Trái Tim Ai Chưa Từng Điên Dại - Chương 16

Tác giả: Mộc Vô Giới

Tôi giữ Hoàng Chính Long ở lại dùng cơm, nói là có mấy vấn đề và phương pháp muốn thỉnh giáo anh ta. Hoàng Chính Long vội vàng xua tay nói không dám, phải về Hồng Kông gấp để xử lý mấy việc khác, nhưng lần sau chắc chắn sẽ sắp xếp thời gian để giao lưu. Tôi tranh thủ thời gian bày tỏ với anh ta:
- Hôm nay anh cảm thấy thế nào, Khoa Mỹ cũng coi trọng chúng tôi phải không?
Hoàng Chính Long vội vã gật đầu:
- Đúng thế, đúng thế, các anh sắp xếp rất tốt, năm sau hợp tác toàn diện chắc chắn là OK!
Sau đó tôi mới biết, Hoàng Chính Long chỉ nói mấy câu khách sáo, anh ta không hoàn toàn chỉ nghe lời từ một phía chúng tôi, sau khi tôi đi Thanh Đảo, anh ta lại âm thầm tới Châu Hải, thông qua Trưởng phòng Kỹ thuật của Songyang Nhật Bản để tìm Lộ Cường, tìm hiểu thêm một lần nữa về Khoa Mỹ và tình hình của chúng tôi cũng như Nam Hưng, Ức Lập. Nghĩ cũng đúng, người ta là công ty đẳng cấp quốc tế, có lịch sử kinh doanh mấy chục năm, đường nào chưa từng đi qua, sóng gió nào chưa từng trải qua, đâu phải chỉ dựa vào vài lời nói của chúng tôi mà họ dễ dàng tin ngay được. Sau khi Lộ Cường nói với tôi, tôi nhớ lại câu mà bố mẹ từng dạy: “Cốc đầy nước không kêu”. Thế mới gọi là cao thủ vô hình, bình thường tôi khoe khoang, còn thường xuyên lên giọng dạy đời các nhân viên của mình, thực ra chỉ như ếch ngồi đáy giếng.
Trên xe, tôi hỏi Cảnh Phú Quý:
- Có nhận ra điều gì không?
Hắn buộc miệng nói Khoa Mỹ rất coi trọng chúng ta, chúng ta có kịch để diễn! Tôi nói còn gì khác không? Cảnh Phú Quý trợn mắt nhìn tôi, thế là tôi bắt đầu lắc đầu phân tích:
- Thứ nhất, Lôi tổng đưa bao nhiêu người tới nghe phương án của chúng ta, chẳng lẽ chị ta không biết trong trường hợp như thế này là không thể, vì chị ta không hiểu quy cách hay vì có mục đích khác? Thứ hai, cậu phải để ý một chút câu Lôi tổng hỏi Dương Hùng Vĩ, đột nhiên chị ta hỏi câu đó, có phải vì nghi ngờ Dương Hùng Vĩ có quan hệ mờ ám với chúng ta? Có phải sự nhiệt tình thái quá của Dương Hùng Vĩ đã khiến chị ta nghi ngờ?
Cảnh Phú Quý mơ mơ màng màng gật đầu một cái, nói:
- Đúng vậy. Mặc dù Dương Hùng Vĩ và Nam Hưng có quan hệ rất sâu sắc, nhưng hôm nay lại nói đỡ cho chúng ta, ngược lại chỉ có Lộ Cường tỏ vẻ khúc mắc với chúng ta.
Tôi gọi di động cho Lộ Cường, câu đầu tiên tôi hỏi là “Có tiện nói chuyện không?”, ý là bên cạnh có người thứ ba không. Đây là thói quen nghề nghiệp, bất kể là nói chuyện gì về câu kết không chính đáng, trước tiên sẽ phải thăm dò môi trường xung quanh. Giọng của Lộ Cường có vẻ gấp gáp:
- Giờ tôi bận lắm! - Chưa chờ tôi trả lời, hắn đã cúp điện thoại, chắc bên cạnh không chỉ có người thứ ba, mà còn có một người rất quan trọng. Tôi hơi bực mình, Cảnh Phú Quý nói:
- Dừng xe, xuống hút điếu thuốc.
Chưa hút xong điếu thuốc Lộ Cường đã gọi điện thoại tới, giọng điệu rất bình thường, “A lô” một tiếng, tôi biết là lúc này đã tiện nói chuyện, chưa chờ hắn “A lô” xong đã hỏi thẳng hắn là có chuyện gì mà trong cuộc họp lại nhắc tới chuyện đó. Hắn dừng lại mấy giây rồi hạ thấp giọng nói:
- Tôi đã sớm biết chuyện này không phải là vấn đề của chíp nên mới cố ý nhắc đến. Trước cuộc họp, Lôi tổng đã hỏi tôi, tôi không giải thích cho chị ta để tránh chị ta nghi tôi nói đỡ cho các anh, để các anh tự giải thích trong cuộc họp có phải tốt hơn không?
Tôi ừ một tiếng trong điện thoại, trong lòng thấy dễ chịu hơn. Lộ Cường nói tiếp:
- Tôi giẫm các anh một cái, sau này sẽ dễ dàng nói đỡ các anh hơn, chiêu này chẳng phải là anh dạy tôi sao, quên rồi hả? Tôi nói xấu các anh trước mặt rồi nói tốt sau lưng, không giống một vài người, nói tốt trước mặt rồi nói xấu sau lưng, bình thường anh thông minh tuyệt đỉnh sao bây giờ đầu óc hoạt động chậm chạp thế!
Tôi cười ha ha hai tiếng, nói là không nhận ra không những anh đối xử tốt với tôi mà lại còn học hỏi nhanh nữa. Nhưng trong lòng thầm nghĩ, lời hay nói hết, chuyện hay cũng chiếm hết, đúng là có tiến bộ. Chỉ tiếc rằng bốn chữ “thông minh tuyệt đỉnh” từ miệng hắn phun ra nghe cứ kỳ cục làm sao, không hề khiến tôi xúc động như khi Tiểu Phương nói.
Lúc lên xe, đột nhiên Cảnh Phú Quý nói:
- Tiến này, tôi phát hiện ánh mắt Tiểu Phương nhìn cậu không bình thường.
Bành Tiền Tiến nói:
- Chắc không phải đâu. Giữa em với cô ấy có gì hay không anh lại còn không biết? - Cảnh Phú Quý vẫn lắc đầu:
- Đúng là có chút không bình thường, lúc cậu ghi chép, tôi đã quan sát cô nàng, cứ nhìn cậu chằm chằm. - Tôi định trêu là vì sao Cảnh Phú Quý cứ nhìn Tiểu Phương chằm chằm, nhưng vừa nghĩ là có hỉ sự cả công lẫn tư, bèn lên tiếng:
- Tiến này, cậu đẹp trai như thế, lại thông minh, bọn con gái thích cậu cũng là bình thường thôi.
Bành Tiền Tiến vẫn không chịu hé răng:
- Con gái bây giờ chỉ thích người có tiền thôi, làm gì đến lượt em!
Cảnh Phú Quý lại nổi hứng lên:
- Ý cậu là đang chê lương Lý tổng trả cho cậu thấp quá hả? Muốn Lý tổng tăng lương sao?
Bành Tiền Tiến hơi hoang mang, vội vã xua tay:
- Không phải đâu ạ, em không có ý đó!
Tôi biết Bành Tiền Tiến chắc chắn không dám có ý đó, chỉ là Cảnh Phú Quý đang nhân cơ hội này để được cái tiếng là biết nói đỡ cho cấp dưới thôi. Tôi nói với Bành Tiền Tiến là chưa chắc, có tiền không có nghĩa là có tất cả, với lại Tiểu Phương là cô gái trong sáng, không phải loại phụ nữ thực dụng chỉ biết đến tiền. Bành Tiền Tiến hơi ngượng ngùng, cúi đầu không biết trả lời tôi thế nào. Nhìn tình hình đó, biết nếu cứ ghép đôi tiếp cũng không có gì thú vị, có khi còn gây tác dụng ngược, thế là tôi lại chuyển chủ đề về chuyện đấu thầu.
TIẾP CẬN LÔI ANH MINH
Lôi Anh Minh, nguyên quán Trừ Châu, An Huy, tốt nghiệp khoa Quản lý Đại học Phúc Đán, giảng viên kiêm chuyên gia quản lý doanh nghiệp, từng là Phó Tổng Giám đốc cao cấp của công ty trách nhiệm hữu hạn Điện tử Phổ Huệ (Thượng Hải), năm 2006 tới Quảng Đông làm Tổng Giám đốc cho một công ty nào đó. Sở thích không rõ, có một con trai đang học tại Mỹ, tình hình của chồng không rõ.
Đây là những tài liệu liên quan tới Lôi tổng mà tôi nhận được qua e-mail, không rõ ràng lắm, đặc biệt là sở thích, con trai học ở nước ngoài, tình hình của chồng để trống, không biết nên bắt tay từ đâu. Với một người có thân phận như vậy, không thể dùng phương thức lôi kéo Hoàng Lực trực tiếp tới nhà chị ta, như thế chỉ khiến người ta sợ hãi mà chạy mất, chắc chắn ở giữa phải có một người bắc cầu, chỉ có điều, người trung gian này là ai tôi vẫn chưa nghĩ ra. Lâm Thăng nói để Dương Hùng Vĩ bắc cầu, nhưng tôi lập tức phủ quyết, như thế chẳng khác nào không đánh mà khai, trực tiếp lộ ra Dương Hùng Vĩ là người của chúng ta, phạm vào đại kỵ. Lâm Thăng lại nói tìm đồng nghiệp của chị ta ở Thượng Hải hoặc đi theo con đường về chồng con. Tôi nói có thể thử, nhưng đi một đường vòng xa như vậy không biết có kịp không?
Nghĩ đi nghĩ lại chỉ có một người phù hợp nhất, Dương Hồng Năng. Giờ hắn có quan hệ làm ăn với cả Khoa Đạt và Khoa Mỹ.
Ngược lại với sự khiêm tốn và dè dặt của Triệu Hữu Tài, cái bệnh lớn nhất của Dương Hồng Năng là thích bốc phét, hơn nữa đã mở miệng ra nói phét là không cần phải nói nháp:
- Trưởng phòng Vương? Mấy hôm trước còn chơi mạt chược với nhau, cái gã này vận may chán lắm, còn nợ tôi ba nghìn tệ.
- Đội trưởng Lý của đội cảnh sát giao thông? Không cần phải nói, hôm qua vừa uống rượu với nhau, hẹn cái là ra ngay.
Thấy hắn nói y như thật, tôi còn tin là thật, lần đó bị cảnh sát giao thông kiểm tra, quên mang bằng lái, tôi nhờ hắn giúp, hắn vừa nghe thấy thế đã ấp a ấp úng, nói là để thử xem thế nào, năm phút sau hắn gọi lại, nói là Đội trưởng Lý tắt máy rồi, chắc là đang ở Mỹ, bên đó giờ là nửa đêm. Tôi suýt ngất! Sau khi bị tôi vạch mặt, hắn còn mặt dày cười lớn:
- Con người đi lại trên giang hồ, ai mà không diễn kịch, việc gì phải nghiêm túc thế, anh cứ coi như tôi nói bừa là được rồi.
Ngay lúc đó tôi đáp trả hắn lại một câu:
- Nói thế có thể coi anh là người trong giới diễn viên, nghệ sĩ rồi.
Nửa tháng trước trên bàn mạt chược có nói chuyện với Lôi tổng, Dương Hồng Năng nói:
- Lúc nào cũng có thể hẹn đi ăn cơm!
Tôi liếc mắt buông một câu:
- Lại bốc phét hả?
Dương Hồng Năng ghé sát người tôi nói một câu:
- Lần này nói thật!
Sau lần mất mặt vụ đội trưởng đội cảnh sát giao thông lần trước, tôi đoán chắc hắn không dám bốc phét với tôi nữa, huống hồ máy nén mà hắn làm là bộ phận quan trọng ở điều hòa, nếu nguồn hàng cần gấp, nói không chừng Khoa Mỹ cũng phải nhờ tới hắn. Lúc gần hết giờ làm, tôi gọi điện thoại cho Dương Hồng Năng, nói là lâu lắm không gặp, tối nay tôi mời anh ăn cơm và chơi bài, trong điện thoại hắn ấp ấp úng úng, một lúc lâu vẫn chưa trả lời.
- Chẳng phải anh định hỏi chuyện tiền của Khoa Đạt sao?
Tôi lập tức buông mồi câu. Dương Hồng Năng như con cá đang khát mồi, nay ngửi thấy mùi tanh, thái độ lập tức thay đổi, nói thẳng:
- Anh mời làm gì có chuyện không đi, ở đâu?
Để ngăn Dương Hồng Năng thắng tiền rồi rút lui, Lộ Cường chặn hắn trước:
- Hôm nay không được thắng tiền là rút lui đâu, đừng mang bà vợ của anh ra để lừa chúng tôi. - Lộ Cường nói không sai, Dương Hồng Năng rất giảo hoạt. Lúc nào trong cốp xe của hắn cũng có mấy chai rượu, mỗi lần về nhà khuya, để câu chuyện mình kể thật hơn một chút, cứ đi đến lầu dưới là hắn uống vài ngụm rượu, sau đó nhỏ vài giọt lên quần áo, lúc vợ ra mở cửa, hắn sẽ cố ý lẩm bẩm một câu:
- Hây a, bọn khách hàng bây giờ đúng không phải người, kiếm được đồng tiền mệt quá.
Kết quả buổi tối hôm đó là tôi mời hắn ăn cơm hết năm trăm tệ, nhưng chơi mạt chược thắng được năm nghìn tệ, lúc tàn canh, Dương Hồng Năng chửi tôi xảo quyệt, rõ ràng có việc nhờ hắn nhưng lại dùng con mồi hắn đã biết để câu:
- Thằng ranh này thật biết làm ăn, lại còn biết cách dùng mồi câu nữa chứ.
Chơi đến khoảng hai giờ sáng là giải tán, về nhà ngủ vùi một giấc. Lưu Hân gọi điện thoại tới làm tôi thức giấc, nói mười giờ có cuộc họp thường lệ mà sao giờ mười giờ mười lăm phút tôi còn chưa tới?
Tôi giật mình vội vàng nhỏm dậy, bất chấp cái đầu đang ong ong lên của mình, lập tức đi đánh răng rửa mặt rồi lái xe ngay tới công ty, vừa lái xe vừa tự chửi: Sao đêm qua đi ngủ không chịu đặt chuông báo thức? Cứ mười giờ sáng thứ Hai hàng tuần là cuộc họp thường lệ, trừ phi tôi đi công tác. Mặc dù bình thường tôi rất thoải mái, nhưng vào những lúc quan trọng lại vô cùng bình tĩnh. Hai mươi phút sau, tôi tới công ty, tất cả mọi người đang ngồi trong phòng họp, vừa thấy tôi bước vào, tiếng nói cười ngừng bặt, không khí trở nên nghiêm túc.
- Trước tiên tôi xin lỗi mọi người vì đã đến muộn, tôi tự nguyện phạt mình năm trăm tệ mời mọi người ăn sau khi tan làm. - Chút tiền nhỏ này không là gì so với khoản tiền tôi thắng được tối qua.
Nghe tôi nói vậy, mọi người trở nên nhốn nháo hẳn. Vương Diệu nói:
- Lý tổng mời là trưa nay em không ăn cơm nữa, để tối ăn cho bỏ. - Lưu Hân ngồi cạnh nói:
- Cậu đừng giả vờ đói khát, có món gì ngon mà cậu chưa từng được ăn?
Là Tổng Giám đốc, tôi cho rằng lỗi của mình là mình phải nhận, phải có sự độ lượng và lòng tự tin như thế, nếu không hôm nay anh lấy cái cớ uống rượu say ra để làm lý do, ngày mai bọn họ sẽ lừa anh rằng mẹ bị bệnh để trốn việc, nhất là đám người làm công việc bán hàng, ngày nào cũng lăn lộn ở bên ngoài, muốn hư rất nhanh, không thể để họ mang mấy chiêu đối phó với khách hàng về để đối phó với công ty. Về điểm này tôi thường xuyên rất mâu thuẫn, khi dạy bọn họ làm thế nào để “giở trò” với khách hàng, trong lòng thầm lo một ngày nào đó, bọn họ cũng áp dụng ngược lại để đối phó với tôi. Thực ra lo lắng như thế cũng không thừa, sau đó Vương Diệu đã làm một việc suýt khiến cả công ty sụp đổ.
Lâm Thăng cũng nói tiếp:
- Tối tôi sẽ ủng hộ một chai XO, coi như chúc mừng vì đã ký hợp đồng được với Songyang.
Mọi người đều hoan hô rộn rã. Tôi nhìn hắn một cái, gã này ủng hộ là giả, thực ra là muốn khoe khoang, không bao giờ quên thể hiện công lao của mình, rõ ràng là đang muốn thị uy với tôi. Với phong cách của hắn, hắn hoàn toàn không sợ bị người ta nói sau lưng rằng Lý tổng phóng khoáng, chỉ có hắn là keo kiệt nhất, nếu có người nói với hắn trước mặt hắn cũng sẽ tự hào nói:
- Keo kiệt cái gì? Nên thế! Tiêu xài hoang phí là việc làm không đúng đắn.
Có một lần hắn còn ca thán với tôi, mỗi tháng đã trả lương cho bọn họ đúng ngày, chưa bao giờ nợ một tháng nào, vì sao còn phải mời ăn cơm?
Đây đúng là chỗ ngu dốt của Lâm Thăng. Chút ân huệ nhỏ không làm hại gì bản thân mà còn lôi kéo được lòng người. Mà lòng người và khả năng kêu gọi là mấu chốt ảnh hưởng tới sự tồn vong của một công ty. Trong sự việc xảy ra sau đó, Vương Diệu suýt nữa khiến công ty sụp đổ, nhưng cũng lập được một công lớn. Quy củ và linh hoạt, cái nào quan trọng hơn? Trung thành và năng lực, cái nào quan trọng hơn?
Nhắc tới trung thành và năng lực, tôi vẫn luôn phân vân đoán bên trọng bên khinh. Bao nhiêu năm nay, tôi đã cố gắng tìm kiếm những nhân viên vừa trung thành đáng tin, vừa thông minh tài giỏi để bồi dưỡng, nhưng sau thời gian dài và nỗ lực, tôi phát hiện chỉ là công cốc, những người này không phải không có, có, nhưng làm không được bao lâu đã bị người khác tài giỏi hơn “đào” mất hoặc là tự mình tách ra ngoài làm ông chủ, thế nên sự thực vô tình ép tôi chỉ được chọn một thứ. Tôi và Lâm Thăng từng nói chuyện với nhau về vấn đề này, nhưng không tìm được đáp án cái nào quan trọng hơn. Chỉ có một điều tôi rất tỉnh táo, bọn tôi là doanh nghiệp tư nhân, đơn đặt hàng mới là quan trọng nhất, tất cả đều phải dựa vào thành tích, chỗ chúng tôi còn giản đơn hơn nhiều, tác phong sống tự có vợ quản lý, ai định làm việc vi phạm pháp luật có công an điều tra, hoàn toàn không cần tôi lo lắng, giống như Polanski, kẻ từng cưỡng Hi*p phụ nữ, trẻ em, bị truy nã trên toàn thế giới nhưng lại nhiều lần nhận được giải thưởng lớn, các giám khảo đã nói rất đúng:
- Chúng tôi coi trọng tác phẩm, còn về việc anh ta là người như thế nào không liên quan gì tới chúng tôi.
Điểm này tôi vô cùng tán đồng. Trong vấn đề dùng người ở công ty tôi cũng áp dụng thái độ như thế. Bành Tiền Tiến hồi mới vào công ty, vì quá nóng nảy nên Cảnh Phú Quý và Vương Diệu không thích hắn, nói hắn “tà môn ngoại đạo”. Nhưng Lâm Thăng kiên quyết cho hắn làm bán hàng, nói là đầu óc hắn nhanh nhẹn, là một nhân tài, có thể bổ sung cho sự thật thà của Vương Diệu. Lý do này rất chắc chắn, dần dần tôi phát hiện ra thằng nhãi này cũng rất đáng yêu. Sau đó có người phản ánh với tôi, nói Bành Tiền Tiến trước mặt lãnh đạo giả vờ ngoan ngoãn, nhưng trước mặt người khác lại hỗn láo, thích chỉ tay năm ngón, thấy ai không vừa mắt là chửi ngay người ta. Nghe thấy vậy, tôi làm ra vẻ lắng nghe rất chăm chú, nhưng thực ra trong lòng rất bực mình, chỉ cần làm tốt công việc, mặc kệ hắn là quân tử hay tiểu nhân, tôi là ông chủ chứ có phải bố nó đâu. Thế nên tôi luôn rất khoan dung với sự ngang ngược của Bành Tiền Tiến. Hôm nay hắn lại là người đầu tiên lên tiếng:
- Nhóm bọn em vừa có được đơn đặt hàng với xưởng điện tử Long Huy ở Thâm Quyến, số tiền hàng một năm là hai triệu tệ. - Nói đến đây hắn giơ đơn đặt hàng trong tay lên, nhìn người khác bằng ánh mắt đắc ý.
Thực ra các nhân viên đều hiểu được tình cảnh khó khăn hiện nay của công ty, chỉ có điều không ai dám nói ở những nơi công cộng mà thôi. Càng vào lúc khó khăn càng phải củng cố lòng tin của mọi người, tôi biểu dương Bành Tiền Tiến, sau đó hỏi Vương Diệu về tình hình khoản tiền bên Khoa Đạt. Mấy hôm trước Vương Diệu đã cùng Trưởng phòng Cảnh tới Khoa Đạt quậy một hồi, nghe nói Khoa Đạt nhận được khoản tiền khoảng hơn mười triệu tệ, nhưng giờ Khoa Đạt không chỉ nợ mỗi công ty chúng tôi, chút tiền nhỏ này làm sao đủ dùng. Tôi vỗ bàn nói:
- Lập tức kiếm cho tôi kế hoạch thanh toán của phòng Mua hàng bên đó, xem họ định trả chúng ta bao nhiêu tiền, nếu không có trong kế hoạch cũng phải đút bằng được vào! - Tôi đưa tay phải ra làm một tư thế chém.
Cảnh Phú Quý nãy giờ ngồi cạnh không nói lời nào bỗng dưng bật cười, mọi người không hiểu, nhưng trong lòng tôi hiểu rõ hắn đang nghĩ gì. Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía hắn, rồi dần dần hiểu ra, tôi dùng ánh mắt lướt qua một lượt, Bành Tiền Tiến và Vương Diệu mím miệng cười, Lưu Hân, Tiểu Diệc và Lạc Lạc cúi đầu xuống, mặt không biểu cảm.
Tôi chuyển chủ đề về Bành Tiền Tiến:
- Tiến, quan hệ của cậu với Tiểu Phương thế nào rồi?
Bành Tiền Tiến không biết tôi định nói gì:
- Vẫn bình thường ạ, bọn em đồng hương Trùng Khánh. - Câu này không nói là tốt, cũng không nói là không tốt, tiến thoái đều được, sau khi hiểu rõ dụng ý của tôi rồi sẽ nói kĩ hơn. Đây là điểm thông minh của hắn, biết quan sát sắc mặt người khác hơn là Cảnh Phú Quý và Vương Diệu, Cảnh Phú Quý mặc dù làm bán hàng bao nhiêu năm nhưng không học được điều này, tôi từng nói với hắn:
- Cậu phải học cách quan sát sắc mặt người khác mới phát ngôn, người khác bốc phét chỉ tin một nửa thôi, lãnh đạo phê bình phải nhân đôi lên.
Hắn không hiểu ý tôi nói, có vẻ bất cần:
- Quan cái gì mà quan, sống mệt bỏ cha, tôi là người thô lỗ, thẳng thắn quen rồi, đâu có như cậu, sống giả dối.
Trước đó tôi từng nói với hắn kinh nghiệm nghe lời nên nghe nửa lời sau, hắn vẫn chẳng học được tí nào khiến tôi cũng bó tay. Tôi tỏ thái độ với Bành Tiền Tiến:
- Đồng hương là phải qua lại thường xuyên, công ty sẽ hỗ trợ chi phí cho cậu!
Bành Tiền Tiến lập tức rướn thẳng lưng:
- Dạ vâng, Lý tổng.
Tan họp, tôi gọi Cảnh Phú Quý lại, nói sau này ở những trường hợp như thế nên nghiêm túc một chút, Cảnh Phú Quý nghe vậy bèn nói:
- Tôi không nói cậu thì thôi, cậu còn nói tôi, tôi không hiểu cậu sao? Lúc cậu nói là đút vào còn dừng một lát, thực ra là cũng nghĩ đến chuyện đó, chỉ có điều cậu biết giả vờ, nhưng tôi không giả vờ được mà thôi!
Bị hắn vạch mặt đầu óc đen tối, tôi hơi thấy mất mặt, nhưng miệng vẫn không chịu thường nhận, làm thế càng khiến Cảnh Phú Quý cáu tiết:
- Đừng tưởng chỉ có mình thông minh còn người khác ngu, ban đầu khi Lâm Thăng tìm cậu hợp tác mở công ty, cậu còn giả vờ là không thích lắm, tôi còn không hiểu cậu định làm gì sao? Cậu muốn có điều kiện tốt, chỉ tiếc là chỉ có một gã ngu luôn tưởng mình thông minh như Lâm Thăng mới trúng kế của cậu. Tôi khuyên cậu sau này trước mặt người khác muốn giả vờ thế nào tôi mặc kệ, nhưng trước mặt tôi tốt nhất là hãy thật thà một chút.
Tôi vỗ vai hắn nói, bật cười:
- Quý, kích động làm gì, cậu đánh giá tôi cao quá rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc