Tổng Tài Và Thư Ký - Chương 02

Tác giả: Đại Giác Tiên Sinh

Thư ký không đồng ý, cũng không từ chối
Y chỉ đột nhiên ngồi xuống, khó mà kiềm chế nôn ọe ra.
Chuyện này đối với omega mang thai giai đoạn đầu mà nói thật sự là cực kỳ bình thường.
Nhưng tổng giám đốc thoáng cái đã luống cuống tay chân.
Từ trước đến giờ thư ký ở trước mặt hắn đều là dáng vẻ hoàn mỹ không khuyết điểm từ đầu đến chân, đao thương bất nhập.
Bây giờ lại nôn đến nỗi khóe mắt ****, kính mắt sương mù ௱ô** lung, tóc cũng rối lên…
Cái này với trời sập khác nhau ở chỗ nào?
Tổng giám đốc quả thực luống cuống tay chân.
Cho dù thư ký nói nhiều lần với hắn đây là hiện tượng bình thường, tay chân hắn vẫn phát lạnh, cuối cùng thậm chí không cho người ta đi đường, nâng thư ký lên nhét vào ghế lái phụ liền lái xe đi.
Thế là thư ký cũng không cần đến bệnh viện hẹn sẵn lúc đầu.
Tổng giám đốc gọi điện thoại yêu cầu chủ nhiệm thai sản omega của bệnh viện tư nhân nhà mình, làm kiểm tra cho thư ký.
Vì là bệnh viện tư nhân đắt đỏ, rất nhiều hạng mục kiểm tra.
Thư ký làm kiểm tra được một nửa sắc mặt đã trắng bệch.
Ngay lập tức sắc mặt tổng giám đốc cũng không tốt theo.
Vội vã hỏi bác sĩ: “Cậu ấy thế nào? Tại sao sắc mặt kém vậy?”
Bác sĩ là kiểu lão chủ nhiệm không nể tình.
Cau mày liếc nhìn số liệu, đổ ập xuống tổng tài mắng một chập: “Cậu còn không biết xấu hổ mà hỏi? Có alpha như cậu sao? Làm việc đến giữa trưa có thời gian mới chịu dẫn người tới kiểm tra, còn không cho người ta ăn cơm? —— Cậu nhìn đường máu này xem, sắc mặt không trắng mới là lạ!”
Lúc này tổng giám đốc mới thình lình nhớ ra còn có chuyện này.
Vội vàng dẫn thư ký đi ăn cơm.
Thuận tiện hỏi: “Thời gian nghỉ trưa ngắn thế, tại sao phải đi kiểm tra vào thời điểm này.”
“Buổi chiều còn đi làm, buổi tối nói không chừng lại tăng ca…”
Tổng giám đốc chịu thua rồi: “Thời điểm như thế này còn muốn tăng ca? Tôi là nhà tư bản cực kỳ độc ác bóc lột đến tận xương tủy thế à?”
Thư ký không nói lời nào.
Tổng giám đốc nhìn bờ môi trắng bệch của y, cũng không nỡ nói y nữa.
Cũng không thể làm gì khác hơn là gắp thức ăn giúp y.
Thư ký giống như đếm hạt gạo, ăn được một chút xíu rồi không ăn nữa.
Tổng giám đốc khó hiểu: “Sao vậy? Ăn không ngon?” —— Lúc hắn tăng ca thường ăn cơm cùng thư ký, cũng thường xuyên cùng đi công tác, rất rõ khẩu vị của thư ký, gọi toàn món thư ký thích.
Thư ký cau mày cúi đầu ngồi.
Một lát mới nói: “Không muốn ăn, muốn ói.”
Tổng giám đốc lại đổi sang mấy món thanh đạm.
Dù sao cũng dụ dỗ người ăn được một chút, mới trở về tiếp tục làm kiểm tra.
Kiểm tra xong đi ra, đi đến bên lão chủ nhiệm đợi tin tức.
Lão chủ nhiệm nhìn thấy tổng giám đốc, đổ ập xuống lại mắng một chập: “Cậu có chuyện gì? Có alpha như cậu à? Còn chưa đánh dấu đã làm người ta mang thai? Cậu nhìn chỉ tiêu này xem, đều chênh lệch thành cái gì rồi?”
Thư ký nghe xong, muốn giải thích.
Bị tổng giám đốc cản lại sau lưng: “Xin lỗi, đây là lỗi của tôi, nhưng việc đã đến nước này, làm phiền bác sĩ nghĩ cách giúp đỡ.”
Thư ký giật nảy mình.Khó có thể tin trừng lớn mắt. Tổng giám đốc là một người rất chính trực.
Sai lầm của hắn hắn chưa từng trốn tránh.
Nhưng xưa nay cũng sẽ không giúp người ta cõng nồi.
Cho nên, tổng giám đốc nói như vậy là…
Thư ký giật mình trong lòng —— sẽ không phải là phát hiện rồi chứ?
Không…
Hẳn là không đến mức…
Dù sao lúc đó tổng giám đốc đã không còn ý thức gì cả, trở về lâu vậy rồi cũng chưa từng nhắc đến…
Vậy tổng giám đốc đây là…
Thư ký suy nghĩ lung tung.
Thậm chí bác sĩ dặn dò cái gì cũng không nghe lọt tai.
Tổng giám đốc chỉ coi như thân thể y không thoải mái.
Không nói thêm gì nhiều.
Ngồi dịch sang một chút, nhường ra nửa bả vai cho y dựa vào, mình thì lấy di động ra, nghiêm túc ghi lại mấy điểm quan trọng bác sĩ nói.
Đợi hai người khám xong, trở lại xe.
Thư ký vẫn đang căng thẳng suy nghĩ lung tung.
Lại nghe tổng giám đốc hỏi: “Cho nên cậu chọn thế nào?”
“Hả?” Thư ký bỗng nhiên lấy lại tinh thần —— không nghe thấy vấn đề vừa rồi.
Tổng giám đốc rất kiên nhẫn lặp lại một lần: “Bác sĩ nói, cậu mang thai giai đoạn đầu tiếp xúc với pheromone của alpha quá ít, đối với cậu đối với em bé đều không tốt, phải kịp thời bổ sung, alpha kia của cậu…” Tổng giám đốc nói rồi làm ra vẻ mặt chán ghét, “Kiểm tra quan trọng như vậy cũng không đi cùng cậu, đoán chừng cũng không thể trông cậy vào, cho nên vẫn là để tôi đi.”
“Hở?” Thư ký quả thực không thể tin tưởng lỗ tai mình.
Tổng giám đốc có phần tự cho là thông minh giải thích với y: “Bởi vì cậu chưa có ký hiệu, cho nên pheromone của alpha bình thường cũng có thể —— thuốc pheromone tổng hợp cũng được, tìm alpha tình nguyện cung cấp cũng được, nếu như có thể đương nhiên là tiếp xúc trực tiếp tốt hơn, cho nên tôi…”
“Không… cái đó… đợi đã.”
Thư ký không hiểu rõ một loạt suy luận này của tổng giám đốc.
Tổng giám đốc trầm mặt: “Làm sao? Cậu cảm thấy alpha tình nguyện xa lạ tốt hơn?”
Thư ký nào dám nói nữa.
Tổng giám đốc tỏ vẻ hài lòng với sự im lặng của y, nói tiếp: “Cho nên từ hôm nay trở đi, chúng ta phải gia tăng tiếp xúc —— là cậu chuyển tới, hay là để tôi vào ở, hoặc là tôi tìm một ngôi nhà khác cho cậu dưỡng thai?”
Cái này cũng nhảy vọt quá rồi đi?
Mạch não của thư ký không theo kịp.
Tổng giám đốc lại vẫn đang phối hợp nói tiếp: “Cá nhân tôi đề nghị là cậu chuyển đến, chỗ ở bây giờ của tôi rất rộng, cách công ty cũng gần, bên trong vẫn còn sót lại pheromone của tôi —— cậu cảm thấy thế nào?”
Thư ký chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Sợ vạn nhất mình không đồng ý, vào lúc ban đêm tổng giám đốc lại muốn mang theo chăn mền đến nhà mình ——
Nhà y là cả một hiện trường si hán.
Áo sơ mĩ cũ của tổng giám đốc, đũa đã dùng gì đó đâu đâu cũng có.
Trên mặt bàn còn có ảnh y chụp lén tổng giám đốc, y cũng không dám để tổng giám đốc nhìn thấy.
Xế chiều hôm đó hai người không đi làm.
Bận bịu chuyện dọn nhà.
Thật ra thì không có gì tốt để bận bịu.
Bởi vì đồ thư ký phải mang theo rất ít.
Nhưng tổng giám đốc quá căng thẳng.
Thế là phức tạp hóa vấn đề đơn giản, giày vò ròng rã đến trưa.
Thư ký chuyển vào nhà tổng giám đốc liền hối hận.
Tổng giám đốc tuân theo lời dặn của bác sĩ, cứng rắn muốn để y và mình ở chung một phòng —— thậm chí chia giường cũng không cho phép: “Bác sĩ nói trạng thái này của cậu, nếu không thật sự tích cực bổ sung pheromone, người lớn em bé đều sẽ gặp nguy hiểm, thời điểm thế này, đừng quá mức câu nệ.”
Lại nói: “Trước kia đi công tác cậu đặt sai phòng, không phải cũng chen chúc với tôi sao?”
Thư ký không có cách nào.
Chỉ có thể ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.
Nhưng mà, trong phòng tổng giám đốc, pheromone lưu lại thật sự là nhiều lắm.
Thậm chí trong không khí cũng lưu lại mùi vị này của tổng giám đốc.
Thư ký lại trong thời kỳ yếu ớt đặc thù, chỉ đợi trong phòng một lát, cả người y đã bắt đầu nóng lên, nhanh chóng mở cửa định ra ngoài trốn.
Vừa vặn đâm đầu vào giám đốc đẩy cửa đi vào bị chặn lại: “Giữa trưa cậu ăn ít quá, tôi dặn phòng bếp nấu ít cháo cho cậu —— sau cậu đi chân trần? Muốn đi đâu? Đừng tự chạy lung tung, muốn cái gì tôi lấy cho cậu…”
Thư ký khó chịu muốn ૮ɦếƭ, cả người trực tiếp run lên.
Giám đốc nhíu mày, cúi đầu xuống quan sát y, giơ tay đặt lên trán y thử một chút: “Quả nhiên phát sốt.”
Thư ký muốn đẩy tổng giám đốc ra: “Tôi nóng, tôi đi ra ngoài hít thở không khí.”
Không đẩy được.
Ngược lại bị tổng giám đốc ôm lên thả lại trên giường: “Cậu đừng có chạy lung tung, bác sĩ đã dặn dò sẽ có quá trình thế này, là hiện tượng bình thường.” Nói rồi lấy ra lời dặn dò của bác sĩ, nói với thư ký, “Nghiêng đầu một chút.”
“Ừm?” Thư ký vừa nóng, vừa cách tổng giám đốc quá gần, trong mũi đều là mùi của tổng giám đốc, cả người đều hơi mơ hồ, phản ứng cũng chậm chạp.
Tổng giám đốc hiếm thấy dáng vẻ thư giãn thế này của y, cảm thấy rất đáng yêu, không nhịn cười được, dịu dàng dỗ y: “Lộ cổ ra, tôi cắn đánh dấu cho cậu.”
Thư ký nghe thấy “đánh giấu” giật mình một cái, mắt cũng trừng to.
Tổng giám đốc xoa xoa đầu y: “Làm sao? Cũng không phải chưa từng cắn? Trước kia không phải cũng đã làm đánh dấu tạm thời cho cậu à? Hơn nữa đây là khâu tất yếu bác sĩ nói, không làm không được, ầy, quá trình tiêu chuẩn viết ở đây —— ngoan, đừng giấu bệnh sợ thầy, lộ cổ ra.”
Thư ký nghe không nổi giọng điệu này của tổng giám đốc.
Lập tức bị dỗ đến chóng mặt, ngoan ngoãn nghiêng đầu đi.
Tổng giám đốc nhẹ nhàng *** *** lên cái gáy trắng nõn.
Thư ký run một cái.
Tổng giám đốc dỗ y: “Không sợ, không cắn đau cậu.”
Nói thì nói như thế, nhưng thư ký ước gì hắn cắn đau một chút.
Đau có thể khiến người ta tỉnh táo.
Hơn nữa đau rồi tốc độ sẽ nhanh.
Như bây giờ…
Thư ký bị ***g Dưới *** tổng giám đốc, bốn phía đều là mùi pheromone alpha tươi mới tổng giám đốc thả ra, hít thở cũng không dám hít mạnh, cảm thấy thời gian cũng bắt đầu trở nên sền sệt, quả thực là Tra t** ngọt ngào.
Cắn xong một ký hiệu, thư ký chỉ cảm thấy cả người mình từ trong ra ngoài đều ướt.
Mà tổng giám đốc thì sao…
*** môi một cái, quay đầu lại đi xem lời dặn của bác sĩ: “Bước kế tiếp là gì nào? À đúng rồi, phải giúp cậu hút sữa dư, đề phòng tắc nghẽn nhiễm trùng.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc