Trời Sinh Một Đôi - Chương 334

Tác giả: Đông Thanh Liễu Diệp

Trong khoảng thời gian ngắn, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về miếng Phỉ Thúy lạnh bị rơi trên mặt đất.
Miếng Phỉ Thúy bị cắn một miếng rơi trên mặt đất, lộ ra nhân đậu, nhìn trong suốt hấp dẫn như cũ, nhưng lúc này rơi vào trong mắt mọi người thật giống như tỏa ra hàn khí
Các nàng lại cùng nhau nhìn về phía Chân Diệu.
Chân Diệu thấy rõ lão phu nhân thở dài, đáy mắt Điền thị vui mừng, trong mắt Tống thị bình thản lại hàm ẩn một chút ân cần.
Nàng đứng lên đi tới cạnh bàn duỗi một ngón tay nói “Phu nhân các ngươi từ buổi sáng tới giờ có ăn uống qua các thứ khác hay không ta không biết, nhưng thẩm ấy có ăn đĩa hạnh đào này.”
Lời vừa nói ra, sắc mặt mọi người khác nhau.
Nhất là Điền thị, thân thể không nhịn được lung lay, trên mặt xẹt qua tia kinh hoảng, may là ánh mắt mọi người tập trung ở chỗ Chân Diệu, không người chú ý tới bà.
Bà lặng lẽ thở phào, trong lòng lại phiên giang đảo hải.
Đây là chuyện gì? Phòng bếp là người của bà, bên đó báo lại mấy ngày nay Yên Nương kia thực thích Hạch đào, bà liền bảo đầu bếp động tay chân trên đó.
Chẳng lẽ, Thích thị không phải ăn phải Phỉ Thúy lạnh của Chân thị bị động thai khí mà do đĩa Hạch đào này?
Điền thị thấp thỏm trong lòng, không mở miệng.
Lão phu nhân nhìn nha hoàn quỳ trên mặt đất, trầm giọng hỏi “Tứ phu nhân có dùng qua cái này?”
Mấy nha hoàn gật đầu lia lịa “Có, lúc ấy Tứ phu nhân chỉ ăn một miếng, cho nên mới không nhớ ra được”
“Vậy các ngươi nhớ cho tốt, Tứ phu nhân có dùng qua cái gì khác nữa không? Lần này nếu còn sai nữa, cũng không dễ tha thứ như vậy” Lão phu nhân thản nhiên nói.
Mấy nha hoàn hai mặt nhìn nhau, cẩn thận suy nghĩ, đều lắc đầu.
Thích thị nằm trong nội thất đều nghe rõ động tĩnh phía ngoài, nhẹ tay vỗ bụng thở dài.
Lấy tính tình của nàng. Nếu là bình thường đã sớm lên tiếng dàn xếp, nhưng lúc này quan hệ tới hài nhi trong bụng nàng, vậy thì không thể bỏ qua.
Nàng quá yêu thương hài nhi trong bụng, đây là con của nàng cùng lão gia.
Nàng đã từng nghĩ sẽ cùng Lục lang sống nương tựa nhau cả đời. Không nghĩ tới trời cao rủ lòng thương, để cho lão gia còn sống trở về, lại cho nàng thêm một hài tử. Đây là huynh đệ ruột thịt của Lục lang đó.
Cho nên vô luận là ai xuất thủ với đứa bé này, nàng không cách nào nhẹ nhàng buông tha.
Phòng ngoài không khí càng ngưng trọng.
Ngược lại Chân Diệu dứt khoát nói “Tổ mẫu, nếu như nha hoàn đều nói giống nhau. Tứ thẩm chỉ dùng qua Phỉ Thúy lạnh và Hạch đào, vậy thừa dịp thái y còn đang ở đây, nên đưa hai phần đồ ăn còn lại này ra kiểm tra”
Lão phu nhân trầm ngâm gật đầu, sai người đi mời thái y.
Thái y đi ra ngoài, nghe lão phu nhân nói … đem cầm Phỉ Thúy lạnh lên cẩn thận đánh giá, lại cẩn thận nếm thử một miếng, cũng không vội nuốt xuống. Ở trong miệng tinh thế thưởng thức.
Ăn ngon thật!
Cho nên thái y nếm thêm một miệng lớn.
Mọi người tâm trầm xuống, chẳng lẽ điểm tâm này quả thật có vấn đề?
Trước mắt bao người, thái y thật không tiện ăn thêm nữa, chỉ đành tiếc nuối gắp một miếng hạch đào.
Sau đó, hắn bỗng nhiên nhướng mày, ngưng động tác.
Tâm mọi người treo lên.
Thái y nhìn về phái Lão phu nhân, chắp tay nói “Nếu hạ quan đoán không sai, trong hạch đào này có thêm nước hoa hồng”.
“Cái gì!” Mặc dù trong lòng lão phu nhân sớm có chuẩn bị, nghe được hai chữ “hoa đồng” vẫn sợ hết hồn hết vía.
Thêm nước hoa hồng, đó không đơn giản là bất lợi với thai phụ nữa mà là có người có mưu đồ mưu hại tôn tử Quốc công phủ.
“May phu nhân chỉ ăn qua một lượng nhỏ, trước mắt xem ra cũng không ảnh hưởng nhiều” thái y nói tiếp.
Lão phu nhân trầm mặt, ra hiệu cho nha hoàn tiễn thái y ra ngoài.
Sau khi thái y đi, gian trong đột nhiên truyền đến tiếng khóc của Thích thị.
Mọi người vội đi vào.
Thích thị ngẩng đầu nhìn, vành mắt hồng hồng, nhìn thấy Chân Diệu liền rơi lệ, lại cảm kích vô hạn “Vợ Đại Lang, lần này may mắn có cháu”
Nàng sợ hãi vỗ về bụng mình “Nếu đứa nhỏ này xảy ra chuyện, ta thật không biết nên làm cái gì bây giờ”.
Phu quân đã mất lại có được, nên nàng không chịu nổi bất kỳ mất mát nào nữa.
Cảm xúc của Thích thị có chút không ổn định, nàng duỗi tay, vội vàng muốn nắm tay Chân Diệu.
Lão phu nhân đứng phía sau Chân Diệu vỗ nhẹ nàng.
Chân Diệu vội vàng đi tới, vươn tay nắm lấy tay Thích thị, khuyên nhủ “Tứ thẩm, thẩm chớ khóc, kiếp nạn đều đã qua, chứng minh đứa nhỏ này có phúc khí”
Thích thị nắm chặt tay Chân Diệu, hình như có chút an lòng, nhợt nhạt cười “Nếu nói có phúc khí, vẫn là hưởng phúc khí từ tẩu tẩu đi”
“Thích thị, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?” Lão phu nhân không nhịn được hỏi.
Thích thị trước nhìn Điền thị cùng Tống thị một cái, giải thích “Vợ Đại lang ngại phòng bếp đưa tới hạch đào không ngon như nàng làm, nên muốn tự tay làm cho con dâu, không để con ăn nhiều”
Nàng càng nói càng sợ “Cho nên con dâu chỉ ăn một miếng, nếu là bình thường, đĩa hạch đào này chỉ sợ sẽ ăn hơn phân nửa”
Cái gì? Cũng bởi vì Chân Diệu khoe khoang thủ nghệ, làm Thích thị trách được một kiếp? Điền thị âm thầm xoắn khăn tay, răng ngà đều muốn cắn nát.
Hiện Thích thị không có chuyện gì không nói, nhưng đĩa hạch đào này bị tra ra rồi, bên kia tiện nhân kia không biết thế nào, cũng đừng đánh rắn động cỏ mới tốt.
Lão phu nhân nhìn Chân Diệu, ánh mắt vô cùng từ ái “Vợ Đại lang, lần này may nhờ có cháu.
Chân Diệu mím môi cười một tiếng “Nhất định là phúc khí của tổ mẫu truyền tới trên người Tứ thẩm. Hôm nay nếu không phải người nhớ thương khẩu vị Tứ thẩm không tốt, để cháu dâu mang ít điểm tâm tới đây, cháu có lẽ vẫn còn chưa tới đây đâu. Cho nên nói đây là phúc khí của tổ mẫu”
Lão phu nhân nghe cực kỳ vui mừng: “Cháu nha đầu này, miệng quá ngọt đi.”
Trong lòng bà cao hứng!
Người không hiền hậu, vận không lâu dài, trái lại sẽ có phúc khí.
Vợ Đại lang phúc khí tốt, còn không phải do nàng nhân hậu khóang đạt mang tới vận khí tốt sao?
Chỉ với phần tâm tính này của nàng, cùng với tôn tử ngày càng nhìn không thấu kia, còn không đem phủ Quốc Công phát triển tốt lên sao.
Lão phu nhân tâm tình tốt, nhưng chuyện này tất nhiên phải tra, nàng nhìn Điền thị “Điền thị, hiện nay là con quản gia, phòng bếp sao lại xảy ra chuyện này?”
Điền thị trên mặt nóng lên “Là lỗi của con dâu. Chẳng qua con dâu thật sự không nghĩ tới, có người có ý xấu rắp tâm hại người, xuất thủ với Tứ đệ muội …”
Lão phu nhân đối với Điền thị có chút thất vọng, trên mặt bất động thanh sắc nhìn về phía Tống thị “Tống thị, chuyện này con thấy sao?”
Tống thị thản nhiên nói “Lão phu nhân, con dâu cảm thấy. Nếu là cố ý hại người, toan tính chỉ là một chữ “lợi.”
Ý này rất rõ ràng, muốn biết người nào hại Thích thị, chỉ nhìn xem nếu Thích thị mất hài tử, người nào được lợi.
Lão phu nhân nhìn ba con dâu và một cháu dâu.
Thích thị là tứ phòng, nàng có thai cùng mấy phòng khác không xung đột lợi ích. Ít nhất bề ngoài bà không nghĩ ra đứa nhỏ này cản trở ai. Nếu nói Thích thị có thai ảnh hưởng lớn nhất tới người nào, chỉ sợ là chỉ có vị di nương duy nhất trong phủ.
Lão phu nhân lập tức bỏ qua ý nghĩ truyền Hồ Di Nương.
Hiện tại không bằng không cớ, cho dù là ai cũng sẽ không thừa nhận, huống chi nữ nhân kia là thương nhân khôn khéo. Chuyện này trước cứ tra từ phòng bếp rồi hãy nói.
“Tống thị, phòng bếp bên kia, liền phiền con đi một chuyến”
Tống thị tựa hồ không ngoài dự liệu, lão phu nhân đem chuyện này giao cho bà. Nhàn nhạt đáp ứng đứng dậy rời đi.
Lão phu nhân đối với Thích thị nói “Thích thị, vậy con hãy cố nghỉ ngơi, chúng ta đi trước.
“Lão phu nhân” Thích thị ngẩng đầu, kiên trì nói “Con dâu một người ở đây, cũng suy nghĩ lung tung, cũng muốn nghe một chút tình hình Tam tẩu tra xét”
Nàng không phải người ngu, nếu thật Hồ di nương động tay chân, cho dù thực có lỗi với lão gia nàng cũng không thể nhịn nữa.
Hồ di nương có ơn cứu mạng lão gia, bất kể có mục đích gì vẫn giúp lão gia còn sống, từ điểm này trong phủ chỉ có Tứ phòng có di nương, nàng cũng nhận, thậm chí lão gia có thiên vị Hồ thị chút ít, nàng cũng có thể dung, nhưng chỉ chuyện tổn hại tới con của nàng thì không được. Đây là điểm mấu chốt của nàng, tuyệt đối không thể phạm phải.
Lão phu nhân gật đầu đồng ý.
Điền thị thấy thế, trong lòng hoảng hốt, vội nói “Lão phu nhân, con thấy chuyện này sợ rằng cùng vị Hồ di nương kia có liên quan, không bằng truyền nàng tới hỏi một chút”
“Không bằng không cớ, hỏi cái gì?”
Lão phu phân mới nói xong, có nha hoàn bẩm báo “Hồ di nương cầu kiến”
“Để cho nàng đi vào.”
Một lát sau Hồ di nương đi đến, Điền thị quyết định chắc chắn, lớn tiếng dọa người nói “Hồ di nương, Tứ phu nhân dùng đĩa hạch đào có trộn nước hoa hồng, là ngươi làm?”
Chân Diệu nghe xong, âm thầm liếc mắt.
Hồ di nương không phải kẻ ngu, hỏi như thế, nàng thừa nhận mới có vấn đề nha, Nhị thẩm bình thường nhìn cũng không ngu mà.
Quả nhiên, lão phu nhân vừa nghe cũng cấm thanh, thầm nghĩ Điền thị không khỏe nên đầu óc không theo kịp?
Hồ di nương mắt mở lớn, bịch một tiếng quỳ xuống “Nhị phu nhân, thiếp không hiểu ngài đang nói cái gì”
Nói tới đây hốc mắt đã đỏ lên “Lão phu nhân, thiếp là nghe nói thân thể phu nhân không khỏe, nên chạy tới thăm. Nhị phu nhân nói gì mà nước hoa hồng cùng thiếp có liên quan, đây không phải là muốn mệnh thiếp sao?”
Điền thị cười lạnh “Hồ di nương trước không cần kêu oan, cùng ngươi có quan hệ hay không điều tra sẽ biết. Điền ma ma, các ngươi đi Tây viện lục xoát phòng Hồ di nương”
Nàng dĩ nhiên không phải kẻ ngu đả thảo kinh xà, mà là muốn trước khi Tống thị ở phòng bếp tra ra manh mối gì đem tội này gán cho Hồ di nương.
Mặc dù bà không biết tại sao hạch đào có nước hoa hồng này vốn nên bưng đến cho Yên Nương lại chạy tới chỗ Thích thị, phòng bếp đã đem mọi thứ xử trí sạch sẽ chưa, Tống thị có thể tra ra cái gì hay không, nhưng trước cần tìm một người chịu tội thay mới đảm bảo vạn vô nhất thất.
Về phần trong phòng Hồ di nương có hoa hồng hay không —
Điền thị cười lạnh trong lòng, chỉ cần đi lục soát phòng, tự nhiên bà muốn có liền có thể.
Hồ di nương vừa nhìn, trong lòng khẩn trương.
Trong phòng nàng đương nhiên không có nước Hoa hồng, chuyện hôm nay nàng chẳng qua là thuận nước đẩy thuyền, lặng lẽ đổi hai đĩa hạch đào một chút mà thôi, đồ Thích thị ăn, vốn là được chuẩn bị cho Yên Nương.
Nhưng Điền thị mạnh mẽ đi lục soát phòng nàng, chuyện gài tang vật hãm hại kia không phải nàng chưa từng thấy.
Bây giờ chỉ còn cách kéo dài thời gian mà thôi, kéo dài tới lúc Tam phu nhân tra ra phòng bếp có vấn đề.
Hồ di nương ngoan tuyệt quyết định, khóc ròng nói “Lão phu nhân, nếu Nhị phu nhân không tin thiếp, thiếp chỉ có thể dùng cái ૮ɦếƭ chứng minh sự trong sạch rồi”
Nàng vừa nói liền xông về phía vách tường không người. Một tiếng “Đông” vang lên, máu bắn ra tung tóe.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc