Trạm Xe Buýt Lãng Mạn - Chương 08

Tác giả: Lâm Tử Tự

Việc phỏng vấn và chụp ảnh gần nửa đêm mới kết thúc. Doãn An Nhiên từ chối mọi người lời mời ăn khuya của đồng nghiệp, cậu chỉ muốn về nhà. Đứng dưới tòa nhà Hoa Viên Hải Cảnh, ngước đầu nhìn, gần như thành một đường thẳng mới nhìn thấy nóc nhà, nhưng vì quá cao nên không nhìn rõ ánh đèn. Doãn An Nhiên nghĩ, giờ này chắc Chu Minh Nghĩa đang theo dõi tình hình thị trường chứng khoán và thị trường hàng hóa kỳ hạn tại New York và Paris. Đột nhiên, Doãn An Nhiên thở dài. Ở đây lâu cậu cũng nảy sinh tình cảm với môi trường và cả con người, mỗi lúc lại thêm phần lưu luyến. Nếu sau này phải dọn đi, bất luận là đường Ninh Tĩnh hay Chu Minh Nghĩa, trong lòng Doãn An Nhiên chắc chắn đều không nỡ.
Uống hết ly sữa lạnh, Doãn An Nhiên đứng trong phòng khách, đang muốn mở ti-vi xem một lát rồi mới đi ngủ, đột nhiên nghe thấy âm thanh phía sau. Chu Minh Nghĩa hình như mới từ nhà tắm bước ra, anh chỉ mặc một chiếc quần jean, nửa thân trên để trần, mái tóc đen ướt rối bù, đôi chân thon dài cùng vùng eo hông rắn chắc hiện rõ qua chiếc quần jean anh mặc, bờ vai rộng với tỉ lệ hoàn hảo, cơ bắp cân đối, nửa thân trên còn đọng những giọt nước, xương quai xanh tinh tế, cơ bắp trên vai và cánh tay hiện rõ từng đường cong mềm mại mà hoàn hảo. Bật sáng đèn, Chu Minh Nghĩa bước đến gần tủ lạnh, lấy một lon bia, mở ra và ngửa cổ uống, hành động tự nhiên thoải mái.
Doãn An Nhiên không thể ngăn mình dán mắt vào Chu Minh Nghĩa, nhìn chằm chằm vào bở môi đang dán chặt vào lon bia. Bởi vì uống bia mà yết hầu anh lên xuống, Doãn An Nhiên gần như có thể cảm nhận được chất lỏng mát lạnh kia đi vào miệng anh như thế nào, rồi được anh nuốt xuống ra sao. Cậu đột nhiên nhìn thấy một Chu Minh Nghĩa hoàn toàn khác, không phải một nhà phân tích đầu tư nổi tiếng, mà chỉ là một người đàn ông thuần túy. Thì ra đàn ông chững chạc là như thế này.
Doãn An Nhiên chỉ cảm thấy khô cổ họng, nóng khắp người, đầu gối mềm nhũn. Chu Minh Nghĩa đang đứng dưới ánh đèn, cả người toát lên một sức quyến rũ khó hình dung mà cũng khó cưỡng lại.
Anh ta thật sự rất… gợi cảm.
Uống hết một lon bia, anh ném lon rỗng vào sọt rác, điệu bộ thoải mái phóng khoáng. Chu Minh Nghĩa ngoái đầu, phát hiện Doãn An Nhiên đang đứng như trời trồng, anh lên tiếng chào hỏi.
- Cậu về rồi à.
Doãn An Nhiên vẫn đứng ngây ngô, hai mắt mơ hồ. Chu Minh Nghĩa cúi đầu nhìn lại mình.
- Có gì không đúng sao?
Doãn An Nhiên cuối cùng cũng chớp được mắt, đầu óc mau chóng xoay chuyển.
- A, anh… anh cũng mặc quần jean?
- Có chuyện gì sao? Anh lấy đại ra thôi.
- Ồ.
“Bộp” một tiếng, Chu Minh Nghĩa tắt đèn, cả phòng khách chỉ còn ngọn đèn bàn với ánh sáng yếu ớt. Mặt Doãn An Nhiên nóng lên, may mà phòng khách mờ ảo, Chu Minh Nghĩa chắc chắn không nhìn thấy, Chu Minh Nghĩa dặn dò một câu “ngủ sớm đi” rồi đi về phòng mình.
Doãn An Nhiên không tài nào ngủ được. Hình ảnh một Chu Minh Nghĩa chững chạc cứ xuất hiện trước mắt cậu, cậu chưa bao giờ thấy một Chu Minh Nghĩa như thế này. Cậu bất giác nghĩ, cánh tay của Chu Minh Nghĩa săn chắc như vậy, nếu được anh ôm không biết sẽ có cảm giác như thế nào, chắc chắn là rất an toàn. Người đàn ông như anh, có năng lực, có cá tính, lại biết đối nhân xử thế, cho dù anh không phải nhân tài trong giới tài chính, tài sản không quá hàng tỷ, cho dù anh chỉ là một công nhân bình thường, cũng sẽ có rất nhiều phụ nữ phải lòng anh. Doãn An Nhiên bỗng có cảm giác hụt hẫng khó hiểu, dường như có vừa mất đi thứ gì đó quan trọng, nhưng lại không có cách nào ngăn lại được.
Áp lực công việc lớn như vậy, Chu Minh Nghĩa vẫn ngồi xe buýt đi làm mà không lấy đó làm bận tâm.
Lại đến cuối tuần, Chu Minh Nghĩa lái xe đưa Doãn An Nhiên về thăm bố mẹ.
- Nhớ mang theo một ít đồ dùng cá nhân, cuốt tuần này anh muốn ở lại đó. – Chu Minh Nghĩa nói.
- Không phải anh đã nói là không muốn qua đêm ở đó sao?
- Lần này khác, anh muốn ở lại thêm một ngày.
Căn nhà ở khu Đông Vệ Tinh Thành của ông Chu có bốn phòng ngủ và hai phòng khách, đủ chỗ ở cho cả hai con trai. Sau một hồi hàn huyên, Chu Minh Nghĩa liền cùng ông Chu vào phòng sách nói chuyện, Doãn An Nhiên đứng bên ngoài nghe ngóng, liền bị bà Đổng kéo sang một bên.
Để y thấy chiếc tủ đặt trong phòng khách có thêm vật trang trí mới, Doãn An Nhiên bước đến nhìn cho rõ, thì ra là một cái hộp nhạc và một bộ nước hoa gồm năm lọ thủy tinh nhỏ. Doãn An Nhiên cầm lên xem. Phát hiện số lọ nước hoa này là lọ thủy tinh cổ của Radley, cậu từng thấy thông tin trên tạp chí, xem ra rất có giá trị.
- Mẹ lại chơi trò này.
- Con không thấy đẹp sao. Một bộ chỉ có năm lọ, ai nhìn cũng khen.
Doãn An Nhiên thầm nghĩ, nhất định là mẹ không biết nó đáng giá bao nhiêu.
- Mẹ mua ở đâu vậy? – Những thứ này e là ở các hãng đồ cổ cũng khó mà tìm được.
- Minh Nghĩa tặng mẹ đó. Mẹ chỉ nói là mấy lọ nước trong mẩu quảng cáo này đẹp quá, cậu ấy liền cho người mang đến tặng mẹ. Minh Nghĩa có con mắt quá tinh tường. Đúng rồi, gọi là phẩm vị. Mẹ thật sự rất thích. Mẹ chưa từng thấy có lọ thủy tinh nào đẹp như vậy, nghe nói là rất nhiều năm rồi, khá là cũ, nhưng con xem đi, thủy tinh đẹp chưa kìa, hoa văn và hình dáng đều rất đặc biệt.
Doãn An Nhiên cúi đầu. Đúng vậy, Chu Minh Nghĩa lúc nào cũng chu đáo, rất để ý đến mong muốn của người khác. Đổng Vân đem đồ cất vào tủ, kéo con trai đứng dậy.
- Giúp mẹ nấu cơm nào, hôm nay phải nấu thêm mấy món nữa.
Không biết từ khi nào, hai cha con Chu Minh Nghĩa đã bàn xong chuyện, liền vào bếp xem thế nào. Thấy thao tác thái gừng thành thạo của Doãn An Nhiên, Chu Trọng Hàn quay sang nhìn Chu Minh Nghĩa.
- Cái này thì con không biết rồi đúng không?
Chu Minh Nghĩa dựa vào khung cửa nhà bếp, lắc đầu. Đổng Vân cười và nói:
- An Nhiên biết làm bếp cũng vì bất đắc dĩ thôi, dì làm y tá phải tăng ca thường xuyên, nếu nó không học, sẽ có một ngày trong tuần không có cơm để ăn, nhờ vậy mà mới biết đó.
Doãn An Nhiên bắt tay vào sơ chế tôm, từng con từng con được lấy tra từ chậu nước, sau đó bỏ đi các phần thừa.
- Ngay cả cái này mà An Nhiên cũng biết, sắp làm đầu bếp được rồi. – Chu Trọng Hàn hết sức kinh ngạc.
- Nó hả, lúc làm công rửa chén ở nhà hàng lén học được đó.
Thấy Chu Minh Nghĩa vẫn đang ôm vai đứng ngoài cửa, Chu Trọng Hàn đẩy khẽ con trai.
- Con còn không qua đó giúp một tay sao.
- Nhà bếp nhỏ như vậy, con mà vào thì chật lắm. – Chu Minh Nghĩa điềm nhiên nói.
Đến khi cả nhà cùng ngồi vào bàn ăn, Chu Trọng Hàn nói:
- Thật ra Minh Nghĩa cũng biết nấu ăn, chỉ là lười biếng, không muốn động tay vào làm.
Chu Minh Nghĩa vừa gắp miếng cá đậu phụ bỏ vào chén của Đổng Vân, vừa đáp lại lời ông Chu bằng giọng vững vàng.
- Bố, con xuống bếp rất thường xuyên, chỉ là bố không nhìn thấy thôi.
Chu Trọng Hàn kinh ngạc, Doãn An Nhiên cúi đầu cười.
- Con phải đi công tác một thời gian, lần sau chỉ mình An Nhiên về thăm bố và dì rồi. – Chu Minh Nghĩa đặt chén canh xuống, nói với những người trong gia đình.
Doãn An Nhiên bất giác đưa mắt nhìn anh, trong lòng không tránh khỏi hoang mang, tại sao bây giờ anh mới nói.
- Đi công tác, đi đâu? Khi nào con về? – Đổng Vân quan tâm hỏi. – Con có cần mang theo thứ gì không? Có cần dì qua đó sắp xếp hành lý giúp con không?
Chu Minh Nghĩa ngước nhìn Chu Trọng Hàn, sau đó quay sang Đổng Vân, mỉm cười.
- Dì Vân, mấy năm rối con không được người khác hỏi như vậy. Bố con từ xưa đến nay vẫn để con tự sinh tự diệt. Thật ra con đi công tác như cơm bữa, nhưng nếu người nhà tỏ ra có chút không nỡ, con sẽ thấy rất vui.
- Ý con là bố không quan tâm đến con sao? – Chu Trọng Hàn bỗng dưng nói. – Con đã lớn vậy rồi, có gì mà bố không yên tâm chứ.
- Không phải.
Đổng Vân kéo cánh tay Chu Minh Nghĩa, tha thiết dăn dò.
- Đi đường phải cẩn thận, đến nơi nhớ báo tin cho cả nhà biết. Con ở bên ngoài, cái gì cũng phải chú ý, phải lo giữ gìn đồ đạc, buổi tối đừng ra ngoài nhiều, đúng rồi, uống ít R*ợ*u thôi.
Nghe Đổng Vân nói vậy, Chu Minh Nghĩa tỏ vẻ rất thoải mái, cười híp mí.
- Rốt cuộc là con đi đâu, phải nói cho mọi người biết chứ. – Đổng Vân hỏi.
- Con đi New York và Geneva. Lần này là công tác dài hạn, khoảng một tháng.
- Đi lâu vậy sao. – Ánh mắt Đổng Vân ánh lên vẻ không đành lòng và thương xót.
- Công việc mà, cũng không còn cách nào khác.
- Vậy con phải nhớ thường xuyên gọi điện báo tin.
- Con biết.
Doãn An Nhiên ngẩn người. Cậu không thể ngờ Chu Minh Nghĩa lại đi công tác lâu như vậy.
Tối, Chu Minh Nghĩa và Doãn An Nhiên cùng ngủ trong phòng khách. Doãn An Nhiên không tài nào ngủ nổi, mượn ánh sáng bên ngoài cửa sổ, lén nhìn sang Chu Minh Nghĩa đang ngủ say ở giường bên cạnh. Chỗ ở của Chu Minh Nghĩa rộng hơn nơi này nhiều, ở hai người, mỗi người đều có không gian riêng, cho dù cả tháng không gặp nhau cũng không có gì là lạ, nhưng ít ra cũng biết đối phương đang ở đó. Giờ Chu Minh Nghĩa phải đi công tác, đã vậy còn đi khá lâu, ở một đất nước xa xôi như vậy, đừng nói Đổng Vân, cả Doãn An Nhiên cũng thấy không nỡ.
Sáng sớm thức dậy, Chu Minh Nghĩa đưa cả nhà ra ngoài ăn sáng. Tuy ở một hàng ăn nhỏ, nhưng thực đơn phong phú, vả lại mùi vị cũng rất ngon. Chu Minh Nghĩa gọi cơm gạo nếp cuộn, há cảo, bánh rán, xíu mại, và các loại cháo, cả nhà vui vẻ ngồi ăn với nhau.
- Ở đây được một thời gian rồi, vậy mà dì lại không biết quán này bán đồ ăn ngon như vậy. – Đổng Vân cảm khái.
- Minh Nghĩa rất sành trong ăn uống vui chơi đây. – Chu Trọng Hàn không nói ngoa chút nào.
- Làm gì có, Minh Nghĩa là người của công việc. – Đổng Vân phản bác.
- Kỳ lạ ở chỗ khách hàng của nó đều bị nó lừa.
- Minh Nghĩa đến thăm chúng ta mấy lần bị hàng xóm láng giềng trông thấy, thế là các cô các thím cứ hỏi tôi về nó.
Chu Minh Nghĩa nghe vậy cũng chỉ cười cười. Chu Trọng Hàn cũng cười.
- Ừm, xem ra đã trưởng thành rồi, từ “sát” gái thành “sát” các bà nội trợ.
Doãn An Nhiên quay sang chỗ khác lén bật cười.
- Nó có rất nhiều bạn khác phái, đều là nhân viên văn phòng cao cấp. – Ông Chu thẳng thắn nói.
Đổng Vân gật đầu. Chu Trọng Hàn lại nói với Chu Minh Nghĩa:
- Tốt nhất là con bớt kén chọn đi, quan trọng nhất là đối phương phải là người dịu dàng, đảm đang, hiểu chuyện, bình thường thôi là được. Cả nhà hai người đều giúp người ta mua bán cổ phiếu, bố thấy không có gì tốt cả.
- Vậy sao? – Chu Minh Nghĩa vuốt cằm. – Trước mắt có một người.
Tim Doãn An Nhiên đập mạnh. Anh ta có bạn gái khi nào chứ?
Chu Minh Nghĩa đưa tay ôm lấy vai Doãn An Nhiên, kéo cậu vào lòng, chỉ vào cậu và nói:
- Chính là người này, dịu dàng, đảm đang, hiểu chuyện, lại còn biết nấu ăn. – Sau đó một tay nâng cằm Doãn An Nhiên lên. - Ừm, nhan sắc cũng không tệ, ra ngoài xã giao được.
Ông Chu chỉ coi như con trai đang đùa, nhưng vẫn trách móc.
- Đừng đùa nữa.
Chu Minh Nghĩa buông tay, Doãn An Nhiên nhảy dựng lên như mèo bị giẫm phải đuôi.
- Chu Minh Nghĩa, anh nói cái gì hả?
Cậu đỏ mặt tía ta, một tay kẹp chặt cổ Chu Minh Nghĩa. Chu Minh Nghĩa la oai oái, cố gắng giãy giụa thoát ra, hai người bắt đầu vật lộn. Đổng Vân vội vàng hòa giải, khuyên cả hai.
- Hai con đừng giỡn nữa.
Đánh bồi thêm hai đấm, Doãn An Nhiên mới hết giận Chu Minh Nghĩa xoa *** nhếch miệng nói:
- Sao cậu mạnh tay vậy?
- H鬠nói cho anh biết, từ nhỏ đánh nhau tôi chưa biết thua là gì.
- An Nhiên, đừng đem cái này ra nói chứ. – Đổng Vân vội vàng bịt miệng Doãn An Nhiên, ngăn không cho con khoe khoang thành tích.
Buổi tối về đến nơi ở của hai người, dựa vào cửa phòng ngủ của Chu Minh Nghĩa, Doãn An Nhiên nhìn anh sắp xếp hành lý. Bởi vì phải đi một thời gian dài, Chu Minh Nghĩa mang theo hai cái va-li. Cả nơi ở rộng lớn này, chỉ có mỗi phòng này là Doãn An Nhiên chưa vào bao giờ.
Phòng ngủ của Chu Minh Nghĩa đặt một cái giường kingsize, một bộ sô-pha cỡ lớn, tủ đặt đầu giường và bàn đọc sách, phía sau khung cửa sổ chạm đất là một ban công rộng rãi, có thể đặt hai cái bàn tròn, ngoài ra còn một phòng tắm riêng biệt.
- Có chuyện gì không? – Chu Minh Nghĩa hỏi.
Doãn An Nhiên lắc đầu.
- Anh không ở nhà, cậu ra vào phải cẩn thận, cần gì thì gọi siêu thị mang lên là được.
- Ừ.
Nghĩ một hồi, Chu Minh Nghĩa lại nói:
- Cậu có dẫn bạn về nhà chơi cũng được, cần ăn uống gì cứ đặt, ban công là nơi tiếp khách rất lý tưởng, nhưng không được nướng thức ăn, ăn lẩu thì được.
- Ừm.
- Đúng rồi. – Chu Minh Nghĩa hình như vừa nghĩ ra đều gì đó. – Phòng sách của anh là cấm địa, cậu không được đi vào.
- Tôi biết rồi, anh là Ngáo Ộp. – Tuy đang nói đùa nhưng giọng điệu của Doãn An Nhiên lại rất buồn bã.
- Anh sẽ khóa cửa phòng lại. – Chu Minh Nghĩa cười và nói.
Thấy thái độ của Doãn An Nhiên, Chu Minh Nghĩa thu nụ cười lại.
- An Nhiên, có chuyện gì sao? – Vừa nói, anh vừa bước tới.
Doãn An Nhiên nghiêng đầu, tránh cánh tay đang đưa đến của Chu Minh Nghĩa.
- Không có gì.
- Không vui sao? – Chu Minh Nghĩa ôn hòa hỏi khi nhận ra cảm xúc của Doãn An Nhiên.
Doãn An Nhiên cúi xuống.
- Tại sao anh không nói cho tôi biết từ sớm là anh sắp phải đi công tác lâu như vậy?
Cậu đã quen với sự có mặt của Chu Minh Nghĩa, đột nhiên nghe tin anh phải đi công tác, tâm lý có chút không chịu đựng được. Chu Minh Nghĩa mỉm cười giải thích.
- Anh cũng chỉ là mới nhận được thông báo không bao lâu thôi.
Doãn An Nhiên cúi đầu, không dám nhìn vào đôi mắt trong veo của Chu Minh Nghĩa, cậu nhỏ giọng.
- … Tôi sẽ nhớ anh.
- Cảm ơn.
- Tôi có thể gửi tin nhắn cho anh không?
- Đương nhiên.
- Tôi sẽ không quấy rầy anh làm việc, tôi chỉ muốn biết anh có khỏe hay không thôi.
Chu Minh Nghĩa đưa tấm thẻ cho Doãn An Nhiên.
- Đây là thông tin liên lạc của anh. Nếu trong nhà có chuyện gì gấp, nhất định phải thông báo cho anh biết đầu tiên.
- Được.
Sau đó, hai người lại đứng đối diện nhau, im lặng.
Cuối cùng, Chu Minh Nghĩa phá tan bầu không khí đó, thanh âm thấp lại càng thêm sức hút.
- An Nhiên, cậu sẽ nhớ anh sao?
- Phải.
Chu Minh Nghĩa đưa tay nâng cằm Doãn An Nhiên lên rồi nhìn thẳng vào cậu, đôi mắt nâu thoáng vụt tia sáng, nheo lại, sau đó anh từ từ đến gần Doãn An Nhiên. Anh nhìn chằm chằm hồi lâu, Doãn An Nhiên có cảm giác như bị thôi miên, cậu không có bất kỳ phản kháng nào, để mặc anh cứ thế hôn môi mình. Kết thúc nụ hôn nhẹ nhàng, Chu Minh Nghĩa nói nhỏ bên tai Doãn An Nhiên.
- Cậu có thể cứ nhớ anh, cho đến khi anh quay về.
Doãn An Nhiên quay về phòng, nằm xuống như người mộng du, lát sau, cậu mới nhận ra mình vừa bị Chu Minh Nghĩa hôn. Đôi môi vẫn còn lưu lại cảm giác mềm mại, Doãn An Nhiên bất giác xoa nhẹ môi mình, như muốn cảm nhận lại lâu hơn.
Trái tim đập loạn rồi.
Đúng vậy, Doãn An Nhiên có thể luôn nhớ cho đến khi Chu Minh Nghĩa quay về.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc