Trời Sinh Một Đôi - Chương 27

Tác giả: Đông Thanh Liễu Diệp

Độc

Đều là sợi tơ màu đỏ xuất ra từ Thiên Tú các, nhưng lại có hai vẻ khác nhau.
“Nhị tỷ, muội nghĩ nếu thật sự có vấn đề, thì chỉ sợ là phát sinh trên sợi tơ này. Nhưng mà, đến cùng là trên sợi tơ này có vấn đề gì, muội lại không biết.”
Khoé miệng Chân Nghiên khẽ co rút, cuối cùng dời mắt ra khỏi trang giấy, đưa tay cầm lấy khăn thêu nói: “Đưa khăn này cho ta, ta sẽ điều tra thêm.”
Chân Diệu nghe lời gật đầu.
So với Chân Nghiên đã nhiều năm phụ giúp Ôn thị quản lý công việc, nhân mạch của Chân Diệu hiển nhiên không thể so sánh.
Cũng không quá nửa ngày sau, sắc mặt Chân Nghiên ngưng trọng đi đến, trước giờ nàng luôn là người bình tĩnh nhưng lúc này các đầu ngón tay nắm lấy khăn có chút run rẩy.
“Tứ muội, muội biết không, trên sợi tơ này được tẩm huyết hoa hồng đấy!”
“Huyết hoa hồng?” Chân Diệu chấn động.
Chân Nghiên gật đầu: “Ta đã hỏi đại phu rồi, huyết hoa hồng này là một loại trong các loại nước hoa hồng, vô cùng bá đạo, dùng chất lỏng của nó nhuộm lên sợi tơ rồi thêu thành các vật nhỏ cho phụ nhân mang trên người, thời gian lâu dài sẽ rất khó mang thai!”
Một cỗ khí lạnh bốc từ dưới chân lên tới đỉnh đầu Chân Diệu.
Nàng biết rõ trong thâm trạch đại viện đấu tranh rất tàn khốc, nhưng chỉ dừng lại ở khái niệm, không nghĩ rằng đến khi bản thân rơi vào thủ đoạn như vậy, nhìn thấy mà giật mình.
Phải biết rằng khăn tay này là nàng làm cho Chân Nghiên đấy!
Hiển nhiên Chân Nghiên cũng nghĩ đến điểm ấy, hung hăng nện chiếc khăn xuống bàn: “Tứ muội, chuyện này, nhất định phải tìm cho ra manh mối!”
Cũng coi như trước khi lấy chồng giúp tứ muội huỷ bỏ một chướng ngại.
Chân Nghiên nghĩ như vậy lại âm thầm cười khổ, chuyện này còn không tra ra manh mối đến cùng ván cục này thiết lập để nhằm vào ai, vẫn chưa xác định.
Có thể là Tứ muội, có thể là nàng, cũng có thể là đại tẩu!
Nhưng vẫn không lọt ra khỏi tam phòng là được.
“Nhị tỷ, tra bằng cách nào ạ?” Chân Diệu nhìn màu đỏ chói mắt của đoá hoa hồng một hồi lâu, thế giới này thật sự rất đáng sợ a!
Nhìn bộ dáng ngốc nghếch của Chân Diệu, Chân Nghiên vươn ngón trỏ chấm một chút chu sa, điểm vào trán của Chân Diệu “Nha đầu ngốc, chúng ta không tra.”
“Không tra?” Chân Diệu nghe đến mơ hồ.
Chân Nghiên thở dài, tại sao lại càng ngày càng cảm thấy cô em gái này không có sự khôn khéo như trước kia nhỉ.
Nhớ lại bộ dáng tranh cường háo thắng của Chân Diệu trước kia, Chân Nghiên rùng mình một cái, được rồi, vẫn cứ ngốc ngốc thế này thôi.
“Đúng, chúng ta không tra, dù sao chúng ta cũng là phận nữ nhi, cho dù có vài chuyện làm được đi nữa thì tay cũng không thể duỗi quá dài. Toàn bộ Bá phủ này đều dưới sự quản lý của Đại bá mẫu, ma ma quản sự của phòng may vá lại là nha hoàn hồi môn của Đại bá mẫu. Chúng ta chỉ cần giao khăn tay này cho Đại bá mẫu là được rồi.” Chân Nghiên kiên nhẫn giảng giải cho Chân Diệu nghe.
Chân Diệu thụ giáo gật đầu, nghĩ đến Nhị tỷ chỉ mới mười sáu tuổi đã có năng lực như vậy, còn có hung thủ ẩn phía sau màn bí mật này, vừa ra tay đã tính toán chết ba người bọn họ, cộng thêm vị hôn phu có thể tuỳ ý lấy đi mạng nhỏ của nàng, chợt cảm thấy nàng muốn sống cũng thật gian nan.
Hai ngày tiếp theo trôi qua bình yên, ngoại trừ ngày trước đêm thất tịch không thấy Chân Tĩnh tới thỉnh an lão phu nhân.
Đại phu nhân Tưởng Thị nói: “Nha đầu kia nhiễm phong hàn, con dâu liền làm chủ cho nó nghỉ ngơi ở trong phòng rồi, lão phu nhân không trách con tự chủ trương chứ ạ?”
Hai người Chân Nghiên và Chân Diệu liếc nhìn nhau.
Hôm qua, Chân Tĩnh vẫn còn khoẻ đấy.
Lão phu nhân nghe xong, thần sắc chợt động, sau đó ôn hoà cười nói: “Xem connói gì này, bà già này là người không thương cháu gái như vậy sao? Nhưng mà hôn sự của Tam nha đầu cũng sắp tới gần, con cần phải mời đại phu giỏi một chút để chăm sóc kỹ hơn.”
“Dĩ nhiên rồi ạ.” Sắc mặt Tưởng Thị bình tĩnh nói.
“Ai nha, Tam tỷ bệnh thật không phải lúc, ngày mai là đêm thất tịch đấy, nói như vậy chẳng phải ngay cả đêm thất tịch cuối cùng ở nhà mẹ đẻ cũng không ở cùng nhau được sao?” Chân Ngọc nhanh mồm nhanh miệng nói.
“Đó cũng là do số phận nha đầu kia không tốt.” Tưởng Thị thản nhiên nói.
Những người khác nghe xong cũng không lưu tâm lắm, đại phòng nhiều năm như vậy chỉ có một thiếp, sinh ra một thứ nữ là Tam cô nương, cho nên quyền uy của Tưởng Thị vẫn tuyệt đối đấy.
Nhị phu nhân ghen tỵ nói: “Đại tẩu, vẫn là tẩu phúc khí tốt, thiếp hiểu chuyện, con gái lại nghe lời. Ha ha , muội thấy đúng không, Tam đệ muội? Ai nha, Tam đệ muội, không phải ta nói quá chứ những ngày này ta thấy muội gầy quá đi.”
Ôn thị và Tam lão gia chiến tranh lạnh giằng co lâu như vậy, cả người nhìn qua vô cùng gầy, mặc dù nói chuyện không có vẻ xúc động như trước kia, nhưng cũng không chịu thiệt mà bình tĩnh nói: “Trong sân muội không có thiếp, nên không có lĩnh hội qua.’’
Đại phu nhân Tưởng Thị nhíu mày, tuy bà biết lời này là hướng về phía Lý thị đấy, nhưng khi nghe vào trong tai, cũng không quá thoải mái.
Cố tình muốn nói thêm vài lời, nhưng bởi vì chuyện điều tra ra tình huống của khăn tay kia, lại tắt tâm tư, ngầm bực mình Lý thị là thứ chỉ chuyên đi quấy rối, rảnh rỗi toàn khiến người khác cảm thấy ngột ngạt.
Lý thị thích nhất là cùng phân cao thấp với Ôn thị, nghe bà nói như vậy, liền cười nói: “Về sau chỉ sợ Tam đệ muội phải quan tâm rồi, ta nghe nói Tam thúc đã thu được hai thông phòng mà.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Ôn thị và hai tỷ muội Chân Nghiên, Chân Diệu không mấy đẹp mắt.
Quả thật Tam lão gia ngày càng phóng đãng, mặc dù trở ngại lão phu nhân nên không đi ra ngoài xằng bậy nhưng vẫn liên tiếp thu dùng hai nha hoàn làm thông phòng.
Giờ đây có một ít nha hoàn có tâm tư đang tìm cách tiếp cận Tam lão gia đấy.
“Nhị bá mẫu, Nhị bá phụ tới cuối năm mới được về kinh để nhận chức sao? Đáng tiếc không uống được rượu mừng của cháu gái rồi.” Bề ngoài giống như Chân Nghiên đang chuyển hướng chủ đề nói.
Lý thị nghe xong, sắc mặt tái đi, âm thầm vò nát khăn.
Nhị lão gia nhậm chức bên ngoài đã vài năm rồi, nàng sợ nhất là đến lúc đó hắn sẽ mang về cho bà mấy đứa con thứ và thê thiếp a!
Cuối cùng lão phu nhân mở miệng: “Đến mai là đêm thất tịch rồi, mấy nha đầu các cháu cũng đừng có ngồi ở đây nữa, tranh thủ thời gian đi chuẩn bị một chút, đến lúc đó đừng ném thể diện Kiến An Bá phủ ta.”
Người dân Vương triều Đại Chu cởi mở, lễ tết cho con gái có ba lần, theo thứ tự là mùng năm tháng năm, mùng bảy tháng bảy và mùng chín tháng chín. Và đêm thất tịch chính là chuyên dành cho các cô nương chưa lấy chồng cũng như lễ tiết được họ coi trọng nhất.
Đến đêm thất tịch, trong kinh thành sẽ chia làm hai khu vực Đông Tây để tổ chức lễ hội cho nữ nhi.
Tây thành chuyên dành cho các tiểu nương tử gia đình phú quý, Đông thành chuyên dành cho con gái của gia đình dân chúng bình thường. Thân phận địa vị được phân biệt rất rõ ràng, cũng bởi vì ngày này là một biến tướng long trọng của lễ hội tương thân.
Tiểu cô nương chưa định thân thì kỳ vọng sẽ gặp được người như ý, còn các cô nương đã đính hôn thì khẩn cầu hôn nhân sẽ trôi chảy mỹ mãn.
Cho nên, thường các tiểu cô tương tròn mười hai tuổi mà không thể tham gia đêm thất tịch, là một điều vô cùng đáng tiếc đấy.
“Lão phu nhân nói không sai, các con sớm về chuẩn bị cho kỹ cách trang trí quả hoa dưa đi, cũng luyện thêm cách xâu kim cầu Chức nữ được khéo tay thêu thùa nữa, nhất là Băng nhi và Ngọc nhi là lần đầu tiên được tham gia, chờ đến ngày mai nếu có cơ hội tỷ thí trước mặt mọi người, cũng đừng tỏ vẻ e sợ.” Tưởng Thị dặn dò.
Nàng là đương gia phu nhân của Bá phủ, mấy cô nương này ngày mai mà không biểu hiện tốt, người mất mặt nhất là bà.
“Dạ.” Mấy tỷ muội cùng đồng thanh rồi đứng dậy cáo từ.
“À, về phần Tĩnh nhi, mấy ngày này các con không cần tới thăm hỏi đâu, sau khi nàng hết bệnh sẽ báo cho các con.” Tưởng Thị thản nhiên nói.
Lão phu nhân liếc nhìn về phía Tưởng Thị.
Mấy tỷ muội rời đi với tâm tư khác nhau.
Trên đường Chân Nghiên và Chân Diệu đều im lặng, mãi đến lúc tách ra, mới nhìn nhau thở dài nhưng cũng không có tâm trạng để lên tiếng, yên lặng rời đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc