Trạm Xe Buýt Lãng Mạn - Chương 17

Tác giả: Lâm Tử Tự

Doãn An Nhiên đang mặc chiếc áo ba lỗ màu đen, quần màu lục rộng, cách ăn mặc trẻ trung, để lộ cánh tay rắn chắc và xương quai xanh mảnh khảnh tinh tế, tóc mái có hơi dài một chút, che mất nửa con mắt. Cơn ho làm cậu chảy nước mắt khiến đôi mắt thêm ướt, hai má ủng đỏ. Càng hấp dẫn Chu Minh Nghĩa hơn chính là hành động dùng ngón cái lau đi vết nước ngọt dính trên môi, hành động tự nhiên nhưng lại ẩn chứa sức hút mãnh liệt. Doãn An Nhiên để ý thấy Chu Minh Nghĩa đang nhìn mình chăm chăm, đôi mắt nâu sâu thẳm thoáng hiện lên vẻ kỳ lạ, như hố đen trong vũ trụ đang cuốn cậu vào.
- Anh nhìn tôi làm gì? Cười tôi á? – Doãn An Nhiên nghiêng mặt hỏi.
Chu Minh Nghĩa nhìn Doãn An Nhiên không chớp mắt, từ từ đứng dậy tiến vế phía cậu.
- Sao vậy? – Doãn An Nhiên vẫn không hay biết gì. Cậu nắm tay lại, giơ ngón cái lên, tiếp tục lau vết nước ngọt trên môi.
Chu Minh Nghĩa đã bước đến trước mặt Doãn An Nhiên, hơi nheo đôi mắt thu hút của mình. Doãn An Nhiên cảm thấy ánh mắt anh như thiêu đốt người đối diện, không khí xung quanh như nóng lên.
- Anh nghĩ anh không thể đợi thêm nữa. – Chu Minh Nghĩa cúi người, nói bên tai Doãn An Nhiên.
- Đợi cái gì?
Không cho Doãn An Nhiên có cơ hội né tránh, Chu Minh Nghĩa đã hôn lên đôi môi còn chưa khô kia. Anh cảm nhận được vị ngọt còn sót lại. Doãn An Nhiên giãy giụa trong lòng Chu Minh Nghĩa. Lần này anh ôm rất chặt, cậu cố gắng mấy lần đều thất bại. Doãn An Nhiên cảm thấy Chu Minh Nghĩa rất biết cách hôn, dễ dàng làm đầu óc cậu hỗn loạn. Đến khi Doãn An Nhiên hiểu ra, cậu đã ngả trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ của Chu Minh Nghĩa.
Chu Minh Nghĩa đang quỳ một gối trên giường, nhìn Doãn An Nhiên, cậu cố dùng khuỷu tay ngồi dậy.
- Này, anh muốn làm gì vậy?
Chu Minh Nghĩa khẽ chau mày.
- Cậu không biết sao?
- Nhảm nhí, làm sao tôi biết được, anh bắt tôi nằm đây để làm gì?
Chu Minh Nghĩa cười.
- An Nhiên, cậu thật sự không biết anh muốn làm gì cậu sao?
- Anh muốn làm gì?
Chu Minh Nghĩa vuốt những sợi tóc rơi xuống.
- An Nhiên, anh nên nói cậu ngây thơ, hay phải nói đây là cách mà cậu quyến rũ anh đây.
- Anh bị thần kinh hả? – Doãn An Nhiên quắc mắt nhìn Chu Minh Nghĩa, cậu ngồi dậy toan bỏ đi.
Chu Minh Nghĩa kéo tay Doãn An Nhiên lại.
- Rốt cuộc anh muốn làm gi?
- Còn phải hỏi sao? – Chu Minh Nghĩa thì thầm bên tai Doãn An Nhiên.
Lại đè Doãn An Nhiên xuống giường, Chu Minh Nghĩa hôn cậu thật sâu. Ngón tay trượt từ vai cậu xuống đến thắt lưng, anh kéo áo cậu lên, rồi lại cởi bỏ dây nịt. Doãn An Nhiên cảm nhận được, cố hết sức vùng vẫy đẩy Chu Minh Nghĩa ra.
- Này, anh làm cái gì vậy?
Cậu giữ lấy tay Chu Minh Nghĩa, nửa hiểu nửa không suy nghĩ của anh, trong lòng hoảng loạn, đôi mắt sáng thoáng chút bất an. Chu Minh Nghĩa, không phải anh ta muốn…
- Vậy thì nói cho rõ ràng trước đã. – Chu Minh Nghĩa ngồi dậy. – An Nhiên, chúng ta yêu nhau đi, được không?
- A? – Doãn An Nhiên cứng đờ. – Anh nói cái gì?
- Anh muốn yêu đương với cậu, chính thức yêu đương. Anh sẽ một lòng một dạ với cậu. Anh thích em, An Nhiên.
Nghe đến đây, sắc mặt Doãn An Nhiên thay đổi, từ không hiểu chuyển sang thấy kỳ lạ, tức giận, khinh miệt.
- Chu Minh Nghĩa, thì ra anh là loại người này.
Chu Minh Nghĩa mỉm cười lắc đầu.
- An Nhiên, anh muốn em làm bạn đời của mình, chỉ vậy mà thôi.
- Tôi không hiểu, tại sao?
Chu Minh Nghĩa đưa tay vuốt mái tóc đen của Doãn An Nhiên.
- Bởi vì anh cảm thấy em là người thích hợp với anh nhất. Anh luôn tìm kiếm người đó, anh biết chính là em.
Doãn An Nhiên né tránh tay anh.
- Tại sao? Không phải anh luôn thích các cô gái *** đầy đó sao?
- Ôi, An Nhiên, đó là em nói, anh chưa bao giờ nói như vậy.
- Tại sao lại là tôi? Với điều kiện của anh, hoàn toàn có thể tìm được đối tượng tốt hơn tôi gấp trăm ngàn lần.
Chu Minh Nghĩa nghiêm túc nhìn Doãn An Nhiên.
- Tại sao không thể là em? Em và anh đều là những đứa trẻ lớn trong gia đình đơn thân, chúng ta có quá nhiều điểm chung. Em hoàn toàn không để ý đến nghề nghiệp và thu nhập của anh, em không đòi hỏi vô lý ở anh, đồng thời em cũng rất tự lập, kiên cường. Anh thật sự rất thích em, thật sự muốn yêu đương với em.
Doãn An Nhiên lắc đầu nguầy nguậy.
- Không thể nào, không thể nào. Chúng ta là anh em không thể nào đâu.
- Chúng ta không có quan hệ máu mủ, tại sao không thể?
- Quá kỳ lạ, người ta sẽ nhìn chúng ta thế nào đây?
- Anh thích người như thế nào không cần giải thích với bất kỳ ai.
- Tôi là đàn ông. – Doãn An Nhiên hét lên.
- Phải, anh biết. – Chu Minh Nghĩa ôn hòa nói. – Chính bởi vì em là đàn ông, em mới hiểu anh, em sẽ không yêu cầu anh ở bên em trong khi anh đang bận, em cũng không yêu cầu anh nói “anh yêu em” trong khi anh đang phiền não, em cũng không tỏ ra bất mãn mỗi khi anh đi tiếp khách về trễ, em cũng không mang cả lớp phấn dày cộm ngồi xem ti-vi. Em rất đáng yêu, em biết anh thích ăn cái gì, em biết khi nào thì nên an ủi, quan tâm đến anh, nhưng cho dù em có tạt nước lạnh vào anh thì anh cũng không bận tâm, bởi vì anh không muốn người bên cạnh anh đều vì anh là Chu Minh Nghĩa mà tỏ ra cung kính, anh chỉ muốn tìm một người có thể chú ý đến mình bằng ánh mắt bình thường, xem anh là một nửa bình thường của họ. An Nhiên, em không quan tâm anh có bao nhiêu tiền, ở nhà như thế nào hay lái xe gì?
- Vì vậy, anh mới tìm đến tôi? – Doãn An Nhiên nghe Chu Minh Nghĩa nói xong, nhìn anh và nói.
- Anh thích em, An Nhiên. – Giọng anh cực kỳ dịu dàng.
Doãn An Nhiên lùi lại, lắc đầu.
- Không được đâu, không được đâu.
- Tại sao?
- Tôi không thể chấp nhận được, tôi không phải… Tôi không thể yêu một người đàn ông được, tôi không thể ngủ chung giường với một người đàn ông. – Doãn An Nhiên cố sức lắc đầu.
Chu Minh Nghĩa đưa tay kéo Doãn An Nhiên.
- Anh sẽ cho em thời gian để em chấp nhận anh. An Nhiên, từ trước đến nay chúng ta đối xử với nhau thế nào em cũng biết mà.
Doãn An Nhiên cố đẩy tay Chu Minh Nghĩa ra, sau đó đấm mạnh vào bụng anh. Chu Minh Nghĩa dính đòn, đau đến ôm bụng gập người xuống, nhân lúc này Doãn An Nhiên chạy ra khỏi phòng Chu Minh Nghĩa, đóng mạnh cánh cửa phòng mình lại. Chu Minh Nghĩa bò đến bên giường, nụ cười thất bại méo mó.
- Thời gian và địa điểm đều không đúng, mình đúng là ngốc.
Mấy lần đến trước phòng Doãn An Nhiên thăm dò nhưng không thấy động tĩnh gì, Chu Minh Nghĩa đành quay về phòng. Sáng hôm sau vẫn không thấy Doãn An Nhiên, anh đẩy cửa phòng cậu.
Không thấy người đâu cả.
Trong phòng không thấy thiếu thứ gì, nhưng Chu Minh Nghĩa mau chóng phát hiện những thứ Doãn An Nhiên tự mang đến điều biến mất, xem ra, cả đêm qua cậu đã thu dọn đồ đạc rồi bỏ trốn. Tựa vào của phòng Doãn An Nhiên, Chu Minh Nghĩa tự cười mình.
- Xem ra mình đã quá nóng vội.
Chu Minh Nghĩa cầm điện thoại lên, ấn một dãy số.
- Tắc Thái, là tôi.
Bên kia đầu dây, Kim Tắc Thái cười hỏi.
- Xảy ra chuyện gì rồi?
- Tắc Thái, nghe đây, tôi cần cậu giúp một chuyện.
- Có chuyện gì mà nghiêm túc thế?
- An Nhiên đi rồi, tôi cần cậu giúp tôi tìm ra cậu ấy.
- Ê, cậu làm sao? Sao lại khiến cậu ta bỏ nhà ra đi chứ?
- Tắc Thái, giờ không phải lúc nói đùa. – Chu Minh Nghĩa nghiêm nghị. – Cậu giúp tôi tìm ra cậu ấy, xem cậu ấy ở đâu, ở với ai.
- Có cần đưa về không?
Chu Minh Nghĩa suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Không cần, tôi chỉ muốn biết cậu ấy ở đâu, an toàn không là được.
- Được, tôi biết rồi.
Doãn An Nhiên bỏ đến nhà Lý Thắng Bình ngay trong đêm. Chuyện xảy ra quá đột ngột, đây là một cú sốc quá lớn đối với Doãn An Nhiên, cậu không chấp nhận được, chỉ biết bỏ trốn. Nhìn Doãn An Nhiên và chiếc va-li nhỏ của cậu, Lý Thắng Bình chau mày.
- Cậu đang làm cái quái gì vậy?
Doãn An Nhiên chắp tay.
- Xin anh đó, thu nhận tôi mấy ngày đi.
- Tết nhất mà cậu làm cái gì vậy? Muốn lấy lì xì cũng không nên như vậy chứ. – Lý Thắng Bình cảm thấy khó hiểu.
Doãn An Nhiên không thể nói với Lý Thắng Bình nguyên nhân thật sự khiến cậu bỏ đi, chỉ giải thích rằng cậu muốn dọn ra ngoài để tự lập. Lý Thắng Bình nghe rồi cũng chỉ gõ nhẹ lên đầu Doãn An Nhiên.
- Đầu óc cậu có vấn đề rồi hả, tự nhiên lại dọn khỏi nơi như vậy, cậu nghĩ cậu có thể ở đâu được kia chứ?
Doãn An Nhiên cúi đầu.
- Làm ơn đi, tôi chỉ biết tìm đến anh mà thôi.
- Được rồi, sợ cậu luôn đó, vào ở đi.
Nhà Lý Thắng Bình cũng không rộng rãi mấy, Doãn An Nhiên đành phải ngủ trên sô-pha.
Ngày thứ hai vừa đi làm, Doãn An Nhiên lập tức bắt đầu tìm hiểu thông tin thuê phòng. Trên đó yêu cầu tiền thuê và tiền đặt cọc, An Nhiên không biết nói gì, đưa tờ báo Vương Hiểu Phân.
- Cô xem đi, giá cả như vậy cũng dám đăng, chi bằng ςướק ngân hàng cho rồi.
Vương Hiểu Phân vừa nhét miếng bánh mình vào miệng vừa nói:
- Như vậy là tốt lắm rồi, thành phố này nổi tiếng đắt đỏ mà, cho dù tình hình kinh tế không tốt đi nữa, giá nhà đấy cũng không rẻ đi được. Anh đang ở trong khu cảnh biển xa hoa, sao đột nhiên lại muốn dọn đi chứ?
Doãn An Nhiên cười.
- Sớm muộn gì cũng phải dọn đi mà.
- Không phải cãi nhau với anh của anh đó chứ? – Lý Quyên hỏi.
- Anh ta có vẻ muốn cãi nhau với tôi sao? Doãn An Nhiên nói.
- Anh muốn dọn ra ngoài, tôi thấy hay là ở ghép trong chung cư với người khác, ở ghép thì có thể tiết kiệm được một chút. – Lý Quyên gợi ý.
Thật ra thời gian này Doãn An Nhiên cũng có dành dụm được chút ít, chỉ là cậu vừa đăng ký lớp nhiếp ảnh, nộp học phí lại mua máy ảnh nên khá túng quẫn, vì vậy mới đồng ý chấp nhận. Dưới sự giúp đỡ của bạn bè, Doãn An Nhiên tìm được một căn nhà chung cư kiểu phức hợp, một gian nhà rộng chia thành nhiều phòng nhỏ, Doãn An Nhiên chiếm một phòng trong đó. Lý Thắng Bình giúp Doãn An Nhiên dọn nhà, thật ra Doãn An Nhiên cũng không mang theo bao nhiêu hành lý, sau đó mới cùng cậu đi mua mền và ga giường.
- Chỗ cậu ở bây giờ y như ***g chim bồ câu, giơ hai tay ra dường như có thể chạm đến hai bức tường. – Lý Thắng Bình cười và nói.
- Tôi cảm thấy cũng được. - Ở đây có giường có bàn có, vậy là Doãn An Nhiên đã thấy thỏa mãn lắm rồi.
Về đến phòng mình, Doãn An Nhiên sắp xếp đồ đạc, treo quần áo lên, nằm trên giường, nhìn qua ô cửa sổ nhỏ, ánh mặt trời không chiếu vào căn phòng này được, không thấy bầu trời trong xanh, chỉ có thể thấy bức tường của tòa nhà bên cạnh. Ở trong không gian của riêng mình, Doãn An Nhiên vừa có cảm giác tự lập, lại vừa có cảm giác cô đơn đến lạ.
Series “Tôi yêu đường Ninh Tĩnh”
PHẦN II
Thành phố, 2019.
Kỳ nghỉ Tết dài ngày đã đến.
Vì muốn tránh ***ng mặt Chu Minh Nghĩa, Doãn An Nhiên cố ý xin ở lại trực tòa soạn, thứ nhất, để không cần phải về nhà gặp người mà cậu không muốn gặp, thứ hai, để có thể được hưởng thêm lương tăng ca.
Biết chuyện, Đổng Vân trách con.
- Sao Tết nhất còn phải đi làm chứ.
- Cũng không còn cách nào khác, giờ kinh tế khó khăn, nếu không cố gắng săn tin thì lượng tiêu thụ lại càng thấp ạ. - Doãn An Nhiên nói từ đầu dây bên kia.
Thấy khuyên can cũng vô hiệu, Đổng Vân đành bỏ cuộc. Về đến nhà bố không thấy Doãn An Nhiên đâu, Chu Minh Nghĩa hiểu nguyên do chuyện này, mặt lạnh như tiền.
- Minh Nghĩa, sao An Nhiên lại bận đột ngột như vậy? - Đổng Vân hỏi.
- Con nghĩ bởi vì tòa soạn muốn tiếp tục công việc nên phải săn nhiều tin hơn nữa.
- Dì có nấu sẵn thức ăn rồi, con mang về cho An Nhiên nhé.
- Dạ.
Doãn An Nhiên cực kỳ kinh ngạc khi đột nhiên nhận được bưu phẩm gửi đến, thì ra là món ăn Tết. Nhất định là mẹ đưa cho Chu Minh Nghĩa nhờ anh mang về cho mình, Chu Minh Nghĩa mới cho người mang đến tòa soạn. Doãn An Nhiên cầm lấy, có một cảm giác không diễn tả bằng lời được. Doãn An Nhiên không liên lạc với Chu Minh Nghĩa nữa, cậu muốn kết thúc tất cả mọi thứ.
Đầu năm mới, tin nổi bật nhất trong thành phố chính là Chứng khoán Vạn Khải chỉnh hợp lại, Chứng khoán Vạn Đông từng đứng thứ năm trong ngành chứng khoán Hồng Kông chính thức sáp nhập vào Vạn Khải, đưa Vạn Khải trở thành công ty chứng khoán đứng đầu Đông Nam Á. Chủ tịch hội đồng quản trị của Tân Vạn Khải chính là Chu Minh Nghĩa.
Lý Thắng Bình, Vương Hiểu Phân, Lý Quyên và những người khác đều há hốc mồm kinh ngạc.
- Ôi, giỏi quá. – Cả đám đồng nghiệp vừa ngồi ăn trưa trong nhà ăn vừa đọc báo, Lý Thắng Bình đột nhiên đưa tay kẹp cổ Doãn An Nhiên nói.
- Giỏi cái gì? – Nhìn thực đơn, Doãn An Nhiên hỏi.
- Anh trai anh đó, tin nổi bật nhất thành phố, giờ anh ta chính là ông chủ ngành chứng khoán lớn nhất Đông Nam Á rồi, tài sản chắc phải mấy tỷ. – Mắt Vương Hiểu Phân lấp lánh.
- Ừ. – Doãn An Nhiên hững hờ đáp lại, rồi nói với nhân viên trong quán. – Một phần cơm chiên, một ly trà sữa, cảm ơn.
- Này, sao anh không có cảm xúc gì hết vậy?
Doãn An Nhiên trừng mắt.
- Anh ta là anh ta, tôi là tôi, anh ta làm ông chủ ngành chứng khoán thì liên quan quái gì đến tôi.
Thấy giọng điệu sặc mùi thuốc S***g, cả bọn đưa mắt nhìn nhau. Doãn An Nhiên nhìn đồng nghiệp, chùng giọng.
- Tôi và anh ta không có quan hệ gì hết, anh ta chẳng qua chỉ là con trai bố dượng của tôi mà thôi.
- Ừ. – Vương Hiểu Phân rầu rĩ nói.
- Vốn dĩ còn định kiếm cớ bắt anh phải khoản đãi một bữa nữa kìa. – Lý Quyên cười nói.
- Không có gì, bữa này tôi mời.
Lý Thắng Bình vỗ vỗ vai Doãn An Nhiên.
- Ê, vốn dĩ chúng tôi định bắt cậu mời một bữa hải sản thịnh soạn đó.
Doãn An Nhiên cười khổ.
- Vậy thì tôi mời không nổi.
- Anh trai cậu mời nổi đó. Vốn dĩ chúng tôi nghĩ công ty mới thành lập, anh ta phải mở tiệc chúc mừng đúng không, cậu có thể đưa chúng tôi đi cùng. Nhưng giờ e là không được rồi. – Lý Thắng Bình phát hiện bây giờ giữa cậu và người anh kế dường như có chút khoảng cách.
Ăn phần mì mình gọi, Vương Hiểu Phân nói:
- Ông chủ cử mấy người bọn Tiểu Dương đi tham dự buổi họp báo lần này.
- Sao chúng ta còn phải săn tin tài chính kinh tế chứ? – Doãn An Nhiên thấy khó hiểu.
- Tin gì chúng ta cũng đều phải săn hết. Chu Minh Nghĩa đẹp trai lại giàu có, trong thành phố có biết bao quý bà muốn anh ta làm rể nhà mình. Anh ta lại quá kín đáo, hiếm khi chịu xuất hiện trước ống kính, lần này chịu lộ diện, đương nhiên phải chụp cho đã rồi. Không biết có bao nhiêu cô chờ đợi thấy ảnh anh ta trả lời phỏng vấn kìa. – Lý Quyên nói. – Tiếc là không để cho tôi đi, tôi thật sự rất muốn gặp lại anh ta. Có cả thực lực lẫn ngoại hình đúng là khác, Chu Minh Nghĩa đẹp trai hơn rất nhiều ngôi sao trong làng giải trí.
Doãn An Nhiên trề môi bất cần. Những người khác thấy thái độ của Doãn An Nhiên, cũng không tiện nói nhiều, ai nấy đều chăm chú ăn cơm.
Về đến phòng của mình, Doãn An Nhi lấy tờ báo cậu đã âm thầm mua về đọc kỹ càng. Hèn gì trước Tết Chu Minh Nghĩa vui vẻ như vậy, bởi vì anh đã thành công trong việc thu mua lại Vạn Đông, trở thành Chủ tịch hội đồng quản trị chứng khoán lớn nhất Đông Nam Á này. Anh ta đã thành công rồi. Doãn An Nhiên nghĩ.
Uống nước xong, Doãn An Nhiên để tờ tạp chí sang một bên, nằm ngả ra giường. Cậu nói với chính mình, cậu quan tâm những thứ này chẳng qua chỉ là muốn đọc tin tức, không liên quan gì đến Chu Minh Nghĩa.
Sau khi sáp nhập và tổ chức lại, Vạn Khải cho mở cuộc họp báo với quy mô lớn, đây là tin nóng nhất trong ngành chứng khoán của thành phố mấy năm gần đây, xưa nay chưa từng có. Chu Minh Nghĩa mặc một bộ vest đen, dáng người cao cộng thêm vẻ mặt điển trai của anh mau chóng thu hút mọi ánh nhìn. Đa số những người trong cùng ngành và các nhân vật có tiếng nói trong thành phố đều đến tham dự. Dù là một sự kiện hoành tráng, nhưng Chu Minh Nghĩa vẫn chu toàn được mọi thứ, khiến quan khách thích thú và hài lòng. Tài ngoại giao của anh đúng là thuộc hàng đẳng cấp, gặp người như thế nào thì nói chuyện như thế ấy.
Thấy tin tức đăng trên tạp chí Đễ Chân, trong lòng Doãn An Nhiên dấy lên đủ mọi cảm xúc phúc tạp. Chu Minh Nghĩa đã thành công như vậy, gia tài lên đến hơn mấy tỷ đủ để xếp trong top mười tỷ phú Đông Nam Á khi anh chỉ mới ba mươi hai tuổi. Không nói về chuyện tình cảm của anh và Doãn An Nhiên, Doãn An Nhiên cảm thấy thành công và cách đối nhân xử thế của anh thật sự khiến người ta khâm phục.
Doãn An Nhiên cẩn thận sắp xếp thời gian, cố gắng không gặp Chu Minh Nghĩa ở chỗ của bố mẹ. Cậu cố ý tránh mặt anh. Đổng Vân không hiểu nội tình, chỉ coi như hai người ai bận việc người đó mà không hỏi gì nhiều.
Doãn An Nhiên có lúc tự cười nhạo mình, Chu Minh Nghĩa giờ là quan mới nhậm chức, có biết bao việc phải làm. Cho dù cậu muốn gặp anh, anh cũng chưa chắc có thời gian, việc gì phải trốn như trốn dịch bệnh chứ.
Sau khi báo cáo tình hình gần đây với Chu Minh Nghĩa, Kim Tắc Thái hạ giọng hỏi:
- Cậu em họ Doãn của cậu đã về nhà chưa?
Chu Minh Nghĩa liếc Kim Tắc Thái, tỏ vẻ “cậu đừng nhiều chuyện”, nhưng vẫn lắc đầu.
- Rốt cuộc cậu đã làm gì khiến con người ta sợ đến nỗi không dám về nhà hả?
- Cậu ta không phải con nít, hai mươi lăm rồi còn gì.
- Thì nhỏ hơn cậu mà, nói thử xem.
Chu Minh Nghĩa vỗ trán.
- Tắc Thái, cậu còn nhiều chuyện hơn mấy bà cô đó.
- Tôi quan tâm cậu thôi.
Chu Minh Nghĩa hạ giọng:
- Tôi nói muốn hẹn hò với cậu ta, cậu ta đấm tôi một cái, sau đó bỏ chạy.
Kim Tắc Thái cười vang. Chu Minh Nghĩa cũng cười gượng, tự chế nhạo mình, dáng vẻ buồn rầu hỏi Kim Tắc Thái:
- Tôi ngốc lắm đúng không?
- Không, không. – Kim Tắc Thái vội vàng phủ nhận, anh không có ý định chế giễu bạn mình. – Tôi chỉ cảm thấy không phải bình thường cậu rất biết cách ăn nói sao, sao bây giờ cả một đứa trẻ con cũng dỗ không được kia chứ.
Chu Minh Nghĩa nghiến răng trừng mắt nhìn Kim Tắc Thái, không nói gì. Kim Tắc Thái vỗ vai anh.
- Cậu có dự định gì tiếp theo?
- Không có gì.
- Không tìm cậu ta sao?
- Của tôi thì sớm muộn sẽ quay lại, không phải của tôi, tôi cũng không có ý miễn cưỡng.
Kim Tắc Thái cười.
- Không ngờ cậu lại chọn một người như vậy.
- Tôi cảm thấy cậu ấy thích hợp với tôi.
- Phải, nếu là cậu Doãn, cậu sẽ bớt phiền phức hơn, cậu có thể tiếp tục làm việc quá công suất.
- Cậu không cảm thấy kỳ lạ sao? Tôi thích An Nhiên đấy. – Chu Minh Nghĩa hỏi.
- Có gì đâu, bạn đời của cậu do cậu lựa chọn, cậu thích là được rồi. – Kim Tắc Thái nhìn Chu Minh Nghĩa. - Chuyện tình cảm thì chỉ có cảm giác của cậu mới chân thật nhất. Bạn bè chúng tôi chỉ chúc cậu sớm ngày có được người đẹp.
Chu Minh Nghĩa cười bất lực, đưa tay gõ vào đầu Kim Tắc Thái.
Doãn An Nhiên ghi danh vào lớp học nhiếp ảnh vào ban đêm, mỗi tuần cậu sẽ phải đi học ba ngày. Trong thời gian này, cậu quen được bạn mới, đều là những người trẻ tuổi đam mê nhiếp ảnh, khi đến lớp mọi người sẽ đem hình chụp gần đây nhất ra để so sánh, học hỏi lẫn nhau. Doãn An Nhiên phải thừa nhận khóa học này cực kỳ bổ ích, cậu đã học được rất nhiều điều mới lạ. Đồng thời cậu còn quen biết Triệu Thiên Ninh. Triệu Thiên Ninh cũng là bạn học trong lớp học thêm tối, có điều cô không học nhiếp ảnh mà học tốc ký tiếng Anh ở lớp bên cạnh.
Điều đầu tiên thu hút Doãn An Nhiên chính là nụ cười xinh đẹp của Triệu Thiên Ninh. Cô cũng được nhiều người trong trường biết đến, khuôn mặt vuông xinh xắn, mắt to, chân mày đậm, mái tóc dài, mang nhiều nét đẹp hiện đại, dáng chuẩn, hút hồn không ít nam sinh trong lớp.
Ban đầu cũng chỉ là một nhóm bạn trò chuyện trong giờ giải lao, dần dần hai người trẻ tuổi bắt đầu quen nhau. Doãn An Nhiên thấy Triệu Thiên Ninh là một cô gái tốt, hiểu lễ nghĩa, lại hoạt bát, hơi kiêu kỳ, nhưng phụ nữ thời nay ai mà không có chút kiêu kỳ chứ. Cậu bắt đầu theo đuổi Triệu Thiên Ninh. Sau khi tan học hai người thường hẹn nhau uống cà phê rồi mới chia tay về nhà. Thái độ của Triệu Thiên Ninh lúc gần lúc xa, có lúc mỉm cười đầy ngọt ngào, níu lấy cánh tay Doãn An Nhiên, có lúc lại ngó lơ khiến Doãn An Nhiên ngơ ngác say mê. Nhưng Doãn An Nhiên không phải người duy nhất mà Triệu Thiên Ninh chấp nhận, ngoài cậu ra, cô còn đi ăn uống vui chơi riêng với những chàng trai khác.
Doãn An Nhiên đem chuyện này tâm sự với Lý Thắng Bình, Lý Thắng Bình nói:
- Cạnh tranh công bằng, người ta còn chưa lấy chồng, thích đi với ai là quyền tự do của người ta.
Doãn An Nhiên đành thở dài. Vì kinh nghiệm tình trường không nhiều, cậu đã nghĩ tình yêu quá đơn giản.
Sắp đến sinh nhật của Triệu Thiên Ninh, cô đề cập chuyện này với Doãn An Nhiên. Cậu biết mình cũng phải có biểu hiện gì đó, và chuyện này thực sự khiến cậu phải đau đầu. Triệu Thiên Ninh không còn là nữ sinh trung học, phụ nữ ở độ tuổi này không còn thích những món đồ chơi nữa, cái cô cần chính là những bộ quần áo và trang sức đắt tiền. Tốt nhất là vào ngày sinh nhật, hai người cùng đi dạo phố, thích gì thì mua nấy.
Số dư trong tài khoản khiến Doãn An Nhiên có chút bối rối. Cuối tuần về thăm mẹ, Doãn An Nhiên hỏi Đổng Vân:
- Sinh nhật bạn gái, con nên tặng món quà như thế nào?
- Cô ấy bao nhiêu tuổi?
- Cũng xấp xỉ tuổi con.
- Con có bạn gái rồi. - Đổng Vân nói với giọng điệu vui vẻ.
Doãn An Nhiên gật đầu.
- Con có suy nghĩ gì không?
- Chính vì con không biết nên mới đến hỏi mẹ mà. - Doãn An Nhiên có chút rầu rĩ.
- Sao con không hỏi Minh Nghĩa, cậu ấy nhất định sẽ đưa ra ý kiến rất hay. – Đổng Vân nói.
Doãn An Nhiên lắc đầu.
- Con không muốn hỏi anh ta.
- Cái này thì… - Biết trong lòng con trai có chút khó chịu, Đổng Vân im lặng giây lát rồi bước vào phòng lấy một cái hộp nhung màu xám bạc ra, đưa cho Doãn An Nhiên. – Tặng cái này cho cô gái đó đi. Mẹ chưa đeo lần nào.
Doãn An Nhiên nhận lấy cái hộp rồi mở ra, bên trong là một đôi bông tai. Viên trân châu màu đen được nạm một vòng kim cương nhỏ bên cạnh, kiểu dáng đơn giản trang nhã, một món trang sức rất vừa mắt.
- Trọng Hàn nói mẹ đừng đeo trân châu đen nên mua về chỉ để đó. Vậy thì con cứ mang đi đi, bạn gái con nhất định sẽ rất thích.
- Chu Minh Nghĩa tặng mẹ đúng không? - Doãn An Nhiên nhìn mẹ và hỏi.
Đổng Vân chỉ trầm ngâm một hồi, không trực tiếp trả lời, chỉ nói:
- Đôi bông tai này kiểu dáng trang nhã, có trân châu lại có kim cương, các cô gái trẻ nhất định rất thích. Nếu con cảm thấy vẫn chưa tốt lắm, mẹ còn mấy món trang sức nữa có thể cho con chọn lựa.
- A, không cần đâu. – Doãn An Nhiên vội vàng từ chối, cậu không thích lấy trang sức của mẹ mình như vậy. Nhìn đôi bông tai, Doãn An Nhiên cất nó vào trong túi. – Mẹ, đôi bông tai này rất thích hợp, cảm ơn mẹ, vậy con sẽ không khách sáo nữa.
Đổng Vân nhìn con trai, nét mặt bà có chút đăm chiêu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc