Trời Sinh Một Đôi - Chương 156

Tác giả: Đông Thanh Liễu Diệp

Thấy Viễn Sơn liên tục nhìn La Thiên Trình,lại đỏ mặt không nói lời nào, Chân Diệu dùng ánh mắt khác thường nhìn hắn: “Thế tử, ngài biết “nguyệt sự” của Viễn Sơn không?”
La Thiên Trình thật không nhịn được muốn đánh người rồi.
Hắn biết cái đếch ấy ah, hắn một năm cũng chưa đi đến cửa phòng của đám thông phòng này.
Không đúng, nếu đổi lại là kiếp trước, hắn cũng không có hao tâm tổn trí ghi nhớ những cái này được không!
Chân Diệu thật không biết cái người tức cái gì, bao dung cười cười, nhìn về phía Viễn Sơn: “Viễn Sơn, Thế tử khả năng thật sự không biết, bản thân ngươi chẳng lẽ không nhớ được sao?”
Nếu thật không nhớ được, ngươi có thể không có ý định muốn được sắp xếp thị tẩm rồi.
Tuy nói trước mắt những thông phòng này có lẽ sẽ uống ***, nhưng nàng chưa làm chuyện đó, nếu qua ba bốn năm mà bụng nàng còn không có động tĩnh, khó bảo toàn được là Lão phu nhân sẽ miễn uống *** cho bọn họ.
Muốn thật sự là tạo ra cái thứ trưởng tử, nàng thực sự cảm thấy thời gian này không có cách nào vượt qua rồi!
“Không nói thì cút ra ngoài!” La Thiên Trình không có cách nào nổi giận với Chân Diệu, không thể nổi giận với một tiểu thông phòng được ư, ngay tức thì nổi giận.
Viễn Sơn người run rẩy nói: “Nô tỳ, Nô tỳ chu kì kinh nguyệt là giữa tháng.”
“Ách, ngươi thì sao?” Chân Diệu nhìn về phía người kế tiếp.
Nha hoàn kia nhẹ nhàng thi lễ: “Bẩm đại nãi nãi, nô tỳ tên là Thùy Tinh, chu kì là vào đầu tháng.”
Người thứ ba tên là Khởi Nguyệt, người thứ tư là Tịnh Thủy, từng người nói về chu kì của mình.
Chân Diệu lặng yên tính toán một lát, tìm ra Pu't và giấy, viết thông báo thời gian thị tẩm của bốn người, đều là trong thời kì an toàn của bọn họ.
Chỉ là tên của mấy người kia mặc dù lịch sự tao nhã, nhưng có chút khó đọc, Chân Diệu nghe một lần cũng không có nhớ toàn bộ, từ người đầu tiên, trực tiếp dùng câu chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn thay thế, sau khi mực ráo, thoả mãn mà đưa cho La Thiên Trình: “Thế tử xem cái này được không?”
“Đây là cái gì?” La Thiên Trình cảm thấy không có chuyện không hay, tay run rẩy cầm tờ giấy.
Chân Diệu chỉ về phía người bên trái là Viễn Sơn: “Ta cảm thấy tên bọn họ hơi khó nhớ, từ bên trái bắt đầu về sau gọi là Trầm Ngư, Lạc Nhạn, Bế Nguyệt, Tu Hoa, đằng sau ghi chính là tên người hầu hạ ngài hàng ngày, mỗi người ba ngày. Ách. Nếu Thế tử cảm thấy chưa đủ , có thể lại thêm, nhưng ta cảm thấy được, Thế tử cũng đừng quá mệt mỏi a?”
Chân Diệu nói xong thì sắc mặt La Thiên Trình đã đen rồi không thể lại đen được nữa.
Mười hai ngày, hắn yếu như vậy sao?
Không đúng, đây không phải là trọng điểm tức giận, trọng điểm là hắn chỉ muốn để cho nàng sắp xếp mấy nha hoàn này làm một số chuyện, tránh khỏi không có việc gì nhớ thương hắn, nàng rốt cục đã làm nên trò gì thế này!
Cho rằng hắn là đương kim thánh thượng ấy ư, còn đổi tên, sắp đặt bảng tên nữa chứ!
Nhưng bốn người thông phòng kia vẻ mặt lại vui sướng, cùng kêu lên nói: “Tạ ơn Đại nãi nãi!”
Khởi Nguyệt, hôm nay sửa gọi là Bế Nguyệt, trong lòng âm thầm vui mừng.
Ngày trước, Thế tử luôn nghỉ ngơi ở trong phòng nàng, không sai. Nhưng một lần đều không có chạm qua nàng.
Nhưng rõ ràng là Thế tử muốn mà, nàng suy nghĩ, chỉ sợ là Thế tử tuân thủ quy củ, để cho Đại nãi nãi nhìn đây này.
Hôm nay Đại nãi nãi tự mình đã mở miệng, nào có mèo con không dính tanh chứ. Thế tử người sẽ không thể không động thủ ah.
Ba người khác thì càng mừng rỡ rồi.
Thế nhưng mà đã suốt một năm rồi Thế tử không có bước vào cửa phòng của bọn họ rồi, Đại nãi nãi thật sự là Bồ Tát hạ phàm ah!
“Đừng cám ơn.” Một giọng nói vang lên.
Bốn người thông phòng trên mặt vẫn còn chút vui mừng, nghe vậy vừa định lần nữa biểu đạt lòng biết ơn cùng lòng trung thành, nhưng cũng lại rất nhanh kịp phản ứng, không đúng, đây là giọng của Thế tử!
La Thiên Trình cố nén lửa giận xé nát vụn tờ giấy kia, sau đó ném thẳng ra ngoài cửa sổ.
Đúng lúc gió thổi qua. Mảnh giấy vụn giống như vô số Hồ Điệp giấy, bồng bềnh bay.
Sắc mặt bốn người thông phòng cùng lúc trở nên trắng bệch.
Nhưng La Thiên Trình trái lại chưa từng liếc nhìn họ, nhìn Chân Diệu nói: “Ta hơn phân nửa thời gian đều ở bên ngoài, chuyện này không cần nàng hao tâm tổn trí an bài.”
Không an bài?
Sắc mặt Chân Diệu cũng khó coi.
Rắc rối như vậy không an bài sao được, muốn có hài tử phải làm sao bây giờ?
“Thế tử, không có quy củ. Cách kia không ổn, hay là, hay là an bài một chút đi.” Phát hiện đối phương ánh mắt càng ngày càng lạnh, Chân Diệu vẫn cứng đầu nói.
La Thiên Trình có chút tức giận: “Chân Tứ, ta chỉ nghe nói ái t*** diệt thê là quy củ xấu,chứ không có nghe nói không ngủ thông phòng,như vậy làm hỏng mất quy củ đấy!”
“Không ngủ?” Chân Diệu nháy mắt mấy cái.
Nàng có nghe lầm cái gì hay không?
La Thiên Trình trong mắt hiện lên suy nghĩ.
Hắn quên nàng là người mơ mộng, đần độn, nàng có cần thiết phải nhắc lại không?
Đưa tay vung lên: “Các ngươi đều đi xuống đi.”
“Thế tử ——” bốn người đều không nhúc nhích.
“Ra ngoài.” Ánh mắt La Thiên Trình lạnh như hàn băng, đảo mắt qua bốn người, bốn người giống như bị thấm hàn băng, sợ run cả người, chật vật hành lễ lui ra.
Trong phòng nha hoàn hầu hạ khác cũng thấy thế đi theo lui ra ngoài.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng chỉ còn lại có Chân Diệu và Thế tử.
“Thế tử, ngài vừa mới nói, rốt cục là có ý gì?” Chân Diệu thấp thỏm không yên lại hỏi một lần.
Nếu như Thế tử không giống như nàng nghĩ là muốn có người luân phiên hầu hạ , vậy được ngủ cùng với Thế tử, tựa hồ cũng có thể chấp nhận?
Đỏ mặt, âm thầm phỉ nhổ chính mình càng ngày càng không có khí tiết rồi.
Được rồi, chỉ cần có thể được sống thoải mái, tương lai còn phải có một em bé đáng yêu để nuôi dưỡng, khí tiết là cái gì, có thể đem làm thịt ăn sao?
Chân Diệu lại yên tâm thoải mái lên.
“Nàng lý giải ý nghĩa đó đi chứ.” Thấy Chân Diệu đỏ mặt, La Thiên Trình giống như trúng tà, tai cũng đỏ ửng lên.
“Cái gì?”
“Chính là ta chỉ định ngủ với thê tử được cưới hỏi đàng hoàng của mình, nàng đã hiểu chưa?” La Thiên Trình thở dài,không thèm để ý đến Chân Diệu nói.
“Cái gì?” Chân Diệu ngơ ngác, hoàn toàn không thể tin được chính mình nghe được lời nói này.
Còn có chuyện tốt như vậy sao?
Trời đất ơi, chẳng lẽ nàng thật sự là nhân vật nữ chính Mary Tô trong truyền truyết sao?
“Chẳng lẽ là nằm mơ?” Chân Diệu thò tay bấm véo một cái, thất vọng thở dài, thầm nói, “Không đau một chút nào, hắn ta cũng không phải loại người tốt vậy mà!”
La Thiên Trình lạnh rút khẩu khí, nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Nàng đương nhiên không đau, người nàng véo là ta !”
“Ah, thật có lỗi.” Chân Diệu cúi đầu nhìn, vội buông tay ra, sau đó cẩn thận từng li từng tí hỏi, “Đau không?”
La Thiên Trình chìa cánh tay ra, từng chữ từng chữ một mà nói: “Đều xanh cả rồi, nàng nói xem có đau không?”
Hắn rốt cuộc là đắc tội với mỗ Thần Tiên nào chứ!
Chân Diệu nhẹ nhàng thở ra, lộ vẻ tươi cười: “Đau là tốt rồi, đỡ phải ta véo chính mình.”
Ặc!
La Thiên Trình thiếu chút nữa tựu mắng lên.
Hắn hiện tại biết rõ vì cái gì mỗi lần thấy cái con sáo kia, luôn bị kích động muốn xé xác nó rồi.
Thượng bất chính, hạ tắc loạn, đi theo chủ nhân như vậy, có thể nuôi dưỡng ra đồ gì tốt sao?
“Thế tử, ngài xem ta làm túi lưới này như thế nào?” Chân Diệu cầm lấy một cái cánh hoa túi lưới cho La Thiên Trình xem.
Nàng lại không ngốc, La Thiên Trình có thể nói ra loại lời này, mặc kệ có thể làm được hay không. Ít nhất nghe cũng dễ chịu.
Đã như vầy, nàng cũng phải vui vẻ ở chung cùng người bạn hữu này, nhất là người này là cha của con trong tương lai của nàng.
La Thiên Trình dò xét hơn nửa ngày, thật sự nhìn không ra Chân Diệu thắt là cái gì. Trái lương tâm nói: “Không tồi.”
Đường may còn rất thẳng đấy.
Chỉ là vừa làm cái mở đầu đã hỏi hắn, thật không phải là khiến người ta khó xử sao?
“Vậy là tốt rồi, ta làm túi lưới rồi cho ngọc bội vào buộc lại, sau đó cho ngươi mang.” Chân Diệu nói xong, cúi đầu, ngón tay linh hoạt như bay làm túi lưới.
Loại túi này bên trên kết hoa mai, phía dưới trái lại là hoa văn hình một con dơi rất là phức tạp, do Ôn Nhã Hàm chỉ giáo nàng đấy.
Muốn đan tốt, chỉ sợ là mất thời gian mấy ngày.
“Ngọc bội nào?”
“Chính là tổ phụ hôm nay tặng cho ta, chàng xem. Cái này thích hợp nam nhân mang đây này.”
La Thiên Trình đã thoáng cái lặng im.
Miếng ngọc bội này, một mặt chạm hổ, một mặt chạm báo, khi còn bé lúc ở cùng tổ phụ, hắn rất thích sờ. Còn đã từng hỏi xin tổ phụ.
Nhớ đến lúc ấy tổ phụ nói, chờ hắn trưởng thành, sẽ đem ngọc bội kia cho hắn.
Có thể không đợi đến hắn lớn lên, tổ phụ lại đã xảy ra chuyện, ngọc bội kia cũng bị hắn quên ra khỏi đầu rồi.
Không ngờ quanh đi quẩn lại, đúng là do Chân Diệu đưa đến trong tay mình.
Cảm giác này, thật đúng là kỳ diệu ah.
Hai người, một người cúi đầu làm túi lưới, một người có tâm sự, tuy nhiên cả hai đều không nói gì, bầu không khí nhưng lại khó được dung hợp.
Sáng sớm hôm sau, tiếng một bà lão quát lên, kiểm tra lại quà lễ lại mặt, lảo đảo đi bẩm báo với Nhị phu nhân Điền thị.
Nhị phu nhân nghe xong, cùng bà kia đi gặp Lão phu nhân rồi.
Biết rõ hôm nay lại mặt. Chân Diệu cố ý dậy thật sớm hơn nữa mang theo trà trái cây chua ngọt theo La Thiên Trình đi thỉnh an lão Quốc Công, lão phu nhân.
Lão Quốc Công còn chưa dậy, chỉ có lão phu nhân thấy bọn họ, thấy Chân Diệu mang theo trà trái cây đến. Gật gật đầu: “Cháu dâu trưởng, cháu thật là có lòng. Trà này đợi lão quốc công tỉnh, ta sẽ lấy cho ông ấy nếm thử.”
Chân Diệu cười híp mắt, dịu dàng nói: “Tổ mẫu, nếu tổ phụ ưa thích, người có thể nhớ nói cho cháu biết, cháu sẽ làm cho tổ phụ.”
Tiểu cô nương mười bốn mười lăm tuổi, giọng nói vừa mềm mại vừa êm ái, dáng tươi cười sạch sẽ đấy, Lão phu nhân trước đây đối với Chân Diệu có chút thành kiến, lúc này cũng đã đỡ hơn vài phần, lập tức lộ ra dáng tươi cười: “Tốt, đợi đồ đạc thu thập xong, các cháu cũng sắp xếp đi qua đi, nhớ rõ trở về ăn cơm chiều.”
Ngày thứ ba lại mặt, là không thể ở nhà mẹ đẻ qua đêm đấy.
Đang nói, Nhị phu nhân Điền thị dẫn theo một bà lão đi đến.
Bà kia dáng vẻ hoảng sợ, lão phu nhân thấy liền không thích, hỏi Điền thị: “Đây là chuyện gì?”
Nhị phu nhân Điền thị vẻ mặt còn sợ hãi: “Lão phu nhân, người nghe bà lão này nói đi.”
“Các con về trước đi ah.”
Điền thị muốn nói lại thôi: “Lão phu nhân, chuyện này còn có chút liên quan với hai đứa —— ”
“Nói, rốt cục là chuyện gì?” Lão phu nhân mắt sáng như đuốc, nhìn về phía bà lão kia.
Bà lão kia nơm nớp lo sợ mở miệng nói: “Lão phu nhân, lão nô là người phụ trách chuẩn bị quà lễ lại mặt lần này, sáng sớm hôm nay lại kiểm tra một lần, xem có cái gì sơ hở không, không biết ai đã mở tráp quà heo nướng ra, lại phát hiện heo nướng bị kiến bò đầy!”
Lão phu nhân nhíu lông mày, cũng không có thất thố, trầm giọng hỏi: “Cái khác đâu?”
Bà lão kia vội nói: “Lão phu nhân, nhắc tới cũng kỳ, cái khác đều không có việc gì, chỉ có mỗi heo nướng xảy ra vấn đề.”
Nói đến đây, bất giác liếc Chân Diệu một cái.
Thế nhưng heo nướng là biểu tượng trinh tiết của tân nương tử.
Cái khác cũng không có vấn đề gì, hết lần này tới lần khác cái này heo nướng thất khiếu bị kiến bò đầy, thật sự khiến người ta không thể không nghĩ nhiều ạ.
“Đem con heo nướng trình lên đến.”
“Lão phu nhân, heo nướng kia thoạt nhìn rất đáng sợ, ngài là người cao quý, không thể nhìn ạ.” Bà lão khuyên nhủ.
Nếu dọa chủ tử, bà ta có mấy cái mệnh cũng không đủ đền bù ấy chứ.
“Trình lên đây.” Lão phu nhân quả quyết nói.
Trước kia bà từng theo chồng ra chiến trường , đến cả đầu của địch nhân cũng thấy qua, còn sợ một cái đầu heo hay sao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc