Trở Về Năm Tháng Bố Tôi Là Hotboy - Chương 30

Tác giả: Xuân Phong Lựu Hoả

Lần ra mắt nhãn hàng “Ngạo Lang” lần này của Mạnh thị được đầu tư rất kỹ lưỡng, mời cả thiên vương Tần Dụ Kiêu làm đại diện. Trong khoảng thời gian này, trên TV không ngừng quảng cáo về nhãn hàng này.
Công ty yêu cầu Thẩm Quát và những mẫu nam khác mỗi ngày đều phải luyện tập tạo hình, một ngày bốn tính, trả tiền theo giờ.
Vì bọn họ đều là người mới, phải luyện tập để trong thời gian ngắn quen được với ống kính cần rất nhiều công sức.
Bất kể là chuyện gì, chỉ cần Thẩm Quát đã làm, dù anh có thích hay không, đều rất chăm chỉ, chuyên tâm.
Nhưng Tần Dụ Kiêu quá bận với lịch trình nên lâu lâu mới đến tập, mỗi lần cũng chỉ được vài phút, hơn nữa còn thường xuyên đến muộn.
Làm một minh tinh đắt giá, tự cao tự đại cũng là chuyện bình thường, chỉ cần mọi người làm việc hòa thuận, không chọc tức y là được.
Tần Dụ Kiêu ngay lần đầu lộ diện đã khiến đại sảnh huyên náo, không ít người bỏ công việc đang làm, chạy đến vây quanh y, nói yêu thích y, muốn chụp ảnh chung với y.
Thẩm Quát không hòa nhập vào đám người ấy.
Nhà anh không có TV, tuy biết Tần Dụ Kiêu là minh tinh đang nổi, nhưng đối với anh mà nói, chỉ là người làm việc cùng mà thôi.
Điều duy nhất khiến anh thấy bất mãn là Tần Dụ Kiêu thường xuyên đến muộn, hơn nữa còn thường hay khi thì cà phê khi thì nghỉ ngơi, mỗi lần đều rất rất lâu, khiến bọn họ bỏ lỡ rất nhiều thời gian.
Có mấy lần, Thẩm Quát tỏ vẻ không vui, cư xử với Tần Dụ Kiêu cũng rất lạnh lùng.
Là “người quản lý tạm thời” của Thẩm Quát, Chung Khải thường khuyên hắn, đừng cứng với Tần Dụ Kiêu.
“Người ta là ngôi sao lớn, đến Mạnh tổng thấy y còn nhường ba phần, thôi thôi, nhịn nhịn.”
Thẩm Quát cũng không phải là người không biết điều, anh biết, thời điểm này không nên xảy ra xung đột với Tần Dụ Kiêu.
Anh nhẫn nhịn, chỉ làm tốt chuyện của mình, dù sao sau hai tuần nữa, lấy được tiền lương rồi, đời này cũng không chạm mặt nữa.
*
Hai ngày trước khi ra mắt sản phẩm mới, Mạnh Tri Ninh đến sân khấu xem mọi người tập dượt.
“Phương tổng, mấy người mới thế nào?”
Phương tổng đến gần Mạnh Tri Ninh, xảo quyệt nói: “Cũng không tệ lắm, cũng ăn ảnh, đến thợ ảnh cũng khen người Mạnh tổng chọn thật không chê vào đâu được.”
Mạnh Tri Ninh nhìn lên sân khấu, Thẩm Quát cũng có ở đó, trang điểm tự nhiên, highlight khiến ngũ quan anh nổi bật hơn hẳn, nho nhã sáng sủa, bớt đi vài phần gai góc, lại có vài phần cẩn trọng.
Anh mặc áo màu nhạt trong bộ sưu tập lần này, thật đúng dáng người mẫu, bất kể có là quần áo gì, vừa mặc lên người anh đều như được đặt thiết kế riêng.
Dưới ánh đèn, toàn thân anh như sáng lên, đẹp như tượng tạc.
Dù có so với minh tinh như Tần Dụ Kiêu, vóc dáng của Thẩm Quát cũng không bị lép vế chút nào. Không những thế, anh còn có khí chất cao lãnh hơn cả y.
Quả nhiên không so sánh sẽ không có tổn thương, Tần Dụ Kiêu vốn cũng anh tuấn tiêu sái, nhưng đứng với Thẩm Quát, vẻ đẹp trai của y trở nên đơn điệu, thiếu ý vị.
Tần Dụ Kiêu cầm mấy tấm ảnh từ thợ chụp, thấy Thẩm Quát đứng bên trái ngay sau y, sắc mặt trầm xuống.
Chàng trai phía sau hoàn toàn lấn át y.
Tần Dụ Kiêu vốn dĩ không thích Thẩm Quát, vì những người ở đây đều tôn thờ y, nhưng thái độ của Thẩm Quát lại rất thờ ơ, thậm chí có lúc đi qua nhau anh còn không thèm nhìn y.
Trong lòng y càng thêm oán hận anh.
Sắp lên sân khấu, phóng viên và thợ ảnh đều chuẩn bị tập trung lên sân khấu, Thẩm Quát thay xong áo quần, trang điểm xong liền bước ra soái khí ngút ngàn.
Nhiều phóng viên tạp chí thấy anh đều không kìm được ghé tai nhau, tán thưởng mắt chọn người của Mạnh Tri Ninh.
Tần Dụ Kiêu cảm giác được sâu sắc, thiếu niên kiệm lời bên cạnh y đây đang uy hiếp địa vị của y, cũng đoạt luôn ánh sáng của y.
Bởi vậy, ngay khi Mạnh Tri Ninh vừa xoay người đi, Tần Dụ Kiêu đã nổi lửa, trở mặt hất ba lô trên ghế của Thẩm Quát, khó chịu nói: “Chắn đường.”
Trong ba lô đen ấy là mấy quyển sách chuyên ngành điện tử Lục Yên cho anh, lúc này bị đổ ra trước sân khấu, lộ ra một góc.
Tất cả mọi người đều im lặng, biết Tần Dụ Kiêu đang tỏ vẻ tinh tướng, bọn họ cũng không dám nói gì.
Thẩm Quát đi đến phía trước, im lặng nhặt ba lô lên, nhẹ phủi bụi, bước qua Tần Dụ Kiêu như không thấy y.
Tần Dụ Kiêu bị xem như người vô hình trước mặt bao người, ai nấy cũng giả vờ như đang làm việc của mình, im lặng không nói.
Trong lòng y càng khó chịu hơn, rõ ràng thị uy với Thẩm Quát, nhưng thái độ lãnh đạm của anh khiến y trở thành người rước nhục.
Tần Dụ Kiêu bước đến trước mặt Phương tổng, chỉ vào Thẩm Quát, tức tối nói: “Đây là người các người chọn?”
Phương tổng lâu nay đều khách khí với Tần Dụ Kiêu, cười nói: “Mấy người họ đều là hạt giống do Mạnh tổng chọn.”
“Thế này mà cũng gọi là hạt giống?” Tần Dụ Kiêu trào phúng: “Ông nhìn hắn ta, đến ống kính còn bắt không được, đứng sau lưng tôi như thằng ngốc, chướng mắt ૮ɦếƭ đi được.”
Tuy y nói là vậy, nhưng mọi người đều nhìn ra, Tần Dụ Kiêu là thấy Thẩm Quát nổi bật hơn mình, tức giận nên mới tìm chỗ hả giận.
Phương tổng lấy đại cục làm trọng, chỉ cười xoa dịu: “Bọn họ đều chưa từng luyện tập nhiều, còn có mấy người chưa từng làm quen với ống kính, sao có thể so được với anh.”
Tần Dụ Kiêu hừ lạnh: “Cần ông phải nói chắc.”
Phương tổng cho rằng Tần Dụ Kiêu càu nhàu vậy là xong chuyện, cho nên chỉ đáp lại y vài lời, đồng thời quét mắt nhìn Thẩm Quát, ý bảo anh đừng chấp.
Thẩm Quát tỏ ý không sao.
Dù sao anh cũng không để tâm mấy chuyện nhỏ nhặt này, đều là những người, những việc không quan trọng.
Trên thế giới này, người có thể khiến anh để tâm... đều là những người anh đặt trong lòng sẵn.
Phương tổng vừa ứng phó Tần Dụ Kiêu, vừa thầm than thở, Tần Dụ Kiêu ra mắt cũng lâu rồi, mà lý lẽ còn không bằng một học sinh cấp ba.
Ông bất đắc dĩ lắc đầu, lòng lại thêm nể Thẩm Quát hơn, có năng lực chịu đựng thế này, tương lai nhất định không tầm thường.
Ông vốn nghĩ Tần Dụ Kiêu náo loạn một hồi rồi thôi, không ngờ y vẫn kỳ kèo không buông tha, nói nhất định phải để Thẩm Quát rút ra, nếu không y không làm nữa.
“Đây đều là những người chúng tôi ký hợp đồng rồi. Người cũng là do đích thân Mạnh tổng chọn, nếu không làm sai chuyện gì thì không có lý do gì để đuổi người ta cả.”
“Sao lại không làm sai chuyện gì, tên nhóc đó, đứng sau tôi làm mất cả hình tượng của tôi.”
Xung quanh nghe vậy, đều lộ ra vẻ mặt buồn cười.
Tần Dụ Kiêu chỉ sợ Thẩm Quát nổi bật hơn mình, mới cố ý mượn cớ đòi đuổi anh.
Tuy lòng ai nấy cũng rõ, nhưng không dám đối đầu với Tần Dụ Kiêu. Dù sao vị minh tinh này đến Mạnh tổng cũng phải nể ba phần.
Tần Dụ Kiêu cố chấp đòi Phương tổng sa thải Thẩm Quát, nếu không mình sẽ không làm nữa.
Phương tổng không dám đắc tội y, đành đến phòng tìm Mạnh Tri Ninh, lúc này Mạnh Tri Ninh lại ở bên ngoài tiếp khách, không tiện gặp ông.
Nhãn hàng “Ngạo Lang” lần này của Mạnh thị là một tay Mạnh Tri Ninh gây dựng, suốt ngày bà đều bận tối mắt.
Phương tổng tìm không được người, vừa gấp vừa không biết làm sao, nếu Tần Dụ Kiêu bỏ không làm nữa thì vẫn có thể đổi người kịp, nhưng vấn đề quan trọng là đại tiểu thư Mạnh thị đã đích thân chọn y, cho nên Mạnh Tri Ninh chắc chắn không dễ dàng loại bỏ y.
Ông khổ não quay lại sân khấu, Tần Dụ Kiêu như lão gia ngồi trên ghế, nhâm nhi cà phê, hỏi: “Phương tổng, hỏi ý lãnh đạo chưa?”
Phương tổng chỉ đành khuyên: “Nếu anh thật sự không vừa mắt Thẩm Quát, tôi sẽ xếp thằng bé ra phía sau, không để nó đứng ngay sau anh nữa, thế đã được chưa?”
Chung Khải vừa nghe đã lo lắng, lúc đầu người cho Thẩm Quát đứng ở vị trí này là Mạnh Tri Ninh, trình tự đang hay ho vậy sao có thể đổi chứ!
Nhưng Thẩm Quát lại giữ cậu lại, nhẫn nại nhìn về phía Tần Dụ Kiêu.
Nếu lúc này xảy ra tranh chấp chỉ càng chọc giận y hơn mà thôi, chi bằng án binh bất động.
Phương án Phương tổng đưa ra, thực ra cũng chỉ là nể mặt Tần Dụ Kiêu, nếu y có thể đồng ý thì chuyện này xem như kết thúc tại đây.
Nhưng Tần Dụ Kiêu lại như muốn đấu với Thẩm Quát đến cùng. Y biết, nếu lần này Thẩm Quát lộ mặt trên truyền hình, chỉ sợ sẽ chiếm hết sự nổi bật của y.
“Không được, chỉ có hai lựa chọn, hoặc hắn đi, hoặc tôi đi, ông cứ liệu mà làm đi.”
Phương tổng muốn khóc lắm rồi, hai ngày nữa là đến buổi ra mắt, nếu xử lý không yên ổn thì Mạnh thị sẽ tổn thất rất nặng nề!
Lúc này, trợ lý bên cạnh ông đến, thấp giọng nói: “Lần tuyển chọn trước có để lại mấy người dự phòng, chi bằng chọn ra một người thay Thẩm Quát đi.”
Dù gì lần này loại ai cũng được, duy chỉ Tần Dụ Kiêu là không.
Tần Dụ Kiêu là người con gái Mạnh Tri Ninh chọn, cả công ty đều biết, Mạnh tổng cưng chiều đứa con bảo bối này thế nào. Đừng nói là Tần Dụ Kiêu, có là sao trăng trên trời bà cũng hái xuống cho cô.
Phương tổng khó xử nhìn Thẩm Quát, chần chừ không biết nói thế nào mới phải.
“Thế này Tiểu Thẩm à, chỉ có thể xin lỗi cậu vậy. Nhưng cậu đừng lo, tiền lương tôi vẫn sẽ gửi cậu, không thiếu đồng nào.”
Chung Khải lúc này dựng hết gai lên: “Phương tổng, Thẩm Quát luyện tập bao nhiêu ngày rồi, bây giờ ông nói không lên là không lên nữa, ông xem hai anh em tôi là trò đùa à.”
“Ai dà, xin hiểu cho, vị lão gia kia đến Mạnh tổng của chúng tôi còn phải khách khí, tôi cũng thật tình là không thể đắc tội y mà!”
Chung Khải khó chịu nói: “Cả giới giải trí không còn minh tinh nào chắc, sao cứ phải là y, y cũng quá tinh tướng rồi đấy.”
“Hai vị không biết đó chứ, vị Tần Dụ Kiêu này là do đích thân con gái Mạnh tổng chọn. Mạnh tổng dù có tốn bao nhiêu tiền cũng phải mời bằng được y đến là để con gái xem. Cho nên thành thật xin lỗi hai vị nhiều.”
Thẩm Quát nhìn Tần Dụ Kiêu, khóe môi y cong lên ra vẻ trịch thượng.
Thẩm Quát biết, quy tắc của cuộc sống là như thế, cá lớn nuốt cá bé, anh cũng không có gì để nói.
“Tôi không thích để người khác phải khó xử, cáo từ.” Thẩm Quát xoay người rời đi.
Phương tổng gọi anh lại: “Chờ chút lĩnh tiền lương hãng đi a.”
“Tôi chỉ lấy phần công của tôi thôi.”
Nếu lấy nhiều hơn, là đang lấy phần thương hại của người khác. Mà một chàng trai kiêu ngạo như anh, sẽ không nhận bất cứ sự thương hại của ai.
Chung Khải phẫn nộ bước ra đại sảnh cùng Thẩm Quát, miệng vẫn lẩm bẩm chửi tám đời tổ tông người ta.
Ngay lúc này, Lục Yên mặc váy nhạt bước vào, là trang phục thường ngày nhưng lại xinh đẹp động lòng người.
Cô đưa xe đạp cho bảo vệ đẩy vào trước lễ tân.
Thẩm Quát nháy mắt nhìn thấy Lục Yên, một trận gió mát như bạc hà thổi đến.
Hôm nay cô... rất đẹp.
Lục Yên thấy Thẩm Quát, vẻ mặt kinh ngạc, không cố kỵ gì chạy đến chỗ anh: “Thẩm Quát, anh Chung Khải, trùng hợp thật, sao hai người lại ở đây!”
Chung Khải bất bình: “Haizz, đừng nhắc nữa, vốn tưởng có thể tìm được một công việc tốt, không ngờ lại bị người ta tinh tướng đạp đi, đúng là dã tràng xe cát, mất công tập luyện bao nhiêu ngày.”
“Á, là sao?”
Chung Khải một bụng ức chế không biết làm sao xả, nay gặp được người quen liền xổ hết để Lục Yên bình luận.
*
“Em nói xem, tên đó cũng quá phách lối đi chứ, ỷ mình có chút danh tiếng, có gì là ghê gớm, còn nói gì mà do chính tiểu thư Mạnh thị chỉ đích danh, không xem anh em nhà này ra gì.”
Thẩm Quát day day trán, bất lực nói: “Anh ta không nói câu đó, cậu phóng đại quá rồi.”
Chung Khải vốn đã tính thích gào lớn chuyện, tuy nói có chút phóng đại nhưng nói chung là không sai chút nào.
Lục Yên nghe xong, sắc mặt trầm lại, thấp giọng lẩm bẩm: “Không ngờ hắn lại là người như vậy.”
Sớm biết vậy, cô đã không nói tìm Tần Dụ Kiêu rồi. Trước đây cô từng xem qua phim y đóng, cảm thấy y cũng đẹp trai, cool ngầu, hợp với phong cách “Ngạo Lang” hướng đến nên mới tiến cử y, không ngờ phẩm chất lại kém đến vậy.
Cô nhớ lại trưa hôm đó, lúc Thẩm Quát nói hôm nay anh nhận lương, vui vẻ hơn bình thường, còn đãi cô một bữa no nê ở Thế Kỷ Thành.
Dù là thế nào, Lục Yên cũng không nhịn được chuyện bạn mình bị ức hiếp.
“Đi với em.”
Lục Yên kéo góc áo Thẩm Quát, trầm mặt bước vào thang máy.
Lục Yên kéo Thẩm Quát về lại sân tập, người thay thế Thẩm Quát cũng đã vào vị trí.
Phương tổng nhìn chàng trai thay thế Thẩm Quát đứng bên cạnh Tần Dụ Kiêu, hình tượng, khí chất đều kém xa Thẩm Quát.
Mà Tần Dụ Kiêu lại một mực kêu người như thế đến đứng cạnh mình, hoàn toàn không nghĩ đến hiệu quả của buổi ra mắt, thực sự quá ích kỷ.
Tần Dụ Kiêu vô thức ngẩng đầu, thấy Thẩm Quát quay lại, tức giận bước đến trước mặt anh.
“Mày lại quay lại làm gì, nói cho mày biết, đừng tự mang nhục, bây giờ cút ngay, nếu không...”
“Nếu không thì làm sao?” Lục Yên tiến lên trước, chặn trước người Thẩm Quát, nhìn Tần Dụ Kiêu: “Nếu không anh sẽ rút, đúng không?”
Tần Dụ Kiêu nhìn Lục Yên đánh giá, tưởng cô là nhân viên ở đây, nên không khách khí nói: “Cút ra, nếu không ông đây để cô khó giữ được bát cơm luôn.”
Làm thần tượng, có rất nhiều cô gái khi thấy y thì hét chói cả tai, y đã quen ánh nhìn ngưỡng mộ của mọi người, do đó sự đối nghịch của Lục Yên khiến y khó chịu.
Lục Yên lấy thân phận phú nhị đại ra cao cao tại thượng nói: “Nói thẳng ra thì ai cũng lấy tiền ra làm việc, ai cũng không cao quý hơn ai, anh tỏ vẻ tinh tướng cái gì.”
Tần Dụ Kiêu nghe không quen lời chống đối này: “Tôi và hắn sao có thể giống nhau.”
“Vậy anh nói xem, khác nhau chỗ nào.”
Tuy đều nhận lương của Mạnh thị, nhưng Tần Dụ Kiêu lại tự cho rằng mình khác với những người xung quanh, y là ngôi sao, chắc chắn phát sáng cho mình lẫn Mạnh thị.
Y chỉ vào Thẩm Quát và những mẫu nam khác nói: “Bọn họ chỉ là đám người vô danh mà có thể so với tôi sao? Tôi nói cho cô biết, dù tôi có nói với Mạnh tổng đuổi hết đám này đi, Mạnh tổng cũng sẽ đồng ý.”
“Anh cũng tự tin quá đấy, theo tôi biết, Mạnh tổng không phải là người không có nguyên tắc như thế.”
Tần Dụ Kiêu cười lạnh: “Ông đây là người được chính tiểu thư tập đoàn này mời về, Mạnh tổng thương con gái có tiếng, cô nghĩ bà ta sẽ chọn ai?”
Lục Yên nhếch miệng, không ngờ vòng vo nửa ngày, vậy mà lại vòng lên người mình.
Xung quanh Phương tổng cũng có vài nhân viên nghe thấy, ai nấy cũng đều ngượng ngùng thay, nhưng Lục Yên không nói gì, bọn họ cũng không thể nói thay.
Tần Dụ Kiêu quay đầu nói với Phương tổng: “Các người còn ngây ra đó làm gì, còn không mau đuổi hắn đi, tôi nhìn hắn là thấy phiền.”
Phương tổng và những người khác bất động, như không nghe thấy lời y.
“Này, tôi nói các người... sao lại...”
Đúng lúc này, Mạnh Tri Ninh vừa xong việc đã quay lại, hỏi: “Sao vậy? Sao lại tụ họp hết ở đây?”
Phương tổng vội đến đón bà, thấp giọng tóm lược mọi chuyện cho bà nghe.
“Mạnh tổng, bà đến đúng lúc lắm” Tần Dụ Kiêu tiến đến, cao giọng nói: “Không biết từ đâu đến một con nhóc hoang dã, kêu bảo vệ đuổi hai người họ đi đi.”
Mạnh Tri Ninh lạnh lùng nhìn Tần Dụ Kiêu.
Sớm đã nghe chuyện Tần Dụ Kiêu lúc tập luyện kiêu ngạo, vô lễ, thường xuyên cuồng ngôn với những mẫu nam khác, nhưng bà đều không tính toán, vì nể mặt con gái mình nên nhẫn nhịn.
Không ngờ lần này, y dám cuồng ngôn với cả con gái mình, đây là giới hạn cuối cùng của Mạnh Tri Ninh.
“Bảo vệ, đuổi tên ngông cuồng này khỏi Mạnh thị!”
Mấy người bảo vệ đi tới, xách cánh tay Tần Dụ Kiêu lên, chuẩn bị lôi y ra ngoài.
Tần Dụ Kiêu ngây ngốc: “Này, các người nhận nhầm rồi, không phải tôi! Buông tay!”
Mạnh Tri Ninh nhìn y, lạnh lùng nói: “Nếu cậu đã không muốn đi, không thành vấn đề, dù sao hai công ty cũng đã ký hợp đồng, muốn đi cũng phải đền bù hợp đồng.”
Tần Dụ Kiêu không ngờ Mạnh Tri Ninh thật sự muốn loại y thật, có chút hoảng loạn. Phải biết là y vào giới rất lâu mới được xem trọng, số tiền đền bù hợp đồng công ty không chắc sẽ gánh, y phải tự mình trả hết.
Hơn nữa nếu tin này lan ra ngoài, tương lai y muốn làm đại diện cho công ty khác sẽ rất khó.
“Mạnh tổng, đây... đây, có hiểu lầm gì đó ở đây.”
“Là hiểu lầm, cậu cho rằng Mạnh thị là nơi thế nào, chúng tôi bỏ tiền mời cậu đến, không phải để cậu tác oai tác quái, tùy tiện ức hiếp nhân viên.”
Bà nhìn Lục Yên, nói: “Hơn nữa, con gái tôi cũng không phải là người cậu tùy tiện nói cút là cút.”
Lời vừa dứt, Tần Dụ Kiêu há hốc mồm.
Không ngờ... không ngờ cô nhóc trang điểm ăn mặc bình thường này, lại là con gái của Mạnh Tri Ninh, đại tiểu thư tập đoàn Mạnh thị.
Y còn tưởng... cô là nhân viên công ty chứ.
Những nhân viên và mẫu nam từng bị Tần Dụ Kiêu ức hiếp lúc này nhìn bộ dáng của y, đều cảm thấy vô cùng thoải mái.
Mạnh Tri Ninh quay đầu nhìn Lục Yên, lại nhìn Thẩm Quát phía sau cô: “Tiểu Thẩm, cậu không làm sai gì, không phải rời đi, vị trí đã định cũng sẽ không thay đổi.”
Thẩm Quát chừng mực gật đầu.
Tần Dụ Kiêu tức đến mặt trắng bệch, lần này đâm lao phải theo lao, dù gì y cũng là người nổi tiếng, câu nói “Thẩm Quát không đi tôi đi” cũng đã thốt ra rồi, không thể thu lại, nếu không y còn mặt mũi nào mà lăn lộn trong giới.
Y đành cắn răng, hậm hực rời đi.
Sau khi Tần Dụ Kiêu đi rồi, sân khấu cũng yên bình lại, may mà còn hai ngày nữa mới đến ngày ra mắt, Mạng Tri Ninh làm việc xưa nay luôn có phương án B.
Bà ngay lập tức cho Phương tổng liên hệ với một minh tinh từng hợp tác với Mạnh thị đến.
Lục Yên ngồi trên ghế mãi, nâng cằm nhìn tạo hình của Thẩm Quát trên sân khấu.
Xưa nay sao lại không phát hiện, anh đẹp trai như vậy chứ!
Ánh đèn rọi thẳng xuống chiếu rõ mày thẳng, mắt sâu và khóe môi sắc nhọn... Ngũ quan anh tuấn như tạc tượng, đúng là một tổ hợp hoàn mỹ.
Chỉ là anh quá nghèo, những bộ áo quần cũ trên người phủ lên anh một cảm giác ủ dột chán chường, che giấu đi khí chất phát sáng của anh.
Cho nên những cô gái trong trường mới sợ không dám đến gần anh.
Mạnh Tri Ninh đang bận rộn, quay đầu nhìn từ xa thấy Lục Yên vẫn đang chăm chú nhìn Thẩm Quát không rời mắt.
Đáy mắt bà lóe lên tia thâm sâu, vẫy tay gọi cô: “Yên Yên, qua đây.”
Lục Yên đứng dậy đi về phía bà.
Mạnh Tri Ninh nhìn thiếu niên trên sân khấu, nắm lấy vai cô, tò mò hỏi: “Bạn trai à?”
“Ai da, không phải, là bạn học.”
Mạnh Tri Ninh trêu: “Nhìn đến đắm đuối thế, ánh mắt muốn nuốt chửng con người ta rồi, còn vì người ta mà vô tình với thần tượng luôn, thế mà chỉ là bạn học?”
Mặt Lục Yên lập tức ửng đỏ, vội vàng nói: “Thì là... là bạn học đó! Bà biết con người con trượng nghĩa mà, ai ức hiếp bạn con, thì dù có là thần tượng này nọ, con cũng... cũng chấp hết.”
“Mẹ chỉ nói vui vậy thôi, con đã đỏ như tôm luộc rồi.”
“Con... con đỏ hồi nào chứ.”
Mạnh Tri Ninh cười, xoa đầu cô: “Mẹ cảm thấy, người bạn này của con không tồi, một chàng trai trầm ổn như vậy, không có nhiều đâu.”
Lục Yên biết Mạnh Tri Ninh rất ít khi khen người khác, bà nói không tồi, tức là bà rất thích rồi.
“Nhưng mà...”
Mạnh Tri Ninh nhìn lên thiếu niên tỏa hào quang bốn phía kia, hơi chau mày: “Lệ khí trên người thằng bé hơi nặng.”
Cho dù bà đã gặp qua vô số người, cũng không thể nhìn ra được tâm tư thâm thúy nơi đáy mắt Thẩm Quát.
*
Buổi tối, Lục Yên và Thẩm Quát cùng về nhà.
Cô nhóc đi phía trước, bộ dạng thoải mái, bước chân vui vẻ, Thẩm Quát cẩn thận bước sau cô, từ đầu đến cuối đều duy trì khoảng cách nửa mét.
“Em chưa từng nói mình là thiên kim nhà họ Mạnh.”
Nếu anh biết, thì dù có thế nào, anh cũng sẽ không nhận công việc này.
“Thì anh có bao giờ hỏi đâu, nếu em bỗng dưng nói với anh, không phải sẽ rất kỳ cục sao?”
Cô gái nhảy theo mấy ô vuông trên mặt đất.
Thẩm Quát chau mày: “Cũng đúng.”
Lục Yên nhảy đến bên cạnh anh, ngẩng đầu nhìn: “Nhưng mà Thẩm Quát, anh đúng là có tố chất làm minh tinh thật!”
Thẩm Quát lơ đễnh: “Vậy à.”
“Anh mặc những bộ đồ như thế, đứng trước ống kính, cả người đều phát sáng luôn đó, so với những ngôi sao khác, không hề kém cạnh chút nào.”
“Ồ.”
“Anh có suy nghĩ đến việc ra mắt luôn vị trí trung tâm không?”
“Không có.”
Thẩm Quát với những chuyện này đều không hứng thú gì, anh không thích ra ngoài rồi bị người ta bình phẩm từ đầu đến chân, càng không có tài năng ca hát nhảy múa gì, anh thậm chí không quan tâm người ta yêu thích hay chán ghét mình.
Người như vậy, trời sinh không hợp với giới giải trí.
Lục Yên chẳng qua cũng chỉ là thuận miệng nói đến mà thôi.
“Em thì lại muốn làm minh tinh, muốn có thật nhiều người thích mình.”
“Nhiều người thích như thế thì có ích gì” Thẩm Quát thản nhiên hỏi.
“Không biết” Cô nhún nhún vai: “Được nhiều người thích, vốn dĩ đã là một hạnh phúc rồi còn gì.”
Đáy mắt Thẩm Quát xoẹt qua một tia ảm đạm, anh chưa từng được ai thích, thậm chí, đến cả mẹ ruột anh ...cũng không thích anh.
Nếu không, bà đã không rời đi rồi.
Một người đã quen với sự cô đơn, tự mình vật lộn nhiều năm, anh không hề quan tâm người xung quanh nghĩ gì về anh.
Bị người khác thích là một hạnh phúc sao, Thẩm Quát lại chưa từng nhận được hạnh phúc ấy.
Mặt trời hoàng hôn hắt lên vẻ mặt dịu dàng của cô một tầng ánh sáng nhạt, miệng cô cong lên, kiên định nói: “Dù sao, con người đều muốn tìm được công việc mà mình thích làm, sau đó dùng cả đời này để làm chuyện ấy, thế là đủ rồi.”
Thẩm Quát rũ mắt, chăm chú nhìn cô, nhìn rất lâu, cho đến khi vành tai cô dần đỏ ửng.
“Anh nhìn em làm cái gì?” Bị anh chăm chú nhìn như vậy, cô có chút căng thẳng.
Chỉ vài giây thôi, Thẩm Quát lập tức dời tầm mắt, nhìn người bán hàng rong phía trước đang đẩy xe bắp rang.
Anh lập tức kéo cô lên trước, mua ba gói bắp, sau đó đưa cho cô.
Lục Yên vui vẻ nhận lấy, ngồi ở ghế dài công viên, thích thú gặm nhấm bắp rang như con chuột nhỏ thấy kho thóc.
Thẩm Quát nhìn người qua lại trên ngã tư, hình như không có ý định về nhà.
“Anh ăn không?” Lục Yên đẩy bắp qua.
“Anh không ăn vặt.”
“Vậy em không khách sáo nữa.”
Từng hạt bắp nóng giòn bị cô ăn đến sạch sẽ, mặt trời cũng dần buông xuống, Lục Yên đứng dậy, phủi những mảnh vụn trên váy, nói: “Vậy em về nhà đây!”
“Đợi đã.”
Thẩm Quát nhìn cô, bất chợt đưa tay, nhẹ đặt lên môi cô.
“Ô!”
Tim Lục Yên như nhảy dựng.
Đầu ngón tay lành lạnh của anh lấy ra một hạt bắp màu trắng còn dính trên miệng cô, tùy ý cho vào miệng mình.
“Anh...”
Không phải không ăn sao.
Đầu lưỡi anh cảm giác được vị ngọt ngào, đẩy đẩy vai cô, khóe miệng cong lên: “Mau cút đi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc