Trái Tim Ai Chưa Từng Điên Dại - Chương 37

Tác giả: Mộc Vô Giới

Nói thẳng với Tiểu Ngọc thì có thể cô ấy sẽ không làm, thêm vào đó tôi cũng không thể mặt dày thế được, tôi bèn đi tìm Hoa, Hoa vừa nghe thấy thế đã bĩu môi:
- Có tiền để kiếm thì tội gì không làm? Làm với ai mà chẳng là làm? – Hai câu hỏi tu từ của cô ta đã trúng vào điểm yếu, tôi thực sự khâm phục cái cách cô ta nhìn nhận và giải quyết vấn đề, không ngờ trong giới vui chơi giang hồ mà cũng có người có những kiến giải phi thường như vậy, so với bọn người ở công ty tôi, cô nàng giỏi hơn rất nhiều, nói với họ nửa ngày mà họ không hiểu mà còn cãi lại tôi. Tôi lôi một xấp tiền trong túi ra, đặt vào tay Hoa:
- Hoa, em rất có tốt chất làm má mì!
Hoa uốn người thúc khuỷu tay vào bụng tôi:
- Anh, anh đừng có tâng bốc em, anh chiếu cố cho bọn em, chút chuyện nhỏ này em không giúp sao được.
Tôi rút ra hai trăm tệ đưa cho Hoa, Hoa khách sáo:
- Anh, không vội, em còn không tin anh sao? Làm xong rồi đưa!
Tôi nói:
- Thế không được, em đã sảng khoái vậy thì anh cũng không thể để người ta cười được, nợ gì cũng được nhưng món nợ phong lưu thì phải trả ngay!
Hoa cười ha hả, nhận tiền nói:
- Anh cứ yên tâm đi, em nhất định sẽ bảo nó phục vụ thật tốt, đảm bảo khách hàng của anh sẽ vui vẻ ra về!
Trước khi đi, tôi dặn dò Hoa nhất định không được nói là do tôi sắp đặt, biểu cảm hơi thiếu tự nhiên, Hoa cười, nói:
- Anh yên tâm, anh cần thể diện, em cần tiền! Cặp đôi hoàn hảo! – Sau đó xòe tay ra đập vào tay tôi, tôi không quen trò này của cô ta, cứ như thể tôi cùng loại người với cô ta vậy, nên chỉ vào cô ta nói:
- Nhớ lời anh! – Lúc ra khỏi cửa, tôi tự cười chế giễu mình, thế này không phải là “cặp đôi hoàn hảo” mà là “kẻ gian kết bạn”.
Ngày hôm sau tôi thuê sẵn phòng cho Hoàng Lực một khách sạn năm sao, trong chiếc tủ đầu giường còn đặt sẵn chai dầu ́n Độ cho hắn dùng.
Sau đó tôi không yên tâm về Hoa, hỏi cô đã nói với Tiểu Ngọc thế nào, Hoa thẳng thắn nói:
- Có gì mà phải nói, cho nó một nghìn năm trăm tệ chẳng nhẽ nó không đi? Anh nghĩ ngợi nhiều quá.
- Thế em có nói là đi với anh Hoàng không? – Tôi tiếp tục hỏi.
- Nói rồi, ban đầu nó còn do dự, nhưng thấy tiền, với lại em nói khai sáng cho vài câu là nghĩ thông ngay. – Tôi bật cười hai tiếng.
Sau lưng Tiểu Ngọc biết tôi là người đứng sau lưng vụ này, tôi thấy ngài ngại, lẽ ra hình tượng của tôi trong lòng cô ấy rất tốt, không ngờ lại làm cái việc không quang minh chính đại này với cô ấy. Cảnh Phú Quý nghe tôi kể chuyện, lớn tiếng nói:

Bạn đang doc truyen online tại: WWW.ThichTruyen.VN
- Cậu nghĩ nhiều làm gì, kệ cha nó!
Về tới nhà đã hơn hai giờ sáng, tôi rón rén vào phòng, thấy đèn từ phòng ngủ hắt ra theo khe cửa. “Chẳng nhẽ Thanh Thanh còn chưa ngủ?” Tôi thầm hỏi trong lòng, khẽ đẩy cửa ra, Thanh Thanh đang ngồi đầu giường, tay cầm quyển sách.
- Bà xã, chưa ngủ sao?
Thanh Thanh không có phản ứng, tôi nói tiếp:
- Anh uống chút R*ợ*u, hôi lắm, anh đi tắm rồi quay về với em nhé!
Vừa nãy Tiểu Ngọc nôn hết R*ợ*u lên người tôi, tôi muốn vội vàng rửa sạch chứng cứ, vừa quay người đi thì vang lên giọng nói của Thanh Thanh:
- Hôm nay anh đi ăn cá chép với ai?
BIẾN CỐ VỚI DƯƠNG HÙNG VĨ
Sau khi Phương Vĩnh Huy tới tìm tôi thì không thấy tin tức gì nữa. Để đề phòng ông ta tới Nam Hưng, đánh mất một vụ làm ăn đã dâng đến tận miệng, tôi bảo Cảnh Phú Quý tới Thâm Quyến thăm dò một chuyến. Trước khi đi tôi không yên tâm lắm, giả vờ buột miệng hỏi:
- Cậu định hỏi thế nào?
Cảnh Phú Quý rất tự tin nói:
- Chắc chắn không nói là mình chỉ đi vì việc này, chỉ nói là làm việc gần đây nhân tiện ghé thăm Phương tổng. Có phải cậu không yên tâm về tôi không?
Tôi cười:
- Nói bậy, tôi mà còn không tin cậu, ít ra cậu cũng được coi là một quân sư quạt mo mà.
Cảnh Phú Quý nói:
- Yên tâm, tôi sẽ khéo léo nói cho ông ta biết mối quan hệ giữa cậu với Lôi tổng hiện giờ, để họ biết bản lĩnh của cậu.
Bị gãi đúng chỗ ngứa, tôi giả bộ làm ra thoải mái:
- Hây a, người anh em, giữ chút thể diện được không, chẳng phải cậu cũng thế sao?
Sau đó tôi đi thẳng tới trước bàn làm việc của Bành Tiền Tiến, hắn đang lên QQ, nhìn thấy hình ảnh tôi soi vào màn hình máy tính, hắn vội vàng đứng lên, ngượng ngùng nói:
- Lý tổng, anh tìm em có việc gì?
- Chỗ Tiểu Phương có tin tức gì không?
- Có ạ, hai hôm trước em mới mời cô nàng đi ăn cơm, cô ấy nói Lôi tổng chỉ thị cho mở thầu đồng thời cả ba nhà, hai nhà có điều kiện ưu việt nhất sẽ được chọn, tới lúc đó thì chị ấy với Trưởng phòng Dương và Trưởng phòng Lộ cùng tham gia cuộc đấu thầu, công bố kết quả ngay tại chỗ. - Bành Tiền Tiến nói một hơi, cứ như thể hắn đang muốn giảm bớt tội lỗi vì bị tôi phát hiện đang lên QQ, xong còn bổ sung một câu, - Chị ấy cũng coi trọng chúng ta lắm.
Trong một cuộc họp quản lý của công ty, Lưu Hân đề nghị chặn QQ:
- Bọn họ không có việc gì là lên QQ nói chuyện, ảnh hưởng tới công việc.
Nhưng tôi đã phủ định:
- Phải quản lý một cách nhân văn, cho mọi người chút tự do, thấy doanh nghiệp nước ngoài ở công ty còn có nước uống, cà phê miễn phí, một năm đi du lịch miễn phí một lần, chúng ta tuy là công ty nhỏ nhưng mà cũng phải thoáng thoáng một chút.
Lâm Thăng nói:
- Cách này của anh chỉ hợp với người tự giác thôi, chứ gặp phải người không tự giác thì chẳng khác nào vẽ đường cho hưu chạy.
Tôi nói:
- Xã hội bây giờ người tốt nhiều, đừng coi đồng nghiệp của mình như kẻ trộm. – Sau tan họp tôi đi tìm Lâm Thăng tính toán, lên QQ cùng lắm chỉ tốn chút tiền điện, cả ngày chưa hết đến một số, so với mấy trăm tiền lương phải trả thêm cho họ hàng tháng hoặc so với tiền công ty mua cà phê, nước uống cho họ xem ra còn ít hơn nhiều, coi như mình làm từ thiện, anh cho người ta lên mạng, tư tưởng vui vẻ thì cũng có lợi cho công việc. Lâm Thăng cười nói với tôi:
- Cách tính toán lợi ích này của anh giỏi quá, vượt xa tôi rồi.
Tôi gật đầu, hỏi Bành Tiền Tiến còn tình hình nào khác không, Bành Tiền Tiến do dự một lát:
- Hình như nghe cô ấy nói lỡ miệng một câu là cô ấy với ông chủ Hà có quan hệ gì đó, nhưng em hỏi lại thì cô ấy không chịu nói.
Tôi cau mày, Tiểu Phương họ Phó, ông chủ Hà, nếu xét họ tên thì dường như không có quan hệ gì, nhưng thà tin nhầm còn hơn không tin để rồi lỡ mất thời cơ. Tôi bèn bảo Bành Tiền Tiến tối nay lại hẹn Tiểu Phương, nói là tôi mời cô ấy ăn cơm, hắn gật đầu như bổ củi, nói:
- Vâng ạ, em sẽ liên lạc ngay.
Lúc tôi đứng lên, bèn vỗ vai hắn nói:
- Sau này có tình hình gì mới nhất là phải thông báo cho tôi ngay, cho dù đã khuya thì cũng đừng chờ tôi hỏi rồi mới nói.
- Em đã báo cáo với Trưởng phòng Cảnh rồi ạ.
- Chuyện quan trọng thì cứ báo cáo trực tiếp với tôi cũng được!
- Chuyện này… - Bành Tiền Tiến có vẻ khó xử, - Có phải vượt cấp không ạ?
- Vượt cấp cái gì? Chúng ta là công ty nhỏ, không có nhiều quy định thế đâu, chỉ cần có lợi cho công việc thì làm thế nào cũng được!
Bành Tiền Tiến lập tức đứng thẳng:
- Tuân lệnh, thưa ông chủ!
Mấy hôm sau tôi khen ngợi Bành Tiền Tiến, nói đầu mối cậu cung cấp rất có giá trị, chắc chắn là Tiểu Phương có quan hệ với ông chủ Hà. Bành Tiền Tiến nói cô ấy thừa nhận rồi sao? Tôi bảo, cô ta không thừa nhận, nhưng từ phản ứng là có thể đoán ra được. Bành Tiền Tiến nói:
- Lý tổng đúng là cao nhân, không hổ danh là người học nhiều hiểu rộng, chẳng có chuyện gì thoát khỏi được con mắt của anh.
Tôi bảo:
- Cậu cũng khéo nịnh lắm, nhưng mà hãy mang cái chiêu này ra đối phó với khách hàng chứ không phải với tôi.
Bành Tiền Tiến lập tức thanh minh:
- Lý tổng, em nói thật lòng mà!
Tôi vỗ vai cậu ta:
- Nho tử khổ giáo dã*. (Câu này có nghĩa là con nhà Nho giáo có thể dạy được)
Tôi đã từng làm cấp dưới, hiểu rằng cấp dưới thường chơi “trò chơi” với cấp trên, cấp dưới phải khiến lãnh đạo cảm thấy cấp dưới của mình chỉ là thông minh ngoài mặt, khiến lãnh đạo ý thức được rằng chính sự ưu tú của lãnh đạo mới được coi là thông minh, là sự thông minh đứng đằng sau, đây là một trong những sách lược để cấp dưới đối phó với lãnh đạo. Bành Tiền Tiến rất có tư chất trong việc này, tôi biết hắn hiểu Tiểu Phương có mối quan hệ với ông chủ Hà, nhưng cố ý để tôi nhận ra, để tôi thấy tự hào, hài lòng về bản thân, tuy là giả nhưng vẫn rất dễ chịu, thế nên tôi có thể hiểu được tâm trạng của các hoàng đế khi đã biết sự thật tàn khốc nhưng vẫn muốn nghe lời nói ngọt ngào giả dối. Từ cổ chí kim vì sao thường có những kẻ tiểu nhân, còn công thần ૮ɦếƭ oan uổng, tất phải có lý của nó.
Các nhân vật lớn thường kín mồm kín miệng, bọn tép riu lại hay láu táu, nếu quan hệ tốt với tầng lớp cở sở cũng có nhiều lợi ích, cho họ ít lợi lộc là họ sẽ lập tức moi tim moi gan ra cho bạn. Tôi từng phê bình Dương Hồng Năng, rằng:
- Anh cứ đi theo nịnh hót các lãnh đạo với ông chủ lớn làm gì, họ có cho anh lên làm quan đâu, mà cũng chẳng cho anh vay lấy một xu tiền.
Dương Hồng Năng nói:
- Chưa chắc, ít nhất thì lời tôi nói ra nghe cũng hay. Tôi từng ăn cơm với một ông Cục trưởng, nếu là nói ăn cùng với một thằng tép riu thì có cảm giác đó không?
Tôi nói:
- Anh cứ làm thế không được, mấy ông Cục trưởng suốt ngày đi ăn cơm ở ngoài, ai nhớ được anh, có bản lĩnh anh tìm ông ta nhờ phê chuẩn cho một mảnh đất, đừng làm máy nữa, tôi cũng không phải đi lừa, chúng ta đi làm bất động sản, kiếm nhiều tiền.
Từ miệng Tiểu Phương, tôi biết ông chủ Vạn hôm qua cũng tới Khoa Mỹ, gặp Lôi tổng và Dương Hùng Vĩ, còn cùng nhau đi ăn cơm.
- Còn nội dung cụ thể thì chẳng có gì, chỉ là bày tỏ quyết tâm thôi. – Lời nói của Tiểu Phương cũng đáng tin, nhưng chắc chắn không đơn giản như vậy. Chuyện này Dương Hùng Vĩ không nói với tôi, tôi phải hỏi hắn xem rốt cuộc là bàn chuyện gì.
Tôi nhìn đồng hồ đeo tay, mới hai mốt giờ, gọi điện thoại cho Dương Hùng Vĩ nhưng toàn báo máy bận, thế là tôi gọi cho Lộ Cường, bên chỗ hắn rất ồn ào chắc đang chơi mạt chược.
- Mau đến đi! - Hắn gọi tôi trong điện thoại.
- Còn có ai? - Tôi muốn chuẩn bị trước, nhưng hắn bảo không phải hỏi, toàn là mấy người bạn mà anh cũng quen, cho anh mười phút đến khách sạn Hoa Tuấn.
Tôi lục ví xem, chỉ có hơn ba nghìn tệ, không đủ đạn dược, liền qua cây ATM của Ngân hàng Trung Quốc ở Hạ Loan rút tiền, lúc xe đi qua quán R*ợ*u Bảo Thắng Viên, bỗng dưng nhìn thấy một bóng người quen thuộc đi ra, là Dương Hùng Vĩ, tôi thấy lạ, bèn dừng xe dưới một gốc cây ven đường quan sát, sau lưng hắn còn có một người nữa, là ông chủ Vạn Bảo Thắng của Nam Hưng! Trống *** tôi đập thình thịch, hai người đi cùng nhau, xem ra tình thế không hay lắm. Lúc tôi còn đang suy nghĩ thì Lộ Cường gọi điện tới:
- Còn chưa tới à?
Tôi nói sắp rồi, đang rút tiền.
- Thế thì rút nhiều một chút, con mẹ nó, tôi bị bọn họ lột sạch rồi.
Tôi buột miệng:
- Được rồi, được rồi.
Rút tiền ra mà tôi vẫn còn suy nghĩ, nghiến răng gọi điện cho Dương Hùng Vĩ:
- Anh Dương, đang ở đâu? Ra ngoài chơi một lát được không?
Bên kia, Dương Hùng Vĩ nói rất chắc chắn:
- Không, đang đi bộ với bà xã, hôm khác đi!
LÁ BÀI VƯƠNG DIỆU
Vừa bước vào phòng, bên trong khói thuốc mù mịt, Lộ Cường, Dương Hồng Năng, ông chủ Hạ và ông chủ Dư đang cắm đầu vào khổ chiến. Tôi nói lần nào gọi điện thoại, các anh không phải đang ngồi bên bàn mạt chược thì cũng là đang trên đường tới bàn mạt chược, Dương Hồng Năng phản đòn tôi, nói là còn hơn anh, nếu anh không phải trên giường thì cũng đang trên đường đi tới cái giường.
Thấy không khí sát phạt nhau nóng bỏng này, tôi lập tức nổi hứng, kêu lên hai tiếng, đưa cho mỗi người một ***, hỏi hôm nay ai may nhất, Lộ Cường chửi một tiếng, nói con mẹ nó, hôm nay ba người họ thi nhau giết tôi.
Tôi nói có cần tôi thay anh không? Lộ Cường lập tức không đồng ý:
- Tôi không tin mình lại đen đến thế.
Tôi cầm bốn quân bài, hỏi đủ không? Lộ Cường nói thêm bốn quân nữa. Gã này nóng ruột lắm rồi, muốn làm lớn để kiếm lại về, tôi kéo tay hắn:
- Đừng có nóng, từ từ.
Dương Hồng Năng vừa xếp bài vừa nói:
- Quy định giang hồ là ai mua bài thì không được rút giữa chừng.
Tôi nói được, tôi theo tới cùng.
Vận may mua bài của tôi khá bình thường, chơi nửa tiếng vẫn không rõ thắng thua, Lộ Cường toàn thua, không hiểu chơi kiểu gì còn khiến ông chủ Hạ ù, đúng là đen điển hình. Lúc này điện thoại của tôi đổ chuông, là Vương Diệu gọi tới, tôi vội vàng chạy vào nhà vệ sinh rồi đóng cửa lại, Vương Diệu nói rất khẽ, bảo là việc đó làm xong rồi, tôi mừng thầm trong lòng, nhưng không yên tâm còn hỏi lại là có ai nhìn thấy không, Vương Diệu nói tuyệt đối không. Tôi nói thế thì được, nửa tiếng nữa đến quán trà Thiên Ngữ ở Hạ Loan gặp tôi.
Tôi bước ra khỏi nhà vệ sinh, vừa kéo quần vừa nói:
- Các vị, tôi xin lỗi, có chút việc gấp cần ra ngoài, lát nữa sẽ quay lại.
Dương Hồng Năng chửi tôi:
- Chỉ có anh là lắm việc, chơi mạt chược mà còn đòi đi gặp người yêu!
Tôi nói cũng hết cách rồi, ai bảo số tôi khổ. Ông chủ Hạ nãy giờ không nói năng gì, giờ lên tiếng:
- Lần trước chẳng phải anh hỏi bình thường thì bao lâu làm một lần đó sao? Tôi nói cho anh biết, chuyên gia T*nh d*c quyền uy nhất nước Mỹ nói rằng trong cuộc đời một người đàn ông, nhiều nhất là làm năm nghìn lần, người bình thường cũng khoảng ba, bốn nghìn lần, anh tính thử xem mình còn làm được bao nhiêu lần nữa!
Cái *** tôi dường như bị kẹt, nhất thời không khéo lên được, tôi hơi sốt ruột:
- Yên tâm, giờ tôi mới chưa đến được một nghìn lần, còn sớm lắm! – Nói xong thì vừa kéo *** vừa đi ra ngoài.
Trong thang máy, tôi gửi tin nhắn cho Lộ Cường, bảo một mình hắn xuống đây, đừng lên tiếng. Lát sau, thấy Lộ Cường xuống tới xe tôi, tôi nhét một cái phong bì dày vào tay hắn, nói là có hai mươi nghìn bổ sung đạn dược cho anh. Lộ Cường cũng không từ chối, nói một tiếng cảm ơn rồi vội vàng nhét vào túi áo ***, sau đó nói nhanh với tôi rằng sản phẩm mẫu ngày mai sẽ có kết quả kiểm tra, chắc chắn là không có vấn đề gì, hôm nay người bên Ức Lập tới, cuộc họp đấu thầu tôi cũng có tham gia, lúc nào liên hệ với tôi. Lộ Cường nói một hơi xong quay người chạy đi, tôi vội vã gọi hắn, lấy một cái sim điện thoại đưa cho hắn, nói đây là số mới, lúc nào cần, lấy số này để liên lạc, dùng xong vứt đi. Lộ Cường liếc tôi, nói là ông chủ làm việc chu đáo thật.
Tôi biết cái gã Lộ Cường này nói năng thẳng thắn, không có âm mưu gì, trước đó, hắn thường xuyên thể hiện sở thích của mình ra, có lần tôi đã khéo léo nhắc nhở hắn, đừng có thiên vị bọn tôi quá rõ ràng, bị cấp trên nghi ngờ sẽ khó làm việc, song hắn là người thô lỗ, rất nhiều chuyện phải dạy hắn làm, nghĩ thay cho hắn, vừa là bảo vệ hắn, mà cũng là bảo vệ chính mình. Không như bọn Dương Hùng Vĩ hay Hoàng Lực, còn hơn cả lươn, không cần tôi dặn bọn họ cũng biết trước tiên phải bảo vệ mạng sống của mình.
Vội vàng đi đến điểm hẹn với Vương Diệu, tôi gọi cho hắn một ấm trà Ô Long, bảo hắn kể kỹ càng từ đầu đến cuối câu chuyện cho tôi nghe:
- Không phải vội, cứ từ từ mà kể.
Tôi định thông qua lời kể của Vương Diệu để ngửi ra cái gì đó mà bản thân hắn cũng không nhận thấy được. Vương Diệu ngấp một ngụm trà, nước quá nóng nên hắn lập tức nhổ ra rồi đặt cốc lên bàn, uốn người một cái rồi bắt đầu kể: Lúc nhận điện thoại, Hoàng Lực có vẻ bực mình, miệng nói cứng là “Định lừa ai?”. Cho đến khi Vương Diệu đặt máy ghi âm sát vào điện thoại, Hoàng Lực mới mềm xuống, giọng nói hơi run, hỏi Vương Diệu rốt cuộc là định làm gì, Vương Diệu nói chẳng có ý gì cả, chỉ là muốn đòi lại một triệu tiền của công ty thôi.
- Hàng là do tôi gửi đi, giờ không thu được tiền về thì sẽ trừ vào lương của tôi, năm nay coi như làm không công.
Trước khi cúp điện thoại, Hoàng Lực đột nhiên buông ra một câu:
- Lý tổng bảo cậu làm thế phải không?
Vương Diệu đáp:
- Lý tổng không bắt tôi làm, là tôi bị ép đến đường cùng thôi.
Câu nói này của Hoàng Lực nằm ngoài dự đoán của tôi, trước đó tôi đã dặn dò Vương Diệu rất kỹ càng, bao gồm cả việc nói thế nào, Hoàng Lực sẽ hỏi thế nào, trả lời ra sao… Tôi trầm tư gật đầu:
- Cậu trả lời thế cũng được, nhưng theo lý thông thường mà nói thì cậu nên đổ tội cho tôi sẽ hợp lý hơn.
Vương Diệu lắp bắp:
- Lý… Lý tổng, em đâu dám đổ tội cho anh.
Cái gã này đúng là não phẳng, lúc này mà còn nói đỡ cho tôi thì chứng tỏ tôi là người đáng nghi nhất. Sau đó Vương Diệu vẫn không yên tâm, hỏi tôi:
- Làm thế có độc ác quá không, hắn có báo cảnh sát không?
Tôi làm ra vẻ chắc chắn:
- Chắc chắn là không! Cậu nghĩ xem, báo cảnh sát có lợi gì cho hắn? Bản thân hắn cũng là một gã khốn nạn! Không những gia đình tan nát mà còn không giữ được việc. Vương Diệu này, không phải chúng ta chủ động hại người, mà chúng ta bị ép phải phản kích, tuy rằng thủ đoạn có hơi tàn nhẫn, nhưng đàn ông muốn thành công thì “lượng tiểu phi quân tử, vô độc bất trượng phu”, đúng không? Cậu là người tốt, nhưng tôi vẫn phải tặng cậu một câu, tốt quá cũng không được. Lấy một ví dụ đơn giản, rắn càng độc thì càng nhiều tác dụng, hiểu không?
Nói thật lòng, tôi cũng không nắm chắc tuyệt đối về việc Hoàng Lực sẽ không báo cảnh sát, nếu không, tôi đâu phải bảo Vương Diệu đi làm mấy việc này, thêm một người biết là thêm phần nguy hiểm, có điều tôi nghĩ, cho dù Vương Diệu có biết tôi coi hắn là lính đánh thuê thì hắn cũng không thể không làm, bởi vì hắn cần tiền. Nhưng có một điều tôi đã nói rất rõ ràng với Vương Diệu, đó là chỉ cần đòi một triệu kia về, còn tiền của Hoàng Lực thì không thêm lấy một xu, đây là nguyên tắc, đã tới giới hạn này chỉ là dây dưa về kinh tế, nếu vượt qua cái quy định đó sẽ rơi vào trường hợp tống tiền, bởi vậy nên lùi một bước, cho dù hắn báo cảnh sát cũng không được vì tôi đã cho Vương Diệu uống “thuốc an thần”.
Vừa chia tay Vương Diệu xong là tôi tắt máy rồi hấp tấp đến chỗ chơi mạt chược. Tôi biết rằng thằng ranh Hoàng Lực chắc chắn sẽ gọi điện cho tôi tới tấp, tôi phải khiến hắn mất ngủ cả đêm, để hắn nếm trải cái cảm giác thường xuyên xảy ra với tôi. Vì không bị di động làm phiền, thêm vào đó cũng được hả giận trong việc của Hoàng Lực nên tôi cực kỳ may mắn, tôi hỏi Dương Hồng Năng và ông chủ Hạ:
- Có một người bạn vay tiền vốn, hai triệu, lãi mười phần trăm một tuần là trả, các anh làm không?
- Sao anh không cho vay? – Dương Hồng Năng liếc xéo tôi.
- Tôi không có tiền, anh cũng biết mà, một triệu bên Khoa Đạt tôi đã đòi về được đâu, bên Khoa Mỹ lại phải nộp một triệu tiền bảo đảm.
- Sao lại thế, công ty anh to thế mà cũng không có chút tiền cỏn con này sao? Thế trong tay anh đang có bao nhiêu?
Tôi không hiểu dụng ý của hắn, nghĩ bụng nếu nói ít quá sẽ bị rớt giá, bèn bịa ra một con số:
- Khoảng bốn, năm trăm nghìn.
- Ừm, hay là thế này, chúng ta liên kết với nhau cho hắn mượn, anh bỏ ra năm trăm nghìn, tôi với ông chủ Vạn bỏ ra một triệu rưỡi, được không?
Tôi bỗng dưng hiểu ra dụng ý của Dương Hồng Năng, hắn nhất định phải kéo tôi vào, thà kiếm ít hơn một chút nhưng như thế bảo đảm hơn. Tôi bất giác phải thầm thán phục sự sáng suốt của gã này.
Tôi lập tức gọi di động cho Hầu Kình, nhưng sững lại, số điện thoại này đã ngừng sử dụng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc