Trăng Sáng Cố Hương - Chương 09

Tác giả: Lại nhĩ

Bụi Tuyết
Vì Hạ Thiên Thu bị trọng thương chưa khỏi, nên môn nhân của Vân Tiêu cổ lâu phải loanh quanh ở huyện Bình Dao đã hơn nửa tháng. Nhưng trong môn phái còn nhiều công việc, thân là chưởng môn, Hạ Thiên Thu không thể ở mãi nơi đất khách được. Hơn nữa, A Chước hết lần này đến lần khác khuyên chàng về cổ lâu dưỡng thương, cuối cùng Hạ Thiên Thu quyết định, vào ngày lập đông sẽ xuất phát về thành.
Tuy mới là tiết đầu đông, nhưng ở vùng phương Bắc Trung Nguyên này, hơi lạnh đã run người. Bầu trời xám xịt một màu, những lớp mây dày nặng che kín mặt trời, nhìn không thấy một tia nắng le lói nào. Theo yêu cầu của A Chước, Hạ Thiên Thu khoác thêm tấm áo mỏng màu trắng che kín lấy ***. Cũng có thể là nhờ thuốc quý của Lý Bá Phong công hiệu thật, cũng có thể là do Hạ Thiên Thu có nền tảng sức khỏe tốt, nên qua từng ấy ngày nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, sắc diện đã tốt lên rất nhiều, đã lấy lại được thần thái tuấn tú ngày trước. Chỉ có điều mái tóc trắng xóa như tuyết thì không thể nào khôi phục lại như thường được.
“Thế này cũng hay, nếu như có lúc nào đó không thể sống trên giang hồ được nữa, thì cũng có thể giả trang làm một vị đại tiên, xem bói cho người ta để kiếm ăn.”
Có một lần, Hạ Thiên Thu thấy Vân Hy chăm chú nhìn mái tóc bạc trắng của mình, bèn tự trào một câu như thế. Vân Hy biết, chàng sợ mình áy náy trong lòng, cho nên cố tình nói câu bông đùa ấy, để cho cô không phải suy nghĩ.
Vân Hy vốn cũng định cười mà nói tiếp một câu rằng: “Mạo nhận thần tiên như vậy cũng đáng giá đấy nhỉ”, nhưng lời đã đến đầu môi mà chẳng thể nào thốt ra được. Cô cũng là người học võ, đã sống trong Thương Thiên mấy năm rồi, sao không hiểu nội lực có ý nghĩa như thế nào đối với một võ nhân, đặc biệt là với Hạ Thiên Thu - chưởng môn của một phái thì nó càng quan trọng ra sao... Đối với người trên giang hồ, mất đi võ công sống còn của mình thì còn đau đớn hơn *** anh ta hàng ngàn vạn lần.
Lúc này đây, hai người đang đứng ở bên ngoài cổng nhà, thi lễ từ biệt.
“Tùy cô nương!” Hạ Thiên Thu ôn tồn nói. “Người của Xung Tiêu kiếm các đã trở về núi Bàn Long của họ rồi, Thẩm Mộ Bạch chắc cũng không rảnh để ý đến chuyện khác nữa, tạm thời sẽ không tìm muội gây sự đâu. Ta cho người hộ tống muội về Thương Thiên, có được không?”
Vân Hy cười, lắc đầu. “Đa tạ ý tốt của Hạ đại ca, nhưng muội đâu còn là đứa trẻ tám tuổi khi xưa nữa, một mình cũng có thể tự lo được rồi. Hơn nữa, Vân Tiêu cổ lâu của huynh vốn là thành viên của Thái Bình minh, nếu có liên quan đến Thương Thiên thì rất không hay. Nếu như để Thẩm Mộ Bạch biết được chuyện này, tất sẽ bất lợi cho huynh.”
Thấy Vân Hy thái độ kiên quyết, Hạ Thiên Thu cũng không tiện nói nhiều.
Đúng như câu mà Khương Hằng nói từ nhiều năm trước: “Đã không chung đường, không thể cùng bàn việc!” Chàng và cô dầu sao cũng không đi trên cùng một con đường, Vân Hy tuy lo lắng cho vết thương của Hạ Thiên Thu, nhưng cô không có tư cách gì để cứ đi theo mãi, chỉ có thể thầm nhủ một câu: Cầu mong Hạ đại ca sớm bình phục, mọi việc thuận lợi, vui khỏe bình an, trăm năm trường mệnh.
Lúc này, A Chước đã dắt một con tuấn mã đến, giục Hạ Thiên Thu lên đường. Hạ Thiên Thu chắp tay thi lễ, nói nhỏ một câu: “Cáo từ!” Vân Hy cũng vội chào đáp lễ. Bốn mắt nhìn nhau, cô trông thấy rõ bóng mình trong ánh mắt ấm áp sáng như sao của chàng.
Hai người đều chưa nói thêm được câu nào, Hạ Thiên Thu mỉm cười nhìn cô, trong nét cười dường như thấy vẻ chua chát.
Giây sau, chàng nhảy lên mình ngựa, chậm rãi nói mấy từ: “Hẹn gặp lại!”, rồi thúc ngựa đi, chạy về phía đường cái quan xa xa ngoài thành.
Vân Hy dõi mắt nhìn theo, chỉ thấy bầu trời âm u mây vần mù mịt, thi thoảng một vài bông tuyết phất phơ rớt xuống như một ngôi sao. Tuyết rơi lặng lẽ, kéo thành một bức màn trắng tinh khôi giữa đất và trời. Không bao lâu, bóng người thanh mảnh mặc chiếc trường sam màu thiên thanh cùng mái tóc bạc như tuyết, đã khuất hẳn vào màn tuyết, không còn trông thấy đâu nữa.
Vân Hy cúi mắt nhìn xuống, khoác lại cây thương bạc, rồi quay lưng, một mình bước đi trên con đường giang hồ dằng dặc ngược lại với hướng đi của người ấy.
Nghĩ đến Hà Nhân, Sái Tiểu Xà cùng các bằng hữu ở cứ điểm Dung An, chắc hẳn hộ tống Dược Vương Lạc Dương đi lên phía bắc, giờ này có lẽ đã ra được ngoài ải rồi, Vân Hy bèn nghĩ sẽ quay lại thôn nhỏ bên sông Lăng Giang để đón Lạc Tử Tuyền, dẫn cô bé cùng đi với mình. Nhưng khi cô còn chưa ra khỏi huyện thành Bình Dao, thì thấy có một chiếc đèn trời bay lên trên bầu trời phía bắc thành. Trong màn mưa tuyết phất phơ, trên vỏ ***g trắng tinh của chiếc đèn đang từ từ bay lên cao ấy hiện rõ vết mực, thấp thoáng nhận ra là chữ “Thiên”.
Thả đèn trời chính là một phương cách truyền tin của các võ nhân Thương Thiên. Thấy cây đèn chầm chậm bay lên bầu trời, Tùy Vân Hy lập tức chuyển hướng, đi nhanh về phía bắc thành. Dọc đường đi cô để tâm quan sát, chỉ thấy trên miếu thổ địa, hay chân tường quán khách đều có những dấu hiệu đặc biệt của Thương Thiên, chỉ dẫn cho cô đi đến chỗ cây cầu đá trên sông Bắc Dao. Vân Hy vừa đi gấp không nghỉ, trong lòng vừa thầm nghi hoặc: Mấy hôm trước, trong huyện thành Bình Dao có Triệu gia quân trú đóng, lại thêm mấy ngàn đệ tử của sáu đại môn phái, hàng rào phòng bị ấy có thể nói là tường đồng lũy sắt cũng không quá. Dưới sự canh phòng nghiêm ngặt như thế, võ nhân của Thương Thiên sao còn đến huyện Bình Dao làm gì? Lẽ nào không sợ xảy ra sự biến gì ư? Lại nữa, những thi thể ở trong đường hầm ngoài lò luyện kiếm của Bất Phá các, là do ai dẫn họ lên Kỳ Sơn? Mà Thẩm Mộ Bạch kia sao lại biết tin sớm thế?
Nghi vấn trùng trùng, Vân Hy chỉ thấy những nghi hoặc đó móc nối với nhau thành một chuỗi mắt xích. Cô cố gắng lần tìm một đầu mối trong mớ bòng bong hỗn độn ấy, nhưng lại cảm thấy trong đó thấp thoáng ẩn chứa điều gì bất ổn. Trong lúc đầu óc cô đang rối như tơ vò, thì nghe thấy tiếng nước chảy ào ào, dòng sông Bắc Dao đã hiện ra trước mắt.
Tuyết đầu đông, từ bầu trời âm u chầm chậm rơi, những bụi tuyết nhỏ mịn miên man rắc xuống khắp bốn xung quanh, rơi xuống dòng sông sóng nước đang cuồn cuộn, rơi xuống cây cầu đá bắc ngang mặt sông. Giữa cây cầu cong cong, một dáng người cao lớn đang đứng.
Người ấy quay lưng lại phía Vân Hy, lặng lẽ đứng dưới đầy trời mưa tuyết. Cánh tay phải y vắt ra sau lưng, nhưng không phải cánh tay bắp thịt bình thường mà là một cây thiết trảo tỏa ánh lạnh băng. Tay trái y nắm chắc cây trường kích huyền thiết. Lúc này y đang cầm kích đứng lặng, tựa như một pho tượng vững chãi.
Bóng hình ấy vô cùng quen thuộc, trông thấy y, Vân Hy bỗng dưng đứng khựng lại, ngây ngốc tại chỗ không biết nên tiến hay lùi. Nhưng người đứng trên cầu đã nghe thấy tiếng bước chân của cô. Y chậm rãi quay người lại, dưới cặp lông mày như lưỡi kiếm, dài chạm tóc mai, đôi mắt đen sâu hun hút chăm chăm nhìn cô.
“Vân Hy!”
Nghe thấy tiếng gọi của người ấy, Vân Hy cúi mắt xuống, chỉ thấy tuyết rơi tơi bời trùm lên đôi ủng của mình, rơi xuống nền đất trước chân cô, rồi từng bông từng bông chìm vào đất, khiến đất vàng dần chuyển thành màu xám xịt.
Tuyết tan, tuyết rơi, lại một mùa đông đến. Giữa ngày đông mưa tuyết này, tiếng gọi “Vân Hy” ấy không hề khác so với ngày xưa chút nào, bỗng nhiên khiến thời gian xoay chuyển, cô như mơ hồ quay trở lại quãng thời gian hơn mười năm trước, cũng ở huyện thành Bình Dao này, quay trở lại những ngày cô và Hằng ca phải nương tựa vào nhau, viễn ly lánh nạn. Gió lạnh khi ấy còn buốt giá hơn lúc này, tuyết rơi khi ấy còn dày đặc mịt mù hơn lúc này, tiết trời khi ấy còn lạnh cóng hơn lúc này, nhưng khi ấy trái tim của cô và Hằng ca lại gắn chặt với nhau, nương tựa vào nhau, và là nguồn nhiệt ấm áp nhất trên đời...
Nó đâu có giống như lúc này đây, hai người gần nhau trong gang tấc mà xa cách tựa biển trời.
Thấy Vân Hy cúi đầu không nói, Khương Hằng hơi nhíu mày, lại trầm giọng gọi một tiếng: “Vân Hy, theo ta về nào. Ta đồng ý với muội, không giết Lạc Tử Tuyền là được chứ gì.”
Câu nói ấy đã là nhượng bộ lớn nhất mà Khương Hằng đưa ra rồi.
Nghe thấy lời đảm bảo của Khương Hằng, Vân Hy cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, đứng sững nhìn y. Lặng lẽ hồi lâu, cô cất lời, để mặc cho câu than thở tuôn ra khỏi miệng:
“Hằng ca, muội ngày càng không thể hiểu nổi huynh, trong lòng huynh rốt cuộc chất chứa những gì? Huyết hải thâm thù, muội và huynh đều nhớ kỹ như nhau, nhưng mấy năm nay huynh đã thay đổi rồi, thay đổi đến nỗi muội không thể nhận ra được... Muội còn nhớ trước đây huynh vẫn biết nói câu của Khương sư thúc: Thương còn người còn, thương gãy người ૮ɦếƭ, nhưng không biết từ bao giờ, huynh không còn ***ng đến cây thương bạc nữa, mà lại cầm lấy cây trường kích sát nhân ấy...”
Vân Hy đưa ánh mắt quét qua thứ VK sắc lẹm toàn thân đen kịt ấy, quét qua lưỡi kích hình trăng non chém xả đâm giết không gì không tinh ấy, rồi cô nhắm mắt lại, trong óc rối bời suy nghĩ, nhưng cũng dần dần hiểu rõ.
“Muội nãy giờ luôn suy nghĩ, vì sao người của Thương Thiên lại đến huyện Bình Dao trong thời điểm quan trọng này, như thế không khác nào đâm đầu vào họng S***g của triều đình và Thái Bình minh, thực sự là bất hợp lý. Nhưng khi nhìn thấy huynh, muội cuối cùng cũng đã hiểu, hóa ra võ nhân Thương Thiên bị ૮ɦếƭ bởi những máy móc ám khí trong hang động của Bất Phá các, đều là do được huynh ban tặng cho.”
Lời Vân Hy vừa dứt, sắc mặt Khương Hằng chợt đanh lại, hai mắt tự dưng nheo hẳn lại, đó là dấu hiệu y trong lòng không vui và sẵn sàng cảnh giác.
Gần hai mươi năm sớm tối cùng nhau, Vân Hy làm sao không đọc được ý nghĩa động tác của Khương Hằng biểu lộ? Thấy thần thái của y, trong lòng cô chợt lạnh buốt, chỉ thấy tựa như có một mũi dao được làm bằng băng tuyết đâm thẳng vào *** mình. Vốn cô cũng biết rõ rằng trên đời này chỉ có cô và Khương Hằng biết chuyện đường hầm và động của Bất Phá các, những võ nhân của Thương Thiên ૮ɦếƭ trong đường hầm vào động, e là Khương Hằng sẽ không tránh khỏi có liên quan, nhưng trong lòng cô vẫn le lói một tia hy vọng, mong rằng tất cả chỉ là do cô đã suy nghĩ thái quá. Cô luôn hy vọng Khương Hằng *** chỉ là bất đắc dĩ buộc phải làm, ngay cả cái ૮ɦếƭ của Trương Văn Thư, có lẽ cũng là y có điều bất đắc dĩ phải làm như vậy. Nhưng sau hết lần này đến lần khác tự dối lòng mình, đến lúc này đây, cuối cùng cô cũng đã hiểu, đó chẳng qua chỉ là cô tự ngụy biện như vậy mà thôi.
Nhất thời, Vân Hy toàn thân cứng đờ, trên mặt đã lộ rõ vẻ thê lương, cô nói một cách khó nhọc: “Quả đúng như muội đã dự liệu... Hằng ca, vì sao lại như vậy?”
Khương Hằng đứng lặng trong mưa tuyết, nhìn Vân Hy nói, nét mặt không hề biểu lộ gì: “Vì báo thù. Thương Thiên trước nay chưa bao giờ là chỗ chúng ta ở mãi được, bọn Hà Nhân cũng chỉ là một đám bấu víu lấy nhau để mong được sống trong giang hồ loạn thế này mà thôi, chưa bao giờ họ muốn bức Triệu Hãn vào chỗ ૮ɦếƭ cả. Đi theo bọn họ, muội và ta vĩnh viễn không có cách nào báo thù rửa hận được.”
Vân Hy nghe thấy vậy thì sững người, chỉ thấy toàn thân, không một tế bào nào không cảm nhận hơi lạnh thấu buốt. “Vậy huynh muốn đi theo ai? Theo ai mới có thể báo thù?”
Khương Hằng không nói một lời, đôi mắt đen toát ra một luồng hơi lạnh giá. Vân Hy suy nghĩ rất nhanh, càng suy nghĩ kỹ càng thấy kinh hãi. Trong đầu óc cô đột nhiên sáng tỏ, Vân Hy kinh hãi hỏi: “Lẽ nào... là huynh đem chuyện của Bất Phá các nói cho Thẩm Mộ Bạch?”
Trước câu hỏi của Vân Hy, Khương Hằng liền nói với giọng không vui: “Vân Hy, ta đến tìm muội không phải là muốn tranh cãi với muội. Chuyện này muội không cần phải hỏi lại, cứ đi theo ta là được.”
Khương Hằng bước lên một bước, đưa bàn tay trái còn lại duy nhất của mình cho cô, nhưng Vân Hy lại lùi lại mấy bước, đẩy tay y ra. “Huynh nói cho muội biết, rốt cuộc có đúng vậy không?”
Khương Hằng lạnh lùng liếc nhìn cô, kiêu ngạo như y vẫn vậy, thu lại bàn tay trái, để ra sau lưng, lạnh nhạt hỏi lại: “Nếu đúng thì sao?”
Vân Hy kinh hãi im bặt, hồi lâu vẫn không nói nên lời.
Tối hôm ấy, Tùy Vân Hy vì bảo vệ cho Lạc Tử Tuyền, đã dứt khoát trốn tránh khỏi Khương Hằng, biến mất trong rừng rậm. Trước cảnh chiều tối mịt mù, Khương Hằng chỉ thấy trời đất bao la, mà không có một chỗ cho mình dung thân.
Trong hai mươi năm cuộc đời mình, Khương Hằng chỉ có hai mục đích sống, đó là báo thù và bảo vệ Vân Hy. Nhưng vào lúc này đây, khi người mà y tâm tâm niệm niệm bảo vệ hơn mười năm nay bỗng nhiên bỏ y mà đi, đột nhiên trời long đất lở, khiến y không biết nên đi đâu về đâu. Khương Hằng vốn cũng định quay về Thương Thiên, nhưng lại tự cười nhạo mình rằng: Thương Thiên với mình thì có liên can gì, nào là vất vả bảo vệ Dược Vương, nào là vất vả cứu giúp đồng đạo, với y họ đều chẳng có chút quan hệ gì, y sao phải lao tâm khổ tứ vì bọn họ?
Y một mình một bóng, cuối cùng chỉ còn lại cây trường kích trong tay, đi lang thang vô định trong khu rừng lầy lội, tận cho đến khi phía sau lưng bỗng vang lên tiếng một người lớn tuổi:
“Khương công tử, nếu như ta hứa đem lại cái đầu trên cổ của Triệu Hãn cho cậu, thì chúng ta có thể có một sự trao đổi chứ?”
Người đó chính là Thẩm Mộ Bạch - các chủ Xung Tiêu kiếm các.
Theo như lời của Thẩm Mộ Bạch, ý đồ của ông ta rất giản đơn: Công chiếm Bất Phá các, rồi nhân đó bức Vân Tiêu cổ lâu ba phái hợp nhất, làm tròn di nguyện làm chủ Xung Tiêu kiếm phái của Thẩm Hoa Đình. Còn cái ông ta có thể đem lại cho Khương Hằng, đó là cơ hội để tiếp cận Triệu Hãn.
Khương Hằng không biết rốt cuộc Thẩm Mộ Bạch đã nghe từ ai mà biết được về thân thế của mình, nhưng kẻ đứng sau màn đó, đến tám, chín phần là một trong những võ nhân của Thương Thiên ở cứ điểm Dung An. Chỉ có bọn họ mới biết rõ về thân thế của y như vậy, và cũng chỉ có bọn họ mới biết tin tức y đã từng vào Bất Phá các. Đồng đội gì, bạn bè gì cũng chẳng bằng một chữ lợi làm đầu. Khương Hằng lập tức bằng lòng giao kèo với Thẩm Mộ Bạch. Nhưng máy móc ám khí của Bất Phá các quả thực rất lợi hại, lần trước là nhờ có dấu vết bọn đưa xác, y mới khó khăn lắm vượt qua được. Thẩm Mộ Bạch nhất định sẽ không chịu để cho đệ tử của mình phải đích thân mạo hiểm, làm suy yếu sức mạnh của Xung Tiêu kiếm các ông ta. Vì vậy, Khương Hằng bèn lợi dụng ám hiệu thông báo của Thương Thiên, dẫn dắt võ nhân Thương Thiên ở cứ điểm lân cận đó đi vào Kỳ Sơn, để bọn họ đem thân mình ra mà phá bỏ những máy móc ám khí trong hang. Đợi đến khi mọi việc đều được xử lý thỏa đáng rồi, Khương Hằng và Thẩm Mộ Bạch mới tiến vào lòng động núi Kỳ Sơn, mở cửa đá vào lò luyện kiếm, và trông thấy Vân Hy cùng Hạ Thiên Thu đúng lúc họ nhìn nhau mỉm cười rồi nhảy vào đường máng nước.
Hình ảnh ấy khiến Khương Hằng không thể yên lòng. Còn Thẩm Mộ Bạch thấy đệ tử của Bất Phá các đều đã rời đi hết cả thì càng vô cùng tức giận. Nhưng lão hồ ly ấy lập tức nghĩ ra cách ứng phó, đó là lợi dụng những thi thể trong hang động giả tạo ra cảnh tượng một trận đánh vô cùng ác liệt. Sau sự việc ấy, Thẩm Mộ Bạch cũng giữ đúng lời hứa, ngày tổ chức cuộc đấu võ, Khương Hằng cũng có mặt ở đó, chỉ có điều đã cải trang thành một môn nhân của Xung Tiêu kiếm các. Y vốn định nhân cơ hội giết Triệu Hãn, thì lại nhìn thấy Hạ Thiên Thu cầm chiếc ô giấy dầu, đứng bên cạnh Vân Hy che mưa cho cô.
Giây phút ấy, so với Triệu Hãn, khuôn mặt tuấn tú của Hạ Thiên Thu lại càng đáng ghét hơn.
Những chuyện ấy, Khương Hằng tất nhiên không bao giờ để lộ ra, nhưng với sự thông minh cơ trí của mình, Vân Hy cũng có thể đoán ra được bảy, tám phần. Cứ nghĩ đến chuyện Khương Hằng cố tình dẫn dụ các võ nhân của Thương Thiên đi vào hang động, cứ nghĩ đến chuyện y thản nhiên nhìn bằng hữu của mình phải ૮ɦếƭ dưới những ám khí trong hang, trong lòng Vân Hy lại nhói đau, không nhịn nổi kêu to thành tiếng:
“Hằng ca, sao huynh lại vô tình đến thế! Trước đây huynh luôn nói rằng, thù tất báo, tình tất đền. Nhưng thù báo rồi, mà tình dưỡng dục của chú câm, huynh đã đền chưa? Tình bằng hữu của Trương Văn Thư, huynh đã đền chưa? Lại còn tình của võ nhân Thương Thiên thu nhận chúng ta, huynh đã đền chưa? Muội không hiểu, không hiểu vì sao huynh lại có thể hạ thủ được, bọn họ đều coi huynh như chiến hữu đồng đội, huynh sao có thể làm chuyện coi bọn họ như quân cờ trong tay, trở thành con tốt thí mạng để huynh báo thù như thế? Huynh đã từng nghĩ tới, cây trường kích sau lưng huynh là do Đại Nhãn bá bá rèn đúc ra, vậy mà huynh lại có thể trừng mắt nhìn ông ấy phải ૮ɦếƭ, cái mà huynh đền cho họ là thứ ân tình gì vậy?”
Trước câu cật vấn của Vân Hy, Khương Hằng đã không thể nhẫn nại thêm. “Vân Hy, muội chớ có ngây thơ thế. Thương Thiên gì chứ, chẳng qua chỉ là một lũ ô hợp lợi dụng lẫn nhau mà thôi.”
“Lũ ô hợp thì đáng ૮ɦếƭ ư?” Vân Hy oán hận nói, hai mắt đã ngân ngấn lệ, chực trào ra. “Để *** Triệu Hãn, lẽ nào huynh có thể đánh đổi bằng bất cứ giá nào ư? Ngay đến cả mạng sống của người khác cũng có thể bỏ đi không cần nhìn đến ư? Bất luận là Thương Thiên hay Bất Phá các, bọn họ đều là những người không nơi nương tựa trong thời loạn này, họ không phải là con tốt trong tay huynh!”
“Nếu như thế đạo này đã loạn rồi, thì hãy để ta kết thúc nó.”
Thái độ lạnh lùng của Khương Hằng khiến Vân Hy lại lần nữa không thể nói được gì. Cô đứng ngây nhìn người trước mặt mình, nhìn khuôn mặt quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn của y, nhìn thần thái lạ lẫm đến không thể lạ lẫm hơn của y. Rất lâu, rất lâu sau, cô mới thốt được một câu nghẹn ứ trong cổ họng:
“Hằng ca... Huynh không nên như thế...”
Không thể nhẫn nại được nữa, Khương Hằng túm chặt lấy tay Vân Hy, đôi mắt sâu hun hút, trợn tròn tức tối nhìn cô. “Ta nên như thế nào? Như Hạ Thiên Thu vậy hả? Muội thôi đi, tên vô dụng ấy sẽ không sống hết được ngày hôm nay đâu!”
Vân Hy toàn thân run rẩy, lập tức xông lại túm chặt lấy vạt áo của Khương Hằng. “Huynh nói vậy là ý gì? Hạ đại ca huynh ấy làm sao?”
Thấy Vân Hy bộ dạng lo lắng như ngồi trên đống lửa, Khương Hằng lạnh lùng “hừ” một tiếng, rồi đẩy mạnh cô ra. “Đại ca gì chứ, Thẩm Mộ Bạch hẹn giao đấu với hắn ở núi Hợp Hư, bây giờ e là đã ૮ɦếƭ rồi!”
Vân Hy nghe thấy vậy, lập tức đề khí tung mình nhảy lên, muốn chạy đến đó cứu giúp. Nhưng động tác của cô tuy nhanh, khinh công của Khương Hằng còn nhanh hơn, chỉ một bước đã chắn trước mặt Vân Hy.
Vân Hy vừa lo vừa giận, đưa tay rút cây thương bạc, gạt phăng thiết trảo mà đối phương giơ ra chặn. “Tránh ra!”
Khương Hằng sắc diện u ám, nói từng từ với chất giọng lạnh lùng chưa bao giờ thốt ra với Vân Hy: “Vì Hạ Thiên Thu, muội sẵn sàng động thủ với ta?”
Vân Hy giơ ngang trường thương, đứng tấn, tay phải đưa mạnh ra phía trước, dồn đủ tám phần nội lực. Chiêu Thanh Tùng Phúc Tuyết chính là chiêu có sức mạnh nhất của Tùy gia thương. Cây thương bạc như con rồng lao mình khỏi mặt nước, làm bụi tuyết tung lên mù mịt. Dưới bụi tuyết tung đầy trời, cây thương của Vân Hy vút ngang xuống đất, cô trầm giọng nói:
“Bức muội phải động thủ với huynh, chưa bao giờ là Hạ Thiên Thu cả!”
Khương Hằng nghe câu ấy thì sững người, đúng lúc ấy, Vân Hy tung một chiêu hờ, hất đầy bụi đất về phía Khương Hằng. Nhân lúc Khương Hằng bị cản tầm mắt, Vân Hy thu thương tung mình nhảy lên, đạp gió phi đi, chỉ giây lát đã mất dạng ở cuối con đường vắng.
Tuyết rơi lặng lẽ, bên dòng sông tĩnh mịch chỉ còn lại một mình Khương Hằng. Y cầm cây trường kích, chống mạnh cán xuống đất. Bông tuyết nhẹ rơi, những con sư tử đá trên thành cầu dần dần bị tuyết phủ kín. Tuyết rơi tuyết tan, trên nét mặt dữ tợn của con sư tử để lại một vệt nước khi mờ khi tỏ. Một dòng nước trong từ khóe mắt được tạc bằng đá cứng rắn lạnh băng ngoằn ngoèo chảy xuống.
Lại nói, Hạ Thiên Thu và môn nhân Vân Tiêu cổ lâu rời khỏi thành Bình Dao, đi hơn nửa ngày thì tới một tiểu trấn. A Chước lo rằng Hạ Thiên Thu bị trọng thương chưa khỏi, lại lo không có chỗ nghỉ ngơi, bèn quyết định nghỉ lại qua đêm ở trấn. Hạ Thiên Thu vừa vào trong phòng quán trọ, bỗng nghe tiếng gió lướt qua bên tai, một cây chủy thủ xuyên qua song cửa bưng giấy, cắm thẳng vào trụ giường. Trên cây dao có cắm một bức thư và một đầu mũi thương có buộc dây tua đỏ. Hạ Thiên Thu lập tức nhận ra, mũi thương ấy chính là cây thương mà Tùy Vân Hy sử dụng. Trên đoạn *** mũi thương còn khắc một chữ “Tùy” nho nhỏ. Chàng đi nhanh lại, giật mảnh thư trên mũi dao, chỉ thấy ba chữ lớn “núi Hợp Hư”, nét khỏe khắn có lực, cho thấy nó do tay một võ nhân viết ra.
Hạ Thiên Thu vốn thông minh, đã đoán ra được chín phần sự việc. Chàng cất bức thư vào tay áo, lại lấy giấy Pu't ra viết một bức thư ngắn, rồi cất tiếng gọi to A Chước. A Chước tưởng vết thương của Hạ Thiên Thu lại đau, vội vàng chạy vào, nhưng ông ta vừa đẩy cửa bước vào, liền bị Hạ Thiên Thu điểm đúng huyệt ngủ, người mềm oặt nằm vật xuống. Hạ Thiên Thu dìu A Chước đến bên tường, đặt ngồi tựa vào, rồi chàng lấy cây Xung Tiêu kiếm bên lưng, cùng với bức thư vừa viết, đặt cả vào lòng A Chước. Hạ Thiên Thu cúi đầu, quay về phía người bạn tri kỷ đã ở cạnh mình bao nhiêu năm qua, nói nhỏ một câu xin lỗi:
“Xin lỗi, A Chước, lần này ta đã tự ý hành sự.”
Nói xong, Hạ Thiên Thu lấy cây bội kiếm bên lưng A Chước, đi thẳng ra khỏi quán trọ, nhảy lên lưng con tuấn mã, thúc nhẹ một tiếng, rồi phóng như bay vào màn trời mưa tuyết.
Nửa canh giờ sau, Hạ Thiên Thu đã đến núi Hợp Hư, vừa mới thúc ngựa đi lên đường núi, chàng liền nghe thấy một tiếng nổ rầm, một tia sét nổ tung ngay bên đường. Bị thuốc pháo nổ trúng, con tuấn mã lập tức gãy chân ngã gục nhào xuống phía trước. Hạ Thiên Thu tung mình bay lên, lộn một vòng trên không. Nhưng chỉ giây sau, hàng ngàn vạn mũi tên lập tức vun vút lao lại phía chàng! Chàng lập tức vung kiếm đỡ gạt, cây kiếm lưỡi xanh tuốt ra khỏi vỏ, tung liền một chiêu Vân Xuất Tụ (*), ánh kiếm múa lượn dày khít đến gió không lọt, gạt phăng đi hết tất cả những mũi tên bay đến. Nhưng chàng vừa mới phi thân đáp xuống đất, thì ngay bên chân lại có thuốc pháo nổ rền!
(*) Có nghĩa là “Mây ra cửa động”.
Khói bụi mịt mù, đá sỏi bay tán loạn, xung lực lớn khiến chúng văng đi rất mạnh! Hạ Thiên Thu bị mấy vết trọng thương trên người, máu đầm đìa chảy ra từ bên trán, khiến những lọn tóc bạc trắng bị nhuộm thành đỏ hồng. Chàng thổ ra một ngụm máu, nhưng chẳng quan tâm đến vết thương của mình như thế nào, lập tức cầm kiếm đứng dậy, chạy thật nhanh lên con đường núi.
Có bao nhiêu mai phục, Hạ Thiên Thu căn bản không còn lòng dạ nào tính toán. Nội lực đã hết, khinh công không dùng được nữa, chàng chỉ ra sức chạy không ngừng nghỉ. Thuốc pháo nổ ngay bên chân đã khiến chàng khắp người máu me bê bết, nhưng chàng lấy hơi chạy miết, không hề dừng chân.
Một kiếm sĩ của Xung Tiêu kiếm các từ trên cây tung mình nhảy xuống, đầu mũi kiếm hướng về phía Hạ Thiên Thu lao tới. Hạ Thiên Thu vung tay phải, chỉ nghe trường kiếm kêu vù một tiếng rồi tự xoay tròn. Ánh kiếm lóe như chớp giật xé toạc bầu không, ngay sau đó là một tiếng trầm ***c vang lên, mũi kiếm sắc lạnh đã cắm ngập vào yết hầu kiếm sĩ kia. Hạ Thiên Thu trở ngược tay rút kiếm ra, máu từ cổ đối phương phun đầy mặt chàng, nhưng chàng cũng chẳng buồn lau, mà chỉ tiếp tục chạy như bay lên núi.
Hết lượt này đến lượt khác bị chặn đánh, mấy chục tên kiếm khách nối nhau xông ra. Hạ Thiên Thu không còn chút nội lực nào, chỉ dựa vào những kiếm chiêu tinh diệu của mình mà chống lại đối phương. Chàng tuy một thân một kiếm, nhưng cây Thanh Phong trường kiếm ấy cũng hệt như một con rồng bay lượn biến hóa trong tay, khi thì bóng kiếm khắp bốn phương, khi lại như cầu vồng ngang vầng nhật. Trong lúc sinh tử nguy cấp này, chàng không thể nương tay được, kiếm quang vung khỏi tay tất có kẻ phải ૮ɦếƭ. Không ít môn nhân của Xung Tiêu kiếm các đã phải bỏ mạng dưới lưỡi kiếm của chàng, xác ngổn ngang dưới đất.
Hạ Thiên Thu đứng trên vũng máu, toàn thân nhuộm đỏ một màu. Trong trận ác chiến ấy, trên vai, trên lưng chàng đã có bao nhiêu vết thương, rách da toác thịt, sâu lộ cốt. Nhưng dường như chàng không hề cảm thấy đau đớn, đôi mắt sáng rực quét nhìn một lượt những võ nhân đứng quanh, đánh mắt bốn phương, tai nghe tám hướng. Chàng thu một đường kiếm, ánh kiếm quét thành hình bán nguyệt, lập tức đẩy lui một tên kiếm khách đang xông tới. Chỉ giây sau, chàng lập tức biến chiêu, xoay tay ***, xuyên bụng một tên kiếm khách khác đang định tập kích từ sau lưng!
Khí phách không sợ sống ૮ɦếƭ, kiếm thuật xuất thần nhập quỷ, khiến cho đám võ nhân đứng quanh sợ hãi không dám xông tới, chỉ đứng vây tròn quanh chàng. Hạ Thiên Thu đứng giữa vòng vây, nhưng không hề sợ hãi, chàng đưa chân đứng tấn lưỡng nghi, tay phải hơi thu lại, rồi trong khoảnh khắc nhún chân nhảy lên, người kiếm tựa hòa thành một, giống như tên sắc rời khỏi dây cung, đánh thẳng vào một tên kiếm khách trước mặt!
Kiếm khách đó chỉ thấy một luồng hàn quang trước mắt, kinh hãi quên cả hoàn chiêu chống đỡ, mắt trân trân nhìn Hạ Thiên Thu bay vút đến trước mặt mình, chỉ có thể lùi nhanh lại phía sau. Đường kiếm ấy đã sắp đánh trúng giữa hai mày của kiếm khách đó, thì bỗng nhiên lại một tiếng nổ lớn núi chuyển đất rung, kiếm khách nọ trong lúc hốt hoảng đã tự mình giẫm đúng vào chỗ có thuốc pháo gài sẵn. Tiếng nổ chớp mắt khiến Hạ Thiên Thu văng xa hơn trượng, cây kiếm của đối thủ cũng bị gãy làm mấy đoạn, đầu kiếm cắm sâu vào tay phải Hạ Thiên Thu, vết thương rất rộng và sâu, có thể nhìn thấy cả xương trắng.
Cánh tay bị trọng thương khiến chàng không còn cầm chắc được kiếm, nhưng Hạ Thiên Thu không một chút chau mày. Tay trái chàng xé một mảnh vạt áo, quấn luôn cả cây trường kiếm vào tay. Dòng máu thuận theo mũi kiếm chảy xuống, chàng không hề kêu một tiếng, chỉ giây sau, cây trường kiếm trong tay lại xuất chiêu!
Ánh kiếm chớp lòe, như sao sa lửa bay! Tiếng kiếm ngân không dứt, như rồng xanh kêu mãi! Chàng phi thân xoay người nhảy lên, xuất chiêu nhanh đến nỗi khiến người ta chỉ thấy ánh kiếm trước mặt hòa vào nhau thành một khối, tựa hồ Hạ Thiên Thu từ một hóa thành mười người, có ba đầu sáu tay vậy. Trong bụi tuyết mịt mù, máu văng tứ phía, những chỗ ánh kiếm lướt qua, máu thịt lâm ly, ngay cả những bông tuyết còn đang bay lơ lửng chưa rơi xuống đất cũng bị nhuộm thành một màu đỏ máu, rồi mới rớt xuống.
Hạ Thiên Thu đầy thân máu me đã sắp xông được *** núi, bỗng nghe trên bậc đá tiếng vỗ tay thủng thẳng, không chậm không nhanh, tiếp ngay sau đó là một giọng nói có vẻ hơi già:
“Thật không hổ là cháu của Hạ Lăng Tiêu, quả cũng có vài phần tài nghệ.”
Hạ Thiên Thu đầy thân máu đỏ, cầm kiếm đứng yên, đôi mắt sáng quắc nhìn chăm chú đối phương, trầm giọng nói: “Thẩm Mộ Bạch, đây là oán cũ trong môn phái giữa ta với ông, không liên quan đến ai hết! Ông hãy thả Tùy cô nương ra, rồi hai chúng ta đánh một trận quyết tử!”
Thẩm Mộ Bạch đứng trên đỉnh núi, từ trên cao nhìn xuống Hạ Thiên Thu. “Tên tàn phế sắp ૮ɦếƭ kia, lão phu chỉ một chiêu cũng có thể đẩy ngươi vào chỗ ૮ɦếƭ. Tên nhãi ranh miệng còn hơi sữa, ngươi dựa vào cái gì để đối trận với lão phu?”
Hạ Thiên Thu nhếch miệng, cười nhạo nói: “Hóa ra hậu nhân của Thẩm Hoa Đình từng tự xưng là kiếm thuật vô song, lại chỉ có thể dựa vào nội lực để giành phần thắng thôi ư?”
Một lão giang hồ như Thẩm Mộ Bạch sao không nhận ra chiêu khích tướng của Hạ Thiên Thu? Nhưng câu nói ấy đã đánh trúng tim đen của ông ta, Thẩm Mộ Bạch lập tức lớn tiếng quát to: “Nhãi ranh vô tri, hôm nay lão phu sẽ cho ngươi được biết, thế nào là kiếm thuật chân chính của Xung Tiêu kiếm các!”
Chưa nói dứt câu, Thẩm Mộ Bạch đã rút từ bên lưng ra cây nhuyễn kiếm. Chỉ thấy tay phải vẩy nhẹ, cây nhuyễn kiếm được tiếp nội lực lập tức vươn thẳng, cứng như cây thương sắt. Thẩm Mộ Bạch hét to một tiếng, thân hình như chim ưng tung cánh lướt lên, phi thẳng xuống đầu Hạ Thiên Thu.
Hạ Thiên Thu lui nhanh một bước, tay phải vung ngang, chặn lại đường kiếm tấn công trên đầu mình, đồng thời tay trái chàng đưa lên, khóa chặt lấy bàn chân phải Thẩm Mộ Bạch phi tới. Thẩm Mộ Bạch thấy vậy định chém, nhưng Hạ Thiên Thu đã né người thấp xuống, vai phải xô mạnh, đúng vào giữa *** đối phương, lấy sức hất đối phương bật ra một bước.
Thẩm Mộ Bạch tức tối vung kiếm, Hạ Thiên Thu né người tránh, cố ý tạo ra một điểm sơ hở. Thẩm Mộ Bạch đâu có thể ngờ, đến lúc này, Hạ Thiên Thu còn có gan cố tình sơ hở, lập tức xoay cổ tay, vung kiếm chém tới. Miếng đòn ấy cơ hồ có thể khiến Hạ Thiên Thu cả tay lẫn kiếm đều bị chém rụng! Nhưng khi lưỡi kiếm của Thẩm Mộ Bạch tưởng chừng sắp chạm tới được *** của Hạ Thiên Thu, thì hai Ng'n t trên bàn tay trái của chàng đã đánh mạnh vào vai đối thủ, điểm trúng huyệt đạo của Thẩm Mộ Bạch. Thẩm Mộ Bạch chỉ thấy cánh tay tê dại, cây trường kiếm tuột khỏi tay rơi xuống đất!
“Khốn kiếp!”
Hổ thẹn hóa giận, Thẩm Mộ Bạch kêu to một câu, hai bàn tay dồn đủ mười thành công lực, hướng vào *** Hạ Thiên Thu, đánh mạnh!
Nhanh như cắt, một bóng người bỗng vụt tới như cánh nhạn vút qua bầu không, bay thẳng đến bên người Hạ Thiên Thu, thay chàng đỡ trọn một chưởng ấy!
Khoảnh khắc, Vân Hy như một con diều đứt dây, bay thẳng ra xa hơn một trượng, rơi mạnh xuống lối bậc đá. Cổ họng cô chợt tanh sặc, khóe miệng trào một ngụm máu tươi. Hạ Thiên Thu thấy vậy kinh ngạc, vội vàng chạy đến bên Vân Hy, đỡ lấy vai cô.
Vân Hy tay phải cầm thương, lấy hết sức đứng dậy. Ngẩng đầu nhìn thấy Hạ Thiên Thu đầy mình máu me, tưởng chừng không nhận ra nổi, hai hàng nước mắt cô đột nhiên lăn dài, nhưng chỉ giây sau, cô bỗng nhoẻn miệng, vẻ mừng vui vô hạn lộ rõ ra nét mặt. “May... may mắn là đã đến kịp... Thiếu chút nữa thì phải xuống địa phủ cứu huynh rồi...”
Thấy cô vừa khóc vừa cười, Hạ Thiên Thu chợt thấy trong lòng chua chát, nghẹn ngào nói: “Muội sao phải khổ sở như vậy...”
Câu nói ấy chính là câu mà cô muốn hỏi chàng. Vân Hy khẽ nói: “Huynh cũng vậy mà”, rồi tươi cười. “Chẳng phải huynh đã nói đó thôi, nợ ân tình giữa huynh và muội chẳng bao giờ tính toán cho hết được.”
Mưa tuyết mịt mù, bời bời rơi xuống trần thế, phủ lên mái tóc bạc trắng đã bị máu đỏ nhuộm thành màu hồng nhạt, không bao lâu, nó lại tan thành những giọt nước rơi xuống, trên khuôn mặt đầy vết máu của chàng, chảy thành một vệt nước mờ mờ. Hạ Thiên Thu cất tiếng cười lớn, quay sang nhìn Thẩm Mộ Bạch.
“Ông muốn Vân Tiêu cổ lâu, ông muốn ba phái hợp nhất, mang Pu't ra đây, ta viết cho ông là được!”
Nghe thấy câu ấy, Vân Hy hơi sững người, trong lòng không hiểu nổi, nghi hoặc liếc nhìn khuôn mặt còn đọng đầy những giọt máu của Hạ Thiên Thu. Nhưng Thẩm Mộ Bạch chỉ lạnh lùng nhìn, lạnh lùng nói: “Ngươi sắp phải ૮ɦếƭ rồi, dựa vào cái gì mà dám đòi điều kiện với lão phu?”
Hạ Thiên Thu liếc đôi mắt sáng ngời, không còn ôn tồn nho nhã như trước kia nữa, mà lộ rõ vẻ kiêu hùng dũng mãnh. “Thẩm Mộ Bạch, ngươi đừng tưởng Vân Tiêu cổ lâu là tượng đất để mặc cho ngươi muốn vê thì vê muốn nắn thì nắn. Nếu như không có ta đích thân thừa nhận, thì đệ tử của Vân Tiêu cổ lâu ta sẽ chiến đấu đến cùng, cho dù chỉ còn lại một người, cũng tuyệt nhiên không thỏa hiệp với ngươi đâu. Còn ngươi, không biết đã chuẩn bị sẵn sàng để gánh tội danh “giết hại minh hữu” chưa?”
Thẩm Mộ Bạch nghe câu ấy thì hơi giật mình, lời của Hạ Thiên Thu lần nữa đánh trúng tâm địa của ông ta: Ông ta có thể giết phăng một Hạ Thiên Thu mà thần không biết quỷ không hay, nhưng không thể diệt trừ hết cả mấy trăm đệ tử của Vân Tiêu cổ lâu được, nếu như ông ta thực sự làm việc lộ liễu như vậy, Lý Bá Phong nhất định sẽ không bỏ qua cho ông ta.
Suy nghĩ giây lát, Thẩm Mộ Bạch vuốt râu, nói: “Được, nếu như ngươi lập văn tự, nói rõ Vân Tiêu cổ lâu từ nay sẽ gia nhập vào Xung Tiêu kiếm phái, thì ta sẽ tạm tha cho mạng chó của hai ngươi!”
“Ngươi mới là...” Vân Hy vừa cất lời định cự tuyệt, nhưng đã bị Hạ Thiên Thu kéo tay. Cô cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy đôi mắt sáng trong của Hạ Thiên Thu thấp thoáng nét cười. Vân Hy lập tức ngừng lời, lặng lẽ nhìn Thẩm Mộ Bạch mang giấy Pu't vứt xuống trước mặt Hạ Thiên Thu.
Hạ Thiên Thu cởi dải vải buộc chặt cây trường kiếm trên tay phải của mình, định ra nhặt cây Pu't lên, nhưng vết thương khiến cho cánh tay phải của chàng không điều khiển nổi, ngay đến động tác giản đơn ấy cũng trở nên khó khăn. Vân Hy thấy vậy, nước mắt lại trào ra. Nếu không lầm tưởng rằng cô bị Thẩm Mộ Bạch bắt giữ thì chàng làm sao lại đơn thương độc mã xông tới núi Hợp Hư này làm gì, cũng làm sao bị thương đến nông nỗi như vậy...
“Tùy cô nương!” Hạ Thiên Thu bỗng nhiên cất giọng gọi nhỏ. “Phiền muội viết giùm, rồi ta điểm chỉ là được.”
Vân Hy buồn bã gật gật đầu, nhặt lấy giấy Pu't, nghe chàng đọc chậm rãi từng từ: “Ta, Hạ Thiên Thu, hôm nay lập văn tự làm bằng, đồng ý Vân Tiêu cổ lâu gia nhập Xung Tiêu kiếm phái. Giờ Thân, ngày lập đông, năm Canh Tuất.”
Nghe Hạ Thiên Thu đọc như vậy, Thẩm Mộ Bạch nét mặt lộ vẻ đắc ý. Đến khi Vân Hy viết xong rồi, Hạ Thiên Thu cầm tờ giấy thừa nhận ấy, nói với Thẩm Mộ Bạch: “Ngươi nên hiểu rằng, lời thừa nhận này chỉ có hiệu lực khi ta còn sống. Nếu như kết cục của ta không rõ ràng, thì mọi sự vụ ở Vân Tiêu cổ lâu đã có người lo thay cả rồi, một tờ giấy thừa nhận này, họ sẽ không bao giờ thèm đếm xỉa đến đâu.”
Thẩm Mộ Bạch không đợi được thêm nữa, nói: “Tha cho cái mạng quèn của ngươi thì đã làm sao! Mau điểm chỉ đi!”
“Sai rồi, là hai mạng đấy!” Hạ Thiên Thu trầm giọng nói. “Cô ấy ૮ɦếƭ, ta cũng sẽ ૮ɦếƭ.”
Đối với Thẩm Mộ Bạch, tính mạng của Hạ Thiên Thu và Tùy Vân Hy làm sao quan trọng bằng niềm mong mỏi bao nhiêu năm nay của ông ta? Hơn nữa, ông ta cũng từng hứa với Khương Hằng không giết Tùy Vân Hy. Vì vậy ông ta lập tức bằng lòng, nói: “Được, ta đảm bảo sẽ không hạ thủ với cô ta!”
Hạ Thiên Thu cười nhạt, rồi chấm tay vào máu, in dấu lên trên tờ giấy. Thẩm Mộ Bạch lập tức đoạt lấy tờ giấy đó từ tay chàng, cười vang một tiếng, rồi thực sự không cần để tâm đến sống ૮ɦếƭ của hai người Hạ, Tùy nữa, quay lưng dẫn theo đám đồ đệ đi xuống, rời khỏi núi Hợp Hư.
Thấy bọn chúng đi đã xa, Vân Hy vội kéo Hạ Thiên Thu, lo lắng nói: “Hạ đại ca, huynh thật sự bằng lòng việc ba phái hợp nhất ư?”
Hạ Thiên Thu hé môi cười nhẹ, trong nụ cười dường có nét ranh mãnh, chàng nói nhỏ: “Trước khi ta đến đây, đã để lại một bức thư cho A Chước, đem chức lâu chủ Vân Tiêu cổ lâu chuyển cho ông ta rồi, đồng thời cũng để lại tín vật chưởng môn là thanh Xung Tiêu kiếm, thời gian lạc khoản trong thư là giờ Mùi. Bây giờ, ta chẳng qua chỉ là một kẻ nhàn vân dã hạc, không còn thuộc môn phái nào hết, những chuyện hợp nhất ba phái gì đó, dù cho ta có điểm chỉ đồng ý thì cũng có tác dụng gì?”
Nghe câu ấy của chàng, Vân Hy bật cười thành tiếng. Thấy khóe mắt cô lệ còn chưa khô, mà đã chuyển khóc thành cười, Hạ Thiên Thu chỉ thấy trong lòng một cơn xao động, dường như muốn phải cười to mấy tiếng mới được. Nhưng khi chàng vừa định nhếch môi cười, thì lại thấy một luồng khí huyết cuộn lên trong ***, nhất thời thổ ra một ngụm máu tươi.
Qua trận huyết chiến vừa rồi, Hạ Thiên Thu gần như toàn thân không còn nguyên vẹn, tất cả chỉ dựa vào chân khí mới có thể chống đỡ được đến lúc này. Bây giờ thấy kẻ địch đã lui, khí lực của chàng tan hết, cả người tựa như mới được vớt từ bể máu lên, không thể động đậy được nữa. Thấy Hạ Thiên Thu bị trọng thương đến vậy, Vân Hy lập tức cõng chàng trên lưng, đem hết nội lực khinh công tu luyện được bấy lâu, chạy đi thật nhanh.
Bên tai nghe rõ hơi thở khó nhọc của Hạ Thiên Thu, Vân Hy có thể cảm nhận được mồ hôi lạnh của chàng đã thấm ướt cả lưng áo mình. Cô chỉ cần hơi cúi mắt xuống là đã có thể thấy được vết thương sâu đến lộ xương trên cánh tay Hạ Thiên Thu đang buông thõng trước *** mình. Máu thuận theo đó ngoằn ngoèo chảy xuống, chẳng mấy chốc đã nhuộm đỏ áo ngoài của cô. Cánh tay áo đã bị máu nhuộm đỏ, lại thêm gió lạnh thổi vào, tựa như được phủ một lớp sương giá.
Vân Hy quá đau đớn, nhất thời trong tim như bị dao khoét. Hai mắt cay sè, cô chỉ biết cắn chặt môi, không thốt một lời, mải miết chạy.
Còn Hạ Thiên Thu, khí lực toàn thân chàng tựa như đang cùng từng giọt máu chảy ra ngoài cơ thể. Suốt dọc đường trong khi được lắc lư cõng chạy, chàng chỉ thấy mệt mỏi đến cực độ, đến mở mắt cũng không còn đủ sức nữa. Bỗng nhiên, chàng cảm thấy trên cánh tay đang quàng trước cổ Vân Hy có thứ gì như những giọt băng lạnh rơi vào.
Hạ Thiên Thu cố hết sức mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn cô. Chỉ thấy nghiêng bên má khuôn mặt thanh tú thân quen, những giọt nước mắt đang lăn dài, theo gò má rơi xuống, rớt lên cánh tay mình.
Một giọt, hai giọt.
Những giọt lệ trào ra khỏi khóe mắt, rơi xuống cánh tay đầy máu và đất bụi của chàng, mang theo một luồng hơi ấm nóng bỏng, rồi lại rơi xuống cát bụi dưới chân.
Cảm giác băng lạnh lúc đầu bỗng nhiên trở thành nóng bỏng. Giọt lệ ấy tựa như bùng cháy lên, cháy trên tay, cháy đến độ khiến trái tim nóng rẫy, lửa ngùn ngụt bùng lên. Không biết là cảm xúc gì đang hóa phép, Hạ Thiên Thu chỉ thấy trong ***g *** một nỗi bức bối nén chặt, tựa hồ muốn đè nén cho tim phổi mình phải vỡ òa ra. Hạ Thiên Thu hé miệng, để mặc cho máu ứa bên môi, nói với giọng tắc nghẹn:
“Tùy cô nương... ta... có thể gọi muội là Vân Hy chứ...”
Vân Hy chỉ thấy trong cổ họng một luồng máu huyết trào lên, trái tim như bị ai P0'p nghẹt. Cô hé môi, nhưng không thốt ra được lời nào, chỉ gật đầu thật mạnh. Câu bằng lòng trộn đầy máu đỏ, tắc nghẹn nơi cổ họng.
Hai mươi chín tháng Chạp, ngày mai là tất niên. Ở tiểu trấn Xương Ninh, khắp phố phường đều chăng đèn kết hoa, hương vị ngày tết đã đầy đủ cả. Những người bán hàng nối nhau cất tiếng rao mời, từ ngoài đường lớn truyền vào tận trong ngõ, truyền tới căn nhà nhỏ ở phía đông thành.
Mấy ngày trước tuyết rơi liên tục, đến hôm nay mới ngừng. Trên cành mai trước sân tuyết trắng vẫn còn đè nặng, soi bóng những đóa mai màu vàng kim, tựa như bạch ngọc để bên những đóa kim hoa bằng vàng ròng vậy, đại tục đại nhã, lại có một ý vị riêng. Nhưng nếu nói đến hương vị thì hương mai đầy trong khu vườn này từ lâu đã ngát ra tận ngoài tường, bay vào tận song cửa gỗ của những nhà láng giềng xung quanh rồi.
Tuyết đọng trong sân vẫn còn chưa quét dọn, được ánh nắng đã lâu không thấy lộ diện soi vào, càng lộ rõ vẻ tinh khiết không tì vết. Ở giữa sân để một chiếc ghế dài nhỏ, một chàng trai tuấn tú hiền lành, đôi mắt sáng như sao với hàng lông mày kiếm đang ngồi trên ghế, sống lưng thẳng như cây Pu't. Sau lưng là một cô nương xinh đẹp, tay trái đang nâng mái tóc trắng như tuyết của chàng trai, tay phải cầm một chiếc lược gỗ, vô cùng cẩn thận lấy nước thủ ô đen ánh nhuộm lên.
“Vân Hy, đừng làm nữa.” Hạ Thiên Thu mỉm cười, nói nhỏ. “Hiếm có khi nào nắng ráo thế này, ra ngoài dạo đi, không cần phải vất vả vì ta nữa.”
Vân Hy nhẹ nhàng chải mượt mái tóc bạc cho chàng, lại nhuộm một lượt nước thủ ô, vừa chải vừa nói: “Lẽ nào chàng vẫn thực sự muốn đóng giả một vị đại tiên ư? Chàng có biết thím hàng xóm bên cạnh nhà, từ khi trông thấy mái tóc bạc của chàng, cứ vài ba hôm lại hỏi thiếp chàng có phải là hồ tiên chuyển thế không?”
Đã quen với nụ cười trên môi, giờ này nụ cười của chàng càng có vẻ vui thích hơn, Hạ Thiên Thu không ngăn được cười, hỏi: “Thế nàng nói thế nào?”
Vân Hy dừng tay nhuộm tóc cho Hạ Thiên Thu, cầm cây lược gỗ gõ gõ sống lược lên vai chàng, cười nói: “Thím ấy muốn mang con gà mái mẹ sang hối lộ cho đại tiên để xin ngài phù hộ cho con dâu thím ấy sinh được một đứa cháu trai bụ bẫm, chàng nói thiếp có dám nhận không?”
Nói đến đó, chợt tưởng tượng ra cảnh vị thiếu chủ kiếm thuật vô song của Vân Tiêu cổ lâu cải trang thành bộ dạng Quan Âm tống tử, Vân Hy không nhịn được bật cười rung cả hai vai, thiếu chút nữa thì không cầm nổi lược. Hạ Thiên Thu biết cô nhất định đang tưởng tượng lung tung, cũng không nói gì, chỉ để mặc cho cô cười đùa. Nghe thấy tiếng cười giòn tan trong trẻo như tiếng lục lạc sau lưng mình, Hạ Thiên Thu nhẹ nhàng hé môi cười, trong đôi mắt sáng ngời như những vì sao trên bầu trời đêm toát ra vẻ vui tươi, ấm áp.
Từ ngày lập đông xảy ra trận chiến ở núi Hợp Hư đến nay đã hơn ba tháng, nhưng cảnh tượng khi ấy vẫn rõ ràng như ở ngay trước mắt Vân Hy. Cô còn nhớ Hạ Thiên Thu đã đơn thương độc mã chạy đến núi Hợp Hư giữa trùng trùng mai phục, để bị thương đến nỗi giống hệt như vừa được vớt từ trong bể máu dưới địa ngục ra như thế nào. Cô còn nhớ trong khi tính mệnh như ngàn cân treo sợi tóc, nhưng để bảo vệ cô, chàng đã giả vờ ký văn tự chấp nhận ba phái hợp nhất để đánh lừa Thẩm Mộ Bạch ra sao. Cô còn nhớ mình đã cõng Hạ Thiên Thu trên lưng, cảm nhận được hơi thở khó khăn của chàng, cảm nhận được cái áo lạnh ngắt ướt đẫm máu của chàng, giống như một lớp sương giá lạnh buốt.
Trong buổi lập đông tuyết bay đầy trời ấy, thiếu chút nữa cô đã mất chàng, cô đã gọi to tên chàng hết lần này đến lần khác, không dám để cho chàng chìm vào hôn mê vì mất máu, mất nhiệt. Cô chạy nhanh từ trên núi Hợp Hư xuống, chạy vào trấn nhỏ gần đó nhất tìm A Chước, nhờ đó mới khó khăn lắm giữ lại được tính mạng cho chàng.
Sau đó, để âm mưu ba phái hợp nhất của Thẩm Mộ Bạch không thể thực hiện được, A Chước dù muôn vàn không muốn, nhưng cuối cùng cũng phải bằng lòng đảm nhiệm chức chưởng môn của Vân Tiêu cổ lâu. Vì lo rằng Thẩm Mộ Bạch sẽ hổ thẹn tức giận mà báo thù, A Chước đã đưa hai người Hạ Thiên Thu và Tùy Vân Hy đến một trấn nhỏ ở phương Bắc lánh xa những sóng gió trên giang hồ.
Ngày đi khỏi Vân Tiêu cổ lâu, Hạ Thiên Thu vẫn trọng thương chưa khỏi, ngồi trong xe ngựa, lặng lẽ ngắm nhìn môn phái mà mình đã bảo vệ suốt hơn mười năm qua, thu vào trong ánh mắt hình bóng của từng người một, khắc ghi trong lòng. Vào lúc Vân Hy chuẩn bị đánh xe đi, cô nghe thấy có những môn nhân đã chỉ chỉ trỏ trỏ về phía mình, nói thầm với nhau. Một câu “Vì một người con gái mà đến cả môn phái cũng không màng nữa” đã bị gió bấc căm căm thổi tới bên tai cô. Trong khoảnh khắc, cô rất muốn cất một tiếng cười thật to vì chàng.
Hạ Thiên Thu ơi là Hạ Thiên Thu, ba năm trước chàng vì an nguy của đệ tử lớn nhỏ trong Vân Tiêu cổ lâu mà ký vào tờ Thái Bình Ước, đã phải mang tiếng bị mắng chửi là bất trung bất hiếu, không còn mặt mũi nào nhìn sư tổ. Đến nay chàng lại vì bảo vệ cho Vân Tiêu cổ lâu, đem chức chưởng môn trao cho người ngoài, phải mang tiếng bị mắng chửi là tự tư tự lợi, làm nhục sư môn... Tất cả những gì chàng làm, có đáng không?
Lúc ấy, Vân Hy lớn tiếng thúc ngựa, đánh xe chạy đi thật nhanh, thoát khỏi nơi giang hồ loạn thế, gió tanh mưa máu ấy.
Sau đó, họ đến trấn Xương Ninh, tìm một nơi nhà dân ở phía đông thành làm chỗ ở. Vết thương của Hạ Thiên Thu dần tốt lên, nội lực võ công cũng dần dà khôi phục, hai người cũng có khi thỉnh thoảng đi vài đường quyền, cùng nhau tập vài chiêu thức trong sân, nhưng không phải là để khổ luyện công phu, mà chỉ là luyện rèn sức khỏe. Trong tiểu trấn yên ổn hòa bình này, võ nghệ trước nay không phải là thứ cần thiết.
Không có sự đối chọi loạn ly, không phải đen tất là trắng, không có tranh giành môn phái kẻ trá người gian, không có ân oán tình thù đến ૮ɦếƭ không hết, trong trấn nhỏ này chỉ có những người dân thường áo vải, làm mấy việc bán buôn lặt vặt kiếm kế sinh nhai, trồng rau nuôi gà lo toan để đủ một ngày ba bữa. Những ngày tháng thanh nhàn như vậy, đã từ rất lâu Vân Hy không cảm nhận được. Đến tận lúc này, cô mới hiểu, vì sao khi xưa Tôn Bồi Nguyên lại sung sướng hớn hở mà xông xáo lên Kỳ Sơn, để nói với phụ thân và sư thúc, Thái Bình Ước là một việc tốt vô cùng. Trong con mắt của các vị thúc bá đại thẩm ở trấn này, trước nay chưa từng có thứ gì là danh môn chính phái hay hắc đạo tà phái cả, họ chỉ biết rằng, ngoài những người đồ tể làm nghề mổ trâu mổ lợn ra, ai cầm đao kiếm cũng đều chẳng phải là người tốt. Ngay cả việc nhặt lấy một viên gạch đánh người ở ngoài đường cũng phải tống vào nhà lao ngồi. Họ không biết võ, không hiểu võ, nhưng lại rất hiểu biết về pháp luật, hiểu rõ quan phủ nha dịch là người bảo vệ cho họ được yên ổn làm ăn, đêm ngủ không phải lo lắng. Cái mà Thái Bình Ước bảo vệ, trước nay không phải là khoái ý trên giang hồ của võ nhân, mà là sự bình yên an lạc của những người bình dân áo vải này.
Thi thoảng, đi trên những con đường bình an yên tĩnh ở đây, Vân Hy lại lơ mơ nghi hoặc: Mong muốn được học võ nghệ mà mình từng tâm tâm niệm niệm khi còn nhỏ rốt cuộc là đúng hay sai? Học được võ nghệ đánh kẻ địch giành thắng lợi rồi, hoàn toàn không khiến cô trở nên sung sướng hơn, mà chỉ càng làm cô phải mang trên lưng một mối thù hận không bao giờ viết được ra hết. Còn những hương dân đến sức trói gà không chặt này lại sống rất tiêu diêu tự tại, ân oán khúc mắc lớn nhất với họ cũng chỉ là gà nhà hàng xóm lọt qua rào vào phá rau vườn nhà mình mà thôi.
“Học võ, nếu chẳng hại người, thì cũng hại mình.”
Rất nhiều năm trước, khi bắt gặp Hằng ca dạy võ nghệ cho Vân Hy, chú câm đã có ý ngăn cản và viết ra một câu như thế. Cho đến hôm nay, Vân Hy ngoảnh đầu nghĩ lại, mới nhận ra thâm ý trong đó. Hạ Thiên Thu khổ luyện võ công, vốn mong muốn có thể giữ gìn môn phái, bảo vệ môn nhân, nhưng rồi lại đẩy mình hết lần này đến lần khác vào nơi đầu sóng ngọn gió, thiếu chút nữa thì mất cả tính mạng. Còn Hằng ca khổ luyện võ công, vốn là muốn được an thân lập mệnh, báo thù rửa hận, nhưng lại đánh mất bản tâm của mình tự lúc nào không hay, từng bước đi vào con đường sai lầm, càng ngày càng lún sâu...
Suy nghĩ dần xa hơn, động tác tay của Vân Hy cũng dần chậm lại. Nhận thấy vẻ trầm ngâm của cô, Hạ Thiên Thu hơi nghiêng người ngước mắt lên nhìn. Chỉ thấy Vân Hy hai mắt lơ đãng xa xăm, tâm hồn như đang ở mãi nơi nào. Tâm tư của cô xưa nay vốn giản đơn, nhìn động tác dáng vẻ của cô, chàng cũng có thể đoán ra được vài phần. Hạ Thiên Thu cũng không giục giã, chỉ nhẹ nhàng cầm lấy cây lược trong tay cô, nhuộm hết lại mái tóc của mình. Tận đến khi đợi cô để ý trở lại, Hạ Thiên Thu mới cất cây lược vào tay áo, nhẹ nhàng hỏi: “Ra ngoài dạo một lát chứ?”
Sắc trời dần tối, nhưng đường phố vẫn rất sầm uất đông vui. Sắp tới trừ tịch, những người buôn bán đều tranh thủ bán hàng, hoa đăng đầy đường kết thành một dải màu sáng trưng, huy hoàng rực rỡ. Tiếng rao hàng hòa cùng tiếng hò hét uống R*ợ*u vỗ tay trong quán ăn, khiến phố phường vào buổi tối càng trở nên vô cùng náo nhiệt.
Hai người sánh vai dạo bước trên con đường nhỏ lát đá xanh, cắt ngang qua những con phố phồn hoa. Đám đông xung quanh vô cùng ồn ã, những câu cười nói thi thoảng lại lướt qua bên tai. Có những đoạn đường ngõ hẹp, Hạ Thiên Thu lại tiến bước đi trước Vân Hy, giúp cô chen vào làn sóng người đang xô tới. Còn Vân Hy thì cúi mặt, không muốn nhìn những dãy hoa đăng lung linh đầy hai bên đường, không muốn nhìn những màu sắc êm đềm ấm áp ấy.
Bỗng nhiên, đang đi trước Vân Hy, Hạ Thiên Thu chợt dừng bước. Vân Hy dõi theo ánh mắt của chàng mà nhìn, chỉ thấy Hạ Thiên Thu đang đứng trước một hàng bán hoa đăng. Hàng bán đèn ấy dùng ba cây gậy trúc dựng thành một giá dài, treo đầy các loại hoa đăng đủ màu đủ vẻ. Có đèn con thỏ tròn trịa với đôi mắt hồng, có đèn hoa sen với những cánh hoa nở xòe tươi thắm, lại có cả những cây đèn cung đình vẽ hình mỹ nhân phong nhã, tám mặt lung linh. Thấy có khách dừng chân, người bán đèn đon đả chào mời: “Xin mời công tử, đèn nhà tôi vừa bền vừa đẹp, giá cả cũng phải chăng, công tử chọn cho cô nương một chiếc đi.”
Hạ Thiên Thu cười chào đáp lễ, nhưng không để ý đến công việc làm ăn của ông ta, quay sang nhìn Vân Hy đang đứng bên. Chỉ thấy cô đứng lặng ngắm nhìn dãy hoa đăng lung linh đầy trước mắt, ánh lửa sáng trưng ấm áp soi vào hai mắt cô, soi đến cay sè.
Vân Hy từng vô cùng thích đèn hoa đăng. Ngày đông giá tuyết rơi ấy, những chiếc ***g đèn hoa đăng đỏ rực rỡ đã soi rọi cho Hằng ca và cô nằm cuộn trong tuyết lạnh, trao cho hai người hơi ấm nhỏ nhoi để vượt qua những ngày lạnh giá khổ sở. Sau đó về theo chú câm, ông lại dạy Vân Hy dán đèn, vẽ đèn, mỗi khi đến dịp Nguyên tiêu, Thất tịch, chú câm lại mỗi tay dắt theo một đứa, dẫn bọn họ cùng lên phố bán đèn. Bày hàng xong rồi, Vân Hy lại giúp ông rao mời khách mua, và chú câm lúc nào cũng giữ lại một chiếc đèn con thỏ nho nhỏ cho Vân Hy, để Vân Hy cầm đèn soi đường cho họ cùng về nhà...
Những ngày đó dù là thanh bần, nhưng ngày nào cũng tràn ngập tiếng cười, tựa như đang ở trong một giấc mơ đẹp đẽ và ấm áp. Nhưng vào một đêm của ba năm về trước, bí mật mà chú câm khổ sở giữ gìn suốt tám năm trời cuối cùng đã bị bại lộ. Bao nhiêu niềm vui gia đình, bao nhiêu ân tình dưỡng dục, chỉ trong phút chốc đã tan như bọt nước sương sa. Điều mà Vân Hy vẫn chưa thể hiểu nổi, đó là với chú câm, cô yêu kính nhiều hơn, hay là oán hận nhiều hơn? Cô chỉ biết trốn đi thật xa khỏi nơi ấy, cho là làm như vậy có thể thoát khỏi nỗi khổ sở âm thầm hận không được, yêu không xong, muôn nỗi rối bời ấy. Nhưng từ đó trở đi, Vân Hy bắt đầu trở nên oán hận hoa đăng, mỗi khi trông thấy chúng, cô liền cảm thấy cái gai đâm nhói trong lòng mình lại bắt đầu cựa quậy.
Cho đến hôm nay, Vân Hy cuối cùng đã thấu hiểu được câu nói của chú câm khi ấy, thấu hiểu được những khổ tâm trong lòng ông, nhưng rồi cái ông có được lại là cái ૮ɦếƭ được báo trước. Vào một ngày ba năm trước, ông đã bị đứa con mà chính tay ông nuôi dạy lớn khôn, đâm một thương xuyên cổ, và đi vào giấc ngủ ngàn năm trong biển lửa...
“Cho dù ông ấy không còn nữa, nhưng trong lòng nàng, kết cục ấy vẫn chưa bao giờ phai nhạt. Vân Hy, trốn tránh xưa nay chưa bao giờ là cách làm đúng đắn, nàng càng trốn đi xa, vết thương sẽ càng sâu. Ta nhớ nàng từng nói, nàng có giữ lại một thẻ tre dùng để dán đèn ***g, suốt từ bấy đến giờ vẫn không nỡ vứt bỏ...”
Bên tai Vân Hy văng vẳng một giọng nói ôn tồn ấm áp, kéo cô ra khỏi những câu chuyện năm xưa. Cô ngước nhìn lên, đó là một đôi mắt ấm áp như ngọc, sáng rực như sao. Người ấy nói nhỏ, nhưng rất khẩn khoản:
“Vân Hy, nàng dán cho ta một chiếc đèn ***g, có được không?”
Nhìn ánh mắt sáng ngời của Hạ Thiên Thu, Vân Hy lặng lẽ hồi lâu, chậm rãi lấy từ tay áo ra thẻ tre đã giữ suốt hơn ba năm qua. Thẻ tre dài chưa quá một thốn, nhưng là cột trụ chính để giữ cho cả cây đèn ***g rực rỡ. Cô đứng im hồi lâu, cuối cùng nhè nhẹ gật đầu, nghẹn ngào nói:
“Tay không quen nữa, sợ là không dán nổi...”
“Nhớ là được rồi.”
Chàng đi bên cô, xuyên qua những ngõ phố, mua nan tre, hồ dán, mua dây buộc sợi bông, mua giấy mực Pu't nghiên, mua kéo và nến, đầy đủ tất cả những vật liệu để dán đèn.
Gió đêm thổi qua, làm dòng sông lăn tăn gợn sóng. Một vầng trăng cuối tháng như dải lông mày cực nhỏ treo lơ lửng trên bầu trời, soi bóng xuống mặt nước, chập chờn theo làn sóng rung rinh.
Cây cầu đá như một dải cầu vồng, bắc ngang con sông nhỏ, Vân Hy ngồi bên bờ sông cách chân cầu không xa, cúi đầu chăm chú dán ***g đèn. Năm Ng'n t thon dài cẩn thận nhuộm màu cho những tờ giấy xuyến, dán lên những nan tre đã uốn cong, rồi lại miết thật kỹ cho mặt giấy phẳng phiu... Động tác của cô vô cùng nhẹ nhàng, tựa như cây đèn đang được vẽ thành hình bởi bàn tay của cô không phải là những cây đèn hoa đăng bình thường mà là một thứ báu vật gì vậy.
Hạ Thiên Thu lặng lẽ ngắm nhìn thần thái chăm chú ấy của cô, khóe miệng hơi mỉm cười, vẽ nên một vẻ mặt tươi tắn bình an. Rồi chàng lấy từ tay áo ra một cây sáo ngọc, kề lên môi. Khúc nhạc du dương uyển chuyển tuôn tràn, những âm thanh linh diệu, ấm áp dịu dàng, có lúc như hàn mai ánh tuyết, lúc lại như mưa xối ba tiêu, thầm giấu mấy phần tình tứ, mấy phần quyến luyến.
Tiếng sáo ngọc du dương, bay qua dòng sông nhỏ, bay lên tận vầng trăng và những vì sao. Hạ Thiên Thu không nói câu nào, chỉ đem tiếng sáo ra làm bạn với Vân Hy, làm bạn với những hồi ức xa xưa của cô, đem bao nhiêu yêu hận rối bời, bao nhiêu hoài niệm và day dứt, cùng hòa cả vào chiếc đèn nhỏ trong tay cô.
“Xưa ta đã tạo bao ác nghiệp. Đều vì vô thủy, tham sân si. Từ thân, miệng, ý phát sinh ra. Hết thảy ta nay đều sám hối... Thiếp từng trông thấy chú câm viết câu ấy, ông viết mà bàn tay run rẩy, khiến cho chữ viết vốn rất đẹp thành như quỷ vẽ bùa...”
Cuối cùng cô cũng cất lời nói, đem câu chuyện chất chứa trong lòng mình nhiều năm qua, nhất nhất kể lại cho Hạ Thiên Thu nghe.
“Chính ông ấy đã dẫn Triệu Hãn lên Kỳ Sơn, khiến cho ba mươi bảy mạng người của Tùy gia thương phải ૮ɦếƭ oan. Nhưng cũng chính ông ấy đã quỳ xuống cầu xin cứu mạng cho thiếp và Hằng ca thoát khỏi lưỡi đao đồ tể của Triệu Hãn...”
Chiếc ***g đèn giấy trong tay đã dần thành hình, những cánh hoa lớp lớp chồng lên nhau - là một đóa hoa sen đang nở rộ.
“... Ông ấy đã tự hủy hoại khuôn mặt mình, giả vờ bị câm, ông ấy dạy thiếp học sách viết chữ, dạy thiếp biết xử thế làm người, ơn dưỡng dục tám năm trời, thiếp không bao giờ dám quên một chút nào. Nhưng, so với báo đáp ơn nghĩa, thì thù hận lại đến dễ dàng hơn rất nhiều, cũng mạnh mẽ hơn rất nhiều.”
“... Hạ đại ca, giống như chàng đã nói vậy, trốn tránh rất dễ, nhưng càng trốn đi xa, vết thương sẽ càng sâu.”
“Thiếp... thiếp rất hối hận. Nếu như khi ấy thiếp không vứt bỏ lại chú câm mà đi, thì có lẽ ông ấy đã không phải ૮ɦếƭ...”
Một giọt nước mắt rơi xuống cánh hoa sen, mực màu nhòe đi, thiếu chút nữa thì khiến cho giấy dán bong ra. Vân Hy vội vàng lấy tay áo thấm hết nước, nhưng cô chỉ mới hơi nghiêng đầu, đã lại có bao nhiêu giọt nước mắt khác rơi xuống, lách tách nhỏ vào cánh hoa sen.
Tiếng sáo chợt ngưng bặt. Hạ Thiên Thu thở dài một tiếng, ôm lấy vai Vân Hy, để cô gục vào *** mình, khóc nức nở.
Mảnh trăng cong như lông mày, ánh sao thưa thớt, rơi xuống mặt nước mênh ௱ô**.
Đợi Vân Hy khóc đủ rồi, Hạ Thiên Thu nâng đóa hoa sen lên, lấy đá đánh lửa châm vào ruột nến. Ánh nến chập chờn tỏa sáng qua những cánh hoa sen. Chàng cầm cây đèn hoa đăng đặt vào tay cô, nói nhỏ: “Nếu như hối hận thì cứ nói ra. Hối hận dù có muộn cũng còn hơn không bao giờ nói.”
Vân Hy đưa tay nhận lấy cây đèn, hai bàn tay khum thành hình bán nguyệt, cô ôm nó vào *** mình đầy âu yếm. Ánh nến chập chờn trong gió, cánh hoa khi mờ khi tỏ, màu sắc lúc đậm lúc nhạt, tỏa ra thứ ánh sáng ấm áp trong đêm.
“Tôn Bồi Nguyên, Tùy gia không oán hận chú...”
Vân Hy thành tâm bưng cây đèn, bước lại gần mép nước, nói lớn câu nói đã nén chặt trong lòng mình ba năm qua.
“... Đa tạ chú!”
Nói xong, cô buông tay. Cây đèn hoa sen nho nhỏ, chở theo ánh nến, chở theo những thương nhớ và khoan dung, trôi xuôi dòng nước biếc.
Cây đèn di động, theo dòng nước cuồn cuộn cứ trôi đi xa dần.
Hạ Thiên Thu nhắm mắt, chắp hai tay lại. Vân Hy nhìn theo cây đèn trôi mãi xa xa, tận đến khi không còn trông thấy nó đâu nữa mới quay lại nhìn Hạ Thiên Thu, hỏi nhỏ: “Chàng cũng cầu nguyện?”
Hạ Thiên Thu chỉ cười không nói gì. Hai người vai kề vai trở về nhà mình ở phía đông thành, bước vào trong sân. Lúc Vân Hy từ biệt trở về phòng mình, Hạ Thiên Thu bỗng nhiên cất lời gọi cô:
“Nếu như hôm nào mà nàng không giúp ta nhuộm tóc nữa, thì lời cầu nguyện ấy của ta sẽ hoàn thành được một nửa.”
Nói xong, chàng lại bảo một câu: “Nghỉ sớm đi”, rồi bước vào phòng, đóng cửa lại, chỉ để một mình Vân Hy đứng ngoài sân. Nhìn cây mai dưới trời mưa tuyết, cô hơi sững lại giây lát, cuối cùng cũng hiểu thâm ý trong lời nói của chàng, bất chợt nóng bừng hai má.
“Mong có được một người, đầu bạc chẳng xa nhau.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc