Trảm Nam Sắc - Chương 195

Tác giả: Thánh Yêu

Còn Không Bằng Một Tên Nhóc
***
Cận Ngụ Đình duy trì động tác nâng đũa nhìn cô, "Hẹp hòi vậy, ăn có một miếng thịt thôi cũng không được?"
"Không phải anh cũng đã gọi rồi à? Không ăn phần của anh đi?"
Cận Ngụ Đình đưa ta mở nồi lẩu trước mặt. "Phần tôi gọi còn chưa mang lên, chắc phải chờ một lát nữa."
"Vậy thì anh chờ đi."
"Bữa này tôi trả là được rồi chứ gì."
Cố Tân Tân giơ tay cản lại, không cho anh ta có thêm cơ hội đưa đũa ra, "Tôi thiếu của anh một trăm đồng hả?"
"Nếu không thiếu, lát nữa em thanh toán luôn cho tôi đi."
"Đừng dùng chiêu này nữa." Cố Tân Tân chỉ bàn trống ở bên cạnh, "Cũng không phải là kín chỗ, anh nhất định phải ngồi cùng bàn với tôi làm gì?"
"Ăn cơm có người ăn cùng mới vui, em không cảm thấy một mình em ngồi đây rất nhạt nhẽo à?"
"Không hề thấy." Cố Tân Tân gắp thịt trong nồi lẩu bỏ vào bát mình, lại bỏ nguyên liệu nhúng vào bát mình.
Cận Ngụ Đình nhìn chằm chằm bộ dạng của cô, không thể làm gì khác là thu tay lại, đặt đũa lên bàn, "Không phải Tu Tư Mân ở đây sao? Vì sao không thấy anh ta đi cùng em?"
Cố Tân Tân liếc nhìn sắc mặt anh, lại nghĩ đến những lời của Tu Tư Mân, nếu không từ lời nói của Cận Hàn Thanh thì Cố Tân Tân cũng sẽ không phải nghi ngờ hắn. Nhưng cô cũng đã từng nếm qua quả đắng kia, chuyện Thương Lục sảy thai cũng là chứng cứ rõ ràng, khi đó cô thật sự có miệng không thể giải thích. Nhưng nếu chuyện này không liên quan đến Tu Tư Mân, vậy ai là người nói với Cận Hàn Thanh đây?
Ánh mắt Cố Tân Tân dừng lại trên khuôn mặt của Cận Ngụ Đình, chuyện này đến cuối cùng ai sẽ là người được lợi nhiều nhất?
Sẽ không phải là Cận Ngụ Đình đấy chứ?
Cận Ngụ Đình vừa chạm đến ánh mắt của cô, liền biết trong lòng cô đang nghĩ gì, vẻ mặt anh lạnh nhạt, tầm mắt cũng không có ý định chuyển đi chỗ khác.
"Chuyện Thương Lục đã sắp xếp xong xuôi, cô ấy nói mấy ngày nữa sẽ liên lạc với em."
Cố Tân Tân nhai thịt trong miệng, khẽ gật đầu.
Cận Ngụ Đình nhìn cô tiếp tục cắm đầu ăn, "Không phải là đến hỏi em cũng không hỏi Tu Tư Mân một tiếng đấy chứ?"
Cố Tân Tân làm bộ nghe không hiểu. "Hỏi cái gì?"
"Còn giả vờ?"
"Không cần hỏi, chuyện đó không liên quan gì đến anh ấy."
Giọng của Cận Ngụ Đình cũng nghiêm túc lên, "Trăm phần trăm là anh ta làm, em lại nói không liên quan gì đến anh ta? Cố Tân Tân, em cũng không thèm hỏi anh ta lấy một tiếng?"
"Đây là sự tín nhiệm cơ bản nhất giữa vợ chồng, anh hiểu không?" Cố Tân Tân nói xong lời này, nhấc mắt lên nhìn anh, trong mắt xen lẫn sự phẫn nộ không tên.
Nếu không phải vì Cận Ngụ Đình trước đã biết được một mình Tu Tư Mân rời khỏi Lục Thành thì lúc này anh nghe xong lời Cố Tân Tân nói không hẳn là không thể có ý định muốn lật bàn.
Tu Tư Mân đến một đêm cũng không ở lại, lại còn vừa mới về không lâu liền giận đùng đùng bỏ đi, có thể đoán được Cố Tân Tân đã nói gì đó với hắn. Cô hiện tại cũng chỉ là mạnh miệng mà thôi, bây giờ tâm trạng không tốt nên mới phải một mình chạy đi ăn lẩu như vậy.
Cô càng như vậy thì anh càng vui vẻ, chỉ là Cận Ngụ Đình không thể biểu lộ rõ ràng trên mặt, anh nhất định phải giả vờ làm bộ dạng ẩn nhẫn tức giận mới được.
"Tín nhiệm? Tôi thấy chính là anh ta không hề có chút tín nhiệm nào với em cả."
Cố Tân Tân cắn miếng thịt, hiện tại đây là câu cô không muốn nghe nhất. Cô và Tu Tư Mân ở chung đến tận bây giờ luôn có cảm giác thiếu một thức gì đó, không lẽ là tín nhiệm sao?
Theo lý thuyết, xem xét quan hệ của cô và Tu Tư Mân, ở giữa đã sớm trải qua một thứ tin tưởng lẫn nhau, nhưng đúng là hiện tại cô không thể phân biệt được lời nói của Cận Hàn Thanh đến cùng là thật hay giả. (Bát Bát: Ta nói thật đấy, mọi người bỏ truyện hết đi, để ta bỏ nữa, ta hết chịu nổi rồi T.T)
"Anh đừng có vọng tưởng gây xích mích ly gián, vô dụng thôi."
Cận Ngụ Đình không chút biến sắc cầm đũa. Vô dụng? Anh có thể bức cho Tu Tư Mân ngay giữa đêm rời khỏi nhà, đã nói rõ Cố Tân Tân cũng không có tốt như biểu hiện bên ngoài với Tu Tư Mân.
Nhân viên phục vụ mang toàn bộ đồ ăn bưng lên, nồi nấu lẩu cũng đã sôi, Cận Ngụ Đình bỏ tất cả vào trong. Cố Tân Tân ăn gần đủ, anh phóng đũa tới, gắp một cọng nấm bỏ vào bát.
Cố Tân Tân vừa muốn ςướק lại, Cận Ngụ Đình đã bỏ vào miệng, "Thịt không thể ăn, bây giờ ăn một cây nấm thôi cũng không cho?"
"Anh đừng có quá đáng, mỗi người một nồi, sao anh cứ phải ςướק của tôi?"
"Lúc trước hai chúng ta đến đây ăn em còn ăn hết cả phần của tôi, khi đó sao em không có nói như vậy?"
Cố Tân Tân tức giận đổ toàn bộ nguyên liệu nhúng vào trong, "Đó là anh tự gắp cho tôi!"
"Tôi cho em ăn em liền ăn? Tôi cũng không thấy em có bất mãn gì lúc ăn cả."
"Bây giờ tâm trạng tôi vô cùng không tốt, anh đừng có mà chọc vào tôi."
"Vì sao lại không tốt?" Cận Ngụ Đình gắp thịt trong nồi của mình ra, "Thương Lục đã an toàn, em còn có gì phải bực bội?
"Tự nhiên không tốt, không được hả?"
Cận Ngụ Đình nhếch miệng cười lạnh, "Được, đương nhiên là được. Nếu em đã khẳng định Tu Tư Mân không làm chuyện đó thì cũng không cần phải khiến tâm trạng mình tồi tệ đi, đáng ra phải cười vẻ coi như mọi chuyện đã qua đi mới phải."
"Tôi đã nói rồi, không liên quan gì đến anh ấy!" Cố Tân Tân hiện tại thật sự không muốn nhắc đến chuyện này, tốt nhất là quên đi đến triệt để mới được.
Đáy mắt Cận Ngụ Đình tràn ra ý cười, thịt dê nóng nảy bỏ vào trong bát. Cố Tân Tân lấy điện thoại ra nhìn, sau khi Tu Tư Mân gửi cho cô tin nhắn kia đã không còn gửi thêm một tin nào nữa.
Cô nhắn tin nói hắn đi đường cẩn thận, hắn cũng không phản hồi lại. Cố Tân Tân thất thần nhìn chằm chằm màn hình, người đàn ông có chút nhìn không nổi, đưa tay ra muốn ςướק.
Cố Tân Tân giật mình rút điện thoại về. "Làm gì đấy?"
"Lúc ăn cơm thì tập trung ăn cơm, không biết nguyên tắc cơ bản này sao?"
"Cận Ngụ Đình, anh đúng là quản lắm chuyện, sao tôi đến nơi nào cũng gặp phải anh vậy? Anh theo dõi tôi có phải không?"
Cận Ngụ Đình không để ý lắm hỏi ngược lại. "Tôi theo dõi em làm gì?"
"Tôi cực kỳ nghi ngờ chính anh là người đã nói cho Cận Hàn Thanh!"
Cận Ngụ Đình ngoài cười nhưng trong không cười nói, "Đúng, là tôi, em cũng thật thông minh quá cơ. Chính là tôi muốn anh ấy tìm đến nhà em, để anh ấy phát hiện ra Thương Lục, từ nay về sau liền hận em nghiến răng nghiến lợi, em hài lòng chưa?"
Cố Tân Tân đương nhiên không hài lòng, lời này vừa nghe chính là giả, lại nói, cô cũng không hi vọng đây là thật.
Cố Tân Tân lúc trước ăn quá nhanh nên hiện tại đã nhanh no căng bụng. Cô không có ý định ngồi lại, giơ tay vẫy nhân viên phục vụ.
Nhân viên phục vụ tiến lên vài bước, Cố Tân Tân cầm ví tiền. "Phải xuống dưới đó thanh toán sao?"
"Quy khách cũng có thể quét mã wechat để thanh toán, ghi chú thêm tên bàn là được." Nhân viên phục vụ nói xong, chỉ chỉ hai con số bên tay trái Cố Tân Tân.
Cố Tân Tân cầm điện thoại lên quét, lúc điền số bàn không khỏi liếc Cận Ngụ Đình ngồi đối diện.
"Vậy tôi và anh ta tính là một bàn hả?"
"Đúng vậy."
Cố Tân Tân thu hồi tầm mắt. "Tôi với anh ta không liên quan đến nhau, là tự anh ta chạy đến đây."
"Cố Tân Tân, chơi vui không?" Cận Ngụ Đình đoán một bàn này nhiều lắm cũng chỉ tầm 400 đồng, cô làm vậy là có ý gì? Tính toán 200 đồng với anh sao?
"Rất vui."
Cận Ngụ Đình đặt đũa xuống, "Em không cần cho, tôi tự trả."
"Tôi cũng không thiếu chút ấy." Cố Tân Tân nói xong, điền số bàn vào, thanh toán xong xuôi lền cầm lấy túi xách định đi. "Được rồi, tôi đã thanh toán xong. Lần trước anh mời tôi, lần này coi như tôi trả lại."
"Em ăn của tôi nhiều bữa như vậy, muốn một lần này mà xong sao?"
Cố Tân Tân đứng lên, "Đừng có được voi đòi tiên."
"Tôi còn chưa ăn xong."
"Anh cứ từ từ mà ăn, không ai giục anh cả."
Cận Ngụ Đình lộ vẻ mặt khó chịu. "Em là cố tình muốn tôi chịu đói phải không? Bây giờ em đi rồi, lẽ nào một mình tôi ngồi chỗ này ăn?"
"Có gì khác sao?" Cố Tân Tân dù nói vậy, nhưng ௱ô** đã đặt về. "Anh mau ăn đi."
Cận Ngụ Đình hài lòng cầm đũa gắp thức ăn, "Lát nữa đi đâu?"
"Đi đâu là đi đâu? Đương nhiên là về nhà ngủ."
"Trạng thái này của em có thể về nhà ngủ được hả?"
"Cận Ngụ Đình, anh có thể không nói chuyện lúc ăn không?" Đầu Cố Tân Tân thật sự đang đau như Pu'a bổ.
Người đàn ông ăn vài miếng, sau đó đặt đũa xuống. "Em trả tiền thật rồi hả?"
"Ừ."
Cố Tân Tân thấy anh đã ăn xong, bèn đẩy ghế ra đứng dậy, Cận Ngụ Đình giật khăn giấy lau tay. "Không muốn gói đồ mang về nữa à?"
"Anh cố ý có phải không?" Cố Tân Tân nhỏ giọng, không ở lại nữa mà bước nhanh đi.
Ra đến bên ngoài, Cố Tân Tân đi thẳng đến trước xe của mình, chuẩn bị trở về. Cận Ngụ Đình đuổi theo lên vài bước, tay đè xuống cửa xe.
Cố Tân Tân nhìn anh, "Làm gì đấy?"
"Tiện đường không? Đưa tôi về."
Cố Tân Tân nhíu chặt lông mày nhìn anh, "Tài xế của anh đâu? Khổng Thành đâu?"
"Khổng Thành có chút việc, tôi nói tài xế đưa anh ta đi rồi."
"Vậy thì thuê xe đi." Cố Tân Tân đẩy tay anh ra. "Tôi với anh không chỉ không tiện đường, mà ngược lại còn ngược hướng."
Cận Ngụ Đình đẩy cô ra, trực tiếp mở cửa xe tiến vào trong ghế lái. "Tôi lái xe là được, trước tiên về nhà tôi, sau đó em lái xe quay lại."
"Cận Ngụ Đình, anh đừng như vậy. Hôm nay tôi thật sự không có tâm trạng, chỉ muốn về nghỉ ngơi."
"Vậy thì đừng có lãng phí thời gian nữa, lên xe đi."
Cố Tân Tân muốn kéo anh xuống, nhưng người đàn ông đã thắt đai an toàn lại, cô bất đắc dĩ phải mở cửa xe ngồi vào hàng ghế phía sau.
Cận Ngụ Đình khởi động xe đi về phía trước, Cố Tân Tân mang theo một bụng tâm sự nặng nề. Ngược lại Cận Ngụ Đình cảm thấy rất tốt, không có Tu Tư Mân ở đây làm chướng tai gai mắt, anh muốn gắp cô lúc nào liền có thể gặp ngay lúc đó.
Chiếc xe rất nhanh hòa vào dòng đường, Cố Tân Tân không có tâm tư để ý Cận Ngụ Đình đi về phía nào.
Mãi đến khi xe dừng hẳn, cô mới mở mắt ra nhìn. Cố Tân Tân cũng mới chỉ chợp mắt được một lúc, không nghĩ lại nhanh như vậy đã đến. Cô nghe thấy tiếng mở cửa truyền đến từ bên cạnh, Cận Ngụ Đình kéo tay cô đi xuống.
Cố Tân Tân liếc ra ngoài, cảm thấy không đúng lắm. Nơi này không phải tòa nhà Tây của Cận Ngụ Đình, cũng không phải nhà cô, Cố Tân Tân định thần lại, vậy mà lại là vườn thú.
Cố Tân Tân vội vàng muốn rút ra khỏi tay Cận Ngụ Đình, "Anh dẫn tôi đến đây làm gì?"
"Không phải những lúc tâm trạng không tốt em thường đến vườn thú hả?"
Cố Tân Tân cảm thấy anh thật sự rất buồn cười, "Ai nói với anh?"
"Tự tôi có mắt, tự thấy được."
Cố Tân Tân xoay người muốn quay lại, Cận Ngụ Đình lập tức nắm lấy cổ tay cô, "Đến cũng đã đến rồi, vào trong giải trí một chút."
"Xin anh đấy, đêm rồi, vườn thú cũng đã đóng cửa."
"Giờ này vẫn còn kịp xem tiết mục voi biểu diễn, đi thôi."
Cố Tân Tân không có chút nào muốn đi, cô thử rút tay ra mấy lần đều không được.
Cô không tình nguyện đi theo phía sau Cận Ngụ Đình, tiến vào sân biểu diễn, thấy được bên trong có không ít người ngồi chờ mở màn.
Cận Ngụ Đình tìm được một vị trí khá cao, kéo Cố Tân Tân ngồi xuống.
Trên mặt cô đều là không thích. "Tôi không thích xem biểu diễn, anh làm tôi khó chịu đấy."
"Thả lỏng nào, vui cực kỳ."
Cố Tân Tân quay đầu đi, không nói lời nào.
Cận Ngụ Đình chỉ nghĩ cô thích, không nghĩ tới cô lại thật không có tâm tình nào, nhưng đến cũng đến rồi, không thể ầm ĩ đòi về được.
May mà buổi biểu diễn rất nhanh liền bắt đầu, trong sân, MC cầm mic đứng trên đài cao, âm thanh phát đi vừa vang lại lớn, đang nhiệt huyết giới thiệu buổi biễu diễn.
Cố Tân Tân thấy có người cưỡi voi lớn đi ra, xung quanh vây một đám trẻ con liên tục H**g phấn la to.
"A, mẹ mau nhìn kìa, mũi dài quá đi."
"Ba ba, lớn thật nha, có thể sẽ đi ra một cái hố lớn không nhỉ?"
Cố Tân Tân bị kẹt giữa đám trẻ con này, bên tai bị tiếng ong ong không ngừng tấn công đến đại não. Cô nhìn thấy con voi lớn vung chiếc mũi dài về phía người xem, giống như đang bắt chuyện.
Cô trốn về sau đám người, cảm thấy cái mũi này đột nhiên trở nên thật đáng sợ.
Toàn bộ quá trình Cố Tân Tân đều như tiến vào trong mộng, cũng không hề có hứng thú gì xem biểu diễn.
Cận Ngụ Đình thi thoảng lại liếc nhìn gò má của Cố Tân Tân, ánh mắt cô cực kỳ nhạt nhẽo, đến cả phần con voi lớn đó chạy rầm rầm và cả phần khiêu vũ đều không xem vào mắt. Chương trình rất nhanh tiến hành được một nửa quá trình, MC đi xuống. "Bây giờ tôi mời một vị khách quý đến ra đề cho voi thi đấu, để cho người này tùy ý ra một đề bài trong vòng tám, cộng trừ nhân chia đều được, nếu voi lớn đáp đúng, toàn bộ khán giả cho nó một tràng pháo tay. Nếu nó đáp không đúng thì vị khách quý ra đề sẽ nhận được một phần quà bí mật, như vậy có được không nào?"
"Được!" Mọi người ở đây đều thích chơi trò như vậy.
"Tôi xem nào, vị khách quý nào muốn ra đề đây?"
Cố Tân Tân nhìn thấy không ít người đều giơ tay, cô giấu hai tay về sau lưng, dĩ nhiên là không có ý định chơi mấy thứ này.
Vị MC kia quét mắt một vòng, cuối cùng ánh mắt kết thúc trên khuôn mặt của Cố Tân Tân. "Liền mời vị mỹ nữ này đi."
Cô đến đầu cũng không nâng, đương nhiên sẽ không nghĩ tới lại bị chọn trúng, vừa rồi đến cả yêu cầu ra đề cô cũng không nghe được.
Cận Ngụ Đình vội vàng lên tiếng nhắc nhở. "Bảy cộng với tám."
Cố Tân Tân không chút nghĩ ngợi lặp lại. "Bảy cộng với tám."
"Mỹ nữ, đề toán trong vòng tám(*)."
(*) đại khái là đề toán có đáp án từ 8 trở xuống, nếu ta không nhầm thì là như vậy haha
Cố Tân Tân vẫn không phản ứng lại, Cận Ngụ Đình lại nhắc cô. "Năm cộng với sáu."
Cố Tân Tân lặp lại một lần nữa, MC rốt cuộc không nhịn được bật cười. "Xem ra trình độ ra đề không tốt rồi. Nào nào nào, mời người bạn nhỏ này đi."
Anh ta nói xong, đưa mic đến bên miệng một cậu nhóc.
Đối phương há miệng, giọng nói non nớt vang lên. "Hai cộng với ba."
"Không tệ không tệ," MC xoa nhẹ đầu cậu nhóc, "So với chị gái vừa rồi nhanh nhạy hơn nhiều."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc