Trạm Xe Buýt Lãng Mạn - Chương 14

Tác giả: Lâm Tử Tự

Doãn An Nhiên cười.
- Người nhà anh nghĩ gì tôi không biết, nhưng mà, tôi và anh không liên quan gì với nhau, anh có bao nhiêu tiền không quan hệ đến tôi. Tôi chỉ biết anh là con trai bác Chu, anh rất tốt với mẹ tôi, như vậy là đủ rồi.
Chu Minh Nghĩa xoa rối mái tóc đen mượt của Doãn An Nhiên.
- Vì vậy anh mới cảm thấy cậu đặc biệt.
Doãn An Nhiên bất mãn hất tay anh ra.
- Tôi có gì đặc biệt chứ.
- Nếu cậu là em trai anh thật thì tốt rồi, tuổi thơ của anh sẽ không đến nỗi cô đơn như vậy. – Giọng anh bỗng nhiên chùng xuống.
Doãn An Nhiên đến ngồi kế bên Chu Minh Nghĩa.
- Không ai chơi với anh sao? Anh cũng phải có bạn học chứ.
Uống miếng nước còn sót lại, Chu Minh Nghĩa cầm ly cúi đầu.
- Lúc đi học thì không sao. Anh luôn đứng đầu, nhận học bổng từ tiểu học đến khi lên đại học, bố anh tiết kiệm được một khoản học phí rất lớn. Bởi vì thành tích vượt trội, thầy cô bạn bè đều thân thiết với anh, nhưng về đến nhà lại khác nhau quá xa.
Doãn An Nhiên nhìn Chu Minh Nghĩa.
- … Mẹ anh đâu?
Chu Minh Nghĩa cúi đầu.
- Mẹ anh, mẹ anh bỏ lại hai cha con anh từ lâu lắm rồi.
- Tại sao?
Chu Minh Nghĩa do dự một hồi, rồi thẳng thắn:
- Bà ấy… Có lẽ anh không nên nói mẹ mình như vậy. Bà ấy là một người phụ nữ không an phận, bà ấy bất mãn với người làm công chức nhà nước như bố anh, bà ấy cho rằng bố không biết sống và không biết hưởng thụ cuộc sống, vả lại thu nhập của ông cũng có hạn.
Doãn An Nhiên khẽ kêu lên. Chu Minh Nghĩa cười khổ sở.
- Lúc đầu bố anh dạy ở trường đại học, thu nhập cũng khá, nhưng bố anh cũng có suy nghĩ của mình. Từ nhỏ ông đã rồi khỏi quê hương Ninh Ba đến Hồng Kông học, tình cảm ông ấy dành cho Hồng Kông rất sâu nặng. Ông ấy chứng kiến sự phồn hoa của thành phố này, hiểu lịch sử phát triển và suy thoái của nó, ông rất thích thành phố năng động, tràn đầu sức sống như Hồng Kông, ông luôn hy vọng có thể làm một công chức nhà nước phục vụ xã hội. Đó là lý tưởng mà ông theo đuổi, nhưng mẹ anh lại không hiểu. Bố anh còn mang tính thư sinh, hai người kết hôn không bao lâu thì bắt đầu chiến tranh lạnh, năm anh hai tuổi, hai người chính thức ly thân.
Doãn An Nhiên im lặng lắng nghe Chu Minh Nghĩa kể chuyện.
- Năm đó bố bị vẻ đẹp của mẹ anh thu hút, sau khi kết hôn mới biết bà ấy chỉ có vẻ đẹp bên ngoài chứ không có nội hàm, vả lại tình cách mẹ anh đanh đá, không biết nhường nhịn, hai người thường cãi nhau chỉ vì những chuyện vụn vặt. Sau khi ly thân, mẹ anh có tình nhân mới nhưng lại không muốn ly hôn.
Doãn An Nhiên không nhịn được hỏi:
- Tại sao? Rõ ràng đã không còn yêu nữa.
- Bà ấy cần một danh phận. Anh nghĩ có lẽ người đó cũng không muốn kết hôn với bà, bà ấy cần có một danh phận để có sự đảm bảo.
- Ly thân ba năm có thể thỏa thuận ly hôn mà.
Chu Minh Nghĩa cười và lắc đầu.
- Anh đã nói mẹ anh là người đanh đá, bà không đồng ý và làm ầm lên, bố anh cũng không còn cách nào khác. Lúc đó bố anh đã là nhân viên trong phòng giáo dục rồi, nếu chuyện này đồn ra ngoài cũng không hay, vì vậy ông cứ nhẫn nhịn, vả lại với việc đã kết hôn, ông cũng không thể tìm cho mình bạn đời. Những năm đó ông khá là buồn bã.
Doãn An Nhiên im lặng lắng nghe. Thì ra bác Chu đã trải qua những chuyện như thế này.
- Họ ly thân hai mươi hai năm mới kết thúc cuộc hôn nhân này.
- Cuối cùng mẹ anh cũng đồng ý ly hôn sao?
- Phải, bà ấy tìm được người bà ấy cho là tốt hơn, vả lại đối phương cũng chịu đi đến hôn nhân, vì vậy bà ấy mới buông tay bố anh ra.
- Sau đó thì sao? – Doãn An Nhiên tiếp tục truy hỏi.
- Anh nghĩ cuộc hôn nhân của bà ấy cũng không hạnh phúc, bởi vì nó chỉ kéo dài một năm.
- Tại sao anh biết?
- Bà ấy quay về. – Chu Minh Nghĩa nhìn Doãn An Nhiên. – Bà ấy từ nước ngoài trở về. Nếu bà ấy và người đàn ông kia chung sống hạnh phúc, sớm tối có nhau, bà ấy có cần phải quay về đây không?
- Sau đó thì sao?
- Sau đó, anh cho bà ấy một món tiền lớn, mong bà ấy đừng bao giờ xuất hiện trước mặt cha con anh nữa. – Chu Minh Nghĩa nhắm mắt lại, ngẩng đầu thở dài.
Doãn An Nhiên ngồi thẳng dậy, mở to mắt.
- Chu Minh Nghĩa, sao anh lại làm như vậy? Bà ấy là mẹ anh mà.
Chu Minh Nghĩa quay mặt về phía Doãn An Nhiên.
- Vậy cậu cho bà ấy về đây là muốn làm lại từ đầu với bố anh sao?
Doãn An Nhiên ngẩn người. Chu Minh Nghĩa thoáng một tia cười lạnh nhạt, sau đó chuyển thành nụ cười đau khổ.
- Bà ấy hoàn toàn không có ý muốn gặp lại bố con anh, mà chỉ thông qua một người trung gian, yêu cầu anh chuyển tiền vào tài khoản của bà ấy.
- A! – Doãn An Nhiên bất giác kêu lên.
- Lúc đó, anh đã là nhân viên chủ lực trong Vạn Khải, muốn tìm anh là chuyện hết sức dễ dàng.
- Như vậy sao. – Doãn An Nhiên lẩm bẩm.
- Anh dùng tiền để kết thúc mọi chuyện, bố con anh lại được tự do, rất xứng đáng. Nếu không làm vậy, e là bố anh và mẹ cậu cũng không thể đến được với nhau, cậu thử nghĩ xem nếu vậy cuộc sống của ông sẽ buồn tẻ nhường nào. – Chu Minh Nghĩa vuốt nhẹ những sợi tóc trên trán, giọng nói vừa bất lực vừa bi thương.
Doãn An Nhiên im lặng.
- Anh rất ngưỡng mộ cậu, An Nhiên. Dì Vân là người phụ nữ dịu dàng, lúc nhỏ dì ấy nhất định rất thương yêu cậu, thường hay ôm cậu đúng không? – Chu Minh Nghĩa nói với vẻ chua xót. – Trong ấn tượng của anh, mẹ chưa bao giờ ôm anh như vậy, chưa bao giờ. Vì muốn trốn tránh, bố anh vùi đầu vào công việc, ông thường xuyên tăng ca, đi công tác, trong nhà lúc nào cũng chỉ có một mình anh. Anh biết bố cũng rất thương và quan tâm đến anh, nhưng lúc đó ông cũng đang rất đau khổ, hai cha con anh lúc nào cũng thấy ngượng ngùng khi đối diện với nhau. Vả lại anh rất giống mẹ, thật tệ. Lúc nhỏ anh không biết cũng không hiểu, sau này lớn lên mới từ từ hiểu ra. Bố anh cô đơn bao nhiêu năm như vậy, cũng không dễ dàng cho ông.
Nghe Chu Minh Nghĩa nói, Doãn An Nhiên im lặng hồi lâu, sau đó mới từ từ đứng dậy, đến gần Chu Minh Nghĩa, đưa tay ôm anh vào lòng, ôm lấy bờ vai anh, áp mặt vào mái tóc anh. Chu Minh Nghĩa nheo mắt, dựa vào lòng Doãn An Nhiên, bất động. Cũng không biết qua bao lâu, Doãn An Nhiên mới đột ngột lên tiếng:
- Chu Minh Nghĩa, người phụ nữ bên cạnh anh, chắc cô nào cũng có vòng một đầy đặn.
Chu Minh Nghĩa khẽ cử đông:
- Tại sao?
- Bởi vì anh thiếu tình yêu của mẹ.
Lời nói an ủi nghe như mang chút ý đùa giỡn, ngừng một lát, Chu Minh Nghĩa trở tay nắm lấy cánh tay Doãn An Nhiên, vừa kéo vừa ấn, giữ Doãn An Nhiên lại, ép giữa cánh tay anh và tay vịnh sô-pha, đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào cậu.
- Này, cậu dựa vào đâu mà nói như vậy?
- Vốn dĩ là vậy mà. – Doãn An Nhiên co người, trợn mắt nhìn Chu Minh Nghĩa.
- Vốn dĩ cái gì, đúng là xấu xa, không dạy dỗ không được. – Chu Minh Nghĩa dán mắt vào Doãn An Nhiên.
Doãn An Nhiên đưa tay ra trước *** phòng vệ, hai người ở thế giằng co. Bị ánh mắt Chu Minh Nghĩa làm cho bất an, Doãn An Nhiên khẽ cử động, nói với Chu Minh Nghĩa:
- Bỏ đi, anh đừng nhỏ mọn như vậy mà.
Chu Minh Nghĩa từ từ lùi lại, thả lỏng cơ thể. Doãn An Nhiên toan đứng dậy, Chu Minh Nghĩa đột nhiên đưa tay giữ chặt lấy cằm của Doãn An Nhiên, rồi hôn môi cậu.
- Ư, ưm…
Doãn An Nhiên cố gắng giãy giụa, đôi môi bị chiếm lấy lại bị cắn vừa nặng vừa nhẹ, dường như đang trêu chọc. Cậu cảm thấy Chu Minh Nghĩa hôm mà như muốn ăn cả môi cậu. Đến khi gần như không thể thở được nữa, cậu đánh mạnh vào lưng Chu Minh Nghĩa, anh mới buông cậu ra. Doãn An Nhiên tựa vào tay vịn sô-pha, không ngừng thở dốc. Chu Minh Nghĩa nhìn đôi môi **** của cậu. Doãn An Nhiên có đôi môi cực đẹp, môi dưới hơi dày, nhìn như một cánh hoa xinh xắn, lúc này lại đang ươn ướt, tạo cảm giác thật kiềm diễm. Doãn An Nhiên đưa tay chà mạnh vào môi, trừng mắt nhìn Chu Minh Nghĩa, không nói được gì. Nụ cười của Chu Minh Nghĩa mang chút ẩn ý nguy hiểm.
- Thằng nhóc xấu xa, để xem sau này cậu còn dám đùa giỡn với anh nữa hay không.
Doãn An Nhiên nghiêm mặt, tức giận trợn to mắt nhìn đối phương.
- Chu Minh Nghĩa anh đi ૮ɦếƭ đi. Lần sau, lần sau tôi nhất định đá anh xuống biển.
Nói rồi cậu cầm gối dựa đặt trên sô-pha ném vào anh, sau đó chạy về phòng mình đóng sầm cửa lại. Chu Minh Nghĩa ngồi trên sô-pha, mỉm cười hồi lâu.
Giáng sinh đến, Đổng Vân và Chu Trọng Hàn cùng bay đến Úc.
- A, ngưỡng mộ quá, tôi cũng muốn nghỉ phép. – Ngả ra sô-pha, Doãn An Nhiên không cam tâm nói.
- Cậu có thể cùng đi. - Chu Minh Nghĩa vừa đọc báo vừa nói.
- Làm kỳ đà cản mũi hay sao? Đầu óc anh có vần đề hả? – Doãn An Nhiên ngồi ôm chiếc gối dựa và nói. – Cho dù tôi muốn đi cũng không đi được, giờ đang là lúc còn có việc để làm, có thể kiếm thêm chút đỉnh, qua Tết nếu thị trường không khá khẩm hơn, chỉ e là càng thê thảm.
- Cậu thiếu tiền xài sao? – Chu Minh Nghĩa hỏi.
- Không.
Doãn An Nhiên có kế hoạch của mình. Từ sau khi nghe những lời Chu Minh Nghĩa nói, Doãn An Nhiên cũng cảm thấy hình như cậu không thể cứ tiếp tục như vậy, chỉ làm paparazzi cũng không thể làm cả đời được. Cậu định qua Tết sẽ đăng học một khóa nhiếp ảnh. Học phí không quá đắt nhưng phải mua một cái máy ảnh tốt hơn, việc rửa ảnh và nhiều thứ lặt vặt khác cũng tốn một khoản kha khá, cậu phải tích góp mới được.
Doãn An Nhiên thầm nghĩ: Mình không thể so sánh với Chu Minh Nghĩa được, nhưng mà mình cũng muốn có con đường riêng của mình.
Trong lễ Giáng sinh, tiết trời Hồng Kông dễ chịu. Đây là một thành phố nằm trong vùng chí tuyến Bắc.
- Nếu không có việc gì làm, ra ngoài với anh được không? – Một buổi tối, Chu Minh Nghĩa hỏi Doãn An Nhiên.
- Ưm, ngày mai không có kế hoạch gì. Anh muốn làm gì? – Vừa cầm điều khiển bấm hết kênh này đến khác Doãn An Nhiên vừa hỏi.
- Anh đã thuê một chiếc thuyền, mình cùng đi ra biển.
- Được đó. – Doãn An Nhiên nhảy cẫng lên. – Còn ai nữa không?
- Hết rồi.
- Anh không dẫn theo đám anh em của mình sao? Người ta mà đi thì cả thuyền đầy ắp người. – Doãn An Nhiên cảm thấy kỳ lạ.
Chu Minh Nghĩa mỉm cười.
- Không, lần này thì không.
Doãn An Nhiên trề môi.
- Kỳ lạ quá, một người thì có gì vui chứ.
Quay lại nhìn Chu Minh Nghĩa, cậu chỉ thấy nụ cười nhàn nhạt trên môi anh.
Một chiếc thuyền lớn dài mười hai mét, hướng thẳng từ cảng Victoria ra biển. Doãn An Nhiên chưa bao giờ nghĩ sẽ là chiếc thuyền lớn như vậy, cậu cực kỳ kinh ngạc, trên thuyền có hệ thống chỉ đường và lái tự động, đã được lập trình sẵn chứ không cần thao tác. Chu Minh Nghĩa chuẩn bị đầy đủ dụng cụ câu cá, ngồi trên boong bắt đầu thả mồi.
- Anh không bơi sao? – Doãn An Nhiên đã thay quần đi biển, nửa thân trên ở trần, nằm phơi nắng trên boong thuyền.
- Không.
- Câu cá chẳng có gì thú vị, đó là thú vui của người già.
Chu Minh Nghĩa cắm cây dù che nắng trên boong, ném dây câu xuống biển. Đeo kính râm vào, Doãn An Nhiên nằm im không nhúc nhích.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc