Trò Chơi Tình Yêu - Chương 07

Tác giả: Lolembangia

"Mối làm ăn bên Trung Quốc như thế nào rồi, họ có chịu với giá cả mà chúng ta đưa ra hay kô?" Matt cầm hồ sơ trên tay lật tới lật lui đọc lại ý kiến đòi hỏi của 1 ngừi khách giàu có bên Trung Quốc. Phụ tá của Matt ngẩng đầu lên nhìn anh bối rối nói
"Chuyện kô xong rồi, nghe nói công ty B&D cũng đang muốn dành mối làm ăn này với chúng ta và ông khách này tỏ ý rất thích kiểu thiết kế bên đó."
Matt đóng tập hồ sơ lại để xuống bàn "Anh có biết thiết kế sư bên công ty B&D là ai hay kô?"
Anh phụ tá ngẫm nghĩ 1 lúc rồi trả lời "Nghe nói ngừi đó tên là Joseph, trong ngành thiết kế nhà cũng có 1 chút tiếng tăm vì anh ấy làm việc rất cẩn thận, hiểu ý của khách hàng cho nên được nhiều ngừi iêu thích lắm."
Matt thật kô ngờ đối thủ của anh lại là Joseph. Anh nhếch mép cười gian xảo "Joseph? Anh đã ςướק đi ngừi mà tôi yêu thích bây giờ lại còn muốn đoạt luôn cả mối làm ăn của tôi nữa àh? Đâu có dễ như vậy." Dứt lời Matt nhìn sang ngừi phụ tá ngồi bên cạnh nói như ra lệnh "Ngày mai tôi sẽ đi Trung Quốc 1 chuyến, đích thân bàn chuyện làm ăn này với phía bên kia, lần này bất cứ giá nào chúng ta cũng phải thắng kô đuợc thua."
~~~~~~~~~~~
Ariel tới lớp học đặc biệt sớm vì cô muốn có cơ hội trò chuyện với Kyo và Joe. Nhưng cô nghĩ có lẽ giờ này 2 ngừi vẫn chưa tới đâu cho nên 1 mình đi xuống cafeteria mua cà phê để uống.
"Chị sao vậy? Vẫn còn cảm thấy khó chịu àh?" Nghe giọng nói của Joe, Ariel hơi ngạc nhiên, cô nhìn xung quanh phòng để tìm kiếm thì thấy Joe và Kyo đang ngồi ở 1 cái bàn gần đó, nên vội vàng đi tới.
"Kô ngờ lại gặp được 2 ngừi ở đây?" Ariel vui vẻ nói.
"Ở trong đây khó chịu quá hay là chúng ta ra ngoài nói chuyện đi sẵn bây giờ còn sớm mà." Kyo đề nghị và đứng dậy bước ra khỏi phòng, Joe và Ariel cầm ly cà phê trên tay bước theo sau.
Ra tới khuôn viên sân trường Ariel mới lên tiếng, cô ngập ngừng kô biết phải mở đầu như thế nào "Chuyện hôm qua, rất cám ơn 2 ngừi đã giúp đỡ, thật là ngại quá, 2 chị đang nghỉ phép mà lại làm phiền như vậy thật kô tốt chút nào."
Joe lắc đầu "Có gì đâu, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, mai mốt chị đãi chúng tôi 1 chầu là được rồi." Rồi quay sang đánh nhẹ vào vai Kyo "Nếu chị kô được khỏe thì về nghỉ ngơi trước đi, ở đây đã có 2 chúng tôi rồi."
Kyo mỉm cười cảm động trước sự quan tâm của Joe "Tôi kô sao, kô cần phải lo cho tôi, chỉ là hôm bữa uống say quá rồi hôm wa cảm thấy khó chịu mà thôi, bây giờ đã hết rồi."
Joe nghi ngờ nhìn cô dò xét "Đột nhiên lại bị say àh? Nhất định là có bí ẩn rồi. Khai thật đi có phải là đi với anh nào hay kô hả?"
Kyo phì cười trước thái độ của Joe "Thiệt điên, làm gì có chứ. Chỉ là có chút chuyện buồn nên đi mượn rựu giải sầu mà thôi."
"Là chuyện gì vậy?" Joe hỏi tới.
"Nhiều chuyện quá đi, đáng lẽ tôi định kô nói nhưng chuyện đã wa rồi có nói ra cho 2 chị nghe cũng kô sao. Tôi mới chia tay với bạn trai."
Ariel kinh ngạc khi nghe Kyo nói là cô vừa chia tay "Hả? Chia tay? Tại sao vậy?"
"Kô có gì ảnh đã quen với ngừi khác cho nên mới chia tay với tôi thôi." Gương mặt cô bỗng trở nên xa vắng, trong đôi mắt lộ vẻ u buồn.
"Chúng tôi quen nhau đã 1 năm rồi, 2 tháng nay ảnh qua HQ để mà công tác, vì thấy ảnh kô quen ai bên đó cho nên tôi đã giới thiệu ảnh tới ở nhờ nhà nhỏ bạn thân của tôi." Nói tới đây Kyo bỗng thấy có cái gì nghèn nghẹn ở cổ khiến cô kô nói được nên lời, mắt cô bỗng cay xè nhưng cô cố nuốt nước mắt vào trong lòng lấy bình tĩnh típ tục nói "Thật kô ngờ sau 2 tháng ảnh và cô ấy đã có tình cảm với nhau, 2 ngừi gọi điện thoại qua cho tôi mong tôi tha thứ cho họ và ảnh quyết định kô trở về DL nữa mà sẽ lập nghiệp ở HQ luôn."
Ariel cũng đồng cảm cho hoàn cảnh của Kyo, bởi vì chính bản thân cô cũng từng bị đẩy vào tình cảnh tương tự, tiến kô được mà lui cũng kô xong. Cuối cùng đành phó thác cho số trời vậy, muốn ra sao thì ra. "Thôi hãy quên đi, dù gì cũng lỡ xảy ra rồi, có làm gì đi nữa cũng kô thể lấy lại đuợc tình cảm đã trao ra, cũng kô thể thay đổi được định cuộc. Nếu ngừi ta kô yêu mình nữa thì giữ ở lại bên cạnh cũng kô có ý nghĩa gì."
Joe cảm thấy kỳ lạ vì sao 1 cô gái còn trẻ như Ariel lại có những lý luận sâu sắc khó hiểu tới như vậy. "Tôi còn tưởng chị kô biết tình yêu là gì nữa chứ, thấy ngày thường chị hơi lạnh lùng nhưng thật kô ngờ lại có thể đưa ra được những chân lí cao siêu tới như vậy."
Ariel mỉm cười "Ngừi từng trải thì sẽ rút tỉa được kinh nghiệm mà thôi."
Kyo chen vào "Hèn gì mà thấy chị lúc nào cũng giống như xa lánh mọi ngừi vậy, thì ra là có ẩn tình ở bên trong. Nếu tôi đoán kô lầm thì bạn trai của chị đã cùng với ngừi bạn mà chị yêu quý nhất cùng nhau phản bội cho nên chị mới dùng vỏ bọc lạnh lùng của mình để che dấu nỗi đau ở trong lòng có đúng kô?"
Ariel há hốc kinh ngạc, đã từ lâu rồi kô có ai hiểu được trong lòng cô đang nghĩ gì cả, Kyo chính là ngừi đầu tiên nói ra hết những nỗi niềm mà cô đang mang. "Sao... sao chị biết?"
Joe thấy Kyo và Ariel hạp với nhau như vậy sợ 2 ngừi họ bỏ quên mình cho nên cố gắng chen chân vào "Nè, đủ rồi nha, 2 chị lo nói chuyện kô mà đã bỏ quên tôi rồi. Nếu cả 3 chúng ta hạp tính như vậy thì làm bạn luôn đi, mai này giúp đỡ lẫn nhau, quên đi quá khứ kô vui bắt đầu làm lại cuộc đời."
Ariel phì cười "Đừng nói nghe nghiêm trọng như vậy, tôi đã làm lại cuộc đời từ lâu lắm rồi."
"Chị hãy cố gắng tự cởi mở bản thân 1 chút đi, như vậy mới có thể tìm lại được niềm tin ở tình bạn cũng như tình yêu. Kô phải ai trên đời này đều là ngừi xấu hết đâu." Joe nhắc nhở.
"Àh phải, hôm qua nghe nói mẹ chồng của chị bị bịnh hả, hay là chiều nay 2 chúng tôi ghé sang thăm nha, như vậy mới đúng nghĩa "bạn bè" chứ."
Ariel thấy Kyo nói cũng có lý cho nên gật đầu "Được, nhưng trước hết 2 ngừi phải cùng với tôi đi chợ mua đồ ăn đã."
Joe nhìn Ariel với đôi mắt ngưỡng mộ "Chị thật là 1 ngừi con dâu mô phạm."
Kyo cười lớn "Ariel mà làm dâu nhà ai thì ngừi đó thật có phước, còn chị hả? Tôi thấy kiếp trước chắc là đã mang tội nặng lắm cho nên kiếp này mới xui xẻo gặp đứa con dâu như chị đó."
Joe liếc xéo "Kô cần chà đạp ngừi ta vậy chứ."
2 giờ chiều sau khi tan sở, 3 cô gái kéo nhau đi tới 1 cái supermarket gần đó để mua đồ ăn theo ý của Ariel. Ngừi này đòi mua món này, ngừi khác lại thích món nọ cho nên cuối cùng Kyo quyết định cả 3 sẽ phân công nhau ra mà đi ai muốn mua gì thì mua, khi nào xong thì sẽ tụ lại ở quầy tính tiền. Ariel xách giỏ lăng xăng tới hàng rau, cô định là tối nay sẽ làm món salad thật ngon cho cả nhà, trong khi đó thì Joe chạy tới hàng thịt, cô cầm vỉ thịt bò lên chăm chú nhìn.
"Thịt bò hôm nay cũng đuợc lắm."
Joe nhận ra giọng nói quen thuộc đó "Sao giống như là tiếng của..." Cô quay sang ngừi đàn ông đứng bên cạnh "Là anh? Thật là trùng hợp lại gặp anh ở đây."
Matt nhận ra Joe chính là cô gái lần trước mà anh đã gặp ở tại đây cũng ngay ở hàng thịt này. "Thật kô ngờ lại là cô."
Joe bẽn lẽn gật đầu "Chúng ta thật là có duyên quá, lần nào gặp nhau cũng là tại 1 cái supermarket hết."
Matt lạnh lùng trả lời "Chì là tình cờ mà thôi chứ kô phải duyên phận gì cả."
Joe mặt mày méo xẹo khi nghe câu trả lời của Matt, cô còn đang suy nghĩ phải nói gì với anh thì chợt nghe thấy tiếng của Kyo và Ariel đang gọi cô.
"Xong chưa đây cô 2, làm gì mà lâu quá vậy?" Kyo cằn nhằn. Chợt cô nhìn thấy Matt đang đứng bên cạnh, cô hiểu ra mọi chuyện nên ghé vào tai Joe nói nhỏ "Àh, thì ra là gặp được ý trung nhân hèn gì mà đứng bất động ở đây kô chịu đi."
Joe đỏ mặt "Làm gì có chứ, đừng có nói bậy nha."
Trong khi 2 ngừi đang thì thầm to nhỏ thì Matt quay sang Ariel mỉm cười dịu dàng "Sao hôm nay em có hứng thú đi chợ vậy?"
"Vì mẹ chồng bị bệnh cho nên em ghé mua chút đồ về tẩm bổ cho mẹ chồng thôi." Dứt lời cô nhìn sang Joe và Kyo "Đây là bạn của em, anh đã gặp 2 ngừi họ ở hôn lễ của em lần trước đó, cô này là Joe còn đây là Kyo. Cả 2 ngừi đều dạy chung 1 lớp với em."
Matt làm như kô quan tâm tới 2 ngừi họ vậy chỉ gật đầu chào nhẹ mà thôi. Thấy thái độ của Matt như vậy, Joe có hơi buồn lòng 1 chút nhưng kô nói gì chỉ đưa mắt nhìn sang chỗ khác."
"Thôi em phải đi về đây, anh cứ típ tục mua đồ đi nhé."
Cả 3 cô gái quay lưng bỏ đi, chỉ có Joe là cứ quay đầu lại nhìn Matt trong khi anh vẫn mải mê lựa đồ ăn. Thấy vậy Kyo lắc đầu lẩm bẩm "Tình yêu thật là hại ngừi ta quá đi, cho nên mới nói tốt nhất là đừng nên yêu."
~~~~~~~~~~~~
"Tối nay có tiết mục gì đặc biệt hay kô?" Bi đứng đợi Joseph trước cửa công ty của anh, vừa thấy Joseph bước ra thì liền hỏi.
Joseph lắc đầu "Bây giờ tôi đi về nhà đây, kô thể đi cùng anh được đâu."
Bi mỉm cười mỉa mai "Àh phải, tôi quên là bây giờ anh đã có gia đình rồi, đâu còn rảnh mà đi chơi chung với tôi nữa."
"Còn dám nói nữa hả, tôi vẫn chưa thanh toán anh cái vụ đám cuới của tôi lần đó. Anh đã biết là tôi cùng với Ariel kô phải yêu nhau thật sự mà lại bắt chúng tôi hôn nhau trước mặt bao nhiêu nguời." Joseph cau có nhìn Bi. Còn Bi thì vẫn vô tư trả lời kô để ý tới thái độ của Joseph
"Thiệt tình tôi đang giúp anh bồi dưỡng tình cảm với Ariel mà còn nói như vậy nữa. Nếu biết anh tráo trở thế này thì hôm đó tôi đã bắt anh hôn nhiều hơn nữa chứ kô phải chỉ có 2 lần như vậy thôi đâu."
"Anh dám? Anh có biết đang phá hoại sự chung thủy của tôi đối với Kimie hay kô?"
Bi vỗ vào vai Joseph "Anh bạn àh, đã tới lúc quên đi quá khứ, Kimie qua đời đã được 1 năm nay rồi có chung thủy gì thì cũng đã đủ, kô lẽ anh tính sống suốt kiếp như vầy hay sao? Hơn nữa tôi thấy ngừi vợ mới cưới của anh cũng đuợc lắm, xinh đẹp dịu dàng chỉ có điều hơi ít nói 1 chút mà thôi, trên môi thiếu đi nụ cuời nếu như cô ấy cười nhiều 1 chút chắc chắn anh sẽ xiêu lòng cho mà coi."
Joseph lắc đầu chịu thua lí luận của Bi "Kô nói với anh nữa, bây giờ tôi phải về nhà đây, mẹ của tôi bị bệnh cho nên tôi phải về sớm kô la cà được như mọi khi đâu."
Bi nhìn Joseph cuời gian trá "Hãy chạy theo xe của tôi nhé, tôi đưa anh tới 1 chỗ bảo đảm anh sẽ rất thích."
Joseph chưa kịp phản ứng thì Bi đã leo lên xe rồi, anh nói với theo "Kô được, tôi phải về nhà bây giờ."
Bi quay kiếng xe xuống trả lời gọn lỏn "Kô mất nhiều thời gian của anh đâu, đi đi."
Joseph chạy theo sau xe của Bi đi tới 1 con đường quanh co, anh cảm thấy con đường này sao mà quen thuộc quá. Đột nhiên xe của Bi dừng lại ở 1 căn nhà khang trang có hàng rào chắn ngang xung quanh, bên trong là 1 khu vườn đầy hoa, mùi hương của hoa hồng trắng, hoa cúc vàng cứ thoang thoảng bay trong gió khiến cho ngừi ta có 1 cảm giác dễ chịu vô cùng.
"Tới rồi, vào đi." Bi quay sang nhìn Joseph mỉm cười.
"Còn tưởng là anh dẫn tôi đi đâu, thì ra là dẫn tôi về nhà của mình." Joseph vừa cằn nhằn vừa lấy chìa khóa ra mở cửa.
Vừa vào tới nhà thì Bi cởi giày ra để vào 1 góc rồi thả mình trên chiếc ghế sofa trắng trong phòng khách.
"Anh kô phải nói là muốn đi về nhà hay sao, tôi chỉ là dẫn anh về nhà mà thôi." Bi cầm cái remote tv bấm nút on.
Joseph nhăn mặt "Nhà của tôi cần gì anh dẫn chứ, thiệt tình. Cho nên mới nói 1 ngừi kô có tình yêu kô có bạn gái thì tinh thần dễ xảy ra vấn đề lắm."
Bi nhìn sang Joseph "Đang nói móc tôi đó àh?"
Đột nhiên có tiếng ngừi mở cửa bước vào, Joseph và Bi cùng nhìn về hướng cửa mở thì thấy 2 tay của Ariel đang xách mấy bịch đồ ăn. Ở đằng sau là gọi ơi ới của Kyo.
"Chờ tôi với làm gì mà đi nhanh quá vậy?"
Ariel bước vào nhà thì thấy Bi đang nhìn mình chăm chăm cho nên cô gật đầu chào anh. Còn Kyo thì đang mở to mắt ngạc nhiên vì sự có mặt của Bi.
"Ủa sao anh có mặt ở đây vậy?"
Bi chạy ra trước cửa xách đồ phụ Kyo và nhanh miệng nói "Để anh xách cho, em vào nhà ngồi chơi đi, cứ tự nhiên đừng có ngại."
Joe thì bên ngoài đi vào cô kô để ý là Kyo đang đứng chặn ngay cửa cho nên **ng trúng Kyo, cô la lớn
"Ui da, làm gì mà kô vô nhà lại đứng ngay đường đi của ngừi khác là thế nào?"
Kyo giật mình quay lại "Chị **ng trúng tôi, tôi còn chưa kêu đau mà chị đã la trước tôi rồi."
Bi trở ra ngoài kêu Kyo và Joe "2 ngừi vào nhà ngồi đi, muốn uống gì tôi lấy cho."
Joseph thấy vậy thì nói móc "Tôi nhớ kô lầm thì tôi mới chính là chủ nhà còn anh chỉ là khách giống họ mà thôi tại sao anh nhiệt tình típ đãi khách khứa dùm tôi vậy."
Bi cười sảng khoái trên tay cầm theo 2 lon nước ngọt "Anh kô phải là bận rộn phụ nấu bếp với vợ hay sao, chuyện típ khách đã có tôi lo rồi."
Kyo và Joe cầm 2 lon nước xong rồi chạy nhanh vào bếp "Tụi em phải phụ với Ariel 1 tay đây, kô thôi là 1 lát cả đám bị đói hết đó."
Bi nhìn theo bóng dáng Kyo khuất dần sau cánh cửa bếp, anh ngồi yên bất động trên sofa đôi mắt vẫn chăm chú nhìn. Thấy vậy Joseph châm chọc
"2 con mắt sắp bị rớt ra rồi kìa."
Bi hoảng hốt đưa tay lên mặt mình "Hả? Cái gì rớt? Ở đâu?"
"Tôi nói là anh đừng có nhìn ngừi khác chăm chú như vậy, bộ anh và cô gái đó quen thân lắm sao?"
Bi cuời "Còn phải hỏi, cổ tên là Kyo, chúng tôi là bạn thân từ lúc nhỏ chỉ là lúc lên 10 gia đình cổ chuyển qua DL, dạo gần đây chúng tôi mới gặp lại mà thôi."
Joseph nhìn Bi cười gian xảo "Àh thì ra là bạn bè thanh mai trúc mã, chả trách gì mà anh cứ giữ thân như ngọc chờ đợi ngừi ta."
"Cái gì mà giữ thân như ngọc chứ?" Bi xấu hổ che đậy "Chúng tôi chỉ là bạn bè mà thôi."
Joseph châm chọc "Tôi hiểu mà, anh kô nghe cái câu trước tình yêu thì là tình bạn hay sao? Có cặp tình nhân nào kô bắt đầu bằng chỗ tình bạn rồi từ từ mới tiến tới tình yêu."
Joseph nổi tiếng là ngừi giỏi lí luận từ đó tới giờ, mỗi lần Bi và Joseph tranh cãi vấn đề gì thì Bi cũng là ngừi thua cuộc. Bi rất bực tức vì tài tranh luận của mình kô bằng Joseph, nhưng biết làm sao hơn vì những lời nói của anh đều rất chính xác. Bi đành lảng sang vấn đề khác tránh sự nghi ngờ của Joseph
"Tôi đi lên lầu thăm bác gái đây, anh hãy ngồi đó mà suy đoán 1 mình nhé."
Trong khi đó tại nhà bếp, Joe đang biểu diễn tài nấu ăn điêu luyện của mình trước mặt Kyo và Ariel.
"Hmmmm... thơm quá, món trứng xào thịt bò này là món chiêu bài của tôi đó, các chị nhất định phải ăn thử." Joe tấm tắc khen thành quả của cô.
Còn Ariel thì đang bận rửa rau chuẩn bị món salad trộn, đây chính là món mà cô thích nhất. Kyo thì kô biết phải làm gì nên chỉ đứng nhìn 2 ngừi bạn của mình trổ tài mà thôi, vì từ nhỏ tới lớn cô ít vô bếp lắm, chỉ có nấu mấy món đơn giản mà thôi chứ gặp những món cầu kỳ là cô chịu thua rồi. Nhưng chả lẽ cô kô làm gì hay sao, cảm thấy hơi áy náy nên Kyo đi tới cái bếp ga bên cạnh Joe.
"Sao đây? Chị lại có món tủ gì hả?"
Kyo nheo mắt "Tôm chiên! Món này đặc biệt lắm, 1 lát chị sẽ biết." Vừa nói Kyo vừa cầm cái chảo để lên cái bếp ga đang nóng, cô cầm chén dầu lên định đổ vào trong chảo 1 ít kô ngờ cô bị trượt tay cho hết cả chén.. ra ngoài cái bếp nóng. Thế là ngọn lửa nho nhỏ kia bỗng phừng to lên làm Joe và Ariel hoảng hốt kô biết phải làm sao, Kyo thì la lớn
"Kô xong rồi, bị cháy bị cháy!"
Nghe tiếng la thất thanh của Kyo, Bi và Joseph từ trên lầu phóng như bay xuống vào cái nhà bếp nóng hừng hực. Bi vội lấy bình chữa lửa treo trên tường xịt vào đám khói, còn Joseph thì lo di tản mọi ngừi ra. Kyo cảm thấy hối hận vì sai lầm của mình cho nên định giúp Bi chữa lửa, thay vì lấy nước tạt vào đám lửa thì cô lại lấy nhầm chén dầu để trên bếp thế là... ngọn lửa càng cháy to hơn nữa. Sợ Kyo típ tục ở đây phá phách nên Bi kêu Joseph dẫn cô ra ngoài. Sau 15 phút đánh vật trong nhà bếp cuối cùng Bi cũng rút lui an toàn ra tới bên ngoài mà kô bị thương tích gì hết.
"Phù, cuối cùng cũng hoàn thành sứ mạng rồi, chỉ có điều sứ mạng này nguy hiểm quá, mém chút nữa là kô gặp được mặt ba má tôi lần cuối rồi." Bi phủi phủi những vết dơ do chửa lữa xuống đất.
Còn Joseph thì nhìn các cô gái xem có ai bị thương kô, thấy mọi ngừi kô sao nên anh thở phào nhẹ nhõm.
"Cũng may là chúng ta chưa bị biến thành món ăn cho bữa tối nay, thiệt là phải tạ ơn trời đất đó."
Kyo là ngừi áy náy nhất vì đã gây ra 1 phen thất kinh hồn vía cho cả đám "Xin lỗi nha, tại tôi hậu đậu mới khiến tất cả bị như vầy."
Joe lên tiếng trách móc "Tôi với chị có thù oán gì mà lại hại nhau như vậy chứ, tôi vẫn chưa có lấy chồng đó lỡ như có chuyện gì thì tôi sẽ cho chị biết tay."
Ariel mỉm cười "Thôi bỏ đi, kô có ai trách chị đâu, chỉ là học được 1 bài học quý giá, lần sau có cho vàng cũng kô dám để chị thân chinh vào bếp nữa." Chợt nhìn thấy trên mặt Joseph bị dính lọ nghẹ, Ariel vội lấy khăn giấy ở trên bàn ra thấm nước rồi đi tới bên cạnh anh nói như ra lệnh.
"Ngồi yên để....em lau cho." Ariel tính nói là Để tôi lau cho, nhưng trước mặt bao nhiêu ngừi, Joseph và cô là vợ chồng nếu xưng hô như thế thì sẽ bị nghi ngờ cho nên cô đã nhanh trí đổi thành "em."
Còn Joseph khi nghe Ariel nói như vậy thì anh ngoan ngoãn ngồi yên để cho cô lau vết dơ trên mặt mình.
Từ lúc thành hôn cho tới bây giờ, đây là lần đầu tiên anh có cơ hội ngắm Ariel kỹ như lúc này. Chợt anh phát giác Ariel là 1 cô gái có gương mặt dễ nhìn, với đôi mắt to long lanh như mặt hồ mùa thua cùng với hàng mi dài dễ chiếm đuợc cảm tình của ngừi khác. Thêm vào đó là đôi môi đỏ thắm và mái tóc đen dài óng mượt như nước suối chảy êm đềm càng tôn thêm vẻ đẹp của cô. Sau khi Kimie qua đời tới giờ Joseph chưa bao giờ để ý tới những ngừi con gái khác, nhìn họ anh cũng kô thèm nhìn chứ đừng nói là ngồi phân tích nét đẹp của ngừi đó. Bàn tay của Ariel dịu dàng lau vết dơ trên mặt anh khiến trái tim anh có 1 chút rung động, trong lúc đó anh đã để hình ảnh của Ariel thay thế vào chỗ của Kimie, 1 vị trí quan trọng trong trái tim anh. Anh chợt sực tỉnh lại, lắc lắc đầu như cố xua tan bóng dáng của Ariel, thấy thế Ariel ngạc nhiên nhìn anh.
"Chuyện gì vậy, anh kô được khỏe àh? Bộ lúc nãy bị **ng trúng ở đâu sao?"
Joseph ngượng ngùng trả lời "Kô.. kô có.. chỉ là anh đang suy nghĩ kô biết tối nay phải đi ăn ở đâu thôi."
Bi đề nghị "Nè, hay là tới nhà hàng gần nhà tôi đi, chỗ đó bán đồ ăn ngon lắm."
Mọi ngừi đều tán thành ý kiến của Bi vì sau trận hỏa hoạn đó, ai nấy đều mệt mỏi kô còn hứng thú để nấu nữa.
~~~~~~~~
"Kêu nhiều đồ ăn như vậy, chúng ta ăn có hết hay kô?" Joe dò hỏi mọi ngừi khi nhìn thấy 1 bàn đầy thức ăn ở trước mắt.
Bi cầm đũa lên "Đừng lo, chúng ta sẽ ăn hết mà, vì mọi ngừi đã bị bỏ đói từ nãy tới giờ rồi chắc chắn sẽ ăn hết cho mà coi."
Vừa ăn họ vừa trò chuyện, Ariel đã bắt đầu cởi mở hơn 1 chút, bắt đầu chịu típ xúc với ngừi khác đó cũng là do lời khuyên của Kyo đã khiến cô thức tỉnh sau bao nhiêu năm tự ép mình sống trong cái vỏ bọc cô đơn.
"Anh Bi àh, nghe nói anh với Joseph là bạn thân có đúng kô?" Ariel dò hỏi vì cô đang muốn làm mai Bi cho Lisa- em gái của Joseph.
Bi gật đầu "Phải, chúng tôi chơi thân với nhau được 5 năm rồi từ lúc học đại học đó. Tình cảm chúng tôi rất tốt, nhà của ảnh cũng giống như nhà của tôi, xe của anh cũng giống như xe của tôi, vợ của ảnh cũng giống như... là bạn của tôi vậy."
Nghe Bi nói thế Joe cười lớn "Anh vui tính như vậy chắc là đuợc nhiều cô theo lắm hả?"
Joseph lắc đầu "Đừng thấy ảnh bề ngoài như vậy mà bị lầm đó, trong công ty ảnh nổi tiếng là ngừi nghiêm khắc và rất nóng tính, cho nên kẻ thù thì nhiều mà bạn bè thì chẳng có bao nhiêu."
Bi nhìn Joseph bằng nửa con mắt "Nè, kô cần chà đạp vậy chứ?" Bi nhìn sang Joe "Thật ra tôi hơi nghiêm túc 1 chút chứ kô có khó tính dữ vậy đâu."
Thấy mọi ngừi vui vẻ như vậy nên Kyo chen vào "Joe àh! Chị với Bi hợp như vậy hay là đi thêm 1 bước nữa đi."
Joseph ghé tai Bi nói nhỏ "Thôi ૮ɦếƭ rồi, ngừi trong mộng của anh đang làm mai anh với ngừi khác kìa."
Bi gãi đầu nhìn Kyo "Em nói gì vậy? Anh còn nhỏ chưa biết yêu đâu."
Sau câu nói của Bi là những tiếng cuời dòn tan, đúng lúc đó thì Matt xuất hiện.
"Mọi ngừi vui vẻ quá, kô biết có làm phiền hay kô?"
Ariel nhìn thấy Matt thì thân thiện đứng dậy "Kô có đâu, hay là anh cũng ngồi xuống ăn tối chung với chúng tôi đi."
Joe vừa nhìn thấy Matt thì trống *** đánh liên hồi, cô hồi hộp kô biết Matt sẽ trả lời thế nào.
"Kô cần đâu, bây giờ tôi phải về để lo 1 số công chuyện." Rồi Matt nhìn sang Joseph bằng ánh mắt sắc như dao "Joseph àh, mong là sẽ có ngày cạnh tranh với anh."
Joseph kô hiểu ý Matt muốn ám chỉ điều gì, mọi ngừi còn lại thì chỉ cảm thấy lạ với thái độ của Matt mà thôi, chỉ có Joe là ngừi thất vọng nhất vì kô có dịp nào trò chuyện được lâu với hoàng tử trong mộng của cô hết.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc