm chén đũa và xiên thịt đặt ra chỗ khác, biến thành hoa mai bốn cánh.
“Được rồi, thế này chắc có khác biệt không nhiều lắm.”
Chân Diệu gật gật đầu, sau đó thân thể cứng đờ, chậm rãi xoay người về hướng khác.
An Quận vương đứng cách đó không xa, cười tủm tỉm nhìn nàng.
“Giai Minh?” An Quận vương vòng vòng trước mặt Chân Diệu.
Lúc này Chân Diệu mới tỉnh hồn, thấy ngoài An Quận vương không còn ai khác mới khẽ nhẹ nhàng thở ra, nghiêm cẩn thi lễ: “Thì ra là Thập Tam Vương huynh. Là mấy người Thập Tam Vương huynh sao? Ha ha ha ha, ta không nên quấy rầy nữa.”
Nói rồi nàng nâng váy định đi, An Quận vương cười nói: “Ta đang đợi người.”
Chân Diệu giật mình, thầm nghĩ Trọng Hỷ không thể nào sắp xếp cho nàng dùng cơm với An Quận vương đâu.
Đang nghĩ ngợi, liền thấy An Quận vương xoay người gọi: “Các ngươi mau tới đi, Giai Minh cũng ở đây này.”
Lời này của hắn như ma pháp châm ngòi náo nhiệt, bỗng chốc có mấy người đi ra từ sau cây lê.
Mấy vị hoàng tử trưởng thành không thiếu một người, có Tiểu vương gia của Vĩnh vương gia, thứ tử Hàn Mộc Vũ của Chiêu Vân Trưởng công chúa, người cuối cùng đang ôm cầm là Quân Hạo.
Chân Diệu ngây ra như phỗng, trong lòng chỉ có một suy nghĩ. Trọng Hỷ, đợi ngươi trở lại đây, xem ta có đánh ૮ɦếƭ ngươi không!
Lục hoàng tử như cười như không nhìn nàng, tay mân mân môi, khẽ cười một tiếng: “Giai Minh, thật không ngờ gặp được muội.”
“Ta cũng không ngờ được.” Chân Diệu giật giật khóe miệng cười cười.
Nàng đành phải kiên trì hành lễ với từng người, đến Quân Hạo thì hơi gật đầu: “Quân tiên sinh.”
“Chân phu nhân.” Khóe môi Quân Hạo nhẹ cười nhìn sang, có thể thốt ra ba chữ đó trong lòng hắn đầy chua xót. Hắn không biết nỗi buồn vô cớ này đến từ nơi nào, lại nhịn không được phải nhìn thoáng qua nàng lần nữa.
Chân Diệu lặng lẽ cắn môi.
Vị Quân tiên sinh này sao nàng có cảm giác rất quái lạ.
Trong mấy người, An Quận vương có vẻ là đứng đầu, Chân Diệu nói với hắn: “Thập Tam Vương huynh, các huynh từ từ nói chuyện, ta không quấy rầy nữa.”
“Giai Minh, đúng lúc gặp được, đừng đi vội, nên nghe Quân Hạo đàn một khúc đi.” An Quận vương chỉ về phía khúc gỗ dưới gốc cây lê, ra hiệu nàng ngồi xuống.
“Giai Minh, ngồi đi.” Lục hoàng tử cho nàng một ánh mắt.
An Quận vương tính tình kỳ quái, nếu không nghe theo hắn nói không chừng hắn sẽ làm ra chuyện gì đó khác thường, một khi phụ hoàng trách xuống, mấy hoàng tử như bọn họ cũng thấy run rẩy cả đầu.
Người ở đây ngoại trừ Quân Hạo đều là người có quan hệ thân thích với nàng. Nhất là Tiểu vương gia, đó đường đường chính chính là nghĩa huynh của nàng. Lại nói muốn thoải mái nghe một khúc cũng không việc gì, Chân Diệu đến ngồi xuống chỗ Lục hoàng tử ra hiệu.
Ngoại trừ Chân Diệu ngồi dưới gốc cây lê, những người còn lại đều vây quanh bàn đá. Chỉ là Quân Hạo cũng không ngồi xuống, mà đi về hướng một cây lê khác, vươn người hái lấy một chiếc lá, nhẹ nhàng phủi phủi.
“Quân Hạo, sao ngươi còn mãi loay hoay với chiếc lá ấy thế?” An Quân vương cười hỏi.
“Lần này không đánh đàn, ta sẽ thổi một khúc trợ hứng cho các vị vậy.” Quân Hạo nói xong, đặt chiếc lá đã lau sạch sẽ đến bên môi, ngón tay nhẹ nhàng đè xuống, một tiếng thổi thoát ra, dường như hắn đang thử âm, lại ngập ngừng vài tiếng, dần dần mới thành làn điệu.
Hắn đang thổi là khúc (Có chút bận lòng)
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc