Trời Sinh Một Đôi - Chương 342

Tác giả: Đông Thanh Liễu Diệp

La Tri Nhã bị Nhị Vương tử thịnh tình khẩn thiết đưa đến Tĩnh Bắc, người có tình sẽ thành thân thuộc, về phần nàng có khóc ngất trên xe ngựa hay không thì không ai biết được.
Nhị Vương tử lòng đầy vui mừng, một lần nữa bước lên con đường tiến về kinh thành Đại Chu phía trước, tất nhiên không cần phải nói thêm.
Kinh thành đã vào tháng bảy, trời nóng như đổ lửa, người trên đường cũng ít đi.
Lá thư đặc sứ Man Vĩ đưa tới đặt trên bàn trong thư phòng Chiêu Phong Đế, khiến ông tức giận không dứt.
Ám sát Công chúa, chuyện này hiển nhiên là Pu't tích của Lệ Vương!
Những tiểu quốc ngoại tộc kia, vì Man Vĩ và khu vực Tĩnh Bắc Đại Chu cách nhau gần nhất, một khi Lệ Vương hưng binh làm loạn, Đại Chu và Man Vĩ hình thành thế giáp công, uy hiếp quá lớn với Tĩnh Bắc, cho nên bên kia mới nhiều lần ra tay với công chúa hòa thân. May mà lần này bọn hắn không thành công, chỉ tiếc cho cô nương phủ Trấn Quốc Công.
Trước khi chia tay, La Tri Nhã đã từng bái biệt Chiêu Phong Đế ở cửa cung, Chiêu Phong Đế thoáng nhìn xa xa, vẫn còn nhớ đó là một cô nương mi mục như vẽ, dịu dàng đáng yêu. Ông thở dài một tiếng, nhấc tay viết một phần thánh chỉ.
“Hoàng Thượng, mấy vị đại nhân đến rồi.” Nội thị cẩn thận từng li từng tí nói.
Chiêu Phong Đế đặt thánh chỉ đã viết xong sang một bên, thản nhiên nói: “Truyền bọn họ vào.”
Một lát sau, mấy vị trọng thần nối đuôi nhau mà vào.
“Các vị ái khanh, chuyện lần trước thương nghị đã có đầu mối?”
Lý Các lão là người đầu tiên đứng ra nói: “Hoàng Thượng, thần cho rằng tuyệt đối không thể mở cấm biển. Loạn lạc Đông Lăng mười mấy năm trước quấy nhiễu vô số dân chúng, đến nay Tướng quân Long Hổ vẫn còn dẹp trừ ở Đông Lăng, một khi mở cấm biển, hậu quả không thể lường được! Mà hiện tại phải tăng thêm binh lính đóng giữ biên giới Man Vĩ. Yến Tây ở xa cũng đang rục rịch, nếu lại mở cấm biển, một khi có chiến sự sẽ vô cùng căng thẳng.”
Lễ bộ Thượng thư Dương Dụ Đức tán thành nói: “Hoàng Thượng, thần cũng cho là không nên mở cấm biển.”
“A, Dương đại nhân có lý do gì?”Chiêu Phong Đế bất động thanh sắc hỏi.
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, hải ngoại phiên bang không đủ lễ chế, hành vi cử chỉ thô bỉ, vùng Đông Ngu phần đông là người ngoại tộc, Đông Ngu đông đảo người Phiên, dân chúng Đại Chu chịu ảnh hưởng của họ, phát sinh chuyện tổn hại phong tục và giáo hóa nhiều vô kể. Còn cả giáo sĩ truyền giáo ở hải ngoại kia, dựng giáo đường ở Đông Ngu, mang nghĩa truyền giáo, kích động dân chúng tin tưởng sách tà. Một khi mở lại cấm biển, phong trào này nổi lên, quả thực là thảm họa của quốc gia a!”
Chiêu Phong Đế đưa ánh mắt hướng về mấy người khác.
“Thần cho là có thể mở cấm biển. Từ khi lũ lụt đặc biệt ở sông Hoài bộc phát từ bốn năm trước, ngân lượng giúp nạn thiên tai, tái xây dựng đã lên đến con số khổng lồ hơn trăm vạn lượng, đến nay quốc khố đã trống rỗng, nếu mở cấm biển, chỉ riêng thuế của một hạng mục này cũng đủ để bổ khuyết thiếu hụt.” Hộ bộ Thượng thư nói.
Đối với lời Hộ bộ Thượng thư nói, trong lòng Chiêu Phong Đế lại ưu sầu, đối mặt với mười vạn vây binh của Lệ vương Tĩnh Bắc, biết rõ hắn sinh dị tâm, nhưng lại không muốn đơn giản đập tan sự thái bình mặt ngoài này, chẳng phải vì không có bạc mà muốn nghỉ ngơi lấy sức thêm mấy năm ư.
“Chẳng lẽ vì bạc, sẽ phải dẫn sói vào nhà sao?” Lý Các lão cả giận nói.
Hộ bộ Thượng thư phất tay áo: “Không có bạc, sao nhà có thể phòng sói?”
Mấy trọng thần bên nào cũng cho mình đúng, nói đến nước bọt văng khắp nơi, cãi vã không khác gì ngoài chợ rau dân gian, Chiêu Phong Đế ngồi sau án thư cầm quạt che hờ, nhìn chằm chằm vào cái nghiên mực Đoan Khê khắc rồng kia, ngay vào lúc trước khi cầm nó ném thì đã kịp nói: “Mấy vị ái khanh. Chuyện này có lẽ để ngày khác bàn lại đi.”
Đuổi hết mọi người ra ngoài, Chiêu Phong Đế xoa xoa huyệt thái dương không ngừng giật thình thịch, trong lòng cảm khái, rốt cuộc là già rồi, trước kia những lão gia hỏa này tranh cãi hơn hai canh giờ trước mặt ông, ông còn hào hứng bừng bừng coi như đang xem cuộc vui, nhưng bây giờ đã có xúc động muốn cầm nghiên mực ném vào đầu bọn họ!
“Đi truyền chỉ đi.”Chiêu Phong Đế phân phó nội thị xong, đứng dậy ra khỏi ngự thư phòng, ngừng một chút ở chỗ ngã rẽ, nói, “Bãi giá Ngọc Đường Cung.”
Nội thị sửng sốt.
Ngọc Đường Cung là tẩm cung của Tưởng Chiêu Nghi, đã từng là Quý phi, sau bị giáng xuống làm Chiêu Nghi. Từ sau khi Tưởng Chiêu Nghi thất sủng, Hoàng Thượng chẳng bao giờ đặt chân đến Ngọc Đường Cung này nữa.
Trong lòng hắn kinh ngạc, nhưng trên mặt không dám lộ ra chút gì, cao giọng nói: “Bãi giá Ngọc Đường Cung ——”
Chiêu Phong Đế bãi giá Ngọc Đường Cung, cuộn lên sóng to gió lớn ở hậu cung. Mà lúc đạo thánh chỉ kia đến phủ Trấn Quốc Công, cũng cuộn lên sóng to gió lớn.
Cùng với nội thị đọc xong một chữ cuối kéo dài, ngoại trừ La Thiên Trình đã biết trước tin tức, thì sắc mặt những người còn lại không khỏi biến đổi lớn, Điền thị lại càng tê liệt ngã xuống đất.
La Tri Nhã được phong là Huyện chủ Đức Hinh, La Nhị lão gia thăng chức làm Hồng Lư Tự Thiếu Khanh, Điền thị cũng từ An nhân lục phẩm thăng làm Nghi nhân ngũ phẩm, càng đừng nói đến vàng ròng bạc trắng được thưởng. Thế nhưng, những thứ này đều được đổi lấy bằng tính mạng nữ nhi duy nhất của bà!
Giờ khắc này, đột nhiên Điền thị cảm thấy có tất cả cũng không có ý nghĩa gì, căn bản không chờ nội thị đi khỏi, bà đã thất thanh khóc rống lên.
Tam lang còn ở binh doanh, Nhị Lang bận rộn chuẩn bị thi hương, đã ở lại Quốc Tử Giám từ lâu, lúc này vẫn chưa nhận được tin tức.
Xung quanh Điền thị chỉ còn Ngũ lang gần bảy tuổi ở bên cạnh, còn Tam cô nương La Tri Chân chỉ lớn hơn cậu bé một tuổi.
La Tri Chân vẫn luôn sợ mẹ cả, chỉ sợ hãi đứng đó không dám bước lên, Ngũ lang thấy mẫu thân ngã xuống đất khóc rống, cậu bé cũng ôm lấy cánh tay bà rồi khóc.
Sắc mặt Lão phu nhân tái nhợt, miễn cưỡng giơ tay lên, cổ họng nghẹn đắng nói: “Đưa Nhị phu nhân trở về phòng trước đi.”
“Không, ta không đi!” Điền thị bỗng nhiên đứng lên, như cơn gió to cuốn tới trước mặt Chân Diệu, giơ tay đánh về phía mặt nàng, miệng quát: “Đều do tiện nhân nhà ngươi, hại Nguyên Nương của ta ——”
Cổ tay Điền thị đau nhói, lời còn lại bị chặn trong cổ họng, chống lại ánh mắt ngầm chứa tức giận của La Thiên Trình.
“Nhị phu nhân bi thương quá độ, thần trí có chút không rõ, nhanh đưa bà về nghỉ ngơi!” Trên tay La Thiên Trình thầm dùng sức, Điền thị đau đến mức trước mắt lập tức biến thành màu đen, căn bản không kịp nói thêm gì thì đã bị đỡ đi.
Lão phu nhân thở dài, được La Thiên Trình và Chân Diệu một trái một phải dìu đi, bước chân tập tễnh trở về Di An Đường, giờ khắc này, dường như bà đã già đi vài tuổi.
“Ta không ngờ, Nguyên Nương tuổi còn trẻ đã cứ thế mà đi, là phủ Quốc Công có lỗi với con bé!” Lão phu nhân nói xong, nhìn Chân Diệu một cái thật sâu.
Suy cho cùng, La Tri Nhã bị tứ hôn quả thực là vì Chân Diệu bị ngựa chứng mà dẫn tới. Dù Lão phu nhân có hiểu rõ lí lẽ, nhưng bỗng nghe thấy cháu gái mà mình nhìn từ nhỏ đến lớn cứ thế ૮ɦếƭ thảm, thì tâm tình cũng nổi lên phức tạp với Chân Diệu.
Người không phải thánh hiền, giận chó đánh mèo là cảm xúc mỗi người đều có.
Chân Diệu bị cái nhìn này của Lão phu nhân làm trong lòng khó chịu lại ủy khuất, nếu với Điền thị, tất nhiên nàng có thể nói, có nguyên nhân mới có kết quả, nếu không có tên phu xe có vấn đề kia thì chuyện ngựa chứng ở đâu ra?
Phu xe kia là ai sắp xếp, nói vậy trong lòng Điền thị cũng hiểu.
Nhưng đối mặt với Lão phu nhân luôn luôn khoan dung yêu thương nàng, nàng yên lặng nuốt xuống tất cả lời giải thích. Nàng biết, thời điểm này chính là lúc Lão phu nhân khó chịu nhất, thật ra việc giận chó đánh mèo chỉ là một loại phát tiết khác mà thôi.
Nàng khẽ cúi đầu, nhưng có một bàn tay lại lặng lẽ đưa qua, trấn an vỗ vỗ lên tay nàng.
Chân Diệu ngước mắt, chỉ thấy La Thiên Trình cười cười dịu dàng với nàng.
Chân Diệu nhếch nhếch khóe miệng, ý bảo mình không sao.
Đang lúc ấy thì Lão Quốc Công vọt vào, mặt mũi ông đầy mồ hôi, ống quần cuốn lên cao, hai tay cẩn thận từng li từng tí túm lấy quần áo bên dưới.
Ông xông đến trước mặt Lão phu nhân, như hiến vật quý mở hé ra đống quần áo túm thành túi, lộ ra nhộng ve chi chít bên trong.
Tâm tình Lão phu nhân vốn bi thương, đột nhiên thấy cái này thì vừa sợ vừa giận, chộp một cái, nhộng ve mà Lão Quốc Công dùng quần áo túm thành túi đã rơi đầy đất.
Những con nhộng ve kia vàng đen lẫn lộn, mỗi con đều to khoảng ngón út, hạ nhân hầu hạ trong phòng trông thấy thì da đầu đều muốn nổ tung, cố nén không lên tiếng la sợ hãi.
Lão Quốc Công cúi đầu nhìn đám nhộng ve dưới đất, lại nhìn sắc mặt khó coi của Lão phu nhân, bỗng nhiên như đứa bé kéo ống tay áo Lão phu nhân rồi khóc lên.
Lão phu nhân vừa hối hận vừa khó chịu, đủ loại cảm xúc đan xen, sắc mặt bà càng trở nên khó coi.
“Tổ phụ, cháu đưa người về phòng trước.” La Thiên Trình vội vàng kéo Lão Quốc Công đi.
Đối với La Thiên Trình, mặt Lão Quốc Công trầm xuống, đánh về phía hắn: “Tên hỗn tiểu tử nhà ngươi, dám quản lão tử ngươi à, ta phải đánh ૮ɦếƭ ngươi!”
La Thiên Trình không thể làm gì tổ phụ ngu dại, tuy có một thân khí lực nhưng cũng chỉ phải đứng đần ra để mặc ông đánh.
Chân Diệu không nhìn được, lại sợ Lão phu nhân tức giận xảy ra chuyện gì, bèn lại gần gọi tổ phụ.
Có lẽ vì nàng thường đưa đồ ăn đến Di An Đường, vừa nghe nàng nói chuyện, Lão Quốc Công đã ngừng đánh người, ánh mắt trông mong nhìn nàng.
Đây là lại muốn muốn ăn rồi.
Chân Diệu nhìn lướt qua nhộng ve dưới đất, linh cơ khẽ động: “Tổ phụ, chúng ta cùng nhặt những con nhộng ve này lên, cháu xào cho ngài ăn được không?”
“Có thể ăn?”
“Có thể, rất thơm.”
Lão Quốc Công vui vẻ ra mặt: “Được, được!”
Hai người ngồi xổm xuống, đầu kề đầu nhặt lên từng con nhộng ve kia lên.
Chân Diệu đã dỗ Lão Quốc Công đi ra ngoài.
Lão phu nhân thu hồi ánh mắt, thở dài: “Đại lang, cháu cũng đi đi, tổ mẫu muốn nghỉ ngơi nhiều một chút.”
Chân Diệu đến phòng bếp nhỏ, xử lý xong nhộng ve, sau đó cắt mấy cọng cần tây, cho ớt sắt sợi, các loại gia vị như tiêu bột vào, xào được một đĩa lớn nhộng ve khô.
Mùi hương cay cay mê người tỏa ra, Lão Quốc Công ngoan ngoãn đợi bên ngoài không thể chờ được mà ăn hết một miệng, nóng đến dậm chân.
Nhìn Lão Quốc Công không buồn không lo, Chân Diệu cũng cảm thấy tâm tình tốt lên rất nhiều.
“Thật là thơm.” La Thiên Trình chẳng biết tới đây từ lúc nào, đứng ở cửa nói.
Lão Quốc Công đột nhiên giận dữ: “Vợ ngươi sắp sinh rồi, ngươi còn chạy lung tung, về nhanh cho lão tử!”
La Thiên Trình ngoan ngoãn đi.
Chân Diệu trấn an Lão Quốc Công xong, mới đi về phía Thanh Phong Đường.
La Thiên Trình đợi nàng trên đường.
Hai người sóng vai đi tới, hắn bất đắc dĩ nói: “Thỉnh thoảng tổ phụ sẽ xem ta như phụ thân, sau đó lại giũa cho một trận, không làm nàng sợ chứ?”
“Không có, thật ra tổ phụ như một đứa nhỏ đơn thuần vậy.”
“Kiểu Kiểu, hôm nay tổ mẫu chỉ là bi thương quá độ, nàng đừng để trong lòng.”
Chân Diệu lắc đầu, thật ra nàng muốn hỏi La Thiên Trình, ở kiếp trước của chàng, nàng còn chưa phải là nàng, không phát sinh chuyện ngựa chứng, La Tri Nhã cũng hương tiêu ngọc vẫn như vậy sao?
Nhưng nghĩ nghĩ lại cảm thấy không có ý nghĩa, nên yên lặng nuốt xuống.
Lão phu nhân lại bỗng ngã bệnh.
Không biết là vì lớn tuổi hay làm sao mà lần bệnh này thế tới ùn ùn.
Bà nắm tay La Thiên Trình, nói: “Đại lang, tổ mẫu sợ là không xong, tổ phụ cháu tâm trí mê man, đần độn u ê như đứa trẻ. Tổ mẫu muốn ghi một sổ con thay ông ấy, xin Hoàng Thượng truyền chức vị Quốc Công này cho cháu sớm.”
Lời này vừa nói ra, cả phòng đều yên tĩnh
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc