Trăm Năm Hòa Hợp, Ước Định Một Lời - Chương 62

Tác giả: Tố Quang Đồng

Năm cấp hai có một môn học tên là “Giáo dục công dân”, trong ấy có một bài với tiêu đề “Đối xử bình đẳng”. Giáo viên lúc ấy có nói một câu vô cùng thấm thía: Nhân cách của con người không phân biệt đắt đỏ hay rẻ mạt, đối xử bình đẳng với mọi người là sự rèn luyện hằng ngày của mỗi học sinh.
Tháng ngày xa xôi ấy, Hạ Lâm Hi không thể làm được chuyện này, lên đến tận đại học rồi, cô vẫn không làm được. Ngoại trừ cha mẹ của Tần Việt ra, cô cũng đã gặp cha của Trương Hoài Võ, mẹ của Cố Hiểu Mạn, thậm chí là cha mẹ của Tưởng Chính Hàn, lúc ấy cô là người giữ ý giữ tứ, nhưng giờ phút này lại hành xử không hợp lòng người.
Không khí trên bàn ăn bỗng trở nên xấu hổ, để vớt vát tình hình trước mặt, Tần Việt càng ngồi sát gần cô.
“Hạ Lâm Hi, hôm nay tâm trạng cậu không được tốt à?” Tần Việt cười hỏi cô. “Có chuyện gì phiền lòng trên trường sao?”
Mẹ của cô cũng tiếp lời: “Có lẽ là vậy đấy, chương trình học nặng như vậy chắc Tiểu Hi phải nhận rất nhiều áp lực.”
Trường học giống như một nhãn hiệu dán trên người Hạ Lâm Hi, nâng tầm giá trị của cô. Nhưng với cách ứng xử trước mắt, thật xin lỗi cái giá trị này. Cô cầm một con dao chạm trổ cẩn thận lên, cắt một khối thịt bỏ tươi mới.
Theo lễ nghi trên bàn ăn, những dụng cụ chạm trỗ dùng cho món điểm tâm ngọt, những điều đó giống như cô không hề biết, thậm chí sau khi cắt xong lại dùng đũa gắp lên, còn đưa mắt về phía người bồi bàn nói: “Cất nĩa đi, tôi không biết dùng.”
Dao nĩa là do tự tay mẹ Tần Việt chuẩn bị bởi lẽ có một thời gian dài, bà ấy không biết sử dụng đũa, đến tận bây giờ thói quen dùng dao nĩa vẫn còn mãi. Đồng thời với mục đích kiểm tra thử, bà ấy cũng chuẩn bị cho Hạ Lâm Hi một bộ, nhưng dựa vào những gì xảy ra trước mắt, quả thật Hạ Lâm Hi dốt đặc cán mai.
Mẹ Tần Việt hỏi: “Con gái của Lâm tổng có nhã hứng gì không?”
Lâm tổng cường khang đáp: “Năm sáu tuổi Tiểu Hi có học đàn dương cầm, từng giành thắng cuộc tại một cuộc thi nhỏ…”
“Nhưng sau đó bài tập trên trường rất nhiều, không còn động vào nữa.” Hạ Lâm Hi nói.
Giọng của cô vẫn bình thản, thậm chí có phần lạnh nhạt, lời nói tỏ vẻ không kiên nhẫn. Không có trưởng bối nào thích một đứa trẻ như vậy, cha mẹ Tần Việt cũng không phải ngoại lệ.
Hạ Lâm Hi bưng bát ngẩng đầu, thấy mẹ Tần Việt chau mày, hai người đấu mắt với nhau, sau Hạ Lâm Hi lại chơm chớp, tỏ vẻ hồn nhiên vô tội.
“Khoa Toán các cậu học những gì, sau này có kế hoạch đi chuyên sâu không?” Tần Việt nâng ly rượu lên, để gần thêm chút nữa. “Mình định đi Mỹ học chuyên ngành, như vậy cũng thuận lợi cho chúng ta hơn.”
Bàn tay cậu ta lấm tấm mồ hôi, lúc cầm ly khá trơn trượt, hơn nữa khoảng cách rất gần, ngón tay di chuyển vụng về khiến ly văng ra, rơi xuống mặt đất.
Chiếc ly kiểu Trung cổ chứa đầy rượu đổ cả vào chân Hạ Lâm Hi.
Tần Việt vội vàng rút khăn, quay mình định lau cho cô nhưng ngón tay chưa kịp ᴆụng vào, cô đã nhanh chóng đứng lên, lui về sau ba bước.
“Con sao vậy?” Mẹ Tần Việt hỏi. “Rượu đổ vào đâu rồi?”
Tần Việt cười cười trả lời: “Đổ lên người Hạ Lâm Hi ạ.”
“Việt Việt, sao con bất cẩn như vậy?” Mẹ cậu trách cứ, còn thúc giục thêm: “Mau chóng xin lỗi đi.”
Tần Việt liền nói: “Hạ Lâm Hi, thật xin lỗi, chiếc ly bỗng nhiên trượt, có lẽ là chế tác còn chỗ hổng.”
Vấn đề ở khâu chế tác chứ không phải là cậu ta. Hạ Lâm Hi nghe xong lời nói này, cảm thấy thật khó tin, đặc điểm sáng nhất của Tần Việt là có tiền, chỉ có một thứ này thôi thì không đủ che lấp thứ khác.
Sở Thu Nghiên cũng là người có tiền nhưng cô ấy khác xa so với Tần Việt. Bọn họ có những vòng luẩn quẩn khác nhau, sắm những vai diễn cũng khác nhau, Hạ Lâm Hi không phải là người muốn đặt chân vào giới đó.
Hạ Lâm Hi hỏi: “Cho hỏi nhà vệ sinh ở đâu ạ?”
Người bồi bàn lập tức dẫn đường cho cô, đi vào gian khác của phòng tiệc. Hạ Lâm Hi do dự vài giây rồi đi đến đấy, mở cửa gỗ ra, chỉ để lại một bóng lưng.
Tần Việt đuổi theo ra khỏi cửa: “Hạ Lâm Hi, mình đi với cậu.”
Hạ Lâm Hi không nói gì, làm như không nghe thấy lời cậu ta nói.
Tần Việt chạy đến bên cạnh cô, cười lớn chế giễu: “Tối nay cậu như một người khác.”
“Đó là vì cậu không quen biết tôi.”
“Cậu còn đang hẹn hò với Tưởng Chính Hàn sao?”
“Cậu biết rồi còn gì?”
“Để mình nói trước, mình nhắc cậu một chuyện, cậu đừng để bụng.” Tần Việt cúi đầu xem đồng hồ, bật thốt: “Cách ứng xử tối nay của cậu khiến ba mẹ mình rất thất vọng.”
Hạ Lâm Hi khựng lại.
Cô đứng cuối hành lang, quắc mắt nhìn Tần Việt. “Cậu dựa vào cái gì mà nghĩ rằng tôi muốn họ vừa ý?”
Tần Việt chưa trả lời, Hạ Lâm Hi lại nói: “Hồi còn trung học, mình với cậu có thể coi như bạn bè, nếu cậu nói với mẹ mình, chúng ta cùng nhau từ bỏ danh sách quốc gia, ước định cùng đến Bắc Kinh, có thể vớt vát được đường lùi…”
Cô gắt: “So với tài năng bịa chuyện của cậu, cách ứng xử tối nay của tôi không đáng nhắc đến đâu.”
Tần Việt chỉnh lại áo mình, đứng thẳng một lúc, giọng nói cũng khó chịu ít nhiều, giống như muốn tranh ra lẽ với cô: “Cậu không thấy vẻ mặt mẹ cậu rất khó chịu sao? Cậu cũng nên thông cảm cho bà ấy. Vậy đi, lúc quay lại, cậu nói xin lỗi với ba mẹ mình.”
Vậy đi, lúc quay lại, cậu nói xin lỗi với ba mẹ mình.
Câu nói này của Tần Việt, mang theo ý ra lệnh. Cậu ta vừa nói xong, còn bồi thêm một câu: “Hạ Lâm Hi, mình đang nghiêm túc, hiện tại cậu không có cảm giác gì, OK, chúng ta bồi dưỡng tình cảm, một năm không được thì hai năm, hai năm không được thì ba năm, mẹ cậu cũng đồng ý rồi.”
Cậu ta lấy từ trong túi quần ra một chiếc hộp, bên trong là một chiếc đồng hồ gắn khít một trăm viên ngọc phỉ thúy.
“Lễ gặp mặt của mình.” Tần Việt đưa chiếc hộp ra, cười tỏ vẻ hào phóng. “Cậu có bằng lái chưa, năm sau tặng cậu một chiếc xe.”
Hạ Lâm Hi ngẩng cao đầu nhìn cậu ta, lại nghe cậu ta khẳng định: “Cam đoan là một chiếc xe cao cấp? Cao cấp như thế nào? Tưởng Chính Hàn có cày cả đời cũng chưa chắc mua nổi chiếc bánh xe.”
Câu cuối cùng còn chói tai hơn cả.
Khoảng cách giàu nghèo như một thanh kiếm nặng nề, lấp lánh bệ vệ nơi đó cũng có thể khiến người ta ૮ɦếƭ mà không thấy máu.
Hạ Lâm Hi gõ tường, cô nhanh chóng đáp lời: “Trung bình tiền lương ở Bắc Kinh là năm ngàn, ba mươi năm là hai trăm vạn, không mua nổi một cái bánh xe?”
Tần Việt chống nạnh, bỗng dưng bật cười: “Một tháng tiền lương không đủ mua đôi giày của cậu, tiền nông dân thu hoạch còn nhiều hơn so với cậu ta.” Tần Việt ít uống rượu, nhưng hôm nay cậu ta có ᴆụng vào, cả người càng lúc càng xông lên, đến cả ngôn từ cũng không biết cách cân nhắc: “Tưởng Chính Hàn chỉ là một con kiến, làm sao xứng với cậu?”
Sắc mặt Hạ Lâm Hi sầm xuống
Tần Việt gài khuy tay áo lại, cười đùa như nói giỡn thông thường: “Minh coi cậu là bạn, nói chuyện rất thật lòng, ra khỏi đại học rồi cậu mới biết quan hệ quan trọng…”
Hạ Lâm Hi ngắt lời: “Cậu bảo tôi xin lỗi, cậu mới là người cần xin lỗi đấy, vì ban nãy có cậu ngồi cạnh nên tôi không ăn nổi cả một miếng cơm.”
Nụ cười của Tần Việt cứng đờ, bàn tay cậu ta vẫn cầm chiếc hộp, bên trong còn chứa chiếc đồng hồ.
Vốn dĩ Hạ Lâm Hi muốn đi nhà vệ sinh, nhưng Tần Việt đứng ở đây, ngay cả chuyện lướt qua qua cậu ta cô cũng không muốn, vậy nên đành quay về phòng tiệc.
Khoảng nửa giờ sau, mọi chuyện cũng không có gì khác.
Cha mẹ Tần Việt hỏi vài chuyện, Hạ Lâm Hi chán nản trả lời, cô vừa nói vừa gõ bát, không để ý Tần Việt bên cạnh đã hậm hực đến độ nào.
Buổi cơm tối qua loa chấm dứt, lúc tạm biệt, mẹ Hạ Lâm Hi nói: “Hạ Lâm Hi còn nhỏ đã quen được tôi chiều chuộng.”
Mẹ Tần Việt xách túi đứng dậy, thuận miệng khách sáo: “Lâm tổng, con bé còn trẻ, có thể sửa đổi được.”
Ý là chấp nhận sự thất lễ của cô.
Sắc trời tối đen như mực, chỉ có đèn đường sáng rực rỡ, sao ẩn vào trong mây, chỉ còn lại mặt trăng mờ mịt. Lâm tổng và con gái mình đi trước, hai người đang vào chỗ gara, Hạ Lâm Hi ngẩng đầu nhìn trời, lòng vô cùng nhẹ nhõm.
Sau đó Tần Việt và ba mẹ vẫn còn chậm rãi đi, ba người bắt đầu nói chuyện, đầu tiên là Tần Việt mở miệng: “Mẹ, Hạ Lâm Hi còn trẻ, cô ấy vẫn chưa hiểu chuyện.”
Mẹ cậu nói: “Cho dù hướng nội ngại ngùng, thậm chí là đần độn, mẹ và ba con cũng có thể đồng ý, nhưng con nhìn thái độ của con bé đi, thô tục vô giáo dục, thiếu kiên nhẫn, không coi ai ra gì, thứ con gái kiểu này, con cắt đứt quan hệ đi.”
Tất cả đều phủ định.
Mâu thuẫn tối hôm nay, Tần Việt cũng rất phản cảm thái độ Hạ Lâm Hi mang đến, nhưng cậu ta thích vẻ ngoài của cô, cũng rất coi trọng bộ óc thông minh ấy. Lúc còn trung học, cô luôn đứng đầu, sau này bàn chuyện với nhau, họ sẽ có tiếng nói chung.
Tần Việt nhẫn nại giải thích: “Mẹ, đừng vội kết luận như vậy, mọi khi cô ấy không như thế.”
Mẹ cậu trả lời: “Nhà ngoại Hạ Lâm Hi làm nên sự nghiệm từ rất sớm, họ không phải nhà giàu mới nổi, vậy mà đến cả miếng thịt cũng không biết cắt, con nghĩ con bé được dạy dỗ ra sao?”
Tần Việt nhìn qua cha mình.
Cha cậu đang hút thuốc, chiếc bật lửa sáng lên: “Nếu bình thường con bé không thế này, vậy càng phiền hơn nữa. Điều đó có nghĩa là người ta không coi trọng con, con có muốn theo đuổi cũng không được.”
Mẹ Tần Việt lập tức chỉnh lại: “Chúng ta cần con bé đó xem trọng con trai mình sao? Thứ người chỉ như một bình hoa di động thì bên ngoài nhiều không kể xiết.”
Cha cậu lấy thẻ tín dụng ra đưa cho Tần Việt: “Mẹ con nói đúng, con còn quá non dạ. Ba có vài người bạn mở mấy quán bar, con đi chơi một chuyến sẽ tự hiểu ra.”
Tần Việt nhận lấy thẻ tín dụng, rồi hỏi địa chỉ.
Lúc cậu ta đút tay vào túi quần thì chạm phải một chiếc hộp, tối nay không thể tặng được. Cậu không thể có được Hạ Lâm Hi, lại còn đánh mất sự kiên nhẫn của cha mẹ, điều này không có nghĩa Tưởng Chính Hàn là kẻ thắng lợi, Tần Việt đã chuẩn bị kĩ lưỡng, bây giờ soạn một tin nhắn gửi đến mẹ Hạ Lâm Hi.
Trước đó, Thời Oánh có tốt bụng nhắc cậu, nếu Hạ Lâm Hi không ưng ý cậu thì cũng đừng để Tưởng Chính Hàn thuận lợi.
Ngọn đèn le lói bên đường vén lên bức màn đêm, những toàn nhà cao tầng dần thoáng qua, chỉ có chiếc ô tô vẫn đi về phía trước. Tài xế bật radio lên, phát một bài nhạc nhẹ thư giãn.
Đấy là khúc đàn tranh, tên đầy đủ là “Trăng thu bên hồ” âm điệu mềm mại uyển chuyển, lôi cuốn người nghe vào một bức tranh xinh đẹp.
Hạ Lâm Hi không chú tâm lắng nghe, cô nhìn chiếc điện thoại sáng lên đặt trên bao tay đang mở ra của mẹ mình. Mẹ của cô đang cầm một hộp phấn, nhìn mình trong gương dặm lại khuôn mặt, thông báo có tin nhắn mới vang lên từ chiếc điện thoại Apple, khiến mọi chuyện bày ra trên màn hình.
Đó là tin từ một dãy số lạ, khái quát quan hệ của cô và Tưởng Chính Hàn, cũng để lộ trường của anh, nó giống như một quả bom sẵn sàng nổ trong ô tô bất kì lúc nào.
Tim Hạ Lâm Hi như nổi trống.
Mẹ cô vẫn không thấy điện thoại, còn trầm giọng hỏi: “Con vừa lòng chưa? Đập nát con đường vào Tần gia, sau này con khóc thế nào cho đủ?”
Hạ Lâm Hi nói: “Nếu có khóc thật, thì không phải vì từ bỏ mà là bước đi trên con đường đó.”
Gương mặt mẹ cô mỏi mệt: “Mẹ là người từng trải, năm đó giống như con bây giờ, coi thường tiền bạc gia thế, chỉ để ý đến ngoại hình. Lúc còn trẻ, ba con rất tuấn tú, đến đâu cũng có người theo đuổi, vẻ bề ngoài của ba con như vậy, những năm sau đó mẹ rất phiền lòng, rồi sau khi sinh con ra, cái gì cũng cần tiền cả, mẹ muốn mua cho con thứ này thứ nọ nhưng đến tiền trong ngân hàng cũng đã sạch cả rồi.”
Hạ Lâm Hi nghiêng đầu, nhìn mẹ của cô.
Giọng mẹ cô vẫn rất mực bình tĩnh, kể lại chuyện cũ năm xưa: “Sau này con làm mẹ rồi, sẽ hiểu được sự vất vả của mẹ. Mẹ gả cho ba con, cắt đứt quan hệ với ông ngoại, lúc mang con trong bụng trong túi áo chỉ có vài đồng tiền xu.”
Hạ Lâm Hi không đáp lời, cô chỉ biết nhoài người đến ôm lấy mẹ mình.
Điện thoại còn trên chiếc găng tay, cô tạm quên chuyện đó đi.
Mẹ cô vuốt tóc con gái, tiếp tục kể: “Con là máu thịt của mẹ, mẹ mặc kệ con được sao? Công ty mẹ là nơi đánh giá tài sản của nhà Tần Việt, nếu con thật sự qua lại với cậu ta thì sau này không cần chịu khổ.”
Nhất định phải là lý do này sao. Hạ Lâm Hi thầm nghĩ, Tần Việt có tiền, cha cô không có tiền. Tần Việt không tuấn tú, cha cô lại có vẻ bề ngoài. Mẹ cô chưa rõ chuyện trong nhà đã vội lo chuyện đường xá, ngoài đường khôn ngoan, trong nhà mờ mịt, để con mình không đi lại vết xe đổ đã khiến bà trở thành con người khác.
Chuyện cha mẹ mong muốn nhưng không thể hoàn thành, sau lại tự suy diễn thành đó là nỗi niềm của con mình. Chuyện này nghe hoang đường đến vậy nhưng lại không ngừng diễn ra.
“Ba con tốt hơn so với Tần Việt.” Hạ Lâm Hi nói tiếp. “Con không nói đến vẻ ngoài, con thích người tính tình ôn hòa, một người chính trực bước đi trên con đường của mình.”
Cô im lặng một lát, lại bảo. “Tiền bạc nhiều quá cũng tiêu không hết, con vẫn tự nuôi thân được.”
Mẹ cô lặng thinh không nói gì.
Hạ Lâm Hi luôn luôn nghe lời, hôm nay lại trở nên kì quặc, mẹ của cô phần nào không chỉ cảm thấy mất mặt mà còn cảm thấy phiền lòng. Có hai thứ là nguyên nhân khiến bà mệt mỏi. Một là con gái đã ngang ngạnh hơn rất nhiều, không còn ngoan ngoãn như ngày trước. Thứ hai là chuyện với Tần Việt coi như chấm dứt, không có cơ hội lật mình.
Đúng lúc này, điện thoại lại sáng lên lần nữa.
Mẹ cô tựa vào cửa kính, còn nhắm mắt nghĩ ngơi. Hạ Lâm Hi ngồi sát lại, với tay vào bên đấy, lấy ra chiếc điện thoại của mẹ cô.
Mã điện thoại là sinh nhật của cha cô, cô mới thử lần đầu tiên đã đoán đúng.
Chỉ mất hai giây để xóa tin nhắn, cô nhanh chóng đặt nó về vị trí cũ. Như cùng lúc, tài xế mở miệng nhắc nhở: “Đã mười giờ tối, đến trường rồi.”
Ba phút sau, từ sau cánh cửa có rèm che, Hạ Lâm Hi bước xuống.
Cô vẫy tay tạm biệt với mẹ, lòng vẫn bất an như trước, nếu như tin nhắn kia gửi lại một lần nữa, chuyện của cô và Tưởng Chính Hàn sẽ bị bại lộ.
Hạ Lâm Hi đi dạo quanh trường, qua vài phút ngắn ngủi, cô vòng đường qua trường Tưởng Chính Hàn, băng qua một rừng cây nhỏ, nhìn thấy rất nhiều cặp tình nhân quấn quít với nhau. Khác với những cặp đôi đang sửi ấm ấy, cô lạc lõng cố sức băng nhanh qua.
Trên đường đi, cô điện thoại cho anh, câu đầu tiên hỏi là: “Anh ngủ chưa?”
Tưởng Chính Hàn trả lời: “Vẫn chưa.” Một lát sau, anh trầm giọng nói: “Anh muốn gặp em.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc