Trăng Sáng Cố Hương - Chương 10

Tác giả: Lại nhĩ

Gió Bấc
Mùng Sáu Tết, vốn là ngày mà dân trong trấn đi lại nhộn nhịp khắp các phố phường, đến thăm chúc tết bạn bè thân hữu ngày năm mới, nhưng ở trấn Xương Ninh này, lại như bao trùm trong một lớp mây đen. Những người hàng xóm gặp nhau, câu nói cửa miệng của họ không phải là “Chúc mừng năm mới, đại cát đại lợi”, mà lại là một câu: “Ngài đã biết chuyện gì chưa? Quân Bắc Nhung đánh đến nơi rồi!”
Người ta truyền tai nhau rằng, ở biên cương đang cáo cấp, đại quân Bắc Nhung liên tiếp phá được ba thành, hiện đã tụ tập ở dưới cửa ải Dương Sơn, thành Trấn Xuyên. Chỉ ít lâu, muối gạo trở nên đắt đỏ, lòng dân vô cùng lo sợ, nhà nào nhà nấy tranh nhau tích trữ muối trắng, gạo ăn, chỉ sợ Bắc Nhung vào ải rồi, tới thành rồi. Tuy đang ở trong một tiểu trấn phía bắc, nhưng thời cuộc căng thẳng, hai người Hạ Thiên Thu và Vân Hy cũng ít nhiều nghe được. Khi trông thấy một con chim bồ câu trắng bay vào trong sân, đậu xuống bên chân Hạ Thiên Thu cất tiếng kêu gù gù, thì Vân Hy liền biết rằng, những ngày tháng yên bình đã hết.
Hạ Thiên Thu cúi người nhẹ nhàng bắt con chim, gỡ lấy viên giấy bọc nến dưới chân nó, hai ngón tay P0'p nhẹ, nến liền vỡ thành hai mảnh, để lộ mảnh giấy giấu bên trong. Chàng mở thư đọc kỹ, hai mày dần nhíu lại, cuối cùng thì đôi mày ấy nhíu chặt đến chưa từng bao giờ trông thấy.
Thấy thần sắc của Hạ Thiên Thu, Vân Hy biết là có chuyện không hay, liền hỏi: “Sao vậy? Vân Tiêu cổ lâu lại xảy ra chuyện gì ư?”
Hạ Thiên Thu thả lại con bồ câu bay lên bầu trời, chau mày nói: “Sau khi A Chước làm chưởng môn, kế hoạch hợp nhất ba phái của Thẩm Mộ Bạch không thành, nên hắn vẫn luôn ôm hận trong lòng. Lần này ở biên cương cáo cấp, hắn là minh chủ của Thái Bình minh, nên đã chủ động thỉnh mệnh với Triệu Hãn, cho đệ tử của Vân Tiêu cổ lâu ra ngoài ải bắc, trấn giữ biên cương.”
Vân Hy nghe nói thì kinh hãi. “Tên lão tặc này thật thâm độc! Vân Tiêu cổ lâu dù có tinh thông kiếm thuật đến đâu thì đệ tử cả phái cũng chưa đầy bảy trăm người, trên chiến trường mà so không khác gì chén nước giội xe củi cháy. Hắn làm như vậy, tưởng như lo lắng cho hưng vong của nước nhà, kỳ thực là đẩy Vân Tiêu cổ lâu của chàng vào chỗ ૮ɦếƭ mà thôi.”
Hai quân giao chiến, trên chiến trận đâu phải chỉ có mấy chục vạn người? Đừng nói đến một phái Vân Tiêu cổ lâu, mà dù cho có đưa tất cả toàn bộ Thái Bình minh ra chiến trường, cũng chẳng qua chỉ là giết thêm được vài tên giặc mà thôi, chứ đối với đại cục của chiến trận hoàn toàn không thể có khả năng xoay vần được. Huống chi thế cục chiến trận có thể thay đổi trong chốc lát, muốn cho hơn bảy trăm người biến mất trên chiến trường ngoài biên ải thực sự rất đơn giản. Nếu như Thẩm Mộ Bạch có ý tru sát Vân Tiêu cổ lâu, thì chỉ cần dùng một thủ đoạn cỏn con, ra một mệnh lệnh sai lầm, là có thể khiến những võ nhân mới tham gia chiến trận ấy phải ૮ɦếƭ dưới đao của quân địch. Thẩm Mộ Bạch thì dao không dính máu, chẳng tốn một tên lính nào cũng có thể mượn tay kẻ khác ***...
Càng nghĩ kỹ, trong lòng càng thêm lo lắng, Vân Hy vội hỏi: “Hạ đại ca, chuyện này có thể nhờ Lý Tướng quân giúp, để họ thu hồi lại mệnh lệnh được không? Dầu sao, nhân sĩ trên võ lâm cũng không giống như những binh lính được huấn luyện bài bản, tuy giỏi chiến đấu một mình, nhưng nếu nói đến bài binh bố trận, chấp hành quân lệnh thì kém xa. Nếu như nói rõ lợi hại, thì có thể người ta sẽ không dùng người của Vân Tiêu cổ lâu ra chiến trường xa xôi làm gì.”
Hạ Thiên Thu bỗng nhiên hỏi lại: “Nếu như Vân Tiêu cổ lâu không ra chiến trường, nếu như Thái Bình minh không ra chiến trường, thì ai sẽ là người ra chiến trường đây?”
Câu hỏi ấy khiến Vân Hy đứng lặng. Biên cương cáo cấp vốn thuộc về trách nhiệm của quân đội triều đình. Nhưng Bắc Nhung bức bách biên giới, đất nước sắp phải rơi vào cảnh chiến tranh binh hỏa, trách nhiệm ấy há lại chỉ của quân đội? Những người học võ, khổ luyện mấy chục năm trời, lẽ nào lại chỉ để cho riêng mình biết đánh người, ***? Trông thấy quốc gia nguy biến, hưng vong trước mắt, mà võ nhân chỉ biết ngồi yên như không có chuyện gì xảy ra, rụt đầu ở trong đất Trung Nguyên, mơ tưởng là thiên hạ vô địch ư?
Học võ rốt cuộc là để làm gì?
Câu hỏi ấy, một người học võ nhiều năm như Vân Hy, nhưng vẫn không thể trả lời được. Khi còn nhỏ ở trên Kỳ Sơn, cha không cho phép cô học võ, cho là không biết dạy cô học võ để làm gì. Sau đó, Tùy gia thương từ chối ký Thái Bình Ước, bị diệt môn thảm khốc, cô đã oán hận tận xương tủy, khổ luyện công phu, chỉ để báo thù rửa hận. Nhưng cho đến tận lúc này, cô bỗng nhiên hiểu ra rằng, vì sao Tôn Bồi Nguyên lại vui mừng khen ngợi Thái Bình Ước như vậy, vì sao Hạ Thiên Thu trước bao nhiêu áp lực, nhưng vẫn ký vào điều ước ấy.
Câu “Phàm việc phải theo pháp luật thi hành, tất thảy bang phái phải xóa bỏ hiềm khích, quy về bộ Binh quản lý, nghe theo hiệu lệnh của triều đình”, từng chữ từng lời đều khiến võ nhân cảm thấy như gông cùm lạnh ngắt, nhưng nó lại không hề lạnh lẽo vô tình như những gì người ta thấy trên mặt giấy. Những võ nhân chỉ thích thú với giang hồ, đao thương kiếm kích thuần thục vô cùng, lẽ nào lại có thể tương tàn đồng bào của mình, người của ta lại đánh người của ta ư?
Phụ thân cô thà ૮ɦếƭ không chịu khuất phục, cứng cỏi như sắt thép, chỉ để bảo vệ cho tự do và tôn nghiêm của võ nhân. Đệ tử Tùy gia thương, võ nhân Thương Thiên, cho đến hàng ngàn hàng vạn những nhân sĩ võ lâm, họ cũng đều là con dân của triều đình, chỉ dụ Thái Bình Ước từ trên trời giáng xuống đã từng hỏi họ xem họ có bằng lòng quy thuộc về bộ Binh hay không, bằng lòng đi ra chiến trường hay không?
Nhưng, giặc mạnh đang ở trước mặt, chiến sự sắp nổ ra rồi, thời khắc đối diện với quốc nạn, nếu như những võ nhân mang tuyệt kỹ võ công trên mình lại rút lui đứng sau người khác, thì nước cùng nhà để cho ai bảo vệ đây? Lẽ nào lại nhờ vào những người dân áo vải tay không tấc sắt ư?
Vốn từ nhỏ đã ghét cay ghét đắng Thái Bình Ước, giờ phút này Vân Hy bỗng trở nên hoang mang: Ai đúng ai sai, ai trái ai phải, cô chỉ thấy trong đầu óc mình rối bời, không phân biệt nổi đâu là trắng đâu là đen nữa.
Vân Hy ngước mắt nhìn chàng trai cao lớn trước mặt mình, chỉ thấy chàng đã đi vào trong nhà, cầm lấy cây Thanh Phong trường kiếm đã ba tháng nay chưa hề ***ng tới. Bảo kiếm vừa tuốt khỏi vỏ, lưỡi kiếm sáng phản chiếu ánh hàn quang lạnh buốt, tỏa vào đôi mắt kiên định của chàng. Hạ Thiên Thu cầm bao kiếm đeo vào bên lưng, rồi nhìn Vân Hy mỉm cười, nét cười vẻ hơi chua chát, tựa như ngày lập đông tuyết rơi ấy, khi chàng nói lời “cáo từ” với cô, tuy khóe miệng hơi hé mở, nhưng nét cười lại trong đáy mắt.
Khi Hạ Thiên Thu nói lời cáo biệt, chỉ thoáng qua, Vân Hy đã đọc được quyết ý của chàng: Đó là đi đến nơi biên thành, chi viện cho mấy trăm môn nhân của Vân Tiêu cổ lâu, trấn thủ quan ải, thực hiện trách nhiệm của mình theo Thái Bình Ước. Vân Hy chẳng hề ngạc nhiên với chuyện này, nếu như có thể bỏ mặc sự an nguy của Vân Tiêu cổ lâu thì Hạ Thiên Thu đã chẳng còn là Hạ Thiên Thu nữa. Chỉ có điều, cô bỗng nhớ lại những lời môn nhân từng chê bai chế giễu Hạ Thiên Thu, liền không nhẫn nhịn được ấm ức thay cho chàng:
“Có đáng không? Bọn họ cho là chàng phản lại môn phái, làm nhục sư môn. Hạ đại ca, dù cho chàng có liều mình hơn nữa thì bọn họ có biết cảm tạ chàng không?”
“Rất nhiều việc, ta làm chẳng phải vì muốn người khác phải cảm tạ. Người ta sống trên đời, không mong tất cả đều được như ý mình, chỉ mong không phải hổ thẹn với lương tâm mà thôi.”
Hạ Thiên Thu khẽ mỉm cười, trong nét cười hơi có vẻ chấp nhận, lại có một sự kiên quyết không chút nghi hoặc.
Vân Hy lặng im cúi đầu, rồi cô bỗng bước nhanh vào trong buồng, lấy ra cây thương bạc, đeo lên lưng mình. Hạ Thiên Thu thấy vậy sững người, không đừng được cất lời khuyên ngăn: “Vân Hy, nàng không cần...”
“Không cần gì cơ?” Vân Hy cắt ngang lời Hạ Thiên Thu, hỏi lại. “Đường ra ải bắc, đâu phải chỉ mình chàng đi được. Hơn nữa, nếu như không có chàng, thì ai thổi sáo cho t*** nghe? Nếu như không có t***, thì ai sẽ ở bên bạch mao đại tiên chàng, cùng thả đèn thưởng trăng?”
Hạ Thiên Thu mới đầu hơi sững sờ, rồi mắt chàng bỗng sáng rực như lửa, tựa một ngôi sao sáng nhất giữa trời đêm. Đôi đồng tử ấm nhuần như mặc ngọc, lấp lánh tỏa sáng, đó là một niềm vui sướng cực độ. Hạ Thiên Thu đưa bàn tay to lớn, mạnh mẽ ấm áp, nắm chặt lấy năm ngón tay thon dài mềm mại của cô, bước ra ngoài cổng, sánh vai nhau cùng đi.
Ngựa phi vun ✓út, đạp vỡ những nắm tuyết tơi bời.
Chung lòng vì nghĩa, họ cùng nhau đi đến biên thành nơi ải bắc.
Gió bấc lạnh căm, ***g lộn trên con đường mòn cũ miên man, cuốn tung đất cát và vụn tuyết, khiến chúng điên cuồng múa tít giữa đất trời.
Vạn trượng bụi vàng, khắp đồng cát sỏi, đều bị tuyết rơi dày phủ kín. Dãy lũy đất đắp cao trên đồng rộng tựa như một dãy núi nhấp nhô, bị những bông tuyết bay theo gió bấc điên cuồng phủ thành một lớp dày trắng bạc. Nhưng gió tuyết tuy mạnh, cũng vẫn không che lấp được vẻ hùng vĩ của tòa thành như được tạo hóa xây nên, đang đứng sừng sững giữa gió bấc rít gào, khiến người ta phải kinh sợ.
Trời đất một màu trắng xóa, một vành mâm ngọc vừa nhô lên khỏi chân trời xa xa, vô cùng viên mãn, vô cùng gần gũi, tựa hồ có thể đưa tay với được. Ánh sương lạnh trắng bạc trùm khắp bốn bề, phát sáng như những ánh sao đêm trên mênh mang tuyết phủ, soi rõ một loạt những dấu chân rối loạn in hằn trên tuyết.
Ở tận cùng của trời đất, trong tiếng gió rít gào, trong mưa tuyết tơi bời, chỉ thấy một đoàn người ngựa chậm rãi đi đến. Đoàn người ấy kéo thành một hàng rất dài, ước phải đến năm, sáu trăm người, mấy chục cỗ xe ngựa đều chở theo những hòm lớn rất nặng, đi cùng trong đội ngũ. Tuyết phủ rất dày, bánh xe chìm sâu trong tuyết, nặng nhọc khó đi. Một kiếm khách áo lam đứng bên cạnh xe ngựa, vung roi, quất mạnh lên lưng ngựa. Chỉ thấy con tuấn mã hí dài một tiếng, chân lội trên tuyết sâu, khó khăn lắm mới tiến lên được một bước. Nhưng ngay sau đó, con ngựa to lớn đã kiệt sức mềm nhũn, nó quỳ cả gối xuống tuyết, chỉ nghe một tiếng “cục” trầm ***c, rồi liền đó là một tiếng hí dài thê thảm, con ngựa có lẽ đã bị gãy xương đùi.
Thấy tình hình ấy, người áo lam liền chạy đến phía trước đội ngũ, chắp tay thưa với một đại hán mình beo lưng hổ: “Hộ... Lâu chủ! Gió tuyết mạnh quá, cho dù chúng ta còn có thể đi được, nhưng ngựa không đi nổi nữa rồi!”
Người dẫn đầu có cặp mắt to, mày rậm, thân thể to lớn. Trong tiết trời mùa đông ở vùng phương Bắc này mà ông ta chỉ mặc áo mỏng, tay áo xắn lên rất cao, để lộ rõ cánh tay cơ bắp cuồn cuộn. Bên lưng ông ta đeo một cây bảo kiếm tỏa ánh lạnh ngắt, tay trái đặt lên chuôi kiếm. Ông ta ngoảnh đầu lại nhìn đám đệ tử đang đi trong gió tuyết, không đừng được chau mày.
“Con ngựa nào không đi được nữa thì giết thịt! Dù có phải dùng người kéo, cũng phải đem được những hòm này đến ải Dương Sơn! Còn hai ngày nữa, nếu không như thế thì không vào được thành, quân lệnh phải giết!”
Người đó chính là người mới nhận chức lâu chủ Vân Tiêu cổ lâu - A Chước. Ba tháng trước, khi minh chủ của Thái Bình minh Thẩm Mộ Bạch mở đại hội ở núi Bàn Long, tuyên bố “tiêu diệt Bất Phá các, Xung Tiêu, Vân Tiêu từ nay ba phái hợp nhất, dựng lại Xung Tiêu kiếm phái”, thì chính A Chước đã tay cầm Xung Tiêu kiếm, đem lá thư ủy nhiệm của Hạ Thiên Thu viết sẵn, ném ra trước mặt Thẩm Mộ Bạch, và đem tin Vân Tiêu cổ lâu thay chủ mới bá cáo cho anh hùng thiên hạ được biết. Lúc ấy, Thẩm Mộ Bạch vốn xưa nay lúc nào cũng thể hiện là một bậc tông sư môn phái, khí độ phi thường, đã phải vò nát tờ giấy ủy nhiệm ấy, mà giận đến tái mặt, nghiến tưởng đến vỡ nát cả hàm răng.
Đại hội hợp nhất ba phái vô cùng long trọng, trở thành một trò cười lớn. Nhìn bộ dạng bị chơi khăm của Thẩm Mộ Bạch, A Chước bất chợt cất tiếng cười vang, chỉ hận không thể để thiếu chủ của mình được chứng kiến cảnh khôi hài ấy. Nhưng lão già gian xảo Thẩm Mộ Bạch sao có thể chấp nhận thua cuộc dễ như thế? Làm sao có thể bỏ qua cho Vân Tiêu cổ lâu tội đã làm mất mặt mình được? Lần này tin tức biên cương cáo cấp vừa truyền tới, ông ta lập tức triệu tập chưởng môn các phái trong Thái Bình minh để bàn đại sự. Trong hội nghị, Thẩm Mộ Bạch uốn ba tấc lưỡi khôn khéo, chế nhạo châm chọc một hồi. A Chước vốn xưa nay nóng nảy không có kinh nghiệm trước phép khích tướng của lão hồ ly ấy, nóng mặt lên, bèn ký ngay vào tờ quân lệnh, đảm bảo trong vòng một tháng sẽ đem hai vạn đao kiếm mới đúc của Vân Tiêu cổ lâu đưa đến thành Trấn Xuyên.
Sau chuyện ấy, A Chước đã hối hận mấy lần, nếu như thiếu chủ có ở đó, thì với tính cách bình tĩnh cẩn trọng của mình sẽ không bao giờ bị mắc bẫy Thẩm Mộ Bạch. Nhìn từng ngày từng ngày trôi đi, cách kỳ hạn cuối cùng chỉ còn hai ngày, A Chước chỉ có thể ra lệnh cho môn nhân đi không ngừng nghỉ, tiến thẳng tới ải Dương Sơn.
Nghe thấy mệnh lệnh của lâu chủ, tên đệ tử áo lam kia chỉ biết vâng lời. Y đi đến trước con ngựa, vung tay kiếm. Chỉ thấy ánh kiếm sắc lạnh loáng lên, một luồng máu nóng vọt ra, cái đầu ngựa máu me bê bết rơi xuống đất, nhuộm đỏ một khoảng sương tuyết. Y chẳng buồn nhìn, chỉ phẩy tay: “Đi!”
Mấy tên đệ tử dùng dây thừng buộc vào xe, rồi khoác lên vai, đi từng bước về phía trấn thành. Chân lội trên tuyết dày, bánh xe lăn nghiêng mà đi, mỗi bước chân lại vang lên tiếng tuyết vụn vỡ.
Sáu trăm đệ tử của Vân Tiêu cổ lâu, tuy là những võ nhân tập võ nhiều năm, nhưng ở nơi biên cương phía bắc trời băng đất giá này, phải bôn ba vất vả liên tục, khiến họ ai nấy đều vô cùng mệt mỏi. Một số người cúi đầu im lặng, chỉ bước đi như một cái máy. Một số thì giấu hai tay vào trong ống áo cho đỡ lạnh, oán trách thời tiết quỷ quái đáng ૮ɦếƭ, những hơi khói trắng bay ra ngoài miệng chỉ trong giây lát, liền biến mất trong gió tuyết.
Đội ngũ vẫn tiến bước không ngừng nghỉ, không lâu sau thì tiến vào rừng lũy đất cao chót vót. A Chước nhíu đôi lông mày rậm, cảnh giác nhìn khắp xung quanh, chỉ thấy bốn bề một màu trắng bạc, im ắng không một tiếng động.
Ông ta dẫn mọi người tiến vào con đường mòn cũ, ánh trăng soi bóng lên tường thành đất ở hai bên đường, in những chiếc bóng dài trên nền tuyết nông sâu. A Chước bỗng cảm thấy có một bóng đen loáng qua góc mắt mình, một con chim ưng đen vỗ cánh bay lên, kêu dài một tiếng phá tan màn đêm tĩnh mịch, tựa một tiếng kêu than.
Nhanh như cắt, trên lũy đất hai bên đường bỗng nhiên hiện ra hàng ngàn bóng đen, bắn tên như mưa về phía môn nhân của Vân Tiêu cổ lâu!
Các võ nhân lập tức rút trường kiếm, kiếm chiêu thi triển múa tít đến gió không lọt, gặt phăng hàng ngàn hàng vạn mũi tên đang xối xả bắn xuống. Nhưng chính giờ phút ấy, cả ngàn tên địch thủ bỗng ném hỏa đạn xuống, nhất thời nổ rền không dứt, khiến bụi tuyết mịt mù, dù là môn nhân của Vân Tiêu cổ lâu kiếm thuật kinh người, nhưng cũng không làm sao tránh được đòn đánh bằng hỏa dược ấy! Xung động của đạn nổ khiến họ ngã văng ra đến hơn trượng, đá sỏi vỡ nát bắn vào người, còn chưa kịp đứng dậy thì lại bị một loạt tên bắn xuống. Càng đáng sợ hơn là, lần này quân địch dùng tên lửa, hàng loạt những mũi tên mang theo lửa sáng rực bầu không, bùng bùng nhắm thẳng vào các kiếm khách mà bắn!
Máu vương vãi khắp nền tuyết trắng, càng khiến cho cảnh tượng thêm xúc mục kinh tâm! Những mũi tên có lửa cắm vào thân thể, y phục lập tức bén lửa và dần nuốt trọn cả người. Ngựa bị kinh hãi tung vó chạy tán loạn, xô ngã giẫm đạp lên người chẳng phân biệt là địch hay ta, những kiếm khách ngã bị ngựa giẫm đạp lên, lăn lộn dưới đất, thổ cả máu tươi.
Đúng lúc ấy, từ xa xa phía sau lũy đất có mấy ngàn tay đao tràn lên! Bọn chúng khoác chéo mảnh lông thú, tóc dài để xõa chỉ buộc một sợi dây bạc vòng quanh trước trán, ăn mặc không hề giống người Trung Nguyên chút nào. Chỉ thấy bọn chúng tay lăm lăm những cây đao lớn cong cong như mảnh trăng non, hò hét nhau xông vào đội ngũ những kiếm khách đã bị tên bắn, đạn nổ làm cho trọng thương. Đội quân gần ba ngàn người tựa như một cái máy xay thịt xông vào giữa đội hình đối phương, trong khoảnh khắc máu văng mịt mù, những phần cơ thể tàn khuyết bay tứ tung, cuối cùng nặng nề rơi xuống.
Các kiếm khách của Vân Tiêu cổ lâu tuy võ nghệ cao cường, nhưng dù sao cũng chỉ là người trần mắt thịt. A Chước vận khinh công tung mình bay lên, vẫn không thể tránh được những viên đạn nổ từ trên cao ném xuống, không tránh được tên lửa xối dày đặc. Trên vai, trên tay ông ta đều đã bị thương, máu chảy đầm đìa, nhỏ xuống lưỡi Xung Tiêu kiếm sáng loáng. Một tay đao Bắc Nhung lao tới chém thẳng về phía A Chước, ông ta liền đưa một đường kiếm, đâm thẳng vào giữa *** hắn. Nhưng ngay khi tên này ngã xuống thì lại có rất nhiều tên khác xúm lại đông như kiến, tưởng chừng như không thể nào giết được hết chúng.
Lồng *** của A Chước phập phồng thở dốc vì mệt mỏi do mấy ngày đi đường liên tục, lại phải hỗn chiến suốt nãy giờ. Đưa mắt nhìn ra xa, bốn bên đã thành biển máu, những xác ૮ɦếƭ bị thiêu cháy, bị đâm xuyên, lại còn cả những mảnh thi thể tàn khuyết nằm ngổn ngang trên tuyết trắng bị máu nhuộm đỏ. Những phần cơ thể đó đã không còn có thể nhận ra là ai, nhỏ những giọt máu đặc quánh, bị lửa thiêu cháy, tỏa ra một mùi khét lẹt.
Ánh kiếm, ánh đao, sắc máu đan xen mãi trong cơn gió tuyết cuồng bạo. Sáu trăm kiếm khách của Vân Tiêu cổ lâu đã bị tổn thất quá nửa trong trận phục kích này. A Chước tức giận gầm lên nhún chân bay người, muốn nhảy lên trên thành, nhưng quân địch đâu có dễ dàng để cho ông ta chiếm lĩnh nơi lợi thế, chúng lập tức xúm lại đánh, một tên lính Bắc Nhung ném quả đạn nổ về phía A Chước. Bỗng nhiên, một tiếng huýt sắc chói vang lên, một cây trường kiếm lưỡi xanh đã xé bầu không bay tới, nhắm thẳng vào tên lính ấy, đâm một nhát thấu ***.
Tên lính Bắc Nhung lập tức đổ gục, viên đạn nổ trong tay còn chưa kịp ném đi, liền rơi ngay xuống đất, nhất thời bạo phát. Tiếng nổ khiến cho những chiến hữu đồng đội của hắn ở xung quanh đều ngã rạp, còn A Chước thì thoát ૮ɦếƭ, nhảy lên tường thành, mỗi đường kiếm đưa ra lại một tên địch gục xuống. Giây sau, một bóng người cao gầy lướt đến bên cạnh ông ta, hai người tựa lưng vào nhau, không nói một lời, chỉ cùng tương trợ để tiêu diệt những tên địch xung quanh!
Cây trường kiếm múa tít vạch thành hình trăng khuyết, khiến cho những tay đao Bắc Nhung xung quanh không dám lại gần. Rồi kiếm khách sau lưng A Chước hét to một tiếng, cây Thanh Phong trường kiếm trong tay đã hóa thành mười vệt kiếm sáng như hư như ảo, đánh thẳng vào trước mặt những tay đao xung quanh, một chiêu Yến Phi Lai, đầu mũi kiếm xoay tròn, loáng cái đã làm mù mắt hơn chục tên địch. Những tay đao Bắc Nhung kêu gào thảm thiết, vang thấu trời xanh. Những tiếng kêu thê thảm ấy đã khiến kiếm khách của Vân Tiêu cổ lâu lấy lại sĩ khí, lại vung kiếm đánh địch, đồng thời lũ lượt đưa mắt nhìn lên trên lũy cao.
“Thiếu chủ! Đó là thiếu chủ!”
Đám kiếm khách kinh ngạc kêu gọi. Cây kiếm của Hạ Thiên Thu như mây ra khỏi động, lại đánh dạt những tay đao đang xúm quanh dãn ra thành một khoảng rộng, tung mình phi một cước khiến tên cung thủ từ trên cao ngã nhào xuống. Chỉ thấy chàng cất giọng nói to, ra lệnh:
“Tất cả đệ tử Vân Tiêu cổ lâu nghe hiệu lệnh của ta đây! Rút lui theo hướng đông bắc!”
Có lệnh chủ nhân, những kiếm khách đang vô vọng vì bị tập kích đồng thanh vâng lời, rồi ai nấy cùng thi triển kiếm chiêu đánh giết lại đối phương và theo lệnh chỉ huy rút lui về phía đông bắc.
Những tay đao Bắc Nhung đâu có để cho họ dễ dàng được như ý? Hơn ba ngàn quân giặc xông lại như ong vỡ tổ định vây chặt lấy các kiếm khách, nhưng đúng lúc ấy, bỗng nghe tiếng ngựa hí dài, từ xa xa trong gió tuyết, một thiếu nữ tay giơ cao bó đuốc, thúc ngựa phi nhanh, chạy sát phía sau lưng cô là mấy chục con tuấn mã. Những con ngựa phi nhanh, vó tung tuyết trắng. Cô nương vung roi quát to, mấy chục con ngựa ấy giật mình lao đi, nhảy bổ vào giữa đội ngũ quân Bắc Nhung giẫm đạp tán loạn, làm vỡ tan vòng vây của chúng!
Trong khi thúc ngựa xông vào trận địa quân địch, Tùy Vân Hy giơ ngang cây trường thương, múa tít quanh người, cây thương bạc chớp mắt đã đâm thấu *** địch thủ. Cô dồn sức nâng cao tên địch đang cắm ở đầu mũi thương lên, rồi đảo mắt nhìn, hất mạnh hắn tung ra xa, xô ngã rạp liền mấy tên khác, có tên ngã gãy cả chân!
Đúng lúc ấy, một mũi tên lửa đang nhằm về hướng Vân Hy, “viu” một tiếng, mũi tên xé bầu không ✓út tới! Hạ Thiên Thu phi thân, rút sợi roi trên lưng ngựa, vung tay tung một chưởng, khiến sợi roi ✓út đi quấn chặt lấy mũi tên ấy, rồi thuận tay chuyển hướng nó quăng mạnh ngược trở lại trúng vào đúng ấn đường tên cung thủ.
Chưa dứt một chiêu, Hạ Thiên Thu lại đánh tiếp một đường roi, quét vụn tuyết bay tung tóe, sợi roi cuốn lấy một thanh đao rơi dưới đất, quất mạnh về phía một tên lính khác đang xông tới chỗ Vân Hy! Sợi roi quấn thanh đao sắc lướt một đường ngang qua yết hầu hắn, khiến máu tươi vọt ra.
“Đi!”
Hạ Thiên Thu quát to một tiếng, phi thân nhảy lên. Các kiếm khách của Vân Tiêu cổ lâu bám sát theo sau, Vân Hy cũng không ham đánh nhau, lập tức giật cương ngựa quay lại, theo phía đông bắc chạy nhanh. Nhưng ba ngàn quân của Bắc Nhung vẫn truy đuổi không tha. Tên bay xé rách bầu trời, tưởng chừng sắp xuyên thấu vào lưng kiếm khách của Vân Tiêu cổ lâu đến nơi, bỗng nhiên, một tiếng sáo kỳ quái chợt vang lên dưới ánh trăng mờ...
Vân Hy ngước mắt nhìn về phía ấy, chỉ thấy dưới vầng trăng sáng có một người đang đứng thổi sáo, lưng đeo giỏ tre. Dưới tuyết chợt vang lên những tiếng loạt soạt, từng đàn rắn vốn đáng ra đang ngủ đông, chợt phá tuyết chui lên, nhằm chân đám lính Bắc Nhung cắn tới.
Một con chim ưng bay ✓út trên bầu không, chao liệng phía chân trời. Từ phía sau thành nhô ra hơn mười bóng người...
Một nam nhân lưng đeo thanh trường đao rộng bản, vừa hét to vừa xông vào trận địch, cây đao sáng loáng của ông ta vung lên chém vào quân địch như chém dưa chặt chuối, khiến máu thịt văng tung tóe.
Một người tay cầm gậy trúc mình khoác áo tơi, nội lực mạnh mẽ quét ngang mặt tuyết làm những vụn tuyết bay tung lên như những mũi kim, chặn đứng đường tên của quân địch nối nhau rơi xuống.
Một nam nhân vẻ mặt lạnh lùng, tay cầm trường kích huyền thiết đánh vào giữa trận địa của địch, lưỡi kích hình trăng non tỏa ra hàn quang lạnh ngắt dưới ánh trăng. Chỉ thấy y đưa ngang tay trái, cây trường kích vung lên, khí thế như sóng cuộn, tựa một con giao long đen, bổ xuống đỉnh đầu kẻ địch! Máu thịt nhất tề văng tung tóe, vương đầy trên tuyết. Kích đánh xuống ngập trong đất, bụi tuyết tung mù trời, đó chính là chiêu Thanh Tùng Phúc Tuyết của Tùy gia thương!
Tùy Vân Hy mở to mắt nhìn, tưởng như không tin nổi vào mắt mình nữa, cô có nằm mơ cũng không nghĩ được rằng, võ nhân Thương Thiên lại xuất hiện ở đây, càng không tưởng tượng được là Khương Hằng lại ở đây giúp sức cho họ.
Vui mừng và kinh ngạc khiến Vân Hy nhất thời đứng ngây thất thần, đúng lúc ấy, một tên lính Bắc Nhung cầm đao sắc đã vội xông tới chỗ cô. Vân Hy còn chưa kịp xuất thương chống đỡ thì tên lính ấy đã đột nhiên dừng bước, trên bụng hắn chợt nhô ra một cây thiết trảo sắc lẹm sáng loáng!
Máu phun phì phì, thi thể tên lính từ từ đổ gục xuống, lộ ra chàng trai đang đứng phía sau lưng. Khương Hằng thu lại thiết trảo đang nhỏ máu trên tay phải, bình thản liếc nhìn Vân Hy, lạnh lùng nói: “Chớ đứng ngây ra thế.”
Nói xong, y xoay người vung kích, lại xông xáo đánh vào trận giặc.
Tuy được các võ nhân của Thương Thiên giúp sức, nhưng chỉ thêm có hơn chục người, thì cũng không thể xoay chuyển được tình hình. Đoàn người vừa đánh vừa lui, chạy đến mấy chục dặm. Khi mọi người theo Hạ Thiên Thu chạy đến sau thành, bỗng nhiên Tùy Vân Hy gò cương dừng ngựa, cô giơ cao tay phải cầm bó đuốc ném về phía đám quân Bắc Nhung đang truy đuổi gần tới nơi...
Một tiếng nổ lớn vang lên, rung trời lở đất!
Liền ngay sau đó, những âm thanh vỡ vụn, vang giòn từ lớp tuyết dưới chân phát ra, chỉ nghe một tiếng ầm, lớp băng trên mặt vỡ tan!
Hơn ba ngàn quân Bắc Nhung, giây trước còn đang vung đao truy đuổi sát sạt, giây sau đã nhất tề bị rơi xuống hồ băng lạnh buốt!
Hóa ra hai người Hạ, Tùy đã sớm căn cứ vào địa hình phân tích, địa điểm quân địch có nhiều khả năng sẽ phục kích chính là Sa Thành. Mà ở phía đông bắc Sa Thành khoảng hơn mười dặm, có một hồ băng rộng đến vài dặm, vào mùa đông băng dày đến hơn một thốn, có thể đi lại trên đó không ngại gì. Hai người bèn ngầm chôn sẵn thuốc nổ ở đó, đợi đến khi dẫn dụ quân địch đi vào mặt hồ băng thì sẽ cho nổ tung, để chặn đường truy đuổi của chúng.
Trận huyết chiến cuối cùng cũng kết thúc. Quân Bắc Nhung bị rơi vào hồ băng, mới đầu còn có kẻ vùng vẫy cố trèo lên mặt băng, nhưng về sau, mặt hồ càng lúc càng vỡ vụn thêm, đám lính hung hãn thiện chiến phương Bắc cuối cùng đã chìm hết dưới đáy hồ sâu buốt giá. Đồng tuyết mênh ௱ôЛƓ lại trở về vẻ tĩnh mịch vốn có, chỉ tiếng gió rít ù ù là không hề ngừng nghỉ.
Sống sót sau kiếp nạn, các môn nhân của Vân Tiêu cổ lâu đều kinh hồn lạc phách, A Chước cầm lấy hai tay Hạ Thiên Thu, hán tử to lớn ấy lúc này chợt mắt ngân ngấn lệ, gọi “thiếu chủ” mãi, khiến Hạ Thiên Thu không khỏi cười nhăn nhó. “Ông là chưởng môn nhân của Vân Tiêu cổ lâu, có lẽ nào lại gọi ta là thiếu chủ?”
A Chước lau những vết máu me bụi bặm trên mặt, nói to: “Thiếu chủ vẫn là thiếu chủ! Cả đời vẫn là thiếu chủ của A Chước!”
Còn bên kia, Vân Hy đang bước nhanh lại phía những võ nhân của Thương Thiên, lần lượt chào hỏi từng người: “Hà đại ca! Sái đại ca! u Dương bá bá... Tử Tuyền muội đâu?”
Hà Nhân, Sái Tiểu Xà, Cố Lương, Tần Lão Ưng... lần lượt chào hỏi cô. Lại thấy từ sau lưng u Dương Tiên một thiếu nữ nhỏ tuổi ló ra, khiến Vân Hy không khỏi ngây người. Thiếu nữ ấy răng trắng, mắt sáng, ngây thơ đáng yêu, chính là Lạc Tử Tuyền! Trông thấy Vân Hy, Lạc Tử Tuyền vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, gọi to: “Tùy tỷ tỷ!”
Vân Hy hồ nghi nhìn Lạc Tử Tuyền, lại nhìn Khương Hằng đứng cách đó không xa. Trong ánh mắt Lạc Tử Tuyền vẻ uất hận đã biến mất, không còn giống như cô nương đáng thương nước mắt đầm đìa cắn vào tay Vân Hy một miếng đau điếng lúc xưa nữa. Thấy Vân Hy hơi sững người, Lạc Tử Tuyền nhỏ nhẹ mỉm cười, lại lấy vai huých huých, cố ý đẩy cô về phía Khương Hằng.
Trong lúc kinh ngạc, Vân Hy bị cô bé huých bước mấy bước lảo đảo, lại gần bên Khương Hằng. Cô ngẩng lên nhìn Khương Hằng, lặng im hồi lâu rồi mới gọi nhỏ một tiếng: “Hằng ca!”
Khương Hằng vẻ mặt lạnh lùng, không buồn không vui, chỉ cúi xuống nhìn cô giây lát, rồi lạnh lùng cất lời, giải đáp nỗi nghi hoặc trong lòng cô: “Ta bằng lòng với muội, không giết cô ấy!”
“Nhưng chuyện Lạc Tử Thương, cô ấy bỏ qua rồi ư?”
Vân Hy càng nghĩ càng lấy làm lạ, nhưng Khương Hằng dường như không bằng lòng nói đến chuyện này, lặng ngắt không đáp. Nhất thời, hai người lại cùng im lặng. Một lúc lâu, Khương Hằng mới thở dài một tiếng, giọng cũng không còn lạnh lùng như trước nữa, chỉ bình thản nói:
“Muội nói rất đúng, bức muội phải ra tay với ta, trước nay đều không phải vì người khác. Nhưng họ...”
Khương Hằng ngẩng lên nhìn về phía những võ nhân Thương Thiên, những đồng đội cùng tiến cùng lui đã hơn ba năm nay, rồi lại chậm rãi nói:
“Từ khi muội đi, ta không biết nên đi đâu về đâu. Thiên hạ rộng lớn, mà dường như không có chỗ cho ta dung thân. Trừ họ ra, ta lại có thể đi đâu đây?”
Nhận ra vẻ buồn rầu trong lời nói của Khương Hằng, Vân Hy chỉ thấy trong lòng hơi chua xót. Xông xáo chiến đấu trong trận địa quân thù cô cũng chưa từng chớp mắt, nhưng lúc này hai mắt lại cay sè, Vân Hy nói nhỏ: “Hằng ca, huynh nghĩ được thế thì tốt rồi... nghĩ được thế thì tốt rồi...”
Thấy khóe mắt Vân Hy đã đỏ mọng, Khương Hằng đưa bàn tay trái duy nhất còn lại lên, nhưng đúng giây phút bàn tay chạm vào má Vân Hy, thì động tác của y khựng lại. Trong đôi mắt đen sâu hun hút, thần thái chợt trở nên u ám, bàn tay duy nhất khựng im giữa bời bời tuyết rơi, dần dần thu chặt thành một nắm đấm. Khương Hằng vắt tay trái ra sau lưng, không nói năng gì, chỉ đưa mắt nhìn về phía Hạ Thiên Thu đứng xa xa. Cảm nhận thấy ánh mắt nhìn của Khương Hằng, Hạ Thiên Thu cũng quay lại nhìn, mỉm cười xã giao, rồi bước tới trước mặt thi lễ:
“Khương công tử! Chư vị! Tất cả là nhờ có các vị ra tay trượng nghĩa, Vân Tiêu cổ lâu mới vượt qua được kiếp nạn này. Đại ân đại đức ấy, trọn đời tại hạ không quên.”
A Chước theo sau Hạ Thiên Thu cũng chắp tay đáp tạ các võ nhân của Thương Thiên. Hà Nhân, Sái Tiểu Xà, u Dương Tiên... cũng đều đáp lễ lại. Chỉ có Cố Lương lạnh lùng “hừ” một tiếng, nói không giống ai: “Hừ, ông đây chẳng cần biết cái lầu nát của các ngươi sống ૮ɦếƭ ra sao! Ông đây chỉ muốn giết bọn cẩu tặc Bắc Nhung mà thôi!”
Nghe những lời ấy, A Chước chau mày hơi bực, nhưng ông ta vừa định cất lời thì đã bị Hạ Thiên Thu gọi nhẹ một tiếng, ngăn không cho nói. Chỉ thấy Hạ Thiên Thu ôn tồn cười, không chút giận dữ, nói to: “Mọi người vẫn gọi là Cuồng Đao Khách, Cố đại hiệp quả nhiên hào khí xung thiên. Hạ mỗ rất hiểu, Thái Bình minh với Thương Thiên đã có mấy bận đối địch với nhau. Vân Tiêu cổ lâu của ta vốn là thành viên của Thái Bình minh, từng có hiềm khích với chư vị. Lần này Vân Tiêu cổ lâu bị phục kích, các vị đã không quản hiềm xưa, ra tay tương cứu, ân tình này, Hạ mỗ xin ghi tạc trong lòng.”
Thấy Hạ Thiên Thu thái độ khiêm hòa, bao nhiêu ấm ức trong lòng Cố Lương cũng không thể phát tác ra được, chỉ buồn bực nói một câu: “Coi như tiểu tử ngươi cũng có lương tâm.” Còn Hà Nhân thì cười làm hòa, nói: “Thái Bình minh với Thương Thiên cái gì cơ chứ? Chẳng qua chỉ là lập trường khác nhau, ai vì chủ nấy mà thôi. Giờ đây đã gặp nhau nơi chiến trường chống giặc, ân ân oán oán thế nào thì việc cũ cũng không nên nhắc lại nữa. Chẳng lẽ trước mặt lũ chó Bắc Nhung, người cùng một nhà chúng ta lại đánh lẫn nhau ư?”
Hạ Thiên Thu gật đầu nói phải, Vân Hy thì nghi hoặc hỏi: “Hà đại ca, sao mọi người lại có mặt ở đây? Sao lại biết quân Bắc Nhung sẽ mai phục Vân Tiêu cổ lâu ở chỗ này?”
“Chuyện này nói ra dài lắm, chúng ta vừa đi vừa nói vậy.” Hà Nhân gọi mọi người lên đường, môn nhân của Vân Tiêu cổ lâu thì dưới sự chỉ huy của Hạ Thiên Thu và A Chước, vòng qua hồ băng, quay trở lại chiến trường Sa Thành.
Cánh đồng tuyết mênh ௱ôЛƓ vốn trắng xóa một màu, giờ đây bỗng biến thành một bể máu vô cùng bi tráng. Những thi thể tàn khuyết bê bết máu ngổn ngang, vương vãi khắp trên mặt đất. Một kiếm khách của Vân Tiêu cổ lâu trước khi ૮ɦếƭ đã đâm trường kiếm xuyên *** kẻ địch, còn anh ta thì bị một tay đao khác chém ngang lưng, chỉ còn lại nửa người. Thấy anh ta ૮ɦếƭ không nhắm mắt, Hạ Thiên Thu đi lại trước mặt đưa bàn tay phải lên vuốt mắt cho anh ta. A Chước uất ức lau mạnh hai mắt, ông ta đi đến bên xác một môn nhân khác đang còn túm nhau với kẻ địch đến ૮ɦếƭ không rời, định gỡ ra khỏi xác tên Bắc Nhung kia. Nhưng bàn tay của anh ta túm chắc như sắt, A Chước lấy sức giật ra, chỉ nghe một âm thanh trầm ***c vang lên.
“A Chước, thôi nào...”
Hạ Thiên Thu ngăn lại, khiến động tác của A Chước khựng ở đó. Ông ta hiểu rằng, nếu cứ cố giật thì tay của vị huynh đệ ấy có thể bị mình làm gãy, nhưng chẳng lẽ lại cứ để anh ta túm nhau với kẻ địch như vậy mà chôn xuống đất ư? Hán tử cao lớn lẳng lặng cúi nhìn từng bông tuyết trắng rơi phủ lên thi thể huynh đệ của mình, phủ lên mặt mũi họ, vùi lấp những khuôn mặt vẫn còn đang độ trai tráng ấy.
Trong tuyết bay cuồng loạn, chỉ nghe tiếng gió vù vù. Vân Hy và các võ nhân Thương Thiên đứng im ở bên, lặng nhìn những kiếm khách đang đau buồn đến cực độ. Ngay cả Cố Lương - người xưa nay vẫn coi Thái Bình minh không ra gì cũng chẳng nói chẳng rằng, nhíu chặt hai mày, nhìn các môn nhân của Vân Tiêu cổ lâu thu dọn thi thể các sư huynh đệ của mình.
Trận đánh đã khiến Vân Tiêu cổ lâu tổn thất mất hơn ba trăm đệ tử, mà những người giữ được toàn thây chỉ có chưa đầy một trăm, còn đại đa số đều thi thể tan nát, không thể nhận ra được mặt mũi nữa. Hạ Thiên Thu lần tìm trên tuyết, khắp nơi chỉ toàn thấy những mảnh thi thể chân tay, chứ chẳng có một cái xác nguyên lành nào. Chàng trai xưa nay vốn luôn tươi cười hòa nhã, chẳng sợ xông pha chiến trận, dù đầy người máu đỏ cũng không hề chau mày, vậy mà giờ đây phải cắn chặt hai hàm răng. Nhưng dù chàng đã cố gắng gồng mình đến mức nào, cũng vẫn không ngăn nổi hai hàng lệ nóng lăn trên gò má, rơi xuống nền tuyết đã nhuộm đỏ máu.
Tuyết lớn bời bời sa xuống, dần chôn vùi hết những kiếm khách trẻ tuổi. Nhưng những hòm gỗ trên xe ngựa thì vẫn im lìm dừng lại ở đó. Hơn hai trăm kiếm khách còn lại lặng lẽ buộc những sợ dây thừng lớn, tiếp tục kéo những cỗ xe nặng nề ấy, những cỗ xe với hai vạn cây binh khí mà các sư huynh đệ của họ đã phải bỏ cả tính mạng ra để hộ tống, từng bước từng bước tiếp tục tiến về phương Bắc.
Gió bấc thổi điên cuồng, cuốn tung những bông tuyết trắng như lông ngỗng, bay bời bời giữa đất trời. Dấu chân, vết bánh xe và cả bãi chiến trường máu đỏ dần dần chìm khuất trong tuyết rơi, không còn trông thấy đâu nữa!
Theo như Hà Nhân nói, trận đánh ở kẽm Hồng Thạch hôm ấy, trừ Khương Hằng và Tùy Vân Hy ra, hơn mười người khác ở cứ điểm Dung An đều rút lui an toàn, và hộ tống được Dược Vương Lạc Dương ra ngoài ải. Vốn muốn rời xa khỏi Trung Nguyên, lánh đời tránh họa, nhưng Lạc Dương không hề nghĩ được rằng ngoại tộc phương Bắc từ lâu đã như con hổ đói nhòm ngó Trung Nguyên. Khi mọi người vừa ra khỏi cửa ải, liền gặp ngay phải quân Bắc Nhung đang cử đại binh xuất phát, đánh chiếm vào các cửa ải trấn thành ở biên ải, chỉ trong vòng hơn một tháng trời, chúng đã hạ liền ba thành, ầm ầm khí thế xâm phạm xuống phía nam.
“Những nơi bọn giặc phương Bắc đi qua, đốt nhà *** ςướק bóc, chúng chẳng từ một việc ác gì. Ba thành Ngọc Bình, Sơn Hạ, Xã An đều hóa thành đống tro tàn. Dân chúng trong ba tòa thành đều phiêu bạt lưu lạc, lũ lượt chạy đến cửa ải Dương Sơn ở phía nam, trong khi quân Bắc Nhung vẫn đuổi sát sau lưng, truy sát họ dọc đường. Hiện giờ nạn dân ở ba thành đều chạy trốn đến dưới thành Trấn Xuyên, ai ngờ tên quan thủ thành ở đó lại cự tuyệt không mở cửa thành, để mặc cho nạn dân bị lũ cẩu tặc Bắc Nhung tàn sát...”
Hà Nhân nói đến đó thì Cố Lương “hừ” một tiếng, cắt ngang lời ông ta, giận dữ mắng bảo: “Ta phỉ nhổ vào! Hắn có là quan gì thì cũng là tên súc sinh mặt người dạ thú! Ông đây đã cho một đao chém cái đầu chó của hắn rồi!”
Hạ Thiên Thu nghe vậy, giật mình. “Các hạ đã giết quan thủ thành?”
Nghe Hạ Thiên Thu nói thế, Cố Lương vẻ mặt tự đắc. “Tất nhiên là thế rồi! Ai để cho tên súc sinh ấy đứng trên thành lâu, mở mắt trâng trâng nhìn nạn dân bị giết mà chẳng làm gì như thế chứ? Một tên quan như vậy, cần hắn làm gì? Ông đây tuy khinh công chẳng tài cán gì, nhưng may nhờ có Khương lão đệ giúp sức, nên mượn lực nhảy lên thành lâu, vung một đao, hừ... Thế là cái đầu chó ấy liền lăn lông lốc dưới đất!”
Cố Lương vung bàn tay phải, theo thế chém một nhát, nói rồi cười vang ha hả. Nhưng Hạ Thiên Thu thì hơi nhíu hai mày, lặng thầm suy nghĩ.
Khi ấy, mọi người đang trên đường đi đến thành Trấn Xuyên. Các võ nhân Thương Thiên cùng Hạ Thiên Thu đi phía trước đoàn quân, mở đường hộ vệ. A Chước dẫn theo các môn nhân của Vân Tiêu cổ lâu, vận chuyển đao kiếm binh khí, theo sát phía sau. Trước tiên, Vân Hy kể lại cho bọn Hà Nhân nghe chuyện ở kẽm Hồng Thạch cô bị rơi xuống sông Lăng Giang, rồi ẩn nấp vào trong rừng cây bên sông. Vốn là cô ẩn vào rừng để tránh không cho Khương Hằng giết Lạc Tử Tuyền, nhưng lại ngại vì Lạc Tử Tuyền đang có mặt ở đó, nên còn băn khoăn không biết nói tiếp như thế nào. Đang khi cô do dự, thì Lạc Tử Tuyền đã tiếp lời:
“Tùy tỷ tỷ, đa tạ tỷ tỷ và Khương đại ca, nếu không có hai người giúp cho thì muội đã bị người của Thái Bình minh bắt để gây sức ép với phụ thân từ lâu rồi.”
Biết Tử Tuyền cố ý che giấu giúp nên Vân Hy cũng nói qua loa cho xong đoạn ấy, chỉ kể sau khi cô và Khương Hằng lạc nhau, Thực Tâm Cổ phát tác, phải ẩn mình trên cây, nhưng lại bị lộ dấu vết. Khi ấy Hạ Thiên Thu và những người của Thái Bình minh truy đuổi tới nơi, phát hiện ra người đang ẩn nấp, nhưng Hạ Thiên Thu vốn mến mộ lòng nghĩa hiệp của võ nhân Thương Thiên nên đã lẳng lặng điều động mọi người đi nơi khác, không những che giấu tung tích, mà còn chỉ đường trốn an toàn cho cô. Nhưng sau khi cổ độc phát tác, Vân Hy bị rơi từ trên cây xuống đất, Hạ Thiên Thu mới nhận ra người quen cũ, vì vậy mà chữa trị cổ độc cho cô.
Nghe Vân Hy kể lại mọi chuyện, ấn tượng của võ nhân Thương Thiên với Hạ Thiên Thu đã thay đổi hẳn, ngay cả Cố Lương cũng không còn có ý đối địch nữa. Con người Cố Lương tính khí cũng dễ thay đổi, lập tức xưng hô huynh đệ với Hạ Thiên Thu, trò chuyện vô cùng vui vẻ. Cố Lương hớn hở kể lại chuyện hôm trước mình đã giết quan thủ thành Trấn Xuyên, nhưng đến khi kể xong, vẫn lấy làm nuối tiếc. “Khó khăn lắm mới lên được trên thành, ta vốn muốn bắt bọn con cháu nhà rùa rụt cổ ấy phải mở cửa thành, nhưng đúng lúc đó thì đám Triệu gia quân đáng ૮ɦếƭ ấy đã tiến vào trong thành. Công phu của tên Triệu Hãn kia cũng không phải tầm thường, tí xíu nữa thì ta đã sa vào tay hắn, hừ!”
Cố Lương tức giận nói vẻ bất bình. Nghe vậy, trên nét mặt tuấn tú của Hạ Thiên Thu chợt lộ vẻ lo lắng, đôi mày kiếm hơi nhíu lại. Thấy mặt chàng đổi sắc, Hà Nhân nghi hoặc hỏi: “Hạ thiếu hiệp có cao kiến gì?”
Hạ Thiên Thu suy nghĩ hồi lâu rồi trầm giọng nói: “Không dám gọi là cao kiến, chỉ là liên quan đến chuyện cửa thành, bản thân tại hạ thấy quan thủ thành hoàn toàn không phải là máu lạnh vô tình, không đáng phải giết ông ta.”
Cố Lương nhảy dựng lên, giận dữ nói: “Sao? Như ý tứ của đệ thì ông đây đã giết lầm người ư? Hắn ta thân là quan triều đình, trông thấy dân chúng phải ૮ɦếƭ dưới lưỡi đao của ngoại tộc, mà coi như không thấy không hỏi. Loại cẩu tặc như vậy, sao lại không phải là máu lạnh vô tình?”
Thấy Cố Lương giận dữ, Hạ Thiên Thu khẽ thở dài, chậm rãi nói: “Khu vực phía bắc địa thế tương đối bằng phẳng, tất cả chỉ có thể dựa vào hai vành phòng tuyến để chống lại giặc ngoài. Một là Vạn Lý Trường Thành, thì cửa ải Ngọc Bình đã bị phá, đại quân Bắc Nhung đã công phá tường thành, xâm phạm vào trong địa phận. Phía trong Trường Thành trong vòng vài trăm dặm đều là bình nguyên, cho nên quân Bắc Nhung đã đuổi đến tận đây, có thể phá liền ba thành...”
“Đệ đúng là nói toàn những câu vô ích.” Cố Lương chau mày nói. “Thế thì có liên can gì đến chuyện ông đây giết hắn?”
“Cố huynh cứ bình tĩnh nghe ta nói.” Hạ Thiên Thu trấn tĩnh ông ta rồi mới nói tiếp: “Quân Bắc Nhung sinh sống ở vùng lạnh, tính dã man còn chưa thuần, rất kiêu dũng thiện chiến. Vì nhiều năm sinh sống ở nơi hoang vu thiếu thốn vật dụng, cho nên những nơi chúng đi qua đều giết sạch ςướק sạch, chỉ quan tâm đến của cải lương thực, còn tù binh và cư dân thì nhất loạt đều không để cho được sống. Trong mắt người Bắc Nhung, trước nay chưa từng có ý niệm phải đối xử tốt với tù binh, thêm một mạng sống là phải nuôi thêm một miệng ăn. Một dân tộc cực đoan như vậy, sao lần này công thành lại để cho nhiền nạn dân chạy đi như vậy, đồng thời còn để cho họ mang theo cả gia tài cùng lương thực, kéo nhau chạy xuống phía nam như thế?”
Vân Hy lập tức hiểu ý. “Ý của Hạ đại ca là, quân Bắc Nhung đã cố ý làm như vậy?”
Hạ Thiên Thu khẽ gật đầu, nói: “Không sai! Lớp phòng tuyến thứ hai với phương Bắc chính là dãy núi Tùng Dương. Dãy núi ấy vắt ngang mạn bắc nước nhà, tựa như sống lưng của Trung Hoa. Thế núi rất cao, chỉ những võ nhân võ công thâm hậu mới có thể chống lại gió lạnh mà vượt qua được dãy núi ấy. Chớ nói đến người bình thường, ngay cả quân đội được huấn luyện kỹ càng cũng đừng mơ vượt qua được. Quân Bắc Nhung có mạnh đến đâu cũng phải chịu khuất phục dưới núi non hiểm trở ấy. Vì vậy, muốn tiến quân vào nội địa Trung Nguyên, Bắc Nhung chỉ có một con đường duy nhất là kẽm núi trong dãy núi Tùng Dương, chính là nơi mà chúng ta gọi là ải Dương Sơn.
Thành Trấn Xuyên tọa lạc giữa kẽm núi ải Dương Sơn, tường thành rất cao, chiếm cứ được lợi thế về địa thế, dễ thủ khó công. Nếu như quan thủ thành lo cho an nguy của nạn dân, mở cửa thành, mà quân Bắc Nhung lại có mưu đồ từ trước, thì tất đại quân giặc đang ở phía sau, sẽ nhân thời cơ đó công thành. Một khi thành Trấn Xuyên đã bị phá, ải Dương Sơn không giữ được, thì đại quân Bắc Nhung sẽ có thể vung gươm tiến xuống phía nam, xâm phạm vào vùng bình nguyên mấy ngàn dặm phía trong. Khi ấy, thì chẳng phải là nạn dân ba thành nữa, mà sẽ là hàng ngàn hàng vạn lê dân trăm họ phải ૮ɦếƭ dưới đao quân giặc.”
Hạ Thiên Thu giải thích như vậy, Cố Lương càng nghe càng giật mình, đến câu cuối thì không ngăn được đứng sững người, hồi lâu mới nói: “Lẽ nào... ta đúng là giết lầm người?”
Thấy ông ta tự trách mình, Vân Hy cũng nhẹ nhàng an ủi: “Cố đại ca, huynh có lòng nghĩa hiệp không thể đứng nhìn nạn dân bị giết, càng không thể chấp nhận việc quan lại triều đình bỏ mặc không quan tâm đến tính mạng của dân chúng, nên trong lòng phẫn hận, cũng không thể tránh khỏi...”
“Ôi!” Cố Lương vung tay tự vả vào má mình một vả. Chẳng những là ông ta, ngay cả mấy người Hà Nhân, Sái Tiểu Xà, Tần Lão Ưng cũng đứng lặng im không nói được câu nào.
Người trên giang hồ có hào tình và nghĩa hiệp của người giang hồ, trông thấy những kẻ làm quan coi dân chúng như cá thịt trên thớt, lập tức vung đao hành xử. Việc diệt trừ cái ác, tuyên dương cái thiện ấy cũng là những việc thích chí của võ nhân giang hồ. Hôm ấy, chính mắt nhìn thấy mấy ngàn nạn dân thi nhau gõ cửa thành Trấn Xuyên, gào khóc xin cứu viện, từng câu từng từ “Quan lớn lão gia”, từng câu từng từ “Làm ơn làm phúc, xin mở cửa thành” đều khiến những hiệp sĩ giang hồ ấy sôi máu nóng. Đến khi thấy viên quan thủ thành vẫn đóng cửa không đáp lời, lạnh lùng đứng nhìn, các hiệp khách không thể nhẫn nhịn nổi nữa, chỉ muốn vung đao giết ngay tên cẩu quan ấy, chứ chưa từng nghĩ rằng sau vẻ lạnh lùng ấy lại ẩn giấu một hàm nghĩa sâu xa hơn thế.
“Nghe một lời của đệ còn hơn đọc sách mười năm, Hạ huynh đệ, Cố mỗ phục rồi, ta đây nhận lỗi! Nếu như quan thủ thành ấy đúng như lời Hạ huynh đệ nói, thì ta sẽ đền mạng cho ông ta!”
Nghe câu ấy của Cố Lương, Hạ Thiên Thu không ngăn được cười cay đắng. “Trung can nghĩa đảm của võ nhân Thương Thiên, hôm nay được thấy, quả nhiên là danh bất hư truyền. Cố huynh, chuyện này không cần nhắc lại nữa, trước mắt việc quan trọng hơn là đem hai vạn binh khí này đến thành Trấn Xuyên và giúp Lý Tướng quân giữ thành mới đúng.”
Lời đề nghị của chàng chính là suy nghĩ của mấy người bọn Cố Lương. Hà Nhân gật đầu nói: “Triệu Hãn và Lý Bá Phong trước sau dẫn quân vào thành. Mấy ngày nay, các huynh đệ đều quanh quẩn bên ngoài thành Trấn Xuyên, trông thấy bọn chó Bắc Nhung có động tĩnh khác lạ nào là sẽ giúp sức giết mấy tên. Chỉ có Lạc thần y nghe được tin con trai đã ૮ɦếƭ, tâm lực đều tổn thương, lại thêm thời tiết quá lạnh, nhất thời không chịu đựng được, đã cưỡi hạc quy tiên rồi. Ôi... Lần này là nhờ đứa con cưng của Tần Lão Ưng phát hiện ra động tĩnh của bọn Bắc Nhung nên chúng ta mới biết là người của Vân Tiêu cổ lâu rốt cuộc cũng đã ra ngoài biên ải.”
Hà Nhân nói đến đó thì con chim ưng đang đậu trên vai của Tần Thiếu Trực tựa như cũng hiểu được tiếng người, cất lên mấy tiếng kêu dài, đôi mắt màu vàng kim quay ra nhìn mọi người. Tần Thiếu Trực vừa cười vừa vỗ vỗ lên diều nó, bảo: “Ngoan nào nhóc.”
Bỗng nhiên, con chim ưng lại vỗ cánh, bay lên không trung. Thân hình thon khỏe của nó bay ✓út lên cao, lướt thẳng lên phía bắc, rồi bỗng lại kêu rít lên mấy tiếng. Tần Thiếu Trực vẻ mặt chợt lo lắng, nói: “Chư vị, có đội binh mã năm trăm người đang tiến đến gần!”
“Có năm trăm người thôi? Sợ cái gì chứ!”
Các võ nhân Thương Thiên thốt lên những lời thật hào tráng, ai nấy đều cầm chắc binh khí trong tay, khí thế sẵn sàng. “Đến đúng lúc lắm! Ta lại đánh một trận nữa!”
Hạ Thiên Thu lui về chỗ đội ngũ của Vân Tiêu cổ lâu ở phía sau, bàn bạc với A Chước. A Chước quay đầu truyền lệnh, nhắc hơn hai trăm kiếm khách của Vân Tiêu cổ lâu cẩn trọng, bảo vệ số VK mang theo.
Không lâu sau, liền nghe tiếng vó ngựa đạp vụn tuyết rơi. Phía bắc cánh đồng tuyết phủ xuất hiện hàng loạt những đốm đen, xếp thành một hàng ngang, trận thế vô cùng quy củ, uy thúc ngựa phóng nhanh, nhưng đội ngũ không hề rối loạn. Đợi đến khi đối phương tiến đến gần hơn, thì thấy bọn họ ai nấy đều mặc thiết giáp nghiêm chỉnh, mang đao đeo kiếm, chính là quân đội triều đình.
Người dẫn đầu phi ngựa nhanh nhất, thấy con tuấn mã tách hẳn khỏi đoàn quân khá xa, các võ nhân Thương Thiên ai nấy đều xắn áo sẵn sàng, chỉ đợi đối phương động thủ sẽ lập tức đáp trả. Ai hay, viên tướng ấy chẳng những không hề rút bảo kiếm bên mình ra, trái lại khi đến trước chỗ họ còn nhảy xuống khỏi lưng ngựa. Ông ta cười lớn tiến lại, giơ tay ôm lấy vai Hạ Thiên Thu. “Hạ lão đệ, quả đúng là đệ!”
“Lý đại ca!” Hạ Thiên Thu cười nói, rồi quay sang mọi người giới thiệu: “Vị này chính là Tướng quân Lý Bá Phong, là chủ soái trấn thủ ải Dương Sơn.”
Thấy hai người là chỗ quen biết cũ, các võ nhân đều không cần cảnh giác nữa. Đến khi Lý Bá Phong nghe được, những võ nhân trước mặt chính là người của Thương Thiên, thì cười lớn nói: “Hóa ra là các vị anh hùng hảo hán! Mười hôm trước, hai ngàn quân Bắc Nhung xâm phạm biên giới, khi quân ta giao chiến với chúng ở khu vực Bạch Sa Lĩnh, có một toán quân xuất quỷ nhập thần bỗng nhiên ra tay tương trợ, hẳn chính là chư vị?”
Câu ấy của Lý Bá Phong rõ ràng là ghi nhận công lao của các võ nhân Thương Thiên, khiến những ác cảm của Thương Thiên với viên tướng lĩnh này cũng giảm bớt đi nhiều. Đến khi Hạ Thiên Thu kể lại chuyện Thương Thiên đã trượng nghĩa ra tay giúp sức cho môn nhân của Vân Tiêu cổ lâu thoát khốn và tiêu diệt ba ngàn tay đao Bắc Nhung, thì Lý Bá Phong lại càng thêm kinh ngạc vui mừng, lập tức nói với các võ nhân: “Chư vị thực là bậc hào kiệt, Lý Bá Phong ta xin đa tạ các vị!”
Nói xong, Lý Bá Phong lại nhìn Hạ Thiên Thu, nói: “Nghe được tin Vân Tiêu cổ lâu đưa binh khí lên cho ải Dương Sơn, ta sao không ra đón cho được? Không ngờ rằng vẫn đến muộn, khiến Vân Tiêu cổ lâu phải chịu tổn thất nặng nề, lão đại ca thật có lỗi với đệ.”
“Lý đại ca chớ nói vậy.” Hạ Thiên Thu cười khổ nói. “Chỉ có điều A Chước vốn đã lập tờ quân lệnh với Thẩm Mộ Bạch, qua trận phục kích của Bắc Nhung vừa rồi, xe ngựa đều bị hủy hoại cả. Sự việc quá đột ngột, may mắn là binh khí chưa bị mất mát, vẫn còn không thiếu một chiếc, song thời gian giao hẹn một tháng...”
“Ta hiểu! Hạ lão đệ chớ lo, chuyện này ta sẽ tự có cách. Nếu như Thẩm Mộ Bạch kia có điều chi không bằng lòng thì hãy để hắn tự đến gặp ta!” Lý Bá Phong vỗ mạnh lên vai Hạ Thiên Thu, rồi quay sang các võ nhân Thương Thiên nói: “Chư vị anh hùng dọc đường đi đã vất vả rồi, nếu không chê, xin hãy theo ta cùng vào thành, bàn bạc kế sách đánh lui quân giặc.”
Thân là thống soái hơn mười vạn quân, một câu nói ấy của Lý Bá Phong có thể thấy là đã rất coi trọng các võ nhân. Thấy thịnh ý của ông ta, đám võ nhân Hà Nhân cũng không chối từ, cùng theo năm trăm kỵ binh, tiến về dãy núi ở phía bắc.
Đúng như Hạ Thiên Thu đã nói, dãy núi Tùng Dương thế núi cao dốc đứng, vô cùng hiểm trở. Từ xa nhìn lại chỉ thấy trên những đỉnh núi, tuyết trắng phủ kín. Con đường cũ ngoằn ngoèo, thuận theo thế núi đi lên, tạo thành những rãnh khe sâu. Dưới sự hộ vệ của kỵ binh Lý Bá Phong, mọi người cùng tiến thẳng đến thành Trấn Xuyên, trên đất những đống lửa đốt cháy rừng rực, hàng vạn chiếc lều trại đã được dựng khắp trong, ngoài thành, đó chính là hơn mười vạn đại quân trấn thủ ở cửa ải Dương Sơn.
Được Lý Bá Phong đảm bảo, mọi người dễ dàng qua ải, cùng tiến vào thành, đến đại doanh quân trấn thủ.
Cửa trướng chủ soái được mở rộng, một người đàn ông cao lớn to khỏe từ trong trướng bước ra. Người ấy dáng vóc cao lớn, mắt to mày rậm, để râu quai nón, khuôn mặt chữ điền vuông vắn, không cần giận dữ cũng thấy có uy. Đó chính là Triệu Hãn.
Trông thấy kẻ tử thù, Vân Hy bất giác nắm chặt cây thương trong tay, quay nhìn về phía Khương Hằng. Khương Hằng cũng đang nhìn cô, hai người nhìn nhau không nói gì, nhưng từ trong lòng họ ngọn lửa hận thù đều cùng lúc bốc lên. Nhưng Vân Hy cũng hiểu, lúc này tuyệt không phải là thời cơ báo thù riêng, đại quân Bắc Nhung đã đến dưới thành, sao cô có thể vì thù riêng mà *** vị chủ soái thủ quân được?
Nghĩ đến đó, Vân Hy đi đến bên Khương Hằng, nói nhỏ một tiếng: “Hằng ca!” Khương Hằng chỉ lạnh lùng đáp lại một tiếng, rồi trầm giọng nói: “Ta hiểu, đại cục là trọng.”
Nghe được câu ấy, Vân Hy cũng thấy mừng. Cô không nói nhiều nữa, chỉ nhìn Triệu Hãn đang đi lại phía mọi người. Hắn đưa tay phải ra hiệu, mấy chục tên lính liền chạy lên trước, cởi dây buộc những hòm gỗ trên xe ngựa của Vân Tiêu cổ lâu, mở ra. Trong hòm là từng lớp từng lớp binh khí đao thương kiếm kích đều mới được đúc ra, phản chiếu ánh mặt trời phát ra những tia chói mắt.
“Bay đâu, cho người kiểm kê.” Ra lệnh một câu, Triệu Hãn lạnh lùng quét ánh mắt qua tất cả mọi người, chăm chú nhìn những võ nhân Thương Thiên, rồi liếc qua Lý Bá Phong nói: “Người của ngài ư?”
Lý Bá Phong quay nhìn Hạ Thiên Thu, chàng hơi gật đầu. Lý Bá Phong vỗ vỗ lên vai Hạ Thiên Thu, bình thản nói: “Đó là người của Vân Tiêu cổ lâu.”
Lời vừa dứt, các võ nhân Thương Thiên đều giật mình. Không đợi bọn họ có phản ứng gì, hơn một ngàn quân trong đại doanh nhất tề tuốt trường đao sáng loáng trong tay, chỉnh tề xếp thành một hàng, giương cung giơ kiếm, vây chặt lấy bọn họ. Các võ nhân ai nấy đều võ nghệ cao cường, thấy tình thế đảo ngược, sao chịu ngồi yên chờ ૮ɦếƭ? Tuy bất ngờ không kịp đề phòng, nhưng Cố Lương cũng lập tức quát to một tiếng, toàn thân cơ bắp nổi lên cuồn cuộn, cầm đại đao trên tay, nhắm về phía đám lính vây quanh chém xuống!
Nhanh như cắt, nhát đao ấy sắp lấy mạng một loạt quân sĩ tới nơi thì bỗng nhiên, một luồng sáng lạnh lóe lên, cây Thanh Phong trường kiếm đã kịp chặn đứng đường cuồng đao của Cố Lương lại. Tiếng đao kiếm va nhau, choang choang kêu mãi. Cố Lương phẫn hận nhìn, chỉ thấy Hạ Thiên Thu đang nhíu hai mày, đưa kiếm chặn ông ta lại.
“Hạ Thiên Thu, ngươi làm vậy là có ý gì?”
Nghe câu hỏi ấy của Cố Lương, Hạ Thiên Thu không đáp, chỉ quay sang A Chước nói một câu: “Bắt lấy!” A Chước mới đầu sửng sốt, nhưng ông ta dù vô cùng nghi hoặc vẫn theo đúng như lời mà làm, lập tức gọi hơn hai trăm kiếm khách gia nhập chiến cuộc. Những võ nhân của Thương Thiên chẳng qua chỉ có mười một người, trong khi số quân lính vây quanh có tới hơn ngàn, huống chi lại còn có các kiếm khách của Vân Tiêu cổ lâu tương trợ, dù cho võ nhân Thương Thiên ai nấy đều thân thủ phi phàm, nhưng há có thể lấy một chọi lại trăm? Bọn họ tuy chiến đấu ngoan cường đến giọt máu cuối cùng, nhưng kết cục cũng vẫn sẽ bị quân sĩ và các kiếm khách bắt được.
Đám lính được rèn luyện quy củ, chỉ chớp mắt sáu người một đội, bốn người giữ chặt vai các võ nhân, trói chặt hai cánh tay họ lại, một người dùng dây thừng lớn buộc phần cổ tay, một người kề lưỡi đao lạnh ngắt vào cổ võ nhân, chỉ cần đợi một câu mệnh lệnh của tướng soái là sẽ lập tức khiến đối phương đầu lìa khỏi cổ.
“Ông nội mi! Hạ Thiên Thu, ông đây đã nhìn lầm mi! Mi vờ vịt làm một kẻ đàng hoàng tử tế, tưởng như người mà lại là chó, ai biết mi lại là kẻ tiểu nhân đê tiện, vong ơn phụ nghĩa như vậy! Đồ vô lại tuyệt tự!”
Cố Lương bị đè xuống đất, không thôi luôn miệng chửi rủa. Nghe những câu chửi rủa thô bỉ ấy, Hạ Thiên Thu cũng chẳng có vẻ gì tức giận cả, không nói một lời, chỉ cầm kiếm đứng im.
Hà Nhân hai tay bị trói, VK bị đoạt mất, giận dữ trừng mắt nhìn Lý Bá Phong và Triệu Hãn, phẫn uất nói: “Tướng lĩnh gì các ngươi, chỉ là một bọn tiểu nhân lá mặt lá trái! Võ nhân Thương Thiên chúng ta có lòng lo lắng vì thiên hạ, có lòng lo lắng cho lê dân trăm họ, lẽ nào chỉ vì chưa ký vào tờ Thái Bình Ước ấy mà nhiệt huyết bảo vệ đất nước của chúng ta bị lũ có mắt như mù các ngươi chà đạp ư? Ha, Thái Bình Ước gì chứ, chỉ là phân chó thôi!”
Viên tướng khi nãy vừa mới câu nào câu nấy khen ngợi võ nhân Thương Thiên là anh hùng hào kiệt, giờ đây sắc mặt lại không một chút biểu cảm. Nhưng điều ấy cũng không khiến cho những võ nhân của Thương Thiên lấy làm phẫn nộ, điều khiến họ phẫn uất hơn là Hạ Thiên Thu - kẻ đang đứng cạnh Lý Bá Phong, đứng nhìn cảnh đó mà vẫn không nói một câu. Thái độ ấy khiến Vân Hy thấy buốt nhói trong lòng, sững sờ không nói được gì: Cô dường như không dám tin vào mắt mình, tuyệt nhiên không thể tin rằng con người khiêm tốn nhu hòa, trung hậu lương thiện như Hạ Thiên Thu, lại có thể dửng dưng nhìn võ nhân Thương Thiên bị bắt, chẳng những không hề bảo vệ, ngược lại còn giúp kẻ xấu làm điều ác.
Thấy các võ nhân đều đã bị bắt hết, Triệu Hãn lạnh lùng buông một câu: “Chém!”
“Khoan!”
Lý Bá Phong kêu to, ngăn lại mệnh lệnh của Triệu Hãn. Tuy ông ta kêu rất nhanh, nhưng đám quân sĩ còn hạ thủ nhanh hơn, lưỡi đao đã cứa một đường máu trên cổ các võ nhân. May mắn là bọn chúng được huấn luyện kỹ càng, vẫn còn chưa vung tay hạ đao, chém lìa cổ họ mà đã kịp thời dừng lại được, đứng im chờ mệnh lệnh tiếp theo của quan trên. Triệu Hãn thân là thống lĩnh cấm vệ quân, nếu nói đến thực quyền thì to hơn Lý Bá Phong rất nhiều. Nhưng ở thành Trấn Xuyên này, Lý Bá Phong mới là chủ soái thủ thành, còn Triệu Hãn chỉ kiêm phó soái. Cho nên mười vạn đại quân chỉ theo lệnh của Lý Bá Phong làm chuẩn. Lý Bá Phong ôn tồn nói:
“Đây đang là lúc cần dùng người, những người này đều là những kẻ tài năng hơn người, dù có phạm lỗi cũng không nên đánh ૮ɦếƭ. Xin hãy tạm giam giữ lại, quản lý cho nghiêm ngặt, tất sẽ có diệu dụng về sau.”
Nói xong, Lý Bá Phong đến trước Triệu Hãn, hai người cùng nhau bước vào doanh trướng bàn bạc đại sự. Đám lính trên sân được lệnh của chủ nhân, lập tức kéo dây thừng lôi những võ nhân bị trói cả chân tay vào trong nhà giam. Cố Lương bị mấy tên lính kéo lê trên tuyết, còn ngoái lại lớn tiếng chửi rủa: “Hạ Thiên Thu, ngươi là tên cẩu tặc! Ngươi sẽ không được ૮ɦếƭ yên lành đâu!”
Nhưng Hạ Thiên Thu chỉ lặng lẽ nhìn theo những võ nhân đã từng ra tay tương cứu khi Vân Tiêu cổ lâu gặp bước nguy nan, đang bị quân lính lôi vào trong nhà lao.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc