Trầm Hương Tuyết - Chương 42

Tác giả: Thị Kim

Tình Cũ
Tiếng động giòn giã này bỗng trở nên vô cùng chói tai trong gian phòng yên tĩnh.
Mộ Dung Tuyết ngây ngốc nhìn mảnh vỡ dưới đất, trong lòng cũng có thứ gì đó vỡ tan, các mảnh nhọn sắc bén gai giương nanh múa vuốt đâm vào máu thịt nàng, khiến nàng đau đớn run rẩy.
Gia Luật Ngạn nói ra được những lời vướng víu trong lòng một ngày một đêm, cuối cùng cũng được nhẹ nhõm, nhưng nhìn thấy gương mặt trong phút chốc bỗng tái nhợt và ngón tay run rẩy của nàng, hắn bỗng cảm thấy tâm trạng càng nặng nề hơn.
Mộ Dung Tuyết ý thức được mình thất thố, cố gắng nặn ra một nụ cười đáng thương, “Chúc mừng Vương gia.”
Lần đầu tiên từ sau khi thành thân, nàng bất tri bất giác gọi hắn là Vương gia. Xưng hô này khiến Gia Luật Ngạn nhíu mày. Phản ứng của nàng thật sự ngoài dự liệu của hắn. Trong phút chốc Gia Luật Ngạn thậm chí có ảo giác rằng đây không phải là Mộ Dung Tuyết.
Lần trước chẳng qua hắn chỉ bước vào Trúc quán của Bế Nguyệt thôi mà nàng đã kích động nhảy hồ, tuy không phải tự tận nhưng cũng có thể thấy phản ứng của nàng mạnh mẽ dường nào. Bởi vậy đêm qua hắn cứ nghĩ mãi, phải nói với nàng thế nào nàng mới có thể tiếp nhận được hiện thực này đây. Thật ra hắn không cần phải cho nàng biết, hắn cưới Chính phi vốn dĩ chỉ là chuyện sớm muộn, nhưng không biết tại sao, khoảnh khắc lão Hoàng đế ban hôn, ý nghĩ đầu tiên của hắn lại là Mộ Dung Tuyết sẽ có phản ứng gì đây, hắn phải nói với nàng thế nào đây.
Hắn từng dự liệu vài cảnh tượng, một là nàng sẽ “tự ђàภђ ђạ” như lần trước, hai là khóc lóc, ba là cầu xin hắn đừng đồng ý. Nhưng nàng chỉ nói một câu chúc mừng.
Thái độ này khiến hắn ít khó xử nhất, nhưng hắn lại chẳng vui vẻ chút nào.
Hắn bưng ly rượu một hơi uống cạn.
Mộ Dung Tuyết không nói thêm lời nào. Nàng lặng lẽ ngồi ăn, cũng không ngước mắt nhìn hắn thêm lần nào. Không khí im lặng đến mức khiến người ta ngạt thở, Gia Luật Ngạn bất động nhìn Mộ Dung Tuyết ăn hết dĩa Tôm xào Long tĩnh trên bàn, sau đó lại ăn Củ năng xào, Tôm hấp rượu, hắn đưa tay giữ đũa nàng lại, trầm giọng nói: “Đừng ăn nhiều quá.”
“Lần đầu tiên phu quân mời thi*p ăn cơm, thi*p vui nên ăn nhiều một chút không được sao?”
Nàng vẫn không ngẩng đầu, cúi mày cụp mắt, rèm mi dài che lấp tâm sự đầy bụng, không nhìn thấy mắt nàng khiến hắn hơi cuống. Hắn Ϧóþ cằm nàng ngước mặt nàng lên, nhưng nàng vẫn cố ý cụp mắt, khiến hắn không thấy được mắt nàng.
Gia Luật Ngạn nói: “Nàng nhìn ta đi.”
Rèm mi nàng khẽ run, nhìn hắn thật nhanh rồi lại cụp mắt, nàng không thể nhìn hắn, nhìn thêm một lần nữa nàng sẽ sụp đổ, sẽ khóc thất thanh ở đây, nhấn chìm nơi này.
“Phu quân, thi*p no rồi, chúng ta về đi.”
Hắn đứng dậy xuống lầu, Trương Long thanh toán rồi dắt ngựa của hai người đến.
Đêm đã khuya, người đi đường bỗng như biến mất hết, chỉ còn ánh đèn khắp mọi nhà chiếu sáng cả Kinh thành.
Mộ Dung Tuyết bước lên bàn đạp mấy lần cũng không được, tay nàng đang run rẩy, chân cũng đang run rẩy.
Gia Luật Ngạn cúi người ôm nàng lên đặt trước người mình.
“Vương gia đừng như vậy, người ta sẽ cười đó.” Nàng vội vã cựa quậy giãn ra, nhưng Gia Luật Ngạn lại ôm chặt lấy nàng, thúc ngựa chạy đi.
Mộ Dung Tuyết nhắm mắt, nắm tay siết chặt, liều mình khắc chế nước mắt đừng chảy ra.
Cái tên Ngọc Sính Đình này cứ như một thanh chủy thủ bén nhọn đâm vào tim nàng, nàng thậm chí nhìn thấy được ánh sáng lạnh lẽo trên lưỡi dao. Nàng ta không phải là Bế Nguyệt, nàng ta là Chính phi của hắn, là thê tử danh chính ngôn thuận của hắn, bất luận là lúc còn sống hay ૮ɦếƭ đi đều sẽ là người gần gũi hắn nhất. Kể từ giờ phút nàng lấy hắn với thân phận Trắc phi, nàng đã nên nghĩ rằng sẽ có hôm nay, nhưng nàng vẫn luôn tự gạt mình gạt người, không muốn nghĩ đến, mãi đến khi tin tức này đột nhiên ập tới, Gi*t nàng trở tay không kịp, máu me đầy mình.
Xuống ngựa, Gia Luật Ngạn bước vào cửa lớn, Mộ Dung Tuyết theo phía sau hắn. Lúc ngang qua Ẩn Đào các, nàng dường như không dám dừng bước, vội vã chúc một câu ngủ ngon rồi đi về Kính hồ.
Gia Luật Ngạn nhìn theo bóng dáng nàng, nhất thời không biết nên đuổi theo dỗ dành hay để nàng yên tĩnh một mình.
Trở về Mai quán, việc đầu tiên của Mộ Dung Tuyết là lấy chìa khóa thư phòng Ẩn Đào các đưa cho Đinh Hương.
“Muội đem chìa khóa này cho Vương gia đi.”
Đinh Hương ngẩn ra, theo Mộ Dung Tuyết đã mười mấy năm, nàng ta chưa từng thấy Mộ Dung Tuyết có thần sắc như vậy.
“Tiểu thư làm sao vậy?”
“Đi săn về mệt mỏi, Bội Lan, ta muốn đi tắm.”
Mộ Dung Tuyết đang mặc y phục đi săn, trông đúng là rất mệt mỏi, Đinh Hương không nghi ngờ gì nữa liền đến Ẩn Đào các giao chìa khóa cho Gia Luật Ngạn.
Gia Luật Ngạn nhận lấy chìa khóa, sắc mặt nặng nề.
Đinh Hương quay người đi, bỗng Gia Luật Ngạn gọi lại, “Phu nhân đang làm gì?”
“Phu nhân đang tắm.”
“Tối nay hãy hầu hạ Phu nhân cho tốt.”
Đinh Hương đáp lại, lòng rất kỳ quái, sao hôm nay lại chu đáo quá vậy?
Trở về Mai quán, Mộ Dung Tuyết đã tắm xong, đắp chăn nằm.
Đinh Hương phát hiện trong phòng tối om, cả đèn cũng không thắp.
“Tiểu thư ngủ rồi sao?”
“Ừ, đi săn với Vương gia mệt lắm.”
Hai người rón rén đóng cửa phòng lại.
Bội Lan nhỏ giọng nói: “Vương gia đối với tiểu thư ngày càng tốt. Vừa xuất chinh trở về, còn chưa nghỉ ngơi đã đưa tiểu thư đi chơi.”
Mộ Dung Tuyết nghe thấy câu này, nước mắt cuối cùng không kìm được nữa mà chảy ra, lần đầu tiên hắn bất ngờ tốt với nàng là vì có nguyên nhân.
Sáng sớm hôm sau Mộ Dung Tuyết đã thức dậy, Bội Lan lấy nước nóng cho nàng rửa mặt.
Đinh Hương đi xếp chăn, phát hiện gối bị lật lên, đang định lật lại, bỗng ngón tay cứng đờ.
Nàng ta vội vàng chạy đến trước mặt Mộ Dung Tuyết, đỏ mắt nói: “Tiểu thư có uất ức gì thì cứ nói ra, tại sao lại lén khóc một mình?”
Mộ Dung Tuyết cầm chiếc khăn nóng úp lên mặt, một hồi lâu mới lấy xuống, cười nói: “Ta có uất ức gì đâu, Vương gia đối với ta rất tốt, đưa ta đi săn, mua cho ta rất nhiều y phục, còn đưa ta đi Tửu lâu ăn cơm nữa.”
“Nhất định là ngài ấy lại ức Hi*p cô rồi.” Cả mặt gối đều ướt đẫm, rốt cuộc tiểu thư đã chảy bao nhiêu nước mắt đây, Đinh Hương ôm gối khóc òa.
Bội Lan hỏi: “Tiểu thư, xảy ra chuyện gì vậy?”
Mộ Dung Tuyết im lặng trong chốc lát rồi chậm rãi nói: “Vương gia sắp cưới Chính phi rồi.”
Bội Lan cả kinh, mặt lập tức biến sắc, nhưng không dám lên tiếng, sợ là một khi bất cẩn sẽ khiến Mộ Dung Tuyết đau lòng.
Mộ Dung Tuyết cười khổ: “Thật ra kể từ ngày đầu tiên lấy chàng ta đã biết sớm muộn sẽ có ngày hôm nay, nhưng ta vẫn tự mình gạt mình gạt người, vọng tưởng rằng có lẽ chàng chỉ yêu mình ta, kiếp này sẽ không cưới Chính phi.” Nói đến đây nàng hơi nghẹn ngào, “Ta thật là ngốc đến nực cười, đúng không?”
“Không phải đâu.” Bội Lan chảy nước mắt lắc đầu.
“Thời gian qua ta cứ như đi trên vách núi, khập khiễng từng bước, không biết bước nào sẽ rơi khỏi vách núi, cả ngày lo lắng sợ hãi, hôm nay rốt cuộc cũng rơi xuống khỏi vách núi rồi, tuy thịt nát xương tan nhưng cuối cùng cũng không còn bấp bênh nữa.”
Mộ Dung Tuyết bật cười, nụ cười còn khó coi hơn cả khóc này khiến Bội Lan càng khó chịu, nàng ta nghẹn ngào nói: “Tiểu thư, cô khổ quá rồi, rõ ràng cô có thể…” Nàng ta không nhẫn tâm nói tiếp nữa.
Nhưng Mộ Dung Tuyết làm sao lại không biết được ý trong lời nàng ta, rõ ràng nàng có thể làm chính thất của một nam nhân nâng niu nàng trong lòng bàn tay, nhưng lại chấp nhận làm thi*p của Gia Luật Ngạn.
Yêu nên không oán không hối, nàng cũng không muốn làm thi*p, khổ nỗi vạn trượng hồng trần, muôn vạn chúng sinh, nàng chỉ yêu một mình hắn, lấy người khác nàng sống không bằng ૮ɦếƭ, uổng phí kiếp người.
Nàng có thể làm gì đây? Nàng chỉ có thể một mình tác chiến, dũng cảm tiến lên, nàng nghĩ lòng người đều là thịt, nàng toàn tâm toàn ý yêu hắn nhất định có thể cảm động được hắn, để ngoài nàng ra trong mắt hắn không còn ai nữa, nhưng cuối cùng nàng vẫn quá mức tự tin, tự đẩy mình vào tuyệt lộ.
Liên tiếp ba ngày Gia Luật Ngạn không đến Mai quán, Mộ Dung Tuyết cũng không đi Ẩn Đào các.
Nha hoàn của Mai quán lúc đầu có hơi hiếu kỳ, nhưng ngày thứ hai cuối cùng mọi người cũng đã hiểu nguyên do, thì ra Chiêu Dương vương sắp cưới Chính phi. Không chỉ vậy, cả Kinh thành đều biết tin trưởng nữ của Trấn quốc Đại tướng quân Ngọc Quý Sơn, biểu muội của Kiều quý phi sắp gả vào Chiêu Dương vương phủ. Chuyện này không chỉ là chuyện riêng của Gia Luật Ngạn mà còn là chuyện lớn của triều đình, càng cho thấy dấu hiệu rõ ràng rằng lão Hoàng đế có ý truyền ngôi cho Gia Luật Ngạn.
Đợt mỹ nhân huyện Nghi tiến cung lần này, lão Hoàng đế nóng lòng cầu con, vét ao bắt cá, kết quả cơ thể bị bào mòn này giống như một con đê lở, trong một đêm bỗng đổ sụp, ngay cả năng lực sủng hạnh phi tần cũng không còn, đương nhiên mộng sinh con trai tiêu tan hoàn toàn. Trong lúc tuyệt vọng, ông ta không thể không nghĩ đến chuyện lập người kế vị. Gia Luật Ngạn coi như là một nhân tuyển tương đối tin cậy, trẻ tuổi nhưng chín chắn, lần này phong làm Đốc quân diệt phỉ là muốn xem thử năng lực của hắn, quả nhiên không khiến ông ta thất vọng.
Kiều quý phi băng tuyết thông minh, ở bên cạnh lão Hoàng đế quan sát thăm dò, biết ý ông ta đã định liền cật lực xúi bẩy ban hôn cho Ngọc Sính Đình và Gia Luật Ngạn, tương lai lão Hoàng đế quy thiên, Ngọc Sính Đình làm hoàng hậu, nửa đời sau của nàng ta sẽ không còn gì phải lo lắng.
Lão Hoàng đế không chống lại được lời của mỹ nhân bên gối, cũng cảm thấy Gia Luật Ngạn liên hôn với Ngọc gia có lợi cho triều đình, liền ban hôn trong tiệc mừng công. Tin tức này truyền ra càng chứng minh Gia Luật Ngạn là nhân tuyển cho ngôi Thái tử, vì hai vị phi tần đắc sủng nhất trong cung là Kiều Tuyết Y và Triệu Chân Nương đều có biểu muội và nghĩa muội lấy Gia Luật Ngạn.
Nhất thời những người muốn bợ đỡ Gia Luật Ngạn nhiều vô số kể, ngay cả Mộ Dung Tuyết cũng bị tác động, liên tiếp mấy ngày đều nhận được lời mời của mấy quý phụ trong Kinh thành. Nàng thật sự không có tâm trạng giao tiếp, liền cáo bệnh từ chối.
Không ngờ cớ bệnh này của nàng lại trở thành trò cười của một số kẻ nhàn rỗi. Chính phi còn chưa vào cửa thì vị Trắc phi này đã đố kị đến sinh bệnh. Đặc biệt là trước mặt Ngọc Sính Đình, những kẻ đảo lộn thị phi vì muốn bợ đỡ nàng ta nên càng thêm mắm dặm muối miêu tả thảm trạng của Mộ Dung Tuyết, cứ như tận mắt nhìn thấy.
Ngọc Sính Đình nghe được những lời này, tuy ngoài mặt khoan dung độ lượng, nhưng trong lòng lại cuồn cuộn biển giấm. Cung yến hôm đó nàng ta cố ý theo Ngọc Quý Sơn vào cung chính là muốn xem thử vị nghĩa muội của Triệu thục phi này là nhân vật thế nào, nàng ta vốn tưởng rằng một nha đầu nhà quê thì có được mấy phần sắc đẹp. Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Mộ Dung Tuyết nàng ta mới biết mình đã đánh giá thấp nàng. D khí chất của Mộ Dung Tuyết không hề thua kém những tiểu thư quyền quý trong Kinh thành, hơn nữa đôi mắt nàng trong suốt linh động đến mức khiến người ta ghen tị.
Mộ Dung Tuyết ngồi bên cạnh Gia Luật Ngạn, hoạt bát xinh đẹp, mỗi một cử động đều thể hiện nét phong lưu trời ban, không ai địch nổi.
Ngọc Sính Đình không thể nào không ghen tị với người có được Gia Luật Ngạn trước nàng ta, vào Chiêu Dương vương phủ trước nàng ta. Mộ Dung Tuyết cứ như một cây gai trong lòng nàng ta, chỉ có nhổ đi mới có thể thoải mái.
Mộ Dung Tuyết không biết mình đã trở thành cái gai trong lòng Ngọc Sính Đình, nàng chỉ biết từ nay về sau nàng không còn là nữ nhân duy nhất bên cạnh Gia Luật Ngạn nữa, vừa nghĩ đến việc hắn sắp cùng nữ nhân khác bái đường thành thân, cùng chung chăn gối, nàng buồn bã như muốn ૮ɦếƭ đi.
Trăng treo cành liễu, nàng bước đến hành lang trước Mai quán ngồi xuống. Không có ánh trăng, ngôi đình nhỏ trong hồ không nhìn rõ đường nét, lòng nàng bỗng chua xót, mở bình rượu uống một hớp.
Đột nhiên sau lưng có một bàn tay giật lấy bình rượu của nàng, nàng tưởng là Đinh Hương, không quay đầu nói: “Muội thật còn lôi thôi hơn cha ta nữa.”
“Bệnh sao còn uống rượu?”
Mộ Dung Tuyết ngẩn ra, quay đầu nhìn thấy Gia Luật Ngạn, hắn sầm mặt kéo nàng lên khỏi nền đất lạnh lẽo.
“Thi*p không sao, không muốn đi giao tế nên mới nói dối là bệnh.”
Hắn tức giận nói: “Cho dù không bệnh nhưng uống rượu như vậy lúc nào giọng mới khỏi được.”
“Không khỏi thì không khỏi vậy.” Nàng không còn gì để mất nữa, giọng khỏi thì đã sao, hắn vẫn thành thân với Ngọc Sính Đình thôi.
“Vậy lúc nào nàng mới có thể sinh con?”
Mộ Dung Tuyết ngẩn ra không nói, một lúc sau mới đáp: “Thi*p nghĩ không sinh thì hơn.”
Không sinh thì hơn? Gia Luật Ngạn tức giận ném bình rượu trong tay xuống Kính hồ, quay người bước vào Mai quán nói với mấy tiểu nha hoàn: “Nếu còn để Phu nhân uống một giọt rượu nữa thì mỗi người phạt hai mươi trượng.”
Ám Hương, Sơ Ảnh và Đinh Hương, Bội Lan lần đầu thấy Gia Luật Ngạn nổi giận như vậy, run sợ nhìn hắn phẩy áo bỏ đi.
Mộ Dung Tuyết đứng trên hành lang Mai quán, nhìn bóng dáng cao cao của hắn mất hút trên cầu đá, lòng đau đến không thở nổi. Không phải nàng không muốn sinh con cho hắn, có điều nếu nàng sinh được con trước thì Ngọc Sính Đình có dung nạp được nàng không?
Hai người cứ vậy chiến tranh lạnh mấy ngày, các nha hoàn Mai quán đều nóng lòng thay Mộ Dung Tuyết, hình như nàng đã thất sủng, nhưng hình như cũng không phải.
Hôm nay mới sáng sớm Lưu thị đã đến Mai quán.
“Chào Phu nhân, Vương gia bảo tôi đến nói với Phu nhân, nhờ Phu nhân chuẩn bị một phần sính lễ cho Thẩm tiểu thư, để Tạ tiểu tướng quân đến Thẩm gia đề thân.”
Lần này diệt phỉ Tạ Trực đã lập công, được phong làm Du kị tướng quân. Tuy gia thế không bằng Thẩm gia nhưng dù sao cũng có công danh.
Mộ Dung Tuyết hơi kinh ngạc: “Sao vội quá vậy?”
Lưu thị thấp giọng nói: “Vương gia muốn cho biểu tiểu thư xuất giá trước khi Ngọc vương phi gả vào phủ.”
Lòng Mộ Dung Tuyết nhói đau, xem ra hắn không muốn Ngọc Sính Đình hiểu lầm quan hệ giữa hắn và Thẩm U Tâm, bởi vậy mới mau chóng cho Thẩm U Tâm xuất giá, nhưng lúc nàng gả vào hắn lại không hề nghĩ đến chuyện này, để mặc nàng hiểu lầm một thời gian dài, buồn bã một thời gian dài. So ra hiển nhiên hắn quan tâm đến Ngọc Sính Đình hơn, suy đoán này khiến lòng nàng chua xót.
“Ta chưa từng chuẩn bị sính lễ, vẫn mong ma ma chỉ dạy.”
“Phu nhân khiêm nhường rồi. Đồ trong kho đều có trong sổ này, mời Phu nhân xem qua, coi thử tặng gì là thích hợp.” Lưu thị dâng lên một cuốn sổ.
Mộ Dung Tuyết đón lấy, phát hiện quả nhiên Lưu thị rất biết trị gia, ghi chép vào sổ đầy đủ chỉnh tề các tài vật trong kho, phân loại theo vàng bạc ngọc thạch phỉ thúy trân châu…
Mộ Dung Tuyết lật mấy trang rồi đóng sổ, nói với Lưu thị: “Ma ma đưa ta đến nhà kho xem thử đi, chỉ xem sổ thôi ta thật sự không biết chọn món nào mới được.”
“Mời Phu nhân theo tôi.”
Lưu thị đưa Mộ Dung Tuyết đến nhà kho, lấy chìa khóa mở cửa, mời Mộ Dung Tuyết vào trong.
Mộ Dung Tuyết thấy hai bên mặt tường Đông Tây mấy chiếc kệ nhiều ngăn cao hơn đầu người, bên trên bày các loại đồ ngọc, đồ gốm, bảo thạch, nghiên mực. Lần đầu tiên Mộ Dung Tuyết vào nhà kho này nên nhất thời hiếu kỳ, xem xét xung quanh, tổng cộng có ba gian, gian bên phải đặt một số rương gỗ đỏ và gia cụ tử đàn, hoàng lê, gian bên trái có các loại lụa là gấm vóc và y phục bằng lông.
Lưu thị nói: “Vương gia có nói sính lễ phải chuẩn bị phong phú một chút.”
Mộ Dung Tuyết gật đầu, xem sổ sách rồi chọn ngọc như ý, vòng phỉ thúy, trang sức san hô, trân châu, vàng ròng, bộ ấm trà tử sa, dụng cụ nấu trà bằng bạc, đũa bạc chén vàng… Lưu thị nhất lượt lấy cho Mộ Dung Tuyết xem qua, thứ nào vừa ý thì đặt trên chiếc bàn dài trước cửa sổ.
Chọn xong lại sang gian bên trái chọn bốn cây gấm, bốn cây lụa và mấy bộ y phục lông. Cuối cùng sang gian bên phải, chọn một đôi ghế hoa hồng, bàn tử đàn và mấy món gia cụ nhỏ.
Trong lúc Lưu thị đang chọn đồ, Mộ Dung Tuyết vô tình phát hiện trong một chiếc rương lớn đang mở có một chiếc hộp gỗ đỏ tinh xảo.
Nàng cúi người lấy ra, đây là một chiếc hộp nữ trang to chừng nửa thước, bốn mặt có khắc hình hoa lan cúc trúc, thủ công tinh xảo, khéo léo thoát tục, vừa nhìn đã khiến người ta không muốn rời tay.
Mộ Dung Tuyết cảm thấy tặng cho Thẩm U Tâm để đựng trang sức là thích hợp nhất, nhưng đã làm sính lễ cũng không tiện tặng những thứ không đáng giá, vậy là nàng hỏi Lưu thị: “Ma ma, bà xem thử thứ này có làm sính lễ được không, có phải không được quý giá không?”
Lưu thị nhìn chiếc hộp trong tay Mộ Dung Tuyết, ngẩn ra một lúc, “Đây là đồ Vương gia đẽo, tặng cho biểu tiểu thư không thích hợp lắm.”
Vừa nghe là do Gia Luật Ngạn chính tay đẽo, Mộ Dung Tuyết bỗng không nỡ tặng Thẩm U Tâm, càng cảm thấy yêu thích chiếc hộp này, thật không ngờ hắn có thể đẽo ra món đồ tinh xảo tuyệt luân thế này.
Nàng mở hộp, phát hiện bên trong có mấy câu thơ:
Xuân vũ đoạn kiều nhân bất độ, tiểu chu sanh xuất liễu âm lai[1].
Bạch tuyết khước hiềm xuân sắc vãn, cố xuyên đình thụ tác phi hoa[2].
Triêm y dục thấp hạnh hoa vũ, xuy diện bất hàn dương liễu phong[3].
[1. Cầu ngập mưa xuân người đứng đợi, thuyền trong bóng liễu biếc chèo ra
Mùa xuân đi chơi hồ, thơ Từ Phủ, Lê Xuân Khải dịch.]
[2. Chiều xuân nhạt, tuyết chẳng cam, xuyên cây lất phất tuyết làm hoa bay
Tuyết mùa xuân, thơ Hàn Dũ, Nguyễn Phước Hậu dịch.]
[3. Lún phún hạnh hoa mưa thấm áo, liễu dương lùa gió thổi hơi xuân
Tuyệt cú, thơ Chí Nam, Điệp luyến hoa dịch.]
Mộ Dung Tuyết thấy hơi kỳ quái, đã khắc thơ tại sao không khắc một bài thơ hoàn chỉnh? Mấy câu này tuy ý cảnh rất đẹp, nhưng không hề liên quan với nhau mà lại đến từ ba bài thơ, ghép như vậy có ý nghĩa gì?
Nàng lẩm nhẩm đọc mấy câu thơ này, đột nhiên sắc mặt trắng bệch, chiếc hộp nữ trang trong tay suýt rơi xuống đất.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc