Trời Sinh Một Đôi - Chương 243

Tác giả: Đông Thanh Liễu Diệp

Lực tay của Chân Diệu hơi mạnh hơn những nữ nhân bình thường khác, cũng không phải người hay phải hầu hạ ai, một đấm hạ xuống thật đáng thương cho lão phu nhân xém chút bị thổ huyết, bà nặng nề ho khan một tiếng.
“Tổ mẫu, cháu đấm mạnh quá sao?” Đương nhiên Chân Diệu không cho rằng biểu lộ này của lão phu nhân là đang hưởng thụ, nàng lo lắng hỏi.
Cháu dâu hiếu thuận đấm chân cho mình, con bé cũng không phải a hoàn thường hay phải chăm sóc người khác, với tính tình lão phu nhân, cộng với bà không muốn làm cháu dâu mất mặt, đương nhiên sẽ không để bụng. Bà cắn răng cố nghẹn ra hai tiếng: “Không sao…”
Chân Diệu ngượng ngùng cúi đầu xuống, động tác nhẹ nhàng hơn nhiều. Sau khi thấy lão phu nhân có vẻ thoải mái hơn mới nhẹ nhõm được một chút.
Lúc này Chân Diệu cũng biết vừa rồi mình đã quá tay, trong lòng vô cùng áy náy, ngẩng mặt lên nói: “Tổ mẫu, là do tay chân cháu dâu quá vụng về rồi.”
Lão phu nhân hiếm khi gặp được người cầm được thì buông được như nàng, không giống một vài cô nương trẻ đến cả nói tiếng xin lỗi cũng khó khăn y như muốn mạng họ, cứ e sợ nhận sai với người ta thì sẽ bị lép vế.
Thật ra đã biết sai còn tìm mọi cách che giấu mới là mất mặt.
Nghĩ như vậy, bà vỗ vỗ vào tay Chân Diệu, cười nói: “Không sao, giờ thoải mái lắm.”
Lúc này Chân Diệu mới an tâm cười.
Lão phu nhân chăm chú nhìn vào vẻ mặt tươi cười của Chân Diệu, do dự một chút mới giận dữ nói: “Vợ Đại lang, lời này vốn tổ mẫu cũng không nên nói, nhưng cháu còn trẻ, bên trên lại không có mẹ chồng trông coi. Từ nhỏ Đại lang đã không có cha mẹ, rất nhiều chuyện tình đều không ai dạy cho, cho nên tổ mẫu mới phải nói thêm mấy lời.”
Động tác trên tay Chân Diệu chậm lại, dần thu lại nét vui vẻ, nghiêm nghị nói: “Được tổ mẫu dạy dỗ là phúc phần của cháu dâu. Dù mất mặt nhưng lại được người ngoài đánh giá tốt. Nếu cháu dâu có làm gì không đúng thì tổ mẫu cứ nghiêm khắc răn dạy hoặc đánh cháu dâu vài roi, cháu dâu đều rất vui lòng.”
Nàng biết mình vẫn còn nhiều thiếu sót, nếu được trưởng bối thực tâm dạy dỗ, nàng cũng không ghét.
Một người có thành tâm hay không lão phu nhân vẫn có thể phân biệt được, lập tức trong lòng bà rất khoan khoái, gật đầu nói: “Không phải tổ mẫu chê trách gì. Vợ Đại lang, cháu và Đại lang còn trẻ, cảm tình tốt không cần phải nói, chỉ là quy củ thì vẫn nên chú trọng.”
Nghe thấy lời Điền thị nói, từ khi Đại lang hồi phủ liền cùng vợ hắn ở trong phòng cả buổi, đến cả thím nó cho người đến gặp cũng không gặp được, khỏi nghĩ cũng biết đã có chuyện gì xảy ra.
Chân Diệu đã sớm đỏ mặt ngừng động tác. Trong lòng thầm lôi người nào đó ra sỉ vả.
Tên thối tha hại ૮ɦếƭ người mà, bản thân thì phủi *** chạy mất, để lại nàng một mình mất mặt hết lần này đến lần khác, dù có hai lớp da cũng bị lột sạch.
Lão phu nhân lại thấy vui vẻ.
Bà còn đang lo cháu trai trưởng có bệnh, xem ra bà đã quá lo rồi.
Về phần vợ chồng son làm càng, thật ra đều là do bản tính con người mà thôi.
Nhưng mà bản tính này, nếu không để ý tới quy củ, cũng sẽ là điểm yếu để người hãm hại.
“Vợ Đại lang, cháu có biết vì sao con người phải học quy tắc? Nhất là nữ nhân không?”
Chân Diệu tròn xoe mắt, không biết vì sao lão phu nhân lại nhắc đến đề tài này.
Dường như lão phu nhân cũng không có ý định muốn nghe câu trả lời của nàng, tiếp lời: “Trước kia tổ mẫu không thích thêu thùa may vá mà lại thích học võ, không kiên nhẫn nhất là với những quy củ kia. Lúc còn con gái thì còn được, sau khi theo tổ phụ cháu ra trận giết địch cũng không bị bại lộ. Nhưng sau khi cuộc sống yên ổn lại nhận không biết bao nhiêu là thiệt thòi. Tại sao lại thế? Sau khi ta ngẫm lại mới hiểu ra, học phép tắc không phải để phép tắc trói buộc nữ nhân, mà chính là để cho nữ nhân học được làm thế nào để lợi dụng phép tắc làm cho bản thân được tự tại. Cho dù không thể đạt tới cảnh giới dùng phép tắc trói buộc đối thủ, nhưng ít nhất cũng không làm gì trái phép tắc, tạo thành VK để người khác công kích mình.”
Lời này của lão phu nhân có thể nói là lời tâm huyết từ tận đáy lòng, Chân Diệu vô cùng cảm kích, vội vàng trịnh trọng cảm tạ bà: “Lời của tổ mẫu… cháu dâu xin ghi nhớ.”
Lão phu nhân lại cười hấp háy mắt tiếp: “Đương nhiên phép tắc là ૮ɦếƭ, người là sống. Nếu như lúc nào đó làm việc không thể tuân theo phép tắc thì cũng không nên để người khác biết được, cháu nói đúng không?”
Lão phu nhân cũng không phải bà cụ hà khắc cổ hủ, rốt cuộc cũng không muốn đứa cháu dâu linh động hiếm có bị phép tắc rèn hư, lại chỉ điểm một câu.
Chân Diệu vốn đang kinh ngạc, lúc này ánh mắt nhìn về phía lão phu nhân tràn đầy sùng bái.
Trở về, nàng sẽ lấp hết các lỗ chuột trong Thanh Phong Đường!
“Được rồi, cháu về nghỉ sớm đi.”
“Vậy cháu dâu xin cáo lui. ” Chân Diệu buông Pu'a mỹ nhân xuống, lui ra ngoài.
Bên kia, La Tri Nhã đỡ Điền thị trở về Hinh Viên, cau mày nói: “Mẹ, sao lúc ở chỗ tổ mẫu, mẹ lại nói đến chuyện ấy?”
“Chuyện gì?”
“Thì chuyện đi Bắc Hà đón người đấy! Mẹ chủ động đề xuất, Tứ thẩm sẽ nghĩ thế nào đây? Chỉ sợ sau này mỗi lần thấy tiện thiếp kia, thẩm ấy đều sẽ nhớ đến nương đã đề xuất đón nàng về.”
“Thì sao chứ?”
La Tri Nhã nóng lòng: “Mẹ, mẹ nghĩ lại đi, chẳng qua chỉ là thứ thiếp thất và một thứ tử mấy tuổi đầu, tổ mẫu còn mong mẹ con ả cứ ở quách bên ngoài, cho dù mẹ không đề cập tới thì sớm muộn gì cũng có ngày đón họ về thôi. Hà cớ gì mẹ lại vô duyên vô cớ đắc tội với người chứ?
Điền thị thoáng nhẹ cười: “Nha đầu ngốc, tổ mẫu con cũng đã áp chế được một đoạn thời gian, người làm ngơ thì cũng đã làm ngơ, vẫn đang chờ có người khơi lại đây này.”
La Tri Nhã thoáng giật mình: “Ý mẹ là…”
Điền thị cầm lấy một miếng điểm tâm, cắn một miếng mới nói: “Chuyện này mẹ con khơi ra cũng là hợp ý người đấy, như thế không phải tổ mẫu con liền có thể thuận thế đồng ý sao?”
La Tri Nhã càng nghe càng mờ mịt: “Mẹ, con không hiểu. Không phải tổ mẫu không đón ngay tiểu thiếp kia về là do không coi trọng ả sao?”
Điền thị khẽ cười một tiếng: “Ả tiểu thiếp kia cứu được tính mạng Tứ thúc con, còn trở thành chính thê nhiều năm như vậy, tương lai trừ phi phạm phải sai lầm lớn, nếu không quý phủ không ai dám động vào ả đâu. Tổ mẫu con ém xuống chẳng qua chỉ là sợ Tứ thẩm con không chịu khuất phục mà thôi. Nha đầu ngốc, tổ mẫu con phải dùng thủ đoạn với một đứa tiểu thiếp thế này chính là nói rõ không thể không coi trọng ả đấy. Huống chi, còn có một thứ tử.”
Thương nhân coi trọng tiền tài, nếu không có đứa cháu kia, Lão phu nhân đã dùng tiền tài đuổi tiểu thiếp kia đi rồi. Nói cho cùng, vẫn là bà không muốn huyết mạch phủ Quốc Công bị lưu lạc bên ngoài mà thôi.
Lúc này La Tri Nhã mới hiểu rõ.
Điền thị vuốt vuốt tóc con gái: “Cho nên Nguyên Nương, con phải nhớ kĩ lời mẹ, chờ khi đến Man Vĩ, bất luận có hòa hợp với Nhị Vương tử được không, đều phải lấy sinh con làm trọng. Có con trai rồi, con mới có nền móng, hiểu không?”
La Tri Nhã trầm tĩnh đi rất nhiều, trong mắt lúc này có chút đắng chát, buồn bã đáp: “Nữ nhi đã hiểu.”
Trong mấy đại viện của phủ Quốc Công, Ngọc Viên được xem là viện nhỏ nhất nhưng cảnh trí không đến nỗi tệ. Bên trong trồng thưa thớt mấy cây mai, đầu cành tuyết đọng chưa tan, bao phủ một màu trắng bạc.
Thích thị nắm tay Lục lang chậm rãi đi trong sân.
“Mẹ…” Bỗng nhiên Lục lang gọi nàng.
Thích thị ngồi xổm xuống, cầm khăn lau mặt cho Lục lang, khẽ hỏi: “Lục lang, sao vậy con?”
“Mẹ, Nhị bá nương nói muốn đi Bắc Hà đón người, là ai vậy ạ?”
Thích thị khẽ cười: “Trẻ con hỏi chuyện này làm gì?”
Tuy Lục lang chỉ mới năm tuổi nhưng thoạt nhìn còn trầm ổn hơn Ngũ lang sáu tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc nói: “Người tới là người nhà chúng ta ấy.”
Quả thực Thích thị có chút ngạc nhiên: “Lục lang, ai nói với con vậy?”
Nếu để cho nàng biết là đứa đầy tớ nào ăn nói lung tung, cho dù bị người nói có phu quân trở về liền trở nên bá đạo nàng cũng muốn loạn côn đánh ૮ɦếƭ nó.
Lục lang lắc đầu: “Không ai nói với con hết. Tại ở chỗ tổ mẫu, người nói di nương phải chăm sóc tốt Chương ca nhi. Còn cảm tạ Nhị bá nương nữa.”
Thích thị hoàn toàn sợ đến ngây người. Nàng thật không ngờ được con trai trầm mặc ít nói, chỉ mới năm tuổi đã suy luận ra được thế này từ mấy câu nói của nàng.
“Lục lang!” Thích thị run rẩy vươn tay ôm Lục lang vào lòng. “Lục lang của mẹ.”
Là lỗi của nàng, là nàng ngày ngày đắm chìm trong thống khổ để tang chồng mà không để ý tới Lục lang.
Hóa ra Lục lang của nàng thông minh như thế!
Đột nhiên, tảng đá đè nặng trong lòng như được dời đi.
Thích thị thở ra thật dài: “Lục lang, Chương ca nhi là đệ đệ của con, qua ít lâu nữa đệ ấy sẽ cùng di nương đến đây. Đến lúc đó, con là ca ca, phải thật tốt với đệ ấy. Mẹ cũng sẽ nói với phụ thân mời một tiên sinh đến dạy vỡ lòng cho hai đứa.”
Theo quy củ của phủ Quốc Công, con trai sáu tuổi đã phải học vỡ lòng, tám tuổi chính thức nhập học. Nhưng Lục lang thông minh thế này không thể trì hoãn.
Về phần đứa bé kia…
Thích thị thư thái cười.
Nàng không phải người không dung được người khác. Trước kia nàng còn lo lão gia có cảm tình với đứa bé kia hơn, dù sao sớm chiều ở chung không phải sự áy náy có thể bì được.
Nhưng Lục lang thông minh như vậy, với xuất thân từ nữ nhân vọng tộc, nàng quá hiểu nam nhân, thậm chí là cả một gia tộc, đều sẽ rất coi trọng trưởng tử thông minh hơn người.
Nàng sẽ không cố ý chèn ép đứa bé kia. Hai đứa trẻ cùng nhau đi học, cùng nhau trưởng thành, coi như nàng đã không phụ lòng một mảnh ân tình cứu mạng của nàng kia với lão gia.
Nét mặt Thích thị dần có tia sáng.
Chỉ cần con của nàng tốt, người khác có ưu tú hơn nữa cũng chỉ là phụ trợ cho con nàng tỏa sáng mà thôi.
————————–
Vào đông ban ngày luôn ngắn như vậy, dường như chỉ nháy mắt một cái trời đã sụp tối rồi.
Chân Diệu tắm táp, lau khô tóc, khoác vào chiếc áo ngủ bằng gấm đã được ủ ấm.
A Loan thổi tắt nến, lại kiểm tra xem cửa sổ có hở hay không rồi mới đi ra nhĩ phòng gác đêm.
Lúc còn làm cô nương, nha hoàn gác đêm đều ở tại trong phòng hoặc là nghỉ ngơi trên giường mỹ nhân bên ngoài, không thì cũng trải chăn nệm dưới sàn bên cạnh giường. Nay nàng đã thành thân, có nam nhân ngủ cạnh bên người đương nhiên có điều bất tiện.
Không biết Chân Diệu ngủ được bao lâu thì cảm thấy trên người hơi nặng, mơ mơ màng màng gạt đi không được, trong chốc lát không thể mở mắt ra.
Cổ lại ngưa ngứa, cứ như có thứ gì lướt qua người.
Chân Diệu cảm thấy lại bắt đầu mộng hoang đường.
Trong mộng Thế tử và nàng đang tranh đoạt thịt dê, nàng tức giận ngoạm lấy thịt dê vào miệng, kết quả Thế tử nhào tới vươn đầu lưỡi đoạt lấy trong miệng nàng.
“Đừng, đừng đoạt…”
Chân Diệu vội vàng nuốt hết thịt dê xuống, cảm thấy thật ngon. Thế nhưng bỗng nhiên Thế tử trở mình, không biết rút được một chiếc gậy ra từ đâu, đánh vào ௱ôЛƓ nàng một cái.
Cảm giác đau đớn sâu sắc truyền đến, lúc này Chân Diệu mới bừng mở mắt ra.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc