Trạm Xe Buýt Lãng Mạn - Chương 05

Tác giả: Lâm Tử Tự

Đến nhà họ Chu, Doãn An Nhiên đánh cờ cùng Chu Trọng Hàn, Chu Minh Nghĩa thì ngồi trò chuyện cùng Đổng Vân. Đến giờ ăn tối, Đổng Vân xuống bếp làm mấy món cầu kỳ tinh tế.
Chu Minh Nghĩa từ lúc bước vào nhà đã im lặng quan sát xung quanh. Bàn ghế cửa sổ không một hạt bụi, gọn gàng, ngăn nắp, ga trải giường trắng tinh, bát đũa sạch bong, còn ông Chu thì sắc mặt hồng hào và tươi tắn, tinh thần sảng khoái, quần áo phẳng phiu sạch sẽ. Đó đều là công lao của mẹ kế, Chu Minh Nghĩa vô cùng cảm kích, người phụ nữ này thay anh chăm sóc cho bố, thật vất vả cho bà.
Bốn người đang ngồi ăn cơm, ông Chu đột nhiên hỏi Chu Minh Nghĩa:
- Vạn Khải gần đây có kế hoạch mới đúng không?
Chu Minh Nghĩa nhìn bố.
- Sao bố lại biết?
- Đương nhiên sẽ có người nói cho bố biết. Có phải do con điều hành không?
- Dạ phải.
- Bản thân con phải làm việc cẩn thận. – Giọng điệu của Chu Trọng Hàn đột nhiên trở nên nghiêm túc.
- Con biết rồi.
- Có phải một kế hoạch lớn không?
- Cũng không hẳn. – Chu Minh Nghĩa cười gượng gạo.
Chú ý đến biểu cảm của con trai, Chu Trọng Hàn bất giác hỏi:
- Sao hả? Đâu ai đày ải con mà mặt mày lại khổ sở như vậy.
Đổng Vân lắng nghe hai cha con đối đáp, miệng lại mỉm cười, hai cha con này lúc nào cũng vậy. Chu Minh Nghĩa uống một ngụm canh rồi đặt chén xuống.
- Khó là ở chỗ đối phương còn có hai người con, một trai một gái, đều chưa lập gia đình, cần phải xã giao với họ.
Ông Chu cảm thấy kỳ lạ.
- Sao hả? Không lẽ Lý Diên Niên còn muốn con “xuất tái hòa Phiên”(*) s?
(*) truyện “Chiêu Quân xuất tái”, Chiêu Quân rời Trung Quốc sang làm vợ vua Hung Nô.
Lúc này thì Doãn An Nhiên không nhịn được mà bật cười, vừa nghe thấy tiếng con, Đổng Vân vội đẩy cậu một cái.
- Con nghĩ bên đó không phải hoàn toàn không có ý này.
- Không phải Lý Diên Niên còn một cô con gái sao? – Ông Chu cũng rất hiểu về đồng nghiệp của con trai mình.
Chu Minh Nghĩa cười nói:
- Bố nói Bội Bội à? – Bội Bội là tên cúng cơm của con gái Lý Diên Niên. – Cô bé còn nhỏ mà, huống hồ con gái đối phương cũng khá lớn tuổi, tự nhiên họ sẽ nghĩ đến trưởng nữ trước.
- Con có suy nghĩ gì, mấy chuyện này không phải chuyện đùa đâu. – Chu Trọng Hàn nghiêm túc nói.
Gắp một miếng rau cho vào miệng, Chu Minh Nghĩa chậm rãi nói:
- Bố yên tâm đi, con sẽ thu xếp ổn thỏa, con không muốn thực hiện nhiệm vụ thì lại “hòa Phiên” một lần, ở thời cổ đại còn có thể chứ thời hiện đại thì không bao giờ.
- Con tưởng con được “hưởng phước của người Tề”(*) sao? – Ông Chu nghe con mình nói xong, vừa tức vừa buồn cười.
(*) Hưởng cuộc sống đa thê
- Ai bảo con đẹp trai chứ. Tất cả đều tại bố. Con không thể hiểu nổi, lúc trước ở cơ quan làm cách nào mà bố thoát được sự đeo bám của mấy cô phóng viên vậy? – Chu Minh Nghĩa mỉm cười nhìn bố nói.
Ông Chu khựng lại, rồi nhìn Đổng Vân một cái.
- Con tưởng bố giống con sao?
Doãn An Nhiên khó khăn lắm mới nhịn được cười.
Sau bữa cơm, Doãn An Nhiên ngồi trên sô-pha, đột nhiên phát hiện tủ trưng bày trong phòng khách có đặt thứ gì đó bèn lại gần xem thử, thì ra là quà lưu niệm mà Đổng Vân mua trong kỳ nghỉ trăng mật. Đó là những mô hình nhỏ tinh xảo, có Kim Tự Tháp, tượng Nhân Sư, tháp Eiffel, Mỹ Nhân Ngư, đồng hồ Big Ben…
- Mẹ lại nữa rồi. – Doãn An Nhiên không nhịn được chọc bà Đổng.
- Sao vậy, mẹ thấy dễ thương mà.
Doãn An Nhiên hướng về Chu Trọng Hàn nói:
- Mẹ con thích nhất điều này, hễ thấy thứ đồ chơi gì dễ thương thì sẽ mua về, từng tuổi này rồi mà có sở thích như thiếu nữ, thấy ngôi sao mình thích trên ti-vi cũng nhảy cẫng lên. Có lần con đưa mẹ đến buổi gặp mặt ngôi sao, woa, vừa vào hội trường hai mắt đã nổi hình trái tim, con chịu hết nổi mẹ luôn.
Đổng Vân vội vàng nói:
- Làm gì có chuyện đó, sao mẹ không nhớ gì hết.
Chu Minh Nghĩa hỏi:
- Dì Vân thích nghe nhạc trẻ sao?
- Không có đâu, dì chẳng qua chỉ nghe mấy bài nhạc xưa, như nhạc của Đặng Lệ Quân, Từ Tiểu Phụng, Thái Cầm mà thôi.
- Tôi cũng rất thích nghe nhạc xửa, cả dân ca xưa nữa. – Chu Trọng Hàn gật đầu đồng tình.
Chu Minh Nghĩa rút ra hai tấm thiệp màu bạc được in nổi.
- Vậy thì tốt quá, bố và dì có thể đi thay con, gần đây con không có thời gian tham gia những chuyện này.
Doãn An Nhiên thò đầu xem, thì ra là thư mời tham dự nhạc hội từ thiện, do chính phủ một tập đoàn lớn và đài truyền hình nào đó hợp tác tổ chức. Đổng Vân nhìn danh mục bài hát in kèm theo tấm thiệp.
- Là một buổi diễn tấu. – Bà lại đưa cho ông Chu xem. – Ông xem, toàn những bản nhạc xưa kinh điển mà tôi rất thích.
Thấy Đổng Vân hứng thú, Chu Trọng Hàn liền nói:
- Bố và dì sẽ đi nghe. – Sau đó ông lại quay sang con trai. – Trước khi đi mình cũng phải biếu thị thành ý gì đó chứ?
- Con đã quyên góp thay cho bố rồi, bố và dì cứ đi nghe là được.
Đổng Vân đột nhiên lại do dự.
- Dì không biết nên mặc gì. – Bà nói nhỏ.
Chu Trọng Hàn cười, đưa tay ôm vai bà Đổng.
- Phụ nữ đúng là phụ nữ. – Ông quay nhìn Chu Minh Nghĩa. – Con chuẩn bị rồi đúng không?
Chu Minh Nghĩa lấy ra một hộp lớn và một hộp nhỏ.
- Đây là bộ sườn xám đen, nếu dì thử mà thấy không ổn, thẻ đển trong hộp, dì có thể gọi đến tiệm may để yêu cầu sửa lại, sẽ có người đến tận nhà phục vụ.
Đổng Vân mở cái hộp nhỏ, bất giác thốt lên một tiếng đầy kinh ngạc, bên trong hộp là trang sức bạch kim với phỉ thúy nạm kim cương, tổng cộng là ba món, một cây trâm cài, một sợi dây mỏng kèm mặt dây chuyền, cùng một đôi bông tai, thiết kế trang nhã đẹp mắt, rất hợp với các quý bà ở độ tuổi của Đổng Vân.
- Cái này đắt tiền quá.
Đổng Vân ngước mặt nhìn Chu Minh Nghĩa. Tuy không hiểu về vàng bạc đá quý, nhưng với trực giác của phụ nữ, Đổng Vân cũng biết trang sức phỉ thúy kim cương chắc chắn rất đắt. Chu Minh Nghĩa mỉm cười nói:
- Dì cứ nhận đi, đây là quà sinh nhật con tăng bù cho dì.
Đổng Vân quay nhìn Chu Trọng Hàn, bà con đang do dự. Chu Trọng Hàn nhìn vợ yêu, cười và nói:
- Không sao, bà cứ việc nhận đi, đây cũng là chút tâm ý của con. – Ông nhìn bộ trang sức. – Cái con chọn không tầm thường chút nào, Minh Nghĩa cũng có con mắt tinh tường lắm.
Chu Minh Nghĩa mỉm cười.
Trên đường về, Doãn An Nhiên nói nhỏ:
- Cảm ơn anh.
- Cảm ơn về chuyện gì?
- Anh đối xử với mẹ tôi tốt như vậy, từ trước đến nay chưa ai quan tâm và suy nghĩ cho bà ấy cả. – Doãn An Nhiên cảm khái.
- Sao lại không có chứ, không phải còn có cậu sao? – Chu Minh Nghĩa điềm nhiên đáp.
- Không, tôi và anh không giống nhau. Tôi thật sự phải cảm ơn anh.
- Cậu sai rồi, anh phải cảm ơn mẹ cậu mới đúng.
- Tại sao? – Doãn An Nhiên không hiểu.
- Cậu không để ý sao? – Chu Minh Nghĩa nhìn thẳng trước mặt. – Cậu không chú ý căn nhà đó, sáng sủa sạch sẽ, ngăn nắp gọn gàng, mỗi cái chén cái ly đôi đũa trong nhà bếp đều được sắp xếp đâu ra đó, bố anh nhìn rất vui vẻ thoải mái, áo sơ mi hay quần tây đều được là thẳng thớm, tất cả mọi thứ đều là công lao của mẹ cậu. Những điều này anh đều không làm được, cái anh cung cấp chỉ là người giúp việc nhà mà thôi, còn mẹ cậu cho ông một gia đình thật sự, anh không nên cảm ơn dì ấy sao?
- Vậy thì tôi cũng phải cảm ơn bác Chu, bác ấy đã cho mẹ tôi một ngôi nhà trọn vẹn.
- Chúng ta cùng chúc phúc cho hai người là được rồi.
Sau đó, Doãn An Nhiên nhìn thấy ảnh chụp buổi phỏng vấn đêm nhạc từ thiện đó của đồng nghiệp, có mấy tấm có thể nhìn thấy mẹ cậu và bác Chu. Hai người nhìn rất xứng đôi, mẹ cậu mặc bộ sườn xám nhung liền màu đen, cây trâm cài phỉ thúy nạm kim cương cài vào mái tóc đen Pu'i thấp, đi kèm với dây chuyện và bông tai, độ tuổi của cậu đep phi thúy không những thích hợp mà còn rất đẹp. Tin rắng những người quen cũ nhìn thấy cảnh này đều không thể liên tưởng đến người phụ nữ yếu ớt năm xưa từng bị chồng bạo hành, mẹ cậu trông trẻ lên rất nhiều, hiện lên vẻ ông nhu dịu dàng, khóe miệng còn mang ý cười. Doãn An Nhiên mỉm cười, tuy là hạnh phúc đến muộn nhưng cũng là hạnh phúc.
Một buổi chiều tối, Doãn An Nhiên kết thúc công việc, vừa bước vào nhà đã nghe thấy âm thanh vang khắp phòng. Tổng cộng có sáu nam và bốn nữ, cộng thêm Chu Minh Nghĩa nữa là mười một người đang họp, vừa đủ một đội bóng.
Đồng nghiệp của Chu Minh Nghĩa không khỏi nghi hoặc khi nhìn thấy Doãn An Nhiên. Chu Minh Nghĩa vui vẻ giải đáp thắc mắc của mọi người:
- Doãn An Nhiên, em trai tôi.
Bách An Na đoán ngay đây là cậu em sau khi bố anh Chu tái hôn. Chu Minh Nghĩa sớm đã thông báo với phòng thư ký rằng một khi Doãn An Nhiên đến tìm anh thì phải báo ngay lập tức.
Thì ra chính là cậu thanh niên này.
Doãn An Nhiên cười với mọi người.
- Xin đừng hiểu lầm, mẹ tôi tái giá với bố anh ấy, nên chúng tôi trở thành anh em.
Mọi người vỡ lẽ. Bách An Na cố ý quay nhìn Doãn An Nhiên nhiều lần để ghi nhớ gương mặt này.
Cậu thanh niên trước mặt cô khoảng hơn hai mươi tuổi, vẫn còn nét ngây thơ thời niên thiếu, màu da lúa mạch khỏe khoắn, tóc đen thẳng từng sợi được cắt ngắn. Cậu ta có đôi mắt to tròn, ánh mắt mang chút u uất, sống mũi cao, đôi môi hình cánh hoa, tướng mạo thanh tú, thân hình cao ráo, khoảng một mét bảy lăm, dáng người chuẩn, vai rộng eo thon. Không ngờ em trai ông chủ lại đẹp trai đến vậy, vả lại cậu thanh niên này nhìn rất nho nhã. Bách An Na mới đầu còn lo lắng, sợ cậu em kế của ông chủ sẽ cậy thế hiếp người, vậy thì phòng thư ký sẽ rất khó làm việc. Giờ gặp Doãn An Nhiên rồi, cô có ấn tượng rất tốt về cậu.
Sau khi chào hỏi xong, Doãn An Nhiên quay về phòng mình, không dám làm phiền những người đang tham dự cuộc họp. Doãn An Nhiên cảm thấy nhóm người này không giống những người mà cậu từng gặp. Cho dù có tranh luận, họ cũng không to tiếng với nhau.
Cuộc họp kéo dài đến tận một giờ mới kết thúc. Mọi người bắt đầu thu dọn tài liệu.
Doãn An Nhiên hỏi:
- Mọi người có muốn ăn chút gì không?
Thư ký Khải Mễ có chút do dự.
- Tôi sợ béo.
Kế toán mới đẩy cô ta một cái.
- Không ăn thì làm gì có sức chứ.
Doãn An Nhiên hỏi:
- Tôi sẽ chuẩn bị một ít trái cây, mọi người thấy thế nào?
Phái nữ vui vẻ liên tục nói cảm ơn. Chu Minh Nghĩa vỗ nhẹ lên vai Doãn An Nhiên.
- Cảm ơn. – Sau đó anh ra ngoài. – Tôi phải rửa mặt cái đã.
Doãn An Nhiên trong bếp chuẩn bị trái cây, đồng thời làm luôn ba cái sandwich, trong tủ lạnh còn hộp cá ngừ, bỏ vào lò vi sóng một lát là có thể ăn ngay. Ai nấy đều than đói khi ngửi thấy mùi thơm. Doãn An Nhiên cười, nhóm người này đúng là làm việc đến quên mình. Trong lúc ngồi không đợi thức ăn, mọi người mới bắt đầu trò chuyện. Khải Mễ hỏi:
- Thì ra anh Chu ở nơi như thế này.
- Biệt thự độc lập không thích hợp với anh ấy.
- Cách bày trí rất có phong cách. – Xem ra có người mới đến đây lần đầu tiên.
Doãn An Nhiên mang thức ăn lên, Bách An Na giới thiệu đơn giản với cậu:
- Tôi và Lưu Ký là thư ký của anh Chu, Khải Mễ và Tiểu Tô cũng là thư ký, đây này là kế toán, kiểm toán, luật sư, đây là người phụ trách đánh giá tài sản. Tạm thời chúng tôi là một tổ cùng thực hiện công việc.
Người phụ trách đánh giá tài sản cười, nói:
- Chúng tôi đều là cấp dưới của anh Chu.
Doãn An Nhiên vừa đi chuẩn bị thức uống, vừa nghe họ nói chuyện.
- Về nhà tôi thật sự phải đánh một giấc, tôi không gắng được nữa.
- Hai giờ chiều mai cậu hẵng đến công ty. Tôi không sao, tôi có thể đi làm đúng giờ, cứ để tôi chống đỡ trước. – Giọng điệu nghe cứ như đang đánh giặc.
- Ngày mai tôi có thể nghỉ một ngày, ngày mốt mới đi trực sau. Có việc gì gấp cứ tìm tôi là được.
- Anh Chu đâu rồi?
- Tám giờ rưỡi sáng mai anh ấy định sẽ xuất hiện ở công ty.
- Người sắt!
- Nghe nói lúc mới lập nghiệp anh ấy còn đáng sợ hơn, không ngủ không nghỉ theo dõi sự tăng giảm của thị trường chứng khoán, kỉ lục cao nhất là giúp khách hàng đầu tư thu về ba trăm bốn mươi phần trăm chỉ trong một năm.
- Anh Chu đúng là nhân tài trong giới kinh doanh, nhãn quang rất chuẩn xác.
- Nghe nói anh ấy có tác phong bảo thủ, khi không đủ sức cạnh tranh, xác suất nguy hiểm cao, anh ấy sẽ đề nghị khách hàng dừng lại. Đầu tư vốn dĩ phải mạo hiểm, mạo hiểm càng lớn lợi ích thu về càng cao, giới đầu tư có rất nhiều người không thích anh ấy.
- Nhưng đâu ai muốn mười triệu còn hai trăm nghìn chứ.
- Đáng sợ đến vậy sao?
- Có trường hợp còn thê thảm hơn, nhảy lầu thật đó. Một con sóng chứng khoán ập đến, không biết đánh chìm bao nhiêu chiếc thuyền lớn, một nhóm người xuất sắc ngã xuống, sau khi thị trường hồi phục, đứng lên là một nhóm khác.
Giọng nữ đột nhiên vang lên:
- Á, khuya như vậy rồi, không biết có bắt xe được không.
- Yên tâm, hai chiếc xe của công ty sẽ đến đây, một đi về hướng Đông, một đi về hướng Tây, đảm bảo đưa mọi người về đến trước cửa nhà.
- Vậy thì tốt quá rồi, tôi sợ nhất là nửa đêm về nhà một mình, tài xế sợ tôi, tôi sợ tài xế.
- Các cô là phụ nữ còn đỡ, chúng tôi có lúc còn bị từ chối cho lên xe nữa kìa. – Giọng nam nói.
- Hay là mua xe?
- Mua rồi khó nuôi, khác nào đào một cái động không đáy chứ, phải thận trọng một chút.
- Về mặt này thì anh Chu đúng là chu đáo, mỗi lần họp hay tăng ca, anh ấy đều cho xe công ty chở nhân viên về nhà. Anh ấy chu đáo như vậy, lại còn rất khẳng khái, tiếc là tôi không cùng tổ với mấy cô, nghe Ngải Lị nói, nếu quý nào làm việc vất vả, nhất định sẽ có tiền thưởng, công sức bỏ ra chắc chắn sẽ được bù đắp xứng đáng.
- Đúng vậy, cách làm việc của anh ấy không có gì đáng để phàn nàn.
- Bữa sau chúng ta sẽ cùng ăn uống, nếu muốn ăn món gì thì báo trước với tôi. – Là giọng của Bách An Na.
Cánh đàn ông vui mừng hò reo.
- Ă món Nhật Bản đi, tôi muốn uống R*ợ*u gạo kèm sushi.
- Tôi muốn ăn thịt nướng.
- Lần này lại không sợ béo rồi.
- Cố gắng như vậy, ăn thịt cũng đúng thôi.
- Nhà hàng tổng hợp này được đó.
- Tôi sẽ đi chuẩn bị, ai còn ý kiến gì thì gửi mail cho tôi. Thời gian dự kiến là cuối tuần nay, tôi sẽ nhắc mọi người.
Doãn An Nhiên mang thức uống lên, ai nấy chọn thứ mình thích rồi uống ừng ực. Chu Minh Nghĩa bước ra, cầm ly nước lên uống, rồi nói với mọi người:
- Mọi người về nhà đi, tài xế đang đợi dưới lầu. Tám giờ rưỡi sáng mai, ai không đến công ty được thì nhớ báo lại với phòng nhân sự, tôi muốn biết các bạn có về nhà an toàn không.
Mọi người thu dọn tài liệu xong, chào tạm biệt rồi bước ra về. Căn nhà lại trở nên yên ắng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc