Trạm Xe Buýt Lãng Mạn - Chương 15

Tác giả: Lâm Tử Tự

Nắng thật đẹp, không nóng như thiêu đốt, gió biển mơn man thổi qua, bên tai lúc nào cũng nghe thấy tiếng hải âu. Nhìn bầu trời xanh biếc, Doãn An Nhiên cảm thấy cực kỳ nhẹ nhõm, hèn gì rất nhiều người đều mong muốn được ra biển trong những ngày nghỉ lễ, đúng là khiến người ta cảm thấy thảnh thơi, quên đi phiền muộn trong công việc. Lát sau có cá cắn câu, Chu Minh Nghĩa thu dây, dùng thước đo kích thước của nó rồi thả lại xuống biển.
- Thả dây dài mới câu được cá lớn. – Doãn An Nhiên nhìn thấy liền nói.
Chu Minh Nghĩa im lặng khác thường, chỉ lo quăng dây xuống. Thấy Chu Minh Nghĩa chìm đắm vào thế giới của mình, Doãn An Nhiên cũng không nói gì thêm, cậu nằm dài ra ghế dưới cái ô trên boong tàu, đeo tai nghe và nghe nhạc, ngủ lúc nào không hay.
Đột nhiên thức dậy, Doãn An Nhiên cũng không biết trời trăng gì. Chỗ cậu ở cũng có thể nhìn thấy biển nên nhất thời không biết mình đang ở đâu, hoang mang một hồi mới nhớ ra cậu cùng Chu Minh Nghĩa đi ra biển. Doãn An Nhiên vội vàng ngồi dậy tìm kiếm bóng dáng anh, phát hiện anh đang nằm trên chiếc ghế bên cạnh, tay gác ra sau, im lặng ngắm nhìn đám mây trên nền trời xanh, hình như đang nghĩ ngợi điều gì đó. Doãn An Nhiên toan mở miệng, Chu Minh Nghĩa phát hiện cậu đã tỉnh dậy, quay mặt qua hỏi:
- Cậu có đói không?
Doãn An Nhiên nghĩ ngợi rồi gật đầu. Chu Minh Nghĩa đứng dậy bỏ đi, lát sau anh đẩy một chiếc xe nhỏ đựng thức ăn ra. Doãn An Nhiên thò đầu quan sát, ngoài bánh mì, còn có trái cây đã gọt hoặc bày biện sẵn.
- Ôi, thật là phong phú. – Doãn An Nhiên kinh ngạc, cầm ăn ngấu nghiến, vừa khen ngon vừa gật gù.
Chu Minh Nghĩa lại lấy ra một thùng đá từ chiếc xe đẩy kia, thành thạo khui chai sâm-panh, đổ vào hai ly, đưa một ly cho Doãn An Nhiên. Doãn An Nhiên uống một hớp, chất lỏng mát lạnh chảy xuống cổ họng, mùi thơm bay từ dưới lên, vị ngon khó mà diễn tả.
- Loại sâm-panh này không giống loại trước đây tôi từng uống. – Doãn An Nhiên hỏi Chu Minh Nghĩa.
Chu Minh Nghĩa cười.
- Thường thì chỉ có R*ợ*u được sản xuất ở tỉnh Champagne của Pháp mới được gọi là sâm-panh theo pháp luật mà thôi.
Doãn An Nhiên gật đầu, lại uống một ly. Chu Minh Nghĩa từ từ thưởng thức ly R*ợ*u của mình. Hình như nghĩ ra điều gì đó, Doãn An Nhiên hỏi:
- Tại sao lại phải uống sâm-panh, có gì muốn chúc mừng sao? Thường thì người ta chỉ mở sâm-panh trong các buổi chúc mừng thành công thôi.
Phỏng vấn qua không ít các bữa tiệc mừng, cậu cũng nhìn thấy cảnh nghệ sĩ đổ sâm-panh trên những chiếc ly đã được sắp sẵn thành hình. Chu Minh Nghĩa nghiên người suy nghĩ.
- Chúc mừng sao? Chúc mừng, chúc mừng mình còn đang sống.
Doãn An Nhiên bật cười, rồi thu lại ngay.
- Có phải anh có tâm sự gì không?
- Anh không phải là người không biết thỏa mãn.
Doãn An Nhiên nghiêng người, nghiêm túc nhìn Chu Minh Nghĩa.
- Anh làm sao vậy? Anh có thể nói cho tôi biết không?
- Cậu sẽ mau chóng được biết thôi. – Chu Minh Nghĩa nói giọng bình tĩnh.
Doãn An Nhiên trề môi.
- Hứ, có gì hay ho chứ, không nói thì thôi.
Chu Minh Nghĩa chuyển đề tài.
- Không biết dì Vân và bố anh đã đi đến đâu rồi, có lẽ cũng đang ở trên biển giống hai chúng ta.
- Cũng đang ngắm biển giống chúng ta sao? Bây giớ mới biết cảm giác có tiền thật tuyệt.
- Sao đột nhiên cậu lại nảy ra câu nói này? – Chu Minh Nghĩa nghe rồi bất giác hỏi.
Doãn An Nhiên ngả người ra ghế, đầu ngửa ra sau.
- Có tiềnương nhiên là tốt rồi. Có tiền, mẹ tôi có thể đi du lịch nước ngoài, trước đây ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
- Nếu cậu muốn đi, anh có thể…
Doãn An Nhiên ngắt lời Chu Minh Nghĩa.
- Này, anh đừng hiểu lầm, tôi chỉ đang nói mẹ tôi thôi. Nếu tôi muốn đi tôi sẽ tự nghĩ cách.
Chu Minh Nghĩa rót thêm ly R*ợ*u cho mình. Doãn An Nhiên lại nói:
- Bất luận thế nào, tôi cũng đều phải cảm ơn anh, anh chăm sóc mẹ tôi rất chu đáo, còn hay nghĩ cho bà ấy.
- Anh rất thích dì Vân, nói thật, anh quan sát thấy những người phụ nữ gai góc, xuất chúng trong công việc nên rất thích phụ nữ dịu dàng như dì Vân. Bố anh đúng là có con mắt tinh tường, dì Vân quả thực là bạn đời lý tưởng của ông ấy.
Doãn An Nhiên thở dài, mang chút chua xót.
- Nhưng bố tôi lại chưa hề trân trọng bà ấy.
- Ý cậu là sao?
- Họ thật sự vì hiểu lầm nên mới chia tay. – Doãn An Nhiên lại thở một hơi dài. – Bố và mẹ tôi không có tiếng nói chung, hai người căn bản là không hợp nhau, họ yêu nhau rồi kết hôn, đó là một sự hiểu lầm. Nhưng trong đó, mẹ tôi là người bị tổn thương nhiều nhất.
Chu Minh Nghĩa bất giác quay mặt nhìn Doãn An Nhiên. Doãn An Nhiên đưa tay che lại tầm mắt của anh, không để anh thấy biểu cảm của mình.
- Lúc nhỏ, tôi thấy bố mẹ cãi nhau không chỉ một lần. Tính khí bố tôi không được tốt. Tôi thấy bố tôi tát hết bạt tai này đến bạt tai khác lên mặt mẹ tôi, lúc đó tôi mới năm tuổi. Ký ức vẫn mới như in, có làm thế nào cũng không thể quên được. – Doãn An Nhiên đau khổ nắm chặt tay. – Vì vậy tôi đã thề, bất luận thế nào tôi cũng không đánh phụ nữ, bất luận thế nào tôi cũng không ra tay đánh phụ nữ.
- Sau đó họ chia tay? – Chu Minh Nghĩa hỏi.
- Phải, vết thương của mẹ tôi bị đồng nghiệp phát hiện. Họ giúp mẹ con tôi rời khỏi đó, rồi đâm đơn ly hôn. Lúc đó không dễ dàng gì cho mẹ tôi, dẫn theo tôi, thu nhập của bà lại không được cao, phải chịu rất nhiều khó khăn. – Doãn An Nhiên tự cười mình. – Tôi không có bản lĩnh, toàn nhờ vào mẹ tôi nuôi dưỡng, từ nhỏ đã học không giỏi, không đậu đại học, chỉ đi làm công. Anh thì khác, anh và tôi đúng là một trời một vực. Tôi rất ngưỡng mộ anh, anh có bản lĩnh có năng lực, ít nhất là bác trai có cuộc sống vô lo, nhà cửa xe cộ của bác ấy đều có phẩn của anh, còn tôi thì không làm được, căn nhà cũ cũng là lấy tên mẹ tôi mới có thể xin được ở. Mẹ đi theo tôi chỉ có chịu khổ, nhưng từ khi gả vào nhà anh, cuộc sống lập tức khác hẳn.
Doãn An Nhiên quay sang nhìn Chu Minh Nghĩa.
- Này, tôi nói những chuyện này anh có cảm thấy tôi tầm thường không?
- Tầm thường? Ai mà không tầm thường. – Chu Minh Nghĩa cười.
- Những gì tôi nói đều là sự thật. Giờ mẹ tôi có cuộc sống rất tốt, bác trai tốt với mẹ như vậy, mẹ không cần lo nghĩ gì, già rồi có nơi nương tựa, ra ngoài thì có xe đưa rước, về thì có thịt cá để ăn. Anh tặng bà nhiều trang sức đắt giá, thường để bà và bác trai đi du lịch nước ngoài. Nếu những người bạn cũ của mẹ tôi biết mẹ tôi gả cho bác Chu có người con như anh, họ chắc chắn phải giật mình.
- Anh có khả năng chăm sóc người thân ngần nào thì sẽ chăm sóc ngần đó. Cậu cũng vậy thôi, cậu cũng đã làm những gì mà cậu có thể làm.
- Có thể họ không nhận thấy nhưng người khác có thể cảm nhận được, xã hội cũng vậy. Tôi và anh không giống nhau, hai chúng ta không đi chung trên một con đường.
- Sao lại không tự tin như vậy. – Chu Minh Nghĩa nói như trách móc.
- Chuyện này không liên quan gì đến tự tin, mà vấn đề là năng lực. Cố gắng là một chuyện, năng lực lại là một chuyện khác.
Chu Minh Nghĩa cười, gác đầu lên cánh tay, quay mặt sang nhìn Doãn An Nhiên không chớp mắt. Bị đôi mắt trong veo sâu thẳm màu nâu nhìn chằm chằm, Doãn An Nhiên cảm giác cậu đã bị Chu Minh Nghĩa nhìn xuyên qua. Chu Minh Nghĩa cứ như vậy đăm đăm nhìn cậu, rất lâu rất lâu.
- Này, anh nhìn cái gì? Tôi có gì hay để nhìn chứ? – Doãn An Nhiên gào lên, mặt ửng đỏ, có chút xấu hổ.
- Cậu rất đẹp.
Doãn An Nhiên trợn mắt nhìn Chu Minh Nghĩa.
- Thôi đi, tôi thấy anh mới đẹp.
- Anh giống mẹ, anh không nghĩ mình đẹp.
- Không phải anh từng nói mẹ anh là người đẹp sao? Nếu giống bà ấy đương nhiên là đẹp rồi, rất nhiều người nói anh còn đẹp trai hơn khối ngôi sao, anh dư sức làm người mẫu, dáng cao, tư thái cũng đẹp.
Chu Minh Nghĩa bật cười.
- Anh từng nói anh không cho rằng cậu nói vậy là đang khen.
- Tôi thật sự là có cảm giác này mà. Rất nhiều người mẫu nổi tiếng chẳng qua chỉ là cây móc quần áo, không có tư tưởng, kiến giải, anh thì khác, anh là rường cột của xã hội.
Ý cười càng rõ trên môi Chu Minh Nghĩa.
- Chưa bao giờ nghe ai đó hình dung anh như vậy.
Xoa xoa mặt, Doãn An Nhiên nói:
- Tôi không nhận thấy tôi giống mẹ mình.
Chu Minh Nghĩa nhìn kĩ một hồi rồi nói:
- Mắt cậu rất đẹp, vừa đen vừa sáng, môi cũng rất đẹp.
Doãn An Nhiên nghe rồi, bỗng tỏ vẻ cảnh giác nhìn Chu Minh Nghĩa, sau đó quay người đi. Chu Minh Nghĩa cười không nói gì thêm, chỉ im lặng nhìn bóng lưng của Doãn An Nhiên.
Chạng vạng, thuyền về đến bên cảng. Lúc khởi động xe Chu Minh Nghĩa hỏi:
- Chúng ta đi đâu ăn cơm đây?
- Về nhà được rồi, ở nhà có nhiều thức ăn như vậy. – Doãn An Nhiên không muốn tốn kém.
- Thỉnh thoảng ra ngoài ăn một lần cũng không sao.
- Anh mà có chuyện thỉnh thoảng sao? – Doãn An Nhiên phàn nàn.
Chu Minh Nghĩa cười.
- Những lúc ở một mình thường không muốn vào bếp.
- Anh có thể học, tôi sẽ dạy anh. – Doãn An Nhiên H**g phấn tiến đến gần.
- Anh biết nấu cơm, cũng biết làm mấy món ăn, chỉ là trước đây luôn ở một mình lại bận rộn nên không muốn nấu thôi. Ê, cậu đừng tin những gì bố anh nói, cho rằng anh lười biếng thiếu hiểu biết. – Chu Minh Nghĩa cười và nói.
- Tôi biết. – Doãn An Nhiên đáp.
Xe đậu trước nhà hàng hải sản nổi tiếng nhất thành phố này. Đại sảnh trong nhà hàng chỉ có năm bàn, tiếng nhạc vang vọng, ít người. Doãn An Nhiên cảm thấy nơi này cực kỳ yên tĩnh thoải mái. Gọi xong món, Chu Minh Nghĩa từ từ thưởng thức R*ợ*u trước bữa ăn. Từng món từng món mau chóng đươc bưng lên, mùi vị không chỗ nào so sánh được. Doãn An Nhiên ăn ngấu nghiến, vừa ăn vừa nói nhỏ với Chu Minh Nghĩa:
- Gần đây vắng khách quá.
- Đúng vậy, tình hình thị trường không được lạc quan.
- Trước đây đông khách, cách phục vụ của họ không được tốt như bây giờ.
- Anh không thấy vậy. – Chu Minh Nghĩa nói.
- Lúc chúng tôi đến phỏng vấn toàn phải nhìn sắc mặt người khác, nhưng dạo này đến đây, cách đón khách đã khác hơn nhiều.
Chu Minh Nghĩa chỉ mỉm cười. Trong bữa cơm, giám đốc đại sảnh có đến một lần, thái độ vô cùng kính cẩn, đối đãi càng trọng hậu hơn, tặng thêm một chai whisky làm quà. Chu Minh Nghĩa thoải mái nhận lấy. Anh giám đốc kia ngập ngừng.
- Chuyện đó, anh Chu, tôi…
Chu Minh Nghĩa đưa danh thiếp cho anh ta.
- Hay gọi cho thư ký của tôi, họ sẽ giúp anh sắp xếp thời gian, anh cứ đến tự nhiên.
- Cảm ơn! Cảm ơn. – Anh giám đốc nở nụ cười hài lòng rồi bỏ đi.
Doãn An Nhiên không hiểu, cúi người hỏi Chu Minh Nghĩa.
- Anh ta muốn làm gì?
- Muốn anh làm giám đốc đầu tư cho anh ta.
- Nghe nói nếu không đủ tám chữ số anh sẽ không làm. – Doãn An Nhiên nói nhỏ.
Chu Minh Nghĩa cười nhìn Doãn An Nhiên.
- Ai nói. Thêm một khách hàng cũng không có gì là không tốt. Dưới anh đương nhiên sẽ có một nhóm chuyên giải quyết các công việc đầu tư. Nếu khách hàng chịu nghe ý kiến của anh, tự nhiên sẽ thu được rất nhiều.
- Nếu không nghe theo thì sao?
- Cái cần nói anh đã nói hết rồi, nếu khách hàng không nghe, vậy thì tùy họ.
- Chu Minh Nghĩa, hàng xóm đều nói anh là kẻ lạ lùng trong thị trường ảm đạm.
Chu Minh Nghĩa tỏ vẻ bất lực.
- Ai nói kỳ lạ vậy. Hàng xóm đồn đại anh như vậy hèn gì bố anh lại hiểu lầm.
Ngày tháng trôi qua từng ngày, Tết Nguyên đán đang đến gần. Cả thành phố vẫn treo đèn như bình thường, khắp nơi là một màu đỏ rực. Các cửa hàng tháo các vật trang trí Giáng sinh xuống, treo đồ trang trí đặc trưng của người Trung Quốc, còn cả pháo, đèn ***g, đồ trang trí vẽ hình hoa đào cũng được bán ở khắp mọi nơi. Cả khu phố tràn ngập bóng người mặc Hán phục và trang phục nhà Đường mua sắm hàng Tết, ngay cả người nước ngoài nhập gia cũng tùy tục, có người còn đội cả nón kiểu phong kiến ra đường. Thị trường tuy vẫn ảm đạm nhưng Tết thì vẫn phải đón, hy vọng năm sau sẽ tốt hơn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc