Tổng Tài Và Thư Ký - Chương 04

Tác giả: Đại Giác Tiên Sinh

“Tôi là alpha hiện tại của cậu ấy”.
—— câu nói này quả thực giống như ném một quả bom hạt nhân bên tai thư ký.
Thư ký chỉ cảm thấy trong nháy mắt đầu óc trống rỗng.
Đợi đến khi lấy lại tinh thần, người bán thuốc bên kia dưới sự truy hỏi của giám đốc, đã khai báo toàn bộ lịch sử đen tối của y…
Còn xác định thời gian và địa ***iao số tiền mặt còn lại.
Cúp điện thoại, tổng giám đốc đang mặt mày sầm sì nhìn qua y: “Vì sao phải làm như vậy?”
“…”
Thư ký không có gì để nói.
“Cậu có biết như thế rất nguy hiểm không?” Giữa lông mày tổng giám đốc nhăn thành chữ “xuyên” (川) .
“…”
Bây giờ suy nghĩ một chút… Không có lời khuyên của bác sĩ đã dùng thuốc, đúng thật là….
“Rốt cuộc là ai? Là alpha như thế nào?” Tổng giám đốc lạnh mặt, hỏi hết vấn đề này đến vấn đề kia, “Cậu… thích hắn?”
Thư ký sững sờ.
Y bỗng tỉnh táo lại: Người bán thuốc chỉ biết y mua thuốc, nhưng lại không biết y sẽ dùng trên người ai!
Cho nên tổng giám đốc cũng không biết, người bị hại chính là mình!
Thư ký như được đại xá, len lén thở dài một hơi dưới đáy lòng, không cần suy nghĩ đã gật đầu: “Phải, thích… rất thích, thích từ rất lâu rồi.”
“Đến mức độ này?” Sắc mặt tổng giám đốc càng đen hơn, “Làm chuyện nguy hiểm như vậy?”
“Xin lỗi… nhưng tôi, ” Mặc dù tổng giám đốc cũng không biết, nhưng bị người trong cuộc khiển trách trước mặt thế này, thư ký vẫn lập tức cảm thấy khá áy náy, lời nói cũng bắt đầu vụn nát, “Tôi không có cách nào… tôi quá muốn đứa bé này, nhưng anh ta… tôi đã tra tư liệu, loại thuốc này sẽ không gây ra tổn hại lâu dài nào cho alpha, tác dụng phụ nặng nhất chỉ là không nhớ rõ quá trình này mà thôi…”
“Tôi không nói cái này, ” Tổng giám đốc nghiến răng nghiến lợi, “Tóm lại alpha da dày thịt béo không quan tâm, nhưng cậu thì sao?”
“… Hả?” Đầu óc thư ký xoay không tới.
“Cậu có biết vì sao loại thuốc này chỉ có AO sau khi đánh dấu mới có thể xin nhận không? Bời vì alpha là sinh vật có tính công kích! Ngay cả ký hiệu hắn cũng không cho cậu, cậu sẽ… cậu có biết cậu đặt mình vào tình cảnh nguy hiểm cỡ nào không!” Giọng nói của tổng giám đốc cũng thay đổi.
“Tôi…”
Thư ký ngây ngẩn cả người —— trước lúc này, y toàn tâm toàn ý chỉ muốn đứa bé, thật đúng là chưa từng nghĩ tới vấn đề này…
Tổng giám đốc đọc được đáp án bên trong dựa theo nét mặt của y, giọng nói càng hung hữ, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Vả lại cậu cũng biết, tác dụng phụ của loại thuốc này rất mạnh, tỉ lệ tạo thành quên đi rất cao —— những AO đã được người khác ký hiệu không quan trọng, cậu thì sao? Cậu vì hắn bất chấp nguy hiểm lớn như vậy, hắn lại không hề biết cậu, cậu…”
Thư ký bị răn đe chỉ có thể cúi đầu.
Nhìn chằm chằm mũi chân mình ——
Trước kia y chưa từng cảm thấy như vậy có gì không tốt, có lẽ vì tổng giám đốc nói thế này, những tủi thân từ trước đến giờ không cảm nhận được, giống như bùn cát lơ lửng ở đáy sông, bị quấy một cái, tất cả đều cuồn cuộn nổi lên…
Tức thì vành mắt cũng đỏ.
Tổng giám đốc nhìn dáng vẻ này của y, có lời gì cũng không nói ra được nữa.
Chỉ có thể hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, khiến giọng nói của mình nghe vào nhẹ nhàng và bình tĩnh nhất có thể: “… Có đau không?”
“… Hả? Cái gì đau…”
“Thì… cái đó..” Tổng giám đốc nói hơi khó khăn, nhưng vẫn cố gắng nói rõ ràng ra, “Tôi nghe nói alpha dùng thuốc rất ***… cậu… có đau không, có bị thương không? Có muốn tôi tìm bác sĩ làm kiểm tra phương diện này nữa không?”
Một câu lôi thư ký trở lại buổi tối hôm đó.
Mặt thư ký nháy mắt nóng lên, căn bản không giám nhìn vào mắt tổng giám đốc: “…Không, không đau lắm… không đau gì cả.”
Tổng giám đốc nhìn thấy gương mặt luôn nghiêm trang làm việc của thư ký như hòa tan lộ ra biểu cảm thẹn thùng ngọt ngào, chua đến độ bấm móng tay vào lòng bàn tay.
Mặc dù… Quá trình cũng không tính là hoàn toàn thuận buồm xuôi gió, mặc dù là y dùng thuốc “trộm” tới, nhưng buổi tối hôm đó, hoàn toàn được coi là ký ức quý giá nhất đời này của thư ký.
Y vừa nghĩ tới, lại không kìm được hơi mỉm cười.
Ngẩng đầu nhìn lên sắc mặt tổng giám đốc rõ ràng đã đang trên bờ vực bùng nổ, vội vàng thu lại nụ cười: “Xin lỗi…”
“Vì sao lại xin lỗi?”
“Tôi… làm chuyện vi phạm pháp luật, ” Thư ký cúi đầu, cẩn thận từng li từng tí lựa chọn tìm từ, “Đây vốn là sai lầm, hơn nữa… chuyện này truyền ra ngoài đối với công ty…”
“Tôi không tức giận vì cái này.”
“Ợ… Vậy…”
Lý do tổng giám đốc thật sự tức giận… giờ phút này cũng không có cách nào nói ra, chỉ có thể thở dài: “Tôi giận vì cậu không yêu bản thân, bất kể thích đối phương cỡ nào, cũng không nên đặt mình vào trong nguy hiểm như vậy ——sau này đừng làm chuyện như thế nữa.”
Tổng giám đốc nói rất nghiêm túc.
“Hở… ừ.” Thư ký rũ mắt gật đầu.
Thư ký tưởng rằng, tổng giám đốc sẽ đuổi mình ra, hoặc sẽ không để tâm mình như trước, dù sao bản tính tổng giám đốc chính trực, ghét nhất hành vi đường ngang ngõ tắt này của y.
Song chuyện cũng không phát triển theo hướng hỏng bét như y sợ.
Tổng giám đốc vẫn dịu dàng quan tâm chăm sóc y như trước đây.
Thậm chí còn… trông y trông đến chặt hơn.
Thư ký không biết đây rốt cuộc có ý gì, mỗi ngày đều lo sợ bất an trong hạnh phúc trộm được tạm thời này.
Nhưng mà thật ra thì tổng giám đốc cũng không phức tạp như y tưởng tượng.
Sách lược của tổng giám đốc rất đơn giản:
Nếu phụ huynh của alpha của đứa bé này rất có thể cũng không biết sự tồn tại của đứa bé này, vậy hắn quyết định không khách sáo nhận lấy.
Đồng thời muốn đối xử với thư ký tốt hơn chút nữa, tốt nhất có thể không biến sắc, nhuận vật tế vô thanh đuổi alpha trong lòng thư ký ra.
*nhuận vật tế vô thanh là một câu thơ trong bài Xuân dạ hỉ vũ của Đỗ Phủ dịch nghĩa là tưới mát muôn vật mà không nghe tiếng
Dưới sự cố gắng ngầm xoa xoa của tổng giám đốc, thư ký…
Phát tình khi mang thai.
Điều này đơn giản là không thể tránh khỏi ——
Alpha y thích ở ngay bên cạnh, mỗi ngày hai tư giờ dịu dàng quan tâm chăm sóc y, xung quanh đều là mùi alpha, thậm chí buổi tối còn ngủ trong lòng tổng giám đốc…
Y cũng không phải Liễu Hạ Huệ!
Cái này vốn không phải vấn đề gì quá to tát với AO đã đánh dấu, nhưng y cũng chưa được đánh dấu, cho nên….
Bác sĩ nhận được báo cáo, đến khám bệnh tại nhà, lại đổ ập xuống tổng giám đốc mắng một trận: “Có ai chăm sóc omega thời kỳ thai nghén như cậu không? Có biết omega thời kỳ thai nghén chưa đánh dấu xuất hiện tình huống này nguy hiểm cỡ nào không? Tỉ lệ sinh non xuất huyết nhiều cao bao nhiêu không biết sao?”
Bác sĩ nghiêm cấm bọn họ tiếp xúc cơ thể tiến hành xâm nhập vào thời điểm như vậy.
Bắt buộc nhất định phải sử dụng chất ức chế omega, đợi thời kỳ nguy hiểm ba tháng đầu qua đi, mới có thể bổ sung ký hiệu.
Hơn nữa, vì để tránh các phản ứng dị ứng, chất ức chế phải dùng loại thư ký thường dùng mỗi ngày, không thể dùng tùy tiện.
Bác sĩ nói cái gì tổng giám đốc liền hứa cái đó.
Lập tức làm theo hết thảy.
Bản thân thật ra thì cũng khó chịu khắp người, nhưng cũng không để ý đến, đã đi tìm chất ức chế cho thư ký.
Nhưng chất ức chế của thư ký, là loại cao cấp điều phối dựa vào gen, phát hàng tháng theo số lượng, bây giờ tạm thời ra ngoài mua cũng không mua được.
Chỉ có thể hỏi thư ký, còn thừa lại cái nào không?
Nếu như có thì để ở đâu?
Cả người thư ký đã nóng đến hồ đồ rồi.
Yếu ớt cuộn tròn trong chăn, chịu khổ dựa vào chất khử mùi và hạ nhiệt độ vật lý.
Nghe thấy tổng giám đốc hỏi vậy, cũng không nghĩ nhiều, liền nói: “Trong nhà tôi vẫn còn.”
Nói rồi dặn dò chỗ cất chất ức chế, lại nói mật mã của khóa cửa.
Tổng giám đốc không nói hai lời, nhanh chóng lái xe đến nhà thư ký.
Nhấn mật mã mở cửa, đối diện nhìn thấy một tấm ảnh hình người to đùng.
Người trên bức ảnh là…
Chính hắn?
Tổng giám đốc nhìn thấy mặt mình, ngây người trọn vẹn mười giây.
Đầu tiên tưởng là mình nhìn lầm, dù sao người nhìn thấy mặt mình đều khó tránh khỏi sẽ hơi lạ.
Sau khi cẩn thận xác nhận, ý nghĩ đầu tiên là:
Tôi ở trong công ty làm người được sùng bái sao?
Nghiêm trọng đến mức độ này sao?
Chẳng quan hắn rất nhanh phát hiện ra, chuyện cũng không phải như vậy ——
Hắn cúi đầu xuống, ở ngay trên ghế sofa, thấy được cái áo sơ mi cũ biến mất đã lâu của mình.
Hắn nhớ rõ, cái áo sơ mi này hắn mặc lúc đi ra ngoài công tác, thư ký cầm đi giặt khô giúp hắn, sau đó thì không trở lại nữa.
Thư ký tỏ vẻ rất có lỗi đối với chuyện này, mua một cái mới đền cho hắn.
Hắn không phải người câu nệ những chuyện nhỏ nhặt này.
Cũng không nói thêm gì nữa, chẳng mấy chốc đã ném ra sau đầu.
Không ngờ tới…
Ngay sau đó hắn lại thấy được tờ giấy nháp mình tiện tay viết, được đặt trong khung kính, giống như một tác phẩm nghệ thuật quý giá nào đó, chỉnh chỉnh tề tề trưng bày nửa mặt tường.
Còn có ví tiền cũ hắn không muốn dùng nữa.
Đôi đũa trước kia lúc tâm huyết dâng trào định mang cơm hộp đến công ty ăn hắn đã dùng.
Khăn tay không biết đã vứt đi lúc nào của hắn.
Còn có rất nhiều…
Hắn vừa nhìn liền biết món đồ đã từng thuộc về mình.
Những thời xưa mà hắn chưa bao giờ chú ý đến kia, đều được người cẩn thận từng li từng tí nhặt nó lên, cất giấu ở chỗ này.
Tổng giám đốc rất khó nói cảm xúc của mình là gì.
Hắn không thường ***.
Trong túi có một gói TL dự phòng, chỉ vì công việc xã giao.
Nhưng thời khắc như vậy, hắn lại không nhịn được lấy một điếu ra, lên ban công, chậm rãi hút hết…
Hắn nghĩ: Tôi thật sự quá trì độn.
Rõ ràng là chuyện dưới mí mắt, thế mà còn lượn một đường cong lớn như thế.
Bây giờ hắn biết, alpha cha hắn vẫn luôn chửi rủa trong lòng kia đến tột cùng là ai…
***
Chất ức chế được tiêm vào mạch máu, thư ký dần dần tách ra khỏi triệu chứng nóng phát tình.
Lý trí bắt đầu khôi phục từng chút một.
Đầu tiên y xác nhận vị trí.
Sau đó xác nhận an toàn.
Sau đó…
Thư ký duỗi tay xác nhận tình trạng tuyến thể sau gáy mình ——
Nhiệt độ đã lui xuống, triệu chứng đã tạm thời giảm bớt.
Nói cách khác…
Y đã tiêm chất ức chế dùng hằng ngày.
Chất ức chế của y quy cách đặc thù, mỗi tháng cố định xin phân phối, tìm tạm thời, trong bệnh viện không nhất định còn hàng tồn, nhất định phải đến nhà y lấy mới được.
Mà hình như y…
Hoàn toàn chính xác nghe được có người hỏi y chất ức chế ở chỗ nào trong nhà…
Không phải chứ?!
Thư ký mở choàng mắt, đột nhiên tỉnh táo lại.
Nói cách khác ——
Y hít vào một hơi khí lạnh.
Đã nghe thấy giọng của tổng giám đốc vang lên: “Cậu tỉnh rồi? Vậy chúng ta nói chuyện đi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc