Trăng Sáng Cố Hương - Chương 07

Tác giả: Lại nhĩ

Gặp Lại
Trong rừng đêm, thấp thoáng ánh lửa, có tiếng bước chân vội vã dần tiến đến gần. Tùy Vân Hy cắn chặt hai hàm răng, kéo mạnh Lạc Tử Tuyền đang hồn bay phách lạc, đi xuyên vào giữa rừng rậm.
Khi nãy thấy Khương Hằng đã lộ rõ sát ý, Vân Hy rất hiểu, tính y xưa nay đã nói là làm. Chỉ vì trước mắt còn ngại là có mặt cô nên chưa xuống tay với Lạc Tử Tuyền, nhưng không đảm bảo rằng sau này sẽ không nhân cơ hội mà ra tay và tạo hiện trường giả để che đậy. Để bảo vệ cho Lạc Tử Tuyền, cô không còn cách nào khác phải chia đường chạy trốn khỏi Khương Hằng, theo hướng khác tiến vào rừng sâu.
Với cái ૮ɦếƭ của chú câm, tuy trong lòng Vân Hy thấy bất nhẫn, nhưng cô cũng hiểu, Hằng ca mang trong mình mối hận sâu như bể, món nợ mạng này không thể nói bỏ qua là bỏ qua được. Y tuy hạ thủ tàn ác, nhưng về tình vẫn có thể tha thứ. Nhưng Trương Văn Thư kia với Khương Hằng là chỗ đồng đội, từ khi hai người gia nhập Thương Thiên đến nay, gọi nhau huynh đệ đã hơn ba năm, vậy mà Hằng ca có thể bỏ qua cả tình bằng hữu, coi tính mạng của đồng đội như cỏ rác, điều ấy khiến cô kinh hãi không nói nên lời. Đúng như Khương Hằng đã nói đi nói lại nhiều lần, trên đời này, y chỉ tin có hai người là cô và chính bản thân mình. Còn người ngoài, dù cho thường ngày có cùng xông pha trận mạc, vào sống ra ૮ɦếƭ, thì với Khương Hằng, y cũng chưa từng đặt niềm tin ở họ bao giờ. Tình nghĩa đồng đội gì đi nữa thì cũng có thể vứt bỏ như đôi dép rách.
Nhưng tất cả những điều này, cô vẫn chưa bao giờ nhận ra. Cô thậm chí còn không biết, rốt cuộc là từ khi nào, Hằng ca đã trở nên cố chấp như vậy…
Trong đầu rối bời suy nghĩ, lòng như tơ vò, Tùy Vân Hy kéo Lạc Tử Tuyền chạy mải miết. Lạc Tử Tuyền đến giờ vẫn như chìm trong cơn ác mộng huynh trưởng bị giết chưa thể tỉnh lại được, chỉ biết để mặc cho Tùy Vân Hy kéo đi, dúi dụi chạy về phía trước. Cây cỏ trong rừng mọc ngang dọc chằng chịt, những rễ cây trồi lên ngáng chân Lạc Tử Tuyền, khiến cô loạng choạng vấp ngã sóng soài ra đất.
Vân Hy hốt hoảng quay lại, cô đưa mắt nhìn, cách phía sau vài trượng, ánh lửa xuyên qua cây rừng, khiến cho lớp lớp bóng cây thoắt ẩn thoắt hiện. Sự việc gấp gáp, Vân Hy cúi xuống, vung tay tát mạnh một cái vào má Lạc Tử Tuyền.
“Này, muốn ngây muốn dại thì đợi đến khi thoát khỏi cửa ải này đã! Chẳng lẽ muội muốn để cho người của Thái Bình minh bắt được, dùng muội uy hiếp phụ thân muội ư?” Vân Hy nghiêm mặt trách mắng.
Cái tát ấy quả nhiên công hiệu, hai mắt thất thần của Lạc Tử Tuyền dần dần đã lấy lại được thần thái. Cô uất hận nhìn Tùy Vân Hy không biết là đang nguyền rủa Tùy Vân Hy hung ác hay là cảm tạ cô đã cứu mạng mình. Thiếu nữ mười sáu tuổi vốn rất ngây thơ tốt bụng ấy, chính mắt trông thấy huynh trưởng trong nhà bị nam nhân mà cô thầm ngưỡng mộ giết hại, cô gái lần đầu phải nếm mùi “phản bội”, trong mắt ầng ậc nước. Sau giây phút lặng im, cô bỗng nhiên túm ngay laayst ya của Vân Hy, cắn mạnh một nhát đau điếng. Những giọt nước mắt long lanh lăn xuống má, rơi lên cánh tay của Vân Hy, nóng bỏng.
Tay liền tim, vết đau trên tay nhói vào tận tâm can, nhưng không khiến Vân Hy biến sắc. Song giọt nước mắt nóng bỏng ấy lại tựa như giọt sắt nóng vừa nung chảy, làm bỏng rát ***, bỏng rát đến tận đáy lòng cô. Vân Hy nhíu đôi mày thanh tú, lặng lẽ thở dài. Đợi đến khi cô nương mà cô coi như tiểu muội ấy cắn đủ rồi, cắn mệt rồi, cô mới vỗ lên vai cô bé, chậm rãi nói: “Đi thôi!”
Lạc Tử Tuyền không nói không rằng, theo Tùy Vân Hy chạy nhanh ra ngoài rừng. Hai thiếu nữ chạy nhanh liên tục hơn nửa canh giờ, xuyên qua khu rừng lầy lội, thì thấy một thôn xóm phía xa xa, thấp thoáng có ánh lửa sáng. Trong khi tiếng bước chân của đám quân lính đang đuổi theo càng lúc càng gần hơn. Ánh lửa thấp thoáng xlá tan màn đêm, dần tiến gần đến phía hai người. Vân Hy liếc nhìn Lạc Tử Tuyền, bỗng nhiên đưa tay giật cái áo ngoài màu phấn nhạt cô bé đang mặc ra, lại lấy áo bào ngắn của mình đưa cho Tử Tuyền.
“Vào trong thôn rồi, lập tức thay tên đổi họ, nói là dân nạn gặp lũ lụt.” Vân Hy dặn nhỏ. “Thái Bình minh không giống như quân triều đình, những đệ tử danh môn chính phái ấy tuyệt không đến nỗi ỷ mạnh hiếp yếu đâu. Huống chi bọn họ cũng chưa từng gặp mặt muội bao giờ,càng không có quyền lục soát dân trong trấn. Muội không biết võ công, chỉ cần vào trong thôn trấn rồi, cải trang làm một thôn dân bình thường, nhất định có thể lẩn trong đám đông qua cửa ải được.”
Vừa nói, cô vừa mặc vào người xái áo ngoài của Lạc Tử Tuyền, nói thêm mấy tiếng “Hãy tự lo liệu” rồi đưa tay đẩy mạnh Lạc Tử Tuyền về hướng đi vào thôn, còn mình thì đeo cây thương bạc quay lưng chạy về phía ánh lửa đang rừng rực cháy sáng nhất.
Lạc Tử Tuyền đứng lặng nhìn theo bóng Tùy Vân Hy chạy đi, khuôn mặt trắng trẻo như ngọc đã bị nước mắt làm cho nhem nhuốc tự khi nào. Giây sau, cô uất ức giậm mạnh chân, rồi cuối cùng quay người, chạy về phía làng xóm le lói ánh đèn.
Quân đuổi theo cũng dần tới nơi, ánh đuốc lửa nhảy nhót. Trong ranh giới giữa sáng và tối ấy, một bóng người mờ mờ vun vút lao xuyên qua rừng rậm, thu hút ánh nhìn của vô số võ nhân Thái Bình minh, khiến chúng lập tức đuổi theo. Còn phía con đường đi về hướng xóm làng kia thì lại một lần nữa rơi vào màn đêm đen tĩnh mịch.
Thấy đã đạt được mục đích, Tùy Vân Hy lập tức tung mình phi thân đi nhẹ nhàng như én, chỉ thấy màu áo trắng như con thoi vun vút xuyên qua cây rừng. Nhưng đám quân đuổi theo ấy cũng chẳng phải kẻ tầm thường, mà chính là những võ nhân chính đạo đã khổ luyện nhiều năm, há lại có thể dễ dàng đối phó? Chúng cũng nhún chân thi triển khinh công, sải bước trên không, giây lát đã đuổi kịp tới nơi.
Tiếng gió vù vù bên tai, Vân Hy biết quân truy đuổi đã áp sát tới nơi, cô lập tức xoay lưng, vung trường thương lên, sải bước hạ thấp người xuống, tay phải từ phía sau đưa mạnh lên trên đồng thời dồn vào đó tám thành công lực, ra chiêu Hàn Sơn Cô Chiếu, khiến cây thương bạc như một con rồng bay lên khỏi mặt nước, làm quẫy tung một luồng kình lực lớn, khiến bụi đất mịt mù, lá rụng xào xạc. Trông thấy chiêu ra đòn dữ dằn ấy, đám võ nhân kia cũng không dám chống đỡ, lập tức lui lại phía sau một bước, tránh đường tấn công của mũi thương nhọn, rồi ai nấy đều vung trường kiếm, vun vút những ánh sáng lạnh băng dưới ánh trăng bạc, cùng đâm dồn lại phía Vân Hy.
Vân Hy xoay tay trái, vận kình lực nén xuống, cây thương bạc lập tức bật ngược trở lại, vừa vặn chặn đứng những mũi kiếm. Cô lập tức vận nội công, hai tay mới vừa vung lên đã thấy cây thương bạc trong tay lắc mạnh, những lưỡ kiếm vừa nhẹ vừa mỏng kia sao có thể địch nổi cán thương vừa cứng vừa nặng, lập tức bị chấn động phát ra tiếng choang choang, cùng với đó, lưỡi kiếm gãy làm đôi. Nhân lúc đối phương bị gãy kiếm, mất đà, mũi tương của Vân Hy lập tức hạ thấp, đam mạnh vào đầu gối một tên để phá hủy hoàn toàn sức chiến đấu của hắn. Chỉ thấ võ nhân ấy khựng chân, ngã quỵ xuống.
Cùng lsc ấy lại có hai võ nhân khác xông lên, ánh mắt Vân Hy đã quét tới, cô lập tức cầm ngang cây thương xoay cán lại. Cô múa tít cây thương bạc trong tay, những đường thương dày kín đến gió cũng không lọt. Đối thủ nhất thời không có cách nào đánh thẳng phía chính diện được. Vân Hy nhấc cao chân phải, hất mạnh bàn chân đầy cát về phía kẻ kia, rồi nhân giây lát hắn không nhìn thấy gì, cô lại hạ thấp mũi thương đâm vào đầu gối hắn. Liên tục hạ ngã hai người, Vân Hy lại nhanh chóng quỳ mọto gối xuống đất, giơ cao hai tay cầm ngang cây thương, đỡ đường kiếm đang bổ thẳng từ trên xuống của một kẻ khác. Lưỡi kiếm của kẻ đó vừa mỏng vừa sắc, vậy mà khi va chạm với cán thương nó cũng không hề bị uốn cong. Vân Hy bị đường kiếm đó làm chấn động khiến cho hổ khẩu tê dại, không dám dùng nội lực chống lại nữa, chỉ lăn tròn dưới đất, vừa tránh chiêu kiếm của đối phương vừa xoay người đứng thẳng lên, rồi đạp một chân lên cành cây lấy đà, cả người và thương như một mũi tên lao thẳng về phía đối phương.
Chiêu cấp bách đã tung ra, nhưng đúng lúc ấy, Vân Hy bỗng nhiên liếc thấy võ nhân ấy mặc áo lam Pu'i tóc, đúng lối ăn mặc của võ nhân Vân Tiêu cổ lâu. Cô lập tức vung hai tay lên, đổi chiều mũi thương ngay giữa không trung, chỉ cho cán thương đâm tới, tuy rằng nó đâm rất mạnh vào giữa *** kẻ kia, nhưng sẽ không khiến y bị tử mạng. Kẻ đó bị cán thương đánh vào *** bật lui lại mấy bước, khiến Vân Hy có cơ hội tạm dừng nghỉ giây lát. Cũng không phải là kẻ hiếu chiến, Vân Hy đang định tung mình phóng đi, nhưng trong khoảnh khắc, chợt cô thấy đầu óc mình ù đi.
Trước mắt cô trời đất như xoay chuyển, tầm mắt bỗng nhiên bị bẻ cong, trở nên mờ mịt. Tiếng ù ù trong đầu như có hàng ngàn hàng vạn người đang nói thầm bên tai cô. Hai bên huyệt thái dương giật giật rất mạnh, đầu như bị dây sắt thít chặt vô cùng đau đớn. Vân Hy không kịp nghĩ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ còn biết xắn chặt răng,đề khí trốn chạy khỏi nơi ấy.
Mải miết chạy như điên, nhưng cô không còn phân biệt được mình đang chạy theo hướng nào, rừng rậm trước mặt lắc lư lay động, thành những bóng đen chồng lẫn lên nhau. Trong tai cô ngoài tiếng kêu ù ù ra chẳng còn nghe thấy âm thanh gì nữa. Cảm thấy mình đang dần mê đi không nhận biết được gì, Vân Hy giơ bàn tay phải, nắm chặt lấy đầu mũi thương, để mặc cho mũi thương sắc lẹm cứa vào ***, máu lập tức chảy ra không ngừng. Mượn cái đau để lấy lại tinh thần tỉnh táo, nhưng Vân Hy cũng biết trạng thái này không thể duy trì được bao lâu. Cô ngước mắt lên nhìn, thấy phía trước có một cây cổ thụ cao dường chạm mây, bèn dồn hết khí lực còn lại, nhảy lên đó, ẩn mình vào đám lá rậm rạp.
Giấu mình trong vòm lá, nhưng cảm giác mê mệt vẫn càng lúc càng nặng, thiếu chút nữa đã khiến cô ngã từ trên cây xuống.Vân Hy đưa bàn tay phả bị thương bấu chắc vào cành cây. Vỏ cây cổ thụ xù xì thô ráp chà sát vào lòng bàn tay cô, khiến máu càng bật ra nhiều hơn, nhưng Vân Hy không thèm rụt lại,càng dồn thêm lực vào tay, để cảm giác đau đớn giúp mình chống đỡ khỏi bị ngã gục.
Đúng lúc ấy, lại có mấy võ nhân, trong đoa có cả môn nhân của Vân Tiêu cổ lâu đã truy đuổi đến nơi. Bọn chúng tay lăm lăm lăm đao kiếm sục sạo khắp nơi,dần dà đến gần cây cổ thụ mà Tùy Vân Hy đang ẩn mình ở trên. Nhưng với Vân Hy mà nói, giờ đây cổz chỉ thấy cơn đau đầu không thể chiuj đựng nổi, tựa như có hàng ngàn hàng vạn con sâu con kiến đang cắn xé ở trong, ăn dần dần từng ít một ý thức của cô. Chưa cần nói đếnnghĩ cách nào để thoát khỏi cơn nguy khốn, mà chỉ cần cố gắng để giữ sao cho mình không bị rơi khỏi cây đã khiến cô phải dùng tất cả khí lực của mình rồi.
Mồ hôi lạnh túa ra chảy lăn hai bên má, làm hai bên tóc mai và những sợi tóc phất phơ trước trán ướt đẫm, sắc mặt bợt bạt, Vân Hy chỉ có thể thu bàn tay phải lại,dồn lực ấn mạnh thêm lên nó, để nhờ cơn đau của vết thương duy trì giúp mình chút tinh thần minh mẫn còn lại. Nhưng đầu óc cứ dần mê đi,Vân Hy hoàn toàn không biết rằng, dòng máu đỏ đầm đìa trên bàn tay mình đã thuận theo cành cây lặng lẽ nhỏ xuống phía dưới, đọng lại trên chiếc lá khô dở, rổi từ từ chảy đến đầu lá, ngưng thành một giọt máu đặc, uốn cong cả chiếc lá đã không còn mềm nữa…
Giọt máu đỏ tanh, cuối cùng lặng lẽ rơi xuống.
Một võ nhân đứng dưới gốc cây, và giọt máu ấy rơi đúng vào bên má y.
Chợt thấy ấm nóng bên má như có giọt nước mắt rơi vào, kẻ ấy hơi sững người trong giây lát, rồi nhanh chóng hiểu ra tình cảnh của kẻ đang ẩn nấp. Chỉ thấy võ nhân ấy mặt không biến sắc lặng lẽ.chùi vết máu trên mặt, rồi bước lên đứng chắn trước cây cổ thụ, nói to: “Tên phỉ kia chắc đã trốn vào rừng sâu rồi,các ngươi cứ tiếp tục tiếp tục tiến về phía tây tìm kiếm đi.”
Mấy kẻ võ nhân ở xung quanh đều vâng dạ, rồi tuân theo mệnh lệnh chạy vào rừng sâu. Không bao lâu, bọn chúng đã mất dạng trong rừng đêm tăm tối. Trông thấy ánh đuốc lửa đã xa dần, võ nhân ấy mới qua người, ngẩng đầu nhìn lên cây cổ thụ cao chọc trời.
Gió đêm lất phất, những chiếc lá cây đu đưa nhè nhẹ. Xuyên qua kẽ lá, ánh trăng lặng lẽ lan tỏa khắp rừng, soi lên thân hình cao dỏng của võ nhân. Chỉ thấy y khuôn mặt khôi ngô, mày dài như kiếm, mắt sáng như sao, đôi đồng tử phản chiếu ánh trăng vằng vặc, nhưng không hề có chút gì hung bạo dữ dằn, ngược lại lại bộc lộ nét ôn nhu hòa nhã. Y hơi nhếch miệng,rồi nở một nụ cười nhẹ, cất giọng ôn tồn nhân hậu, bốn nhỏ:
“Vị bằng hữu trên cây, mạn đông đã yên ắng rồi, nếu như tin được tại hạ thì mau chóng theo hướng đông mà rời khỏi đây đi.”
Mây bảng lảng, trăng như sương mờ, rải trên gương mặt tuấn tú của y, và rải cả trên cây bội kiếm bên lưng y. Cây trường kiếm lưỡi xanh ấy, lưỡi kiếm mỏng như cánh ve, hơi kiếm lạnh căm, hàn quang buốt giá, chính là thứ binh khí thần kì của Vân Tiêu cổ lâu - Xung Tiêu kiếm. Hóa ra, thanh niên tuấn tú nho nhã ấy chính là chưởng môn nhân trẻ tuổi của Vân Tiêu cổ lâu - Hạ Thiên Thu.
Bản thân là một thành viên của Thái Bình minh, mấy hôm trước, Vân Tiêu cổ lâu được lệnh triều đình, yêu cầu Thái Bình minh truy bắt nghi can gây ra vụ án mạng ở huyện Bình Dao - Dược Vương Lạc Dương. Thế nhưng trong mắt Hạ Thiên Thu, vụ án đó có thể nói còn rất nhiều điểm nghi vấn, lớn nhất chính là ở chỗ làm sao Lạc Dương lại phải lấy bí dược Thần Túy Mộng Mê để ray tay? Đối với lão giang hồ đã ẩn cư nơi sơn dã hơn chục năm nay, dùng thủ đoạn ấy đúng là không hợp lẽ thường chút nào. Trên thực tế, không chỉ Hạ Thiên Thu, mà ngay cả các vị chưởng môn các phái khác như Xung Tiêu kiếm các, Tử Vân môn, Thiên Ba lâu cũng mỗi người có một cách nhìn nhận khác nhau về vụ án này. Nhưng hoài nghi thì cứ hoài nghi, quân lệnh như sơn, nay đã là các phái quy thuộc Thái Bình minh do bộ Binh thống lĩnh rồi, thì không thể không nghe theo mệnh lệnh, truy bắt nghi phạm.
Nghe đâu trong chiến dịch Đinh Sơn, những võ nhân của Thương Thiên đã hộ tống Dược Vương vượt qua bốn ngàn tinh binh phong tỏa, Hạ Thiên Thu chẳng những không lấy làm tiếc cho việc ấy, mà ngược lại còn có ý khâm phục họ. Bao nhiêu năm nay, từ khi xuất hiện chỉ dụ Thái Bình Ước, thế cục trên võ lâm liền biến động chưa từng thấy, vậy mà những võ nhân Thương Thiên ấy có thể giữa lúc tồn vong này, giữ vững cốt cách của võ nhân, chẳng những không thỏa hiệp gia nhập Thái Bình minh, mà còn hành hiệp trượng nghĩa, không gây họa cho trăm họ, tự thành một phái, trở thành môn phái thứ ba đứng ngoài hai đường hắc bạch trên võ lâm. Chỉ riêng sự kiên định vững vàng như vậy, đã đủ khiến cho Hạ Thiên Thu phải khen ngợi rồi.
Chính vì vậy mà sau khi nhận đượ quân lệnh, bị yêu cầu vây đánh kẽm Hồng Thạch, cũng như tìm kiếm dư đảng của Thương Thiên đang ẩn núp trong rừng, Hạ Thiên Thu đã chẳng thèm để tâm đến việc này, mà chỉ là cùng tham gia hành động với các phái khác trong Thái Bình minh mà thôi, hoàn toàn không muốn tranh lấy công cán gì. Trước mắt đang đối diện một võ nhân của Thương Thiên gặp khốn ở đây, Hạ Thiên Thu thấy tình thế có thể khống chế được, liền nảy ra ý nghĩ che giấu, giúp họ thoát khỏi vòng vây. Sau khi tiết lộ hướng đi an toàn cho võ nhân đang ẩn nấp trên vòng cây cổ thụ xong, Hạ Thiên Thu cũng không nói thêm gì nhiều, sải bước chạy vào phía rừng sâu.
Sau lưng vẳng đến một tiếng soàn soạt của cành lá bị va chạm, rồi liền sau đó là một âm thanh trầm ***c, võ nhân Thương Thiên kia dường như đã bị ngả khỏi cây, rơi bịch xuống đất.
Hạ Thiên Thu quay người nhìn lại, vừa đúng lúc một đám mây đen kéo tới che khuất mặt trăng. Dù chàng có tinh mắt đến đâu cũng không thể nhìn rõ mặt mũi cũng như trang phục của đối phương trong bóng tối được. Chỉ có thể thấy kẻ đó nằm phủ phục trên mặt đất im lìm bất động, tựa như bị thương rất nặng.
Vốn chỉ là muốn nhân lúc rối loạn tha cho kẻ kia một đường lui, không ngờ đối pương lại bị thương nặng như vậy, chàng không thể thấy ૮ɦếƭ mà không cứu. Hạ Thiên Thu chợt động lòng, chàng đưa mắt nhìn một lượt bốn xung quanh, biết rõ là không còn có ai ở bên cạnh, liền ải bước chạy nhanh tới bên võ nhân kia, định kiểm tra xem vết thương ra sao. Nhưng khi chàng vừa vỗ vào vai đói phương, nhanh như cắt, một mũi thương nhọn sắc đã đam thẳng về phía cổ họng chàng!
Thế tấn công của võ nhân rất nhanh, nhưng Hạ Thiên Thu phản ứng còn nhanh hơn! Chàng lập tức đưa ngang bàn tay còn lại, gạt mạnh cây thương bạc sang một bên. Nhưng kẻ kia cũng chẳng biết ốt xấu, lại dùng sức mạnh kỳ lạ hơn hẳn thường nhân, quay ngọn thương bạc chém ngược trở lại, mũi thương đưa thẳng vào ấn đường của Hạ Thiên Thu!
Đối thủ đã dùng sát chiêu tàn độc, Hạ Thiên Thu hơi nhíu hai mày, chàng né người tránh ngọn thương ấy, rồi nói lớn: “Vị bằng hữu này, Hạ mỗ vốn không muốn gây thương tổn cho cá hạ, nhưng nếu các hạ cứ làm theo ý mình, thì đứng trách Hạ mỗ ra tay không lưu tình.”
Nhưng người đó dương fnhuw không hề nghe thấy chàng nói, thế tấn công càng mạnh hơn, liên tục tung ra những sát chiêu. Trong lúc chớp nhòa đá lửa, đã tung ra đến hơn hai chục thương, nhưng Hạ Thiên Thu đều tránh né được cả. Hạ Thiên Thu đặt tai phải lên vỏ cây Xung Tiêu kiếm, vừa định rút kiếm thì đúng lúc ấy mây hé trăng nhô, ánh mắt chàng đã nhìn ngay thấy cây thương bạc buộc dải tua đổ ấy vô cùng quen thuộc. Hạ Thiên Thu hơi nhíu đôi mày thanh tú, nhân ánh trăng sáng, quan sát diện mạo đối thủ - dung mạo xinh đẹp thanh tú ấy, chính là Tùy Vân Hy mà chàng từng có duyên gặp gỡ.
“Tùy cô nương?”
Hạ Thiên Thu vội vàng cất tiếng gọi, nhưng đối thủ vẫn không hề có cử động gì. Hạ Thiên Thu chú ý nhìn kỹ, chỉ thấy sắc diện Vân Hy tái nhợt, thần thái đờ đãn, đôi mắt sáng vốn rất có thần nay chẳng chút sinh khí. Nhận thấy vẻ khác lạ của cô, trong lòng Hạ Thiên Thu đã có quyết định.
Chỉ thấy tbh một lần nữa vung thương bạc lên, tung ngón đòn chí mạng lại phía chàng, nhưng lần này Hạ Thiên Thu không tránh nè, chàng ra chưởng khóa chặt lấy cây thương, đỡ lại cú đánh mạnh mẽ của Vân Hy. Tùy Vân Hy hai tay giật cây thương, nhưng cây thương bạc ấy như thể bén rễ trên tay Hạ Thiên Thu, không hề di chuyển chút nào. Cô lập tức bỏ thương, nhảy tới, rút chủy thủ trong ủng ra, đâm thẳng vào cổ họng đối thủ!
Hạ Thiên Thu không muốn làm cô bị thương, chỉ đưa ngang tay chặng lại đường dao của Vân Hy. Cây dao sắc cứa đứt ***, làm máu thấm đầy áo bào, nhưng Hạ Thiên Thu không hề chau mày, chàng nhân khi Vân Hy áp sát lại gần mình, đưa tay điểm trúng huyệt ngủ của cô. Lập tức Tùy Vân Hy toàn thân mềm nhũ, cây chủy thủ trong tay cũng rơi xuống đất, rồi cô chìm vào cơn mêm man, toàn thân không còn sức lực, đổ gục về phía trước. Hạ Thiên Thu hoảng hốt xông lại đỡ lấy Vân Hy, ôm vào lòng, không để cho cô phải chịu thêm vết thương nào nữa.
Chỉ thấy chàng vô cùng cẩn thận ôm cô vào lòng, rồi lập tức đề khí phi thân, nháy mắt đã biến mất trong rừng đêm u ám
Không biết từ mãi chốn xa xôi nào bên ngoài những lớp mây mù vấn vít, loáng thoáng như có tiếng sao vi vu vẳng lại. Khúc nhạc mới cất lên nghe chậm rãi êm hòa, tựa như tiếng hạc kêu trong hang trống, vén hết mù mây hỗn độn đất trời, làm lộ ra cảnh đào nguyên khác hẳn cõi phàm trần. Dần dần, trong âm thanh trống không huyền linh ấy, bắt đầu điểm thêm những nét tình tứ ấm áp, như suối trong làm tươi nhuận đá xanh, như gió xuân đu dưa cành liễu biếc, như sương mát nhỏ giọt trên thúy trúc, như tuyết đầu mùa phủ trắng ngọn thông rừng, tiếng sáp ấm áp ôn nhuận du dương, thấm thuần vào tứ chi thân thể, ngấm sâu tận tâm can con người.
Trong cơn mơ màng, Vân Hy cảm thấy có người đang đẩy mạnh lên lưng mình, sức nóng dần trào dâng, huyết khí đều được thông suốt trở lại. Cô nhìn thấy một vị lão nhân tóc trắng như tuyết, ngửi thấy mùi thuốc ngai ngái nửa đắng nửa ngọt. Cô chỉ cảm thấy người ấy có một dáng vẻ rất quen mà không nói ra được là ai, một dáng vẻ vô cùng ấm áp, khiến cô cảm thấy yên tâm, hệt như chú câm với mái đầu sớm bạc từng cuống quýt chân tay, sắc ấm thuốc rõ nóng, khi cô bị mắc phong hàn lúc còn nhỏ…
Tiếng sáo bỗng vút cao một tiếng, nhưu thêm một nét vui mừng hơn so với âm thanh nhẹ nhàng uyển chuyển khi trước. Tựa như một cánh có trắng tung mình bay lên từ cánh đông mênh ௱o^ЛƓ nước, như nguồn đào với tiếng hoàng anh réo rắt dưới bóng cây râm mát ngày hè, một con ngựa phi nhanh tung cát bụi, rong ruổi trên nẻo giang hồ, ngăm trăng sáng trên Thiên Sơn, ngắm nhìn biển mây mênh mang, cảm khái gió xa vạn dặm, tung hoành khắp giang hồ. Khúc nhạc đầy nhiệt huyết khảng khái ấy xua tan hết lớp lớp mây mù trước mắt. Tiếng sáo du dương trong trẻo ấy phá tan mê muội, khiến người ta phải lắng lòng, bao nhiêu suy nghĩ rối bời, tâm can hoảng hốt bất an cũng dần dà theo tiếng sáo mà bình tâm trở lại.
Vân Hy mở bừng hai mắt, chỉ thấy màn trướng bằng sa xanh vây quanh, và mình đang nằm trên giường đệm dày ấm áp. Ánh nắng dịu dàng ngày thu rọi qua song cửa êm đềm soi khắp gian phòng, sưởi ấm cả không gian nhỏ. Cô thử gượng chống tay ngồi dậy, mới hơi động tay phải, liền phát hiện bàn tay phải bị mũi thương cứa đứt đã được băng bó cẩn thận. Trong lòng vô cùng hồ nghi, Vân Hy đứng dậy bước ra khỏi giường, nhẹ nhàng mở cửa phòng. Bầu trời xanh như vừa được gột rửa sạch sẽ, lá đỏ như trong tranh vẽ, trên khoảnh sân nho nhỏ, một vị kiếm khách áo lam đang ngồi yên lặng ben cạnh chiếc bàn nhỏ bằng đá xanh. Chàng diện mạo tuấn tú, thân hình yên lặng vững chãi như núi, mái tóc đen bóng Pu'i cao cài một cành trâm. Một cây sáo ngọc kề ngang môi, theo từng cử động nhẹ nhàng của mười ngón tay thon dài, tiếng nhạc du dương phát ra không ngớt bay cao. Thi thoảng có một làn gió thoảng qua, những chiếc lá phong màu cam đỏ lại quay tròn bay xuống, rơi lên bờ vai gầy của người ấy.
“Hạ đại ca?” Muôn vàn không thể ngờ rằng đối phương lại xuất hiện ở dây, Tùy Vân Hy hơi sững người lại trong giây lát rồi mưới bật ra một tiếng gọi nho nhỏ.
Tiếng sáo bỗng dưng ngừng bặt, Hạ Thiên Thu buông tay xuống, để cây sáo ngọc ngang gối, quay lại nhìn về phía Vân Hy, miệng nở một nụ cười nói: “Thế nào, muội đã thấy khỏe hơn chưa?”
Vân Hy sững sờ gật gật đầu, lại cảm thấy câu hỏi của Hạ Thiên Thu hơi kỳ quặc. Cô lờ mờ nhớ lại sau khi mình chia tay với Lạc Tử Tuyền, trên đường trốn chạy bỗng nhiên cảm thấy đầu đau không thể chịu nổ, còn những chuyện sau đó thì cô chẳng thể nhớ được chút nào. Trước câu hỏi đầy quan tâm của Hạ Thiên Thu, cô chỉ thấy không sao hiểu nổi, bèn cất tiếng hỏi lại: “Hạ đại ca, sao huynh lại cũng ở đây? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Chỗ này gọi là trấn Lâm Giang, muội đã hôn mê hơn ba ngày rồi.” Hạ Thiên Thu chậm rãi đáp lời, rồi chàng kể lại sơ lược chuyện trong khu rừng ven sông tối ấy cho Vân Hy nghe, nhưng giấu đi truyện cô đã cố tìm mọi cách để giết mình, chỉ nói rằng cô thần trí không tỉnh táo, lại cho mình là địch thủ mà thôi.
“Muội hiểu rồi, đó là Thực Tâm Cổ.” Vân Hy suy nghĩ giây lát, liền hiểu ngay ta mấu chốt việc này. Hôm đó cô vì cứu Lạc Tử Thương bị rơi xuống nước, từng dùng miệng hô hấp cho anh ta, có lẽ cổ trùng đã xâm nhập vào cơ thể khi ấy. Vừa nghĩ đến đó, một người vốn xưa nay có đảm lượng như cô cũng không tránh khỏi hơi sợ hãi. Hạ Thiên Thu chỉ nố sơ sài như thế, nhưng cô đã chính mắt nhìn thấy Lạc Tử Thương khi bị cổ độc phát tác, ngay cả người thân thích nhất cũng không nhận ra, cứ y như một con quỷ dữ đòi mạng vậy, xem ra mình còn may mắn chưa đến mức như thế.
Nghĩ đến đó, Vân Hy chợt thấy ấm áp trong lòng, nói vẻ vó lỗi: “Hạ đại ca, muội không làm huynh bị thương chứ?”
“Không!” Hạ Thiên Thu lắc đầu cười đáp lời. “Muội an tâm, cổ đọc của muội đã được giải rồi, sẽ không còn mơ hồ làm bị thương người khác nữa đâu.”
Vân Hy vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, vội vàng cảm tạ: “Đa tạ Hạ đại ca đã ra tay tương cứu! Chỉ có điều… Cổ độc này kỳ quái xảo quyệt, ngay cả Lạc thần y cũng còn phải nghiên cứu rất lâu, huynh làm sao có thể giải độc được?”
Hạ Thiên Thu mỉm cười. “Muội có còn nhớ, khi ta và muội gặp nhau lần đầu trong y quán ở Phàn Dương chứ? Khi ấy ta cũng bị trúng độc của Thất Phách đường. Ả Biên Lan Chi ấy nói ta sẽ không sống được quá nửa tháng, thế nhưng ả ta chưa từng nghĩ được rằng, Vân Tiêu cổ lâu của ta lại có một bí pháp, có thể giải được bách độc.”
“Hóa ra là vậy.” Vân Hy bỗng nhiên ngộ ra, đó cũng là câu hỏi nghi vấn cô vẫn giữ trong lòng lâu nay. Năm ấy gặp Hạ Thiên Thu, cô mới tám tuổi, tuy là còn nhỏ chưa từng trải sự đời, thế nhưng cô lại luôn tâm tâm niệm niệm một điều rằng, vị đại ca đã hai bận cứu mình ấy, độc tố bị trúng phải trong người có thể có cách giải trừ được hết. Đã cách rất nhiều năm rồi, lần trước trong Chú Kiếm sơn trang ở Đan Thạch trấn, vì sự việc quá gấp gáp, chỉ trong hai ngày vội vàng, cô vẫn chưa tìm được cơ hội hỏi Hạ Thiên Thu chuyện này. Giờ đây nghe Hạ Thiên Thu giải đáp, cô mới như bỏ được tảng đá hộc đè nặng tâm can, nở một nụ cười tươi, nói: “Người tốt lành tự có tướng trời sinh, Hạ đại ca huynh không hề hấn gì thì tốt quá rồi.”
Thấy nụ cười thành thật của Vân Hy, Hạ Thiên Thu cũng nhoẻn miệng, nở một nụ cười thân thiết coi như đáp lễ. Rồi chàng chuyển sang nói về chuyện khác, chậm rãi bảo: “Hóa ra từ sau khi chia tay ba năm về trước, Tùy cô nương đã gia nhập Thương Thiên, chỉ có điều sao chỉ có mình muội xuất hiện ở trong rừng ven sông ấy? Khương công tử đâu?”
Khoảnh khắc, nụ cười của Vân Hy như khựng lại trên nét mặt, giây sau, cô mím môi, lộ rõ vẻ miễn cưỡng, nói: “Trong chiến dịch ở kẽm Hồng Thạch, muội không cẩn thận bị rô xuống khỏi dây sắt, cho nên lạc mọi người.”
Vân Hy không muốn đem chuyện Khương Hằng giết hại đồng đội ra kể cho người khác nghe, nên mới tùy tiện nố đại một câu, rằng mình bị rơi xuống dưới sông Lăng Giang. Nghe câu trả lời của cô, Hạ Thiên Thu lặng im nhìn Vân Hy, đôi mắt ấm áp như ngọc ấy tựa hồ có thể nhìn thấu tất cả, ánh nhìn của nó khiến Vân Hy hơi bối rối không được tự nhiên, cô vội nói sang chuyện khác, bảo: “Ba năm qua, Hạ đại ca sống thế nào? Bọn Thẩm Mộ Bạch của Xung Tiêu kiếm các có đến tìm huynh làm phiền không?”
Vân Hy vẫn nhớ khi ấy trong buổi lễ ký ước ở Chú Kiếm sơn trang, vị lão nhân râu tóc đã hoa râm có nụ cười rất hiền hậu, nhưng khi ra tay thì lại cực kỳ tàn độc, chỉ một đường kiếm đã chém phăng thủ cấp của Bách Lý Hình. Cô cũng còn nhớ trong buổi lễ, mọi người đã bàn tán ầm ĩ, rất không bằng lòng với cách làm của Hạ Thiên Thu. Khi ấy trong lòng vô đã cảm thấy rất mù mịt, không biết Vân Tiêu cổ lâu phải làm thế nào mới giữ được một vị trí trong Thái Bình minh mỗi người một bụng ấy, không biết Hạ Thiên Thu phải như thế nào để giữ vững được môn phái trong cục diện giang hồ đầy sóng gió ấy. Giờ đây lại được gặp nhau, cảm thấy ánh mắt chàng vẫn như vậy: ôn hòa, kiên nhẫn, và không vấy một chút tàn nhẫn tranh quyền đoạt vị nào.
“Đa tạ Tùy cô nương đã nghĩ đến.” Hạ Thiên Thu cười nói. “Vân Tiêu cổ lâu vẫn thế, chỉ có điều người ở chốn giang hồ, thân không còn do mình nữa, đánh thuận theo dòng mà đi thôi.”
Nghe thấy ý tứ sau lời nói của Hạ Thiên Thu, Vân Hy nhè nhẹ gật đầu, không nói ra nhưng cũng hiểu: Xem ra Hạ Thiên Thu và Vân Tiêu cổ lâu của chàng tham gia vào Thái Bình inh cũng chỉ là tạm theo dòng mà qua ngày thôi, không tranh ngôi vị đầu nhưng cũng không để bị tụt hậu, nên cũng không thể không làm một số việc trái lòng mình. Vân Tiêu cổ lâu là một danh môn chính đạo nổi tiếng hiệp nghĩa mấy chục năm, đến nay ở trong tay Hạ Thiên Thu lại trở thành trảo nha ưng khuyển, chắc hẳn trong lòng chàng cũng không dễ chịu gì.
Là một thành viên của Thương Thiên, Vân Hy cũng không tiện nói những câu an ủi. Một lúc lâu, hai người đều lặng im. Hạ Thiên Thu lại đưa cây sáo lên môi, thổi khúc nhạc bắt đầu thì chậm rãi êm đềm, rồi sau lại trở nên réo rắt dồn dập đó. Lần này thì Vân Hy đã nghe thấy lời nói ẩn chứa trong điệu nhạc. Sự yên tĩnh bình thản khi quy ẩn điền viên, niềm sảng khoái tung hoành khi rong ruổi giang hồ, rốt cuộc chỉ là một niềm mong mỏi vòng quanh luẩn quẩn. Hạ Thiên Thu không giống như cô và Khương hằng, không giống như những võ nhân của Thương Thiên, có thể dựng cờ nổi dậy, thay vào đó là không thể tùy ý hành động được. Trên đôi vai chàng còn phải gánh vác sự sống và cái ૮ɦếƭ của mấy trăm đệ tử Vân Tiêu cổ lâu, danh dự nhục vinh của cơ nghiệp môn phái gần trăm năm tuổi, là lý tưởng và mong mỏi cho một thiên hạ thái bình, chứ không phải là sự tiêu diêu tự tại và niềm vui của một mình Hạ Thiên Thu chàng.
“Hạ đại ca, lúc nào huynh cũng nghĩ cho mọi người quá nhiều, đến khi nào huynh mới có thể nghĩ một chút cho mình đây?”
Vân Hy không dừng được cất tiếng than nho nhỏ. Nghe được câu ấy của cô, tiếng sáo bỗng dưng dừng lại, Hạ Thiên Thu hơi lộ vẻ ngạc nhiên: không ngờ rằng chẳng hề nói một câu mà chỉ từ tiếng sao, cô cũng đã nghe ra niềm nuối tiếc trong lòng chàng. Người ta vẫn nói đến kẻ tri âm qua một khúc nhạc, chẳng qua cũng chỉ đến vậy mà thôi.
Hạ Thiên Thu nhè nhẹ mỉm cười, cất sáo ngọc vào trong tay áo. Đúng lúc ấy, bỗng nghe có tiếng gù gù, một con bồ câu trắng đã bay vào trong sân, đậu ngay xuống chiếc bàn đá, ưỡn cái diều trắng muốt, nghiêng đầu nhìn Hạ Thiên Thu. Chàng đưa tay ấn nhẹ lên cánh chim, lấy từ bên chân nó ra một mảnh giấy cuộn kỹ. Mở thư ra đọc xong, trên khuôn mặt tuấn tú của chàng bỗng lộ vẻ khó xử.
“Tùy cô nương!” Chàng gọi nhỏ. “Xin lỗi, ta vốn muốn đợi sau khi muội khỏe hẳn mới đi, nhưng…”
Nhận ra sự khó xử của Hạ Thiên Thu, Vân Hy lập tức bày tỏ: “Muội hiểu, cổ độc của muội đã được giải rồi, Hạ đại ca không cần phải lo lắng. Còn như ơn cứu mạng, không biết lấy gì đền đáp, muội xin nguyện làm thân khuyển mã giúp huynh sau này.”
“Muội cũng từng cứu mạng ta, giải nỗi nguy khốn cho Vân Tiêu cổ lâu của ta, nếu như nói mang ơn, thì món nợ nay ta với muội e là sẽ chẳng bao giờ tính cho hết được.” Hạ Thiên Thu cười hòa nhã, tựa như ánh mặt trời ấm áp giữa mùa đông, ôn tồn nói. “Xin muội đừng nói đến câu báo ân làm gì, như thế xa cách lắm.”
Nói xong, Hạ Thiên Thu đứng dậy, chắp tay hướng về phía Vân Hy nói: “Thứ lỗi cho Hạ mỗ có việc gấp phải làm, không thể hộ tống muội trở về Thương Thiên được, phải chia tay ở đây. Xin cáo từ!”
Vân Hy cũng chắp tay đáp lễ, đúng lúc ấy, cô liếc thấy phía dưới tay áo của Hạ Thiên Thu giơ lên có một vết mực đen sì. Cô mới định cất lời nhắc nhở thì đã thấy Hạ Thiên Thu rảo bước đi nhanh ra ngoài cổng, dáng vẻ rất vội vã. Nhìn theo vóc dáng cao ráo đang đi xa dần, Vân Hy cảm thấy dường như có điều gì không ổn, nhưng lại không thể đoán ra được.
Một lúc lâu, trong sân chỉ còn lại một mình cô. Nhìn những cây phong lá đỏ đầy vườn, trong gió thu xao xác, Tùy Vân Hy chợt thấy lòng trống rỗng: Ngay lúc này đây, cô không muốn lập tức quay về Thương Thiên, chỉ vì không biết nên đối mặt với Khương Hằng ra sao. Suy nghĩ giây lát, Vân Hy quyết định sẽ trở lại thôn trang trấn bên bờ Lăng Giang hôm trước để tìm Lạc Tử Tuyền, hộ tống cô ra ngoài ải, gặp lại Lạc thần y cha mình.
Chủ ý đã định, Vân Hy lập tức cầm lấy cây thương bạc đang dựng cạnh tường, bước ra khỏi sân, nhanh chóng rời đi. Nhưng cô vừa mới đi được hai bước, chợt nghĩ ra một điều mà khi nãy chưa nhận thấy được, cuối cùng lúc này mới rõ: Theo như lời nói cử chỉ của Hạ Thiên Thu khi nãy, rõ ràng là Thái Bình minh hay Vân Tiêu cổ lâu đã xảy ra việc gấp gì. Thần sắc Hạ thiên Thu đúng là rất vội vàng, có vẻ nóng lòng, thế nhưng khi rời khỏi đây, chàng lại không dùng khinh công thượng thừa của mình,mà chỉ rảo bước đi nhanh là sao?
Trong lòng nghi hoặc, Vân Hy lập tức đề khí phi thân, chạy nhanh mấy dặm. Quả nhiên giây lát sau, liền trông thấy Hạ Thiên Thu đang đi vội trên đường. Cô vươn mình nhảu xuống, đứng vững bên cạnh Hạ Thiên Thu, nhướng mày nói: “Huynh bị thương rồi ư?”
Trông thấy cô, trong mắt Hạ Thiên Thu chợt thoáng một tia kinh ngạc rồi nhanh chóng tan biến, chàng lập tức cười nói: “Không có! Phiền muội phải lo lắng rồi.”
Vừa nói, Hạ Thiên Thu vừa chậm rãi bước đi, tựa không thong thả nhưng cũng chẳng hề vội vã, giống như một người đang dạo chơi, tiến bước về phía trước vậy. Tùy Vân Hy biết chàng cố giấu, cũng không hỏi nhiều, chỉ chậm rãi đi theo bên cạnh Hạ Thiên Thu. Thấy vậy, Hạ Thiên chợt có vẻ nghi hoặc. Vân Hy mỉm cười, nói vẻ quang minh chính đại: “Đường phố là đường chung, đâu phải đường nhà huynh mở. Huynh đi được, còn muội thì không ư?”
Biết rằng cô đã quyết ý hộ tống mình, Hạ Thiên Thu chỉ nở một nụ cười nhẹ nhàng, gương mặt tươi tắn, nửa ấm áp nửa khó xử.
Trên con đường cũ dài dằng dặc, môi đôi tuấn mã phóng nhanh đến gần, sau tiếng quát gãy gọn là từng đợt tiếng ngựa hí vang, vó tung bụi đất mù mịt khắp xung quanh, cuộn lên như sóng.
Hai kỵ sĩ đang nằm phục trên lưng ngựa, một người là thanh niên tuấn tú, vóc người cao ráo, mày sắc mắt sáng; người kia là cô nương xinh đẹp mi thanh mục tú, tuổi chưa đến hai mươi. Hai con người đẹp tựa ngóc ấy, giờ đây bụi đất đầy mặt, dáng vẻ phong trần, vẻ đã hơi mệt mỏi, chính là Hạ Thiên Thu và Tùy Vân Hy.
Hai ngày trước ở trấn Lâm Giang, Tùy Vân Hy thấy Hạ Thiên Thu trong người dường như không được khỏe, bèn nhất quyết đi theo hộ tống. Hạ Thiên Thu không ngăn nổi cô, cuối cùng bèn mua hai con ngựa tốt để đi đường. Hai người phóng đi liền hai ngày đêm không nghỉ, tốc hành tiến về phía Kỳ Sơn.
Bức thư A Chước gửi chim bồ câu đến có nói vụ án án mạng ở Bình Dao lại có những tiến triển mới, theo như điều tra, vụ án ấy liên quan đến Bất Phá các, là do người của Bất Phá các giả trang làm người dân huyện Bình Dao gây ra. Thẩm Mộ Bạch của Xung Tiêu kiếm các là minh chủ Thái Bình minh, lấy danh nghĩa phải điều tra đến cùng, đã đưa toàn bộ minh hộ trên dưới hơn vạn đệ tử, cùng đến tiễu trừ tà phái.
Nghe Hạ Thiên Thu nói đến tin này, Vân Hy lập tức kinh ngạc trong lòng: Không ngờ chuyện của Bất Phá các lại bị lộ nhanh như vậy. Cô vốn còn muốn cầu xin Hà Nhân, lấy sức mạnh của Thương Thiên thu nạp những môn nhân cố chấp nhưng vô tội ấy. Một là, làm họ tỉnh khỏi giấc mộng hoang đường “lấy thân tế kiếm, linh kiếm trường sinh” mà Trịnh Lý đã thêu dệt nên, để bọn họ quay trở lại với cuộc sống thực tế. Hai là, cũng có thể nghiên cứu thêm được về kỹ nghệ rèn đúc của họ, khiến họ trở thành một cánh tay giúp sức cho Thương Thiên. Nhưng cô không thể ngờ được rằng hành động của triều đình và Thái Bình minh lại nhanh đến vậy.
Nhảy xuống khỏi lưng con tuấn mã đang phóng như bay, những suy nghĩ trong đầu Tùy Vân Hy chỉ trong chớp mắt đã biến hóa muôn hình vạn trạng: Tình thế trước mắt, dù cho có tập trung tất cả võ nhân của Thương Thiên đến đây, cũng không thể nào chống đỡ nổi với hơn vạn để tử của Thái Bình minh được, chứ đừng nói tới còn có cả hàng vạn tinh binh của triều đình nữa. Nếu Thái Bình minh tra được ra bí mật Bất Phá các đang ẩn náu trong lòng núi Kỳ Sơn, mà đem khẩu hiệu “Diệt yêu trừ ma” ra hô hào, thì nhất định sẽ đánh một mẻ lưới tóm gọn hết môn nhân Bất Phá các, tính mạng của mấy trăm người đang vô cùng nguy ngập.
Để tránh cho những môn nhân vô tội của Bất Phá các vốn bị Trịnh Lý lừa dối lâu nay không bị Thái Bình minh vây quét đến nỗi phải táng mệnh suối vàng, Vân Hy lập tức đem chuyện trước đây điều tra án mạng ở huyện Bình Dao, phát hiện Bất Phá các ẩn nấp trong Kỳ Sơn, rồi Trịnh Lý phải táng thân trong lò luyện, nhất nhất kể lại hết cho Hạ Thiên Thu nghe, chỉ giấu đi chi tiết Khương Hằng đã giết hại Trương Văn Thư.
“ Không ngờ Trịnh Lý từ hơn chục năm trước đã cho di dời Bất Phá các đến Kỳ Sơn, cũng có thể nói là tính toán mưu mô.” Nghe Vân Hy kể xong, Hạ Thiên Thu hơi nhướng mày, suy tư nói. “Như những gì muội nói, những môn nhân của Bất Phá các ấy đều đã bị Trịnh Lý làm liên lụy, mà sắp phải chịu tai họa không đáng có này. Chuyện này không nên chậm trễ, chúng ta hãy mau chóng đến Kỳ Sơn, nhất định trong vòng mười ngày, Thẩm Mộ Bạch sẽ vây quét huyện Bình Dao. Nếu chúng ta lập tức lên đường thì có thể còn kịp đến trước bọn họ.”
Vân hy kinh ngạc nói: “Nhanh thế ư? Thái Bình minh có tới hơn vạn người, ngay cả việc tập trung lại cũng phải mất rất nhiều thời gian, làm sao Thẩm Mộ Bạch lại sốt sắn với việc tiêu diệt Bất Phá các đến như vậy?”
Hạ Thiên Thu thở dài, chậm rãi nói: “Tùy cô nương, muội còn có chỗ chưa biết. Ba năm lại đây, từ sau khi Vân Tiêu cổ lâu gia nhập Thái Bình minh, Thẩm Mộ Bạch vốn là các chủ của Xung Tiêu kiếm các, bèn hướng chú ý của mình nhắm vào đánh Bất Phá các. Bao nhiêu năm tay ông ta liên tục ngầm điều tra mọi động tĩnh của Bất Phá các, chỉ có điều vì đầu mối quá mong manh, cho nên mới chậm trễ không thể hạ thủ được. Lần này, Thẩm Mộ Bạch nóng lòng muốn hạ Bất Phá các, ngoài mặt thì lấy danh nghĩa là “làm sạch võ lâm, diệt trừ tà phái” nhưng sự thực thì ông ta đang có dã tâm hợp nhất ba phái lập lại Xung Tiêu kiếm phái.”
“Câu chuyện Hồng ௱o^ЛƓ đạo nhân lập nên Xung Tiêu kiếm phái, ba đệ tử ruột của ông đã tách ra lập thành ba môn phái lớn là Xung Tiêu kiếm phái, Bất Phá các và Vân Tiêu cổ lâu muội cũng đã được nghe qua. Không ngờ rằng Thẩm Mộ Bạch lại tính toán theo ý mình như vậy.” Vân Hy hiểu ra, nói. “Nếu như ba phái hợp nhất thì Xung Tiêu kiếm phái sẽ không phải hổ thẹn là môn phái lớn nhất trong giang hồ. Dù cho những môn phái có tên tuổi xưa nay như Tử Vân, Thụy Kim, Cửu Hoa cũng sẽ không còn là đối thủ của ông ta nữa, và Thẩm Mộ Bạch cũng sẽ không chỉ là minh chủ một thời nữa.”
“Không sai!” Hạ Thiên Thu gật đầu nói. “Ba phái chai ra vốn là cùng một nguồn gốc, kỹ thuật võ học cùng một dòng truyền thừa. Nếu như Thẩm Mộ Bạch đề xuất lập lại Xung Tiêu kiếm phái thì chưởng môn những môn phái khác cũng sẽ không tiện nói gì nhiều, mà triều đình cũng sẽ không can thiệp.”
Vân Hy trầm ngâm hồi lâu, nói vẻ giận dữ: “Thẩm Mộ Bạch suy nghĩ thật thâm sâu! Chả trách khi xưa ông ta không hề có chút ý kiến gì với việc Vân Tiêu cổ lâu gia nhập Thái Bình minh. Mới đầu muội còn cho rằng ông ta có lòng đại lượng, bỏ qua hiềm khích cũ, chứ đâu biết ông ta lại chờ đợi để có một ngày diệt được Bất Phá các như thế này! Đến khi ấy, ông ta đòi đề nghị ba phái hợp nhất, thì dù Vân Tiêu cổ lâu của huynh có ý kiến khác, lôi cả ân ân oán oán của ba vị sư tổ năm xưa ra, Thẩm Mộ Bạch vẫn có thể nói rằng, khi Hạ Thiên Thu ngươi đặt Pu't ký Thái Bình Ước, đã là bỏ hết hiềm khích cũ, biến can qua thành ngà ngọc rồi.”
Hạ Thiên Thu thở dài, cho thấy rõ những lời của Vân Huy đã chạm vào tận sâu trong tâm khảm chàng: Hôm ấy, chàng không thể không ký kết Thái Bình Ước, để bảo vệ Vân Tiêu cổ lâu mà sư tổ Hạ Lăng Tiêu đã sáng lập ra, bảo vệ tính mạng của mấy trăm đệ tử môn phái. Nhưng chàng chưa từng nghĩ rằng, mấy năm sau đó, chàng vẫn không bảo vệ được sự hưng vong của môn phái, thiếu chút nữa còn đem môn phái hai tay dâng lên cho kẻ thù truyền đời của mình.
Thấy Hạ Thiên Thu im lặng cúi đầu, Vân Hy vội nói mấy câu an ủi: “Hạ đại ca, huynh chớ lo lắng, chỉ cần chúng ta đến đó trước Thái Bình minh, thông báo cho Bất Phá các, để bọn họ rời khỏi Kỳ Sơn, tìm một chỗ ẩn mình khác, thì âm mưu tiêu diệt Bất phá các của Thẩm Mộ Bạch sẽ như lấy rổ múc nước, việc hợp nhất ba phái ông ta cũng không thể nói ra được.”
Hai người lập tức thúc ngựa phi nhanh, đi suốt đêm không nghỉ, chỉ ba ngày đã đến được huyện Bình Dao. Chỉ thấy nhan nhản trong huyện đều là quân lính mang theo đao kiếm, chính là đám Triệu gia quân vây đánh Đỉnh Sơn hôm nào. Hai người Hạ, Tùy đứng từ xa quan sát, sau đó bèn vòng qua huyện thành, đi thẳng đến Kỳ Sơn.
Trong tiết cuối thu, trên con đường mòn lên Kỳ Sơn, xạc xào đầy lá rụng. Lá vàng khô rụng thành từng lớp dày, bàn chân dẫm trên đó vang lên những tiếng loạt soạt. Hai người để ngựa lại dưới núi, rồi Vân Hy dẫn đường, tiến thẳng lên lưng núi theo con đường quen thuộc, tìm đến trước cửa hang động tự nhiên được che kín bằng những dây leo và cành lá. Nhưng điều khiến hai người muôn vàn không thể nghĩ ra được là, trong con đường đi vào hang đầy rẫy những xác ૮ɦếƭ chất chồng, cùng không biết bao nhiêu tên và chủy thủ. Xác ૮ɦếƭ ngổn ngang khắp đất, trên nền gạch xanh máu đỏ loang đầy vẫn còn chưa khô hết, thấm sâu vào từng kẽ gạch.
Hai người vô cùng kinh hãi, quay sang nhìn nhau, rồi cùng chạy vào con đường đá dài hun hút phía trong. Những máy móc ám khí men theo hai bên đường hầm đều đã bị phá hủy hết, nhưng cái giá của nó là gần một trăm mạng người. Chỉ thấy những thi thể với những cách ૮ɦếƭ vô cùng đáng sợ, kẻ bị tên bắt xuyên đầu xuyên ***, kẻ bị đá tảng đè nát như tương, những phần thân thể khuyết tàn do dao chém bừa bãi khắp nơi, những võ nhân bị phá bung *** ૮ɦếƭ còn chưa kịp nhắm mắt nghiêng đổ bên vách đá. Tình cảnh ấy hết như chốn tu la địa ngục vậy.
Hạ Thiên Thu ngồi xuống, đưa tay sờ vào cổ của một xác võ nhân, thấy vẫn còn hơi ấm. Lại nhìn trang phục trên người kẻ đó, thấy tựa như là dân chúng bình thường, chứ không phải môn nhân trong các phái của Thái Bình minh. Đang khi chàng nghi nghi hoặc hoặc, thì Vân Hy ở phía sau bỗng nhiên nhìn thấy trong tay xác ૮ɦếƭ vẫn còn nắm chắc một cây đoản kích ba ngạnh, cô bất giác kêu lên: “Đại Nhãn bá bá!”
Kinh hãi kêu lên một tiếng, rồi Vân Hy vội vàng chạy lại trước, lấy tay cẩn thận lau sạch những vết máu trên mặt người ૮ɦếƭ. Chỉ thấy người đó đôi mắt đến ૮ɦếƭ vẫn mở to, mắt trái lớn hơn mắt phải một vòng. Vừa thấy mặt mũi người đó, Vân Hy đã quặn thắt trong lòng, hai mắt cay sè ngân ngấn lệ. Người này chính là một thành viên của Thương Thiên, mọi người vẫn gọi là Lưu Đại Nhãn, vì ông ta không thuộc cứ điểm Dung An, cho nên Vân Hy và ông ta cũng không quen biết nhau lắm, chỉ là từng cung theo Khương Hằng đến nhà người này để lấy cây trường kích huyền thiết vừa làm xong. Tuy chỉ có duyên gặp mặt mấy bận, nhưng Đại Nhãn bá bá vốn hào sảng, nhiệt tình đã để lại ấn tượng rất sâu sắc trong cô.
“Tùy cô nương, những người này đều là võ nhân của Thương Thiên ư?” Hạ Thiên Thu nghi hoặc hỏi.
Vân Hy đưa tay vuốt cho hai mắt võ nhân kia nhắm lại. Trong lòng cô vô cùng bối rối. Chỉ có hai người biết đường ngầm của Bất Phá các này, là cô và Khương Hằng. Hôm trước, cô từng nói với Hà Nhân về việc của các môn nhân Bất Phá các, và cầu xin Thương Thiên thu nạp đệ tử của họ. Giờ đây những võ nhân của Thương Thiên lại phải ૮ɦếƭ trong lòng núi Kỳ Sơn này, lẽ nào đó đều là vì cô mà ra…
Nghĩ đến đó, Vân Hy chỉ cảm thấy đau nhói trong tim. Cô đứng vụt dậy, dề khí chạy nhanh, phóng thẳng vào sâu trong động.
Dọc đường đi, xác ૮ɦếƭ ngổn ngang, nhưng không hề có những khuôn mặt quen thuộc của Hà Nhân, Sái Tiểu Xà, Âu Dương Tiên, càng chưa thấy bóng dáng Khương Hằng đâu. Trong lòng Vân Hy rối như tơ vò, chạy nháo nhào khắp nơi, rồi tiến thẳng vào trước cửa đá trong hang sâu. Chỉ thấy mấy kẻ võ nhân ngã gục dưới đất, hai tay bưng lấy mặt, năm ngón như móng vọt, bấu sâu cả vào da mặt mình. Khi Vân Hy chạy đến nơi, một người trong số họ hãy còn thoi thóp thở, tiếng kêu gào đã câm nín, chỉ còn những *** rỉ nho nhỏ trong cổ họng. Vân Hy vội ngồi thụp xuống kiểm tra xem tình hình của họ ra sao, nhưng chỉ thấy họ đầy mặt máu me bê bết, dung mạo đều bị hủy hoại hết, xương sọ lộ cả ra ngoài.
Cảnh tượng vô cùng đáng sợ ấy khiến Vân Hy nhất thời chấn động. Lát sau, hai bàn tay đang bấu lấy mặt của người kia cuối cùng cũng không còn đủ sức nữa, buông thõng xuống. Vân Hy vội vàng đánh mạnh vào *** y, muốn dùng ngoại lực để tim y đập trở lại, nhưng đánh liền mấy chục chưởng cũng không thấy chút khởi sắc nào. Cô căng thẳng nóng ran cả mặt, vẫn muốn tiếp tục cấp cứu, thì đúng lúc ấy, một bàn tay ấm áp đã vỗ lên vai cô, rồi một giọng nói ôn tồn trầm hậu cất lên, chậm rãi an ủi: “Tùy cô nương, muội đã hết sức rồi, hãy để cho anh ta yên nghỉ.”
Vân Hy hơi sững lại giây lát, cuối cùng mới buông tay, để võ nhân ấy nằm lại trên mặt đất. Cô đứng dậy lau mặt, lúc quay đầu lại, trong ánh mắt sáng như sao đã lấy lại thần thái kiên định. “Hạ đại ca, xin huynh hãy lùi lại phía sau. Việc này muội nhất định phải điều tra rõ ngọn ngành.”
Thấy vẻ kiên quyết của Vân Hy, Hạ Thiên Thu cũng không nói thêm nhiều, chỉ theo đúng lời cô lùi lại mấy bước. Vân Hy cũng lùi lại đến bên cạnh chàng, nhặt một cây kiếm gãy từ dưới đát lên, ném mạnh về phía cánh cửa đá! Cây kiếm ném trúng vào hoa văn vẽ hình kiếm trên cửa đá, hai vệt khói độc màu vàng sậm lập tức phun ra! May mà hai người bọn họ đã đề phòng từ trước, đợi đến khi khói độc tan hết, cửa đá lập tức mở ra, mấy chục đệ tử của Bất Phá các, tay cầm trường kiếm, cung nỏ, đã nghiêm chỉnh đứng chờ sẵn trên khoảng chiếu nghỉ trước bậc thang xuống phía sau cửa, nhắm thẳng về phía hai người.
Thấy tình hình ấy, hai mày Hạ Thiên Thu hơi nhíu lại, chàng lập tức bước lên trước chắn phía trước ch. Nhưng Tùy Vân Hy không hề do dự đi lên trước, đưa mắt nhìn khắp nơi một lượt mọi người có mặt, và nhận ra ngay người cầm đầu chúng, chính là kẻ lưng beo mình hổ phụ trách việc vận chuyển thang ròng rọc dưới đáy hang hồi nào. Cô lập tức chắp hai tay thi lễ về phía y, nói: “Huynh đài, đã lâu không gặp, huynh còn nhớ ta chứ?”
Hán tử cao lớn ấy nhìn cô một lượt từ đầu đến chân, rồi đột nhiên hạ cung nỏ, trầm giọng nói: “Tùy cô nương, hãy nói cho Thanh mỗ biết, những người này có phải là do cô nương dẫn vào núi không?”
Nói xong, y đưa tay chỉ vào những võ nhân đã phơi xác trên đường hầm. Trước câu chất vấn lớn tiếng của y, Vân Hy trước hết lắc đầu, rồi lại hơi gật. Thấy động tác của cô, y lập tức lại giương cung lên, nhắm thẳng về phía Tùy Vân Hy, mặt lộ rõ vẻ cảnh giác.
“Bằng hữu, hãy nghe ta nói đây.” Hạ Thiên Thu biết rõ Vân Hy vì thấy những nhân của Thương Thiên bị thảm sát trong hang, nên trong lòng không nhẫn nhịn nổi, do vậy liền bước lên trước giải thích hộ cô. “Hai người chúng ta vừa mới vào động, đã thấy trong hang máu chảy thành sông, thây chất đầy đất rồi. Những người này vì sao lại tiến vào địa giới của Bất Phá các, cũng đang là việc chúng ta muốn tìm hiểu. Nhưng trước khi biết có chuyện đó, hai chúng ta đến đây thăm các vị, là có một việc gấp rút khác, tất cần phải nói ngay cho các vị biết, đó là: Thái Bình minh và quan binh triều đình không lâu nữa sẽ tìm đến chỗ này, vây quét Bất Phá các. Xin các vị hãy sớm có tính toán, nhanh chóng rời khỏi đây sớm nhất mới được.”
Nghe những lời ấy của Hạ Thiên Thu, tên họ Thanh cùng đồng bọn đưa mắt nhìn nhau, rồi cùng buông VK trong tay, làm một động tác mời vào. Hai người Hạ, Tùy cùng bước vào trong cửa đá, Hạ Thiên Thu lần đầu tiên trông thấy những kiến trúc kỳ vĩ được xây dựng trong lòng núi như vậy, không đừng được thầm thán phục. Trời tròn đất vuông, trong hang động cao tới mấy nhẫn ấy, lại dựng được một lò luyện lớn. Bậc thang hình xoáy ốc, thuận theo vách đá uốn quanh đi xuống, có đến mấy ngàn bậc. Dưới lòng hang ánh lửa sáng rực, dòng sắt nóng ra khỏi lò bốc hơi nghi ngút, chảy dài theo đường máng bằng đá, tạo thành những đường nét vô cùng phức tạp, y hệt một trận đấu kiếm.
Quang cảnh ấy ngay đến một người biết nhiều hiểu rộng như Hạ Thiên Thu cũng không khỏi kinh ngạc. Vân Tiêu cổ lâu tuy nổi tiếng thiên hạ về thuật đúc rèn, nhưng nếu đem so với kỹ nghệ ly kỳ của Bất Phá các này thì cũng vẫn còn thua một bậc. Có lẽ cũng chỉ có một bậc thầy chuyên chú về thuật rèn đúc như Trình Lý mới có thể nảy ra ý tưởng điên cuồng lấy lòng núi làm lò luyện kiếm như vậy. Lúc này, cùng với một tiếng động ầm ầm, chiếc cửa đá sau lưng đã đóng chặt trở lại. Hai người Hạ, Tùy đi theo hán tử kia bước xuống cầu thang, vừa đi vừa nói:
“Hiện giờ chuyện quý môn phái thế chỗ người dân ở huyện Bình Dao đã bị bại lộ, ta tin rằng không lâu nữa, triều đình và Thái Bình minh sẽ phát hiện ra bí mật Bất Phá các ẩn náu trong lòng núi này.” Hạ Thiên Thu bình tĩnh nói. “Tục ngữ có câu: “Còn người còn của.”. Hiện giờ lò luyện kiếm này đã sắp bị bại lộ, xin các vị hãy mau chóng rời khỏi đây, để tránh gặp phải tai họa không đáng có.”
Hán tử kia tên là Thanh Phong. Nghe những lời của Hạ Thiên Thu, y chẳng những không chút mảy may sợ hãi, mà chỉ chau mày nói: “Lò kiếm ở đây, hồn kiếm ở đây, có lý nào những người đúc kiếm chúng ta lại bỏ lò mà chạy được?”
Vân Hy nghe vậy không khỏi ngạc nhiên, lập tức hỏi lại: “Lẽ nào lò luyện ấy còn quan trọng hơn mạng sống của các vị ư?”
“Tất nhiên rồi!” Thanh Phong đáp mà không cần suy nghĩ. “Người trong thiên hạ, ai chẳng phải ૮ɦếƭ? Nhưng đệ tử của Bất Phá các chúng ta, sau khi thân ૮ɦếƭ rồi, lại hóa thân thành linh kiếm! Hồn với kiếm hòa làm một, mới có thể đúc nên thần khí muôn thuở, linh kiếm đã có, mới có thể nói là sống mãi bất diệt!”
Vân Hy biết rõ bọn Thanh Phong đã bị Trịnh Lý tiêm nhiễm vào đầu tư tưởng hoang đường ấy, thầm nguyền rủa lão già đã hại người ta quá lắm. Nhưng, với những kẻ đuc skieems luôn tôn thờ thuyết “Linh kiếm” mấy chục năm nay ấy, những câu như thế không thể thốt ra khỏi miệng được. Cô suy nghĩ rất nhanh, rồi lập tức hỏi lại: “Nếu như các vị sau khi ૮ɦếƭ đi sẽ hóa thành linh kiếm sống mãi bất diệt, vậy thử hỏi, trong số các vị, có mấy người từng thấy linh kiếm của đồng môn huynh đệ mình rồi?”
Thanh Phong liền đáp ngay không hề chần chừ: “Linh kiếm tất nhiên sống ở trong kiếm, bình thường làm sao có thể thấy được?”
Vân Hy thiếu chút nữa bị y làm cho tức giận mà bật cười. “Như vậy tức là, chưa từng thấy qua? Nếu đã chưa từng được thấy thì huynh làm sao biết các sư huynh đệ của mình thân đang ở đâu, lẽ nào gọi kiếm một tiếng, nó lại có thể đáp lời huynh ư?”
Lúc này mọi người đã đi đến đáy hang, Thanh Phong tiện tay lấy trong đống kiếm ra một cây kiếm mới đúc, cầm chắc chuôi kiếm trong tay, nói vẻ vô cùng thành tâm: “Linh kiếm tuy không biết đáp lời, nhưng chỉ cần ghi nhớ trong lòng hồn với kiếm dung hòa, thì sẽ có thể cảm nhận được sự tồn tại của linh kiếm.”
Thấy Thanh Phong thần thái nghiêm túc, nét mặt tràn đầy vẻ sùng kính và si mê, Vân Hy chỉ hận không thể xông tới gõ vào đầu y, để y quên hết những tà thuyết lệch lạc của Trình Lý trong đầu óc đi. Tuy trong lòng cô nóng như lửa đốt, nhưng trước tà thuyết thâm căn cố đế ấy, nhất thời cũng không tìm được lời nào để phản bác, chỉ có thể hỏi một câu giả thiết:” Nếu như Thái Bình minh đánh đến lò kiếm này, các vị sẽ xử trí thế nào?”
Thanh Phong quyết liệt nói: “Thề ૮ɦếƭ bảo vệ lò kiếm.”
“Nếu không giữ được thì sao?” Vân Hy truy hỏi.
“Giữ không được thì lấy thân tế kiếm! Hồn với kiếm dung hòa, là thần khí muôn thuở! Linh kiếm đã có, sống mãi bất diệt!”
Câu nói ấy, Thanh Phong đáp chắc chắn như chém đinh chặt sắt, vô cùng kiên quyết.
Nhanh như cắt, Hạ Thiên Thu lật bàn tay trái đánh vào cánh tay Thanh Phong, kiến y tê dại, cùng lúc ấy, tay phải của chàng như nước chảy vẫy nhanh, chớp mắt đã đoạt được cây trường kiếm từ trong tay Thanh Phong. Chỉ thấy Hạ Thiên Thu không nói lời nào, cầm cây trường kiếm cắm thẳng vào máng đá đang được đổ đầy sắt đun nóng!
“Xèo” một tiếng, một làn khói xanh lất phất bay lên, cây kiếm nhanh chóng bị nung thành đổ rực. Hạ Thiên Thu vận kình lực, dùng một tay ấn xuống, cây trường kiếm chớp mắt gãy vụn, những mảnh gãy lả tả rơi xuống dòng sắt nóng chảy, tận đến khi không thấy chuôi đâu nữa.
Thanh Phong kinh hãi, y lập tức xuất chiêu đánh vào giữa *** Hạ Thiên Thu, chàng nghiêng người né tránh mà không đánh lại, chỉ cất giọng nói to: “Linh kiếm đã có, sống mãi bất diệt. Nhưng nếu chỗ trú ngụ bị tàn hủy, thì linh kiếm lại gửi thân nơi nào đây?”
Câu hỏi ấy như một đòn giáng trúng đầu, khiến Thanh Phong và mấy đệ tử Bất Phá các có mặt ở đố đều chấn động bàng hoàng. Mấy chục năm nay, họ tin vào một tín điều là “lấy thân tế kiếm, linh kiếm sống mãi”, nhưng trước sau chưa từng nghĩ đến chuyện linh kiếm cũng có ngày bị tiêu vong. Bọn họ mắt trân trân nhìn dòng sắt đỏ rực từ từ chảy, còn cây trường kiếm bị phá vụn ấy thì đã hoàng thành những mảnh nham nhở chìm dần xuống dòng sắt, không còn thấy đâu nữa.
“Ở trên đời này, đừng nói đến linh kiếm, làm gì có thứ sống mãi bất diệt chứ? Có sinh tất có diệt. Biển xanh hóa thành nương dâu, núi đá hóa lòng sông chảy, ngay cả nhật nguyệt sao trời, vu trụ hồng hoang cũng không thể tránh được kết cục phải tiêu vong.” Hạ Thiên Thu trầm giọng nói. “Dù cho các vị bây giờ không sợ ૮ɦếƭ, lẽ nào không lo lắng linh kiếm sẽ bị địch thủ tàn hủy ư?”
Nếu như không phải vì vẻ mặt sợ hãi của bọn Thanh Phong thì có lẽ Vân Hy đã không đừng được mà vỗ tay khen tuyệt trước câu nói của Hạ Thiên Thu: Huynh ấy biết rõ tư tưởng lệch lạc kia đã ăn sâu vào cốt tủy của đám đệ tử Bất Phá các rồi, cho nên không phê phán rằng linh kiếm có tồn tại hay không, mà nhắm thẳng vào tín điều của bọn họ, tạo ra luôn một kết cục tàn vong cho linh kiếm. Những kẻ đúc kiếm dù xương tan thịt nát cũng không biết sợ ấy, trông thấy sự “bất diệt” mà mình tín phụng cũng không chịu nổi được một cú đánh, lập tức chân tay cuống quýt, mặt mũi biến sắc.
“Hạ đại ca nói rất đúng, để bảo vệ bản thân mình cũng như các sư huynh đệ, các vị hãy nên nhanh chóng rời khỏi nơi này, chứ không phải cố sống cố ૮ɦếƭ lấy trứng chọi đá mới là thượng sách.” Vân Hy tranh thủ nói thêm vào, đưa đẩy theo lời của Hạ Thiên Thu.
Nghe hai người nói vậy, Thanh Phong lại suy nghĩ hồi lâu. Đúng lúc ấy, bỗng nghe thấy tiếng chuông réo rắt từ bốn phương tám hướng vẳng lại. Vân Hy ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trên vách đá cứ cách mỗi đoạn lại cắm một chiếc chuông đồng tinh xảo. Chuông đồng ngầm nối ra tới đường hầm phía ngoài. Những môn nhân của Bất Phá các dùng cách ấy để biết được động tĩnh bên ngoài.
“Có kẻ đột nhập!” Thanh Phong cất giọng nói lớn. Các môn nhân vội vàng tập hợp thành một đội, ai nấy tự cầm đao kiếm, cung nỏ, cùng nhau chạy ra ngoài cửa đá.
Thấy tình cảnh ấy, Vân Hy càng thêm lo lắng. Nếu như ngoài cửa là đệ tử của Thái Bình minh thì tính mạng của các môn nhân Bất Phá các sẽ rất đáng lo. Còn nếu ngoài cửa là các võ nhân của Thương Thiên, thì tình thế lại càng tệ hơn. Dẫu sao thì cũng đã gần trăm huynh đệ phải ૮ɦếƭ trên đường hầm rồi, tuy là họ đều vì trúng ám khí mà ૮ɦếƭ, nhưng võ nhân Thương Thiên tất sẽ đem món nợ ấy đổ lên đầu Bất Phá các, để báo thù rửa hận chô đồng đội.
Nghĩ đến đó, Vân Hy lòng như lửa đốt, cô đưa mắt nhìn khắp xung quanh một lượt, chỉ thấy dòng sắt nóng thuận theo máng đá chảy vào một máng nước to lớn, dùng để làm lanh. Mà nước trong máng lại chậm rãi chảy vào một cái hố, chứ không phải là máng nước hết. Cô chợt nảy ra suy nghĩ, Bất Phá các quanh năm rèn đúc, dòng nước làm lạnh không lúc nào cạn, nhất định là được mở một lối thông để chảy ra ngoài. Mà sườn núi phía tây của Kỳ Sơn có một hồ Thanh Loa, nếu cô đoán không nhầm thì chúng phải được thông với nhau.
Vân Hy nhìn cơ phán đoán, ôm luôn một đống trường kiếm ném thẳng vào máng nước, rồi cất tiếng nói to: “Linh kiếm sắp mất, lẽ nào những người đúc kiếm các vị chỉ khoanh tay đứng nhìn, chỉ bận liều mình với kẻ khác thế ư?”
Câu nói ấy của co khiến các môn nhân của Bất Phá các lập tức chuyển hướng quay lại, ngay cả Thanh Phong cũng vội vã chạy ra chỗ máng nước, xông vào vớt kiếm. Vân Hy nắm chặt lấy cánh tay y, ngăn lại, khẩn thiết nói: “Chẳng cần biết là người hay linh kiếm, nếu như các vị cứ nhất quyết làm theo ý mình ở lại đây, thì kết cục chỉ có một chữ “૮ɦếƭ” mà thôi. Hãy nghe lời khuyên của ta, đi thôi! Là lò luyện cũng được, mà là một kiếm cũng được, chỉ cần người còn thì có khi nào chẳng thể đúc lại?”
Thanh Phong nghe câu áy chợt động lòng, y đứng im lặng hồi lâu, cuối cùng hô một tiếng: “Rút!”
Theo Thanh Phong dẫn đầu, mấy chục môn nhân đúc kiếm trong lò luyện lần lượt nhảy vào máng theo đường nước chảy trôi ra ngoài núi. Thấy môn nhân cuối cùng đã nhảy vào máng nước ra ngoài rồi, công việc coi như hoàn thành, Tùy Vân Hy và Hạ Thiên Thu mới thở phào, hai người nhìn nhau mỉm cười rồi cùng nhảy vào dòng nước.
Đúng giờ phút ấy, cánh cửa đá phía trên mộ kiếm chầm chậm mở ra. Một thanh niên phong tư anh tuấn, tay cầm trường kích huyền thiết, sải bước tiến vào trong lò kiếm, vừa vặn trông thấy quang cảnh đó, y nheo đôi mắt sâu, nhỏ dài, từ trong đáy mắt lóe lên một ánh nhìn lạnh nhói.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc