Trợ Lý Kiến Trúc Sư - Chương 77

Tác giả: Hi Hòa Thanh Linh

Chương 77: Thuở ấu thơ

“Tư Tư! Em cũng ở đây à?” Người thanh niên nọ ngạc nhiên vui mừng nói.
Trương Tư Nghị giật mình vài giây, từ đường nét khuôn mặt của người đàn ông trẻ tuổi, cậu mới mơ hồ tìm kiếm được chút ký ức nhỏ nhoi tuổi thơ ấu: “Anh Trình Thiên?”
“Là anh, trí nhớ của em không tệ nhỉ, nhiều năm không gặp thế rồi mà vẫn nhớ tên anh!” Thanh niên vui mừng kéo cổ Trương Tư Nghị qua xoa đầu vỗ vai.
Dáng người đối phương cao lớn, vẻ mặt khí khái hào hùng, Trương Tư Nghị cao một mét bảy sáu bị đối phương kéo như kéo gà, cả người không có trọng tâm.
Nhưng có thể ở đây nhìn thấy anh hàng xóm vài chục năm không gặp, Trương Tư Nghị vô cùng kích động.
Người thanh niên này tên đầy đủ là Hạ Trình Thiên, giống Trầm Hạo và Khúc Tiểu Miêu, đều là thanh mai trúc mã lớn lên cùng một khu phố với Trương Tư Nghị. Hạ Trình Thiên lớn hơn họ sáu tuổi, không phải độ tuổi có thể hòa mình với họ, nhưng anh có một cô em G.i g.i là Hạ Tuyết Anh, bằng tuổi Trương Tư Nghị, chơi với họ từ nhỏ đến lớn, nên họ học theo Tuyết Anh gọi Hạ Trình Thiên là “anh trai”, quan hệ phi thường thân thiết.
Trong kí ức của Trương Tư Nghị, Hạ Trình Thiên rất dũng cảm, lời nói có uy lực, bên người luôn có một đám đàn em cúi đầu niềm nở, nghiễm nhiên là trùm cả khu phố nhà họ.
Trương Tư Nghị vài lần may mắn đóng vai chơi trò chơi với nhóm trẻ em này, đứa bé nào lớn lên mang vẻ mặt gian xảo, vóc người nhỏ con diễn vai quân xâm lược Nhật Bản, người nào có khuôn mặt đứng đắn đẹp trai lại uy nghiêm sẽ nhập vai Hồng quân Trung Quốc, Hạ Trình Thiên chính là người đứng đầu "Hồng quân".
Về phần mấy nhóc Trương Tư Nghị, Trầm Hạo, Hạ Tuyết Anh đương nhiên không thể tham gia chiến tranh, họ đóng thường dân bất lực chân yếu tay mềm, bị "lính Nhật" tóm cổ nhốt trong hố cỏ, đợi "Hồng quân" đến cứu.
Sau khi bị nhốt, họ sẽ trải qua thời gian chờ đợi dài đằng đẵng, có thể là nửa giờ, cũng có thể là một giờ. Họ chen chúc cùng một nơi, bị trói chân tay, vừa hoảng loạn vừa sợ hãi giống như người bị lạc vào một thế giới kì lạ, mà khi bên ngoài truyền đến tiếng thét to “Hồng quân Trung Quốc”, trong chớp mắt tâm trạng của họ chuyển sang kích động. Mấy đứa trẻ duỗi cổ ra, khàn giọng gọi “Anh Trình Thiên, cứu với”, “Anh Trình Thiên, cứu bọn em”...
Lúc này, quân bên Hạ Trình Thiên vẫn chưa chạy đến giải cứu, nếu "Hồng quân" có thể khinh địch như vậy mà thắng được quân Nhật Bản, trò chơi sẽ không hấp dẫn.
Để làm nổi bật hình tượng vĩ đại của nhân vật chính, phải tăng cường mức độ nham hiểm của kẻ thù. Quân Nhật sẽ tóm lấy một, hai con tin mang ra ngoài, đe đọa "bắn ૮ɦếƭ" họ trước mặt "Hồng quân Trung Quốc", mà Hạ Tuyết Anh là em ruột của Hạ Trình Thiên, từ trước đến nay là đối tượng quan trọng để quân địch bắt đến uy hiếp Hạ Trình Thiên.
Có một lần, Trương Tư Nghị và Hạ Tuyết Anh cùng nhau bị kéo ra ngoài, bị ép quỳ gối trước mặt bốn, năm lính "Hồng quân" đến cứu họ, "lính Nhật" giơ S***g nhựa, đứng ở sau lưng bọn họ đe dọa: “Người phía trước nghe đây, nếu bọn mày dám đến gần, hai người này sẽ ૮ɦếƭ!”
Trương Tư Nghị và Hạ Tuyết Anh run lẩy bẩy giống như sắp bị ***, đôi mắt mở to tha thiết nhìn người cứu vớt trước mặt, nhưng lại H**g phấn vì chính mình được ở trong cảnh tượng kích động này.
Hạ Trình Thiên nổi giận đùng đùng, hét lớn một tiếng: “Vì thắng lợi cách mạng! Tiểu Anh! Anh xin lỗi em!” Tiếp theo cắn răng một cái, tự mình nổ S***g bắn ૮ɦếƭ em gái ruột, sau đó rống to hơn: “Các anh em, tiến lên!!!” Đám đông xung quanh xúc động, đỏ mắt hô to: “A a a! Tiến lên!!!”
Trương Tư Nghị và Hạ Tuyết Anh “૮ɦếƭ” trên mặt đất, quan sát cảnh đặc sắc nhất diễn ra sau đó - "Quân Nhật" hèn hạ bị nhóm Hạ Trình Thiên tấn công mà chạy toán loạn ra xung quanh rồi bị đạn bắn trúng, cả người co quắp ngã xuống. Hạ Trình Thiên giống như một người anh hùng, mang theo đồng đội đấu tranh anh dũng, cứu sống nhiều bạn nhỏ bị nhốt trong hố cỏ.
Mặc dù kiểu trò chơi này bây giờ nhớ đến lại cảm thấy rất ngu ngốc, nhưng Hạ Trình Thiên vẫn luôn để lại ấn tượng sâu sắc cho Trương Tư Nghị. Hơn nữa, thành tích học tập của đối phương cũng đặc biệt xuất sắc, hàng năm đều nằm trong top ba, anh là một tấm gương mà đám nhỏ họ tôn thờ kính trọng.
Nếu khái niệm “thần tượng” tồn tại cách đây mười lăm năm, thì người Trương Tư Nghị hâm mộ sớm nhất không phải là Cố Tiêu mà là Hạ Trình Thiên.
Đáng tiếc gia đình họ Hạ sớm từ bỏ con đường quan chức mà ra ngoài kinh doanh buôn bán. Năm Trương Tư Nghị tốt nghiệp tiểu học, nhà Hạ Trình Thiên chuyển khỏi khu phố họ từng ở. Vài năm sau, ba Trương thăng chức, gia đình họ Trương cũng chuyển nhà hai lần, cho nên về sau ngoại trừ Trầm Hạo, Trương Tư Nghị gần như cắt đứt liên lạc với đám bạn nhỏ trong con phố cũ.
Hạ Trình Thiên ôm Trương Tư Nghị nhào nặn một lát mới cười hỏi: “Sao nhiều năm rồi mà em chẳng thay đổi?”
Trương Tư Nghị giãy khỏi cánh tay của Hạ Trình Thiên, vuốt thẳng mái tóc bị vò loạn của mình, cười nói: “Sao lại không thay đổi được, ngày hôm qua mẹ em còn bảo em bây giờ tai to mặt lớn, càng lớn càng xấu.”
Hạ Trình Thiên cười ha ha, hỏi tiếp: “Chú dì vẫn khỏe cả chứ? Hiện tại đang làm gì?”
Gặp phải vấn đề cơ bản, Trương Tư Nghị không giấu giếm, nói thẳng: “Rất khỏe, ba em vẫn thế, ông ấy đã lên đến chức vụ này chắc cũng không lên cao hơn được nữa, dù sao vẫn cứ sáng tám chiều bốn, uống trà trồng hoa, xử lý chút công việc. Năm trước mẹ em lên chức trưởng khoa, thành nhà chuyên môn, không cần trực đêm, thoải mái hơn trước đây một chút, nhưng công việc ở bệnh viện rất bận rộn, anh cũng biết rồi đấy.”
Hạ Trình Thiên gật đầu, cười nói: “Người nhà em rất khiêm tốn, em không nói anh cũng không biết tình hình hiện tại.”
Trương Tư Nghị nhìn quanh một vòng, hỏi: “Tiểu Anh đâu? Sao không thấy cậu ấy?”
Hạ Trình Thiên lắc đầu: “Nó không đến, không hiểu nó nghĩ thế nào, khi còn bé rõ ràng nó chơi rất thân với Tiểu Miêu. Lần này Tiểu Miêu kết hôn gọi điện thoại cho nó nhưng nó không muốn tham dự. Gần đây bọn anh vừa khéo trở về Nam Kinh thăm người thân nhân dịp tết âm lịch, mẹ anh nói tốt xấu gì cũng đã từng là hàng xóm láng giềng, để anh đại diện gia đình tham gia.”
Quay về Nam Kinh thăm người thân? Không phải họ không ở đây nữa sao? Trương Tư Nghị hơi nghi hoặc, đang định hỏi chợt nghe Hạ Trình Thiên nói: “Còn em thì sao, mấy ngày hôm trước Tiểu Anh vừa nhắc tới em, nói thật lâu không gặp em, nó còn bảo rất nhớ em, không biết em có đến đây hay không.”
Trong lòng Trương Tư Nghị cảm động, trái ngược với Khúc Tiểu Miêu ngay cả cái tên của cậu mà còn không nhớ được, Hạ Tuyết Anh có vẻ trọng tình nghĩa hơn, thế này mới đúng là thanh mai trúc mã chứ! Nếu như cậu biết trước Khúc Tiểu Miêu như vậy, cũng sẽ lựa chọn không đến ăn cưới giống như Hạ Tuyết Anh!
Hạ Trình Thiên hỏi: “Em thì sao? Năm ngoái anh gặp chuột con một lần, cậu ấy nói em đi du học nước ngoài. Em tốt nghiệp chưa? Coi như là du học sinh nhỉ? Bây giờ em làm việc ở đâu?”
“Năm nay vừa mới tốt nghiệp trở về” Trương Tư Nghị mắc cỡ cười cười, nhưng xem như nắm được một cơ hội, cậu nhanh chóng đưa danh thiếp cho Hạ Trình Thiên, nói, “Em hiện tại đang làm ở Hải Thành.”
Hạ Trình Thiên còn chưa xem danh thiếp đã ngạc nhiên nói: “Em cũng ở Hải Thành? Sau khi Tiểu Anh lên cấp ba, cả nhà anh đã chuyển đến đó, bây giờ ở khu trung tâm, em làm ở chỗ nào?”
Trương Tư Nghị há hốc miệng, xem ra gia đình họ Hạ phát triển rất tốt, vậy mà lại chuyển đến khu trung tâm của Hải Thành, một ngôi nhà ở chỗ đó ngẫu nhiên cũng có giá trên mười triệu!
“Công ty em làm ở khu phố trung tâm!” Cậu trả lời.
Lúc này Hạ Trình Thiên mới cúi đầu nhìn kỹ danh thiếp của cậu, nhìn xong liền sững sờ: “Em cũng làm kiến trúc à? Vậy không phải giống chuột con sao.”
Chuột con chính là biệt danh của Trầm Hạo, Trương Tư Nghị phiền muộn, cậu là một người học thiết kế kiến trúc sao lại giống với chủ thầu xây dựng? Hơn nữa rõ ràng là cậu học kiến trúc học sớm hơn.
Trương Tư Nghị sơ lược giải thích sự khác nhau trong ngành nghề của mình và Trầm Hạo. Hạ Trình Thiên gật đầu, trầm giọng nói: “Em nói thế anh liền nhớ ra, anh có một bạn học cùng trường cấp ba có vẻ như cùng ngành với em, bây giờ làm thiết kế kiến trúc ở Hải Thành.”
Trương Tư Nghị tò mò hỏi một câu: “Ai vậy ạ?”
“Nói ra em cũng không biết đâu...” Hạ Trình Thiên ngập ngừng rồi lại nói: “Nhưng cũng không hẳn, người bạn học này của anh rất giỏi, cậu ta là thủ khoa kì thi đại học của thành phố Nam Kinh.”
Khóe miệng Trương Tư Nghị co giật: “... Người anh nhắc đến có phải là Cố Tiêu không?”
Hạ Trình Thiên ngây người: “Sao em biết?”
Trương Tư Nghị chỉ vào danh thiếp: “Cố Tiêu là giám đốc thiết kế của Không Biên Giới, hiện nay là cấp trên trực tiếp lãnh đạo em.”
Hạ Trình Thiên kinh ngạc nhìn thoáng qua danh thiếp của Trương Tư Nghị, mắng một tiếng “fuck”, bùi ngùi nói: “Thế giới này thật nhỏ!”
Trương Tư Nghị gật đầu lia lịa, cũng cảm thấy quá kì diệu: “Anh Trình Thiên, anh và Cố Tiêu là bạn học?”
“Đúng vậy, bạn cùng lớp ba năm cấp ba” Hạ Trình Thiên nheo mắt lại, vừa rồi thuận miệng nhắc đến, anh cũng không muốn tiết lộ điều gì, bây giờ biết được Cố Tiêu là sếp của Trương Tư Nghị, không nhịn được mà phàn nàn một chút: “Cùng học ba năm với Cố Tiêu, thật sự là ác mộng của anh!”
Trí tò mò của Trương Tư Nghị trỗi dậy: “Tình huống như thế nào?”
Hạ Trình Thiên cười lạnh nói: “Còn có thể có tình huống gì được, thành tích của cậu ta quá tốt, bao giờ cũng xếp thứ nhất, bài thi có khó đến đâu cũng có thể đạt điểm tối đa. Kì thi giữa kỳ và cuối kỳ, cậu ta vượt xa người xếp thứ hai ba mươi điểm, đôi khi anh cảm thấy cậu ta không phải là người!”
Trương Tư Nghị nhớ đến khi còn đi học một vài thầy cô giáo nhiều lần nhắc tới Cố Tiêu trước mặt họ, liền kể chuyện này cho Hạ Trình Thiên nghe, an ủi anh: “Thật ra dần dần rồi cũng quen thôi, nếu anh ấy không giỏi như vậy thì đã không thi được thủ khoa.”
Hạ Trình Thiên nhìn cậu, tỏ ra căm tức nghiến răng nghiến lợi: “Đó là bởi vì em không bị cậu ta trực tiếp K**h th**h, em chỉ là nghe người khác nói, đương nhiên không hiểu được cảm giác đó đáng sợ thế nào. Anh làm bạn học ba năm của cậu ta, hơn nữa, con mẹ nó, anh chính là cái người thi được vị trí thứ hai kia, em biết mỗi lần anh cố gắng hết sức nhưng vẫn thua xa người ta là cảm giác gì không? Huống hồ cậu ta học tập có vẻ rất nhẹ nhàng, hoàn toàn không thèm ôn bài, mẹ nó, thật đáng tức! Thật tuyệt vọng!”
“...” Không hiểu sao bên tai Trương Tư Nghị vang lên câu mẹ cậu từng nói - Đừng so sánh bản thân với kiểu người bẩm sinh được ông trời ưu ái. (=_=)
Hạ Trình Thiên hít thở, cố gắng trấn tĩnh cảm xúc mãnh liệt của mình, nói: “Thật ra, sau nhiều năm trôi qua, tiếp tục tị nạnh mấy cái vấn đề điểm số này thật ấu trĩ, hơn nữa sau khi đi làm rồi anh cũng chậm rãi hiểu được thành tích không phải tất cả. Nhưng mỗi lần nhớ đến, anh lại cảm thấy... Aiz, có thể em không hiểu cảm giác này. Dù sao, trước khi anh ***ng phải cậu ta, có thể nói anh không gặp bất kì đối thủ nào về mặt học tập, sau đó bởi vì cậu ta, cấp ba anh thi đại học xong liền ra nước ngoài.”
Nghe thấy tiếng thở dài của Hạ Trình Thiên, Trương Tư Nghị theo bản năng run rẩy một chút. Thật ra cậu hiểu cảm giác Hạ Trình Thiên muốn nói đến chính là "sự sợ hãi", cậu đã được trải nghiệm từ trên người Cố Tiêu, loại cảm giác này xuất phát từ chênh lệch tri thức và hiểu biết, khiến cậu cảm thấy dù mình có làm thế nào cũng không thể vượt qua được đối phương.
Hạ Trình Thiên nhìn về phía Trương Tư Nghị, hỏi thăm: “Trước đây anh nghe bạn học nói cậu ta làm kiến trúc ở Hải Thành, bây giờ cậu ta làm được thế nào rồi?”
Trương Tư Nghị không xác định được Hạ Trình Thiên hỏi "thế nào" là phải định nghĩa ra sao, hay là anh hỏi Cố Tiêu kiếm được bao nhiêu tiền...
Hạ Trình Thiên: “Em biết tiền lương của cậu ta bao nhiêu không?”
“A...” Trương Tư Nghị từng hứa với Cố Tiêu không tiết lộ thu nhập của anh, nhưng người trước mắt là anh trai nhà bên mà thuở ấu thơ cậu ngưỡng mộ nhất, có lẽ sau này anh ấy sẽ không có bất kì liên hệ nào với Cố Tiêu. Ngoài ra, thu nhập của Cố Tiêu cao như thế, nói ra cũng sẽ không mất mặt, Trương Tư Nghị đắn đo hồi lâu mới sờ mũi nói: “Em nghe nói thu nhập hàng năm của anh ấy hơn tám trăm nghìn nhân dân tệ.”
Không ngờ Hạ Trình Thiên cười hả hê, nói: “Mới được có tám trăm nghìn sao, xem ra cũng chẳng vào đâu cả!”
Trương Tư Nghị: “...” (╯#°Д°) What the fuck, tám trăm nghìn còn chẳng vào đâu? Xã hội này làm sao vậy! Tiền thật sự dễ kiếm thế ư?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc