Trái Tim Ai Chưa Từng Điên Dại - Chương 13

Tác giả: Mộc Vô Giới

Cuối cùng Triệu Hữu Tài cũng tiếp chiêu, chỉ có điều cái gã này ranh ma lắm, chỉ phụ họa, không chủ động, tôi nghĩ chắc hắn đã quyết xem tôi diễn màn kịch này tới đâu. Dù sao cũng là tôi hẹn hắn, bây giờ hắn là đại ca ở Khoa Mỹ, có quyền chủ động, dựa vào các mối quan hệ với thực lực của tôi hiện nay vẫn miễn cưỡng có thể đấu lại với Nam Hưng. Tôi chửi thầm trong lòng mấy câu, thấy tình thế như vậy, tôi chuyển chủ đề:
- Nói thật lòng, ban đầu lúc tôi mới làm về bán hàng, là anh dìu dắt tôi, dạy tôi rất nhiều đạo lý, tôi lúc nào cũng cảm tạ và khâm phục anh.
- Phi, nặng lời rồi, có phải cậu đang chửi tôi không?
- Đâu dám ạ? Năm xưa nếu không có anh khuyên nhủ, chắc tôi đã đánh gã Giám đốc của Quốc Vũ thật rồi, làm gì có tôi ngày hôm nay!
Đi lòng vòng một hồi lâu cuối cùng cũng trở lại vạch xuất phát, khi chai R*ợ*u gần cạn, tôi thấy thời cơ đã đến, không nói rõ ràng một chút với hắn thì không được, bèn vừa rót R*ợ*u vừa nói:
- Người anh em, anh thấy hai nhà chúng ta cùng liên kết với nhau được không? Sức mạnh của Ức Lập, Quảng Châu quá nhỏ, không thể gây ra sóng gió, tôi chẳng coi chúng ra gì.
Đúng là tôi hiểu hơi ít về Ức Lập, đại bản doanh của họ đặt ở phương Bắc, điều hòa Hải u ở Thanh Đảo do một tay họ lũng đoạn thị trường, bây giờ họ đã đủ lông đủ cánh, muốn bay về phương Nam, ngoại trừ trận chiến giá thành, tôi nhất thời không nghĩ ra họ còn có chiêu thức gì nữa, nói thực lòng, nếu không hiểu thực lực của họ thì phương án của chúng tôi có làm hay tới đâu cũng chỉ là giấy rách. Quan trọng không phải là giá thành bên nào thấp nhất, mà là bên trong phải có một người nói đỡ cho bạn, việc bạn cần làm là cung cấp cho người đó tài liệu để nói đỡ cho bạn, đó chính là độc chiêu của việc đấu thầu. Hồi làm ở Khoa Đạt, từng có một công ty tên là “Mậu dịch Đại Dũng” muốn chen chân vào giành thị phần của chúng tôi, nhưng không thể nào chen được, cuối cùng họ chơi trò không ăn được thì đạp đổ. Tối hôm đó có người đưa cho tôi giá thành, đúng là thấp hơn bên chúng tôi hai giá. Sáng sớm hôm sau, tôi fax đơn giá này cho một khách hàng lớn của Đại Dũng, vị khách hàng đó lập tức hỏi ông chủ Dương Đại Dũng là có chuyện gì:
- Vì sao giá cho Khoa Đạt lại thấp như thế? Anh có định làm nữa không?
Dương Đại Dũng thất sắc, luôn miệng nói là nhân viên nghiệp vụ của mình làm sai, sẽ lập tức đuổi việc hắn! Sau đó ông ta thăm dò biết việc này do tôi làm, gọi điện thoại tới hỏi thăm mẹ tôi, rồi lại hỏi tôi làm gì? Tôi không hỏi thăm lại mẹ ông ta, giọng điệu trả lời rất bình tĩnh:
- Ông chủ Dương, vạn vật đều có trật tự, chuyện gì cũng phải nói đạo lý, hành vi làm loạn thị trường đó của ông là không được, cho dù là với lý do gì. Với lại tôi có năm khách hàng lớn, tôi chỉ gửi cho một người, xét về phương diện nào thì tôi làm thế cũng đủ nhân từ lắm rồi, ông nên cảm ơn tôi mới đúng, chắc ông không muốn tôi gửi nó cho bốn nhà còn lại?
Lời của tôi vừa dứt, Dương Đại Dũng đã nghiến răng nghiến lợi nói:
- Được, được! Cậu có lý, cậu giỏi! - Giằng co một thời gian dài hắn mới hiểu đầm nước này quá sâu, hắn không thể không từ bỏ.
Khi tôi nói, Triệu Hữu Tài cứ nhìn tôi chăm chú, không nói lời nào, dường như đang muốn thông qua thần thái để thăm dò thế giới nội tâm của tôi. Thái độ của hắn nằm trong dự đoán của tôi, lời tôi nói vẫn còn chừa một phần, Ức Lập của Quảng Châu tuyệt đối không hề đơn giản, tôi đang cố ý dùng cách nói khinh địch để lắng nghe cao kiến của hắn, nên biết rằng con người ai cũng có sở thích khoe khoang sự thông minh của mình.
- Lý tổng, chuyện liên kết thì tôi không có vấn đề gì, quan trọng là liên kết như thế nào? - Triệu Hữu Tài đá quả bóng về phía tôi, trong lòng tôi lại thầm chửi hắn một hồi, hết cách rồi, tôi đành trình bày kế hoạch của mình:
- Điều kiện giá thành của chúng ta như nhau, mọi người chia nhau năm mươi phần trăm thị phần, như thế tuy rằng thị phần của công ty thứ nhất sẽ ít hơn một chút, nhưng không hạ giá thành có thể đảm bảo được lợi nhuận, chắc chắn sẽ không ít hơn mức lợi nhuận nếu đạt được bảy mươi phần trăm thị phần với giá thành thấp. Ngoài ra… - Nói tới đây thì tôi dừng lại, nhìn hắn chăm chú, đôi đũa đã đưa lên một nửa của Triệu Hữu Tài cũng dừng lại:
- Ngoài ra cái gì?
Tôi không trả lời ngay, nhấp một ngụm R*ợ*u rồi buông ra một câu:
- Anh Triệu, anh ở Nam Hưng là người làm công, tôi sẽ không bạc đãi anh đâu.
Triệu Hữu Tài cúi thấp đầu, tiếp tục gắp thức ăn. Tôi cũng không nói gì nữa, vùi đầu vào uống R*ợ*u, điện thoại di động bất chợt đổ chuông, một tin nhắn tới, là của Hoa, tôi đang cúi đầu đọc thì Triệu Hữu Tài bỗng dưng mở miệng:
- Cậu thực sự tưởng rằng Ức Lập không thể làm nên chuyện gì chăng? Nếu hắn đưa ra giá thấp thì sao?
Tôi buông điện thoại xuống:
- Vậy sao? Nghiêm trọng thế sao? Về điểm này tôi chưa nghĩ đến, cao kiến của anh thế nào?
- Lý tổng, cậu là một người thông minh, nhanh nhẹn như thế mà còn chưa nghĩ đến thì cái đầu óc cục gạch của tôi hết cách rồi.
Cuộc trò chuyện cuối cùng không có kết quả, nhưng câu quan trọng nhất hắn đã chịu nghe, mục đích ban đầu đã đạt được, tôi nhớ lại lý thuyết làm máy và cưa gái của Dương Hồng Năng, rất nhiều chuyện không phải cứ ra tay là được, mà cần có thời gian và công sức kinh doanh.
Ở cửa, tôi đưa hai tay ra nắm chặt lấy tay Triệu Hữu Tài, sau đó lại lắc lắc mấy cái:
- Chúng ta mãi mãi là bạn tốt, mãi mãi! - Triệu Hữu Tài cũng đưa bàn tay kia nắm lại, nói là đúng thế, đúng thế.
Không nhớ tôi từng đọc một câu như thế này ở đâu: Khi bạn có mục đích, cái gì không phải bạn sẽ nói thành phải, cái gì vốn là như thế thì bạn không bao giờ nói. Đối với Triệu Hữu Tài thì thế, chứ đối với Cảnh Phú Quý và Lâm Thăng, tôi chưa bao giờ nói vậy, chưa bao giờ có những động tác mà người ngoài nhìn vào, tưởng chừng nó rất chân thành.
LÝ TƯỞNG VÀ HIỆN THỰC
Để hòa giải cho Cảnh Phú Quý và Dương Huệ, tôi thấu chi cả chữ tín của mình. Sau khi thống nhất lời nói với Cảnh Phú Quý tôi tới hẳn nhà họ, giống như tổ trưởng tổ hòa giải của khu phố, nói hết nước hết cái:
- Dương Huệ này, mấy cái thứ ở trên mạng toàn là đồ ảo, chỉ đùa cho vui thôi, hôm đó Bành Tiền Tiến nói gì em cũng nghe thấy rồi, đúng không? Con người thằng Quý không dám làm chuyện gì có lỗi với em đâu, huống hồ nếu cậu ấy dám thì anh là người đầu tiên không đồng ý, làm gì chờ tới lúc bị em phát hiện. - Sau đó tôi lại quay đầu qua nói với Cảnh Phú Quý, - Cậu nói xem đúng không Quý!
Cảnh Phú Quý luôn miệng nói đúng thế, đúng thế, rất khiêm tốn chấp nhận lời phê bình. Tôi lại tiếp tục lên tiếng:
- Anh nhờ người bạn bên Cục Công an điều tra địa chỉ IP của cái QQ đó rồi, “Người Đông Bắc” ở Hắc Long Giang, “Không lời” thì ở Tân Cương, xa xôi như thế, mà hai chỗ này Cảnh Phú Quý đều chưa tới bao giờ, làm gì có cơ hội tiếp xúc, em nói bọn họ có làm được việc gì cụ thể không, không thể nào làm chuyện đó qua không khí được, đúng không em dâu?
Biểu cảm của Dương Huệ tươi tắn trở lại, nhưng vẫn chưa buông tha:
- Nhưng mà lời họ nói nghe kinh tởm lắm!
Điểm này thì không thể làm khó được tôi:
- Tục ngữ nói, “Cái gì nói thì không làm, làm thì không nói, chó hay sủa chẳng bao giờ cắn người”. Cậu ấy nói nghe càng ghê càng chứng tỏ cậu ấy nói cho sướng miệng thôi, không làm được trong thực tế!
Đàn bà giỏi làm nũng, đàn ông thích nói dối, tôi phát hiện ra mình bẩm sinh có khả năng nói dối, lúc nói mặt rất nghiêm túc, không đỏ, tim không đập mạnh, ai không tin tôi sẽ nổi cáu với họ. Lâm Thăng bảo tôi:
- Như thế có mệt không? Lời nói dối vô tận, lời nói thật là bờ, nói dối một câu phải dùng năm câu để hoàn thiện, nói dối năm câu phải dùng hai mươi câu để hoàn thiện, nói đến sau cùng thì ngay cả bản thân cũng không biết lời nào là thật, lời nào là giả, ngộ nhỡ bị phát hiện có phải càng xấu mặt hơn không?
Tôi nói:
- Anh dám đảm bảo là anh chưa bao giờ nói dối không? Huống hồ nói dối chắc chắn là xấu à? - Không! Ít nhất là từ việc của Cảnh Phú Quý tôi cũng thấy không phải, nếu làm to chuyện lên thì với hắn, với Dương Huệ, với con gái của họ và gia đình hai bên đều chẳng có ích gì cả, công ty cũng không được yên ổn! Thế nên đây là một cục diện “đa phương có lợi” chứ không phải “song phương có lợi”.
Thấy nước mắt của Dương Huệ đã ngưng, lúc này tôi đánh mắt ra hiệu cho Cảnh Phú Quý, hắn lập tức nhân cơ hội đó, thề thốt và đảm bảo rằng đó chỉ là đùa giỡn cho vui, xong còn nói vì hắn thấy thường ngày vợ vất vả nhiều nên Tết này định đưa cả nhà đi Hàn Quốc chơi, để thỏa mãn sở thích những bộ phim Hàn của đồng chí vợ, ngày nào cũng say mê Bae Yong Joon. Thế là Dương Huệ toét miệng ra cười:
- Đồ xấu xa, ai đồng ý đi Hàn Quốc với anh rồi hả!
Vậy là một trận phong ba cuối cùng cũng bình yên, nhưng bản thân tôi vẫn đang nằm trong vùng tâm bão, tôi rất giỏi giúp người khác giải quyết khó khăn, nhưng vấn đề của mình không bao giờ xử lý tốt được, không biết mình với Thanh Thanh liệu sẽ có kết thúc như thế nào.
“Sự kiện QQ” được giải quyết ổn thỏa, tôi và Cảnh Phú Quý ngồi uống R*ợ*u mừng ở “Đông Lai Thuận”, sau khi đã dốc ba ly vào bụng, hắn nghiêng ly R*ợ*u lên bàn, nói:
- Cậu làm ra vẻ chính nhân quân tử, ngoài Châu Thanh Thanh và Dương Huệ ra, trên thế giới này ai mà không biết cậu còn tệ hơn cả tôi!
Tôi cười tự đắc:
- Như nhau cả thôi. Chuyện này cũng may là tôi phản ứng nhanh, nếu không thì lộ cả rồi.
Hôm nay Cảnh Phú Quý tửu lượng rất kém, mới uống vài ly mặt đã đỏ bừng, nói chuyện cũng ít, tay chống cằm, nghiêm túc nghe tôi giáo huấn, tôi cao hứng nói:
- Chuyện này xử lý thật là hoàn hảo, thậm chí còn có thể viết vào cuốn Cẩm nang xử lý các mối nguy cơ trong quan hệ vợ chồng. - Cũng chính lúc đó tôi phát hiện hắn không bình thường, tôi đưa tay ra nắm cánh tay hắn:
- Sao thế? Nhớ “Không lời” của cậu rồi hả? Lẽ ra hôm nay cậu nên vui mới phải.
Hắn chầm chậm ngước mắt lên, trong đó là những tia máu đỏ:
- Cậu thay đổi rồi.
Tôi không hiểu:
- Cậu nói gì cơ?
- Cậu thay đổi rồi, trở nên tầm thường, thậm chí là vô sỉ, tình bạn bị cậu coi là công cụ, giúp bạn bị cậu mang ra làm giao dịch, điều hết thuốc chữa nhất là cậu lại coi đó là vinh quang! - Tôi hiểu Cảnh Phú Quý nói những điều này là vì hắn vẫn canh cánh trong lòng việc mà tôi bắt hắn làm. Thực ra, việc tôi bắt Cảnh Phú Quý làm rất đơn giản. Từ sau lần nói chuyện với Tần tổng, về tới công ty, tôi đã bàn bạc với Lâm Thăng, chi phí tôi có thể đồng ý với cô ta, nhưng nếu phải trốn thuế thì chúng tôi sẽ phải thành lập một công ty khác, tiền hàng từ công ty Phi Thăng chuyển tới công ty của Tần tổng, sau khi trừ đi chi phí làm thủ tục, Tần tổng lại phải chuyển tiền về cho chúng tôi, nhưng không thể trực tiếp chuyển về Phi Thăng mà phải về một công ty thứ ba do chúng tôi kiểm soát. Tôi là đại diện pháp nhân của Phi Thăng, Lâm Thăng là Chủ tịch Hội đồng quản trị, hai người chúng tôi đều không thể có bất cứ cổ phần hay chức vụ gì ở công ty mới, nếu không rất dễ điều tra ra là công ty liên đới, đại diện pháp nhân của công ty mới phải là một người dường như không liên quan nhưng hoàn toàn tin tưởng được, nghĩ đi nghĩ lại chỉ có Cảnh Phú Quý là người thích hợp nhất. Nhưng tôi không hiểu vì sao hắn lại không muốn làm, có lẽ vì sợ nếu xảy ra vấn đề gì, người đầu tiên bị công an tìm chính là đại diện pháp nhân.
Tôi vẫn tỏ ra thản nhiên, ngừng ngay nét mặt hí hửng đầy khoa trương của mình, ngậm một ***, châm lửa:
- Trong cái xã hội này có ai là không thay đổi?
- Không phải như thế, cậu thay đổi tới mức tôi sắp không nhận ra cậu rồi. Phi, ngày trước cậu chỉ có vẻ xấu bên ngoài, có lúc xấu nhưng đáng yêu, bây giờ cái xấu xa đã ăn vào xương cốt của cậu, cậu toàn làm những việc khiến người thân đau khổ, khiến kẻ thù sợ hãi. Ánh mắt cậu giờ lạnh lùng, tham vọng và bất chấp thủ đoạn, thậm chí còn có chút điên cuồng, tôi đã không còn tìm được cái cảm giác năm xưa khi có tiền tiêu chung với cậu nữa rồi.
Những gì Cảnh Phú Quý nói đều là sự thực, vì thành công, vì kinh doanh, tôi không những mất hết sĩ diện, mà còn vô sỉ. Nhưng thân phận của mỗi người không phải vừa sinh ra đã được định sẵn, gái điếm không phải sinh ra đã là gái điếm, làm kinh doanh nhiều năm, vì bạn bè, ta rút đao tương trợ nhưng có khi ta lại bị chính bạn bè đâm trả hai đao, kết quả của việc căm ghét cái ác là khiến mình mất đi đơn đặt hàng, vì người ác là những kẻ có tiền, còn kẻ yếu đuối, nghèo khó lại không thể cho bạn một chút lợi nhuận, một tiếng “cảm ơn” chỉ là vô ích với doanh thu của bạn. Người cao thượng sẽ mất hết tất cả, kẻ vô sĩ kiếm được đầy nồi, đã gặp qua nhiều ví dụ anh lừa tôi, tôi lừa anh, tôi thực sự đã âm thầm thay đổi. Không phải tôi muốn như thế, mà xã hội ép tôi như thế. Tôi ngày càng thiếu lòng tin vào con người, bởi vì lòng tin chỉ đem lại cho tôi bài học, sự nghi ngờ của tôi ngày càng nhiều, bởi vì nghi ngờ giúp tôi nắm quyền chủ động. Vòng tròn của tôi ngày càng thu hẹp, ngày càng vạch rõ những người là khách hàng và không phải khách hàng, tính cách tương đồng không còn là lý do để tôi kết bạn, “vô dụng với mình” đã trở thành vấn đề đầu tiên luôn xuất hiện trong đầu tôi. Cảnh Phú Quý nói tôi sa đọa, vô sỉ, thậm chí là có lúc điên cuồng, tôi chỉ ầm ừ vài tiếng, tôi không sa đọa liệu có bán hàng được không? Tôi không vô sỉ thì có mở công ty được không? Tôi không điên cuồng liệu có nuôi sống được mười mấy người trong công ty không? Một triết gia nào đó đã từng nói, thúc đẩy sự tiến bộ của xã hội không chỉ có ấm áp, không phải là cao thượng, mà là tham vọng, là vô sỉ, là tiền bạc!
Ngày nhỏ đi học, cô giáo cho làm bài văn “Lý tưởng của tôi”, tôi nói sau này lớn lên, tôi muốn làm một nhà khoa học, nhưng thực ra đó không phải là lý tưởng thực sự của tôi, lý tưởng của tôi là làm “Thủ tướng”, tôi tự cho rằng mình là người có tài năng xuất chúng, tôi còn viết ý nghĩ nào vào trong nhật ký, ai ngờ bị đứa bạn cùng bàn là Ngô Chí An đọc trộm rồi còn đọc cho mọi người nghe, mọi người đều chê bai tôi là một thằng bé cả ngày thò lò mũi xanh mà đòi làm Thủ tướng, đúng là cóc đòi ăn thịt thiên nga, tôi giận dữ lao lên dùng nắm đấm nói chuyện với chúng nó, kết quả là má trái tôi bị đấm sưng vù lên trong cuộc hỗn chiến.
Hồi điền nguyện vọng thi đại học, nhìn mấy chữ “Khoa chính trị quốc tế”, tôi thầm vui trong lòng, đây chẳng phải con đường tốt nhất để thực hiện lý tưởng làm “Thủ tướng” của tôi sao? Theo như hiểu biết của tôi khi đó, chính trị quốc tế chính là giải quyết các mối quan hệ giữa quốc gia này với quốc gia khác, yêu cầu còn cao hơn, phức tạp hơn so với việc quản lý một quốc gia, học xong nên làm việc ở Liên hợp quốc, nói thẳng ra là có khả năng làm “Thư ký Liên hợp quốc, làm “Thủ tướng” của một nước đúng là chuyện nhỏ, thế là tôi cắm đầu vào “thực hiện ước mơ”.
Nhiều năm trôi qua, tôi không thể không khâm phục tầm nhìn xa trông rộng của những người bạn mới thời tiểu học, kết quả đương nhiên là tôi không thể làm Thủ tướng, còn Ngô Chí An năm xưa chưa bao giờ muốn làm Thủ tướng thì giờ đã là Phó Chủ tịch huyện ở huyện chúng tôi, nói thế nào cũng có thể coi như là một “Phó Thủ tướng”. Mỗi người cuộc đời mỗi khác, có ai biết kiếp trước của mình là gì, cũng không ai đoán được mười năm nữa cuộc đời mình sẽ ra sao, đây chính là bi kịch của con người. Nhưng giờ đây, chức danh của tôi cũng là người đứng đầu, chỉ có điều tôi là người đứng đầu một công ty, không phải là một nhà nước, so với những kẻ cả ngày chỉ biết gắn ௱ô** bên bàn mạt chược, hy vọng thắng được vài chục tệ về mua rau, tôi đã thấy thỏa mãn lắm rồi.
Tôi làm việc thường không có quy củ, nói năng không nguyên tắc. Lúc bình thường, tôi còn có thái độ nghiêm túc, nhưng gặp bạn bè than thiết hay phải lúc nổi nóng, chút nho nhã hiếm hoi đến đáng thương trên người tôi sẽ bay biến mất. Dạo gần đây trên mạng thịnh thành từ “dựa”, tôi bèn sửa lời thề trên Phổ Đà Sơn là: “Tôi không dựa vào người khác, chỉ dựa vào chính mình” thành: “Tôi không dựa vào chính mình, có bản lĩnh thì dựa vào người khác”. Khi nói câu đó, tôi cảm thấy mình trẻ trung, thời thượng, ngay cả những nhân viên thế hệ 8X ở công ty cũng phải há hốc mồm kinh ngạc.
Mọi người đều phản ánh tôi làm Tổng Giám đốc mà không ra dáng, không bao giờ thắt cà vạt, *** bất kể chỗ nào, hễ ngồi xuống là gác chân lên bàn, nếu hứng thì chân tay phải cử động, nói chuyện không nghiêm túc, thích ba hoa. Lâm Thăng nói tôi là răng đen quá, mau đi tẩy đi. Tôi nói được rồi, tẩy sẽ khỏe hơn. Rồi tôi cười đểu cáng, động tác khoa trương, không hề ra dáng chút nào, nói một câu trong nghề chúng tôi là “không chuyên nghiệp”, thế nên khi Cảnh Phú Quý giúp tôi đặt nickname trên mạng là “Người đàn ông thành công, trưởng thành” thì có đến một nửa là nói dối. Điều quan trọng nhất là tôi làm việc rất tùy tiện, thường lá mặt lá trái, lời hôm qua nói, hôm nay sẽ không thừa nhận. Có một lần Cảnh Phú Quý cầm hóa đơn điện thoại của Vương Diệu tới tìm tôi ký để thanh toán, tôi thấy vượt tiêu chuẩn tám mươi tệ, không đồng ý. Cảnh Phú Quý nói:
- Tháng trước Vương Diệu tới Thuận Đức đòi nợ mười ngày, tiền điện thoại rất đắt, khi đó nó đã xin ý kiến cậu, cậu đồng ý thanh toán hết tiền điện thoại tháng này còn gì.
Tôi nghe thấy thế thì nổi cáu:
- Thế nó có mang được tiền về không? Tiền không mang về được lại còn đòi thanh toán tiền điện thoại? Cho dù tôi có nói thì cũng là lúc đó, bây giờ tôi không đồng ý thì sao?
Cảnh Phú Quý có chút hơi ngứa ngáy:
- Có một tí tiền, đáng bao nhiêu đâu, huống hồ khi đồng ý cậu cũng không có điều kiện đi kèm, là ông chủ mà nói lời không giữ lời thì không… không tốt lắm.
Khi đó tôi đang rầu rĩ về vấn đề vốn lưu động:
- Không được, chưa đòi được nợ về, không được là không được! Đây không phải là vấn đề tiền ít tiền nhiều.
Sau khi bình tĩnh lại, tôi lại thấy hối hận, làm như thế đúng là hơi quá đáng, sau đó tôi tìm Cảnh Phú Quý hỏi chuyện này, hơi chút ngại ngần:
- Hay là cứ thanh toán cho nó đi?
Cảnh Phú Quý nhìn tôi vẻ khinh bỉ:
- Không cần đâu, Lý tổng, tôi tự móc tám mươi tệ ra cho Vương Diệu rồi, nhưng mà cậu yên tâm, những lời nói vĩ đại của cậu không lọt tới tai nó đâu.
Tôi thấy hơi xấu hổ, rụt rè đẩy vai Cảnh Phú Quý một cái:
- He he, đúng là anh em tốt, tan làm tôi mời cậu đi uống R*ợ*u.
Tính đi tính lại, tôi vẫn còn một tật xấu nữa, đó là cứ vào đến hộp đêm, gái ngồi xuống bên cạnh thì việc đầu tiên tôi làm không phải ôm ấp, hôn hít mà là xem điện thoại của cô nàng có “tác phẩm kinh điển” nào mới ra lò hay không, nếu có cái gì hợp ý là tôi lập tức gửi tới điện thoại mình, sau đó chia sẻ cho đám anh em, ngay cả khi Bush được lên làm Tổng thống, tôi cũng chẳng mấy quan tâm.
Những điều Cảnh Phú Quý vừa phê bình tôi, câu nào cũng đúng sự thực, tôi tán thành cả hai tay hai chân. Nhưng thân phận có ảnh hưởng tới hành động của bạn, ông chủ thật không dễ làm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc