Trời Sinh Một Đôi - Chương 298

Tác giả: Đông Thanh Liễu Diệp

Lại không đành lòng, nhưng chuyện này phải kể rõ, Chân Diệu cắn răng, hít một hơi liền nói xong hết. Nàng nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Tiêu thị và Ôn Mặc Ngôn, tâm tình đặc biệt phức tạp, liền rũ mi mắt, nhìn chằm chằm vào hoa văn màu tối xám hình ám trúc thêu trên làn váy, im lặng không lên tiếng.
Ôn Mặc Ngôn hiểu rõ thông suốt đứng lên, hai chân thon dài, xoay người liền đi ra ngoài.
“Biểu ca, huynh đi đâu vậy?” Chân Diệu đuổi theo, ngăn cản ở cửa.
Ôn Mặc Ngôn nhìn chằm chằm Chân Diệu, lông mi thật dài giống như lông vũ kết thành phiến mỏng, đôi mắt lớn tỏa ra vẻ sáng ngời, bên trong là ngọn lửa tức giận làm người khác không dám nhìn thẳng vào mắt.
“Nhị biểu muội, hung thủ hại ૮ɦếƭ em gái còn sống tự tại, muội sao lại ngăn cản ta?”
Chân Diệu nhấp môi không nói, bước chân lại không có phân nửa xê dịch.
Ôn Mặc Ngôn đôi mắt sáng ngời dần dần trầm xuống, bi thương, tức giận, không cam lòng, các loại ưu tư ở trong con ngươi lưu chuyển, cuối cùng ngay cả âm thanh cũng trầm thấp mấy phần: “Nhị biểu muội, muội thật muốn ngăn cản ta?”
Nhìn dáng vẻ của hắn chẳng phải tức giận gấp gáp, mà giống như con thú nhỏ bị thương, tuyệt vọng đang kiềm chế.
Thậm chí có một khắc như vậy, Chân Diệu cảm thấy hắn giống như một đứa trẻ muốn khóc lên.
Thật ra thì, Ôn Mặc Ngôn chỉ lớn hơn nàng một tuổi, mới vừa mười bảy tuổi.
“Coi như Tứ biểu ca sau này sẽ ghét ta, bây giờ ta cũng sẽ ngăn cản huynh.” Chân Diệu nhàn nhạt nói.
“Muội, muội … ——” Ôn Mặc Ngôn hung hăng cắn môi dưới, trên môi nhất thời trào ra máu, hắn nhưng không thèm để ý chút nào, “Muội biết rõ ta không thể làm gì muội phải không ? Nếu muội là một biểu đệ, ta thế nào cũng phải … —— ”
Chân Diệu mặt trầm xuống: “Tứ biểu ca liền xem muội như biểu đệ là được.”
Vừa nói ưỡn bộ ***, cằm đưa lên một chút, đầu hơi nghiêng cùng ánh mắt khiêu khích.
Ý tứ kia rất rõ ràng, bộ dạng như muốn nói huynh cứ đánh muội đi.
Ôn Mặc Ngôn lúng túng dời mắt.
“Mặc Ngôn, chớ hồ nháo!” Tiêu thị rốt cuộc mở miệng.
“Mẹ —— ”
Tiêu thị vuốt ve đôi tay khô héo. Giọng tràn đầy khổ sở: “Mặc Ngôn, Nhã Kỳ bị như vậy, là do mẹ không dạy dỗ tốt, làm sao có thể đổ lỗi oán trách người khác.”
“Mẹ, dù em gái có không đúng đi nữa thì cũng không đáng tội ૮ɦếƭ ah!” Ôn Mặc Ngôn hung hăng tay siết chặt quả đấm.
Đây là điều hắn nhất thời không thể tiếp nhận. Muội muội bé nhỏ mới vừa mười lăm tuổi, đang ở độ tuổi như đóa hoa vậy, chỉ hơn một tháng không gặp mà đã hương tiêu ngọc vẫn. Mộ tổ tiên vào không được, hoặc phải chôn lẻ loi trong một ngôi mộ nào đó, nghĩ đến cảnh tượng thê lương kia, liền cảm thấy ruột gan như đứt từng khúc.
Nàng tự do phóng khoáng có làm bậy đi nữa, dù tràn đầy khuyết điểm thì cũng là em gái của hắn, cho dù suốt đời không lấy chồng, hắn nuôi nàng cũng tốt.
Tiêu thị nhắm hai mắt, nước mắt lã chã rơi: “Là mẹ không có dạy bảo Nhã Kỳ tự trọng, sống thực tế, còn phải kiên trì bền bỉ, nhưng nó làm đến nức này thì…, không hiểu nỗi đau người đầu bạc tiễn người đầu xanh của mẹ.”
Nhìn Tiêu thị biểu tình thống khổ, trong lòng Chân Diệu chua xót.
Không sai, nếu Ôn Nhã Kỳ tự trọng thì cũng sẽ không tự vẫn, nếu nàng đủ thực tế thì những người thân này sẽ an bài cho nàng một đấng phu quân, nếu nàng kiên trì, coi như là đi đến cục diện bết bát nhất cũng sẽ không một đem một sợi dây treo lên tự vẫn, trốn tránh hết thảy tất cả những việc này.
“Là ta sai. Thời điểm Nhã Kỳ mới vừa hiểu chuyện, dần dần trong nhà gặp khó khăn, mẹ bận bịu chống đỡ gia sản không để ý quan tâm tới nàng, sau đó cha con mù một con mắt, gán*** càng nặng, càng bỏ bê việc dạy dỗ nàng. Nhắc tới, là mẹ không có làm tận trách nhiệm của một người mẹ, mới làm hại nàng, để me phải chịu nỗi đau khổ trừng phạt này.” Tiêu thị không nhịn được nữa, khóc rống lên.
“Mẹ, ngài cũng chớ quá đau thương mà tổn hại sức khỏe, ngài còn có công công, cùng chúng ta bọn tiểu bối này cần mẹ quản giáo đây.” Hình thị đỡ Tiêu thị khuyên nhủ.
Cô em chồng kia, thật là làm nàng giật mình kinh ngạc, lại làm ra nhiều chuyện chẳng biết xấu hổ như vậy, đến bây giờ, nàng cũng đã nhìn ra, trong phủ vị cô mẫu này đối đãi với tiểu cô cực tốt, nếu không, lần xảy ra chuyện ở trong phủ, đã sớm đưa tiểu cô không hiểu chuyện trở về rồi.
Như vậy, nàng ngược lại không cần phải mượn cơ hội náo loạn, sau khi chuyện này xảy ra, cô mẫu đối với nhà mẹ chỉ có càng áy náy thêm.
Nghĩ tới đây, nàng liền khuyên nhủ: “Mẹ, cô mẫu không phải còn đang ngã bệnh sao, dù sao ngài cũng phải mang con dâu và tiểu thúc đi xem một chút.”
Tiêu thị khẽ nhẹ nhàng gật đầu, đôi mắt tĩnh lặng nhìn Ôn Mặc Ngôn: “Mặc Ngôn, mẹ không phải là người có kiến thức chữ nghĩa gì, nhưng cũng hiểu đạo lý muốn bắt kẻ gian phải có tang vật. Lời Diệu nhi nói con cũng không phải không nghe hiểu được, vị nãi nãi kia chẳng qua là nói vài ba lời khuyên, tác động đến em gái con, chỉ bằng vào cái này, con dựa vào cái gì tìm nhà người ta tính sổ? Nhã Kỳ đã như vậy, con còn muốn gây chuyện để cho người khác cười nhạo vào nỗi đau của chúng ta sao? Như vậy để cho ta làm sao có mặt mũi đi gặp cô mẫu con?”
Tiêu thị nói mình không có kiến thức chữ nghĩa, là quá khiêm nhường, khi đó Ôn gia còn chưa có suy sụp, cưới bà vào cửa làm dâu cho Tam phòng, tuy không tính là danh môn quý nữ, nhưng cũng là đại gia khuê tú, chỉ là nhiều năm cuộc sống khốn đốn, mài dũa con người khiến cho bà giống như một nông phụ.
Ôn Mặc Ngôn ngây ngốc đứng, một lúc lâu, bỗng nhiên một quyền hung hăng nện ở trên mặt tường.
Tiểu tử này khí lực thật lớn, một quyền này đập xuống, mặt tường trắng sáng kia lập tức nứt nẻ ra như mạng nhện, hắn nhất thời ngây người như phỗng, theo bản năng nhìn Chân Diệu, phản ứng này giống như khi còn bé làm chuyện sai lầm bị nàng bắt gặp không khác là mấy.
Chân Diệu bước nhanh tới, đưa tay ra.
Ôn Mặc Ngôn theo bản năng lui về phía sau một bước.
Chân Diệu bật cười.
Người này, còn sợ nàng đánh hắn sao? Nàng cũng không phải là cha hắn.
Nàng từ trong tay áo móc ra một khăn tay trắng tinh nhét vào trong tay hắn: “Tay huynh chảy máu, huynh trước băng lại.”
Sau đó mở cửa kêu Tử Tô đi vào: “Tử Tô, ngươi dẫn biểu thiếu gia đi băng bó một chút.”
Ôn Mặc Ngôn còn muốn từ chối, thấy Chân Diệu xụ mặt, liền biết điều đi theo Tử Tô đi ra ngoài.
Tiêu thị đứng lên: “Diệu nhi, dẫn mợ đi gặp một chút mẹ con đi.”
Chân Diệu do dự một chút, gật đầu: “Nhị mợ theo con đi, chỉ là thái y nói, mẹ con chịu không nổi K**h th**h, nếu không bệnh tình liền lặp lại.”
“Nhị mợ biết.” Tiêu thị vỗ vỗ tay Chân Diệu.
Đôi tay bà sần sùi tựa như lớp vỏ cây già, ***ng vào khiến *** hơi đau nhói.
Chân Diệu liền nhớ lại lời Ôn thị từng nói qua.
Khi nhà mẹ gặp khó khăn nhất, ngay cả người làm cũng không mời được, xiêm áo y phục đều do bà tự mình giặt rửa.
Trong lúc nhất thời, Chân Diệu hiểu nổi khỗ của Ôn thị.
Cho dù là ai nhà mẹ gặp chuyện như vậy, chính mình lại ở trong kim sơn ngân bảo, cũng sẽ đứng ngồi không yên khó an lòng được.
Đi ra cửa, theo tay vịn hành lang đi về phía trước, bầu trời đã có chút tối, ánh mặt trời lặn về phía tây, đem đám mây kia nhuộm đen thành màu đỏ, ánh chiều nặng trĩu như không chống đỡ được, làm cho tâm tình con người cũng trùm lên một tầng phiền muộn, buội cây hoa mai đã nở hoa ở góc tường kia, cánh hoa mai thưa thớt màu trắng, đón gió trong thanh âm xào xạc có mấy phần vắng vẻ.
“Nhị mợ. Ngài đi bên này.” Chân Diệu đứng ở phía bên ngoài, cản lại gió.
Tiêu thị đi đường dài vất vả, vừa bi thương tận xương, nếu lại thổi gió ngã bệnh, vậy thì càng làm người khác đau đầu rồi.
Nàng cảm thấy có chút lực bất tòng tâm. Đối với việc sắp xếp những chuyện này. Nàng từ trước đến giờ không giỏi. Giờ khắc này, rất muốn Chân Nghiên liền ở một bên, giống như lúc nàng chưa lấy chồng vậy. Cho nàng quyết định.
Nhưng đây là chuyện không thể thực hiện được, Chân Nghiên trước mắt sắp phải sanh, nếu biết chuyện này vạn nhất bị động thai, vậy càng không được.
Chân Diệu đứng thẳng sống lưng, đỡ tiêu thị đi về phía trước.
Nếu không tài giỏi, vậy thì dụng tâm chăm chỉ học tập, thì sẽ tìm ra đường để đi.
Tiêu thị và Ôn thị gặp mặt nhau.
Tiêu thị là một người giỏi chịu đựng, rõ ràng đang trải qua nỗi đau tang nữ nhi, còn kiên nhẫn an ủi Ôn thị mấy câu, Ôn thị giống như đứa bé gái vậy, ôm Tiêu thị khóc lớn lên.
Chân Diệu nhìn mà thở phào.
Trong lòng chịu đựng tích tụ, có thể khóc lên, là đã tốt được phân nữa rồi.
Ôn Mặc Ngôn do Tử Tô dẫn tới, thấy tình hình bên trong, đứng ở cửa bất động.
Chân Diệu thấy vậy đi ra ngoài.
“Ta đợi một hồi rồi đi vào bái kiến cô mẫu.” Ôn Mặc Ngôn vừa nói, nhìn Chân Diệu một cái. Thấy nàng thần sắc ôn hòa, nói, “Nhị biểu muội, ta muốn… Đi xem Nhã Kỳ một chút.”
Chân Diệu yên lặng thật lâu, gật đầu: ” Ừ.”
Ôn Nhã Kỳ đã được đưa vào quan tài, quan tài để tại Hòa Phong Uyển trong dãy nhà sau cùng ở một gian phòng được che phủ.
Chân Diệu dẫn Ôn Mặc Ngôn đi qua, vừa đẩy cửa ra, một cổ khí âm lãnh liền nhào tới.
Ôn Mặc Ngôn ngăn ở trước người Chân Diệu, quay đầu lại nói: “Nhị biểu muội, muội chờ ở bên ngoài đi, ta vào xem một chút là được.”
Chân Diệu lá gan thật ra thì cực lớn, chỉ ngoại trừ việc nàng sợ ngỗng, nhưng đối với nhìn người ૮ɦếƭ, thật không có hứng thú, liền biết điều gật đầu một cái, đứng ở ngoài cửa chờ.
Ôn Mặc Ngôn đi tới, trước nhìn chằm chằm đỉnh đầu quan tài gỗ khảm nạm gương đồng trong chốc lát, mới đem nắp quan tài chậm rãi dời đi.
Ôn Nhã Kỳ liền nằm ở bên trong, sắc mặt tái xanh, cô linh linh, trống rỗng, quanh thân trống không không có một vật nào.
Đây cũng là tập tục khi đó, cô gái chưa gả đã bỏ mạng, đừng nói vào không được mộ tổ tiên, chính là ngay cả vật chôn theo cũng không cho phép có.
Suy nghĩ em gái khi còn sống thích nhất đồ trang sức tinh xảo cùng quần áo đẹp, đến bây giờ lại rơi vào kết quả như thế này, Ôn Mặc Ngôn chỉ cảm thấy tim đau khó tả, một giọt lệ từ khóe mắt chảy xuống.
Hắn bận bịu lui về phía sau, sợ nước mắt rơi vào trên quan tài gỗ, thối lui ra sau nửa trượng ngồi chồm hổm xuống, đè nén tiếng nức khẽ khóc.
Chân Diệu đứng ở ngoài cửa nghe, vẫn là không nhịn được đi vào: “Tứ biểu ca—— ”
Lời nói đột nhiên ngừng lại, hoảng hốt nhìn thẳng vào trong quan tài được mở một nữa là gương mặt trắng xanh của Ôn Nhã Kỳ.
Ôn Mặc Ngôn thông suốt đứng lên, sắc mặt đều thay đổi, ngăn trở tầm mắt nàng đem nàng đẩy ra ngoài, lúc này mới quay trở lại, đem nắp quan tài đậy kín, lại đi ra ngoài, sậm mặt lại hỏi: “Đang êm đẹp muội đi vào làm gì?”
Chân Diệu nhấp môi không lên tiếng.
Bởi vì nghe tiếng hắn một mực khóc, muốn đi vào khuyên nhủ vài lời, vẫn là không nên nói ra, chắc hẳn không có người đàn ông nào nguyện ý nghe đến câu trả lời này.
“Có hù dọa làm muội sợ không?” Ôn Mặc Ngôn vẫn là không nhịn được hỏi lên.
Chân Diệu lắc đầu một cái: “Không có.”
Cái này thật không có.
Đáng tiếc Ôn Mặc Ngôn không tin, trầm mặt đi trở về, chờ sắp đến chính phòng nơi đó, thấp giọng nói: “Tứ biểu muội, muội sợ thì kêu biểu muội phu tới bồi bồi muội. Chuyện hôm nay, huynh quả thực xin lỗi.”
Hắn bây giờ vô cùng hối hận, muốn đi nhìn em gái một lần cuối, tùy tiện mời một tên nha hoàn dẫn đường mới phải, cần gì phải để biểu muội dẫn đi. Nữ hài tử đều nhát gan, nàng vừa bị dọa sợ, nếu hù dọa làm ra bệnh gì thì sao tốt được.
“Thật không có sao.” Chân Diệu cong khóe miệng cười một tiếng.
Ôn Mặc Ngôn hiển nhiên không tin, vẫn là dáng vẻ lo lắng.
Ánh mắt Chân Diệu tùy ý rơi vào trên bàn tay được băng bó của hắn, mới nhớ đến một việc, cũng không có vẻ gì xấu hổ như nữ hài tử nhà bình thường khác, thản nhiên nói: “Tứ biểu ca, khăn tay kia của muội? Trả lại muội đem đi tẩy rửa, muội còn phải dùng.”
Khăn tay dính máu nàng hiển nhiên không cần, khăn tay kia tuy bình thường, vừa không có ký hiệu đặc thù gì, nhưng dù sao cũng là đồ vật nàng đã dùng qua, Ôn Mặc Ngôn cầm thì cũng không ổn.
Tay Ôn Mặc Ngôn mò vào *** tìm kiếm, sửng sốt: “Hẳn là lúc đó lưu lại trong phòng rồi.”
“Vậy thôi bỏ đi.”
Chờ đến khi Ôn Mặc Ngôn đi vào bái kiến Ôn thị, Chân Diệu không tiếng động kêu Tử Tô tới, nghe nàng nói khăn tay kia đã vặn nát rồi, mới yên lòng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc