Trái Tim Ai Chưa Từng Điên Dại - Chương 19

Tác giả: Mộc Vô Giới

KINH NGHIỆM BỊ LỪA
Lưu Hân đưa cho tôi một tờ giấy, sau đó lặng lẽ ngồi trước mặt tôi, tôi nhìn qua, là hóa đơn viết tay mà Bành Tiền Tiến nộp lên: Xin thanh toán khoản tiền sáu trăm tệ mời Phùng Tân Vũ, phòng Kỹ thuật của Khoa Mỹ đi ****. Bên dưới có chữ ký của Cảnh Phú Quý. Tôi lập tức hiểu ra, chắc chắn cái gã Cảnh Phú Quý bắt phải viết như thế, hắn giận trong lòng nên công khai chống đối lại tôi.
- Lần trước chẳng phải đã nói là không thu hóa đơn thường sao? Sao lại có? Hơn nữa còn...
Tôi cười khổ đứng lên:
- Không phải là không thu mà là phải khống chế.
- Vậy có thể bảo họ dùng hóa đơn in cũng được, anh xem cái hóa đơn họ dùng không đúng quy phạm, lại không thể mang ra thanh toán, cầm hóa đơn in thay thế còn có thể khai số tiền lớn hơn một chút, mà công ty cũng phải nộp ít tiền thuế đi.
Lưu Hân nói như vậy nhắc nhở tôi, tôi nói:
- Cô gọi Lâm tổng với Trưởng phòng Cảnh sang đây, chúng ta cùng thương lượng.
Lưu Hân dù sao cũng chủ yếu làm về tài vụ, cho nên xuất phát từ góc độ công việc của cô ta, yêu cầu nghiêm khắc và qui tắc tài chính đương nhiên là không sai, nhưng nghề bán hàng này tôi hiểu rõ lắm, không thể đòi hỏi một cách chính quy, rất nhiều khoản chi phí không thể nào xử lý được, những khoản tiền đen không có giấy tờ, căn cứ gì qua tay tôi mỗi năm tới cả triệu tệ, chỉ có thể dựa vào sự tin tưởng với Lâm Thăng. Tôi đưa hóa đơn cho Lâm Thăng xem. Cảnh Phú Quý đứng sát tường, khoanh tay trước ***, ánh mắt toát lên vẻ khinh bỉ, tôi hỏi thẳng hắn:
- Những hóa đơn viết tay như vậy sau này có thể dùng hóa đơn in thay thế không? Như thế chính quy hơn một chút. - Tôi cố gắng tránh nói đến chuyện như thế công ty sẽ phải trả ít tiền thuế, Cảnh Phú Quý nói không hay lắm, lẽ ra tiền bọn họ mời khách đều là do họ tự thanh toán trước rồi mới về công ty xin thanh toán sau, nếu bắt họ phải tìm được hóa đơn in nữa thì không hay lắm, nói trắng ra họ cũng vì công ty chứ không phải vì bản thân. Trong giọng điệu của Cảnh Phú Quý có một tâm trạng đang cố đè nén, cảm giác rất rõ ràng:
- Nếu thực sự yêu cầu có hóa đơn in thì Giám đốc Lưu tự nghĩ cách đi, chẳng phải Lý tổng thường xuyên khen cô đảm đang, bảo bọn tôi học theo cô sao? Nếu cô không biết tôi còn có thể nói với cô, ở chỗ bến xe Nam Khanh bán nhiều hóa đơn lắm! Muốn bao nhiêu cũng có, mua một tờ giấy mấy triệu tệ cũng không vấn đề gì! - Cảnh Phú Quý dĩ nhiên là hiểu việc này do Lưu Hân lôi ra.
Lưu Hân cũng không chịu thua kém:
- Phòng tài vụ dựa trên giấy tờ có thật, không phải là đi tìm hóa đơn, Trưởng phòng Cảnh, anh phải hiểu cho rõ.
- Thế thì cô nhẹ nhàng quá, cả ngày ngồi trong văn phòng, có thời gian pha cà phê, còn có thể lên mạng chát, chơi điện tử, chơi cổ phiếu, thoải mái đến ૮ɦếƭ, còn chúng tôi đội mặt trời chạy khắp nơi cầu xin người nọ người kia chưa nói, lại còn phải phụ trách đi mua hóa đơn chính quy, như thế hình như không nhân đạo lắm?
Tôi vội vàng nói:
- Xuất phát điểm của Lưu Hân là tốt, cũng vì suy nghĩ cho công ty, coi công ty là nhà của mình, có điều cho phí của phòng Bán hàng hơi đặc biệt. Thế này đi, Lưu Hân về tổng kết lại số liệu trên các hóa đơn viết tay, sau đó chúng ta cũng thương lượng lại.
Chân trước Lưu Hân vừa bước ra khỏi cửa, Cảnh Phú Quý lại bắt đầu tố cáo:
- Lý tổng nói đúng lắm, đúng là cô ta coi công ty như nhà mình. Nhân tiện hai vị sếp lớn đều có ở đây, tôi nói cho các anh biết, trước mặt các anh cô ta tỏ ra thành thật, trung thành, khi các anh không có mặt thì lộng hành ghê gớm. Hừ, bình thường tìm cô ta để xin thanh toán, cô ta không những không chịu thu hóa đơn viết tay mà còn yêu cầu viết rõ cả thời gian, địa điểm, nhân viên, danh mục, lời nói rất khó nghe, "Ai mà biết các anh mời khách hay tự đi ăn".
Tôi cũng hơi đồng cảm với Cảnh Phú Quý, nói:
- Đúng là bắt viết rõ ràng ra cũng không tốt, giống như kiểu "phí ****", ngộ nhỡ người của Cục thuế tới không phải là hại khách hàng sao?
Lâm Thăng nói:
- Cục thuế không quản lý mấy cái này, họ chỉ quan tâm là hóa đơn thật hay giả, việc anh nói là việc Viện kiểm sát với bên Công an quản lý, huống hồ những thứ này có phải là để cho người ngoài nhìn thấy đâu, không sao. Có điều anh không có hóa đơn chính thức đúng là khiến phòng tài vụ rất khó xử, đây là chế độ tài vụ, nếu kiểm tra, kế toán trưởng sẽ phải chịu toàn bộ trách nhiệm.
Tôi không biết Lâm Thăng nghĩ thế thật hay hắn chỉ muốn gây khó dễ cho Cảnh Phú Quý, có thể là cả hai.
Cảnh Phú Quý chĩa mũi về phía Lâm Thăng:
- Lâm tổng, nhân viên nghiệp vụ của chúng tôi đi tìm gái làm sao mà an toàn, thoải mái như các anh vào khách sạn, lại còn được lấy hóa đơn nữa, bọn họ toàn tới những nơi không lành mạnh, lấy đâu ra hóa đơn? Họ cũng muốn tới khách sạn, nhưng công ty có cho không? Chẳng qua cũng chỉ muốn tiết kiệm tiền cho công ty thôi.
Cảnh Phú Quý nói thế khiến Lâm Thăng nhất thời ngắc ngứ, tôi cũng không biết nên trả lời thế nào, đành an ủi hắn:
- Đúng thế, đúng thế, các cậu vất vả cũng là vì muốn tiết kiệm tiền cho công ty, đều là đồng chí tốt của nhau, thế là được rồi.
Ai ngờ tôi vừa nói thế là Cảnh Phú Quý càng hăng hơn, chỉ tay ra ngoài cửa nói:
- Con mẹ nó cái suy nghĩ của đàn bà! Cô ta cũng không nghĩ xem là đi tìm gái có hóa đơn đỏ hay không? Lại còn đòi viết danh mục, hừ, giờ hay rồi, chẳng phải Bành Tiền Tiến viết rồi đó sao?
Tôi xua tay với hắn, nói:
- Được rồi, được rồi, người ta là con gái đã bao giờ làm cái trò đấy đâu, làm sao hiểu được.
- Cô ta chưa tìm gái, nhưng đã từng làm gái rồi! - Cảnh Phú Quý kích động buột miệng, tôi trợn mắt lườm hắn:
- Cậu nói câu này hơi quá rồi, đừng có không nể mặt tôi mà nói linh tinh.
Cảnh Phú Quý hừ mũi một tiếng, quay đầu sang hướng khác.
Nổi giận thì nổi giận, sự việc vẫn phải giải quyết, Lâm Thăng đưa ra ý kiến, nói:
- Chờ Lưu Hân tổng kết xong số liệu, tới lúc nào đó bảo Tần tổng cho một tờ hóa đơn đỏ là giải quyết được ngay, cô ta đã quen việc này rồi.
Tôi gật đầu tỏ ý thán phục Lâm Thăng:
- Không hổ danh là chuyên gia kinh tế, tôi với Cảnh Phú Quý không thể nào nghĩ ra được ý hay như thế.
Cảnh Phú Quý vẫn chưa nguôi lửa giận:
- Nếu cô ta không làm đổ cái công ty này thì tôi đi đầu xuống đất! - Rồi hắn đập cửa lao ra khỏi văn phòng, như một con gà trống đang giận dữ. Tôi hơi giận, buông ra một câu:
- Tôi để xem cô ta có tài năng gì mà tôi không biết!
Hồi học đại học, trong giờ triết, thầy giáo hỏi:
- Sinh là gì, tử là gì?
Hầu Kình nói:
- Sinh là ngẫu nhiên, tử là tất nhiên, tất cả đều không do bản thân mình kiểm soát.
Thầy giáo nói rất tốt, sau đó chuyển ánh mắt sang tôi, tôi đứng lên nói:
- Sinh là khổ nạn, tử là giải thoát. - Ánh mắt thầy dừng lại trên mặt tôi vài giây, nói trong lời nói của tôi có bóng dáng của Nietzsche.
Chỉ một câu nói bừa khi đó của tôi mà đã linh nghiệm trong cuộc sống. Quá nhiều người sinh ra đã bị ông trời ban cho số phận phải tranh đấu trong bể khổ cả đời, dù cho họ để lại núi xanh, nhưng không còn củi đốt, khổ nạn không phải là việc tốt, cũng không phải là tài sản, ông trời chưa hề giáng xuống, và cũng không bao giờ giáng xuống cho họ điều gì, còn họ vẫn chỉ đắm mình trong bể khổ. Nếu kiên quyết nói rằng chịu khổ là phúc, thì câu này chỉ thích hợp cho những người đã rơi xuống vực sâu nhưng còn bò lên được, tuyệt đại đa số mọi người chỉ sống trong ảo tưởng, không có ngày thấy được ánh mặt trời, hùng tâm tráng trí của tôi năm xưa giờ đổi lại chỉ là tiếng thở dài trong đêm đen và một cuộc đời đắm chìm trong R*ợ*u thuốc.
Dương Hồng Năng từng nói:
- Nếu chưa nếm trải cảm giác muốn nhảy lầu thì chưa phải là một thương gia thực sự.
Vì việc này mà hắn còn hẹn tôi sang Macao chơi trò "heo nhảy" - nhảy xuống từ tòa tháp cao hơn hai trăm mét của Macao. Tôi vội vã xua tay bảo:
- Thôi, tôi mắc chứng sợ độ cao, ngồi máy bay đã thấy căng thẳng lắm rồi chứ đừng nói tới chuyện chơi trò này.
Quay về, hắn khoe với mọi người rằng cái cảm giác đó rất tuyệt vời, cảm thán rằng cái danh từ này chuyên dùng chỉ những kẻ nặng chín mươi ki-lô-gam như hắn. Thực ra, đến nghĩ tôi cũng không dám nghĩ tới chuyện nhảy lầu, cho dù có nợ như chúa Chổm. Tôi rất khâm phục người Nhật Bản, người Hàn Quốc khi làm ăn thua lỗ, họ sẽ tự sát để tạ tội, nhưng tôi không làm như thế, quan niệm của tôi là ૮ɦếƭ vinh không bằng sống nhục.
Bài học khiến tôi suýt chút nữa nảy sinh ý định chán sống là trước khi thành lập công ty Phi Thăng, Lâm Thăng thấy làm bảng điện lợi nhuận cao, vội mở tiệc khoản đãi tôi, nói:
- Thay vì để Cảng Đạt của Trung Sơn mỗi năm kiếm mấy triệu tệ, chi bằng chúng ta tự làm để đào lên thùng vàng đầu tiên trong cuộc đời mình.
Khi đó ước vọng kiếm nhiều tiền đã lớn mạnh trong tôi, đến nỗi đêm dài mất ngủ, thế là tôi không một phút do dự, đồng ý ngay. Lâm Thăng ở lại phòng mua hàng của công ty, tôi với Cảnh Phú Quý từ chức ở Cảnh Trình, tìm một nhà xưởng sản xuất tua vít sắp ૮ɦếƭ ở Trung Sơn, hợp tác với nó, lấy danh nghĩa của nó để cung cấp hàng và thu tiền từ Cảnh Trình, mỗi tháng trả cho nó hai phần trăm phí quản lý, chúng tôi ở sau lưng thao túng, thần không biết, quỷ không hay. Chúng tôi bỏ ra ít tiền để mua tài liệu kỹ thuật của Cảng Đạt, nhanh chóng làm ra sản phẩm giống y đúc, sau đó so sánh lại mới biết được lợi nhuận ròng của Cảng Đạt lên tới năm mươi phần trăm, thế là chúng tôi đặt giá thấp hơn Cảng Đạt năm phần trăm, điều này đương nhiên có sức hút to lớn với Cảnh Trình, lại có Lâm Thăng ở bên trong tác động, thêm vào đó giấy chứng nhận của nhà xưởng mới không quy phạm, sản phẩm mới ra được một tuần bọn tôi đã cung cấp hàng, dần dần giành được thị phần của Cảng Đạt.
Phải cạnh tranh với Cảng Đạt tôi không có ý kiến gì, nhưng mua trộm tư liệu của nó khiến tôi cảm thấy thủ đoạn này hơi đê tiện, bèn nói:
- Tiến hành cạnh tranh công khai, tôi không tin là mình không chọi được nó. Chỉ cần cho tôi một điểm tựa, tôi có thể nhấc bổng cả trái đất!
Lâm Thăng cười giễu cợt:
- Anh đừng có lạc quan quá được không, cái vị trí này của tôi hiện nay không dùng cũng phí, nếu anh không làm Cảng Đạt cũng chẳng khen anh tốt, ai bảo họ đòi lãi cao như thế, chúng ta hạ thấp giá thành cũng coi như là cống hiến cho xã hội.
Hồi nhỏ bố mẹ dạy tôi phải làm người tốt, nói rằng ở hiền gặp lành, ở ác gặp ác, tôi tin tưởng tuyệt đối. Sau khi bị kẻ xấu lừa gạt nhiều lần, nhìn thấy họ sống sung sướng hơn người tốt, niềm tin của tôi dần dần bị lung lay, cũng giống như việc họ cảnh cáo tôi không ăn cơm hết sẽ bị sét đánh ૮ɦếƭ. Lâm Thăng rất coi thường mớ giáo lý cổ lỗ sĩ này, hắn nói đó chẳng qua chỉ là tự lừa một bông hoa độc ác, phân bón độc ác cũng có thể sinh ra những quả ngon lương thiện.
- Tôi không tin luật nhân quả báo ứng, nếu có cũng là người ác được lên thiên đường, còn người tốt phải xuống địa ngục. - Lâm Thăng căm phẫn nói.
Bản thân tôi không chủ động gây ra những việc hại người lợi mình, nhưng nếu bị kéo vào thì cũng không trốn tránh:
- Không chủ động, không từ chối. - Lâm Thăng nói bản chất của tôi với hắn chẳng có gì khác biệt, chỉ là tôi ngụy trang giỏi hơn hắn mà thôi. Giống như những gì trong bộ phim “Vụ giao dịch không đạo đức”, nếu có một triệu, hơn nữa còn là đô-la Mỹ đặt trước mặt, bạn có thể vẫn còn nghĩ đến lễ nghĩa, liêm sĩ, trung hiếu, đạo nghĩa hay không? Trình tự sẽ bị đảo lộn, thế giới ngày càng khó nắm bắt, tất cả chỉ là tương đối, cái gọi là trinh tiết, trung thành và tình yêu, tất cả đều đã biến mất.
Chưa đầy nửa năm sau, chúng tôi đã kiếm đủ số tiền đầu tư ban đầu, Cảng Đạt bị đuổi ra, nhìn những đồng tiền thơm phức hàng tháng chảy vào tài khoản, tôi vui như tết, Lâm Thăng cười cợt bảo tôi cứ như thể chưa nhìn thấy tiền bao giờ:
- Anh không còn thấy có lỗi với Cảng Đạt nữa à? - Tôi vừa nhìn số tài khoản ngân hàng vừa nói:
- Tiền từng xấp thế này thì cứ để con chó Cảng Đạt đi gặp ma đi.
Mọi thứ quá trôi chảy, thuận lợi khiến tôi tự tin thái quá, đầu tư tiền vào dây chuyền sản xuất, mua máy hàn, máy nén, chiêu binh mãi mã và vung tay mua lại toàn bộ nhà xưởng đó, tôi với Cảnh Phú Quý từ vị trí trong bóng tối nay chuyển ra ánh sáng, quyết chí đưa công ty lọt vào Top 500 doanh nghiệp lớn nhất thế giới chỉ trong mười năm. Tuần đầu tiên có hai người tới hỏi thăm, nói là có một đơn hàng xuất khẩu trị giá một triệu tệ, giao hàng trong một tuần, rất gấp, hỏi chúng tôi có làm được không, đương nhiên là chúng tôi liên tục nói được, thế là họ để lại sản phẩm mẫu và thiết kế, trả trước một trăm nghìn tiền đặt cọc. Họ vừa mới đi, tôi và Cảnh Phú Quý vỗ tay chúc mừng, cảm thán rằng Thần Tài đã đến là không ai ngăn lại được, tự nhiên lại có một miếng bánh từ trên trời rơi xuống. Rồi chúng tôi căn cứ vào thiết kế, liên hệ mua nguyên liệu, bên phía Hồng Kông không có nhiều chip trong kho như vậy, chúng tôi lại hỏi thăm bên Thâm Quyến, thanh toán toàn bộ tiền hàng để mua năm nghìn chíp từ công ty, lúc này Cảnh Phú Quý mới bình tĩnh lại, nói vụ kinh doanh này thực sự quá đáng ngờ, liệu có vấn đề gì không?
Tôi và Lâm Thăng giễu cợt hắn:
- Người ta kinh doanh có giấy phép, hợp đồng, con dấu đàng hoàng, huống hồ còn trả trước một trăm nghìn tiền đặt cọc, sợ gì?
Lúc đang ra sức làm việc, hai vị Thượng đế còn đích thân tới xưởng đốc thúc, một tuần sau sản phẩm ra lò đúng thời hạn, chúng tôi gọi điện thoại thông báo cung cấp hàng, ai ngờ giọng điệu của họ thay đổi, nói là khách hàng bên nước ngoài có sự thay đổi, việc cung cấp hàng bị kéo dài lại. Ba ngày sau vẫn không thấy động tĩnh gì, tôi sốt ruột, gọi sang, đối tác nói vẫn đang bàn bạc với khách hàng, đã thế lại còn nói:
- Chúng tôi đã trả trước một trăm nghìn tệ rồi, nhưng tiền đặt cọc của bên khách hàng bên kia chúng tôi chưa được một đồng nào, chúng tôi còn sốt ruột hơn cả các anh!
Lần đầu nghe câu này tôi thấy cũng có lý, nhưng nghĩ lại lại thấy không đúng, họ trả chúng tôi một trăm nghìn nhưng tiền mua nguyên vật liệu mà chúng tôi bỏ ra đã hơn một trăm nghìn từ lâu rồi. Tôi thấp thỏm không yên, bàn bạc đối sách với Lâm Thăng, Lâm Thăng nói:
- Bọn lừa đảo đều đến tay không, đằng này họ đã trả trước tiền đặt cọc chắc không phải là lừa đảo, huống hồ họ không trả số tiền còn lại, cũng không mang hàng đi, lừa chúng ta sao được? Chuyện đơn hàng có vấn đề là chuyện thường, có thể họ thực sự gặp phiền phức.
Những lời nói của hắn khiến tôi yên tâm hơn. Lại ba ngày nữa chúng tôi nhận được tin nhắn của khách hàng, nói là khách hàng nước ngoài của họ đã hủy đơn đặt hàng, số hàng này họ không lấy nữa, tiền đặt cọc coi như là bồi thường cho chúng tôi. Tôi lập tức gọi lại thì họ tắt máy, mấy hôm đó, ba chúng tôi như những kẻ điên, lô hàng này nếu không bán được cho họ là coi như vứt đi, mạch PCB được làm theo đúng yêu cầu của họ, các linh kiện mà tháo ra sẽ không dùng được nữa, chỉ có thể bán như phế phẩm, thêm vào đó là tiền nguyên liệu, nhân công, cộng lại tổn thất lên tới sáu trăm nghìn.
Đúng lúc chúng tôi đang đi vào đường cùng, liên hệ bán phế phẩm để chuẩn bị bán đi hai mươi nghìn sản phẩm của mình thì một nhân viên nghiệp vụ chạy tới văn phòng, nói hắn có một người bạn làm việc ở phòng Mua hàng một xưởng điện tử ở Trung Sơn, hình như dùng tới loại mạch điện này. Tôi như vớ được phao cứu sinh, vội bảo hắn liên lạc với bạn:
- Nếu dùng được tôi sẽ bảo Cảnh Phú Quý với cậu đích thân đi một chuyến.
Gã đó bắt đầu do dự, nói là họ không muốn người khác biết mua hàng “second hand” từ chỗ chúng ta, ngộ nhỡ đến tai khách hàng sẽ khó ăn nói. Tôi lập tức hiểu ra ý tứ của hắn:
- Chỉ cần cậu bán đi được thì tôi không cần biết hắn là ai, không gặp mặt cũng được, tất cả ủy thác cho cậu xử lý.
Hắn trở nên H**g phấn hơn. Chiều hôm sau, tôi đang nóng ruột như kiến bò trên chảo đã thấy hắn gọi điện thoại về, nói là cái đó dùng được, nhưng phải thay đổi, bởi vậy nhiều nhất chỉ mua với giá ba mươi nghìn thôi, nếu đồng ý sẽ lập tức mang tiền mặt qua. Cúp điện thoại, tôi đứng bên cửa sổ suy nghĩ, bất cứ một kẻ làm nghiệp vụ bán hàng nào cũng tinh thông tin tức, nếu tôi bán đống hàng này như phế phẩm sẽ được hai mươi nghìn tệ, hắn hiểu rõ chỉ cần đưa ra một mức giá cao hơn hai mười nghìn tệ là tôi sẽ phải chấp nhận, hơn nữa hắn còn rất thông minh, nói là có một số chỗ cần phải sửa nên hạ bớt giá thành, tôi lại không biết là mình đang bán cho ai nên có trời mới biết hắn mua về rồi có sửa hay không?
Nhưng bây giờ ai bảo tôi như cá nằm trên thớt, hoàn toàn ở thế bị động, không có cơ hội được mặc cả, "thất thốn" của tôi đã bị người ta nắm chặt, hắn sẽ kiếm được khoản tiền này một cách ngon lành, mà tôi còn phải cảm ơn hắn. Con bà nó!
Ngày hôm sau, gã nhân viên kia không từ mà biệt, sau đó tôi nhận được một cú điện thoại:
- Lý tổng, tôi là Tạ Trường Thiên của Cảng Đạt, anh phải mời tôi ăn cơm đấy nhé, tôi đã giải quyết giúp anh một gán*** lớn! - Cú điện thoại rất đột ngột, tôi chưa kịp chuẩn bị chút gì về tư tưởng, nội dung cũng rất mơ ám, tôi chỉ có thể ấp úng đối phó:
- Ha ha, chuyện này... ăn cơm à, được thôi, lúc nào cũng được.
Bỏ điện thoại xuống, tôi cảm thấy không bình thường, nghĩ mãi mới phát hiện ra mọi việc thật quá trùng hợp! Đây chắc chắn là một âm mưu!
Cảnh Phú Quý thông qua một người bạn ảo trên mạng để có được hóa đơn điện thoại của nhân viên nghiệp vụ kia, phát hiện trong đó có một cú điện thoại là liên hệ với hai vị khách hàng nọ, thời gian là mười hai giờ đêm, kéo dài hơn mười phút. Lẽ ra họ không quen biết nhau, nhưng chỉ cú điện thoại duy nhất đã để lộ dấu vết: Bọn chúng cùng một giuộc, trong ngoài kết hợp, đã lên âm mưu từ trước, cú điện thoại của ông chủ Tạ bên Cảng Đạt không gọi sớm, không gọi muộn, đúng vào lúc sau khi nhân viên tạp vụ kia bỏ đi, như vậy người thao túng sau lưng chắc chắn là ông ta. Gã họ Tạ đó vừa xả được hận lại vớ được món hời, chơi đùa chúng tôi trong lòng bàn tay, tôi lại còn phải cảm ơn hắn, chiêu này thật quá hiểm độc, Lâm Thăng nói phải gọi 110 nhưng tôi ngăn lại, 110 tới giải quyết được chuyện gì? Ba người bọn họ đã sớm bốc hơi khỏi tầm mắt của chúng tôi rồi, có gì để chứng minh rằng Cảng Đạt là kẻ chủ mưu sau lưng? Chúng đã lên kế hoạch mọi thứ một cách kín kẽ, không chút sơ hở, làm gì còn cơ hội bắt chúng nữa?
Cú lừa lần này khiến tôi bị đả kích nghiêm trọng, như rơi xuống mười tám tầng địa ngục, không những khoản tiền đã vào đến tay bị lọt ra ngoài mà đến cả nhà cũng bị ngân hàng tịch thu, nhà xưởng không thể không đóng cửa, giấc mơ to lớn là lọt vào Top 500 chỉ chưa đầy ba tháng đã phải ૮ɦếƭ yểu. Điều khiến tôi đau lòng nhất là người khác sau khi đi một quãng đường vòng rất dài đã lừa tôi tới mức có khổ không thể kể, có oan không thể kêu, lòng tự tin của tôi bị sụp đổ nghiêm trọng, trong đêm tối vô bờ, tôi đứng trên đỉnh núi, nhìn lên bầu trời than:
- Mẹ ơi, tất cả đều là báo ứng sao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc