Trợ Lý Kiến Trúc Sư - Chương 106

Tác giả: Hi Hòa Thanh Linh

Chương 106: Xác nhận

Đầu tiên, cậu phải xác nhận Cố Tiêu có phải là gay hay không, có thích đàn ông hay không. Nếu không có bằng chứng cho thấy anh có khuynh hướng này, vậy Trương Tư Nghị chính là suy nghĩ linh tinh đến mức đầu cũng toàn cặn.
Nhắc đến điều này, Trương Tư Nghị ngay lập tức nhớ tới lúc trước Cố Diêu từng kể cô nàng "Đã nghi ngờ rất nhiều lần, anh trai cô có thể là gay"... Cậu nhanh chóng lấy điện thoại di động ra muốn trò chuyện với cô, nhưng cậu phát hiện sim điện thoại là sim cậu mới mua để dành riêng cho việc tìm phòng.
Hai ngày hôm nay cậu rụt người trong vỏ ốc, trốn tránh thế giới bên ngoài, lười thay lại sim cũ.
Sau khi cắm sim cũ vào điện thoại, tín hiệu di động xuất hiện, cậu luân phiên nhận được tin nhắn thông báo cuộc gọi nhỡ. Cẩn thận xem xét, hầu hết trong số đó đều từ Cố Tiêu!
Một cuộc gọi vào buổi trưa ngày hôm trước, hai cuộc gọi vào đêm qua, ba cuộc gọi vào sáng và trưa hôm nay...
Mở Wechat, còn có vài tin nhắn Cố Tiêu gửi cậu trước đó -
15:34 thứ bảy ngày 11 tháng 4
Cố Tiêu: “Ngày mai em rảnh không?”
21:42 chủ nhật ngày 12 tháng 4
Cố Tiêu: “Mấy hôm nay em rất bận sao?”
Cố Tiêu: “[Thở dài]”
20:12 thứ hai ngày 13 tháng 4
Cố Tiêu: “Em có ổn không?”
Cố Tiêu: “Đừng nghĩ nhiều về dự án thành phố C, hi vọng em nhanh chóng ổn định cảm xúc.”
Cố Tiêu: “[Cáo nhỏ xoa đầu]”
...
“Hic...” Trương Tư Nghị ôm điện thoại di động, áy náy tột đỉnh. Cậu vội vàng gửi biểu cảm "Mèo con thút thít nũng nịu", nói: “Xin lỗi, bây giờ em mới đọc được tin nhắn của anh.”
Mặc dù vẫn chưa hoàn toàn xác nhận Cố Tiêu thích mình nhưng Trương Tư Nghị không kìm lòng được mà làm nũng với Cố Tiêu, muốn xin lỗi anh.
Cố Tiêu hồi âm rất nhanh, không mảy may nhắc đến chuyện lúc trước, anh chỉ hỏi: “Em ăn cơm chưa?”
Trương Tư Nghị: “Ăn xong rồi ạ.”
Cố Tiêu: “Ăn cái gì?”
Trương Tư Nghị: “Xúc xích rán, cơm cuộn thịt gà Teriyaki, hai mươi miếng vằn thắn Thiên Lý Hương.”
Cố Tiêu: “Ha ha, ăn thật khỏe. [cáo nhỏ xoa đầu]”
...
Trương Tư Nghị nằm úp ấp trên gối đầu, ôm điện thoại di động, hai má nóng lên.
Làm sao đây, chỉ cần nói chuyện vô nghĩa như vậy với Cố Tiêu, cậu cảm thấy vô cùng thỏa mãn, rất hạnh phúc...
Giống như một người lạc giữa sa mạc trong thời gian dài, đói khát mệt mỏi và tuyệt vọng, bỗng chốc gặp được ốc đảo, uống ly nước đầu tiên, dường như hồi sinh từ cõi ૮ɦếƭ.
Thấy đã sáu giờ hơn, Trương Tư Nghị hỏi Cố Tiêu: “Anh tan làm chưa ạ?”
Cố Tiêu: “Vẫn chưa, công việc buổi chiều chưa làm xong, anh tăng ca một chút.”
Trương Tư Nghị: “Em xin lỗi...”
Do cậu mà Cố Tiêu mới phải làm thêm giờ, aiz, hiện tại Trương Tư Nghị thầm muốn đấm mình hai cú!
Cố Tiêu: “Không sao, tâm trạng tốt hơn chưa?”
Trương Tư Nghị: “Rồi ạ.”
Cố Tiêu: “Thế là tốt rồi, ngày mai nhớ đi làm đúng giờ, có nhiệm vụ mới sắp xếp cho em. [mỉm cười]”
Vẫn cứ giải quyết việc chung như thế, Trương Tư Nghị bất mãn bĩu môi, đáp một câu “Em biết rồi”, cậu trở về bên ngoài trang đối thoại, tìm ảnh đại diện của Cố Diêu.
Trương Tư Nghị: “Gọi chiến hữu cách mạng.”
Cố Diêu: “Đã nhận! Xin chỉ thị!”
Trương Tư Nghị vui vẻ cười “ha ha”. Đầu tiên hàn huyên vài câu, Trương Tư Nghị mới bước vào chủ đề chính: “Đúng rồi, anh muốn hỏi em một vấn đề. Anh nhớ có lần em nói với anh, em nghi ngờ anh trai của em là gay, có căn cứ gì không?”
Từ lần xen ngang vào cuộc hẹn của Trương Tư Nghị bị anh trai phê bình nghiêm túc, Cố Diêu đã rất lâu không dám liên lạc với Trương Tư Nghị. Sau đó cô nàng cũng tự kiểm điểm bản thân sâu sắc, biết mình tự tiện nhúng tay vào tình cảm của người khác là sai trái. Đôi khi không cẩn thận chẳng những không giúp được gì mà còn có thể chữa lợn lành thành lợn què. Vì thế, mặc dù cô biết anh trai thích Trương Tư Nghị, về sau cũng không chủ động tiết lộ bất kì điều gì cho đối phương.
Thẳng đến khi thấy Trương Tư Nghị đưa ra câu hỏi này, con mắt Cố Diêu bỗng chốc sáng rực lên - Trương Tư Nghị vậy mà lại chủ động hỏi cô vấn đề này! Điều này có nghĩa là chính cậu cũng phát hiện rồi?
A! Cuối cùng cũng đến giờ phút phát huy tác dụng của cô! Cô cần phải vững vàng nắm chắc cơ hội lần này!
Cố Diêu cân nhắc trong chốc lát, không trả lời thẳng câu hỏi của Trương Tư Nghị, ngược lại cô hỏi dò: “Anh ghét gay không?”
“A, không ghét đâu.” Trương Tư Nghị lau mồ hôi trán, không dám tiết lộ với Cố Diêu, hiện tại từ góc độ nào đó mà nói thì cậu cũng chính là gay.
Cố Diêu: “Vậy tại sao anh đột ngột hỏi vấn đề này?”
Trương Tư Nghị: “Anh hơi tò mò thôi.”
Cố Diêu: “Tại sao tò mò?”
Trương Tư Nghị: “...” Mẹ nó, rõ ràng cậu muốn nghe ngóng tin tức từ Cố Diêu, sao cậu cảm thấy bây giờ vai trò bị tráo đổi?
Cố Diêu hỏi tiếp một câu: “Nếu anh trai em là gay, nó có ảnh hưởng cách nhìn của anh đối với anh ấy không?”
Trương Tư Nghị: “Không đâu.” Còn hơn không ảnh hưởng, có thể cậu còn hạnh phúc trào dâng!
Xác nhận thái độ của Trương Tư Nghị xong, Cố Diêu mới thở phào nhẹ nhõm, cô giải thích: “Được rồi, đầu tiên, từ trước đến nay anh trai em chưa bao giờ có bạn gái, cũng chưa từng thổ lộ tình cảm với bất kì cô gái nào, trong khi người theo đuổi anh ấy rất nhiều, dù không hoàn hảo như anh ấy, nhưng cũng đủ ưu tú và xinh đẹp. Em cảm thấy, nếu là một đàn ông có tính hướng bình thường, ít nhiều sẽ thử nghiệm xem thế nào, hoặc là có chút bày tỏ thái độ. Tuy nhiên, anh trai em thậm chí không tiếp thu bất cứ lời thổ lộ của ai hết, hoàn toàn áp dụng thái độ có mắt không tròng để trốn tránh. Đây là nguyên nhân căn bản nhất khiến em nảy sinh nghi ngờ.”
Đúng thế, Trương Tư Nghị cũng cảm nhận được, có khá nhiều đồng nghiệp nữ trong công ty thích Cố Tiêu. Mặc dù mọi người không nói rõ, nhưng từ thái độ ngày thường có thể nhận ra một vài trường hợp. Nhưng Cố Tiêu ngoại trừ biểu lộ chút tình thân với em gái ruột của anh, hoặc là dịu dàng, hoặc bao che khuyết điểm, hoặc ăn nói ác độc, thái độ của anh đối với đồng nghiệp nữ đều là bình ổn.
Cậu hơi gấp gáp hỏi: “Còn gì nữa?”
Cố Diêu: “Thứ hai, anh trai em không phản cảm đồng tính ***. Thỉnh thoảng anh ấy vô thức tiết lộ quan điểm ủng hộ và tâm lý thiên vị xu hướng này. Ví dụ như lần trước chúng ta cùng nhau quay về Hải Thành, trên xe em nhắc đến hai con mèo hoang của anh ấy. Anh ấy hỏi ngược lại em "Đực thì không thể là một đôi sao". Không biết anh còn nhớ không?”
Trương Tư Nghị: “Vẫn nhớ.”
Cố Diêu: “Đây chỉ là một trong số đó. Trước đây cũng có vài lần. Khiến em ấn tượng nhất là lần anh ấy trở về nhà khi đang học đại học năm thứ nhất. Bọn em ở nhà cùng nhau xem TV. Em đã quên tên chương trình rồi, có một chuyện tình yêu đồng giới ẩn giấu bên trong. Anh trai xem rất chăm chú, xem đoạn kết còn xúc động nói một câu "Thực ra, tình cảm chân chính không phân biệt giới tính". Lúc ấy em không hiểu lắm, thuận miệng trêu đùa anh trai em một câu "Anh già, nếu anh thích con trai, anh có ở bên người đó không?". Khi đó anh ấy không hề do dự trả lời em là "Có".”
Trương Tư Nghị: “...” Xong đời, trái tim càng ngày đập càng nhanh...
Cố Diêu tiếp tục nói: “Một lần khác, cũng vào thời gian anh em còn học đại học. Trong kỳ nghỉ đông, em mượn laptop của anh ấy lên mạng xem phim online. Anh ấy giúp em tải xuống một số bộ phim em muốn xem, em vô tình phát hiện trong ổ cứng máy tính của anh ấy lưu trữ mấy bộ phim có chủ đề về tình yêu đồng tính. "Bá vương biệt Cơ" (Farewell My Concubine), "Cảnh xuân chợt hé" (Xuân quang xạ tiết), "Lam Vũ"... Nhưng hồi ấy em không biết, lên đại học mới nhớ lại, cảm thấy kì lạ.”
Cậu từng xem "Bá vương biệt Cơ", nhưng chỉ bởi vì bộ phim chứ không phải các nhân vật bên trong. Từ rất lâu cậu đã nghe nói "Lam Vũ" là bộ phim về tình yêu đồng giới, căn bản không có hứng thú xem phim. Cậu nghĩ bình thường trai thẳng chẳng ai xem thể loại phim điện ảnh đó cả, trừ phi là fan điện ảnh có chiều sâu, mang theo quan điểm yêu thích thuần khiết để thưởng thức.
"Cảnh xuân chợt hé" là gì? Tại sao nghe tên nhuốm chút T*nh d*c? Thật tò mò...
Đọc dòng tin nhắn thật dài của Cố Diêu, Trương Tư Nghị không kìm được mà hỏi: “Nếu anh trai em thật sự yêu đương với một người đàn ông thì sao? Em có phản đối không?”
Cố Diêu: “Đương nhiên là không!”
Trương Tư Nghị: “Tại sao? Điều đó chẳng phải là bất thường trong mắt những người bình thường ư?”
Cố Diêu: “Cho dù thế, anh ấy vẫn là anh trai của em. Em chỉ hi vọng anh ấy vui vẻ hạnh phúc, hi vọng anh ấy nhận được những gì anh ấy muốn. Dù anh ấy yêu ai, em sẽ luôn ủng hộ và chúc phúc anh ấy.”
Trương Tư Nghị vừa ghen tị vừa cảm động. Đây mới là anh em ruột, bình thường có nói xấu ghét bỏ nhau nhường nào, cuối cùng họ đều hi vọng đối phương hạnh phúc... Aiz, vì sao cậu lại là con một!
Cố Diêu: “Em lo lắng về ba mẹ em nhiều hơn. Này, mặc dù gia đình em khá dân chủ, nhưng người thế hệ trước có lẽ khó có thể chấp nhận chuyện này.”
Tim Trương Tư Nghị bất thình lình thắt lại, Cố Diêu nhắc nhở, cậu mới nghĩ đến vấn đề này.
Nếu ba mẹ cậu biết cậu và Cố Tiêu yêu nhau, hự, mẹ cậu còn có khả năng thấu hiểu, ba cậu... có lẽ sẽ đánh gãy chân cậu.
Tuy nhiên, ít nhất mẹ cậu là hủ nữ, đây là một điểm đột phá, chỉ cần mẹ cậu tiếp nhận, vậy ba cậu... Ơ? Này? Bản thân cậu dĩ nhiên nghĩ đến vấn đề lâu dài như thế rồi?
Chẳng lẽ cậu đã muốn dành toàn bộ quãng đời còn lại với Cố Tiêu sao? A... Σ( ° △°) Trương Tư Nghị lắc đầu, thấy Cố Diêu gửi đến vài câu: “Nhưng mà chỉ cần anh trai em quyết định, cho dù người khác phản đối thế nào cũng vô ích, từ nhỏ anh ấy rất cố chấp đối với thứ anh ấy muốn.”
Trương Tư Nghị: “Ừm...”
Xác nhận Cố Tiêu có thể tiếp thu đồng tính, Trương Tư Nghị cảm thấy nội tâm bắt đầu rối loạn bất an. (O////O)
Đợi chút, đừng nôn nóng, Trương Tư Nghị!
Mặc dù nói thế nhưng người Cố Tiêu thích chưa chắc là mày, lỡ may người anh ấy "để dành chỗ" là Đào Phỉ thì sao? Dòng trạng thái trên Wechat đó được anh đăng tải không lâu trước khi Đào Phỉ vào công ty, hơn nữa quan hệ của hai người họ rất tốt! (= 皿 =)
Lúc này, Trương Tư Nghị bỗng chốc nhớ đến bình luận Cố Tiêu gửi trong status của cậu - “Nếu em không muốn người khác hiểu lầm, em chỉ nên để dòng trạng thái này cho mình cậu ấy xem thôi.”
Dòng trạng thái "để dành chỗ" trên Wechat đó... có phải Cố Tiêu chỉ dành cho một người xem???
Trương Tư Nghị vội vã lục lọi trang chủ Wechat, trước đây cậu chưa từng nghiên cứu kỹ chức năng của Wechat. Giờ phút này cậu giống như phát hiện lục địa mới, toàn bộ thế giới được mở mang!
Một khi làm sáng tỏ suy đoán nội tâm, tất cả những chi tiết từng bị bỏ qua đều trở thành bằng chứng cho thấy đối phương thích mình.
Trái tim Trương Tư Nghị đập thình thịch, đánh chữ gửi lên hộp đối thoại của Cố Diêu: “Em có thấy anh trai em từng đăng lên Wechat một bức ảnh chụp đồ ăn, kèm theo lời mô tả là "để giành chỗ" không?”
Cố Diêu: “...”
- Đến rồi!
- Cuối cùng cũng đến rồi!
- Trương Tư Nghị ngốc nghếch kia đã phát hiện ra rồi!!!
Cố Diêu giống như được đối tượng thầm mến nhận ra tình cảm, vô cùng kích động trả lời -
Cố Diêu: “Không có.”
Cố Diêu: “Đó là gì vậy?”
Trương Tư Nghị: “...”
Theo tiếng đập dữ dội trong ***g ***, Trương Tư Nghị phát hiện, bản thân... triệt để rơi vào bể tình.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc