Trời Sinh Một Đôi - Chương 217

Tác giả: Đông Thanh Liễu Diệp

Mọi người trong phòng lớn không biết thiếu niên khơi thông với người phía ngoài thế nào, chỉ là không lâu lắm, thiếu niên đã mang theo tùy tùng trở lại, đặt ௱o^ЛƓ ngồi trên ghế, hỏi: “Lão gia nhà ngươi khi nào trở về?”
“Tiểu phụ nhân đã sai người đến trà trang gọi lão gia, trễ nhất đến lúc cơm chiều là lão gia có thể về đến.”
“À.” Thiếu niên tùy ý đáp một tiếng, ngồi đó vô cùng buồn chán.
Hồ thị không tự chủ lại nhìn La Thiên Trình một cái, chỉ cảm thấy hắn và diện mạo lão gia trong trí nhớ nàng có mấy phần trùng lặp, nhưng nhìn kỹ ngũ quan, thì thực ra lại không thể nói rõ là giống ở đâu.
Chỉ là người có điểm tưng tự thôi, Hồ thị an ủi mình như vậy, thế nhưng mơ hồ có chút bất an.
Người có nét tương tự chẳng có gì lạ, nhưng người có vài phần tương tự lão gia lại tới cửa tìm lão gia, vậy thì không thể không khiến nàng suy nghĩ nhiều được.
Giờ khắc này, Hồ thị hận phu quân không ở trước mặt, để nàng hỏi rõ ràng đến cùng.
Ba bên không quen biết, chờ như vậy tất nhiên rất gượng gạo, Hồ thị bèn nói: “Chi bằng mấy vị khách quý dời bức đến phòng khách nghỉ ngơi trước, chờ lão gia trở lại, tiểu phụ nhân sẽ sai người đến mời.”
“Không cần.”
“Được.”
Thiếu niên và La Thiên Trình gần như đồng thời mở miệng.
Thiếu niên tức giận mà trừng mắt nhìn đối phương.
Hắn, hắn rõ ràng muốn mượn cơ hội này thăm dò kỹ càng bối cảnh thân phận người này một chút, thế mà đối phương lại cứ dễ dàng đồng ý sự sắp xếp của lão nương kia như vậy?
Nhất định là cố ý gài hắn, tên khốn kiếp này!
La Thiên Trình thản nhiên đứng lên: “Vậy thì làm phiền Hồ phu nhân rồi, chuẩn bị cho chúng ta hai gian phòng là đủ.”
Hồ thị vội gọi người dẫn ba người La Thiên Trình đi, sau đó nhìn thiếu niên một cái.
Thiếu niên nhất thời cỡi hổ khó xuống, cả buổi mới nghẹn ra một câu: “Ta không mệt, nếu quý phủ có vườn hoa ngắm cảnh thì ta đến đó hóng mát.”
Kim Đại lặng lẽ cúi gầm mặt, thầm nghĩ chủ tử à, ngài đừng có phồng má giả làm người mập đi, nhất là đừng có quyết định thay chúng ta a!
Tối hôm qua ngủ dưới đất ở đại sảnh không nói, nửa đêm còn xảy ra án mạng, làm ầm ĩ cả đêm cũng chưa được nghỉ ngơi đàng hoàng, hiện tại chuyện họ muốn làm nhất là nhào lên giường êm đánh một giấc. Kẻ điên nào muốn đi ra ngoài hóng mát chứ!
Thiếu niên mang theo một đám hạ nhân ra vườn hít gió lạnh.
Vào phòng khách, Chân Diệu bèn chống má nhìn chằm chằm La Thiên Trình.
La Thiên Trình bị nàng nhìn có chút lúng túng. Ho khan một tiếng nói: “A Tứ, nhìn cái gì đấy?”
Chân Diệu sáp lại, vuốt ngón tay thon dài của đối phương: “Cẩn Minh, hôm nay chàng thật là uy phong.”
Ngón tay này sờ tới sờ lui cũng không có gì khác lạ nha. Làm sao mà kẹp một cái đã bẻ gãy một cây đao lớn thế nhỉ?
Ngón tay Chân Diệu trắng nõn mềm mại, tựa như hành nước, không sơn móng chu sa, móng tay có màu hồng nhạt khỏe mạnh tự nhiên nhất, mượt mà đáng yêu.
Nàng vuốt ve nhẹ nhàng như vậy, La Thiên Trình đã cảm thấy chỗ đó trên ngón tay run rẩy tầng tầng lớp lớp, sự run rẩy này xuyên qua ngón tay lan tràn xuống toàn thân, tạo nên từng đợt từng đợt sóng trào. Thân thể của hắn không khỏi C*ng c*ng, đột nhiên rút ngón tay ra.
Chân Diệu có chút ngạc nhiên.
“Đừng làm rộn ——” Tai La Thiên Trình ửng đỏ, trách cứ nhìn đối phương một cái.
“Hử?” Chân Diệu không giải thích được.
“Nếu nàng muốn. . . . . . dù sao cũng phải… dù sao cũng phải tới lúc quỳ thủy nàng đến đã rồi hãy nói. . . . . .” La Thiên Trình lắp bắp nói ra.
Mấy thông phòng kia của hắn, nếu muốn giữ hắn ở lại, sẽ vừa chạm vào hắn , vừa dùng ánh mắt sùng bái nói mấy lời ngọt ngào bái phục hắn.
Trước khi hắn trọng sinh, rất thích hồng tụ thiêm hương kề má chạm tai. Sau khi trọng sinh, thì cũng chỉ còn lại sự phiền chán.
Thật không ngờ cũng với ám thị như thế, Kiểu Kiểu mới sờ ngón tay hắn, lại khiến hắn tim đập thình thịch khó kiềm chế được, ngay cả chính hắn cũng giật nảy mình.
“Ta muốn gì? Cái này có liên quan gì tới quỳ thủy chứ?” Chân Diệu nghe thấy như lọt vào trong sương mù.
La Thiên Trình cảm thấy hai vợ chồng trên đường cùng chung hoạn nạn, có mấy lời có thể nói thẳng, hắng giọng nói: “Lúc đại hôn ta đã nhắc qua rồi, quỳ thủy của nàng chưa đến thì chúng ta không thể viên phòng dược. Mặc dù nàng rất muốn, nhưng vẫn nên chịu đựng thêm đi.”
“Cái gì?” Chân Diệu duy trì bộ dạng như bị sét đánh một lúc lâu, rồi quơ lấy cái đệm đập lên mặt La Thiên Trình.
“La Thiên Trình, ta chỉ muốn giết chàng, cái này thật sự không có cách nào nhịn được nữa!”
Hắn lấy đầu ngón chân mà nhìn ra trái tim mình nhộn nhạo sao?
La Thiên Trình bắt được đệm, vẻ mặt ủy khuất lên án nói: “Nữ nhân luôn khẩu thị tâm phi, rõ ràng lúc các nàng muốn sẽ có bộ dạng như vậy mà.”
Chân Diệu suýt chút không thở nổi.
Ai có thể thương xót mà nói cho nàng biết, rốt cuộc nàng nghĩ cái gì a!
“A, xem ra phu quân đại nhân rất có kinh nghiệm?”
La Thiên Trình gật đầu: “Mấy người Trầm Ngư Lạc Nhạn mỗi lần đều như vậy.”
Đủ lắm rồi! Chân Diệu xiết tay kêu rôm rốp.
Gặp phải phu quân ngu xuẩn như vậy, nàng vẫn nên đi tìm ૮ɦếƭ cho rồi.
Chân Diệu tức giận đến mức ném đệm sang một bên, nằm nghiêng trên giường.
Tức giận?
Nhìn nữ tử vì nằm nghiêng mà càng lộ ra đường cong phập phồng, La Thiên Trình chỉ cảm thấy cả trái tim đều mềm đi, lặng lẽ đưa tay khoác lên vòng eo mảnh khảnh kia, dịu dàng nói: “Kiểu Kiểu, nàng khác với các nàng ấy.”
Nghe hắn nói tới mấy thông phòng làm bài trí trong phủ, Chân Diệu cảm thấy có chút tư vị không đúng.
Nhưng trên lý trí nàng cũng biết, sự tồn tại của mấy người kia ở thời đại này, là hợp lý hợp pháp. Nếu ngươi chất vấn, không muốn đón nhận, lúc đó mới bị coi là quái thai.
Thái độ của Chân Diệu đối với thông phòng, chính là ngươi không xuất hiện trước mặt ta, ta liền coi như ngươi không tồn tại. Cũng không thể vì mấy người đó mà không thể vui vẻ sống cuộc sống gia đình nhỏ bé của nàng đi. Trên đời này cũng không phải chỉ có chút chuyện tình yêu nam nữ cỏn con đấy.
Nhưng phu quân ngu xuẩn của nàng sợ nàng quên nên muốn định kỳ dẫn nhóm thông phòng của hắn ra để chải chuốt lại cảm giác tồn tại sao?
Lại nhìn vẻ mặt lấy lòng chân thành của hắn, không khỏi nâng trán.
Nếu có thể chấm điểm việc dỗ dành nữ nhân, thì tên này tuyệt đối là nhân tài thua cuộc vạn lần rồi!
“Khác ở đâu?” Cuối cùng vẫn muốn nhìn xem hắn còn có thể ngu xuẩn thêm chút nào nữa không.
La Thiên Trình thật tình suy nghĩ một chút, nói: “Lúc các nàng muốn, ta thấy rất phiền, nhưng lúc nàng muốn, ta cảm thấy còn được ——”
Nàng thật không nên thử dò xét cái giới hạn cuối này mà!
Yên lặng quay mặt đi, Chân Diệu ngủ thiếp đi trong loại tâm tình vừa sung sướng vừa phiền muộn mang tên “lại đoán đúng” này.
La Thiên Trình lẳng lặng quan sát, càng nhìn càng cảm thấy vợ mình xinh đẹp, đưa tay ôm nàng vào lòng, khóe miệng lặng lẽ cong lên.
Không biết ngủ bao lâu. Chân Diệu nghe thấy tiếng gõ cửa, thoáng cái đã mở mắt.
Chẳng biết La Thiên Trình đã thức dậy từ lúc nào, ngồi trầm tư trên ghế dựa trước cửa sổ.
Chờ Chân Diệu sửa soạn lại một chút. La Thiên Trình bèn đi mở cửa.
A Hạnh đứng ở ngoài cửa: “Công tử, lão gia chúng ta đã trở lại.”
Vẻ mặt La Thiên Trình rõ ràng ngưng trọng hẳn, quay đầu nói: “A Tứ, chúng ta đi ra ngoài đi.”
Đến phòng lớn, chỉ thấy một nam tử thân hình cao lớn đứng lưng quay về phía cửa, đang nói gì đó với Hồ thị.
La Thiên Trình ho khan một tiếng.
Hồ thị ngẩng đầu nhìn một cái, rồi nói với nam tử: “Lão gia. Vị công tử kia tới rồi.”
La Thiên Trình trong lòng đánh thịch một cái, cái loại khẩn trương vô hình này lây nhiễm cho Chân Diệu. Chân Diệu dùng ống tay áo che dấu, lặng lẽ vỗ vỗ cánh tay hắn.
Nam tử kia xoay người lại.
Chỉ là động tác bình thường, nhưng rơi vào La Thiên Trình trong mắt, động tác xoay người dường như chậm hơn rất nhiều. Khiến hắn thấp thỏm không yên, nhưng lại cảm thấy quay tới quá nhanh, dường như còn chuẩn bị sẵn sàng.
So sánh với sự rối rắm của La Thiên Trình, Chân Diệu lại bình tĩnh hơn nhiều, khí định thần nhàn nhìn, sau đó lại thấy được một hình tượng đại hán râu quai nón.
Chân Diệu đỡ cái cằm muốn rơi xuống đất.
Đây, đây chính là Tứ thúc mà Đại lang nói?
Tứ thúc hơi giống hắn?
Sau đó lại hít một ngụm khí lạnh, nghĩ đến một khả năng khủng pố.
Mười năm sau, chẳng lẽ phu quân đại nhân hệt như lan chi ngọc thụ của nàng sẽ là bộ dáng này?
Như vậy thật tàn khốc. Nhất định là nhận lầm người rồi.
Chân Diệu rưng rưng nhìn La Thiên Trình một cái.
La Thiên Trình lại nhìn nam tử râu quai nón xuất thần.
Trong nháy mắt đối mặt đó, hắn vừa cảm thấy quen thuộc, lại vừa cảm thấy xa lạ. Cuối cùng chỉ hóa thành sự khó xác định đầy bụng.
Ánh mắt nam tử râu quai nón mê mang.
La Thiên Trình nhìn chòng chọc hắn, muốn nhìn vào chỗ sâu trong đáy mắt hắn. lại phát hiện đó là một cái giếng cổ, bình tĩnh không sóng.
La Thiên Trình sải bước đi tới.
Nam tử râu quai nón phục hồi tinh thần lại, nở một nụ cười: “Vị công tử này ——”
Sau đó cao giọng thét chói tai: “A ——”
Thật sự là thét chói tai, bởi vì La Thiên Trình đi đến tước mặt không nói hai lời xốc quần áo phía sau của người ta lên, lộ ra sống lưng trơn bóng.
Tiếp đó Hồ thị cũng la hoảng lên.
A Hạnh dẫn đường cho ba người La Thiên Trình hơi há hốc miệng, sững sờ nhìn tình cảnh hoang đường này, sau đó gãi gãi đầu.
Cảm thấy giống như quên cái gì đó.
Có điều cái kia không quan trọng, an toàn của lão gia mới là quan trọng nhất!
“Cứu ——”
Vừa muốn vắt họng hô thì miệng đã bị che lại.
Chân Diệu cười rất miễn cưỡng: “Đợi chút, trước hết nghe phu quân ta giải thích đã.”
La Thiên Trình lại vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm sau lưng nam tử râu quai nón.
Sau cái lưng trơn bóng, có một con bướm màu xanh.
La Thiên Trình chỉ cảm thấy bên tai có tiếng trẻ con ngây ngô hỏi: “Tứ thúc, sao sau lưng thúc lại có một con bướm vậy?”
“Tiểu tử thối, còn dám nhìn Tứ thúc tắm!”
Bé trai bĩu môi: “Cũng không phải là nhìn Tứ thẩm tắm, Tứ thúc người cáu cái gì?”
Thanh niên kia đứng ngược sáng, gương mặt mơ hồ không rõ: “Tiểu tử thối, nếu dám xem Tứ thẩm cháu tắm thật thì xem ta có đánh ௱o^ЛƓ cháu nở hoa không!”
“Vậy Tứ thúc nói cho con biết, sao sau lưng ngài lại có bươm bướm vậy?”
Thanh niên nhìn cháu trai dọa cũng không đi, bèn bất đắc dĩ giải thích: “Đây là vết sẹo để lại khi theo phụ thân con ra chiến trường, sau đó muốn lấy tứ thẩm con, nhưng sợ nàng thấy sẽ sợ, nên ta xăm lại thành hình con bướm.”
“Ha ha ha, thì ra là Tứ thúc là vì để nữ tử thích bộ dáng của mình a.” Tiếng trẻ con vui sướng như lục lạc trong trẻo, từ từ đi xa.
Trong mắt La Thiên Trình dường như còn có mấy phần mờ mịt, trong miệng lại lẩm bẩm nói: “Tứ thúc ——”
Nụ cười khách khí kia của nam tử râu quai nón cứng ở khóe miệng.
Hai chữ kia như một tia chớp xẹt qua đầu hắn, nháy mắt như mưa to gió lớn.
“Tứ thúc, tổ phụ đang yên lành sao lại ngã? Thuật cưỡi ngựa của Tổ phụ rõ ràng là siêu quần bạt tụy đấy.”
“Tứ lang, chuyện phụ thân con ngã ngựa nhất định có ẩn tình, con âm thầm đi điều tra một chút, nhớ đừng kinh động bất luận kẻ nào.”
“Phu quân, lại muốn ra ngoài à? Chờ chút chờ chút, cổ áo chưa bẻ thẳng kìa, để thiếp sửa lại cho chàng.”
Bọn họ là ai?
Ta là ai?
Nam tử râu quai nón cảm thấy trong đầu như có một lưỡi dao sắc bén quấy đảo, đau khổ tột cùng, rồi thẳng tắp ngã xuống.
Trong phòng nhất thời loạn cào cào.
“Hồ quản gia, nhanh, nhanh đi báo quan!” Hồ thị cất giọng nói.
Hồ quản gia lập tức chạy ra bên ngoài, nhưng có cái gì đó lướt qua tai, định thần nhìn lại thì là một khối bạc vụn, lún sâu vào trong khung cửa.
Hồ quản gia lập tức túa mồ hôi lạnh.
Chưa từng có ai nói với hắn là làm quản gia còn phải liều mạng a!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc