Trạm Xe Buýt Lãng Mạn - Chương 18

Tác giả: Lâm Tử Tự

Sinh nhật Triệu Thiên Ninh, Doãn An Nhiên đứng ra mời khách. Cả đám bạn cùng kéo đến đại náo quán karaoke. Sau khi cắt bánh kem, một cô gái hỏi:
- Doãn An Nhiên, cậu định tặng quà gì cho nhân vật chính của chúng tôi vậy?
Doãn An Nhiên lấy chiếc hộp ra. Phụ nữ nhìn qua là biết chiếc hộp này chỉ để đựng trang sức, Triệu Thiên Ninh cũng không giấu được ý cười. Chờ đợi mở quà, ai nấy đều thốt lên kinh ngạc.
- Wa, là bông tai trân châu của Chanel, đẹp quá đi.
Mấy cô gái khác tỏ vẻ ngưỡng mộ. Triệu Thiên Ninh tháo đôi bông tai đang đeo xuống, đeo đôi mới vào, hỏi Doãn An Nhiên:
- Có đẹp không?
Doãn An Nhiên nhìn qua, quả thật rất phù hợp, sáng nhưng không chói lòa.
- Rất đẹp.
- Cảm ơn anh. – Triệu Thiên Ninh hào phóng tặng một nụ hôn lên má Doãn An Nhiên, tiếng la hét đồng loạt vang lên.
Trong nhà vệ sinh, Lý Thắng Bình hỏi Doãn An Nhiên.
- Anh trai cậu dạy đúng không, cũng hay thật, rất biết cách chọn trang sức, đôi bông tai đó không rẻ đâu.
Doãn An Nhiên không nói gì. Cậu không để ý trên hộp trang sức có logo hình chữ X, thì ra món trang sức mẹ cậu cho lại có giá trị như vậy, Doãn An Nhiên có chút ngại ngùng. Trong phòng karaoke, Triệu Thiên Ninh soi gương ngắm nghía đôi bông mới. Có người nói:
-Không thể ngờ Doãn An Nhiên lại giàu có đến vậy, đôi bông này cũng phải năm chữ số đó, không phải con số nhỏ đâu.
- Thiên Ninh thật hạnh phúc.
Triệu Thiên Ninh mím môi cười. Vương Hiểu Phân ngồi một bên, vì uống nhiều ly bia lớn nên đã có chút say, nghe đoạn đối thoại vừa rồi, cô mơ màng nói:
- An Nhiên rất lợi hại, mấy người có biết anh trai anh ta là ai không?
- Anh ta làm gì có anh trai chứ, không phải anh ta chỉ có một bà mẹ thôi sao? – Có người hỏi.
Vương Hiểu Phân xua tay.
- Mẹ anh ta tái giá, không phải sẽ có anh trai rồi sao.
- Là ai?
Lý Quyên kéo Vương Hiểu Phân.
- Đừng nói nữa.
Cô còn nhớ Doãn An Nhiên từng dặn bọn họ đừng nói những chuyện riêng tư của cậu ra. Vương Hiểu Phân hất tay Lý Quyên, vì có chút hơi men nên lúc này cô không thể nhớ bạn mình đã dặn những gì, chỉ biết là mình muốn nói.
- Sợ cái gì, quang minh chính đại mà. Nói cho mấy người biết, anh trai của An Nhiên chính là Chu Minh Nghĩa, Chu Minh Nghĩa đó.
- Chu Minh Nghĩa nào? – Có người hỏi lại.
- Nhìn cô kìa, cái gì cũng không biết. Chu Minh Nghĩa nào hả, là chủ tịch hội đồng quản trị Chứng khoán Vạn Khải. Chu Minh Nghĩa đó, nhân vật mới nổi trong giới chứng khoán với tài sản lên đến mấy tỷ. Tôi từng gặp anh ta nữa kìa, wa, cực kỳ đẹp trai, đẹp trai đến mê người, thật sự là đẹp không tả nổi. – Vương Hiểu Phân khua chân múa tay, nói năng lộn xộn.
Triệu Thiên Ninh chớp chớp mắt rồi đưa mắt nhìn mọi người xung quanh, ai nấy đều không tin. Lý Quyên thở dài nhìn mọi người.
- Thật sao? – Có người hỏi.
Lý Quyên gật đầu.
- Phải. Mẹ Doãn An Nhiên lấy ba Chu Minh Nghĩa, vì vậy hai người trở thành anh em.
- Wa. – Cả phòng đồng thanh.
Triệu Thiên Ninh nghe xong, không tỏ thái độ gì, nhưng trong lòng hình như vừa dậy một con sóng lớn. Doãn An Nhiên và Lý Thắng Bình về đến phòng, cả đám phụ nữ vây lấy cậu.
- An Nhiên, sao anh không nói sớm?
Doãn An Nhiên không hiểu đầu đuôi ra sao.
- Nói cái gì cơ?
- Anh trai anh là Chu Minh Nghĩa đó!
Doãn An Nhiên mặt mày biến sắc.
- Ai nói?
Lý Quyên tỏ ý xin lỗi nhìn Doãn An Nhiên, rồi lại chỉ Vương Hiểu Phân đang ngả ra sô-pha ngủ ngon lành. Doãn An Nhiên chau mày.
- Anh ta không liên quan đến tôi.
- Sao lại không liên quan chứ, anh ta là anh trai của anh mà.
- Anh ta không phải anh trai tôi, tôi họ Doãn, anh ta họ Chu. Anh ta làm sao có thể là anh tôi được. – Doãn An Nhiên giận dữ nhìn cô gái vừa lên tiếng.
Triệu Thiên Ninh bước đến.
- Được rồi, được rồi, chúng ta đừng nói chuyện này nữa. Hôm nay tôi là nhân vật chính mà. Đến lượt ai hát đây?
Lý Thắng Bình cũng đến hòa giải, mọi chuyện cuối cùng cũng được giải quyết ổn thỏa. Ngồi trên taxi về nhà, Lý Quyên cười nói:
- Từ nay sẽ nhiều chuyện lắm đây.
Doãn An Nhiên quay đầu nhìn Vương Hiểu Phân vẫn đang ngủ say trên băng ghế taxi. Lý Thắng Bình nói:
- Đừng trách cô ấy, cô ấy cũng không cố ý đâu.
- Tôi biết.
Về đến phòng mình, Doãn An Nhiên nằm ngả ra giường, trong lòng hỗn loạn. Trước đây khi quan hệ giữa cậu và Chu Minh Nghĩa bị đồng nghiệp và bạn bè thân thiết biết, cậu cũng không mấy bận tâm, nhưng giờ thì sau khi giữa cậu và Chu Minh Nghĩa xảy ra chuyện đó, cậu lại dọn ra ngoài đến bây giờ, cậu không muốn để người khác biết.
Kể từ hôm đó, lúc đến trường, Doãn An Nhiên phát hiện bạn bè nhìn cậu bằng một ánh mắt khác, những người trước đây không để ý đến cậu giờ đều chạy đến chào hỏi, làm ra vẻ thân thiết đã lâu, ngay cả thái độ của giáo viên cũng khác trước. Trong lòng Doãn An Nhiên như có một ngọn lửa mà không có chỗ để phát tiết. Thái độ của Triệu Thiên Ninh cũng thay đổi, cô không đi chung với người khác nữa, chỉ hẹn với một mình Doãn An Nhiên.
Một hôm, trong buổi hẹn dùng bữa với Doãn An Nhiên, Triệu Thiên Ninh trò chuyện bằng giọng điệu tự nhiên như đang nói chuyện phiếm:
- An Nhiên, giới thiệu anh trai anh cho em được không?
- Anh làm gì có anh trai?
- Thì Chu Minh Nghĩa đó.
- Em quen anh ta làm gì? – Doãn An Nhiên thay đổi thái độ, mặt mày nghiêm túc.
- Chuyện là như thế này, người nhà em muốn đầu tư quỹ, mong rằng có thể được chuyên gia trong ngành cho ý kiến. – Triệu Thiên Ninh mỉm cười giải thích.
- Nếu không có tám chữ số, đừng mong gặp được anh ta. – Doãn An Nhiên nhướng mày nói.
- An Nhiên, đừng như vậy mà, em tin anh Chu nhất định là một người thân thiện, Chứng khoán Vạn Khải làm việc khiến khách hàng rất yên tâm.
- Vậy em nói người nhà em trực tiếp mang tiền đến Chứng khoán Vạn Khải mở tài khoản là được rồi, việc gì phải gặp anh ta chứ. - Doãn An Nhiên vặn vẹo.
Triệu Thiên Ninh có chút không vui.
- Vậy tự em trực tiếp đi tìm Chu Minh Nghĩa.
- Em đi đi, nếu em có thể gặp được anh ta. – Doãn An Nhiên nói với giọng không khách sáo.
Triệu Thiên Ninh cúi đầu cười.
- Là anh kêu em đi đó.
Doãn An Nhiên không để tâm đến câu nói này, cậu cũng không cho rằng bạn gái mới quen lại chủ động đi làm quen với anh kế mình, công việc quá bận rộn khiến Doãn An Nhiên quên khuấy đi.
Triệu Thiên Ninh chọn ngày thứ tư, cô cố ý xin nghỉ phép để đến Chứng khoán Vạn Khải. Sau khi sáp nhập, Chứng khoán Vạn Khải chiếm từ lầu một đến lầu mười của một tòa cao ốc trong khu ngân hàng với gần một ngàn nhân viên. Thấp thỏm trong khu vực hướng dẫn, Triệu Thiên Ninh nói:
- Tôi muốn gặp anh Chu Minh Nghĩa.
Cô nhân viên lịch sự hỏi:
- Xin hỏi cô có hẹn trước không?
- Không. Tôi… tôi tên Triệu Thiên Ninh, tôi là bạn gái Doãn An Nhiên.
Nghe đến cái tên này, cô nhân viên tiếp khách nói với Triệu Thiên Ninh “Xin đợi trong giây lát” sau đó cấm điện thoại lên.
- Phòng tiếp khách. Có cô Triệu muốn gặp anh Chu, cô ấy nói cô ấy là bạn gái anh Doãn.
Buông điện thoại xuống, nhân viên trong phòng đưa Triệu Thiên Ninh đi về hướng thang máy chuyên dụng.
- Mời lên lầu mười.
Ra khỏi thang máy, Triệu Thiên Ninh chăm chú quan sát cách bày trí ở đây. Vạn Khải đúng là danh bất hư truyền, chỉ nhìn cách bày trí thôi là đủ biết, sang trọng nhưng đơn giản, xa xỉ nhưng đầy trang nhã. Bách An Na ra ngoài đón tiếp.
- Chào cô, tôi là thư ký của anh Chu, Bách An Na, xin hỏi cô Triệu tìm anh Chu có chuyện gì?
Mạo muội ghé thăm khiến Triệu Thiên Ninh có chút căng thẳng. Cô biết mình nhất định phải đi được bước này, vì vậy bèn nói:
- Tôi có chuyện muốn tìm anh ấy, không biết có thể cho tôi chút thời gian được không, tôi muốn gặp anh Chu để nói chuyện.
Thấy khí chất của đối phương, Bách An Na đoán cô gái này là một nhân viên văn phòng, ăn nói rất lịch sự.
- Phiền cô đợi một chút.
Bách An Na đưa Triệu Thiên Ninh vào một phòng khách nhỏ kế bên. Ngồi trên sô-pha, Triệu Thiên Ninh quan sát xung quanh, thầm tán thưởng. Lát sau, cà phê được bưng lên nhưng người vẫn chưa thấy đâu, Triệu Thiên Ninh bắt đầu thả lỏng, từ từ thưởng thức hương vị cà phê. Có người gõ cửa, Triệu Thiên Ninh ngẩng đầu lên. Chu Minh Nghĩa bước vào.
Lần đầu tiên Triệu Thiên Ninh gặp một trong những nhân vật truyền kỳ của thành phố này, lập tức bị thu hút bởi phong thái khoan thai tinh tế và vẻ đẹp trai khó cưỡng của anh. Chu Minh Nghĩa nở nụ cười hòa nhã, nhẹ giọng hỏi:
- Xin hỏi, cô Triệu tìm tôi có chuyện gì?
Nhìn tư thế ngồi xuống sô-pha đầy thoải mái của Chu Minh Nghĩa, Triệu Thiên Ninh nhất thời không mở lời được, lát sau mới nói:
- Chuyện là thế này, bởi vì bố tôi mong đầu tư vào quỹ, muốn tìm một nhà môi giới đáng tin, vừa hay tôi biết anh trai An Nhiên là một nhân tài chuyên nghiệp trong ngành, nên mới mạo muội đến đây, mong anh Chu đừng trách.
Chu Minh Nghĩa mỉm cười.
- Không đâu, An Nhiên nói với cô về nghề nghiệp của tôi sao?
- À không, bạn anh ấy nói.
Chu Minh Nghĩa gật đầu.
- Tôi phải xưng hô với cô thế nào đây?
- Tôi tên là Triệu Thiên Ninh.
- Xin lỗi, An Nhiên chưa bao giờ nói về cô, cô có thể cho tôi biết hai người quen biết nhau như thế nào không?
Triệu Thiên Ninh mỉm cười.
- Thật ra chúng tôi cũng quen nhau chưa được bao lâu. Chúng tôi cùng học tại trường vào buổi tối, rồi quen nhau từ đó. Chúng tôi là bạn bè. - Triệu Thiên Ninh nhấn mạnh hai chữ “bạn bè”.
Chu Minh Nghĩa chống cằm, hỏi:
- Trường học buổi tối sao?
- Đúng vậy, anh ấy cũng chưa bao giờ nói sao? Anh ấy học nhiếp ảnh trong trường học buổi tối thuộc trường Quốc tế, tôi học tốc ký tiếng Anh bên đó.
Chu Minh Nghĩa nở nụ cười ngụ ý đã hiểu.
- Tôi nghĩ gần đây tôi có hơi bận, không nói những điều này cùng An Nhiên.
- Anh Chu, anh có thể giúp bố tôi đầu tư được không?
Chu Minh Nghĩa lập tức gật đầu.
- Đương nhiên, trong Chứng khoán Vạn Khải đều là nhân tài chuyên nghiệp nhất trong ngành, mời bố cô đến đây, gặp thẳng giám đốc Lưu bên bộ phận quỹ là được.
- Cảm ơn anh. – Triệu Thiên Ninh khoe nụ cười ngọt ngào.
- Cô không ngại khi nói cho tôi biết tình hình của cô chứ? – Chu Minh Nghĩa hỏi.
- Không đâu. Tôi tốt nghiệp trường nữ Thắng Tân, giờ đang làm bên xuất nhập khẩu. Bố mẹ tôi đều là nhân viên trong công ty, cũng được coi là khá giả, tôi còn một người anh và một người chị.
Chu Minh Nghĩa gật đầu, không nói gì thêm, chỉ nhìn Triệu Thiên Ninh. Triệu Thiên Ninh thấy có chút căng thẳng, cô không dám nhìn Chu Minh Nghĩa. Cô biết anh đang nhìn mình, ánh mắt sâu thẳm màu nâu của anh khiến cô như bị dán chặt trên sô-pha. Dần dần, mặt Triệu Thiên Ninh như giấy tuyên thấm nước in một màu đỏ. Chu Minh Nghĩa mỉm cười đứng dậy.
- Xin lỗi, tôi còn có việc, nếu cô Triệu không còn việc gì nữa, tôi xin phép.
Triệu Thiên Ninh vội vàng lắc đầu.
- Tôi không làm phiền anh nữa, cảm ơn anh đã chịu gặp tôi.
Chu Minh Nghĩa thong thả rời khỏi phòng. Một hồi lâu Triệu Thiên Ninh mới có thể bình tâm trở lại, đây mới đúng là người mà cô cần.
Nhìn khuôn mặt đỏ lựng của Triệu Thiên Ninh, với trực giác của phụ nữ, Bách An Na cảm thấy mục đích đến đây của cô gái này không đơn giản, cô bất giác chau mày.
Đứng trước khung cửa sổ kiểu Pháp, Chu Minh Nghĩa châm một ***, rít một hơi dài, thấp giọng thì thầm:
- …Doãn An Nhiên.
Bố của Triệu Thiên Ninh mau chóng trở thành một trong những khách hàng của Vạn Khải. Triệu Thiên Ninh lại đến. Đã quen nhau nên lần này Chu Minh Nghĩa mau chóng xuất hiện.
- Cô Triệu tìm tôi có chuyện gì? – Giọng Chu Minh Nghĩa khá thân thiết.
- Tôi đến để cảm ơn anh, bố tôi đã đến đây mở tài khoản đầu tư rồi.
- À, chuyện nhỏ thôi, không cần cảm ơn.
- Không đâu, đối với một người làm việc lớn kiếm nhiều tiền như anh Chu, số tiền đầu tư của bố tôi chẳng qua chỉ là một con số nhỏ, nhưng đối với chúng tôi đó là cả một gia tài. Chúng tôi rất yên tâm khi giao cho Vạn Khải nên nhất định phải cảm ơn anh.
Chu Minh Nghĩa chỉ xua tay.
- Không cần, cô Triệu khách sáo quá rồi.
Triệu Thiên Ninh cười và nói:
- Đâu phải là tôi khách sáo, người khách sáo là anh mới đúng, anh cứ gọi tôi là cô Triệu. Anh là anh trai An Nhiên, vậy gọi tôi là Thiên Ninh được rồi.
Chu Minh Nghĩa vẫn giữ ý cười nhạt.
- Được, Thiên Ninh.
Ánh mắt anh chuyển đến đôi bông trên tai Triệu Thiên Ninh. Triệu Thiên Ninh bối rối, đưa tai vén tóc. Cô cảm nhận được ánh nhìn của Chu Minh Nghĩa, vội nói:
- Đôi bông tai này là do An Nhiên tặng tôi nhân ngày sinh nhật.
- A, sinh nhật cô sao?
- Đã qua rồi.
- Vậy sao? – Chu Minh Nghĩa trầm ngâm. - Thiên Ninh, tối nay cô có thời gian không? Tôi muốn mời cô dùng cơm.
Triệu Thiên Ninh khấp khởi mừng thầm. Cô cố gắng che đậy niềm vui của mình, không vội trả lời, mà tỏ ra rụt rè cúi đầu, thoáng nghĩ một hồi mới nói:
- Hôm nay, được chứ.
- Tôi sẽ đến đón cô lúc bảy giờ, An Nhiên có rảnh không? – Chu Minh Nghĩa nói.
- Anh ấy… tối nay anh ấy phải đi học. – Triệu Thiên Ninh vội vàng trả lời.
Chu Minh Nghĩa nghĩ ngợi.
- Lần sau, lần sau rủ cả An Nhiên đi. Hôm nay chỉ hai chúng ta cũng được.
- Được. – Triệu Thiên Ninh gật đầu.
Lúc bước xuống lầu, Triệu Thiên Ninh liền trông thấy chiếc xe thể thao Lotus xanh bạc đậu kế bên tòa cao ốc. Loại siêu xe này có phải của Chu Minh Nghĩa hay không? Triệu Thiên Ninh đoán già đoán non.
Cửa xe vừa mở, Chu Minh Nghĩa bước xuống ra hiệu với Triệu Thiên Ninh. Triệu Thiên Ninh bỗng chốc say sưa với ý nghĩ rằng đẹp trai đúng là có khác, ngay cả hành động đơn giản như bước xuống xe, nếu là Chu Minh Nghĩa thì sẽ phóng khoáng không ai sánh bằng. Chu Minh Nghĩa đưa bó hoa hồng phấn cho Triệu Thiên Ninh, rồi mở cửa mời cô lên xe.
- Tuy có trễ một chút, nhưng vẫn phải chúc cô sinh nhật vui vẻ.
Ôm bó hoa hồng, Triệu Thiên Ninh lâng lâng. Cô nghĩ ai nói tặng hoa là sến súa hãy cứ nhận đi rồi biết.
Chiếc xe lao đi như bay.
Chu Minh Nghĩa mời Triệu Thiên Ninh đến nhà hàng Pháp dùng bữa, trong bữa ăn lại nói với cô những chuyện vui thời đi học, hai người cùng trải qua buổi tối vui vẻ bên nhau. Trước khi ra khỏi nhà hàng, họ đã có cảm giác thân thuộc hơn.
- Tôi có thể gọi anh là anh trai được không? An Nhiên cũng gọi anh như vậy mà, không phải anh ấy cũng gọi anh là anh trai sao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc