Trời Sinh Một Đôi - Chương 327

Tác giả: Đông Thanh Liễu Diệp

Lông mi Yên Nương như cánh ve khẽ run, tựa như hoang mang, tựa như e lệ, giọng nàng trong trẻo, thản nhiên, quấn quýt, rơi vào tai Tam Lang lại như sấm dậy mùa xuân, khiến hắn bị nổ đến ngây ngốc.
“Trước đó chàng thường xuyên đến chỗ ta, tính ra, đứa bé này chắc chắn là của chàng…….”
Nàng cúi đầu, tóc đen như mực, lộ ra vành tai khéo léo, mượt mà, giọng nói nhỏ dần đến mức không thể nghe rõ: “Sao vậy, chàng còn hoài nghi đứa bé này là của lão gia sao? Ta là mẹ của nó, tất nhiên phải biết, nếu chàng không tin ta, ta……..”
Nàng ngẩng đầu, một đôi mắt ௱ôЛƓ lung mờ sương, chung quy vẫn không giống nữ tử bình thường nhu nhược như vậy, trái lại lại lộ ra một tia thanh cao kiên nghị: “Vậy sau này, chàng cũng không cần đến chỗ ta nữa, ta liền hạ ngọn đèn mĩ nhân lưu ly xuống.”
“Đèn mĩ nhân lưu ly?” Tam Lang lẩm bẩm.
Yên Nương thẳng lưng cười nhạt: “Thế nào, nhiều ngày không đi chàng liền quên sao? Đèn mĩ nhân lưu ly kia là chàng mua tặng ta nhân dịp nguyên tiêu, mỗi lần lão gia không ở ta liền châm…….”
“Sau đó ta đến?” Mi mắt Tam Lang khép hờ, giọng như truyền từ xa tới.
Yên Nương liếc Tam Lang, ánh mắt như oán như dỗi, thanh âm sâu kín cùng giọng nói kia quẩn quanh một chỗ: “Không phải chàng vậy còn là ai đây?”
Không phải chàng vậy còn là ai đây?
Những lời này như một đạo sấm sét, nổ bên tai Tam Lang, cả kinh, hắn đột nhiên lùi lại mấy bước, cho đến khi thân thể ***ng phải vách núi, cảm xúc lạnh như băng truyền đến, mới như tỉnh từ trong mộng.
Hắn nhìn Yên Nương.
Mĩ nhân như ngọc, phiên nhược kinh hồng, dần dần trùng hợp với giai nhân đêm đó, chỉ là thiếu vài phần trong trẻo lạnh lùng, sinh ra một tia e lệ.
“Tam Lang……” Lông mày Yên Nương chau lại, rất nghi hoặc: “Hôm nay rốt cuộc chàng sao vậy. Hình như kỳ quái.”
Nàng nhấc chân, tiến lên vài bước muốn gần Tam Lang, Tam Lang lảo đảo lùi về sau, thiếu chút bị ngã, cuống quýt đỡ lấy vách đá, thật sâu nhìn Yên Nương, xoay người chạy.
Hắn cao, chân dài, chạy trốn cực nhanh. Rất nhanh đã biến mất trong màn đêm dần đen đặc.
Yên Nương thẳng người, chậm rãi giơ tay sửa tóc mai, khóe miệng nhếch lên. Vẽ ra một nụ cười cực nhẹ, lúc này mới thướt tha rời đi.
Tam Lang vẫn chạy về phía trước, gió thổi vù vù bên mặt, rõ ràng là tháng năm, lại cảm thấy giá rét thấu xương.
Hắn nghĩ tim mình đã đông lạnh.
Hắn vẫn chạy về phía trước, ầm một tiếng, nhấc chân đạp cửa vọt vào.
Có gã sai vặt cản: “Tam gia, Nhị gia đang tắm…….”
Tam Lang P0'p chặt cổ gã sai vặt. Nhấc hắn lên, phun ra một chữ: “Cút!”
Nói xong ném hắn qua một bên, trực tiếp tiến vào.
Gã sai vặt sờ mũi một cái. Dứt khoát trốn ra canh cửa chính.
Dù sao cũng là huynh đệ song sinh, còn có thể làm ra chuyện xằng bậy gì?
Tam Lang vọt vào. Thấy quần áo và đồ dùng hàng ngày vắt trên bình phong, liền đi ra phía sau.
Nói ra, Điền thị đối xử với hai con trai tất nhiên là khác với La Thiên Trình.
Ở chỗ La Thiên Trình, lúc vừa mới hiểu chuyện liền an bài một nha hoàn hầu hạ như hoa như ngọc, mĩ danh là Đại Lang không có mẫu thân, nữ tử cẩn thận, có thể chiếu cố chu đáo.
Nhị Lang, Tam Lang đến tuổi rồi tuy cũng an bài thông phòng, sinh hoạt hàng ngày lại do sai vặt chiếu cố, Nhị Lang cũng vậy mà thôi, còn Tam Lang thông suốt muộn, đến an bài thông phòng cũng không cần, Điền thị còn mừng rỡ không có tiểu yêu tinh câu dẫn phá hủy nhi tử.
Lúc này Nhị Lang đang ngồi trong thùng gỗ, một gã sai vặt đang thêm nước cho hắn.
Gã sai vặt thấy Tam Lang xông vào, kinh hoảng đến nước cũng quên thêm, mắt trợn to.
Tam Lang trừng mắt: “Cút ra ngoài!”
Có lẽ Tam Lang và Nhị Lang có khuôn mặt quá giống nhau, gã sai vặt ngây ngốc cứ vậy ra ngoài.
Nhị Lang hơi híp mắt: “Tam Lang, đây là thế nào…….”
Còn chưa nói xong, chỉ thấy Tam Lang xông lại, vung nắm tay đánh tới.
Nhị Lang ngồi trong thùng gỗ, muốn tránh cũng không được, kết quả bị ăn trọn cú đấm, máu mũi nhất thời phọt ra.
Hôm nay Nhị Lang ra ngoài gặp bạn, vì lòng có tâm sự, uống nhiều R*ợ*u, sau khi về dù đã uống ngay canh giải R*ợ*u rồi đi tắm rửa cho thanh tỉnh vài phần nhưng bị Tam Lang đánh như vậy R*ợ*u kia liền xông lên đầu, lập tức liền quên bản thân còn đang ***, nhảy lên vung một quyền đánh trả.
Luận vũ lực Nhị Lang căn bản không phải đối thủ của Tam Lang, huống chi lúc này, cục diện này, mặc dù Tam Lang tức giận vô cùng, thân thể lại linh hoạt tránh ra, bắt cổ tay Nhị Lang, cắn răng nghiến lợi hỏi: “Nhị ca, ta hỏi huynh, chuyện Yên Nương là thế nào?”
“Cái gì?” Nhắc tới hai chữ này Nhị Lang có chút khôi phục lý trí.
Tamg Lang nhìn bộ dạng này của hắn lại càng tức muốn điên.
“Nhị ca, có phải huynh ở cùng một chỗ với Yên Nương không?” Hắn lay mạnh Nhị Lang, không để ý bọt nước văng khắp nơi làm ướt quần áo, “Lại còn dùng danh nghĩa đệ?”
“Đúng vậy, thì sao?” Nhị Lang cũng có chút giận, dùng sức muốn tránh thoát.
Hắn thấy cũng chỉ là nhất thời tâm huyết dâng trào, nếu là Tam Lang trước phải lộ tâm tư trước mặt Yên Nương, hắn cần gì phải bộc lộ bản thân, dù sao cũng là huynh đệ ruột thịt, vì một nữ nhân mà thành như vậy?
Nếu là lúc bình thường, thấy Tam Lang kích động như vậy, Nhị Lang có thể còn trước hòa hoãn một chút, đổi cách nói khác, nhưng hôm nay hắn lại uống R*ợ*u, kịch liệt lôi kéo như vậy, miệng kia không còn khống chế nổi.
Thấy Nhị Lang đã thừa nhận, còn thừa nhận dứt khoát như vậy, không thèm để ý như vậy, Tam Lang choáng váng một lúc, sau không khống chế được lửa giận nữa.
Hắn nhấc chân lên đạp mạnh vào thùng gỗ.
Thùng nước kia được làm rất chắc chắn cư nhiên không bị đạp vỡ, cứ vậy ngã xuống đất, mang theo Nhị Lang lăn lông lốc vài vòng, cuối cùng quăng Nhị Lang *** ra.
Nhị Lang chật vật ngã ra đất, vô cùng hoảng sợ.
Hai gã gai vặt bị đuổi ra không nhịn được nữa, cùng vọt vào.
Sau đó liền thấy chủ tử mình ngã rạp với tư thế kỳ cục trên đất, hai cái ௱ôЛƓ trắng bóng đong đưa khiến người ta hoa mắt.
Hết lần này đến lần khác Tam Lang còn chưa hết giận, xông lên trực tiếp cưỡi trên người Nhị Lang, nắm đầu mà đánh.
Hai gã sai vặt liếc nhìn nhau.
Xong rồi, xong rồi, với tư thế này, đánh tiếp sẽ xảy ra án mạng mất.
Chủ tử nhà mình uống R*ợ*u, không đúng, tam gia cũng uống R*ợ*u, người này nhất định là uống say, đâu còn lý trí a.
Hai gã sai vặt không dám làm chủ, chạy vội đi báo tin.
Tối, không chút đông tĩnh truyền đi thật xa, động tĩnh bên này đã sớm kinh động không ít người, hết lần này tới lần khác chẳng biết ai hô lên: “Mau tới a, có kẻ mạnh mẽ xông vào phòng Nhị công tử rồi……..”
Một đám hạ nhân ào ào vào viện Nhị Lang, đến khi thấy rõ tình cảnh trong nhà, thoáng cái nổ tung.
Hôm nay La nhị lão gia không ở nhà, chờ tin tức đến chỗ Điền thị, đã đổi thành có kẻ xông vào phòng Nhị công tử, phi lễ.
Điền thị còn chưa ngủ, nhưng đã đổi đồ ngủ, thay giầy mềm nghe bẩm báo như vậy, lập tức kinh hồn bạt vía, đến giầy cũng không đổi liền xông ra ngoài.
Chờ đến phía trước, nhìn đám hạ nhân bị tách ra, lại nổi giận đùng đùng đối diện hai huynh đệ, choáng váng thiếu chút bất tỉnh.
“Nhị Lang, đây là chuyện gì?”
Nhìn nhi tử trước giờ đều ngọc thụ lâm phong, trên người miễn cưỡng khoác một kiện ngoại sam, chân trần nhẵn bóng đủ thấy bên trong không mặc gì, nếu là vậy thì cũng thôi, ngoại sam còn ướt một tảng lớn, dính sát trên người, hiện ra *** rắn chắc vươn cao.
Tóc Nhị Lang tán loạn, cả người đều là vết máu loang lổ, lại nhìn trên mặt đất, khắp nơi đều là nước.
Nếu chỉ nhìn bộ dạng này thật đúng là hình như bị vô lễ.
“Nhị, Nhị Lang, con đây là thực bị cường?” Điền thị kinh hoàng trừng mắt nhìn Nhị Lang, nếu hắn gật đầu chỉ sợ sẽ lập tức hôn mê.
Trời đánh a, bà vẫn biết nhà nào có nữ nhi gặp loại chuyện này, làm cha mẹ sẽ như ngũ lôi oanh đỉnh, nhưng không ngờ đổi thành nhi tử cũng vậy a!
Lúc này Nhị Lang thực đã khôi phục lý trí, tuy bộ dạng này có chút mất mặt, nhưng cũng chỉ là một đám hạ nhân thấy, hơn nữa là mình và huynh đệ ruột thịt đánh nhau, áp xuống là được, Điền thị vừa nói lời này, hắn thầm kêu hỏng rồi, cố nén cả người đau đớn hô: “Mẹ, không phải đâu, là con và Tam đệ đều uống chút R*ợ*u, nhất thời nói đến nói lui rồi đánh nhau một trận.”
Hắn nháy mắt với Tam Lang: “Phải vậy không, Tam đệ?”
Huynh đệ ruột thị, gãy xương thì còn gân, huynh đệ sinh đôi tình cảm càng sâu đậm, nếu là trước kia, hai người có đánh nhau mạnh hơn nữa đối ngoại vẫn bảo toàn cho nhau.
Nhị Lang đã thanh tỉnh, Tam Lang cũng vậy, nhưng hắn càng thanh tỉnh lại càng thất vọng đau khổ.
Câu dẫn thông phòng của phụ thân, còn khiến nàng có thai, nếu chỉ như vậy hắn còn có thể nói một tiếng tạo hóa trêu ngươi, là người nọ quá tốt đẹp, kẻ khác kìm lòng không đậu, nếu chuyện bại lộ, vì tình huynh đệ, hắn thậm chí nguyện ý chịu tội cho Nhị Lang.
Nhưng, Nhị ca tốt của hắn từ đầu đến cuối lại dùng danh nghĩa của hắn, ngay vào lúc này, thậm chí còn muốn giả tạo cảnh thái bình!
Tình huynh đệ như vậy, khiến hắn buồn nôn!
Tam Lang thả trâm ngọc giữ tóc xuống, cắt thành hai đoạn, vứt xuống đất, cười lạnh nói: “Nhị ca, đây là lần cuối cùng ta gọi huynh là Nhị ca, từ nay về sau, chúng ta đường về đường, cầu về cầu, huynh cũng đừng nghĩ đến chuyện gì cũng đổ lên người ta!”
Hắn nói xong cười thảm với Điền thị đang ngây người như phỗng: “Mẹ, hôm nay con hơi khó chịu, ngày mai sẽ thỉnh tội với mẹ!” Nói xong quay đầu chạy như bay.
Điền thị một lúc lâu sau mới hoàn hồn, cầm tay Nhị Lang hỏi: “Nhị Lang, đây rốt cuộc là có chuyện gì?”
Nhị Lang trời sinh tính tình lãnh đạm, lương bạc, hắn khôi phục lãnh tĩnh, ôn thanh khuyên nhủ: “Mẹ, chờ vào phòng con sẽ nói rõ với mẹ.”
Nói xong đảo qua những hạ nhân kia, thản nhiên nói: “Tất cả giải tán đi, chuyện hôm nay phàm truyền ra một chữ, các ngươi cũng không cần ở phủ Quốc Công nữa!”
Đám hạ nhân vây quanh vội tản ra.
Vào phòng, Nhị Lang ngồi xổm bên người Điền thị, dưới sự ép hỏi của Điền thị, rốt cuộc tở dài một tiếng nói: “Mẹ, con vốn không muốn nói, chuyện cho tới giờ, thực không có cách nào lừa gạt mẹ nữa.”
Tim Điền thị như bị nhéo, nhìn chằm chằm vào tay khớp xương rõ ràng, thầm thở dài một tiếng.
Tam Lang, vốn việc này bại lộ chỉ có huynh đệ ta và đệ thì cũng thôi, nhưng nếu đệ muốn đoạn tuyệt quan hệ với huynh trưởng ta, vậy đừng oán ta độc ác.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc