Trời Đất Tác Thành - Chương 53

Tác giả: Tang Giới

Chiến dịch cuối cùng
Khi máy bay trực thăng hạ cánh thì đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Trên đường đi Doãn Bích Giới vẫn không muốn ngủ, ở trên máy bay, cô luôn thì thầm nói chuyện với Kha Khinh Đằng lúc này lúc kia, vào thời điểm này, ngoài cửa sổ máy bay ánh mặt trời chiếu rọi, khiến cô đột nhiên có cảm giác chợt cách một thế hệ.
Tết âm lịch Trung Quốc, cô không ở nhà mình mừng năm mới, mà là đi theo anh qua Macao trước, giờ lại gián tiếp đến Kazakhstan... một nơi hoàn toàn xa lạ với cô, trước đây chỉ theo hình thức trên sách mà biết được.
Lúc cô còn chưa trông thấy nhiều phong cảnh ngoài cửa sổ, anh ngồi ở đối diện đột nhiên tháo dây an toàn, đứng dậy che khuất cửa sổ, “… Em đoán xem, chúng ta hiện tại đang ở chỗ nào của Kazakhstan?”
Cô chợt cảm thấy hôm nay anh có chút hứng thú, tuy rằng khuôn mặt vẫn lãnh đạm, nhưng dù sao cũng có một chút ôn hoà khác với ngày thường.
“Phương hướng cụ thể ư?” Cô lắc đầu, nhìn lại anh, ngữ khí mang theo một tí oán trách, “Đừng dùng kiến thức địa lý làm khó em.”
Anh biết rõ địa lý là môn học duy nhất cô không giỏi.
Kha Khinh Đằng cong khoé miệng, sau một lúc lâu mới nói, “Hy vọng sau này con trai có thể giống anh.”
Nói xong, đôi mắt anh mang theo ý cười mà nhìn cô, rồi đưa tay chậm rãi mở khoang máy bay.
Một vùng thảo nguyên xuất hiện trước mặt cô.
Chỉ thấy trong phạm vi tầm nhìn là thảo nguyên mênh ௱o^ЛƓ bát ngát, tựa như ngăn cản một nửa thế giới, tuy rằng vì là mùa đông, cỏ lác đác đầy đất đã bị gió thổi khô héo, nhưng ánh sáng rực rỡ như hổ phách của cây cỏ lập loè dưới ánh mặt trời xen kẽ giữa thảo nguyên.
Loại cảnh sắc này tiến vào đôi mắt trong phút chốc thật sự đặc biệt rung động, gần như chạm sâu vào trái tim.
“Đây là tỉnh Atyrau tại Kazakhstan.”
Lúc này anh xuống máy bay, sau đó quay người lại, không hề cho cô cơ hội mà ôm cả người cô xuống máy bay, rồi nhẹ nhàng đặt cô trên mặt đất, “Nhớ không?”
Đãi ngộ tỉ mỉ chu đáo như vậy, hơn nữa cảnh sắc trước mắt khiến Doãn Bích Giới nhất thời có phần á khẩu không trả lời được.
Mà trong mắt anh cũng chỉ lấy cô làm cảnh sắc, mấy chiếc máy bay trực thăng bên cạnh cũng đã hạ cánh, Kerry Geoff, anh em họ Trịnh và Arthur đều xuống máy bay, trong tiếng gầm rú đầy tai, anh ôm cô, tiếp tục thì thầm dịu dàng nói bên tai cô, “Tại thảo nguyên Âu Á này, phía đông là núi Thiên Sơn, phía tây là biển Caspi, trên vùng đất có sông Volga, luôn là thiên đường của dân du mục, tỉnh Atyrau lấy ngành chăn nuôi để phát triển cơ sở, đồng thời cũng là nơi chiếm cứ rất nhiều nguồn sinh lực phong phú…”
“Kha.”
Lời anh còn chưa nói xong thì đã bị Kerry Geoff ngắt ngang, hắn từ đối diện đang hướng về phía bọn họ, người đàn ông Kazakhstan khôi ngôi cười tủm tỉm, chắp tay sau lưng nhìn bọn họ mà trêu đùa, “Anh lại có thể kiên nhẫn như vậy mà làm thầy giáo địa lý cho phu nhân của anh? Còn tôi đây là chủ nhà muốn giải thích cũng đã bị nói trước rồi.”
Doãn Bích Giới nghe Kerry Geoff nói xong, cô nhịn không được mà cười Kha Khinh Đằng ở bên cạnh, cô nhích lại gần bờ vai anh, “Hy vọng sau này anh cũng có kiên nhẫn để giảng giải với con trai như vậy.”
“Có thể làm được không?” Thấy anh không nói gì, ý cười của cô càng đậm, rồi thêm vào một câu.
“Nói thật, có lẽ hơi khó khăn.”
Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt lạnh lùng của anh có vẻ càng mê người, “Ngoài em ra, đối với bất cứ ai anh cũng không thể có kiên nhẫn như vậy.”
Lời nói đâu ra đấy, cô lắng nghe, trong lòng không ngừng đập thình thịch.
Đây là người chồng tương lai của cô, một người đàn ông thậm chí nói trước rõ ràng ngay cả đối với con mình anh cũng không có nhiều kiên nhẫn lắm, nhưng tầm mắt chỉ sẵn lòng dừng lại trên người riêng mình cô bất kể bao lâu.
Thế gian to lớn, anh chỉ nhìn thấy cô.
Rất nhanh, Kerry Geoff dẫn bọn họ đi trên thảo nguyên tiến vào một khu vực khác có rất nhiều dãy núi gắn liền nhau, trong cơn gió cực mạnh, từ xa cô thấy một chỗ có diện tích rộng bao la, trông có vẻ như là căn cứ.
“Kha, Kha phu nhân.”
Lúc này, Kerry Geoff giơ tay lên, chỉ vào một chỗ khác của thảo nguyên, mỉm cười nhìn về phía bọn họ, “Nếu hai người chỉ chú ý cảnh đẹp ở đây, vậy thì hai người hoàn toàn sai lầm rồi, chỗ hiện tại hai người đang ở có nhiều nguồn dầu mỏ nhất ở Kazakhstan, khí thiên nhiên và khí ngưng tụ, cho nên hoan nghênh hai vị đến vùng đất trù phú của tôi.”

Căn cứ của Kerry Geoff toàn thể đều trang nghiêm, kỷ luật cũng rất nghiêm khắc, phần tử vũ trang bảo vệ từng khu vực, không có chút lơi lỏng, đây cũng là lần đầu tiên Doãn Bích Giới tận mắt thấy căn cứ vũ trang chân chính, Kerry Geoff như là biết được tâm tư của cô, hắn còn đặc biệt mở rộng tuỳ ý cô tham quan.
Đi sâu một đường vào trong doanh địa, Kerry Geoffdẫn bọn họ vào các phòng ngủ độc lập của căn cứ, Kha Khinh Đằng hình như có chuyện phải dặn dò anh em họ Trịnh và Arthur, anh liền cùng bọn họ nói chuyện ở bãi đất trống bên ngoài cửa, cô đi vào phòng trước, ngồi trên sofa rồi nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc.
Cả đêm không ngủ, lúc nào cũng mệt mỏi, nhưng cô lại cảm thấy không có tâm tư hoàn toàn yên ổn đi vào giấc ngủ, dù sao thân ở hoàn cảnh lạ lẫm, hơn nữa, còn không biết khi nào truy binh đuổi tới nơi.
Suy nghĩ trong đầu hỗn loạn, không biết qua bao lâu, cô cảm thấy có tiếng bước chân nhẹ nhàng tới gần, sau đó chính là ánh mắt dừng trên người cô, nụ hôn quen thuộc, cô biết là anh, cô cong khoé miệng, dứt khoát nhắm mắt nói chuyện với anh, “Đã về rồi?”
“Ừm.” Một tay anh chống lưng ghế sofa, nhìn gương mặt cô, “Em muốn ngủ một lát không?”
Cô suy nghĩ một chút rồi lắc đầu.
“Thật sự không muốn ngủ?” Anh lại hỏi lần nữa.
Cô vẫn lắc đầu, một lát sau, cảm thấy cả người bị anh bế lên.
Cô nghĩ anh muốn ôm cô lên giường, rốt cuộc nhịn không được mà mở to mắt, “Kha Khinh Đằng, em cảm thấy giường ở đây hẳn là không đủ tiêu chuẩn năm sao.”
“Anh biết.” Anh nhìn cô, dừng một chút, khoé miệng cong lên, nhưng cứ như vậy ôm cô hướng ra ngoài cửa.
Cô không biết anh đang bàn tính gì, chỉ có thể lấy hai cánh tay vòng qua cổ anh, tuỳ ý để anh ôm cô hướng đến bên ngoài căn cứ.
“… Tiểu Ẩm, Trịnh Đình và Arthur, bọn họ đâu rồi?”
Dọc đường đi đều là phần tử vũ trang của căn cứ ném ra ánh mắt hơi quỷ dị về phía bọn họ, trong lòng cô thấp thỏm, anh không phải muốn cùng cô Hoan ** ở thảo nguyên chứ, cô chỉ có thể nói sang chuyện khác để khiến mình đừng suy nghĩ nhiều.
“Bọn họ đang bận chuyện rất quan trọng.” Anh thản nhiên trả lời.
“… Vậy, Kerry Geoff đâu?” Không biết vì sao trong lòng cô lại căng thẳng, cô hỏi nữa, “Chúng ta vừa đến căn cứ của hắn, bây giờ phải đi sao?”
Hay là, anh đã phát hiện tung tích của liên bang?
Kha Khinh Đằng không nói gì, chỉ từng bước đi tới.
Cổng của căn cứ rốt cục xuất hiện trước mắt bọn họ, Doãn Bích Giới trông thấy Kerry Geoff đang khoanh hai tay, tựa vào cạnh cổng, nụ cười chứa ý sâu xa nhìn bọn họ đến gần.
“Kerry Geoff.” Kha Khinh Đằng ôm cô đến trước mặt hắn, gọi một tiếng tên hắn.
Chỉ thấy hắn đứng thẳng người, nhẹ nhàng vỗ tay, chào bọn họ một cái, sau đó hắn đột nhiên đặt hai ngón tay trên môi, huýt sáo thật dài.
Theo tiếng huýt sáo của hắn, qua vài giây, cách đó không xa lại có đàn ngựa chạy về phía bọn họ.
Vó ngựa giẫm trên mặt đất tạo ra sương mù lượn lờ tung bay trên thảo nguyên dưới ánh mặt trời màu vàng, không biết có bao nhiêu con ngựa được chia làm hai đàn khác nhau, bờm của hai con ngựa đầu đàn tung bay theo chiều gió, tiếng vó ngựa ầm ầm càng lúc càng gần, hầu như vang vọng ở mảnh đất này.
Doãn Bích Giới trông thấy cơ hồ có chút ngơ ngác.
Cô chưa bao giờ tới thảo nguyên, cũng chưa từng thấy ngựa hoang dại của thiên nhiên, hết thảy trước mắt đối với cô đều là mới mẻ, khiến cô vô cùng tò mò, thậm chí hăng hái sôi nổi.
Từ nhỏ đến lớn, cô đã chứng kiến rất nhiều, từng cho rằng cuộc sống rất khó có thứ gì khiến cô cảm thấy mới mẻ, thế nhưng cô phát hiện, từ khi tiến vào thế giới của anh, anh cho cô tất cả, những thứ này đều làm cho cô cảm thấy hết sức chấn động.
Bụi đất theo vó ngựa bay lên, ngựa phi nhanh cách bọn họ ngày càng gần, cho đến khi cách cổng của căn cứ còn mấy chục mét thì Kerry Geoff huýt sáo một tiếng, đàn ngựa lập tức dừng lại.
“Mời.” Kerry Geoff cười, làm động tác tay về phía bọn họ.
Trong lòng như đã có dự cảm gì đó, Doãn Bích Giới chỉ nghe thấy nhịp tim của mình tiếng này vang hơn tiếng kia, mà Kha Khinh Đằng đang ôm cô thì khẽ nhướng mày, đi nhanh hướng đến con ngựa dẫn đầu kia.
Đến bên cạnh con ngựa, anh nâng cô lên trước, đặt cô ngồi vững trên lưng ngựa, sau đó anh xoay người lên ngựa, ngồi phía sau cơ thể cô, khi cô còn chưa phục hồi tinh thần, hai tay anh đã điều khiển dây cương, chỉ huy ngựa vòng qua một hướng, rồi phóng ngựa chạy nhanh.
“Tân hôn vui vẻ!” Tốc độ của ngựa rất nhanh, tiếng cười của Kerry Geoff ở phía sau lúc này cách rất xa.
Cô ngồi trên ngựa lắc lư, tựa vào trong *** anh, ngẩng đầu nhìn về phía phong cảnh trước mặt họ.
Núi sông khác biệt, thảo nguyên khác biệt, quốc gia xa lạ, không khí xa lạ, đàn ngựa phi nhanh, chỉ có người ở phía sau cô là quen thuộc, là cảm giác chân thật duy nhất có thể chạm vào.
“Kha Khinh Đằng,” vì để anh nghe rõ ràng lời nói của cô trong gió, cô nâng cao âm lượng, “Anh nói cho em biết, hiện tại… rốt cuộc là tình huống gì đây?”
Những thứ trước mắt hôm nay, chẳng lẽ chính là quà tân hôn tuần trăng mật anh chuẩn bị cho cô sao?
Ngựa không ngừng chạy nhanh, anh cứ ôm cô như vậy, kề sát bên tai cô bắt đầu nói, “Kỳ thật, ở dân tộc Kazakhstan, phong tục thú vị nhất của bọn họ chính là nghi thức hôn lễ, khi anh và Kerry Geoff định ra bố cục, anh nghĩ tới sẽ cùng em tổ chức hôn lễ ở đây.”
“Người Kazakhstan thực hiện chế độ một vợ một chồng, điểm ấy không hề đáng ngờ, cả đời anh chỉ có một người vợ là em. Mà một ngày trước khi đi Macao, anh gặp ba mẹ em, xác nhận thân phận của anh, cũng nhất định đạt được hôn ước với em.” Ý cười trong thanh âm của anh vang lên bên tai cô, còn có hơi thở mát lạnh quanh quẩn, “Mà dựa vào phong tục hôn lễ của dân tộc Kazakhstan, nhà trai cần phải chiếu theo tình hình tài sản gia đình mà đặt sính lễ cho nhà gái, cũng chính là ngựa.”
“Vì vậy anh bảo Kerry Geoff chuẩn bị một trăm con ngựa này làm sính lễ, đương nhiên, chuẩn bị sinh lễ đồng thời sẽ lựa chọn ngày lành tháng tốt, ba mẹ anh đã sớm qua đời, trên thế giới này anh không có thân thuộc huyết thống nào khác, do đó, anh bảo Trịnh Đình giúp anh tính ra ngày tốt trước, cũng chính là hôm nay.”

Giờ phút này, cô cảm thấy mình lại nói không nên lời.
“Nhìn xem phía sau em.” Anh trông thấy vẻ mặt ngẩn ngơ của người luôn khôn khéo như cô, anh nhướng mày, ra hiệu cô nhìn phía sau bọn họ.
Doãn Bích Giới lập tức nhìn lại, thấy đằng sau đàn ngựa của bọn họ lại có hai con không biết đi theo bọn họ lúc nào, ngồi trên hai con ngựa đó, một là hai anh em họ Trịnh, một con khác là Arthur và Kerry Geoff.
“Doãn Bích Giới,” dưới trời đất mênh ௱o^ЛƓ, anh nhìn mắt cô, nói với cô từng chữ một, “Đây là nghi thức hôn lễ của chúng ta.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc