Tráng Phu Lang Nhà Tú Tài - Chương 91

Tác giả: Nhật Lệ Phong Hòa

Chương 91: Thu hoạch
- --
Nghiên cứu ra VK để đẩy lùi kỵ binh tạm thời có thể xua tan mây mù bao phủ ở trên đầu của quân đội Đại Tề, nhưng để thật sự xua tan đám mây mù thì cần phải có một chiến thắng.
Khi man di đến quấy rồi lần nữa, Cố Trường Phong đã đề nghị để được xuất chiến. Vì đã huấn luyện tân binh cách đối phó với địch trong nhiều ngày, nên Thái Tề Cương lập tức phê chuẩn thỉnh cầu của y.
Một trận chiến lớn đang chờ bọn họ, tân binh cần tham gia chiến đấu càng sớm càng tốt, khác nhau là ở chỗ họ sẽ trở thành lực lượng mới của một đội quân hoặc là trở thành một đội quân độc lập. Mà Thái Tề Cương muốn tập hợp tân binh thành một đội quân độc lập do Cố Trường Phong trực tiếp chỉ huy. Ngày xưa, đại tướng quân uy nghiêm lẫm liệt, trong quân đội không một ai dám xem thường. Nhưng đại tướng quân đã đi hơn hai năm, dù cho trong quân doanh không có thay đổi gì quá lớn, cũng không dám đảm bảo tâm không thay đổi. Cố Trường Phong muốn ở đây, thứ y cần không phải là cái bóng của đại tướng quân, mà là chiến tích.
Vì thế Cố Trường Phong mang theo một ngàn năm trắng nhân mã nghênh chiến tám trăm kỵ binh của man di. Một ngàn năm trăm người này có kỵ binh, lính cầm giáo, lính cầm khiên. Đây là sau khi nghe Thẩm Nghiên Bắc sắp xếp y đã tiến hành điều chỉnh.
Trước khi xuất phát, Thẩm Nghiên Bắc dặn dò: "Cẩn thận trong mọi việc. Nếu như tình hình không ổn thì nhanh chóng chạy."
"Được." Cố Trường Phong kéo dây cương, và đồng ý.
Vì mọi người đều đang nhìn, Thẩm Nghiên Bắc không thể nói gì nữa, nên nói: "Chờ em trở về."
Nhìn hắn một cái thật sâu, Cố Trường Phong dùng sức kẹp chặt hai chân, rồi khống chế ngựa đi lên phía trước dẫn đội ngũ xuất phát.
Thẩm Nghiên Bắc đứng ở đó nhìn theo đoàn người rời đi, các tướng lĩnh cảm thán: "Tình cảm của Thẩm đại nhân cùng thế tử thật là đậm sâu."
Sao? Hắn cũng chưa làm cái gì đâu, làm thế nào mà lại nhìn ra được tình cảm phu phu bọn họ tốt nhanh như vậy? Thẩm Nghiên Bắc ngượng ngùng mà cười cười, rồi quay đầu đi đến bộ công binh. Cung đã giao cho các thợ thủ công của quân doanh, người có tay nghề giỏi đã nhanh chóng làm xong, trước mắt đang chế tạo hàng loạt cả ngày lẫn đêm.
Bộ công binh là nơi quan trọng của quân doanh, người không liên quan không được đi vào, nhưng hắn có thủ dụ của Thái Tề Cương nên có thể ra vào tự do. Sau khi hiểu được chủng loại VK quân doanh sở hữu, nhận ra không có chông sắt, hắn lập tức vẽ một bản rồi đưa cho thợ rèn chế tạo.
...
"Dừng lại!" Cố Trường Phong bỗng nhiên giơ tay ngăn đội quân đang đi phía trước lại. Y nhìn cánh đồng hoang vu thê lương trước mắt, thấy thân ảnh của kỵ binh man di mơ hồ, sắc mặt y trầm xuống, và lạnh lùng nói: "Trinh sát chia ra ba hướng trái phải thẳng đi xem xem, có gì không ổn lập tức bẩm báo!"
Trong khoảng thời gian này, bọn người man di không ngừng phái ra tiểu đội nhân mã đến quấy rầy, rồi tất cả đều bỏ chạy khi thấy bọn họ đuổi theo. Nhưng hôm nay lại ở phía sau bọn họ một cách bất thường mà, quả thực là muốn dụ dỗ bọn họ tiếp tục đi vào sâu hơn. Cố Trường Phong lập tức cảnh giác hơn.
Lúc này đã là cuối mùa thu, gió thu thổi mạnh, cát đá trên cánh đồng hoang vu bay loạn, vô cùng hiu quạnh. Các tân binh đang ở tại chỗ đợi lệnh rục rịch, Cố Trường Phong vẫn không hạ lệnh nên bọn họ chỉ có thể tạm thời giữ nguyên đội hình, nhưng sau một thời gian dài đội ngũ lại xôn xao lên.
"Sao không đuổi theo đi, bọn người man di sẽ nhanh chóng mất bóng mất!"
"Đúng vậy, bọn man di chạy rồi còn đánh gì?"
"Vũ khí bí mật đều đem theo, không giáo huấn bọn man di kỵ binh một chút, hai ngày thao luyện này không phải uổng phí công phu sao?"
"Tướng quân làm như vậy đều có có lý do, các ngươi ngậm miệng chờ lệnh của tướng quân." Chu Dục trách cứ nói. Hắn cũng cảm thấy không bình thường.
Cố Trường Phong nắm chặt dây cương, trầm mặt nhìn về phía trước. Thị lực của hắn có thể nhìn thấy được chỗ xuất hiện một chút bóng đen, man di bị bọn họ đuổi theo kia lại thay đổi hướng chạy!
Sắc mặt Cố Trường Phong căng thẳng, mật thám được phái đi phi thân xuống ngựa:
"Báo! Bên trái xuất hiện một đám kỵ binh của man di người kỵ binh, nhân số ước chừng có 500, cách quân ta không đến hai mươi dặm!"
"Báo! Phía bên phải xuất hiện một đám kỵ binh của man di, nhân số ước chừng có 500, chúng chạy đến hướng quân ta!"
"Báo! Truy kích 800 kỵ binh man di truy kích đột nhiên đi vòng, đánh về phía quân ta!"
Nghe vậy, chúng tân binh đồng thời sửng sốt.
Bọn họ là... bị trúng bẫy rập của quân định? Còn bị đánh bọc sườn ba mặt?
Cố Trường Phong lôi kéo dây cương, hô lớn: "Lui lại!"
Người man di cực kỳ xảo trá, giả giả thật thật để lừa bọn họ. Quân sư đã sớm nói bọn người man di không thể nào cứ luôn dùng tới chiêu này, không ngừng phân ra tiểu đội nhân mã dụ cho bọn họ như tằm ăn lên, mong bọn họ hãy thật cẩn thận. Quả nhiên sau đó đã có chiêu dương đông kích, nay không ngờ lại dùng đến trận địa mới là dụ địch thâm nhập!
Một ngàn năm bộ binh hỗn hợp đối đầu với một ngàn tám kỵ binh kia chung quy là chịu ૮ɦếƭ. Hơn nữa tốc độ kỵ binh cực nhanh, nên dù bọn họ có lập tức quay lại rút lui cũng không còn kịp rồi! Sắc mặt Cố Trường Phong tuy hơi lạnh, nhưng y không có một chút hoảng hốt nào. Sau khi quan sát hướng gió, y bình tĩnh mà chỉ huy đội ngũ hướng đến hướng đầu gió bên trái lui lại. Mà 500 kỵ binh của man di bên trái thấy thế, khoái mã xông lên, sẽ ngay lập tức đuổi đến đội ngũ tân binh.
Cố Trường Phong lập tức quát: "Mọi người ngay lập tức mang mặt nạ phòng độc lên, bày ra phương trận!"
Tức khắc đội ngũ tân binh luống cuống tay chân mà lấy ra một chiếc khăn vải từ trong lòng *** che lại miệng mũi, ngựa cũng bị tròng khăn vải lên. Sau đó họ bày ra đội hình lính cầm khiên đứng ở phía trước, lính cầm giáo ở phía sau đó, cầm đao ở giữa, kỵ binh cuối cùng hình tam giác nghênh địch.
Gió lớn gào thét mà cuốn cỏ khô cùng cát vàng, tất cả tân binh sắp bị quân địch vây quanh đều đang run rẩy. Nhưng nhìn cẩn thận thì sự run rẩy kia không phải bởi vì sợ hãi, mà là vì H**g phấn!
"Lấy bao bố, rắc!"
Theo tiếng ra lệnh của Cố Trường Phong, chúng tân binh vô cùng thuần thục mà lấy ra một cái bao bố, tháo buộc nút sau đó vẩy bao lên không trung!
Thoáng chốc một mảng bụi đỏ bắt đầu khuếch tán, rồi bị gió lớn thổi quét đến phía kỵ binh man di.
"Khụ khụ khụ." Sắc mặt kỵ binh man di đi đầu dùng tiếng man di hô lớn "Giết!" chợt biến sắc. Hắn đau đớn che miệng mũi lại mà bắt đầu ho khan. Mà võ ngựa của chiến mã hắn đang ngồi cũng hơi chậm lại, rồi đột nhiên nó đá một cái, phát ra tiếng phì phì trong mũi, thiếu chút nữa thì đá kỵ binh man di xuống.
Cùng lúc đó, những kỵ binh man di xông lên trước nhất đều giống như bị trúng tà, nếu không lè lưỡi há mồm hít khí, thì là che mắt kêu thảm thiết, còn không thì che miệng mũi ho đến tê tâm liệt phế. Chiến mã của bọn họ cũng nổi cơn điên, không ngừng hắt xì hoặc bất an mà bào móng trước, không ít man di kỵ binh bị vứt xuống đất.
Lực đánh của kỵ binh vô cùng khủng pố, nhưng nếu nhân mã đằng trước đột nhiên dừng lại sẽ lập tức gây nên tai họa, đó là liên hoàn ***ng mã. Kỵ binh man di ở phía sau không kịp dừng ngựa, nên tất cả đều bị dồn vào nhau thành một cục, người ngã ngựa đổ, tiếng kêu than dậy trời đất!
Nhân lúc người bệnh muốn mạng người, tân binh ùa lên, thu hoạch từng bọn kỵ binh man di bị bột ớt sặc đến mức kêu cha gọi mẹ, nước mắt nước mũi tứ tung.
Lúc này, phía 500 kỵ binh man di bên phải cùng 800 kỵ binh kia đuổi tới. Họ ở xa xa nhìn thấy đồng bạn của mình bị bộ binh Đại Tề thu hoạch như thu hoạch cải trắng, thì tướng lãnh hai đội không khỏi kinh sợ, vội vàng ra lệnh cho bộ hạ qua đó cứu viện.
"Kết trận!" Cố Trường Phong cầm trường cung trong tay, cung kéo như trăng tròn, một mũi tên bắn hạ một kỵ binh man di cùng ngựa của hắn.
Tân binh không dám ham chiến, đồng loạt tụ lại thành đội hình, nghe theo mệnh lệnh của Cố Trường Phong lấy ra VK bí mật. Chờ đến thời điểm kỵ binh man di đuổi theo rồi phát hiện ra điều không ổn muốn dừng dây cương trước bờ vực thì đã muộn rồi. Gió lốc cùng bụi màu đỏ bay thẳng vào yết hầu với mắt mũi bọn họ khiến bọn họ vay hết cả mũi, bột phấn lúc trước rơi trên mặt đất bị vó ngựa dẫm quyện cùng bụi đất bay lên...
Kỵ binh man di và chiến mã dễ như bẻ cành khô mà ngã đầy đất, các tân binh che miệng mũi giơ đao mà chém.
"Giết!!!"
Một đợt đơn phương giết chóc bắt đầu rồi.
Các tân binh này trước nay không dám tưởng tượng sẽ có một ngày họ giống như ngày hôm nay, coi kỵ binh man di như hoa màu mà thu hoạch. Nhưng sự thật là bọn họ đã làm được!
Chờ đến lúc Cố Trường Phong thu binh kiểm kê nhân số thương vong. Một ngàn năm tân binh không một người tử vong, chỉ có hơn hai trăm người trong lúc đánh nhau bị thương nhẹ.
"Thật tốt quá! Chúng ta đã làm được!" Không biết là ai hô một tiếng, cả đội nhân mã đều cao giọng kêu lên vui mừng.
"Yên lặng!" Một tiếng ẩn chứa nội lực của Cố Trường Phong kéo mọi người từ vui mừng trở về.
"Đây chẳng qua là một trò xiếc nhỏ đầu cơ trục lợi, nếu gặp phải đại quân man di thì vẫn phải dựa vào thực lực chân chính! Hi vọng chư vị nhớ lấy."
Trận thắng lợi này là để yên ổn quân tâm, đồng thời cũng là cho các tân binh một sự tin tưởng. Đó là tuy kỵ binh man di đáng sợ nhưng không phải không thể đánh bại! Nhưng nếu là bởi vì lấy được một cái thắng lợi nho nhỏ mà trở nên cuồng vọng, sẽ mất đi ý nghĩa của nó.
"Được! Tướng quân!" Bị một lời giáo huấn như vậy, thái độ của các tân binh lập tức nghiêm chỉnh. Trải qua kỳ quân dịch này, các tân binh đối với sự chỉ huy của Cố Trường Phong lại càng thừa nhận và phục tùng hơn.
"Hồi doanh!"
"Được!" Các tân binh cùng kêu lên, rồi mang theo chiến lợi phẩm của bọn họ - người và chiến mã man di hồi doanh.
Chiến mã bị trúng một chút độc nên trạng thái trước mắt không tốt lắm, nhưng tương quân nói sau khi trở về dùng nước rửa sạch một chút, nuôi dưỡng thật tốt sẽ không thành vấn đề. Chiến mã này đều là bảo bối, nuôi dưỡng tốt bọn chúng thì sẽ có ngựa để cưỡi!
Một ngàn năm tân binh đem tất một ngàn tám kỵ binh man di đã bị trảm cùng với ngựa về, không có người thương vong lại còn mang về rất nhiều chiến mã. Việc này làm cho cả quân doanh Đại Tề lại sôi trào lần nữa.
Thời điểm bị dò hỏi làm như thế nào, Cố Trường Phong cùng Thẩm Nghiên Bắc liếc nhìn nhau, và nói: "Tất cả nhờ vào phúc của Thẩm đại nhân."
Gì, việc này lại có quan hệ với Thẩm đại nhân? Mọi người không khỏi hướng ánh mắt về phía Thẩm Nghiên Bắc.
"Ở phương nam ta phát hiện ra một loại thực vật có hương vị nóng rất thích hợp để dùng làm gia vị, vì thế đem hạt giống của chúng đưa tới Ung Kinh Thành để trồng một ít. Lại đúng thời điểm thu hoạch vụ thu được mùa, nên mang một ít đến đây, các vị tướng quân có thể nếm thử xem." Thẩm Nghiên Bắc cười nói xong, thì cho người đến phòng bếp lấy đồ đã làm xong lại đây.
Một mùi hương kỳ lạ làm người ta khó có thể kháng cự từ chủ trướng bay ra. Mọi người nhìn mấy bồn gia vị làm đồ ăn Thẩm Nghiên Bắc nói đều khó tin mà trừng mắt lớn.
Một thứ thơm như vậy lại đánh được bọn kỵ binh man di? Là đợi đến thời điểm bọn chúng thèm đến nước miếng đầy đất rồi đánh?
"Đây là ớt cay phơi khô. Đây là bột ớt." Thẩm Nghiên Bắc lấy ra một bao ớt cay cùng một bao bột ớt cho mọi người xem. "Người và động vật không đề phòng mà bất ngờ hít và bột ớt sẽ cực kỳ khó chịu, sẽ bị ho khan và hắt xì hơi..."
Mọi người tưởng tượng hình ảnh kia một chút, rồi nhìn nhau, thần sắc đều phức tạp.
Thẩm Nghiên Bắc đã đổi mới nhận thức của các tướng quân chỉ biết phương pháp dùng đao thật kiếm thật đánh bừa bọn họ.
"Hay!" Quân sư lắc lắc quạt lông trong tay, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Nghiên Bắc tràn đầy tán thưởng.
"Mưu lợi mà thôi, dùng nhiều thì không được."
Đoàn người đều biết đạo lý này. Nhưng có thể nghĩ ra phương pháp này phá tan kỵ binh man di đã tạo cho tướng sĩ Đại Tề nhiều áp lực, có thể nói là đa mưu túc trí.
Một tướng lĩnh dính một chút bột ớt lên thử, kết quả trong nháy mắt đầu lưỡi mới nếm đã làm hắn muốn khóc rồi.
"Lè lè lè, cay quá, cay quá!" Tướng lĩnh chật vật mà lè lưỡi.
"Ớt cay có thể tan lạnh trừ ướt, tiêu thực khai vị, nhưng có người không thể ăn quá cay." Thẩm Nghiên Bắc giải thích.
Mấy người còn lại đều dùng ánh mắt đáng thương nhìn vị tướng lĩnh.
Thái Tề Cương tiếp đón mọi người: "Tâm ý của Thẩm đại nhân, chư vị chớ nên lãng phí! Người đâu, mang R*ợ*u tới!"
Thẩm Nghiên Bắc ý tứ uống hai ngụm rồi cáo từ, Cố Trường Phong cũng lấy lí do muốn nghỉ ngơi chỉnh đốn mà cáo lui.
"Khó trách có thể thăng liền bốn cấp, tiền đồ người này thật không thể hạn lượng!" Lý tướng quân ăn miếng gà Cung Bảo, mùi vị ngon làm hắn nheo lại mắt mà tinh tế nhấm nháp.
Thái Tề Cương uống một ngụm R*ợ*u: "Nếu không như thế, Hoàng Thượng cũng sẽ không phái hắn tới."
"Thẩm đại nhân tuổi còn trẻ, không biết đã cưới vợ hay chưa?" Có tướng lãnh tò mò hỏi.
"Hừ, Lão Mã, chẳng lẽ ngươi có ý định tuyển con rể à? Định gả nha đầu nhà ngươi đi?"
Tướng Lĩnh được gọi là Lão Mã liếc nhìn hắn một cái: "Có gì không thể? Một người học phú ngũ xa như Thẩm đại nhân, rất xứng với nha đầu nhà ta!"
"Phì! Tính tình xấu của nha đầu nhà ngươi ai chịu nổi? Thẩm đại nhân là người đọc sách! Người đọc sách sẽ hồng tụ thêm hương! Nhiên nhi nhà ta tính tình dịu dàng, tài nấu nướng lại khá tốt, còn biết đối câu ngâm thơ. Quả thực chính là ra được thính đường vào được phòng bếp, như thế này mới xứng đôi cùng Thẩm đại nhân!"
"Hoàng bà bán dưa mèo khen mèo dài đuôi!" Tướng lĩnh họ Mã hừ một tiếng, "Nói không chừng Thẩm đại nhân lại thích nha đầu nhà ta thật tình!"
Thái Tề Cương dở khóc dở cười: "Được rồi, được rồi, hôn nhân đại sự của chính mình Thẩm đại nhân sẽ quyết định, các ngươi làm gì cũng vô dụng."
"Nào! Ngày mai ta sẽ tự mình hỏi hắn!" Tướng lãnh họ Mã nói, "Nhìn Thẩm đại nhân đã thấy hắn sẽ thương tức phụ, nha đầu nhà ta phải tìm được một phu quân biết thương nó như vậy!"
Thẩm Nghiên Bắc bị người ta nhìn thấu đang mang cho Cố Trường Phong một chén canh gà tươi ngon: "Tới đây, tới đây, vất vả rồi! Uống chút canh!"
Canh gà mái già, bỏ thêm chút dược liệu bổ khí huyết dược ngâm một canh giờ, thịt giòn, thơm đến không chịu được. Cố Trường Phong uống một ngụm, tức khắc y cảm thấy thoải mái từ dạ dày đến trong lòng.
"Cảm giác đánh thắng trận thật tốt." Cố Trường Phong dựa đầu vào bả vai hắn, cười nhẹ nói câu.
Tức phụ của ta tại sao lại đáng yêu như vậy! Thẩm Nghiên Bắc ôm lấy y, hôn miệng: "Chúng ta sẽ có được thắng lợi."
"Đúng." Cố Trường Phong chậm rãi cười.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc