Trân Bảo Vợ Yêu - Chương 108

Tác giả: Tha Hài Hoàng Hậu

Vật Chất An Ủi
“Không đóng! Đây là dùng nhiều tiền mua được, em nói đóng thì đóng sao, vậy mặt mũi của anh đặt ở đâu? Em thành công? Em thành công, chính là cho thấy anh đã thất bại, em nói em không sai vậy là ai sai? Vốn cha cảm thấy anh rất có năng lực, hiện tại đã có em, cha khẳng định cảm thấy chênh lệch chút ít rồi. Cha nếu không trở lại, còn muốn bán đi tất cả tài sản, dọn đến Quảng Châu Hồng Kông, tương đương quyền lợi của anh âm thầm bị mất, anh trở thành một đại thiếu gia hữu danh vô thực, nếu không phải em ở Quảng Châu Hồng Kông, cha vì sao phải đến đấy?” Hắn tuyệt không muốn bị người ta chê cười, không có gia nghiệp để cai quản, hắn ít nhất còn có quặng mỏ của chính mình, tại đây vẫn kiếm được tiền đấy.
Côn Sơn cảm thấy hắn thay đổi, trở nên tự ti lại ích kỷ, đem sai lầm đều đẩy lên trên người hắn, thế nhưng anh trai có nghĩ tới hay không, những điều này đều là hắn tự nghĩ: “Cha cho tới bây giờ chưa nói qua anh không tốt, cha nói cho em biết, anh vẫn là người thừa kế trong lòng ông. Vô luận như thế nào cha cho tới bây giờ đều không có mắng anh, những thứ kia chỉ là do anh tự nghĩ. Bây giờ anh quay đầu lại còn kịp, em có thể không nói cho cha, nhưng anh nhất định phải đóng cửa nhà máy quặng mỏ! Nếu không đừng trách em không để ý tình nghĩa huynh đệ, hướng cha tố giác anh, đến lúc đó cha mới thật sự đối với anh thất vọng cực độ, anh tuyệt đối không thể trở thành người thừa kế.”
“Anh sẽ không đóng! Em ૮ɦếƭ tâm đi, vô luận như thế nào, chính cha tự mình đến khuyên anh cũng vô dụng.” Lục Hoài Ninh quyết tâm, muốn tiếp tục khai mở tiếp.
“Vậy thì không có biện pháp rồi, anh xác định không đóng?”
“Không đóng!”
Côn Sơn đứng dậy; “Em cho anh một ngày để cân nhắc, ngày mai nếu thay đổi ý định, gọi điện thoại cho em! Mặt khác tất cả chìa khóa trong cửa hàng và nhà cửa đều đưa lại cho em.”
Lục Hoài Ninh đi đến ngăn kéo tìm sổ sách và chìa khóa đưa hắn, dù sao khế ước mua bán nhà ở trong tay cha, hắn cầm cũng vô dụng: “Cụ thể gì đó đều đã được viết ở trong, đây là chìa khóa.”
Côn Sơn nhận lấy, chỉ nói: “Anh tự giải quyết cho tốt a! Em đi về trước.”
Lục Hoài Ninh cũng không có ý định lưu hắn lại ăn cơm: “Đi thong thả, anh sẽ không tiễn.”
Từ quặng mỏ đi ra, Côn Sơn âm thầm thề, phải làm chỗ này biến mất!
Không tiếc bất cứ giá nào, nếu như anh trai không ăn mềm, vậy cũng chỉ có thể dùng *** thôi.
Ngày hôm sau, Lục Hoài Ninh chưa có gọi điện tới, Côn Sơn nghĩ vẫn là trong lúc cấp bách rút ra thời gian gọi một cú điện thoại cho hắn: “Uy?”
“Uy, ai?”
“Là em.” Côn Sơn thở dài nói.
“Có chuyện gì không? Nếu hỏi chuyện quặng mỏ, câu trả lời của anh vẫn như cũ, em đừng mơ tưởng anh thay đổi chủ ý.” Lục Hoài Ninh nói.
“Quả thật không có ý định quay đầu lại?” Côn Sơn cảm thấy tiếc hận, hắn và anh trai thật sự phải đi đến bước đối đầu này…
“Không có khả năng, nếu không có chuyện gì khác anh treo máy đây.”
“Đợi một chút, ngày mai trong nhà tổ chức yến hội, mời quan lại quyền quý ở Vận Thành cùng phụ cận tới dùng cơm, xem ai có hứng thú mua bất động sản, địa sản, anh có muốn trở về hay không?” Côn Sơn nói, kỳ thật hắn đã âm thầm xin một vị có quyền thế làm bẫy, ngày mai bất quá chỉ là một màn kịch, để tránh người ta đem lòng sinh nghi.
Loại cơ hội có thể nịnh bợ quan lại quyền quý, hắn từ trước đến nay sẽ không bỏ qua, nhưng mà Côn Sơn thành công sẽ càng cho thấy hắn thất bại, cho nên hắn không muốn đi : “Không được, mọi người cứ tận hứng.”
Yến hội ngày hôm sau, Côn Sơn tốn một ít tâm tư, bày R*ợ*u và thức ăn rất nhiều đều là vận chuyển bằng đường hàng không đến, hải sản R*ợ*u tây đều có giá rất cao, khách mời vui vẻ, tất cả mọi người cảm thấy lần này Lục Côn Sơn trở về rất có biến hóa, không khỏi trở nên nhã nhặn nhiều hơn, cách ăn mặc cũng rất chú ý, hơn nữa nói chuyện rất hòa khí, vốn còn lo lắng hắn một bộ vênh váo tự đắc, mọi người lập tức âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Các cô gái tới tham gia yến hội, nguyên một đám bu tới, Bảo Châu vốn ngồi trong góc cùng Thẩm Kỷ Lương nói chuyện, đàm luận đến mỹ thực, đang nói đến cao hứng, cúi đầu nhìn đồ ăn trong chén đĩa cơ hồ sắp thấy đáy , cô đứng dậy, định đi tìm đồ ăn, ngẩng đầu một cái liền nhìn thấy một cô gái đang nói chuyện với Côn Sơn, đều sắp ôm nhau luôn rồi, đương nhiên là cô gái ôm Côn Sơn, Côn Sơn tại từ chối né tránh.
Nếu người khác khẳng định đi lên kéo tóc, mắng to hồ ly tinh.
Bảo Châu tư duy có chút không bình thường a!
Đi qua đẩy Côn Sơn ra, kêu Tiểu Hoàng tới, đối với cô gái kia nói: “Côn Sơn là của tôi, cô muốn ôm, tôi có thể cho cô mượn Tiểu Hoàng ôm một chút.”
Cô gái nhìn thứ đứng cạnh Bảo Châu, mãnh thú nhanh chóng chớp động cánh cực lớn, lập tức “Ah! Có quái thú!” Quát to một tiếng, rất bị kích thích chạy ra ngoài.
Tiểu Hoàng rất vô tội nhìn Bảo Châu, ủy ủy khuất khuất, quái thú? Nó là quái sao? Là vua trong các loài chim mới không sai biệt lắm!
Bảo Châu nhìn nó đáng thương, thò tay từ trên bàn nắm một con gà nướng ném cho nó, an ủi tâm linh bị thương của nó.
Từ nay về sau, chiêu này Côn Sơn trăm dùng trăm linh, cô gái nào muốn tìm hắn nói chuyện phong hoa tuyết dạ cùng yêu thương nhung nhớ, trực tiếp đem Tiểu Hoàng gọi tới, Tiểu Hoàng cái gì đều không cần làm, chỉ cần trừng mắt những cô gái kia là được, ánh mắt sắc bén dùng rất tốt, cho dù là người có da mặt dày, đều kiên trì không được ba phút.
Tiểu Hoàng mỗi lần đuổi đi cô gái, Côn Sơn sẽ ban thưởng cho nó một bàn tiệc, về sau cũng không cần người gọi, Tiểu Hoàng chỉ cần vừa nhìn thấy bên cạnh Côn Sơn có cô gái ngoài trừ Bảo Châu đều đi đuổi.
Người biết đều nói Côn Sơn yêu vợ, là người tốt.
Không biết, còn tưởng rằng là người nào đó được chim yêu đến cực độ!
Tiểu Hoàng rất bị tổn thương, nó yêu thích rất bình thường được không, nó thích chim mái, thế nhưng Tiểu Hoàng trưởng thành lớn như vậy, vốn là hiếm thấy, đi nơi nào tìm cho nó một con chim mái? Cái này rất phiền toái, Côn Sơn đã nghĩ tới, nhưng còn chưa có đi thực tế, đợi về sau có rảnh phái người đi tìm, nếu có thể tìm được một con mái, rồi nói sau!
Nó bi thương hai mắt đẫm lệ uông uông nhìn xem Côn Sơn hoặc là Bảo Châu, cầu vật chất an ủi —— tiệc!
Kế hoạch bước đầu của Côn Sơn trước mắt còn có thể làm, yến hội ngày thứ hai, Côn Sơn thỏa hiệp cùng ông chủ Lưu ở địa phương tuyên bố đêm nay muốn ký hợp đồng, hắn chuẩn bị đem nhà cửa và một ít tài sản trong tay bán cho vị kia, giá cả mặc dù so với trước kia hơi thấp, nhưng so với thị trường hiện nay giá cả cao hơn nhiều.
Tất cả mọi người cảm thấy rất hợp lý, vô luận là giá cả, hay là người mua sắm, ông chủ Lưu sớm đã từng nói qua muốn mở rộng kinh doanh, bất đắc dĩ luôn tìm không thấy vị trí thích hợp.
Mà gia sản Lục gia nhiều như vậy, khẳng định sẽ không giống những người bán rải rác bình thường khác, bán dễ dàng như vậy.
Ban đêm, trong đại sảnh quán R*ợ*u vang lên hòa âm ưu nhã, các tân khách vui sướng trò chuyện với nhau, trận yến hội này mặc dù so với hôm qua hơi kém một chút, dù sao vội vàng, nhưng thập phần náo nhiệt, bạn bè của hai nhà ở trên thương trường đều đến, Lục Hoài Ninh vẫn không có tới, cảm thấy mất mặt, đến lúc đó mọi người nghị luận lên nói, Lục Hoài Ninh hắn không có năng lực, rõ ràng người ở tại Vận Thành, kết quả còn phải nhờ em trai thật xa trở về giải quyết.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc