Trân Bảo Vợ Yêu - Chương 140

Tác giả: Tha Hài Hoàng Hậu

Oan Gia Ngõ Hẹp

Côn Sơn gật đầu: “Đúng vậy.”
“Ông chủ của chúng tôi đã vì các vị đặt xong khách sạn, mời lên xe a!” Người da đen nói xong mời bọn họ lên trước sau hai chiếc xe.
Trên đường Bảo Châu lần đầu tiên nhìn thấy một loại xe so với tàu điện còn bá đạo hơn, so với tàu điện còn lớn hơn, đối với Côn Sơn nói: “Côn Sơn, con bò kia thật tốt!”
“Là xe vận tải cỡ lớn.”
“Côn Sơn mua cho em a!” Bảo Châu xem xét liền động lòng.
“Em muốn mua cái đó làm gì?” Không có buôn bán kim cương, thu nhập của Côn Sơn thoáng một cái giảm đi đáng kể, nhưng duy trì chi tiêu hàng ngày cho gia đình vẫn không có vấn đề, phần lớn tích góp của hắn đã sớm gửi vào ngân hàng Thụy Sĩ. Lập tức muốn mua một chiếc xe vận tải lớn cho cô, khả năng hằng ngày sẽ phải tiết kiệm lại. Nhưng nếu vợ nhất định muốn mua, hắn sẽ không phản đối, Bảo Châu vui vẻ mới là trọng yếu.
“Em muốn ở trong đó chơi mạt chược.”
“Được, mua.” Côn Sơn suy nghĩ, cảm thấy không tệ, ngoại trừ dùng để cho cô chơi mạt chược, còn có thể trải một cái giường lớn, đặt thêm bồn cậu, như vậy đã thành một cái nhà. Mệt mỏi thì nằm ngủ, đói thì ăn, về sau hắn đi công tác có thể mang theo Bảo Châu, không sợ cô nhàm chán nữa.
Vì vậy ‘căn nhà di động’ đầu tiên trên thế giới đã được ra đời, lúc nghe nói Côn Sơn muốn mua xe tải lớn, Kiệt Mẫu còn tưởng hắn có công việc gì quan trọng cần thiết, trong lòng không khỏi rất bội phục Côn Sơn, người Trung Quốc này trong lúc gặp khó khăn lại không có chút nào bị đả kích, ngược lại càng bị áp chế thì bùng nổ càng mạnh, bắt đầu lại lần nữa, nhanh như vậy đã quyết định mua xe tải làm buôn bán khác!
(nhà di động còn gọi là motorhome, các bạn có thể hỏi google ca ca sẽ biết rõ cái này nhá)
Phải học theo tấm gương của hắn a!
Vì vậy nhiệt tình nói: “Tôi giúp cậu mua! Tôi có người quen, lần này cậu định buôn bán cái gì? Tôi có thể tham gia không?”
Bảo Châu nhíu mày: “Chơi mạt chược cũng coi như buôn bán sao?”
“Chơi mạt chược là cái gì?” Kiệt Mẫu không biết, hắn tuy ngẫu nhiên sẽ đến Trung Quốc, nhưng đều là ở phố người phương tây , đối với văn hóa Trung Quốc biết rất ít.
Bảo Châu khinh bỉ: “Cả chơi mạt chược cũng không biết, tôi dạy cho anh!”
Sau đó Bảo Châu dạy một cái là đến trưa, Kiệt Mẫu học rất hứng thú, văn hóa Trung Quốc quả thực rất thú vị! Bảo Châu dạy chơi mạt chược, Côn Sơn ngồi ở bên cạnh làm bồi luyện, chơi đến giữa trưa, mắt sắp rớt ra.
Trước khi chia tay, Kiệt Mẫu nói: “Lục phu nhân, chơi mạt chược thật sự rất thú vị! Ngày mai chúng ta tiếp tục chơi mạt chược a! Tôi muốn giới thiệu cô với phu nhân của tôi.”
Ngày hôm sau, Kiệt Mẫu mang theo phu nhân đến tìm Bảo Châu chơi mạt chược, Côn Sơn cho rằng hắn chỉ là nhất thời cuồng nhiệt mà thôi. Không để ý tới.
Ngày thứ ba, phu nhân Kiệt Mẫu và Bảo Châu còn có A Long A Hổ ở phòng khách chơi mạt chược, Kiệt Mẫu gọi Côn Sơn qua một bên, hỏi hắn: “Bây giờ cậu có tính toán gì không?”
“Tôi không biết.” Côn Sơn nhún vai, đây là hắn lần đầu tiên tới nước Mỹ, hắn cảm thấy tất cả mọi thứ ở đây đều mới lạ, quả thực bị hoa mắt, hắn cũng không biết nên làm gì, hay chỉ đơn giản là đến đây để giải sầu mà thôi.
“Cậu có thị trường, tôi ở bên này cónguồn cung cấp, chúng ta không làm chút gì đó, ta cảm thấy không cam lòng.” Đây là cách Kiệt Mẫu suy nghĩ, thị trường Trung Quốc giống như một miếng thịt dê béo bỡ, mà hiện tại hắn chỉ có thể trơ mắt ếch ra nhìn, không thể cắn lấy, cảm giác vô cùng sốt ruột.
Côn Sơn cũng cân nhắc chuyện kéo dài hợp tác, nhưng bây giờ, hắn không có đường nào: “Các anh có ô tô rất không tồi, nhưng Quảng Châu đã có người đang làm, tôi không thể đoạt bát cơm người khác.”
Kiệt Mẫu cũng không biết có thể làm gì: “Máy móc cỡ lớn thì sao?”
Côn Sơn rất hiểu năng lực của mình: “Ca-nô của tôi không làm được cái kia, nếu như vận chuyển máy móc, cần ca-nô cỡ lớn, mà thuê ca nô, chi phí thật sự rất cao, mạo hiểm cũng lớn, vạn nhất ca-nô bị chìm, hoặc ở Quảng Châu không thể mở thị trường, tôi sẽ phá sản. Tôi muốn đầu tư thấp, lợi nhuận cao. Tốt nhất thứ đó cũng nhỏ, có thể dùng máy bay của Bảo Châu vận chuyển.”
Kiệt Mẫu suy nghĩ, cái này thật sự nghĩ không ra, đành phải nói: “Vậy thì ở thêm vài ngày, suy nghĩ a! Tôi vẫn cảm thấy chúng ta có thể ở chỗ này làm thành một số buôn bán lớn lâu dài, dự cảm của tôi rất linh đấy.”
“Hy vọng đi!” trong cuộc sống có khi phải chờ đợi, nhưng hắn, hắn sẽ cố gắng đi nắm bắt.
Lúc hai người xuống lầu, Bảo Châu đã thắng tối tăm mặt mày, nhàm chán tựa lưng vào ghế ngồi, thấy Côn Sơn xuống, đi qua lôi kéo tay của hắn: “Côn Sơn, em thật nhàm chán!”
“Anh dẫn em đi xem phim.” Côn Sơn kéo cô, cũng hiểu được nhàm chán, chưa quen cuộc sống nơi đây, Anh ngữ của hắn tạm được, Bảo Châu thì dốt đặc cán mai, hai người cùng người khác trao đổi rất có trở ngại. Hắn hơi hối hận mang theo Bảo Châu đến nước Mỹ rồi.
Lại nói Cù thiếu bị cậu ép buộc đến nước Mỹ gần đây cảm thấy vô cùng nén giận, lúc hắn ở Quảng Châu, hắn muốn bắt nạt ai thì bắt nạt.
Đến bên này xen lẫn trong một đám bạn học người phương tây và người da đen, dáng người vốn cao lớn, đột nhiên trở nên nhỏ bé, chịu đủ loại sỉ nhục, bị cười nhạo, bị đả kích, ai muốn khi dễ hắn, thì khi dễ.
Phiền muộn không thể phiền muộn hơn, thật muốn ૮ɦếƭ đi.
Sau đó hắn thật sự làm như vậy, hắn bi quan đứng giữa đường cái, nhắm mắt lại, lẳng lặng chờ đợi một chiếc ô tô không có mắt nào đó đè nát chướng ngại vật là hắn đi, nhưng mà hắn đợi một hồi lâu, lại không có bị ***ng. Từng chiếc xe như đang biểu diễn kỹ thuật đặc biệt từ bên cạnh hắn sưu sưu chạy qua.
Hắn nhụt chí thở dài một hơi, đi tới cột điện bên đường, nhắm mắt lại, lúc chuẩn bị ***ng đầu vào, thì có một bàn tay nhỏ bé từ phía sau lưng vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Anh có nhìn thấy Côn Sơn không?”
Cù thiếu đã nghe được một giọng nói quen thuộc, lại không có để ý, đây chính là nước Mỹ.
Ở đâu có người quen biết hắn, cho rằng chỉ là bình thường tìm người thôi, nhắm mắt lại khoát tay áo: “Cút ngay! Tao không biết.”
“À.” Giọng nói kia có chút thất vọng a xong một tiếng quay đầu rời đi.
Đợi đã nào…!
Âm thanh này hình như là tiếng Trung Quốc, không phải hắn không nghe hiểu tiếng nước ngoài!
Chẳng lẽ gặp được đồng hương rồi?
Có câu nói đồng hương gặp đồng hương hai mắt lưng tròng, chẳng lẽ ông trời thấy hắn đáng thương, cố ý an bài một đồng hương đồng bệnh tương liên đến cứu vớt linh hồn bị tổn thương của hắn?
Cù thiếu mở mắt ra, mặt mũi tràn đầy hi vọng nhìn về phía bóng lưng rời đi, lập tức hai mắt tỏa sáng, xem ra còn là một phụ nữ, hắn nhổ ra một ngụm nước miếng ở lòng bàn tay, chà xát tay trái, chà xát tay phải, sau đó lấy nước miếng dùng Ng'n t chải đầu, rất nhanh chải vuốt một phen đầu tóc sớm đã bị gió thổi mất trật tự không chịu nổi, tạo ra một tư thế hắn tự nhận là đẹp trai nhất, bao hàm nhu tình gọi cô gái phía trước một tiếng: “Cô gái, có cần tôi giúp gì không?” =))
Bảo Châu nghe vậy xoay người, nhìn thấy là hắn một chút cũng không sợ hãi, ngược lại cảm thấy có một loại cảm giác thân thiết khi nhìn thấy người quen cũ: “Họ Cù, anh có thấy Côn Sơn không?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc