Trạm Xe Buýt Lãng Mạn - Chương 21

Tác giả: Lâm Tử Tự

Tối về đến nhà, Doãn An Nhiên mang theo tờ báo đứng trước cửa phòng sách của Chu Minh Nghĩa.
- Có chuyện gì?
Doãn An Nhiên bước vào phòng, mở tờ báo đặt lên bàn.
- Là anh làm đúng không?
Chu Minh Nghĩa liế xuống tờ báo.
- Anh không hiểu.
- Có mấy loại cổ phiếu rớt giá rất thê thảm, đều là những cổ phiếu mà La Thế Diệu mua vào.
- Vậy thì anh ta quá bất cẩn rồi.
- Anh làm vì tôi đúng không? – Doãn An Nhiên cúi đầu, nhỏ giọng hỏi.
Chu Minh Nghĩa mỉm cười không nói gì.
-Anh không phải chịu tổn thất gì chứ? – Doãn An Nhiên lo lắng. Cậu không hy vọng vì cậu mà Chu Minh Nghĩa và công ty của anh phải chịu tổn thất.
- Chuyện này không liên quan đến cậu, cậu không cần lo lắng. – Chu Minh Nghĩa nói giọng đều đều.
Doãn An Nhiên cắn môi, cậu nghe ra Chu Minh Nghĩa không bị tổn thất gì trong cuộc chiến tài chính này, hoặc giả là anh không quan tâm đến chút tổn thất nhỏ đó. Cậu hít một hơi, vuốt chóp mũi, quay người bỏ ra ngoài.
Chu Minh Nghĩa chăm chú nhìn vào màn hình máy tính.
Thấy hai cậu con trai lại cùng về thăm nhà, Đổng Vân mừng khôn tả. Trực giác nhạy cảm của bà nhận thấy trước đó Doãn An Nhiên và Chu Minh Nghĩa hình như có chút xích mích, giờ cả hai cùng đến, mọi nghi ngờ của bà đều bị xóa tan, giờ thì bà yên tâm rồi.
Nghỉ lại đó một đêm, Chu Minh Nghĩa và Doãn An Nhiên mới ra về. Xe vào đến nội thành thành phố, Chu Minh Nghĩa đột nhiên nói:
- Anh muốn ăn chút gì đó rồi mới về.
Doãn An Nhiên gật đầu, cậu cũng cảm thấy hơi đói.
Chu Minh Nghĩa đưa Doãn An Nhiên đến một nhà hàng Tứ Xuyên, món lẩu cay khiến cậu chảy nước mắt không ngừng. Nhìn bộ dạng thê thảm của Doãn An Nhiên, Chu Minh Nghĩa bật cười, anh gọi thêm món không cay cho cậu.
- Đang mùa hè mà đi ăn lẩu cay, anh đúng là thần kinh. - Doãn An Nhiên trách móc.
- Như vậy mới K**h th**h chứ, nhà hàng này rất nổi tiếng, mùi vị đúng chất Tứ Xuyên. Cứ cách một thời gian anh lại đến đây.
- Tôi biết, anh thích ăn thịt bò. – Doãn An Nhiên ngẩng đầu, đúng lúc chạm vào ánh mắt của Chu Minh Nghĩa, cậu hoảng hốt cúi xuống.
Ăn xong, hai người cùng ra cửa. Họ chạm mặt La Thế Diệu ngay bên ngoài nhà hàng. Doãn An Nhiên chú ý cô bạn gái bên cạnh anh ta đã không còn là Isabella. Vừa nhìn thấy Doãn An Nhiên, La Thế Diệu dường như muốn giơ tay ra kéo lấy cậu.
- Ồ, không ngờ lại gặp cậu ở những chỗ như vậy.
Chu Minh Nghĩa bước qua, đứng chắn trước mặt Doãn An Nhiên.
- Lâu rồi không gặp, anh La.
La Thế Diệu vội vàng chào hỏi Chu Minh Nghĩa, sau đó lại hồ nghi nhìn hai người đang đứng trước mặt mình.
- Anh Chu, hai người quen nhau sao?
- An Nhiên là em trai tôi.
La Thế Diệu bật cười.
- Anh nói lung tung đúng không? Ai mà không biết anh là con trai một trong nhà chứ.
- Không sai. Nhưng ba tôi tái hôn, ông đã kết hôn với mẹ của An Nhiên, vì vậy, cậu ấy chính là em trai tôi. – Chu Minh Nghĩa nhấn mạnh câu cuối cùng.
La Thế Diệu líu lưỡi không nói được gì mà chỉ nhìn hai người. Chu Minh Nghĩa nhìn La Thế Diệu.
- Tôi nghĩ, luật sư Lưu nên nói điều này với anh từ lâu mới đúng.
La Thế Diệu bị ánh mắt Chu Minh Nghĩa làm im bặt, anh ta đã hiểu nhưng lại không nói nên lời. Chu Minh Nghĩa đến gần thêm bước nữa, trên môi là nụ cười nhạt, nhỏ nhẹ hỏi La Thế Diệu:
- Nghe nói gần đây cổ phiếu trong tay anh La rớt khá nhiều, anh còn chơi bời sao? Đáng lẽ anh phải nghĩ cách bù lỗ mới đúng chứ.
La Thế Diệu biến sắc.
- Anh…
Chu Minh Nghĩa không nói thêm gì, chỉ mỉm cười nhìn La Thế Diệu, nụ cười không mang hàm ý gì càng làm người ta muốn tránh xa. Phóng khoáng vẫy chào La Thế Diệu, Chu Minh Nghĩa đưa Doãn An Nhiên ra xe rồi lái ra về.
Ngồi trên xe, Doãn An Nhiên bất giác nhìn Chu Minh Nghĩa, anh thường cho cậu cảm giác ôn hòa và thân thiện, không ngờ anh còn có mặt khác.
- Tại sao anh lại làm như vậy? – Doãn An Nhiên hỏi.
- Làm cái gì?
- Rõ ràng là anh biết. - Doãn An Nhiên tức tối. Chu Minh Nghĩa lúc nào cũng không trả lời trực tiếp câu hỏi.
- Anh thật sự không biết cậu đang nói cái gì.
Chu Minh Nghĩa không muốn thẳng thắn thừa nhận, Doãn An Nhiên cũng không còn cách nào khác. Cảm ơn sự bảo vệ của Chu Minh Nghĩa sao? Anh ta tỏ rõ thái độ là không chấp nhận; không cảm ơn, rõ ràng là anh ta đang bảo vệ cậu mà. Biết Chu Minh Nghĩa làm như vậy cũng là vì mình, tâm trạng của Doãn An Nhiên cực kỳ phức tạp.
Kết thúc chuyện của La Thế Diệu, Doãn An Nhiên chuyên tâm vào công việc, hằng ngày cậu vẫn bám theo các ngôi sao, đồng thời đi học vào ban đêm. Sau khi về đến Hoa Viên Hải Cảnh, cuộc sống của cậu có quy luật hơn, ngủ cũng ngon hơn, sắc mặt càng trở nên hồng hào. Doãn An Nhiên để ý thấy công việc của Chu Minh Nghĩa tuy rất căng thẳng nhưng cũng rất thoải mái. Bản thân làm ông chủ đúng là tuyệt, Doãn An Nhiên bỗng nghĩ. Chu Minh Nghĩa vẫn tám giờ đi làm mười hai giờ về nhà, nhưng sau khi tan ca, anh thường ngồi trên ban công ngắm biển, đọc tạp chí, hoặc là nghe nhạc. Chu Minh Nghĩa sắp xếp công việc và cuộc sống rất tốt, anh có cách rất riêng và tự ắm nhịp độ của mình.
Tháng Chín đến, thời tiết vẫn còn nóng rực.
Doãn An Nhiên thuê một bộ DVD mà cậu thích về. Hiếm khi cuối tuần không cần đi làm, cậu có thể xem một cách thoải mái. Chu Minh Nghĩa có một phòng chiếu phim gia đình, hiệu ứng âm thanh rất tốt, đôi khi anh cũng dùng để nghe nhạc, giờ Doãn An Nhiên dùng để chiếu phim.
Thấy Doãn An Nhiên chuẩn bị bắp rang và coca, trông không khác gì rạp chiếu phim, Chu Minh Nghĩa tò mò bước đến.
- Cậu định làm gì? – Anh đưa tay cầm vỏ đĩa phim đặt trên bàn. – Cậu xem cái này sao? - Chu Minh Nghĩa nhìn Doãn An Nhiên bằng ánh mắt nghi hoặc.
- Tôi thích phim kinh dị.
Nhìn hình ảnh đáng sợ bên ngoài vỏ bìa, Chu Minh Nghĩa lắc đầu.
- Hay lắm đó, kịch bản cũng rất thú vị, vé bán rất chạy.
- Không chấp nhận được.
- Anh sợ? – Doãn An Nhiên bật cười.
Chu Minh Nghĩa nói:
- Chỉ là giả thôi, có gì đáng sợ chứ.
- Cũng đúng, có một số người miễn nhiễm với phim kinh dị, tôi có một đồng nghiệp cũng như vậy, có thế nào anh ta cũng không sợ.
Chu Minh Nghĩa cười.
- Chắc thần kinh của anh quá thô.
Doãn An Nhiên rúc vào trong sô-pha, tắt đèn phòng khách, vừa ăn bắp rang vừa xem phim. Hiệu ứng âm thanh quá tốt, cả phòng khách âm u ma quái, âm thanh kỳ dị vang đến tận phòng sách.
Chu Minh Nghĩa đỡ trán khẽ cười.
Xem xong hết tài liệu, Chu Minh Nghĩa định đi ngủ, bước ra khỏi phòng khách, anh đảo mắt nhìn, Doãn An Nhiên vẫn đang xem phim, vì vậy anh rót một ly nước, bước qua và ngồi xuống. Bóng ma xuất hiện trên màn hình ti-vi, Chu Minh Nghĩa thầm nghĩ rõ ràng chỉ là nhìn không rõ người quay thôi mà.
Đột nhiên, có một hình ảnh cực kỳ kinh dị hiện lên, ném cái gối dựa trên tay đi, Doãn An Nhiên thét lên một tiếng rồi nhảy lên ghế sô-pha. Vừa vặn nằm trong lòng Chu Minh Nghĩa đang ngồi một bên. Cảm nhận được hơi ấm từ cánh tay anh, Doãn An Nhiên ngẩng đầu, chạm vào ánh mắt của Chu Minh Nghĩa. Ánh sáng từ ti-vi chiếu vào đôi mắt anh, đó là đôi mắt trong vắt sâu thẳm mà không ai cắt nghĩa được.
Chu Minh Nghĩa phản ứng rất nhanh, đưa tay đẩy Doãn An Nhiên ra.
- Sợ thì đừng xem.
Sau đó anh quay lưng bỏ đi. Doãn An Nhiên ngồi trên sô-pha ngẩn ngơ, cậu không còn tập trung vào nội dung trên ti-vi được nữa.
Nằm trên giường, Doãn An Nhiên vẫn cảm nhận được cảm giác khi cơ thể của cậu và Chu Minh Nghĩa tiếp xúc với nhau. Anh chắc không nghĩ là Doãn An Nhiên cố ý tự sà vào lòng anh đó chứ. Mặt Doãn An Nhiên nóng lên, sớm biết như vậy cậu đã không xem bộ phim này.
Cuối tuần, Chu Minh Nghĩa ra ngoài chơi bóng, Doãn An Nhiên ở hoài trong phòng đọc sách về nhiếp ảnh. Đọc đến chiều, cậu lại ngủ một giấc, thức dậy đã là sáu giờ, cảm thấy khát mới đi rót ly nước.
Chu Minh Nghĩa không biết đã về từ khi nào, hình như vừa tắm xong, anh để lộ thân trên, cổ quấn một chiếc khăn bông, mặc quần jean, chân không mang dép ngồi trong phòng khách đọc tạp chí. Đây không phải lần đầu tiên Doãn An Nhiên thấy Chu Minh Nghĩa ở trần, nhưng vẫn không ngăn được trống *** đập liên hồi và đỏ ửng mặt. Thân hình rắn rỏi của người đàn ông trưởng thành như Chu Minh Nghĩa thật khiến người ta phải ngưỡng mộ, đường cong của đàn ông cũng có thể quyến rũ đến vậy. Doãn An Nhiên thầm đánh giá đối phương, lại cúi đầu nhìn mình.
- Ừm, dậy rồi sao? Có muốn ra ngoài ăn cơm không? – Chu Minh Nghĩa ngẩng đầu lên hỏi, mái tóc ướt dính cả vào trán.
- Không, được rồi, để tôi tự nấu.
- Cũng được.
Sau bữa tối, Doãn An Nhiên lau dọn nhà bếp. Xong việc, cậu pha trà, thấy Chu Minh Nghĩa ngồi ở ban công ngắm biển, cậu bưng trà qua đó. Hai người cùng ngồi quanh chiếc bàn tròn trên ban công, hướng mắt ra biển. Mặt trời lấp lửng chìm vào biển, mặt biển lấp lánh ánh nắng, hải âu bay qua, có thể thấy cả những cánh buồm đang quay về cảng, tầng tầng lớp lớp sóng cuốn đến, cảnh sắc làm mê hoặc lòng người. Chu Minh Nghĩa nhìn mặt biển, lát sau anh nhỏ giọng:
- An Nhiên, có thật là cậu không thể chấp nhận anh không… Dù thế nào đi nữa cũng không thể sao?
Doãn An Nhiên nghe rồi ngẩn người, sau đó cúi đầu. Ánh mắt sâu thẳm nhìn phía xa xa, Chu Minh Nghĩa chậm rãi nói:
- Anh cho cậu thời gian, anh có thể đợi, chỉ mong cậu đừng để anh phải đợi quá lâu. Anh hy vọng cậu có thể suy nghĩ cho kĩ, hỏi trái tim cậu cho rõ. Đừng bởi vì một chút mâu thuẫn mà vội càng đưa ra kết luận, bất luận câu trả lời của cậu là gì…
Chu Minh Nghĩa không nói tiếp, dừng một lát anh đứng dậy, không nhìn Doãn An Nhiên, quay lưng bỏ đi. Doãn An Nhiên nằm dài ra bàn, bất động suy nghĩ. Giờ cậu vẫn chưa có kết luận.
Từ khi quen biết đến khi ở chung, hai người từ xa lạ trở thành anh em trên danh nghĩa, Chu Minh Nghĩa bước vào cuộc sống của Doãn An Nhiên, anh không xông thẳng vào mà đi từng chút từng chút một, càng tiếp xúc khiến Doãn An Nhiên càng hiểu anh.
Thích, hâm mộ, tôn trọng, yêu quý, tất cả những tình cảm này Doãn An Nhiên đều dành cho Chu Minh Nghĩa. Tình cảm cậu dành cho Chu Minh Nghĩa là một thứ tình cảm rất phức tạp. Từ nhỏ đã mất đi tình thương của bố, vì vậy mà Doãn An Nhiên không có sức đề kháng trước một người đàn ông chững chạc như anh trai. Trong tiềm thức, cậu luôn mong có một người như người anh bên cạnh, có thể trò chuyện với cậu về những đề tài rất đàn ông, những đề tài không thể nói với mẹ, lắng nghe cậu tâm sự, giúp cậu phân tích vấn đề, chia sẻ áp lực với cậu, có thể trả lời những câu hỏi của cậu, giải quyết những thắc mắc của cậu. Trước đây, không ai có thể làm những chuyện này, nhưng bây giờ, Chu Minh Nghĩa có thể làm tất cả.
Chu Minh Nghĩa là một người xuất sắc, càng hiểu anh, càng thêm ngưỡng mộ và yêu mến anh. Học thức, phẩm cách, tu dưỡng, cách đối nhân xử thế của anh khiến Doãn An Nhiên rất khâm phục. Doãn An Nhiên biết rõ cậu thích Chu Minh Nghĩa, đó là chuyện không thể chối cãi, thậm chí cậu còn có hơi xem Chu Minh Nghĩa là “bố” để dựa dẫm vào anh.
Vậy thì, tình yêu thì sao?
Doãn An Nhiên nghĩ đến nụ hôn trước đó của hai người. Bài xích? Không. Tuy là sau khi hôn xong cậu nghĩ đây là điều cấm kị, nhưng tâm lý và sinh lý lại không quá để ý đến. Doãn An Nhiên lại nghĩ đến lần đầu tiên Chu Minh Nghĩa thổ lộ với mình, hai người nằm trên giường. Lúc đó Doãn An Nhiên thật sự không thể chấp nhận, quá đột ngột, cú sốc quá lớn, lúc đó thật sự cậu không đồng ý.
Bây giờ… bây giờ thì có thể rồi sao? Doãn An Nhiên hỏi chính bản thân mình. Đã biết rõ tình cảm của Chu Minh Nghĩa, Doãn An Nhiên bắt đầu đứng trên góc độ “yêu” để nhìn nhận quan hệ giữa hai người.
Nếu chỉ hôn thôi thì có thể tự mình lý giải đó là tình cảm anh em, nếu như thật sự tiến thêm một bước thì… không thể quay đầu được nữa. Chính vì vậy mà Doãn An Nhiên do dự. Có thật là có thể bỏ mọi áp lực bên trong và bên ngoài không? Đó là chuyện của cả đời người. Doãn An Nhiên chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ở chung với một người đàn ông khác không phải Chu Minh Nghĩa.
Thích, thậm chí còn thích hơn cả thích, đây là tình cảm mà Doãn An Nhiên biết mình dành cho Chu Minh Nghĩa. Có nhiều bằng “yêu” hay không thì cậu vẫn chưa nghĩ ra. Giờ chỉ có thể khẳng định một điều, Doãn An Nhiên không muốn mất Chu Minh Nghĩa. Anh trai hay cái gì cũng được, trong cuộc sống của cậu đã không thể mất đi sự tồn tại của Chu Minh Nghĩa.
Buổi tối ở tòa soạn giúp việc đọc bản thảo, lại chỉnh sửa hình ảnh, Doãn An Nhiên làm đến tối mịt mới về nhà. Gặp phải đèn đỏ, taxi chở Doãn An Nhiên dừng lại, đoạn đường này rất đông đúc, thời gian dừng đèn đỏ cũng lâu hơn, trong khi không biết làm gì Doãn An Nhiên chợt hướng mắt ra cửa sổ, đột nhiên, cậu thấy một chiếc xe thể thao quen thuộc đậu cách đó không xa, đó là chiếc Lotus của Chu Minh Nghĩa. Trong đêm tối, Doãn An Nhiên nhìn thấy Chu Minh Nghĩa đang dìu một cô gái từ khách sạn đi ra, đến cửa xe, cô gái đột nhiên quay người ôm chầm lấy cổ Chu Minh Nghĩa, cả người ngả về phía anh. Cô gái đó thật đầy đặn, có những đường cong ૮ɦếƭ người. Tất cả đường cong trên cơ thể cô ta dán chặt làm một cùng Chu Minh Nghĩa.
Đèn xanh, xe chạy. Doãn An Nhiên quay đầu, hai người vẫn còn ôm nhau.
Phải, người đó chính là Chu Minh Nghĩa.
Trong lòng Doãn An Nhiên là một cảm giác không thể diễn tả bằng lời, vừa chua vừa cay vừa đắng lại vừa mặn, nỗi đau khiến cậu gần như không thở nổi.
Rõ ràng anh từng nói thích cậu, bây giờ lại cùng người khác thân mật như vậy.
Từ trước đến nay, trong ý thức của Doãn An Nhiên, người bên cạnh Chu Minh Nghĩa chỉ có một mình cậu. Chu Minh Nghĩa bao dung cậu, chăm sóc cậu như một người anh. Bất luận trong công việc hay trong cuộc sống, anh đều chỉ dẫn cho cậu, cho đến khi thổ lộ với cậu. Doãn An Nhiên luôn tưởng rằng Chu Minh Nghĩa chỉ có một mình cậu mà thôi, vả lại cậu cũng chỉ có một mình Chu Minh Nghĩa.
Giờ đây, cậu sắp mất anh rồi chăng? Chu Minh Nghĩa từng nói sẽ đợi, đợi câu trả lời của Doãn An Nhiên. Nếu anh không đợi được nữa thì làm thế nào? Nếu anh thay đổi suy nghĩ thì phải làm sao?
Cho đến lúc này, Doãn An Nhiên mới nhìn thẳng vào trái tim mình. Cậu hiểu mình sợ mất đi Chu Minh Nghĩa, càng không thể mất đi Chu Minh Nghĩa. Cảm giác đau khổ này, không chỉ có đố kỵ mà còn là nỗi sợ hãi bị mất đi.
Về đến chỗ ở, đầu óc Doãn An Nhiên quay cuồng, lúc thì cảm giác trống rỗng, lúc thì thấy ồn ào như ở công trường, mọi thứ chồng chất lên nhau, tiếng leng leng bên tai vang lên không ngớt.
Chu Minh Nghĩa trở về, nhìn Doãn An Nhiên đang ngồi trên sô-pha, nói một câu:
- A, cậu về trước rồi à.
Sau đó anh thay áo khoác, nới lỏng nút cà vạt, cầm một ly nước, ngồi lên một cái sô-pha khác. Doãn An Nhiên nhìn Chu Minh Nghĩa, anh vẫn như thường ngày, âm thầm đưa mắt quan sát từ cổ áo đến cổ của anh. Không có vết tích gì. Cậu bất giác nghĩ, đúng rồi, anh ta là ai kia chứ, làm sao có thể để lại vết tích được. Phát hiện Doãn An Nhiên nhìn mình không chớp mắt, Chu Minh Nghĩa cảm thấy kỳ lạ nhìn lại cậu.
- Sao thế? Có chuyện gì?
Doãn An Nhiên thu nắm đấm không nói gì. Chu Minh Nghĩa nhìn chằm chằm Doãn An Nhiên một hồi, đứng dậy. Hình như anh hiểu ra điều gì đó.
- Giờ anh đang ở chung với ai? – Doãn An Nhiên hỏi ngay sau lưng anh.
Chu Minh Nghĩa quay người lại, nhìn Doãn An Nhiên, ánh mắt sâu thẳm như đâm vào trái tim cậu khiến cậu bất giác run rẩy. Chu Minh Nghĩa không trả lời.
- Lúc nãy tôi thấy anh đang đi chung với một cô gái. – Doãn An Nhiên liền nói.
Chu Minh Nghĩa không lộ ra biểu cảm gì, anh vẫn im lặng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc