Trời Sinh Một Đôi - Chương 139

Tác giả: Đông Thanh Liễu Diệp

“Chân Tứ cô nương, Bản vương nghĩ, ngươi thiếu Bản vương một lời giải thích.” Lục hoàng tử nhướn mày, cười có chút tà khí, ôm lấy cô bé giao cho thị vệ bên cạnh, đi về phía trước một bước.
Chân Diệu co giật khóe miệng.
Lại thấy cười tà mị.
Cho xin, kiểu này không còn thịnh hành lâu rồi được không!
Nàng buông tay ra, khôi phục sắc mặt bình thường, nhanh chóng dùng khóe mắt liếc nhìn cô bé một cái.
Cô bé ngã cú kia không nhẹ, trên mặt có hai vết đen không nói, trên trán còn rỉ máu, lúc này đang cố gắng ra sức gào khóc rung trời lở đất.
Chân Diệu bỗng có chút tự trách.
Tại sao nhìn thấy bộ dáng đó của đứa nhỏ đầu gấu này, nàng lại mơ hồ có chút thoải mái vậy chứ?
Có phải quá không phúc hậu hay không?
“Chân Tứ cô nương?” Lục hoàng tử không vui nhíu mày, giữa hai đầu mày nhăn thành hình chữ xuyên (川).
Lúc này, nàng lại còn ngẩn người!
Chân Diệu thu hồi ánh mắt, bình tĩnh nhìn về phía Lục hoàng tử: “Lục hoàng tử, ngài muốn giải thích cái gì?”
“Đương nhiên giải thích chuyện này.”
Chân Diệu cười cười, bộ dạng phục tùng cúi mắt, nhìn quy quy củ củ : “Lục hoàng tử, dân nữ cho là ngài hiểu rõ tính cách con mình nhất, nên không cần người khác giải thích.”
Lục hoàng tử tới gần thêm bước nữa, Chân Diệu đã có thể ngửi được hơi thở của riêng hắn.
Nàng không được tự nhiên lui về phía sau một bước, đã nghe Lục hoàng tử nhẹ giọng nói: “Đừng lui!”
Giữa lúc kinh nghi, Lục hoàng tử áp vào càng gần hơn: “Nữ nhi của Bản vương, còn chưa tới phiên người ngoài đến chỉ trích, hình như Chân Tứ cô nương cũng là người ngoài a?”
Chân Diệu nhìn Lục hoàng tử một cái, mới chậm rì rì nói: “Cho nên dân nữ mới nói không có gì giải thích.”
Lục hoàng tử bị nghẹn họng, híp đôi mắt phượng hẹp dài nhìn Chân Diệu hồi lâu, mới cười tươi sáng nói: “Chân Tứ cô nương, nếu bộ dạng tóc tai bù xù bộ dạng bị La Thế tử trông thấy, ngươi đoán xem hắn sẽ nghĩ như thế nào?”
“Lục hoàng tử yên tâm, nếu như La Thế tử có thắc mắc, dân nữ sẽ giải thích rõ ràng với ngài ấy.” Chân Diệu quy củ trả lời.
Lục hoàng tử nghẹn họng gần ૮ɦếƭ, nhưng Chân Diệu không trả lời quá phận chỗ nào, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi nói: “Chân Tứ cô nương. Chuyện hôm nay, ngươi cảm thấy ta sẽ giúp lý không giúp thân sao?”
“Lục hoàng tử anh minh rộng lượng.”
Lục hoàng tử chê cười một tiếng, đè thấp âm giọng nói: “Sai rồi, Bản vương tính toán chi li vô cùng. Ai khiến ta không vui, ta sẽ để cho cả nhà hắn cũng không vui. Người khác không vui thì ta lại vui vẻ.”
Chân Diệu nghe thế trợn mắt hốc mồm.
Rốt cuộc nàng đã biết làm sao nuôi được đứa nhỏ đầu gấu kia rồi, bởi vì cô bé có một người cha đầu gấu a!
“Lục hoàng tử. . . . . .” Chân Diệu khó khăn gọi một tiếng, “Ngài như vậy, Hoàng Thượng biết không?”
Ánh mắt Lục hoàng tử trở nên rét lạnh: “Ngươi dám uy Hi*p Bản vương?”
Chân Diệu lắc đầu: “Không phải, chẳng qua là dân nữ hiếu kỳ thuần túy. . . . . .”
Lục hoàng tử bắt đầu cười vang: “Ha ha, Bản vương dĩ nhiên sẽ không giấu diễm Phụ hoàng bất kỳ điều gì, Chân Tứ cô nương yên tâm.”
Chân Diệu hoàn toàn hết cách.
Lục hoàng tử muốn ra tay đối phó phủ Kiến An Bá thật, không cần công khai, phủ Kiến An Bá sẽ chịu không nổi.
Hoàng quyền lớn hơn trời.
Một cô nương Bá Phủ tầm thường chống đối Lục hoàng tử, Lục hoàng tử sẽ cảm thấy, ôi chao, cô nương này thật đặc biệt, thật khác với người khác. Xong rồi, ta yêu nàng rồi làm sao bây giờ?
Chớ có đùa, cô nương kia tuyệt đối gọi là Mary Tô(*), không phải gọi là Chân Diệu.
(*) mary tô: những người diện mạo đẹp, tỏ vẻ ngoan ngoãn nhưng bản chất thì khác.
Với điệu bộ âm tình bất định này của Lục hoàng tử, nếu nàng dám đi theo cái loại kịch bản não tàn này, đó chính là tìm đường ૮ɦếƭ!
“Chuyện hôm nay, Lục hoàng tử muốn dân nữ như thế nào?”
Nói cho cùng, vô luận là nàng hay Hàm ca nhi, không có sai lầm gì để thừa nhận. Đây là điều duy nhất nàng có thể kiên trì.
Hơn nữa, Lục hoàng tử rất có tình cảm với Thái phi, có lẽ sẽ không làm khó bọn họ quá.
“Nhụy nhi muốn đèn con thỏ, ta làm cha đương nhiên không đành lòng khiến con bé thất vọng. Bản vương cũng không đoạt đồ người khác yêu thích, cứ theo lời Chân Tứ cô nương nói, ngày mai mang đèn con thỏ ăn được đến quý phủ của ta.”
“Được.” Chân Diệu thở phào.
“Vậy ta sẽ chờ.” Lục hoàng tử kéo giãn khoảng cách, hơi thở bao phủ Chân Diệu tan hết.
Chân Diệu lại đi tới: “Lục hoàng tử, có phải dân nữ làm đèn thỏ ăn được thì chuyện giữa hai đứa trẻ coi như kết thúc hay không?”
“Đương nhiên.” Lục hoàng tử gật đầu, cười một tiếng.
Hắn lại còn vì một cái hoa đăng mà trị tội người khác hay sao?
Đổi lại là người khác, nếu không quăng bạc ra mua lại chiếc hoa đăng đó, thì cũng sẽ đi làm một chiếc đèn tương tự.
Có điều bộ dáng Chân Tứ tóc tai bù xù, thiếu chút nữa không nhịn được nắm lấy tiểu khuê nữ của hắn thực sự rất thú vị, nên hai loại phương pháp kia hắn đều không muốn chọn.
Tết nguyên tiêu năm nay, cuối cùng cũng không nhàm chán đến vậy rồi.
Thấy vẻ mặt Lục hoàng tử nhu hòa đi, Chân Diệu mấp máy môi, hai ba bước đi đến trước mặt Chân Tịnh, giơ tay đánh một cái tát vang dội.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Chân Diệu xoa tay, hướng về phía Lục hoàng tử lộ ra một nụ cười thật thà: “Ta đánh lại thay đệ đệ ta, ngài không ngại chứ?”
“Điện hạ ——” Vẻ mặt Chân Tịnh không tin nổi, dùng cánh tay trắng thuần bưng má nhìn sang Lục hoàng tử, nước mắt tràn lên đầy mi, lông mi khẽ run rẩy, đột nhiên lệ rơi đầy mặt, khóc không thành tiếng .
“Nếu như ta để ý?” Lục hoàng tử mang vẻ mặt âm tình bất định.
Chân Diệu nhắm mắt lại ngẩng mặt lên, chẳng hề để ý nói: “Vậy Lục hoàng tử cứ đánh lại thay tiểu thi*p của ngài đi.”
Lục hoàng tử nhìn chằm chằm vào gương mặt quen thuộc kia, vừa tức vừa cười, khẽ cắn răng gằn từng chữ nói: “Ngươi nhận định là ta không thể đúng không? Nhớ đèn con thỏ của ngươi đấy!”
Nói xong xoay người, nhận lấy Nhụy nhi từ trong tay thị vệ bước đi.
Chân Tịnh quay đầu, ánh mắt tràn đầy oán độc nhìn thẳng vào mặt Chân Diệu.
Chân Diệu nhướng mày cười cười, kéo Hàm ca nhi: “Hàm ca nhi, chúng ta đi thôi, xem hoa đăng đi.”
Ngay từ lúc Chân Tịnh giơ tay đánh Hàm ca nhi, thì một chút huyết thống thân tình còn sót lại kia đã không còn tồn tại nữa.
Nếu như có thể không chút do dự mà ra tay với một đứa trẻ nhỏ như vậy, thì còn có thể trông cậy gì vào nàng ta?
Nàng lại muốn làm cho đối phương biết rõ, tiểu thi*p của hoàng tử thì vẫn là thi*p, trước khi làm chuyện ác, cũng nên áng chừng xem mình có đủ trọng lượng hay không!
“Tứ tỷ, tỷ thật lợi hại nha.” Mắt Chân Ngọc lòe lòe tỏa sáng, lấy dây lụa mang theo bên mình ra, “Muội buộc tóc lại cho tỷ.”
Chân Diệu gật đầu.
Lúc Chân Tịnh thu hồi ánh mắt, thì chứng kiến tình cảnh Chân Ngọc mang vẻ nghiêm túc buộc tóc cho Chân Diệu.
Những năm tháng sau này của nàng ta, cảnh tượng này đã xuất hiện rất nhiều lần.
Nàng từng tôn quý tự hào, từng khoe khoang, từng tuyệt vọng, từng uất ức, kinh nghiệm kinh tâm động phách, lục ᴆục với nhau, từng chuyện từng chuyện lấp đầy vào những năm tháng trống rỗng.
Nhưng cuối cùng, vào những lúc không định trước, lại nghĩ đến cảnh tượng dưới ánh sáng ngọc của hoa đăng khi nàng bỗng nhiên quay đầu kia.
Mấy người Chân Diệu rời đi.
Cách đó không xa, một nam tử áo xanh thật lâu mới thu hồi ánh mắt.
“Đại ca, huynh đang nhìn gì vậy?” Một thiếu niên mặt mũi có mấy phần tương tự nam tử áo xanh hỏi.
Nam tử áo xanh vỗ vỗ bả vai của thiếu niên, cười nói: “Đang nhìn hoa đăng.”
Thì ra người từng là vị hôn thê của hắn trông như thế.
Hết bệnh rồi, trở thành thi*p của Lục hoàng tử sao?
Vị Ôn cô nương kia, thì ra cũng có quan hệ với phủ Kiến An Bá.
“Nhị ca, chắc chắn Đại ca gạt huynh rồi, huynh ấy nhất định đang nhìn vị cô nương kia kìa.” Thiếu nữ bên cạnh hai người nghịch ngợm cười.
Thiếu niên cũng giễu cợt theo: “Đại ca nhìn chính là vị cô nương kia à? Có muốn đệ đệ giúp huynh hỏi tên hay không? Sớm lấy Đại tẩu về cho bọn đệ?”
Hàn Chí Viễn bất đắc dĩ cười cười.
Từ lúc lui hôn với phủ Kiến An Bá, thỉnh thoảng mẫu thân sẽ nhắc đến, bảo hắn sơm ngày ổn định.
Hôm nay ngay cả đệ muội cũng bắt đầu giễu cợt hắn.
Nhưng mà muốn tìm một mối hôn sự thích hợp đâu có dễ dàng như vậy.
Mẫu thân chỉ là phụ nhân bình thường, không thể nhúng tay vào chuyện này. Mà cấp trên, đồng liêu cố ý làm mai cho hắn, đều đề cập đến thứ nữ huân quý hoặc nhà quan lại.
Hắn không muốn lại lấy thứ nữ làm vợ.
Nhưng gia đình môn hộ hơi khá một chút, đích nữ ai không phải được nuông chiều mà lớn lên, làm sao cam lòng gả đến nhà hắn.
Những năm này, vì để huynh đệ hai người đi học, những thứ có thể bán trong nhà đã bán từ lâu, còn nợ nần không ít.
Hiện tại dù hắn đậu Tiến sĩ, nhưng vừa mới trông coi công việc ở Lục bộ, bổng lộc ít ỏi chỉ miễn cưỡng đủ cho cả nhà sinh sống ở kinh thành mà thôi.
Nghĩ tới đây, hắn tự giễu cười cười, tình huống trong nhà hắn, chỉ sợ bất cứ đích nữ nào gả đến cũng sẽ oán hận thôi.
Không biết thế nào, trong đầu bỗng xẹt qua khuôn mặt một nữ tử.
Một nữ tử như nàng cũng cố gắng để cho người nhà sống tốt hơn, hắn đường đường là nam nhi, thì có gì đáng phải sợ chứ.
“Đại ca, huynh xem kìa, pháo hoa đẹp quá.” Thiếu nữ kéo góc áo Hàn Chí Viễn.
Bầu trời đêm xa xa, vỡ ra một đám pháo hoa hình dáng khác nhau, màu sắc rực rỡ, chiếu sáng cả bầu trời.
Mọi người đều ngẩng đầu quan sát.
Đêm dần vắng lặng, chợ hoa đăng náo nhiệt quạnh quẽ đi, Hàn Chí Viễn dẫn đệ đệ muội muội trở về.
Bọn họ thuê nhà ở trong ngõ Bát Lý.
Chỗ đó cũng coi như thanh tịnh, người thuê đều là học sinh ở nơi khác hoặc là quan viên không có của cải.
Tại kinh thành tấc đất tấc vàng này, việc này quá bình thường.
Dù như thế, nhưng huynh muội ba người đã xem nơi đó là nhà, nghĩ đến mẫu thân ở nhà một mình, họ không khỏi bước nhanh hơn.
Xa xa cách mấy con phố, chỉ thấy ánh lửa ngất trời ở hướng nhà họ, rất nhiều người xách thùng nước chạy về phía bên kia, còn có tiếng khua chiêng gõ trống.
Hàn Chí Viễn chợt biến sắc, tóm lấy cánh tay một người vội vã chạy qua: “Phía trước xảy ra chuyện gì?”
Người nọ không kịp tức giận, vùng khỏi tay Hàn Chí Viễn: “Ngõ Bát Lý cháy rồi, thật là nghiệp chướng mà!”
Huynh muội ba người đều biến sắc, co chân chạy thẳng về phía kia.
Chờ lúc chạy đến đó, phát hiện rồng lửa đã nuốt hơn nửa căn nhà, tiếng khóc gào thét vang vọng một vùng.
Hàn Chí Viễn như bị sét đánh, tóm lấy chậu nước người bên cạnh đang bê, dội hết nước lên người mình rồi xông vào phía trong.
Người kia quen Hàn Chí Viễn, vội ôm chặt lấy hắn: “Hàn đại nhân, không thể xông vào được, thế lửa quá lớn, sẽ mất mạng đấy!”
“Phiền ngài buông ra, mẹ ta còn đang ở bên trong!”
Một giọng nói truyền đến: “Hàn đại nhân, mẫu thân của ngài đã được cứu ra, đưa đến y quán cứu trị rồi.”
Lại có người chen miệng nói: “May đấy, hôm nay là đêm nguyên tiêu, nhiều người đi ra ngoài ngắm đèn, bằng không thì còn không biết ૮ɦếƭ bao nhiêu người nữa.”
Huynh muội ba người lại không nghe lọt tai những điều này, vội hỏi y quán nào rồi lập tức chạy về phía đó.
Hàn Chí Viễn rốt cục cũng gặp được mẫu thân.
Phụ nhân nằm ở trên giường, đầu tóc bị thiêu sạch, nửa người đều nám đen, một nửa gương mặt lại càng không nhìn ra nhan sắc.
“Đại phu, mẹ ta như thế nào?”
Đại phu lắc đầu: “Chỉ sợ đã tận sức người, phải theo ý trời rồi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc