Trợ Lý Kiến Trúc Sư - Chương 187

Tác giả: Hi Hòa Thanh Linh

Chương 187: Bảo vệ hoa

Hôm sau trời vừa sáng, Trương Tư Nghị liền dẫn đầu chấp hành công việc “Sứ giả bảo vệ hoa”.
Cố Diêu học chuyên ngành kế toán, trước mắt đang làm việc ở một công ty quản lý tài chính. Bởi vì vị trí công ty ngược hướng với Không Biên Giới, nên hai người ít nhất phải ra ngoài trước nửa tiếng đồng hồ thì Trương Tư Nghị mới có thể kịp giờ vào làm.
Vì an toàn của “Cô em chồng”, Trương Tư Nghị đành phải hi sinh một chút thời gian ngủ của mình.
Dòng người trên tàu điện ngầm trong thời kỳ cao điểm không giảm bớt chỉ bởi vì họ đi làm sớm ba mươi phút, Trương Tư Nghị quan tâm che chở Cố Diêu, không để người khác chen lấn cô.
Trên tàu, Cố Diêu lại hỏi vấn đề chưa "tám" chuyện tối qua: “Chuyện của anh hiện tại thế nào, người kia còn tiếp tục quấy rầy anh không?”
Trương Tư Nghị ho nhẹ một tiếng, vì bận tâm giữ thể diện, xụ mặt nghiêm túc nói: “Anh là nam, không giống em, dù bị quấy rầy, anh cũng có khả năng bảo vệ mình, lo lắng cho anh, không bằng em tự cẩn thận lo lắng cho bản thân thì hơn.”
Cố Diêu lè lưỡi: “Hì hì, anh cả chắc chắn sẽ ghen phải không?”
Trương Tư Nghị khẽ hừ một tiếng, nói: “Người ngấp nghé anh ấy cũng không ít đâu, anh còn phải ghen đấy.”
Vẻ mặt Cố Diêu hâm mộ nhìn Trương Tư Nghị, trước khi cô luôn cảm thấy hai người đàn ông yêu đương sẽ không bền vững như nam nữ bình thường. Thậm chí cô từng lo lắng Trương Tư Nghị không chịu nổi tính tình của anh trai cô mà nói lời chia tay. Nhưng bây giờ, non nửa năm ở cùng họ, cô cảm thấy sự lo lắng của bản thân là hoàn toàn dư thừa - Bởi lẽ gần như mỗi ngày cô đều ăn thức ăn cho chó!
Bình quân mỗi tuần cô bắt gặp Trương Tư Nghị và anh trai ôm nhau hôn môi khoảng ba đến bốn lần, trên sofa, trong phòng bếp, cửa phòng vệ sinh, trên cầu thang... A, cô không biết tại sao họ lại hôn nhau trên cầu thang, có thể trên cầu thang tạo được nhiều kiểu hôn khác nhau? Ví dụ như Trương Tư Nghị đứng cao hơn anh trai cô một bậc, có thể ôm đầu anh trai, từ trên cao nhìn xuống mà hôn anh.
Bao gồm cả đêm qua, ăn xong cơm Trương Tư Nghị đi rửa bát, ngay từ đầu anh trai cô chỉ đứng sau lưng cậu, cùng cậu nói chuyện phiếm. Trò chuyện được một lát, tiếng rửa chén im bặt đi, giọng nói chuyện cũng không có, cô lặng lẽ đến gần xem thử - Quả nhiên, anh trai đã ôm lấy Trương Tư Nghị từ phía sau, bẻ đầu cậu lại để hôn môi.
Cô không muốn cố tình nhìn trộm, nhưng chi tiết chung sống của hai người anh trai giống như những cảnh gây nghiện trong các bộ phim thần tượng.
Bên cạnh đó, Cố Tiêu cũng coi như cô không có mặt, thể hiện tình cảm căn bản không ngại sự tồn tại của cô. Trong lúc lơ đãng cả hai đều lộ ra sự chiều chuộng lẫn nhau, khiến cô đột nhiên không kịp chuẩn bị bị nhét một miệng đầy thức ăn cho chó!
Do đó, nhìn trộm hay không nhìn trộm thật sự không quan trọng với hai người anh trai. ╮(╯_╰)╭
Cố Diêu thích nhất là nghe cả hai đấu võ mồm, Trương Tư Nghị hiếm khi nói lại anh trai cô. Mỗi lần nghe thấy cậu bị anh trai cô chọc cho giọng nói cất cao, tức giận xù lông, cuối cùng được anh trai sờ đầu một cái, xoa dịu bằng nụ hôn của anh. Quá trình này luôn khiến trái tim thiếu nữ của cô bùng nổ.
Đương nhiên, Trương Tư Nghị cũng rất cưng chiều anh trai cô, thường xuyên chiều theo anh.
Sống trong một môi trường như vậy, bị lây nhiễm tình yêu ngọt ngào như vậy, dẫn đến khả năng “Chống lạm dụng” của Cố Diêu được tăng lên đều đặn, loại hành vi tặng quà không thành tâm tự nhiên không thể lọt vào mắt cô.
Cái gì là thích từ tận đáy lòng, cái gì là rung động chân chính, cô có thể dễ dàng phân biệt được.
Aiz, kì thật cô cũng rất muốn yêu đương, nhưng cô lại sợ mình không gặp được người bạn đời yêu thích lẫn nhau giống như anh trai cô và Trương Tư Nghị.
Đang cảm khái thì đến công ty rồi.
Hai người xuống khỏi tàu điện ngầm, Trương Tư Nghị thấy ven đường có bán bánh kếp nhiều loại nhân, cậu hỏi cố Diêu: “Em có muốn ăn cái kia không?” Bởi vì ra ngoài sớm hơn thường lệ, Cố Tiêu không kịp làm bữa sáng cho họ, lúc này hai người vẫn chưa ăn sáng.
Cố Diêu hưng phấn nói: “Được ạ!”
Trương Tư Nghị đi qua xếp hàng, gọi hai suất, đồng thời cho thêm thịt heo muối xông khói, chà bông, và lạp xưởng hun khói. Cố Diêu lấy ví ra định trả tiền, Trương Tư Nghị rất tự nhiên ngăn cản cô: “Anh ở đây em còn trả tiền cái gì.”
Mặc dù chỉ là một chiếc bánh trứng giá tám tệ nhưng Cố Diêu vẫn thấy ấm lòng bởi hành động của Trương Tư Nghị. Cô cảm thấy mình thật sự có thêm một người “Anh trai”, không phải chỉ là một người để gọi “Anh hai” mà thôi.
Nhận lấy bánh kếp nóng hổi, hai người nhìn nhau cười, “Gào gừ” một tiếng rồi đồng thời cắn một miếng.
“Nhân lúc này ăn thoải mái, anh trai em chắc chắn không để chúng ta ăn quán ven đường!” Trương Tư Nghị vừa ăn vừa hàm hồ nói.
“Dạ!” Cố Diêu cười khúc khích gật đầu.
Trương Tư Nghị đưa Cố Diêu đến cổng công ty, xoa đầu cô, cười nói: “Đi vào đi, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh hoặc anh trai em, anh ấy bận hơn anh, anh nghĩ em liên hệ anh thì anh phản ứng nhanh hơn.”
“Biết rồi ạ!” Cố Diêu cảm động khoát tay với cậu, “Anh cũng nhanh đi làm đi!”
Sau khi nhìn Trương Tư Nghị rời khỏi xong, Cố Diêu xoay người lại, phía sau cô là hai đồng nghiệp nữ cùng công ty, không biết họ ở sau từ bao giờ: “Aiz, Cố Diêu, anh đẹp trai vừa đưa cậu đi làm là ai vậy?”
Trên mặt Cố Diêu lộ ra vẻ kiêu ngạo nho nhỏ: “Anh thứ hai của tớ.”
Đôi mắt đồng nghiệp nữ sáng lên: “Wow, chẳng trách đẹp trai như vậy, gen nhà các cậu quá tốt rồi.”
Cố Diêu: “...” Thật ra Trương Tư Nghị căn bản không có quan hệ máu mủ với cô, muốn khen cũng phải khen ánh mắt của anh trai cô khá tốt, hì hì.
Sau khi nhấn thang máy, một đồng nghiệp nữ khác ở trên lại hỏi: “Hôm nay sao anh hai của cậu lại đưa cậu đi làm? Anh ấy làm công việc gì?”
Cố Diêu chỉ trả lời câu hỏi phía sau: “Anh ấy làm kiến trúc.”
Đồng nghiệp nữ ôm mặt hét ầm lên: “Wow, kiến trúc sư sao? Thật lợi hại!”
Trong mắt người ngoài, nghề “Kiến trúc sư” luôn có vẻ rất cao sang. Tuy nhiên, đối với Cố Diêu, người từ nhỏ đã theo dõi ba và anh trai của cô làm kiến trúc, chỉ có thể cảm thấy “Cay đắng”. Hay nói cách khác, có đôi khi, cô cảm thấy ba và anh trai mình đến từ một thế giới khác.
Cố Diêu cũng lười không buồn giải thích sự vất vả của nghề kiến trúc cho các đồng nghiệp của cô, nhưng thấy rằng họ hiếm khi chuyển sự chú ý của họ từ ông chủ đang theo đuổi cô sang Trương Tư Nghị, khiến cô thật sự thở phào nhẹ nhõm.
Trương Tư Nghị đến đón Cố Diêu tối hôm đó, còn gặp các đồng nghiệp của cô, cậu chào hỏi họ một cách lịch sự.
Cố Diêu nhảy đến như một con thỏ, vui vẻ nói: “Anh hai, anh đến rồi!” Dứt lời, cô chào tạm biệt đồng nghiệp, thân mật kéo cánh tay anh trai thứ hai của cô mà rời đi.
Trương Tư Nghị cứng đờ, rất nhanh phản ứng kịp, thì thầm nói, “Tên biến thái kia đang ở đây?”
Cố Diêu kéo cậu đi về phía trước, thấp giọng đáp, “Dạ, ở phía sau, đại khái cách chúng ta một trăm mét, đang ngồi trong chiếc BMW màu trắng kia.”
Trương Tư Nghị dừng chân, dựng thẳng lông mày lên, nói: “Em tránh anh ta làm gì? Đã có mặt rồi, vừa khéo gặp gỡ một lát, bảo anh ta không được quấy rầy em nữa!”
Cố Diêu vội vàng nói: “Đừng đừng, anh ta còn có hợp tác với công ty bọn em, em không muốn xung đột chính diện với anh ta.”
Trương Tư Nghị: “Mỗi ngày anh ta đến chờ dưới công ty em làm gì?”
Cố Diêu đỏ mặt, lúng túng nói: “Chờ em ăn cơm với anh ta.”
Trương Tư Nghị: “Không phải em từ chổi rồi sao? Anh ta còn chờ em? Đầu óc anh ta có vấn đề à?”
Cố Diêu buồn bực nói: “Anh ta nói biết đâu ngày nào đó em sẽ đổi ý...”
“...” Trương Tư Nghị tò mò muốn ૮ɦếƭ rồi, đây rốt cuộc là loại người gì! Cậu không nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua, quả nhiên nhìn thấy một chiếc BMW màu trắng và một bóng mờ ở bên trong.
Trương Tư Nghị hơi ngạc nhiên, trước đó nghe Cố Diêu nói người kia là “Ông chủ”, còn bị miêu tả là “Biến thái” bám người, theo bản năng cậu liên tưởng người này thành ông chú “Đầu hói bụng bia” thô bỉ. Nhưng vừa vặn liếc nhìn, Trương Tư Nghị thấy dáng người anh ta không béo cũng không gầy, mái tóc màu đen, chỉ là khoảng cách hơi xa, bị chặn bởi kính xe, không thể thấy được ngoại hình cụ thể.
Cố Diêu lôi cậu đi về phía ga tàu điện ngầm: “Đừng nhìn! Em bây giờ nhìn thấy anh ta đều sợ hãi!”
Trương Tư Nghị: “...”
Lên tàu điện ngầm, Trương Tư Nghị mới hỏi: “Người kia bao nhiêu tuổi, bộ dạng thế nào?”
“Hơn ba mươi tuổi, mắt nhỏ, mũi hếch...” Cố Diêu khoa tay trên mặt mình, le lưỡi một cái, nói, “Dù sao dáng dấp rất bình thường.”
Trương Tư Nghị nghĩ thầm, quả nhiên nhìn Cố Tiêu nhiều năm như vậy, đoán chừng người đẹp trai đến đâu cũng chỉ là “Trung bình” trong mắt cô nàng.
Cậu hỏi tiếp: “Em đã nói với người quản lý của em về rắc rối của mình chưa?”
Cố Diêu vui vẻ đáp: “Rồi ạ! Quản lý bọn em nói sẽ tìm cơ hội nói chuyện với ông chủ kia để anh ta không tiếp tục tặng đồ đến công ty. Cho dù có cũng tạm thời lưu lại ở quầy lễ tân, chờ tan ca mới chuyển cho em, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến công việc của mọi người.”
Trương Tư Nghị gật đầu, Cố Tiêu quả nhiên chín chắn hơn họ trong việc xử lý vấn đề như thế này.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Cố Diêu vang lên, cô buồn rầu đưa cho Trương Tư Nghị xem: “Anh xem, anh ta đúng là nhìn thấy chúng ta!”
Trương Tư Nghị vừa nhìn -
Ông chủ Giang: “Người đi cùng em là ai?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc