Trời Sinh Một Đôi - Chương 315

Tác giả: Đông Thanh Liễu Diệp

Điền thị ói máu, lần này cũng không dám tự do phóng khoáng nằm ở trên giường. Bà biết cầu La Nhị lão gia cũng vô dụng, trực tiếp đến quỳ trước mặt lão phu nhân.
“Lão phu nhân, cầu ngài cho phép con dâu về nhà mẹ một chuyến, giúp đỡ phụ mẫu một cái.”
La Nhị lão gia đuổi tới: “Nương, ngài đừng nghe tiện phụ này nói bậy bạ. Điền gia đang có tội, bây giờ nếu là đi đến, là đem phủ Quốc Công chúng ta liên lụy vào ah!”
Lão phu nhân trầm mặt xuống, khó nén thất vọng trong mắt: “Lão Nhị, đây là lời mà con nên nói? Điền thị là con dâu nhà La gia, nữ nhi của Điền gia, vô luận nàng có đi hay không, đây là vết nhơ lau không được. Nếu thật không quan tâm không hỏi han, mới để cho người chê cười chúng ta phủ Trấn Quốc Công bất cận nhân tình!”
La Nhị lão gia ngượng ngùng im lặng.
Lão phu nhân giơ tay lên: “Điền thị, con đi đi.”
Bà vừa nói chuyển hướng Chân Diệu: “Vợ Đại Lang, từ trong kho quỹ công lấy một ngàn lượng bạc cho Nhị thẩm cháu.”
Chân Diệu không hề do dự, giòn giã đáp một tiếng dạ.
Đám người giải tán, nàng đi thư phòng tìm La Thiên Trình.
Mấy ngày nay La Thiên Trình một mực đóng cửa ở nhà, hai người sớm chiều sống chung, vốn có chút ngăn cách vì chuyện Viễn Sơn cũng dần dần được tiêu trừ.
Dĩ nhiên, nghĩ đến Viễn Sơn ở miếu viện tu hành thì trong lòng Chân Diệu vẫn hơi khó chịu, nhưng nàng cũng biết, mọi việc không thể quá mức, nói cho cùng, đó cũng là cô nương đáng thương cũng thật đáng buồn, chỉ hy vọng sau này nàng ấy hồi tâm chuyển ý tìm kiếm hạnh phúc lần nữa, đó mới là chuyện cả nhà đều vui mừng.
Trên tay La Thiên Trình đang cầm một quyển sách nhìn, thần thái thích ý nhàn nhã, một chút cũng không nhìn ra dáng vẻ chán chường.
Thấy Chân Diệu tới, hắn đặt cuốn sách một bên: “Làm sao lúc này lại tới?”
Do đã nghĩ thông suốt, cả người hắn nhìn giống như là bảo đao thu lưỡi vào, ít đi mấy phần ác liệt, nhiều hơn một phần dịu dàng.
Đặc biệt lúc cầm cuốn đọc sách như quân tử như ngọc, Chân Diệu không tự chủ được liếc mắt nhìn lâu một hồi. Luôn hoài nghi là phương thức mình đẩy cửa mà vào có chỗ không đúng.
“Tại sao không nói chuyện?” La Thiên Trình đứng dậy đi tới, dùng bàn tay bọc lại tay Chân Diệu dắt nàng tới bên tiểu tháp gỗ đỏ bên cạnh cửa sổ trong thư phòng ngồi xuống.
Chân Diệu bởi vì thể chất thể hàn, mặc dù luôn uống thuốc điều chỉnh, bàn tay vẫn lạnh hơn người bình thường, nắm trong tay giống như một khối mỹ ngọc thượng hạng.
Hắn khẽ cau mày: “Sao nàng không mặc thêm nhiều áo chút?”
“Đã mặc dầy hơn người khác rồi.”
Bây giờ đã là cuối mùa xuân, cô nương trẻ tuổi thanh tú đã sớm đổi trang phục váy quần mỏng nhẹ nhàng, chỉ có Chân Diệu còn đường hoàng mặc váy quần thật dầy. Hình như nàng gầy đi nên trông có vẻ không phình to, ngược lại nhìn đặc biệt yểu điệu.
“Thư phòng ta hơi lạnh.” La Thiên Trình cầm một cái chăn mỏng khoác lên trên đầu gối Chân Diệu, “Thế nào. Tìm ta có việc?”
“Không có chuyện gì, chính là suy nghĩ ngắn ngủi mấy ngày phát sinh nhiều chuyện lớn, cảm thấy không quá an tâm.” Nàng vừa nói nhìn La Thiên Trình một cái, thấy thần sắc hắn nhàn nhạt. Mới hỏi, “Hoàng thượng sẽ không thật trách tội chàng chứ?”
La Thiên Trình lắc đầu cười: “Hẳn sẽ không. Không thấy mới chỉ phạt ta đóng cửa một cái tháng sao?”
Thái tử bên kia liên tiếp có các động tác, một tháng này, hắn biến mất ở trước mặt người khác, vậy mới có thể làm ra chuyện gì xuất kỳ bất ý. Lại có thể chặn miệng thúc thẩm, sao lại không làm chứ?
Chân Diệu hơi yên tâm.
Nàng muốn hỏi chuyện Điền gia có phải hắn ở bên trong đổ dầu vô lửa hay không, suy nghĩ một chút thì không có hỏi.
Không nói kiếp trước hắn chịu thống khổ, chỉ nói kiếp nầy, vợ chồng La Nhị thúc luôn làm ra những chướng ngại cho bọn họ, xem như thủ đoạn của hắn có hơi kịch liệt chút, vậy cũng chỉ có thể nói bọn họ đá trúng cái tấm thiết bản này.
“Vậy ta về trước.” Nàng đứng lên muốn đi, bị La Thiên Trình kéo lại.
“Buông ra.” Hai người mặc dù đã hòa giải, nhưng cảnh tượng hôm đó vẫn không xóa đi được, trong chốc lát, Chân Diệu có chút mâu thuẫn chân tay thân mật.
Nàng nghĩ nếu La Thiên Trình dám hôn nàng, nói không chừng nàng sẽ không nhịn được chân đạp tới.
Không nghĩ tới La Thiên Trình lại nghe lời buông lỏng tay, nhưng giọng nói đáng thương: “Buông thì buông.”
Thấy Chân Diệu cũng không quay đầu lại bỏ đi, vội nói một câu: “Xế trưa ta qua bên nàng dùng cơm.”
Chân Diệu chân dừng một chút, lúc này mới đẩy cửa đi ra ngoài.
Nhìn chằm chằm cửa gỗ còn đang lay động, La Thiên Trình mỉm cười cười ra tiếng.
Điền thị trở về Điền gia, cùng Điền mẫu ôm nhau khóc lớn một trận.
Bởi vì gia tài đều bị tịch thu, nam nhân vẫn còn ở bị áp giải trong tù rất nhanh phải lên đường, những hạ nhân kia đã sớm làm chim muôn bay tán lạn, Chỉ còn lại một nhà toàn nữ gia quyến và ba đứa cháu chưa đủ mười tuổi.
“Nương, đây là ngân phiếu một ngàn lượng bạc, mong ngài nhận lấy.”
Điền mẫu kinh hãi: “Nhiều bạc như vậy, con đem đến, vạn nhất chọc cô gia chán ghét mà vứt bỏ thì làm thế nào?”
Tuy nói tội không liên can đến nữ nhi đã xuất giá, nhưng một gia tộc một khi xảy ra chuyện, nữ nhi xuất giá gặp cảnh bị hưu còn thiếu sao?
“Ngân phiếu này là mẹ chồng đưa cho.”
Điền mẫu sợ run nửa ngày, thở dài nói: ” Lão phu nhân Trấn Quốc Công là một người tốt hiếm có, ta vốn thấy con là đứa có phúc, Không ngờ nhà mình lại làm liên lụy con.”
“Nương, người một nhà không nói lời hai nhà, ngài định thế nào? Con gái suy nghĩ, dứt khoát bán tòa nhà này bán, tìm một cái nhà nhỏ để ở, có được một số tiền nhất định lưu lại để chi tiêu, đưa một ít ruộng đất thượng hạng cho thuê, lại mua hai cửa hàng kinh doanh, sau này cũng là một kế sách sinh sống lâu dài.”
“Nương cũng định như vậy, nhưng hôm nay cả nhà già trẻ lớn bé, còn lại đều là nữ quyến, làm những thứ này quả thực không có thuận tiện, Nhị Nương, con bên kia nếu có người thì nhờ con.”
Điền thị đồng ý.
Điền mẫu lại nói: “Ba ca ca nhi tuổi còn nhỏ, ngược lại dễ nói, hoàn cảnh nhà có khó khăn đi nữa cũng sẽ để chúng đọc sách đi học không để chúng thua thiệt. Nhưng hai đứa cháu gái trước mắt nhìn đã lớn rồi, đã đến thời điểm nghị hôn, cảnh nhà rối bời thanh danh bất hảo, chỉ e phải làm trễ nãi các nàng.”
Điền gia bây giờ không lấy chồng chỉ có hai cô gái, một cô nương là Điền Oánh, một cô nương là Điền Tuyết, nhỏ tuổi La Tri Nhã hơn chút.
Điền Oánh thì thôi không nói, đối với Điền Tuyết, Điền thị vẫn vô cùng yêu thích, nàng một lần từng có ý niệm để cho Tam Lang tương lai cưới Điền Tuyết.
Nói đến Nhị Lang, đó là con trai trưởng, hơn nữa bọn họ mưu đồ một khi thành công, là phải làm Thế tử, hôn sự tự nhiên không thể qua loa.
Cho tới bây giờ nữ quyến Điền gia tuy không có bị cách chức làm nô tịch, nhưng lại cho Điền Tuyết hứa gả cho con trai Nhị Lang, Điền thị vẫn không muốn.
Chỉ là hôn nhân của cháu gái, tương lai cố giúp nó tìm một hôn sự tốt một chút.
Điền mẫu do dự một chút, mới nói: “Nhị Nương, bây giờ trong nhà rối bời, lại phải an trí như vậy những người này, xung ***ng các nàng tiểu cô nương sẽ không tốt. Nếu không trước hết để cho hai đứa cháu gái ở lại phủ Quốc Công sống một thời gian?”
“Tiểu cô, Oánh nhi nhà chúng ta chỉ biết trông cậy vào cô ruột này rồi.” Nương của Điền Oánh mở miệng cầu xin.
Nương của Điền Tuyết cũng không cam lòng yếu thế, trực tiếp kéo tay Điền thị: “Nhị tỷ, bà bà luôn nói với người toàn gia tộc, có tiền đồ nhất chính là tỷ, đúng như dự đoán, thật sự là vậy. Cũng chỉ dựa vào tỷ giúp đỡ một phen. So với cha huynh bị sung quân, có người cô cô như vậy ở đây, Tuyết tỷ nhi coi như có phúc.”
Trong ánh mắt trông đợi của Điền mẫu. Chị dâu và em dâu tung hứng nâng cao, Điền thị đến lời cự tuyệt cũng yên lặng nuốt xuống:
“Vậy ta trước mang hai đứa cháu gái trở về sống một thời gian, đợi đến khi nhà cửa thu xếp ổn thỏa lại nói sau.”
Điền mẫu cũng thả lòng: “Nhị nương, nương cũng biết con sẽ không buông tay không màng.”
Hai nàng dâu nhìn nhau một cái, đồng loạt thở phào một cái.
Con trai còn nhỏ, tương lai có thể khảo thủ công danh là tốt nhất. Nếu quả thực không thể, tiếp lấy quản lý cửa hàng nhà cũng là một đường ra, nhưng ở nơi đây đều là cần người chiếu cố ứng phó, nếu không ở kinh thành làm ăn nửa bước cũng khó đi.
Điền thị đến lúc đó lớn tuổi. Lại nói dẫu sao cách một tầng, nếu là tỷ tỷ ruột thịt có tiền đồ, mới có thể giúp đỡ lót đường cho em trai.
Hai cô con gái đều đang như hoa nở. Quả thật không thể làm trễ nãi.
Vì vậy Điền thị trở về nhà mẹ đẻ một chuyến, bỏ xuống một ngàn lượng bạc không nói lại còn mang về hai cháu gái.
Ở niên đại này, con gái đi đến tổ gia hoặc là cô mẫu, di mẫu thân nhân ở, đều là chuyện thường xảy ra mà, nếu thường ngày, Điền thị dẫn người trở lại dĩ nhiên không có gì, nhưng bây giờ Điền gia phạm trọng tội, La Nhị lão gia vừa thấy kia hai tiểu cô nương, mặt lúc ấy liền trầm xuống: “Tang tinh môn!” (*Tang tinh môn: Ngôi sao xấu làm tại vạ đến nhà cửa. Ám chỉ người mang đến tại họa và những điều không may mắn trong nhà.)
Bỏ lại ba chữ này, lão liền nghênh ngang mà đi, chạy thẳng tới chỗ Yên Nương.
Điền thị giận đến tay run, nhưng không phát tác được.
Điền Oánh thuở nhỏ được nuông chìu, lại là một cô nương nhạy cảm, tại chỗ liền không vui: “Cô mẫu, nếu dượng chê cháu và em gái, hay ngài đưa chúng ta trở về đi thôi.”
Điền Tuyết khôn khéo một ít, tuy thẹn thùng mặt đỏ lên, giọng vẫn bình tĩnh: “Cô mẫu, tổ mẫu lớn tuổi, nhà đang thời điểm đang lộn xộn, mẫu thân và bá mẫu sẽ rất bận, thật ra thì chúng ta không nên tới lúc này, nếu không ngài đưa ta và tỷ tỷ trở về, chờ nhà thu xếp ổn thỏa, chúng ta lại tới trong phủ thăm ngài.”
Điền thị bị La Nhị lão gia quét hết mặt mũi, càng không thể nào đưa hai cô cháu gái trở về đánh vào mặt, liền kéo tay của hai người nói:
“Đứa trẻ ngoan, đừng để ý tới dượng các cháu, ông ta gần đây tâm khí không thuận, ta mang các cháu đi khấu đầu ra mắt lão phu nhân.”
Điền thị dẫn hai cô nương đi Di An Đường, lão phu nhân cũng không toát ra biểu tình chê bai, lại thưởng cho một đôi Kim trạc tử, phân phó đãi ngộ của các nàng giống La Tri Nhã.
Từ đó, hai vị biểu cô nương ở lại phủ Quốc công.
La Thiên Trình nghe xong rồi cười lạnh một tiếng.
Mùi vị khi người thân ruột thịt bị đày đi sung quân, cuối cùng Nhị Thẩm cũng nếm được, nhưng không gấp, lúc này chỉ là mới bắt đầu.
Nữ quyến Điền gia già yếu và trẻ nít thì hắn không muốn đánh cho mù đường, vậy cứ tùy bọn họ thôi, nhưng những thứ khác còn chưa xong đâu!
Chớp mắt đã đến tháng tư.
Hoa trên núi nở rực rỡ, cành liễu xanh lượn vòng quanh, ngay cả trên mặt nước hồ những ngọn sóng gợn lăn tăn cũng hiện lên mấy phần hương khí.
Ngày hôm nay là một ngày tốt hiếm có, cũng là ngày công chúa Sơ Hà Đại Chu kết thân cùng tộc Man Vĩ.
Cảnh sắc rước dâu khiến cho tiết trời tràn đầy không khí vui mừng H**g phấn, đội ngũ đưa hôn dài đằng đẵng mở rộng, các trạm nghỉ chân trong phạm vị mười dặm hồng đầy ấp người.
Thiên tử không thích hợp vất vả, Thái tử luôn đang nuôi bệnh không xuất hiện, trừ những điều này ra, mấy vị hoàng tử đều tới.
Tam hoàng tử bởi vì thay Chiêu Phong Đế truyền lời, cũng đại biểu Chiêu Phong Đế sắp đặt một số việc các tiết mục rước dâu cho công chúa suốt đường đi, cũng đặc biệt tỏ ra hăm hở.
Chân Diệu và Huyện Chủ Trọng Hỉ đứng sóng vai, đang cùng Quận chúa Sơ Hà nói lời từ biệt.
Có lẽ Cảnh ca nhi thường xuyên ở bên tai nhắc tới vị Giai Minh cô cô này, Tam hoàng tử đã nổi lên tâm tư, chỉ đợi có một ngày đem Chân Diệu vào trong hậu cung đặc biệt chiếu cố Cảnh ca nhi, khi đó, nàng cũng xem như là nữ nhân của hắn. Nghĩ như vậy, hắn liền không khỏi nhìn nàng thêm mấy lần.
Vóc dáng Chân Diệu cao hơn cô gái bình thường, mặc váy dài màu trắng thêu những bông hoa nhỏ trên cành liễu*, nàng dùng một sợi dây sắc vàng buộc quanh eo, hiển lộ ra chân thon eo mảnh.
Tam hoàng tử hài lòng gật đầu một cái.
Quận chúa Sơ Hà ăn mặc trang phục lộng lẫy, mi tâm rũ xuống hiện lộ một viên hồng ngọc tinh khiết thông suốt, hiện ra vẻ đặc biệt minh diễm kinh động lòng người.
Nàng nhìn hai vị bạn hữu thân mật, vành mắt cũng ửng đỏ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc