Trạm Xe Buýt Lãng Mạn - Chương 10

Tác giả: Lâm Tử Tự

Trong phòng tắm, Doãn An Nhiên thấy những vết bầm tím trên cơ thể mình, đầu gối bị trầy xước, may mà chỉ là vết thương nhỏ. Khi cậu bước từ phòng tắm ra, Chu Minh Nghĩa đã cầm sẵn hộp cứu thương đợi cậu.
Ngồi trên sô-pha, Doãn An Nhiên nhìn Chu Minh Nghĩa quỳ bên gối mình, chăm chú lau rữa vết thương rồi bôi thuốc cho cậu. Chỉ là vết thương ngoài da, không cần băng bó.
- Sao anh đột nhiên lại quay về? – Sau khi xử lý xong vết thương, Doãn An Nhiên mới họi.
- Công việc kết thúc tự nhiên sẽ về.
- Cũng không thông báo với tôi.
Giọng điệu mang chút hờn dỗi, Chu Minh Nghĩa khẽ cười, giải thích:
- Anh cũng không biết khi nào có thể kết thúc công việc, nên không thông báo với cậu được. – Nói rồi Chu Minh Nghĩa ngồi lên vươn tay ôm lấy vai Doãn An Nhiên, cưới nói. – Sao hả, sợ anh đột ngột quay về nhìn thấy bí mật của cậu sao?
Doãn An Nhiên đỏ mặt?
- Làm gì có.
Chu Minh Nghĩa để Doãn An Nhiên dựa vào vai, trán hai người chạm nhau, Doãn An Nhiên có thể cảm nhận được, anh đối với cậu đầy yêu thương và xót xa, y như người một nhà.
- Anh không hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì sao?
- Anh nghĩ anh biết. – Chu Minh Nghĩa trả lời.
- Biết cái gì?
- Chụp lén bị bắt. – Chu Minh Nghĩa trả lời đơn giản.
Doãn An Nhiên co người lại, cảm thấy có chút ấm ức. Chu Minh Nghĩa ôm Doãn An Nhiên vào lòng, vỗ nhẹ lên lưng cậu.
- Đây đều là khó tránh trong công việc, không nên để trong lòng làm gì.
Doãn An Nhiên cảm thấy cậu có thể làm nũng với Chu Minh Nghĩa mà anh vẫn chịu đựng được.
- Thấy ấm ức ư? – Chu Minh Nghĩa hỏi bên tai Doãn An Nhiên.
Doãn An Nhiên lắc đầu, không phải cậu không biết nặng nhẹ, chỉ là được an ủi nhẹ nhàng như vậy, cảm giác thật tuyệt Chu Minh Nghĩa hiển nhiên biết suy nghĩ của Doãn An Nhiên, nên càng ôm chặt hơn.
- Đó là ai? – Chu Minh Nghĩa lại hỏi.
- La Thế Diệu. – Doãn An Nhiên trả lời, đây là tên của cậu ấm kia.
Chu Minh Nghĩa cười.
- Thì ra là anh ta. Gần đây anh ta hay đi chung với ai?
- Kha Khải Luân.
- Không biết. – Chu Minh Nghĩa không quan tâm chuyện trong làng giải trí.
- Có muốn anh trút giận thay cậu không? – Chu Minh Nghĩa nhỏ nhẹ bên tai Doãn An Nhiên.
Doãn An Nhiên thấy cơ thể mình tê dại đi, bất giác lẩn tránh. Chu Minh Nghĩa ôm chặt hơn, không chịu buông tay. Cuối cùng, Doãn An Nhiên ngẩng đầu lên.
- Không cần, người ta lại không làm gì sai. Tôi cũng không cảm thấy đối phương sai.
- Vậy cậu thấy ấm ức điều gì?
Doãn An Nhiên liếc Chu Minh Nghĩa, không nói gì.
- Trách anh không liên lạc với cậu sao?
Doãn An Nhiên cúi đầu không trả lời. Chu Minh Nghĩa cười, anh cũng không nói gì. Doãn An Nhiên không chịu được bầu không khí im ắng này nên cuối cùng lại ngẩng đầu lên, chạm ngay ánh mắt Chu Minh Nghĩa. Đôi mắt màu nâu sâu thẳm của anh đang nhìn cậu, sau đó anh lại cười híp mắt, từ từ tiến đến gần Doãn An Nhiên, hôn lên môi cậu. Doãn An Nhiên tựa vào lòng Chu Minh Nghĩa, tan chảy dưới nụ hôn của anh. Môi miệng cuối cùng cũng tách ra, Chu Minh Nghĩa nói bên tai cậu:
- … Còn giận không?
Doãn An Nhiên lắc đầu, sau đó đẩy Chu Minh Nghĩa ra, chạy như bay về phòng mình. Chu Minh Nghĩa ngồi trên sô-pha mỉm cười.
Doãn An Nhiên nằm dài ra giường, đỏ hết cả mặt. Lại bị hôn lần nữa, vậy mà cậu cũng không thấy đáng ghét, trong lòng còn rất thích. Nghĩ lại, Doãn An Nhiên có cảm giác hoảng sợ và bất an đến lạ, cảm giác cấm kị hiện lên trong tâm trí. Như vậy không được, không thể để có lần sau nữa, nói gì họ cũng là anh em, là anh em trên danh nghĩa.
Ngày hôm sau thức dậy, Doãn An Nhiên không dám nhìn vào gương mặt của Chu Minh Nghĩa. Thái độ của anh vẫn như ngày thường, ăn sáng xong sửa sang quần áo, rồi ra đón xe buýt. Doãn An Nhiên lén nhìn sắc mặt của anh, chỉ thấy vẻ mặt bình tĩnh, dường như đêm qua mọi chuyện đều chưa hề xảy ra, mọi thứ chẳng qua chỉ là sự hoang tưởng của cậu mà thôi. Doãn An Nhiên bất giác tự hỏi: Mình làm sao thế này?
Bước vào cuối tháng Mười, kế hoạch thu mua của Vạn Khải vẫn được bí mật tiến hành và đã đi đến giai đoạn quyết định. Vạn Khải sẽ chi mạnh tay cho đợt thu mua lần này, nhưng mọi thứ đều đáng giá. Sau khi thu mua công ty mới, Vạn Khải sẽ tiến hành tổ chức lại tài sản, khi đó, bảng xếp hạng chứng khoán trong khu vực Đông Nam Á sẽ phải sắp xếp lại.
Lý Diên Niên nghênh ngang đắc chí, còn Chu Minh Nghĩa vẫn giữ ý cười nhạt. Lý Diên Niên ngày càng hài lòng về Chu Minh Nghĩa, một trợ lý chứng khoán nhỏ bé ngày nào giờ đã là một trong những cộng sự làm ăn, sớm đã hoàn thành ba bước nhảy của mình, tham gia vào đội ngủ chủ lực của Vạn Khải. Vả lại, Chu Minh Nghĩa chưa bao giờ tỏ ra kiêu ngạo, kín tiếng đến cực điểm, khiến nhiều người trong giới đều có chút sợ hãi.
Một toà soạn nổi tiếng trong thành phố tổ chức tiệc mừng ba mươi năm thành lập, mời đông đảo những người nổi tiếng tham dự bữa tiệc. Chu Minh Nghĩa cũng nằm trong danh sách. Làm nghề như anh nên đứng sau cánh gà, nhưng một trong những chủ biên của tòa soạn lại là bạn hồi đại học của anh không thể không nể mặt bạn cũ được, vì vậy mới đồng ý đến tham dự.
Hình như ở đây thiếu một đoạn Kha Khải Luân làm quen với Chu Minh Nghĩa?
Trong bữa tiệc, Chu Minh Nghĩa xuất hiện kín đáo, sau khi chào hỏi bạn cũ, anh liền quay ra lấy R*ợ*u, yên tĩnh đứng trong một góc, quan sát mọi diễn biến, đột nhiên bên cạnh bỗng dưng ồn ào huyên náo, anh quay lại tìm hiểu.
Doãn An Nhiên được cử vào đây chụp hình. Trước khi đi, chủ biên đã căn dặn:
- Cậu cứ việc chụp đi, thấy gì chụp nấy, nhất định đặc sắc, cho dù không đặc sắc, chúng ta cũng khiến nó phải đặc sắc.
Doãn An Nhiên thay bộ đồ vest, mang theo máy ảnh kĩ thuật số mini, giả làm khách mời, cậu thấy rất nhiều đồng nghiệp đứng trước cửa, chụp những người đi ra đi vào, còn cậu thì làm theo kế hoạch đã sắp sẵn, âm thầm rẽ hướng đi về phía cửa sau nhà hàng.
Sau khi bước vào hội trường, mọi thứ diễn ra tốt đẹp, Doãn An Nhiên cố tỏ ra bình thản đi dạo một vòng, không quên âm thầm đưa máy ảnh lên chụp. Nhưng không hiểu sao lại có người chú ý đến cậu, đến gần sau đó kéo mạnh, lẩm bẩm:
- Anh đang làm gì đó?
Doãn An Nhiên gần như bị kéo ngã, cố gắng quay đầu lại nhìn. Thấy một người nhìn có vẻ như bảo vệ, cậu vội vàng diễn kịch:
- Xin hỏi anh có chuyện gì không? – Trống *** cậu đánh liên hồi. Nếu bị phát hiện ngay tại đây thì đúng là không gì xấu hổ bằng.
- Tôi nhận ra anh, anh là phóng viên tạp chí.
Nghe nói vậy, mọi người xung quanh lập quay nhìn.
- Anh nhận nhầm người rồi. – Doãn An Nhiên cố làm ra vẻ bình tĩnh.
- Không nhầm đâu, tôi nhớ mặt anh, mấy ngày trước tôi còn vào đồn cảnh sát với anh. – Trong lúc hai người tranh luận với nhau, nhân viên nhà hàng thấy động tĩnh liền xông đến và kéo Doãn An Nhiên ra ngoài.
Doãn An Nhiên cho một tay vào túi để giữ máy ảnh, phủ nhận:
- Không phải, không phải.
“Mùi ***” bắt đầu nồng nặc. Một giọng nam trung đầy sức hút đột nhiên vang lên trong tình huống hổn loạn:
- Có chuyện gì?
Doãn An Nhiên quay đầu, là Chu Minh Nghĩa. Chu Minh Nghĩa đút một tay vào túi, ý cười nhàn nhạt trên môi tiến đến đám người đang ồn ào.
- An Nhiên, cậu sao vậy? – Đồng thời anh đưa tay ra nhẹ nhàng xua tay những người đang túm lấy Doãn An Nhiên, kéo cậu về bên mình.
- Xin hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? – Chu Minh Nghĩa mỉm cười, con ngươi nâu thẫm, sáng như thiêu đốt, nhìn mọi người xung quanh.
- Anh ta… anh ta là paparazzi.
Chu Minh Nghĩa cười.
- Tôi nghĩ anh nhất định đã có hiểu lầm, đây là em trai tôi, cậu ấy đi chung với tôi. – Anh lịch sự nói, ánh mắt quét qua người vừa lên tiếng.
Lúc này, một trong những người tổ chức, chủ biên tạp chí vội vàng chạy đến, nghe Chu Minh Nghĩa nói xong liền hỏi:
- Minh Nghĩa, cậu có em trai khi nào vậy?
Chu Minh Nghĩa mỉm cười với chủ biên:
- Bố tôi và mẹ cậu ấy kết hôn, giờ cậu ấy đích thị là em trai tôi. – Nói xong, Chu Minh Nghĩa nhìn những người còn đang theo dõi bằng ánh mắt hoài nghi. – Tôi nghĩ nhất định là các anh đã hiểu lầm rồi.
- A, hiểu lầm, hiểu lầm. – Lập tức có người đứng ra hòa giải.
Sóng gió được dập tắt. Khách mời lại tản ra xung quanh, Doãn An Nhiên thở phào nhẹ nhõm, tay vẫn giữ chặt chiếc máy ảnh trong túi. Chủ biên nhìn Doãn An Nhiên, lại nhìn Chu Minh Nghĩa:
- … Em trai?
- Sao vậy? Anh không tin sao? – Chu Minh Nghĩa cười nói.
- Tin, sao lại không tin chứ. Cậu không thể mang bố mình ra làm trò đùa được. Bác trai tái hôn, chúc mừng nhé. Sao cậu không thông báo cho chúng tôi biết chứ?
- Bốt tôi không muốn làm ầm ĩ, chỉ muốn lặng lẽ hưởng mấy năm phước phận tuổi già.
- Xin lỗi xin lỗi, hiểu lầm em trai cậu rồi, mong cậu đừng để tâm. Có một số người thật sự rất nhạy cảm, lúc nào cũng nghĩ có người chụp lén mình. – Chủ biên vỗ vai Chu Minh Nghĩa, rồi lại vội vàng đi tiếp khách.
Chu Minh Nghĩa kéo Doãn An Nhiên vào một gốc, nhìn cậu từ đầu đến chân, sau đó phì cười.
- Cậu mượn ở đâu ra vậy? Không vừa chút nào. Hèn gì bị người ta nhận ra.
Doãn An Nhiên trừng mắt nhìn Chu Minh Nghĩa.
- Không lẽ tôi phải mua một bộ mới sao, một năm cũng không mặc lấy một lần.
- Làm sao cậu vào được đây? Không có thiệp mời thì không thể vào cửa mà.
Doãn An Nhiên gãi tóc, nói nhỏ:
- Trèo cửa sổ.
- Ha.
- Mua chuộc nhân viên dọn vệ sinh nhà hàng, giúp tôi mở sẵn cửa sổ, sau đó trèo từ phía sau vườn vào, rồi thay quần áo đi vào hội trường.
- Lợi hại. – Chu Minh Nghĩa gật đầu. – Anh phải nói bảo vệ công ty anh cẩn thận.
- Này!
- Định thế nào đây?
- Còn thế nào nữa, đương nhiên là cùng anh rời khỏi đây rồi, đưa Phật phải đưa đến Tây Thiên mà, anh đưa tôi đi một vòng hội trường để tôi chụp cho xong.
- Anh? – Chu Minh Nghĩa hỏi lại.
- Đương nhiên là anh rồi, còn ai vào đây nữa. Quan hệ giữa chúng ta đã lộ ra ngoài rồi, tôi còn sợ sao, dứt khoát làm cho trọn việc thôi.
Chu Minh Nghĩa cười:
- Xem ra anh không phối hợp không được rồi.
- Đương nhiên. – Nói câu này, trong lòng Doãn An Nhiên có chút đắc ý.
Đi theo bên cạnh Chu Minh Nghĩa, Doãn An Nhiên nhìn anh từ đầu đến chân, anh mặc một bộ comple được đặt may vừa vặn, khuy ống tay áo là bạch kim nạm kim cương, đeo một cái đồng hồ bạch kim đính kim cương, cách phối đồ hoàn hảo, đúng là người đẹp đi đôi với quần áo đẹp.
- Anh làm người mẫu chắc chắn thuộc hàng đẳng cấp.
Doãn An Nhiên nói thật lòng. Cậu quen không ít người mẫu nam, nhưng họ tuyệt nhiên không có sự ung dung tự tại cùng trí thông minh và phong độ hơn người của anh.
- Đây là lần thứ hai cậu hình dung anh như vậy, anh không cho đây là phép lịch sự. – Chu Minh Nghĩa nói với khóe môi lộ ý cười.
- Này, tôi thấy Kha Khải Luân làm quen với anh. – Doãn An Nhiên nói nhỏ bên tai Chu Minh Nghĩa.
- Ai? – Chu Minh Nghĩa không có ấn tượng với những người lạ đến làm quen với mình.
- Kha Khải Luân, một ngôi sao nữ, giờ đang là bạn gái La Thế Diệu.
Chu Minh Nghĩa bật cười, lắc đầu nói:
- Anh không quen cô ta, cũng không có ấn tượng. Người khác nhiều chuyện cũng không sao, cậu thì không được, cậu là em trai anh, nói ra thì sẽ thành sự thật. Anh không muốn bị La Thế Diệu hiểu lầm.
- Anh sợ? – Doãn An Nhiên mở to mắt. – Anh không tranh giành với anh ta, diễn một vở tình yêu đô thị sao? – Doãn An Nhiên bộc lộ bản chất của một phóng viên.
- Đương nhiên là không? – Chu Minh Nghĩa lập tức từ chối.
- Cô ta đang là một trong những người đẹp nổi tiếng nhất hiện nay trong thành phố này đó.
Chu Minh Nghĩa cười và lắc đầu.
- Anh chỉ làm quen với các nữ nhân viên cấp cao trong các ngân hàng lớn thôi sao? – Doãn An Nhiên hỏi, đột nhiên cậu rất muốn biết.
Chu Minh Nghĩa phủ nhận.
- Không, chỉ là bạn mà thôi, anh không muốn phức tạp hóa quan hệ, đối phương có hiểu lầm anh cũng hết cách, từ khi mới quen, anh đã nói thẳng hoặc ngầm ám chỉ sẽ không có khả năng tiến thêm một bước nữa.
- Vậy thì tại sao…
Chu Minh Nghĩa ngắt lời Doãn An Nhiên, nói với giọng ôn hòa:
- An Nhiên, mấy chuyện này không tiện thảo luận ở đây.
Doãn An Nhiên im bặt. Đi theo sau lưng Chu Minh Nghĩa, dạo một vòng quanh hội trường, sau đó thuận lợi rút lui, Chu Minh Nghĩa đưa cậu ra đại sảnh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc