Trái Tim Ai Chưa Từng Điên Dại - Chương 11

Tác giả: Mộc Vô Giới

TƯ TƯỞNG GIAI CẤP TƯ SẢN CỦA LM THĂNG
Chúng tôi gặp nhau tại quán cà phê Hạt đậu ma thuật, Lâm Thăng thích phong cảnh thư thái của nơi này. Tư tưởng giai cấp tư sản của Lâm Thăng đương nhiên là phải dùng tiền mới có thể thấy rõ, tôi đoán hắn làm ở Cảnh Trình suốt một thời gian dài chắc cũng kiếm được hai, ba triệu. Không riêng ở Quảng Đông mà trên toàn quốc, làm Trưởng phòng Mua hàng, có ai không hiểu đây là một mảnh đất màu mỡ. Tiền lương của tầng lớp làm công ăn lương không những thấp mà nhiều khi còn không đều. Trưởng phòng Mua hàng bình thường đi ăn uống, chơi bời không phải bỏ một xu nào, tiền lương giữ nguyên, quan trọng nhất là còn thường xuyên có “lậu”, các lãnh đạo biết ở Đại lục không thể làm đến mức tuyệt tình như ở Hồng Kông, bởi vậy họ chỉ đặt ra quy định, “có thể lậu, nhưng đừng lậu có nhiều”. Mặc dù hắn nói với mọi người rằng hắn có một người cô rất giàu có sống ở Nhật Bản, từ nhỏ đã yêu quý hắn, thường gửi đồ hàng hiệu về cho hắn nên mọi người cũng chẳng biết là thật hay giả, nhưng tôi không tin, tóm lại tôi chưa bao giờ thấy cô hắn tới Châu Hải.
Nói thật lòng, ban đầu Lâm Thăng bàn thành lập công ty, tôi yên tâm nhất là điểm này, vốn dĩ ăn của công, dùng của người khác là rất bình thường, bây giờ khác rồi, mọi thứ đều là của nhà mình, nếu còn làm như trước nữa thì không được. Tôi vẫn luôn có một nút thắt trong lòng, muốn nói nhưng không biết nói thế nào. Sau đó có cơ hội, trong bữa tiệc khai trương công ty, sau khi đã hoàn thành hết mọi thủ tục, tôi mượn rượu ám chỉ với Lâm Thăng:
- Bây giờ công ty của chúng ta rất nhiều việc không thể làm như hồi còn ở Cảnh Trình nữa, chúng ta là công ty nhỏ, phải tiết kiệm chi tiêu, tính toán chi li, anh nói đúng không, Lâm Thăng.
Lâm Thăng phản ứng rất nhanh, lập tức trả lời:
- Tiểu Phi, tôi cũng nghĩ như thế, bây giờ mọi người đang ở trên một chiếc thuyền, về phần mua hàng tôi sẽ khống chế, bên bán hàng đã có anh, tôi yên tâm tuyệt đối.
Tôi cũng nhận ra ý của hắn trong câu đó, chắc chắn cũng có suy nghĩ tương tự như tôi. Cả ngày hắn bị mấy người bán hàng bám lấy, hiểu trong nghề này cũng có “lậu” để ăn. Tôi cũng hiểu rất rõ rằng ăn uống một chút chỉ là vấn đề nhỏ, nhưng bên mua hàng khó khống chế được việc ăn hoa hồng, ăn cây táo, rào cây sung, có thể trực tiếp khiến công ty bị phá sản. Tôi vỗ vai Lâm Thăng:
- Thăng, anh yên tâm, sản phẩm của chúng ta vẫn chưa bán chạy đến độ đó đâu.
Vừa mới ngồi xuống Lâm Thăng đã chỉ vào chai rượu vang trên bàn, nói:
- Đây là quà Tần tổng mang tới, là rượu vang sản xuất ở Italy, nó rất khác với các loại rượu khác nên giá thành lên tới hơn ba trăm triệu tệ, tối nay chúng ta phải thưởng thức mới được.
Tôi nghĩ thầm trong bụng, tài năng thưởng rượu và thân phận của Tần tổng hình như không phù hợp với nhau: rượu nổi tiếng vì đắt, còn nghề cô ta làm lại là nghề không thể để người khác biết.
Tần tổng lặng lẽ ngồi ở một góc của sô-pha, biểu cảm tự nhiên, thoải mái, tôi biết cô ta là một nhân vật rất lợi hại, thế nên không dám tùy tiện, Lâm Thăng đi ngay vào vấn đề chính:
- Là thế này, vừa nãy tôi đã nói chuyện với Tần tổng, tình thế bây giờ có sự thay đổi, có thể chi phí phải điều chỉnh, chuyện này phải có anh ở đây, tình hình cụ thể Tần tổng sẽ nói với anh.
Tôi biết là rượu ngon không thể uống dễ dàng.
Giọng điệu của Tần tổng rất bình tĩnh, rõ ràng, có đầu có cuối, tôi hiểu ngay là chuyện gì, nói trắng ra, bây giờ tình hình khó khăn, hải quan và hóa đơn đỏ cũng đều khó hơn trước, bởi vậy chi phí của họ đòi tăng thêm hai phần trăm, hơn nữa tiền hàng phải thanh toán toàn bộ, không được như trước đây, viết một tờ giấy ủy thác thanh toán tiền là có thể dễ dàng qua mặt hải quan.
Tôi cũng hiểu đại khái về nghề của họ, “hải quan đen”, tìm một chỗ vắng vẻ ở Quảng Đông để mang hàng vào, cũng có giấy hải quan bình thường, nhưng mẫu mã, giá thành, số lượng đều ít đi rất nhiều, bởi vậy sẽ phải nộp ít thuế hơn. Hàng giao cho chúng tôi rồi cung cấp hóa đơn thuế, làm như giao dịch trong nước, hóa đơn cũng là thật, nhưng đều là khai khống, không phải là giao dịch thực sự, hai năm trước họ quản lý lỏng lẻo, không cần đối chiếu giữa hàng với giấy tờ, một tờ giấy chứng nhận ủy thác thanh toán là giải quyết được, dạo này quản lý gắt gao bởi vậy phải đối phó một cách nghiêm túc.
Tôi không tỏ thái độ ngay lập tức, nói là phải về nhà tính toán lại. Tôi biết mối quan hệ giữa cô ta và Lâm Thăng không bình thường, nhưng chỉ cần tình hình trên thị trường đúng thật như thế là tôi hoàn toàn có thể chấp nhận.
Tần tổng lái con Volvo S80 của cô ta đi trước, từ cánh cửa kính của quán cà phê nhìn theo bóng chiếc xe đang chuẩn bị chầm chậm lăn về hướng đường Cửu Châu, ánh đèn xe lại hắt lên vẻ xanh mướt, từng chiếc xe đi qua đi lại, ánh đèn neon của những tòa nhà hai bên đường hắt ra, biến con đường như trở thành một bản giao hưởng sắc màu. Mỗi khi đèn xanh ở ngã tư sáng lên, những chiếc xe sẽ đi theo nhiều hướng khác nhau, họ đang trên đường đi tới một buổi yến tiệc linh đình hay đang trở về với gia đình? Tôi thẫn thờ ngắm nhìn ánh đèn đỏ đi xa dần, nghĩ tới câu hỏi kỳ lạ này. Qua ánh đèn phản quang của cửa kính, tôi thấy Lâm Thăng đang cầm ly rượu, nhấc lên ngang trán, nghiêng đầu nhìn ánh đèn chùm trên trần nhà qua ly rượu, tôi quay đầu hỏi hắn:
- Anh đang xem có tạp chất hay không sao?
Lâm Thăng dừng chuyển động, vẫn nhìn chằm chằm vào ly rượu:
- Tôi đang đối thoại tinh thần, tôi muốn nhìn thấy lịch sử văn hóa ẩn chứa trong đó.
Miệng tôi bật ra một tiếng hừ:
- Chỉ là một chai rượu thôi, việc gì phải thần bí như thế, nếu là tôi, tôi đã uống cạn từ lâu rồi.
Lâm Thăng lắc đầu, dường như đang lẩm bẩm một mình:
- Còn thô tục lắm, vô lý lắm.
Tôi sững người nhìn hắn, thấy hắn đặt ly rượu lên mũi, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, sau đó hắt ra một tiếng thở dài, nói:
- Ly rượu này làm tôi nhớ tới “Đêm phỉ thúy” của Từ Chí Ma, ý thơ hay biết bao.
Tôi hỏi Lâm Thăng một vấn đề, hỏi xong tôi mới thấy mình vừa ấu trĩ vừa ngu xuẩn:
- Vì sao anh không kết hôn?
Lâm Thăng không ngờ một người từng lăn lộn trường đời như tôi bao nhiêu năm mà còn hỏi một câu chỉ có những bà hàng xóm mới hỏi này, khựng lại một chút rồi nói:
- Nếu dùng quan điểm của xã hội thì tôi không muốn treo cổ ૮ɦếƭ trên một cái cây, nói theo góc độ kinh tế thì tôi thích những vụ mua bán không mất tiền, không thích mua cả lô hàng, còn theo quan điểm Pháp luật học, kết hôn hay không chỉ khác nhau về một tờ giấy, huống hồ bây giờ tình yêu và tình dục có thể tách riêng. Bổ sung thêm một ý, nếu nói theo chính trị quốc tế thì sao? Anh nghĩ thử xem, anh chỉ muốn liên minh với một quốc gia hay muốn thiết lập quan hệ đa phương?
Lúc đi ra cửa, Lâm Thăng nói:
- Bên phía nhà cung ứng có động tĩnh, Hoàng Chính Long chính xác sẽ tới Châu Hải vào thứ bảy để ký hợp đồng.
Tôi nói:
- Được thôi, đón tiếp theo quy cách cao nhất, bên nào say là nghỉ.
Lâm Thăng nghe vậy, mặt hắn tươi rói, tôi biết là mình đã nói đúng ý hắn, chắc chắn hắn sẽ giữ được thể diện trước mặt Hoàng Chính Long. Nhưng hắn không ngờ trong ý của tôi còn có ý khác, hôm đó tôi phải chuốc cho hắn say, sau đó nghe hắn rượu say nói thật lòng, thừa nhận cú điện thoại đó là do hắn gọi.
Mấy hôm nay quá nhiều việc nên cảm thấy cơ thể hơi mệt mỏi, tôi định về nhà sớm nghỉ ngoi, nửa đường chợt nhận được điện thoại của Lộ Cường, hỏi tôi làm xong việc chưa, tôi hỏi có chuyện gì, bên đó chẳng phải đủ người rồi sao? Lộ Cường bắt đầu chửi:
- Đủ cái mẹ gì, vợ Dương Hồng Năng gọi điện bắt hắn về nhà, nói là con bị sốt cao.
Tôi nói tôi thua hết tiền rồi. Lộ Cường vẫn không buông tha cho tôi:
- Không sao. T + 1, mau lên.
T + 1 là câu chúng tôi dẫn từ thị trường cổ phiếu, ý là nợ tiền cũng được, nhưng trước sáu giờ sáng hôm sau phải thanh toán hết. Nhưng không có tiền đương nhiên là không thể đi chơi, đó không phải là tính cách của tôi, cũng không phù hợp với thân phận ông chủ của tôi, thế là tôi gọi điện cho Cảnh Phú Quý, bảo hắn mang mười nghìn tệ tới khách sạn Hoa Tuấn cho tôi.
SỰ KIỆN QQ CỦA CẢNH PHÚ QUÝ
Chín rưỡi sáng, tôi vừa mới vào văn phòng và ngồi xuống, bỗng dưng một khối thịt màu tím lướt vào, đập một tờ giấy lên bàn tôi:
- Cảnh Phú Quý đang bao vợ bé!
Tôi ngẩng đầu lên, là Dương Huệ, vợ của Cảnh Phú Quý, lời của cô ta không làm tôi giật mình, nhưng đoạn trò chuyện trên QQ đã được in ra khiến tôi chú ý:
Đạp tuyết không dấu: Chat webcam không?
Người Đông Bắc: No.
Đạp tuyết không dấu: Thi thoảng muốn ngắm em.
Người Đông Bắc: Chồng em ở đằng sau, anh không sợ anh ta Gi*t ૮ɦếƭ anh à?
Đạp tuyết không dấu: Ha ha, trước khi hắn làm anh ૮ɦếƭ, anh đã ૮ɦếƭ vì say mê em rồi.

Không lời: Nhớ không?
Đạp tuyết không dấu: Yes!
Không lời: Nhớ ở đâu?
Đạp tuyết không dấu: Nhớ trong lòng, cơ thể càng nhớ hơn.
Không lời: Lưu manh!...
Có hai bản. Tôi muốn phì cười nhưng cố nén lại, một luồng khí nóng dồn lên yết hầu, không có chỗ nào giải phóng mà lại không thể không giải phóng, tôi cố nhịn cúi đầu xuống, ho khù khụ mấy tiếng. Lúc ho tôi nghĩ, cái thằng cha tốt nghiệp trung cấp, ăn uống, cờ bạc, rượu chè, gái gú, không gì không biết này nói năng tài thật, lại còn lấy nickname rất oách trên mạng để tán con gái nhà lành. Nhưng bây giờ không phải là Đạp tuyết không dấu nữa, mà đã chứng cứ rành rành ra rồi.
Hắng giọng xong, tôi cố làm ra vẻ bình thản:
- Chuyện này ấy mà… cũng không chứng minh được điều gì cả, đúng không? Cậu ấy chỉ đùa trên mạng thôi.
Thái độ của tôi khiến Dương Huệ tỏ ra bất ngờ, giậm chân hét lên:
- Không thể nào! Thời gian này hắn không bình thường, không những về nhà muộn mà ở nhà cũng không yên ổn, cứ đóng cửa một mình trong thư phòng lên mạng, đến tận hai, ba giờ sáng, lại còn lắp webcam với tai nghe nữa, nói là để chơi điện tử, em đã nghi ngờ hắn có đàn bà ở ngoài từ lâu rồi, giờ cuối cùng cũng tóm được chứng cứ.
Năm năm trước Cảnh Phú Quý theo tôi bán hàng ở thị trường Hoa Đông, tôi đã biết hắn có sở thích quái đản là lên mạng trò chuyện tán gái. Trước khi tới một nơi nào đó, hắn sẽ lên mạng nói chuyện tán gái mấy đêm liền để khi nào tới nơi, hắn tìm được một người bạn ảo chơi trò tình một đêm, những nickname hắn chọn cũng rất kêu, ví dụ như “Đàn ông số một”, biến mình thành đế vương vùng Giang Nam, gọi gái đẹp đất Ngô tới nghênh giá, rồi còn “Đàn ông BMW”, “ Ở khách sạn 5 sao, rảnh rỗi”… khiến rất nhiều cô gái tham vọng làm giàu bằng thân xác nhìn thấy là chỉ muốn chui ngay vào xe hắn, lao ngay vào phòng hắn. Gặp mặt xong, nếu đúng ý Cảnh Phú Quý, hắn sẽ lôi cái máy cạo râu Philips hoặc một món đồ trang điểm của châu u đã chuẩn bị trước ra:
- Người đẹp, đây là chút quà gặp mặt, xin hãy nhận lấy.
Chiêu này sử dụng nhiều lần, bọn đàn bà giả vờ đẩy đưa vài câu là sẵn sàng cùng hắn lên giường vui cuộc mây mưa, nghe như thống kê không hoàn chỉnh thì tỉ lệ thành công lên tới chín mươi phần trăm… Thời gian đó Cảnh Phú Quý thường xuyên thoát khỏi tầm mắt của tôi, đã mấy lần nửa đêm tôi đang ngủ ngon thì bị điện thoại đánh thức dậy:
- Tránh mặt ngay, mười lăm phút nữa tôi về tới khách sạn. – Đến nỗi tôi không thể không bò dậy lúc canh ba nửa đêm, ngồi uống rượu bên ngoài khách sạn chờ hắn “làm việc” xong. Nhưng thằng cha này cũng không ngược đãi tôi, sau đó thường ném cho tôi hai bao thuốc ngon, còn sẵn sàng kể cho tôi nghe chuyện gặp người đẹp của hắn để làm thỏa mãn tâm lý tò mò của tôi.
Nhưng cũng có lúc hắn thất bại, đó là ở Vũ Ba, người hắn quen là một huấn luyện viên thể dục thẩm mĩ. Hai người hẹn gặp nhau tại quán cà phê Thượng Đảo ở quảng trường Thiên Nhất, cô gái đó thân hình đầy đặn, cân đối, иgự¢ to ௱ôЛƓ nở, đúng tuýp người Cảnh Phú Quý thích, uống cà phê xong, cô gái đề nghị đi dạo phố, bình thường không bao giờ đưa vợ đi shoping, giờ Cảnh Phú Quý vui vẻ đồng ý, mua một bộ thể thao của Kappa, mua một đôi giày cao gót của Belle, cuối cùng cô gái cũng đồng ý theo Cảnh Phú Quý về khách sạn. Cảnh Phú Quý đề nghị tắm chung, cô gái xấu hổ không đồng ý, kiên quyết đòi tắm riêng, khi Cảnh Phú Quý sung sướng từ phòng tắm đi ra, cô gái đã mất tăm mất tích, chỉ có một tin nhắn trong di động: Anh, em xin lỗi, em nghĩ không thông, lần sau sẽ đi với anh.
Cảnh Phú Quý thở dài ngã xuống giường. Sau việc đó tôi an ủi hắn:
- Nghĩ thoáng một chút, cô gái này cũng có lương tâm, không mang ví với điện thoại của cậu đi, coi như may mắn lắm rồi.
Sau đó chuyện này đồn tới tai Lâm Thăng, hắn hừ mũi một cái rồi làm một bài đồng dao chế giễu Cảnh Phú Quý:
- Bỏ ra hơn một nghìn, tay cũng không được sờ. Anh nói giống cái gì, chỉ như một con heo! Nếu mà là Lâm mỗ, chỉ vài phút vào tay. Tặng cho anh một câu, cầu chất đừng cầu lượng.
Tôi vội vàng uống mấy ngụm nước cho ướt họng, cố nuốt cái cảm giác buồn cười xuống, nhân tiện suy nghĩ đối sách. Đầu óc tôi tập trung nhanh chóng vào câu hỏi của Dương Huệ: Cảnh Phú Quý ngày nào cũng ở với tôi, nói là không biết thì vô lý quá, thừa nhận chuyện này chỉ có thể bình tĩnh xử lý, chuyện to hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có. Nghĩ xong đối sách, tôi nhẹ nhàng thả lỏng cơ thể:
- Chuyện này chắc chắn chỉ là đùa thôi, công ty nhiều người cũng thế, không tin em chờ anh gọi người vào hỏi cho xem. – Lôi kéo người khác làm tấm đệm là chiêu tôi thường dùng, một người phạm lỗi trăm người chửi mắng, nhiều người phạm lỗi chẳng ai trách nửa lời, tuy rằng không hay lắm, nhưng vào lúc quan trọng áp dụng nó là hợp lý nhất. Không chờ Dương Huệ trả lời, tôi đứng lên đi ra ngoài cửa, gọi:
- Vương Diệu, Bành Tiền Tiến, hai cậu vào đây một chút!
Hai gã này đã lấp ló ngoài cửa nghe trộm từ lâu, vừa nghe tôi gọi là lập tức vào ngay, chưa chờ hai người hỏi, tôi đã lên tiếng hỏi trước:
- Có phải các cậu cũng thường xuyên lên mạng tán gái không?
Hai người có vẻ hoảng hốt, Vương Diệu nói:
- Dạ… đâu dám ạ! Giờ làm việc…
Đây không phải là đáp án mà tôi muốn có, miệng tôi khẽ “ừ” một cái thật dài rồi quay sang Bành Tiền Tiến, nháy mắt với hắn, hắn nhìn tôi, rồi nhìn Dương Huệ, trong lòng đã hiểu bảy, tám phần, lập tức nói:
- Dạ vâng, dạ vâng, em còn lên mạng lấy vợ nữa cơ, cưới ba bà vợ, sinh được mười đứa con!
Tôi lập tức có ý định thăng quan tăng lương cho thằng nhóc này, vội vã nói với Dương Huệ:
- Nghe thấy chưa? Nghe thấy chưa? Nó còn cưới ba người vợ, còn sinh mười đứa con! Thằng Quý đã là gì, chỉ là đùa với mấy đứa con gái thôi mà, em buồn cười quá!
Sắc mặt Dương Huệ chuyển sang bán tính bán nghi, nhưng vẫn chưa hết lo lắng:
- Gần đây lúc nào anh ấy cũng giữ rịt điện thoại bên người, cả lúc đi tắm hay đi vệ sinh cũng mang theo, tối qua ra ngoài rồi là đi cả đêm không về, điện thoại cũng tắt máy!
Tôi nghe thấy thế thì giật mình, sự việc ngày càng phức tạp, không còn đơn giản như tưởng tượng. Lần trước trong bữa cơm, gã cao thủ trinh thám phản đối chuyện ngoại tình Dương Hồng Năng đã nêu ra “ba tín hiệu lớn” chứng tỏ đàn ông ngoại tình:
- Một là chuyện tiếp khách hay làm thêm đột nhiên nhiều lên; hai là thích chải chuốt, tiền tiêu nhiều hơn; ba là khư khư giữ lấy điện thoại, đi vệ sinh cũng mang theo.
Nếu nói hai đặc điểm trước chủ yếu là nhằm vào tầng lớp công chức, dân văn phòng, đối với các ông chủ không mấy phù hợp, nhưng điểm thứ ba phù hợp với mọi đàn ông, ai cũng như ai. Mười giờ tối qua tôi gọi điện bảo hắn mang tiền tới, cho dù hắn có mua đường mấy vòng thì chưa đến mười một giờ cũng phải về tới nhà, khi đó tôi còn ngạc nhiên, cái gã này bình thường thấy mạt chược là cứ như mọc đinh ở ௱ôЛƓ, sao hôm nay lại ngoan ngoãn về nhà thế? Hóa ra hắn đi tới chỗ người tình có tên là “Không lời”. Cái cô nàng “Không lời” này tôi đã gặp mấy lần, tên thật là Thẩm Tịnh, bán quần áo ở chợ gần Củng Bắc, có quan hệ già nhân ngãi, non vợ chồng với một người Hồng Kông, người đó một hai tháng mới tới Châu Hải một lần, ở ba, năm ngày lại vứt cho dăm ba nghìn tệ, lúc nào hắn không có ở đấy thì cô nàng thuộc về Cảnh Phú Quý.
Cũng may tôi sở trường xử lý những nguy cơ kiểu này, hoàn toàn không tỏ vẻ hốt hoảng, chỉ chậm rãi nói:
- Chuyện này, ừm, là thế này, với điện thoại di động công ty có một yêu cầu, đó là đổ chuông năm tiếng mà không nghe thì bị phạt tiền, em nghĩ thử xem, bọn họ chuyên bán hàng, lúc nào cũng phải liên lạc với khách hàng, điện thoại di dộng là νũ кнí, điện thoại kêu một tiếng là kiếm được bao nhiêu tiền, nếu em không nhận thì đơn hàng đâu có chờ em, thế nên điện thoại lúc nào cũng phải mang theo là đúng rồi, hắn mang theo cả lúc tắm, lúc đi vệ sinh là biểu hiện tôn trọng nghề nghiệp, là đáng biểu dương, đúng không? – Lời nói vừa dứt Vương Diệu vội vã chen vào:
- Lần trước em còn bị phạt mất một trăm tệ đây này, thế nên bây giờ em phải đặt điện thoại ở chế độ rung và để chuông mức to nhất, không dám để lỡ cuộc điện thoại nào.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc