Tổng Tài Ly Hôn Đi - Chương 795

Tác giả: Nam Đường

Vốn chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là có thể ngừng việc xâm nhập máy tính của đối phương, nhưng cô lại không muốn làm thế, cô tự hỏi không biết có phải mình điên rồi không.
Cô đang định tắt máy thì bất ngờ nhìn thấy quản gia áp giải một người đi trên hàng lang đến trước phòng anh ta.
Người đó bị đánh sưng húp mặt mày, trên người loang lổ vết máu.
Người này là ai?
- Thiếu gia, bên kia phái người qua đây.
- Đưa vào đây.
Cửa bật mở, quản gia đưa người vào trong.
- Người này luôn quanh quẩn ở gần biệt thự, hắn ta vô cùng xảo quyệt, người của chúng ta bắt hụt đến hai ba lần, chúng ta còn bị mất một người vì thế.
Lúc này Norman đã khoác áo ngoài vào, che đi vết thương trên lưng, anh ta ngồi trên sofa, hai tay giang ra gác lên thành ghế.
Norman uể oải bắt chéo hai chân một cách tao nhã, hờ hững hỏi:
- Gi*t được một người của chúng ta cơ à? Có bản lĩnh đấy.
Lời nói của anh ta như tiếng vang từ địa ngục.
Trên người Norman tràn ngập hơi thở khát máu như một con báo săn với khí thế sắc bén không gì cản nổi.
Người đó nghe thế thì run lên, phủ phục trên mặt đất.
- Mục đích của mấy người là gì?
- Ông chủ của chúng tôi nói… nếu như sếp Norman cứ muốn kết hôn với cô ba nhà họ Dạ thì ngài ấy… ngài ấy sẽ không để yên đâu! Hơn nữa, ông chủ muốn ngài lấy cô chủ của chúng tôi…
- Nếu tôi không đồng ý thì sao?
Anh ta nheo mắt lại, đôi con ngươi màu lam thẫm thâm thúy toát lên vẻ âm u quái dị.
Dường như anh ta đang nhếch môi cười.
Nụ cười khát máu, dữ tợn.
- Thế thì… ông chủ sẽ không tha cho ngài.
Norman nghe thế thì bật cười.
- Tôi không nhận ra là mình được ông ta hoan nghênh như thế đấy, tôi sẽ không Gi*t cậu, chỉ cần cậu trở về truyền đạt lại toàn bộ lời nói của tôi cho ông ta là được.
- Ngài… không Gi*t tôi ư?
Người đang phủ phục dưới mặt đất đó kinh ngạc ngẩng phắt đầu lên, hỏi lại với giọng không dám tin.
Norman cười đáp:
- Tôi không Gi*t cậu, tôi muốn cậu sống sót đi về. Quản gia, chuẩn bị máy bay tư nhân tiễn cậu ta về.
- Cảm … cảm ơn ngài!
Quản gia nhận được lệnh liền lập tức đi chuẩn bị, sau khi đưa gã đó đi ông lại quay lại phòng.
- Thiếu gia, bom mini đã được chuẩn bị xong, chắc chắn có thể tặng cho đối phương một món quà tuyệt vời.
- Ông nói xem tôi có tàn bạo quá không?
Norman chống một tay lên trán, hỏi lại với gương mặt vô tội.
Rõ ràng đang làm chuyện xấu mà anh ta còn mỉm cười ngây thơ như một đứa trẻ, đúng là đồ vô lại.
Nếu là trước kia, nụ cười này chắc chắn sẽ không bao giờ xuất hiện trên gương mặt anh ta.
Từ lúc thiếu gia từ bỏ tất cả, lựa chọn một cuộc sống khác thì càng ngày càng giống người bình thường hơn rồi.
Ông thấy thế thì trong lòng rất vui.
- Thiếu gia học được cách vô sỉ rồi.
Quản gia cười nói.
Norman nhướng mày lên, đáp:
- Nghe không giống như đang khen tôi nhỉ!
Mà lúc này, ở đầu bên kia máy tính, Dạ Vị Ương đang đăm chiêu suy nghĩ, tuy không nghe rõ họ nói gì nhưng cô biết người này có liên quan đến vết thương của Norman.
Cô vội bảo Dạ Dương đi điều tra.
Dạ Dương báo lại kẻ đó là tay sai của một quan chức cấp cao trong chính phủ.
Cô nghe tin liền nhíu chặt mày lại.
Gia tộc Capet có tước vị truyền từ đời này sang đời khác, hơn nữa đời nào cũng có quân nhân xuất sắc, họ được hưởng thụ đãi ngộ cao nhất trong bộ máy hành chính.
Bây giờ tại sao hai bên lại trở mặt thành thù thế này?
Đôi ngươi xinh đẹp của cô đảo quanh, không đoán nổi rốt cuộc Norman muốn làm gì.
Vì LN mà đắc tội với chính phủ là một lựa chọn không hề sáng suốt!
Có nhiều chuyện cô rất muốn biết nhưng lại không muốn đi hỏi Norman.
Thôi thì cô dứt khoát gấp máy tính lại vứt sang một bên, chạy tới nhà Nhạc Yên Nhi.
Nếu không có việc gì cô sẽ kéo Nhạc Yên Nhi ra ngoài dạo phố, đi khu vui chơi, nếm thử tất cả các món ngon.
Điều này cũng khiến cô có khả năng sẽ trở thành một cái tên trong blacklist của Dạ Đình Sâm, bị liệt vào danh sách một trong những vị khách mà nhà hắn ghét nhất.
Sáng sớm thứ bảy, Dạ Vị Ương liền lái chiếc xe màu đỏ cực ngầu của mình đến biệt thự Hoàng Đình.
- Chị dâu, chị đã sửa soạn xong chưa? Chúng ta phải đi rồi!
Còn chưa vào cửa cô đã hét lên.
- Xong rồi đây, chị ra ngay!
Nhạc Yên Nhi thay quần áo xong, đeo túi lên định ra ngoài, nhưng lại bị Dạ Đình Sâm níu kéo.
- Bà xã, em lại ra ngoài à? Hiếm khi cuối tuần anh được nghỉ, em không ở bên anh à?
- Lúc trước ngày nào em cũng ở bên anh rồi còn gì? Gần đây Vị Ương mới rảnh rỗi, em phải đi chơi với con bé, đợi đến khi con bé quay về làm việc thì anh lại thất nghiệp rồi! Cho anh nụ hôn chào buổi sáng này, bye bye!
Vừa nói cô vừa hôn một cái lên mặt hắn rồi đi ra ngoài.
Dạ Đình Sâm còn chưa cảm nhận được môi của Nhạc Yên Nhi có mềm, có ngọt hay không thì cô đã đi ra đến cửa rồi.
Mà Nhạc Vãn Vãn đang đứng chặn trước cửa.
- Mommy, không dễ gì con mới được nghỉ, mẹ không đưa con đi chơi à?
- Con gái ngoan, con đi đọc sách với Evan đi nhé!
- Mommy, đừng mà, sao mẹ có thể nhẫn tâm với con thế, con là con ruột của mẹ mà!
Nhạc Vãn Vãn khóc lóc bù lu bù loa lên, lại còn ngồi bệt xuống đất rồi vòng tay ôm chặt lấy chân Nhạc Yên Nhi.
Cô bé vừa khóc lóc vừa không quên ra hiệu cho Dạ Đình Sâm.
Dạ Đình Sâm lập tức chạy tới phối hợp:
- Đúng thế, hôm nay là cuối tuần, cả nhà chúng ta đi dạo đi!
- Đúng đấy mommy, mẹ đừng mải chơi với cô mà bỏ quên con gái mẹ chứ!
- Nhưng mà…
Nhạc Yên Nhi đột nhiên thấy do dự, vì quả thật Nhạc Vãn Vãn khóc quá thương tâm, mà mấy hôm nay đúng là cô không ở bên con bé nên trong lòng cũng rất áy náy.
Đúng vào lúc cô do dự chưa quyết thì Dạ Vị Ương đi vào, trên gương mặt xinh đẹp của cô ấy tràn đầy nước mắt như hoa lê sau mưa.
- Chị dâu, em thấy Norman không thật lòng với em đâu, mọi người đều bị anh ta lừa rồi.
- Cái gì?
Nhạc Yên Nhi kinh ngạc.
Dạ Vị Ương thuận thế quấn lấy tay cô, kéo cô ra ngoài:
- Em buồn quá, chị dâu, chị tâm sự với em được không? Ở đây em lạ nước lạ cái, cũng chẳng có bạn bè gì, em chỉ có thể nói chuyện với chị thôi.
Nhạc Yên Nhi thấy cô ấy khóc thương tâm như thế thì vội an ủi:
- Được chứ, chị sẽ ở bên em!
Cô vừa dứt lời, trong đầu đôi cha con đứng bên cạnh lập tức vang lên một hồi chuông cảnh báo.
Chiêu này của cô độc quá!
- Mommy… vậy còn con thì sao?
- Tuần sau mommy sẽ đưa con đi chơi, hôm nay để daddy đưa con đi, chơi vui vẻ nhé, mẹ đi trước đây.
Dứt lời, Nhạc Yên Nhi đi ra ngoài không chút do dự, bỏ lại đôi cha con mòn mỏi ngóng trông.
- Daddy, mommy lại bị cô ςướק đi rồi.
Dạ Đình Sâm nhíu chặt mày, sắc mặt hết sức âm u:
- Ba muốn đóng gói cô của con rồi tống đi! Norman làm cái quái gì thế không biết, sao tới giờ còn chưa tóm được người, anh ta có phải là đàn ông không thế?
Bây giờ hắn vô cùng hối hận, tại sao lúc đầu lại để Anjoye ngăn cản họ chứ.
Nếu như không có Anjoye cản trở thì nói không chừng lúc này hai người đã kết hôn sinh con rồi, Dạ Vị Ương đâu còn cơ hội chiếm mất vợ của hắn nữa.
Bà xã không ở nhà...
Thật là thê lương thật là tội nghiệp, không ai thương không ai xót, lại còn phải chăm sóc cho hai đứa quỷ sứ này nữa, hắn còn chẳng có tâm trạng để nấu cơm nữa là.
- Daddy, trưa nay chúng ta ăn gì?
- Không phải là Evan biết nấu cơm à?
Dạ Đình Sâm hờ hững liếc qua cô bé.
Nhạc Vãn Vãn cạn lời:
- Daddy, ba bắt nạt trẻ con.
- Có bản lĩnh thì gọi mẹ con về dạy dỗ ba đi.
Nói xong, người đàn ông kiêu ngạo đó vô sỉ quay gót bỏ đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc