Trạm Xe Buýt Lãng Mạn - Chương 27

Tác giả: Lâm Tử Tự

Dáng nhảy của Doãn An Nhiên từ từ thay đổi. Ban đầu là điệu nhảy đường phố, nhưng nhảy mãi nhảy mãi, mang theo chút mê hoặc. Chu Minh Nghĩa ngẩng đầu lên, nhìn dáng nhảy hút hồn của người yêu. Doãn An Nhiên híp mắt, nở nụ cười gian xảo nhìn Chu Minh Nghĩa, uốn éo eo ௱ôЛƓ, động tác như mấy cô gái nhảy múa trong buổi chiêu đãi nào đó, cực kỳ hấp dẫn, một tay kéo áo sơ mi trắng ra khỏi quần jean, để lộ làn da nâu nhạt, tay kia đặt lên *** từ từ xoa nhẹ, sau đó trượt xuống vùng eo.
Doãn An Nhiên của lúc này, từ vẻ thanh tú mà đầy sức sống trước đây giờ đã toát lên mùi vị tình sắc hấp dẫn khó diễn tả bằng lời. Chu Minh Nghĩa vẫn ngồi im bất động, tay chống cằm, nhìn Doãn An Nhiên không rời mắt.
Doãn An Nhiên tiếp tục nhảy, động tác và ánh mắt càng lúc càng quyến rũ, vũ điệu của hông và tay chân đầy mê hoặc, gần như đang khiêu khích định lực của Chu Minh Nghĩa. Anh vẫn bất động, trên môi là ý cười nhàn nhạt. Doãn An Nhiên không hiểu, cậu có chút lo lắng. Vậy là sao, không lẽ anh còn có thể ngồi yên đó sao?
Doãn An Nhiên mỉm cười càng mê hoặc người, nhìn Chu Minh Nghĩa, từ từ đưa tay lên, dùng ngón trỏ xoa nhẹ vào môi dưới. Chu Minh Nghĩa thở dài.
- Em trở nên hư hỏng từ lúc nào vậy hả? – Nói rồi anh đứng dậy, kéo Doãn An Nhiên vào lòng, phủ xuống môi cậu.
Doãn An Nhiên ôm lấy vai Chu Minh Nghĩa, không biết tại sao, cậu cũng khao khát anh, hy vọng anh có những biểu hiện chân thật hơn. Đẩy Doãn An Nhiên ngã xuống giường, Chu Minh Nghĩa đã khó mà tự chủ, anh hơi *** xé áo Doãn An Nhiên ra, hoàn toàn không quan tâm liệu cậu có cảm thấy đau hay không. Tay anh trượt trên cơ thể cậu, màu nâu nhạt của làn da lưu đầy vết đỏ. Lúc này, người luôn tự chủ và giữ được bình tĩnh như Chu Minh Nghĩa hóa thân thành mãnh thú, muốn ăn con thú nhỏ bé Dưới ***.
Doãn An Nhiên vặn vẹo cơ thể, *** của cậu bị Chu Minh Nghĩa thổi bùng cháy, nhưng hôm nay Chu Minh Nghĩa quá nhiệt tình, khiến cậu có chút không chịu nổi.
- A… a a… - Doãn An Nhiên kêu lên đau đớn.
Chu Minh Nghĩa vẫn không nể tình mà tiếp tục tiến công.
- A… a… a… không. – Doãn An Nhiên đưa tay giữ vai Chu Minh Nghĩa. – A, a a… anh…
Cậu thét lên. Chu Minh Nghĩa dừng lại, quỳ ở đó nhìn Doãn An Nhiên. Đôi mắt đen rưng rưng nhìn Chu Minh Nghĩa. Trong lòng Chu Minh Nghĩa bỗng dậy lên nỗi thương xót vô hạn.
- Xin lỗi, anh…
Doãn An Nhiên lắc đầu.
- Anh nhẹ nhàng chút đi.
- Tại anh không tốt.
- Không, tại em dụ dỗ anh, tại em… Em muốn… em mong anh hãy dịu dàng với em. - Doãn An Nhiên đưa tay ôm lấy cổ Chu Minh Nghĩa.
Chu Minh Nghĩa dịu dàng nở nụ cười, hôn vào môi Doãn An Nhiên. Đôi mắt như nai của Doãn An Nhiên nhìn Chu Minh Nghĩa.
- Anh, không sao. Dịu dàng một chút là được. Em cũng… em cũng rất muốn.
Đôi mắt nâu sâu thẳm nhìn chằm chằm vào Doãn An Nhiên. Anh dịu dàng mà triền miên hôn cậu thật sâu. Doãn An Nhiên thả lỏng cơ thể trong lòng Chu Minh Nghĩa. Trời sáng, hai người đang ôm nhau cùng thức dậy. Doãn An Nhiên ôm Chu Minh Nghĩa, dán mặt vào *** anh.
- Mệt quá.
- Vậy xin nghỉ phép đi.
- Không được.
Chu Minh Nghĩa vòng tay ôm eo Doãn An Nhiên.
- À, gần đây cảm giác rất tốt, anh cảm thấy lần nào cũng tuyệt vời, em thì sao?
Doãn An Nhiên đỏ mặt, đưa tay che miệng Chu Minh Nghĩa lại.
- Đừng nói nữa.
- Hai chúng ta yêu nhau, nên cảm giác mới tốt như vậy.
Doãn An Nhiên nóng lên.
- Đã nói là anh đừng nói nữa mà, anh bị thần kinh hả?
- Anh đâu nói ở chỗ khác.
- Anh còn dám đến chỗ khác nói sao.
Doãn An Nhiên cảm thấy dường như Chu Minh Nghĩa không đơn giản là người hai mặt. Anh có rất nhiều bộ mặt, ở nhà, ở công ty, ở nơi công cộng, hay đối với khách hàng, vân vân và vân vân, nhưng điểm giống nhau chính là bất luận làm việc gì hay nói điều gì, anh đều như mây trôi nước chảy, khiến người ta rất dễ chịu.
Có lẽ cũng chỉ khi có hai người ở trong phòng ngủ, mới có thể nhìn thấy một bộ mặt hoàn toàn khác của anh, Doãn An Nhiên thầm nghĩ.
Chu Minh Nghĩa hẹn gặp luật sư của mình bàn công chuyện. Sau khi bàn xong, Chu Minh Nghĩa rút ra một văn kiện.
- Tắc Thái, chuyện này cậu giải quyết đi.
Kim Tắc Thái mở hồ sơ ra, đọc qua một lần.
- Ồ, cậu sao vậy? – Anh nhìn Chu Minh Nghĩa đầy nghi hoặc.
- Làm xong thì thông báo cho tôi biết.
- Khoản lớn vậy sao. – Kim Tắc Thái lấy tay đỡ cằm nhìn người bạn thân. – Cậu có biết tầng lầu đó bây giờ đáng giá bao nhiêu không? Phải, không so được với mấy năm trước, nhưng so với lúc cậu mua nó…
- Tôi đã muốn tặng cậu ấy từ lâu rồi. – Chu Minh Nghĩa mỉm cười nói.
- Ừm, đây là lẽ hiển nhiên.
Chu Minh Nghĩa mỉm cười.
- Tôi thật sự nghiêm túc với An Nhiên. Tất cả mọi thứ tôi đều muốn chia sẻ với An Nhiên.
Một buổi tối, Doãn An Nhiên nằm trong lòng Chu Minh Nghĩa xem ti-vi, Chu Minh Nghĩa để ý thấy cậu có tâm sự, nhưng không nói gì, chỉ ôm thật chặt đợi cậu lên tiếng. Cuối cùng, Doãn An Nhiên hỏi:
- Cái đó, nếu chuyện của chúng ta bị người trong nhà phát hiện thì làm thế nào?
- Cái gì mà làm thế nào, chúng ta không ăn cắp ăn trộm, em và anh đều chưa kết hôn, ở với nhau thì có làm sao.
- Nhưng mà, nhưng mà… - Doãn An Nhiên ấp úng. – Nếu nhân viên và khách hàng của anh biết anh đang sống chung với em…
- Em có gì đáng xấu hổ sao? - Chu Minh Nghĩa nhéo má Doãn An Nhiên. – Đẹp trai lắm, một thanh niên đáng yêu, nói không chừng khách hàng và nhân viên của anh đều vui mừng khi anh và em yêu nhau.
- Nhưng em là đàn ông.
- Vậy thì sao? Xã hội ngày nay đã rất thoáng rồi, hơn nữa, hai chúng ta yêu nhau cũng đâu gây hại gì cho xã hội, mặc kệ người ta nói gì. - Chu Minh Nghĩa không lấy làm bận tâm.
- Nếu khách hàng của anh vì chuyện anh thích đàn ông mà không hợp tác với anh nữa thì sao?
Chu Minh Nghĩa cười.
- Ồ, sao hả, anh chỉ có nhiêu đó khả năng thôi sao? Nói cho em biết. Không hợp tác với anh là tổn thất của họ, anh không quan tâm. - Chu Minh Nghĩa thẳng thắn nói. – Nếu họ từ bỏ lợi ích của mình, anh không có gì để nói. Mà chắc không ai ngốc nghếch như vậy đâu.
Doãn An Nhiên liếc nhìn Chu Minh Nghĩa.
- Này, anh lợi hại vậy sao?
- Không phải anh lợi hại, mà là Vạn Khải thật sự có khả năng này, anh chẳng qua chỉ là người quản lý mà thôi.
Doãn An Nhiên lại cúi đầu.
- Người bên ngoài có lẽ sẽ có cái nhìn bao dung hơn, nhưng mà… nhưng mà… mẹ em và bố anh sẽ nghĩ thế nào.
Chu Minh Nghĩa trầm ngâm.
- Ừm, anh nghĩ bên dì Vân anh sẽ giải thích, nói rõ ràng với dì ấy, còn về phần bố anh, ông nhất định sẽ mắng anh một trận.
- Mắng anh cái gì?
- Mắng anh không bằng cầm thú, cả con trai mẹ kế mình cũng không bỏ qua. - Chu Minh Nghĩa vừa nói vừa cười.
Doãn An Nhiên đánh vào *** anh.
- Em đang nói chuyện nghiêm chỉnh với anh mà.
Chu Minh Nghĩa ôm chặt Doãn An Nhiên, tỳ cằm lên đầu cậu.
- An Nhiên, anh muốn em biết rằng, anh chỉ muốn đối tốt với em, đây chính là mong ước duy nhất, cũng là đơn giản nhất của anh.
Doãn An Nhiên khẽ dao động, ngước đầu nhìn Chu Minh Nghĩa. Chu Minh Nghĩa đưa tay nâng cằm Doãn An Nhiên.
- Anh thấy rất may mắn vì chúng ta gặp nhau cũng không quá muộn, sau này, cuộc sống còn dài, có người bạn đời hiểu anh cùng an song hành, anh thật hạnh phúc, cũng thỏa mãn lắm.
Doãn An Nhiên ngân ngấn nước mắt khi nghe anh nói. Chu Minh Nghĩa nói rồi cười có chút gượng gạo.
- Anh biết, nhất định chúng ta sẽ vấp phải sự phản đối, nhưng anh không sợ, anh sẽ cố gắng vì cả hai chúng ta. Anh thật sự rất yêu em, anh sẽ không buông tay em đâu, anh sẽ nắm thật chặt lấy tay em. Nhưng mà An Nhiên, anh cũng là người, anh cũng có điểm yếu, anh cũng sẽ cảm thấy bất an, sợ hãi. Cho nên anh hy vọng lúc anh gặp phải khó khăn hay trở ngại, em cũng phải nắm lấy anh, không được bỏ tay anh ra. Bất luận là khó khăn gì, chúng ta cũng cùng nhau đối mặt, cùng nhau khắc phục.
Doãn An Nhiên ôm chặt Chu Minh Nghĩa.
- Em không buông đâu.
Chu Minh Nghĩa xoa mái tóc đen của Doãn An Nhiên, cậu dựa vào lòng anh nức nở.
- Được rồi được rồi, giờ không phải chúng ta đang rất tốt đó sao? Tại anh, anh không nên nói đến điều này. – Chu Minh Nghĩa vỗ về vai Doãn An Nhiên.
Doãn An Nhiên cúi đầu, cắn chặt môi, sau đó ngước mặt lên, chủ động hôn vào môi Chu Minh Nghĩa. Kết thúc một nụ hôn dài, Doãn An Nhiên đưa tay cởi khuy áo Chu Minh Nghĩa, hôn liên tục lên mặt và cơ thể anh.
-Này, em làm gì vậy? - Chu Minh Nghĩa hỏi.
- Em, em phải khiến anh không thể rời xa em. – Doãn An Nhiên trề môi, nhìn Chu Minh Nghĩa như khiêu chiến.
Chu Minh Nghĩa nở nụ cười dịu dàng, đưa tay nâng mặt cậu lên.
- Anh cũng sẽ cố gắng làm như vậy.
Bước vào đầu mùa hạ, công việc của Doãn An Nhiên có sự thay đổi. Tòa soạn Đễ Chân ngoài đưa tin giải trí ra còn tăng thêm mảng tin tức xã hội, ông chủ chấm trúng Doãn An Nhiên nên chuyển cậu đến bộ phận tin tức làm công tác chụp ảnh.
- Từ nay sẽ ít cơ hội đi lấy tin cùng nhau rồi. – Lý Thắng Bình có chút luyến tiếc.
- Không sao, chúng ta vẫn còn là đồng nghiệp nên vẫn có thể gặp nhau hằng ngày.
- Được chụp ảnh về tin tức xã hội thì sẽ tốt hơn. - Lý Quyên vui mừng thay cho Doãn An Nhiên.
- Tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng mà tôi không phải người thích hợp làm những sự kiện lớn, tôi sẽ cố gắng. Nếu tôi có thể chụp những sự kiện xảy ra bất ngờ thì hay biết mấy.
Doãn An Nhiên cực kỳ cố gắng khi làm việc ở một vị trí mới, hễ cần là có mặt, mang theo chiếc máy ảnh vội vàng xuất hiện tại hiện trường trong thời gian sớm nhất. Cậu gầy đi. Cuộc sống cũng thú vị hơn. Chu Minh Nghĩa thấy vậy nên rất đau lòng, anh không nói gì, chỉ thường xuyên hẹn cậu cùng đi ăn, cẩn thận chăm lo cho từng miếng ăn giấc ngủ của người yêu.
Một ngày cuối tuần, Chu Minh Nghĩa đưa một nhóm nhân viên đến nhà để họp, cùng bàn về chuyện kinh doanh của công ty. Cuộc họp kéo dài đến chiều, ai cũng thấm mệt, sau khi kết thúc mọi người định cùng nhau đi ăn cơm.
Doãn An Nhiên về.
- An Nhiên, tụi anh muốn đi ăn với nhau, em cũng đi chung đi. - Doãn An Nhiên mang đồ uống lên, Chu Minh Nghĩa nói với cậu.
Doãn An Nhiên lắc đầu.
- Thôi, em ăn rồi, các anh cứ đi đi, em muốn nghỉ ngơi.
Chu Minh Nghĩa nhìn Doãn An Nhiên, anh thoáng nghĩ ngợi, không kiên quyết, chỉ là lúc Doãn An Nhiên rời khỏi phòng sách, anh nắm chặt tay cậu, lưu luyến giữ một lúc rồi buông ra.
Mọi người đều nhìn thấy cảnh này, nhất thời không ai nói gì.
Bách An Na đã biết quan hệ giữa hai người, bởi vì cô đã vô ý nghe Chu Minh Nghĩa gọi cho Doãn An Nhiên không chỉ một lần, cách nói chuyện quan tâm và xưng hô thân thiết như vậy khiến cô hiểu ra mọi chuyện, nhưng cô vẫn cảm thấy có chút khó hiểu. Một người đàn ông có điều kiện tốt như Chu Minh Nghĩa, lại thuộc quyền sở hữu của một người đàn ông khác.
Nhất định anh cảm thấy hạnh phúc hơn khi ở bên cậu ấy.
Thứ sáu trời đổ mưa to, Doãn An Nhiên vội chụp ảnh, không mang theo dù nên ướt hết cả người. Gần bảy giờ, Chu Minh Nghĩa gọi đến.
- An Nhiên, em đang ở đâu?
- Chuẩn bị tan ca ạ.
- Một lát nữa anh mới về được.
Doãn An Nhiên nói từ đầu dây bên kia.
- Không sao, em về nấu cơm trước đợi anh.
Mũi chợt ngứa ngáy, Doãn An Nhiên không chịu nổi hắt xì.
- Sao vậy? Có phải bị dính mưa không? – Chu Minh Nghĩa nghe thấy liền hỏi.
- Không sao đâu.
- Giờ em đang ở đâu?
- Ở gần công ty anh.
- Đến đây. - Chu Minh Nghĩa dặn dò.
- Không cần mà. – Doãn An Nhiên muốn về trước.
- Anh nói em qua đây thì em cứ qua, không được cãi. – Chu Minh Nghĩa có hơi nghiêm túc.
- Được rồi được rồi.
Cúp máy, Doãn An Nhiên đành phải đến chứng khoán Vạn Khải. Bước vào văn phòng của Chu Minh Nghĩa, Doãn An Nhiên hỏi:
- Anh kêu em đến đây làm gì?
Chu Minh Nghĩa lấy ra môt bộ đồ để thay.
- Nè, đi tắm trước đi, coi chừng cảm lạnh. Lát nữa chúng ta cùng về.
Doãn An Nhiên nhìn gian phòng trong văn phòng anh.
- Đầy đủ quá, anh ở đây luôn sao?
Chu Minh Nghĩa nhún vai.
- Hết cách rồi, có lúc nhiều việc quá, anh không ngủ nghỉ gì nên Vạn Khải lúc nào cũng có chỗ để nghỉ ngơi và tắm rửa, tiện cho nhân viên mỗi khi phải làm suốt đêm. Có một số nhân viên của các công ty khác còn thuê phòng dài hạn ở khách sạn gần khu ngân hàng để sử dụng.
- Cố gắng quá.
- Đúng vậy, không cố làm sao kiếm ra tiền.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc