Trợ Lý Kiến Trúc Sư - Chương 140

Tác giả: Hi Hòa Thanh Linh

Chương 140: Đặc quyền

Tính toán của Trương Tư Nghị bị phá vỡ, còn bị phân loại thành nữ sinh, trong đầu rất khó chịu.
Nhưng Lục Kiều công khai đưa ra đề nghị trong trường hợp này, cậu lại không tìm được lý do từ chối hợp lệ, chỉ có thể vội vàng liếc nhìn Cố Tiêu, hi vọng Cố Tiêu đứng ra nói một câu, chỉ cần anh tùy tiện tìm cớ nói muốn ở cùng cậu, Lục Kiều sẽ từ bỏ.
Không ngờ lúc này Đào Phỉ lại thừa nước ᴆục thả câu, nói: “Hì hì, vậy tôi ở cùng phòng với đàn anh!”
Trương Tư Nghị: “…” Đào béo đáng ૮ɦếƭ, tôi muốn chấm dứt tình bạn với anh! (╯‵□′)╯︵┻━┻
Đôi uyên ương số khổ liếc nhau một cái rồi lặng lẽ dời ánh mắt.
Về sau, những đồng nghiệp khác đang ngồi cùng nhau cũng ồn ào sôi nổi kết cặp.
Sau bữa ăn về nhà, Trương Tư Nghị suốt đường rầu rĩ không vui. Lúc đến cửa, Cố Tiêu mới đưa tay nhéo vành tai của cậu, biết nhưng vẫn hỏi: “Làm sao vậy?”
Trương Tư Nghị dựng thẳng lông mày phát cáu nói: “Tại sao anh không nói cho em biết trước chuyện công ty du lịch nước ngoài?”
Cố Tiêu sững sờ, giải thích: “Anh muốn em và các đồng nghiệp cùng nhau vui mừng.”
Trương Tư Nghị buồn bực: “Vậy anh cũng đừng để mọi người kết cặp ở bàn ăn tối chứ.”
Cố Tiêu nhướng mày: “Đã nói, đương nhiên một lần phải nói cho hết.”
Trương Tư Nghị muốn xù lông, sao Cố Tiêu có thể nói năng hùng hồn như thế? Chẳng lẽ anh không cảm thấy sự phát triển hiện tại khiến người ta tiếc nuối à?
“Được được được, anh làm gì cũng đúng! Vậy anh cứ ở cùng Đào Phỉ đi!” Cậu giận dỗi, rời khỏi Cố Tiêu và nhanh chân sải bước về phía trước.
Cố Tiêu đuổi theo níu cánh tay cậu lại, nghiêm nghị nói: “Trương Tư Nghị, em lên cơn gì vậy?”
Cơn giận của Trương Tư Nghị lập tức bùng lên: “Em lên cơn?” Cố Tiêu thậm chí gọi cậu bằng cả họ và tên.
Cố Tiêu nhíu mày hỏi: “Em đang giận cái gì vậy? Giận anh không tranh thủ ở cùng phòng với em? Nhưng lúc đó đang trên bàn cơm, nhiều đồng nghiệp đang nhìn vào, Lục Kiều và Đào Phỉ đều đã mở lời, anh có thể khống chế chuyện đó sao?”
Trương Tư Nghị: “…” Fuck! Thật không chịu nổi cuộc sống này! Tại sao Cố Tiêu không hiểu tình tứ là gì như thế!
Ven đường đã có người liếc mắt nhìn họ, Trương Tư Nghị muốn hất tay Cố Tiêu ra nhưng anh vẫn gắt gao nắm chặt cậu như cũ, còn hung dữ nói: “Dừng lại nói cho rõ ràng!” Truyện được chỉnh sửa và đăng tại ThichTruyen.VN - Thích Truyện Chấm VN
Trương Tư Nghị lớn tiếng nói: “Em giận anh không nói trước cho em!”
Cố Tiêu: “Nhưng không phải vừa rồi anh giải thích lý do cho em rồi sao? Anh muốn em và đồng nghiệp cùng nhau vui mừng.”
Trương Tư Nghị vội vàng la lên: “Vui mừng cái rắm! Mọi người đã sớm đoán ra! Chỉ mình em ngu ngốc không biết gì!”
Cố Tiêu cảm thấy không hiểu nổi, cũng đột ngột cao giọng: “Chỉ vì một việc nhỏ nhặt như vậy mà em tức giận với anh? Vậy em muốn thế nào? Về sau anh phải báo trước cho em bất kể chuyện gì? Điều này có thể sao? Em quên ước định của chúng ta rồi à? Anh sẽ không làm bất cứ đặc quyền hóa nào trong công ty.”
Trương Tư Nghị hỏi ngược lại: “Vậy trước đó mỗi ngày anh cùng em tăng ca đến mười giờ thì sao? Đó không phải đặc quyền hóa?”
Cố Tiêu: “Đó là hai chuyện khác nhau.”
Trương Tư Nghị ngắt lời anh: “Phải! Dù sao anh luôn có lý do của anh! Anh nói anh muốn công và tư rõ ràng thì công và tư rõ ràng! Vậy anh có nghĩ đến cảm giác của em không? Em cũng chỉ muốn một đặc quyền nhỏ dành cho bạn trai!”
Cố Tiêu bỗng dưng ngẩn ra, lúc này anh mới kịp phản ứng, vẻ mặt dịu đi: “Em…”
иgự¢ Trương Tư Nghị nhấp nhô dữ dội, con mắt đỏ hoe, cậu nhấn giọng nói: “Buông tay!”
Cố Tiêu không hề buông tay, còn khoảng một trăm mét lộ trình, anh trực tiếp dắt Trương Tư Nghị bước nhanh trở về, vừa vào cửa liền ôm cậu, thở gấp hai cái mới dịu giọng nói lời xin lỗi: “Thật xin lỗi, là anh không suy nghĩ đến cảm giác của em.”
Trương Tư Nghị nghiêng đầu nhìn sang một bên, thầm nghĩ, ai bảo anh vừa rồi cây ngay không sợ ૮ɦếƭ đứng dạy dỗ em, trong nửa giờ em đây không thèm nói chuyện với anh!
Cố Tiêu bẻ đầu cậu qua, muốn hôn cậu, Trương Tư Nghị giận dỗi không cho anh hôn – Nói chuyện thì nói đi, có thể đừng nhân lúc em tức giận táy máy chân tay được không!
“A… !” What the fuck, vậy mà lại dùng sức mạnh! Hèn hạ!

Thật vất vả mới hôn nhũn Trương Tư Nghị, Cố Tiêu cụng trán vào trán cậu, cau mày thì thầm: “Mấy ngày trước là ai nói về sau sẽ không chiến tranh lạnh? Em muốn phạm quy sao? Chó con?”
Trương Tư Nghị tức giận: “Anh mới là chó con!”
Nhìn vào đôi mắt còn mang vẻ kiêu căng của người yêu, khóe mắt giận dỗi đỏ lên, cùng với bờ môi bị hôn đến bóng nước, Cố Tiêu cười khổ một cái, một lần nữa ôm cậu vào lòng, đặt đầu cậu lên bả vai mình, cảm khái nói: “Yêu đương thật khó…”
Trương Tư Nghị: “…”
Cố Tiêu ghé vào tai cậu, nhỏ giọng nói: “Anh vốn cho rằng, chỉ cần chúng ta quy ước ba điều, cuộc sống sẽ diễn ra theo đúng kế hoạch, chỉ cần anh khoan dung em, nhường nhịn em, chúng ta sẽ không cãi nhau, cũng sẽ không có mâu thuẫn…”
Làm sao có thể không cãi nhau chứ? Yêu đương chắc chắn là sẽ có cãi vã. Chỉ là Trương Tư Nghị không ngờ họ sẽ cãi nhau thường xuyên như thế, sáng nay lúc rời giường họ còn nồng nàn thắm thiết, không ngờ chưa được mười hai tiếng đồng hồ lại ầm ĩ!
Cố Tiêu thở dài, bây giờ mới phát hiện ra rằng anh nghĩ hẹn hò quá đơn giản. Anh luôn vô thức làm những chuyện khiến người yêu không vui, anh cũng không lý trí như anh tưởng tượng. Trương Tư Nghị không để ý đến anh, anh sẽ khó chịu; Trương Tư Nghị cãi nhau với anh, anh cũng sẽ kích động; Trương Tư Nghị không vui, anh còn dằn vặt hơn chính bản thân anh không vui…
“Là anh không làm đủ tốt.” Giọng của Cố Tiêu có chút chán nản và bất lực.
“Có lẽ anh thực sự không biết cách yêu…” Lần đầu tiên, người đàn ông tự tin này thừa nhận sự không hoàn hảo của mình.
“Dù sao em có kinh nghiệm hơn anh một chút. Về sau anh làm không đúng chỗ nào, em có thể dạy anh không?” Cố Tiêu thì thầm.
Lắng nghe lời độc thoại nồng nàn tình cảm của Cố Tiêu, cuối cùng cơn giận của Trương Tư Nghị từng chút tiêu tán. Cậu chậm rãi vươn tay, ôm lấy đối phương, khẽ khàng xin lỗi: “Em cũng không nên kích động như vậy. Thật ra em chỉ muốn cùng một phòng với anh, nếu anh nói trước cho em biết chuyện đi du lịch, chúng ta có thể thực hiện một số động tác nhỏ để ở cùng nhau, cái này không ảnh hưởng đến công việc phải không? Nhưng anh lại công khai trên bàn cơm, em thậm chí không có thời gian ứng biến…”
Cố Tiêu hỏi: “Có phải nếu chúng ta có thể ở cùng nhau, em sẽ không giận anh chuyện anh không báo trước với em?”
Trương Tư Nghị ngẫm nghĩ, rũ mắt thừa nhận: “Đúng vậy.”
Cố Tiêu: “Thế còn đặc quyền của bạn trai mà em nói thì sao?”
Trương Tư Nghị ôm chặt anh, bá đạo tuyên bố: “Đương nhiên cũng muốn.”
Cố Tiêu: “…”
“Anh biết rồi…” Đôi mắt của Cố Tiêu ngậm cười, anh lại thở dài, dùng sức ôm chặt Trương Tư Nghị, giống như sợ mất đi cậu, cũng giống như đang ngửi hương vị trên người cậu.
Trước kia Cố Tiêu từng nghĩ rằng có lẽ tình yêu giống như làm hình học giải tích, tình cảm giữa hai người sẽ tiến triển dần dần theo quá trình giải đề. Đến bây giờ, anh mới choáng váng, yêu đương căn bản không có logic gì cả. Quá trình này giống như đi trong một mê cung, dù anh siết chặt tay Trương Tư Nghị, hai người vẫn có thể đột ngột tách ra. Họ có thể cách nhau một bức tường mà hét to lên, cũng có thể càng đi càng xa, hoặc có thể giống như giờ phút này, gặp lại nhau ở một lối rẽ không thể giải thích.
Anh cẩn thận tỉ mỉ tìm hiểu các quy tắc, kinh nghiệm, tính toán lần sau nếu tách khỏi Trương Tư Nghị có thể tìm được đối phương nhanh hơn lần này.
Trương Tư Nghị vùi mặt vào vai Cố Tiêu, đã hoàn toàn mềm nhũn: “Nhưng mà, em cũng không có nhiều kinh nghiệm hơn anh bao nhiêu đâu.”
Nếu như cậu có kinh nghiệm, cậu đã không chia tay bạn gái cũ. Khi bạn gái cũ giận dỗi, cậu không biết cách an ủi, cũng không biết mình sai ở đâu, tự cho là đúng mà nhẫn nhục, còn cảm thấy tính cách hai bên không hợp… Xem ra, Cố Tiêu đã làm tốt hơn cậu nhiều lắm.
Trương Tư Nghị nói: “Sau khi ở cùng với anh em mới phát hiện, em thích anh rất khác cách em thích bạn gái cũ.”
Cố Tiêu giật mình hỏi: “Khác nhau chỗ nào?”
Trương Tư Nghị suy nghĩ, không nói ra được sự khác biệt cụ thể, chỉ nói: “Tóm lại, em thích anh hơn.”
Một câu “em thích anh hơn” rất đơn giản lại khiến Cố Tiêu hạnh phúc vô cùng. Hai người nhìn nhau rồi tự nhiên hôn môi.
Từ núi lửa đến đại dương ấm áp, Trương Tư Nghị rõ ràng cảm nhận được tâm trạng của Cố Tiêu và đáp lại anh nồng nhiệt.
Cả hai dính như keo, không thể tách rời.
Đều là đàn ông, da dẻ khăng khít dán chặt, họ đã sớm nhận ra phản ứng của nhau.
Cố Tiêu vuốt tóc mai bên tai của Trương Tư Nghị, Dụς ∀ọηg rõ ràng hiện lên trong đáy mắt: “Đêm nay có muốn thử một lần hay không?”
Trương Tư Nghị đỏ mặt: “… A?”
Không đợi Trương Tư Nghị trả lời, Cố Tiêu dắt cậu lên lầu.
Cố Tiêu nói “Thử một lần”, Trương Tư Nghị hốt hoảng nghĩ, chẳng lẽ đêm nay Cố Tiêu muốn…
Trương Tư Nghị lập tức xiết chặt hoa cúc, đột nhiên hơi chùn bước: “Nên, nên tắm trước không?”
Cậu muốn dùng kế hoãn binh, không ngờ Cố Tiêu nghiêng đầu cười hỏi: “Tắm cùng nhau?”
Trương Tư Nghị: “!!!”
Cố Tiêu đẩy cậu vào phòng tắm trước rồi tự mình đi phòng ngủ lấy đồ vật.
Từ khi bị Cố Tiêu mỉa mai là “Trẻ con”, “Cái gì cũng không biết”, Trương Tư Nghị đã lén lút lên mạng tìm hiểu, nghe nói phía sau đàn ông rất chặt, không thể vào thẳng, nhất định phải sử dụng một loại dịch bôi trơn làm mở rộng trước… Thấy lúc trở về Cố Tiêu cầm trong tay một lọ nhỏ, mặt của cậu đỏ chót! What the fuck! Cố Tiêu muốn làm thật! Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ!! (╯#? Д? )╯
Cố Tiêu đặt lọ dầu bôi trơn lên bệ rửa mặt, tiến lên một bước, nắm lấy phần áo ở иgự¢ Trương Tư Nghị, chậm chạp không cho cậu kháng cự mà rút ngắn khoảng cách, hỏi: “Đứng đực ở chỗ này làm gì? Sợ?”
Trương Tư Nghị: “… Em không sợ!”
… Cậu đang căng thẳng! Căng thẳng muốn ૮ɦếƭ! A a a! (≥ 皿 ≤)
Cố Tiêu mỉm cười, dịu dàng nhìn chằm chằm vào cậu, tự ૮ởเ φµầɳ áo cho cậu. Đầu tiên cởi cúc áo của cậu, lột đi áo sơ mi của cậu, sau đó ϲởí áօ phông, động tác nhẹ nhàng cẩn thận, giống như đang bóc một món quà quý giá.
Trương Tư Nghị cũng học theo đi giúp Cố Tiêu cởi, nhưng tay cậu luôn run rẩy, Cố Tiêu đã cởi sạch áo của cậu, cậu vẫn chưa cởi được một mảnh quần áo nào trên người anh. Thấy Cố Tiêu muốn ૮ởเ φµầɳ cậu ra, Trương Tư Nghị vội vã quay lưng đi, nói: “Em, em tự mình làm!”
Cố Tiêu cười nói: “Được.”
Trương Tư Nghị ૮ởเ φµầɳ jean ra, vừa định ૮ởเ φµầɳ lót, lại cảm thấy tư thế này không đúng. Vừa nghiêng đầu qua, quả nhiên thấy Cố Tiêu nhìn chăm chú vào ௱ôЛƓ cậu.
Trương Tư Nghị: “…!!!”
Trương Tư Nghị thẹn quá hóa giận nói: “Anh đừng nhìn em, anh cũng cởi đi chứ!”
Cố Tiêu rất phối hợp, đưa tay xuống dưới, hành động đầu tiên là cởi dây lưng.
Trương Tư Nghị: “…” Fuck fuck fuck!!!
Trương Tư Nghị không kịp ૮ởเ φµầɳ lót liền trốn vào bể tắm trước một bước, nhưng bị Cố Tiêu nhanh tay lẹ mắt chặn ngang túm lấy mép quần, ૮ưỡɳɠ éρ cởi cho cậu, anh còn đưa tay sờ ௱ôЛƓ cậu hai lần, khiến Trương Tư Nghị sợ tới mức toàn thân run lẩy bẩy.
Nhìn theo tấm lưng sợ muốn ૮ɦếƭ mà chạy trốn của Trương Tư Nghị, Cố Tiêu muốn bật cười nhưng vẫn kiềm chế.
Anh chậm rãi cởi sạch đồ trên người xong mới cầm lọ bôi trơn đi qua.
Trương Tư Nghị không còn dám đưa lưng về phía Cố Tiêu, cậu mở vòi hoa sen, đối diện nhìn Cố Tiêu tiến đến.
Đây là lần thứ nhất cậu nhìn đối phương ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ trong điều kiện đầy đủ ánh sáng. Mặc dù từng ôm anh cách một lớp quần áo, cũng từng sờ soạng trong chăn, nhưng bây giờ nhìn tận mắt lại là một sự chấn động khác.
Cơ thể Cố Tiêu thực sự rất đẹp, bộ xương hoàn hảo nâng đỡ làn da tinh tế, cơ иgự¢ săn chắc, cơ bụng hơi mỏng che giấu dưới da, toàn bộ thân hình cân xứng và gợi cảm. Phía dưới là đôi chân thon thả và thẳng tắp, bộ phận giữa háng phấn chấn phồng to vì tình dục, hình dạng và kích thước của nó không hề thua kém…
Trương Tư Nghị si ngốc nhìn trong chốc lát, đột nhiên cậu kịp phản ứng, mặt đỏ tầm nhìn rối loạn, không biết đặt mắt vào đâu.
Cố Tiêu đóng cửa kính, đi đến dưới vòi hoa sen, giơ tay nắm lấy Trương Tư Nghị khuôn mặt ửng hồng, từng chút rút ngắn khoảng cách, trước tiên bước tới hôn môi cậu một chút, cười nhạt nói: “Bắt được em rồi.”
Trương Tư Nghị: “…”
Trương Tư Nghị bị ép đối mặt với Cố Tiêu, trong làn hơi nước mờ mịt nhìn vào cặp đồng tử đen tuyền như mực chấm bằng 乃út lông cừu của Cố Tiêu… Đây là người yêu cậu, dù là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi hay là ‘Đẹp bẩm sinh’, cậu đều thừa nhận, cậu say mê sắc đẹp của đối phương như thế.
Cả hai chạm vào cơ thể của nhau dọc theo dòng nước chảy, từ cẩn thận thử nghiệm đến vuốt ve âu yếm, giúp đối phương tạo bọt sữa tắm và dầu gội, nghịch ngợm hôn qua hôn lại, trong phòng tắm phát ra càng nhiều tiếng cười.
Da thịt cọ xát vào nhau, hai người càng ngày càng động tình, Trương Tư Nghị không biết mình bị Cố Tiêu lật người lại thế nào.
Cố Tiêu đóng vòi hoa sen, một tay nắm eo cậu, tay kia đưa ra phía trước giúp cậu sờ, sờ một lát, anh dùng một tay vươn ra Ϧóþ lọ dịch bôi trơn… Trương Tư Nghị cảm thấy đùi mát lạnh, sợ hãi đến toàn thân run lên, theo bản năng muốn trốn tránh nhưng bị Cố Tiêu dùng sức nắm lấy vật yếu ớt phía trước, cậu giống như bị người bắt thóp, không thể đi đâu được.
Cố Tiêu ngậm tai cậu, ʍúŧ một chút, dịu dàng nói: “Đừng sợ, anh không đi vào, hôm nay cọ xát thôi.”
Trương Tư Nghị dường như bị mê hoặc và dần dần bình tĩnh lại, chậm rãi tựa vào người Cố Tiêu, cậu có thể rõ ràng cảm nhận được vật nóng bỏng của Cố Tiêu chống sau ௱ôЛƓ cậu, đối phương đang nhún hông chậm rãi đẩy vào cậu, đằng trước của cậu cũng không ngừng nghỉ được vỗ về cùng tần suất.
Mặc dù chỉ là khe ௱ôЛƓ nhưng nơi đó cũng là khu vực nhạy cảm chưa từng có người chạm vào, mấy lần Trương Tư Nghị bị Cố Tiêu cọ đến miệng huyệt, tê dại cả da đầu, quả thật giống như thật sự bị đâm thẳng vào trong, cổ họng cậu không tự chủ phát ra tiếng hừ nhẹ.
Cố Tiêu không biết bị tiếng hừ kia kích thích như thế nào, đột nhiên tăng nhanh động tác trên tay và trên háng. Trương Tư Nghị không kìm nén được nữa, bị chọc đến ՐêՈ Րỉ “Ưm a”, có thể là động tác ám chỉ tràn ngập tính xâm lược ở phía sau khiến một nam giới như cậu rất không quen, cho nên lần này cậu kiên trì lâu hơn một chút, khoảng bốn, năm phút mới giải phóng… Nhưng vẫn rất nhanh!!!
“Ừm…” Lúc đi ra, toàn thân Trương Tư Nghị co giật, xấu hổ gần như bật khóc.
Nhưng cậu ra rồi, Cố Tiêu còn chưa ra, anh vẫn động tình ôm ௱ôЛƓ Trương Tư Nghị cọ xát như cũ, có mấy lần dùng sức giống như muốn chọc thẳng vào cơ thể cậu.
Trương Tư Nghị nhẫn nại vài phút, thật sự không chịu nổi nữa. Lúc bắt đầu cậu còn có thể dựa vào khoái cảm phía trước dịch chuyển sự chú ý, bây giờ chỉ cảm thấy cái ௱ôЛƓ nóng rát, cực kỳ khó chịu. Cậu lắc ௱ôЛƓ, run rẩy cuống họng nói: “Em, em lát nữa dùng tay giúp anh được không…”
Cố Tiêu lại hung hăng ᴆụng cậu mấy lần rồi mới hít sâu một hơi, dừng động tác, tiếp theo lật Trương Tư Nghị qua, đè đầu cậu xuống mà hôn môi, như thể muốn trút hết những ham muốn khó có được theo cách này.
Trương Tư Nghị biết Cố Tiêu rất khó chịu, để một người đàn ông dừng lại vào lúc này cũng gần như trực tiếp chấm dứt mạng sống của anh ta, vì vậy cậu ngoan ngoãn tiếp nhận nụ hôn giày vò chà đạp của đối phương.
Cố Tiêu một lần nữa mở vòi hoa sen, dịu dàng giúp Trương Tư Nghị cọ rửa sạch sẽ. Anh đẩy cậu ra ngoài, giọng nói khàn khàn: “Lên trên giường chờ anh.”
Một lát sau, Cố Tiêu lau khô cơ thể bước đến. Anh tùy tiện khoác một chiếc áo choàng tắm, phần thân dưới vẫn cứng ngắc, tình dục tràn đầy trong mắt vẫn còn nguyên.
Trương Tư Nghị vừa định dùng tay giúp anh lại đột nhiên nghe anh dụ dỗ: “Em dùng miệng giúp anh đi?”
Trương Tư Nghị: “…A?”
Cố Tiêu nhìn cậu, nhướng mày nói: “Mấy ngày trước thừa dịp anh bị cảm liều mạng trêu chọc anh, bây giờ anh khỏi ốm rồi, em lại muốn chơi xỏ hả?”
Trương Tư Nghị hạ người xuống: “Ai chơi xỏ?”
Đạt được phép khích tướng, Cố Tiêu liếc nhìn chỗ đó của mình, ra hiệu cho Trương Tư Nghị hành động, còn cười bổ sung một câu: “Đây cũng là đặc quyền thuộc về bạn trai nha.”
Trương Tư Nghị: “…” Biến đi! Nếu không phải vừa rồi không để Cố Tiêu cọ ra, trong lòng cậu hơi áy náy, hôm nay sẽ không dùng miệng giúp Cố Tiêu đâu… Trương Tư Nghị không tìm được lý do cụ thể, có thể ngày đó bộ dạng yếu ớt lúc bị ốm của Cố Tiêu rất dễ bắt nạt, khiến cậu có ham muốn trêu chọc đối phương, nhưng bầu không khí ngày hôm nay rất khác ngày đó.
Tuy nhiên, trước đó Cố Tiêu từng giúp cậu chuyện này, Trương Tư Nghị không có nhiều gánh nặng tâm lý, dù sao họ đều là đàn ông.
Trương Tư Nghị vứt vỏ tất cả lòng tự trọng và sự xấu hổ, đầu tiên sờ vật kia của Cố Tiêu, sau đó cậu nhắm mắt lại chậm rãi mở miệng nuốt nó vào bên trong… A! Thật lớn!
Toàn thân Cố Tiêu khẽ run rẩy, anh đưa tay xoa đầu Trương Tư Nghị, miệng bật ra một tiếng ՐêՈ Րỉ thoải mái.
Trương Tư Nghị cảm thấy trong chớp mắt cậu nuốt vào, chỗ đó của Cố Tiêu rung động hai lần, có dấu hiệu muốn bắn. Cậu ngay lập tức nhớ lại trải nghiệm đáng xấu hổ của mình, muốn trả thù khiến cho Cố Tiêu cũng tiết ra nhanh… Hơn nữa, Cố Tiêu vừa rồi ở trong phòng tắm cọ cậu rất lâu, cậu không tin Cố Tiêu có thể kiên trì trong thời gian dài.
Vì vậy, Trương Tư Nghị vô cùng thân thiết, lấy lòng, ra sức giúp Cố Tiêu liếm.
Trong lúc đó hai người rèn luyện ba, bốn phút, Cố Tiêu bảo cậu đừng dùng răng, lại dịu dàng dạy cậu liếm thế nào.
Sau đó, Trương Tư Nghị liếm ʍúŧ khoảng mười phút, nhưng mà, ngoại trừ liếm hút cho Cố Tiêu càng cứng rắn và nóng bỏng hơn, đối phương không mảy may có dấu hiệu muốn bắn!
Trương Tư Nghị phun nó ra, buồn bực nói: “Tại sao anh có thể kiên trì lâu như vậy?”
Cố Tiêu vốn dĩ đang đắm chìm trong khoái cảm, sắp không nhịn nổi, kết quả nghe thấy câu hỏi của Trương Tư Nghị, đột nhiên bật cười một trận. Bởi lẽ Trương Tư Nghị hỏi câu hỏi này quá nghiêm túc và quá đáng yêu, giống như đang hỏi vấn đề học thuật.
Trương Tư Nghị thấy Cố Tiêu cười không ngừng, đỏ mặt lườm anh: “Cười cái gì?”
Cố Tiêu sờ đầu cậu, mềm mại nói: “Bởi vì anh là công…”
Trương Tư Nghị: “…” Đây là lý do rách nát gì vậy!!
Cố Tiêu dỗ dành cậu: “Nhanh tiếp tục đi, em dừng lại anh càng không ra được.”
Cảm nhận được Trương Tư Nghị ngậm lấy anh lần nữa, Cố Tiêu nheo mắt “Ừm” một tiếng, ngón tay cắm vào tóc đối phương, khẽ khàng ấn đầu cậu vào giữa háng anh, đồng thời khích lệ cậu: “Rất tốt…”
Trương Tư Nghị nghe được tiếng nói gợi cảm tràn đầy Dụς ∀ọηg của đối phương, như thể có một luồng điện xông vào lỗ tai, cả người dường như bị thôi miên…
“Rất thoải mái… Em yêu, nuốt sâu hơn một chút… Ngoan lắm… Oh …Rất tốt… Nhanh lên chút nữa…”
“. . .” (>////<) Con mẹ nó anh có thể đừng nói chuyện không! Ông đây sắp bị anh nói đến nổi lên phản ứng!
Bởi vì Cố Tiêu chậm chạp không ra, Trương Tư Nghị sắp tê liệt, càng về sau, cậu chỉ máy móc tái diễn động tác phun ra nuốt vào. Không biết qua bao lâu, khi cậu cảm giác miệng cậu đều sắp không khép nổi, Cố Tiêu rốt cục gần đến cực khoái.
Cố Tiêu ấn đầu Trương Tư Nghị tạo ra mấy cú đẩy sâu đến tận cuống họng, sau đó bỗng nhiên rút ra.
Trương Tư Nghị ho khan hai tiếng, tiếp nhận giấy Cố Tiêu đưa cho cậu rồi lau miệng. Giây phút này, đừng nói đến cảm giác thành tựu, cậu thậm chí không còn chút sức lực nào để reo hò vạn tuế.
Nằm ngửa, thở hổn hển, môi và răng của Trương Tư Nghị tràn đầy mùi vị của Cố Tiêu. Cậu xấu hổ trở người, đưa lưng về phía Cố Tiêu, không dám nghĩ lại những chuyện vừa mới xảy ra.
Cố Tiêu khẽ cười đắp chăn cho cậu, hài lòng hôn vành tai đỏ ửng của cậu, dịu dàng nói: “Em vất vả rồi, ngủ đi.”
Trương Tư Nghị rụt cổ một cái, lẩm bẩm một câu “Ngủ ngon”, liền nhắm mắt lại.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, đầu óc cậu mơ mơ màng màng, nghĩ thầm, rõ ràng là cậu giận dỗi trước, Cố Tiêu cũng thừa nhận là anh không đúng, tại sao lên giường ngược lại là cậu đền bù cho Cố Tiêu?
Hôm sau tỉnh dậy, miệng Trương Tư Nghị vẫn hơi nhức mỏi, cậu càng cảm thấy mình bị mắc bẫy!
Cố Tiêu tinh thần sảng khoái, vừa thức giấc liền ôm đầu cậu và trao cho cậu một nụ hôn chào buổi sáng, hôn đến trí não cậu điên đảo.
Tới công ty, giống như trước, Trương Tư Nghị vào văn phòng trước Cố Tiêu.
Thấy các đồng nghiệp trong văn phòng đang tụ tập cùng nhau hào hứng thảo luận gì đó, Trương Tư Nghị tiến tới nghe được, hóa ra là chủ đề mà tối qua chưa trò chuyện xong, có vẻ như mọi người khá phấn khởi với chuyến du lịch nước ngoài.
Một trong những đồng nghiệp nam còn nói đùa: “Tổ chúng ta nhiều người độc thân như vậy, sáu nam sáu nữ vừa vặn ghép thành sáu cặp, bình thường đều không có thời gian yêu đương, lần này ra ngoài đi du lịch, hay là lần lượt ghép cặp chơi trò tình nhân mười ngày, các đồng nghiệp được ghép đôi nhất định phải coi nhau như những người bạn trai, bạn gái thực sự, mọi người nghĩ sao?”
Đề xuất này ngay lập tức nhận được sự ủng hộ từ mọi người, đặc biệt là các đồng nghiệp nam độc thân đang có mặt.
Các cô gái trong nhóm trông không tệ, chỉ vì công việc thường ngày không có bầu không khí đó, vì vậy tất cả mọi người đều không phát triển tình yêu nơi công sở.
Bây giờ có người nhắc đến, mọi người ồn ào đùa giỡn. Nhóm đồng nghiệp nữ nghĩ đến mười hai người này cũng bao gồm Cố Tiêu và Đào Phỉ, hơi động lòng. Dù sao chỉ có bốn cô gái, tỉ lệ được làm bạn gái của Cố Tiêu là rất lớn, cho dù chỉ là trò chơi, đây cũng là cơ hội ngàn năm có một!
Chỉ có Trương Tư Nghị nhăn nhó nói: “Chờ đã, mọi người nói sáu nam sáu nữa, chính là xem em và nhỏ Kiều là nữ?”
Đám đông sững sờ, lúc này mới kịp phản ứng, ầm ĩ cười một trận, còn có một vài đồng nghiệp thích xem trò vui gật đầu nói: “Đúng thế đúng thế!”
Trương Tư Nghị: “…” Đúng em gái anh! Ngoại trừ một cái biệt danh đồng âm, ông đây có điểm nào giống con gái? Nếu thật sự muốn chơi trò ghép cặp tình nhân, rõ ràng Đào Phỉ thích hợp về phe con gái hơn, dựa vào cái gì lại là cậu!
Đúng lúc này, Cố Tiêu đi lên, thấy mọi người trò chuyện vui vẻ như vậy, cũng tới hỏi han đôi câu.
Các nhân viên thấy tâm trạng sếp không tệ, liền có người đánh bạo nói ý nghĩ này, trưng cầu ý kiến của Cố Tiêu. Không sai, trò chơi này nếu không được Cố Tiêu gật đầu đồng ý thì không chơi được.
Cố Tiêu gật đầu biểu thị nghe rõ, anh quét mắt một vòng, cuối cùng đặt tầm nhìn vào người Trương Tư Nghị, nói: “Vậy thì anh đặt trước Trương Tư Nghị.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc