Tổng Tài Ly Hôn Đi - Chương 401

Tác giả: Nam Đường

Bảy giờ tối, tại Seth Cruises.
Cửa xe vừa mở Minh Tinh Tinh ngồi ngoài đã bước xuống, đôi giày da nhỏ xíu dẫm trên đất chẳng may ௱ôЛƓ động đậy lại đau, thằng nhóc đau đến mức tru lên, cái tay ngắn ngủn ra sức bưng ௱ôЛƓ.
Nhạc Yên Nhi bị thằng bé chọc cười, nhớ tới chuyện buổi sáng lại càng buồn cười hơn.
Lúc Minh Tinh Tinh bị đánh cô cũng không ngăn được, cửa phòng bị khóa nên cô muốn vào cũng chịu, chờ cậu nhóc được thả ra thì ௱ôЛƓ đã hồng rực lên rồi.
Nhạc Yên Nhi còn nghĩ nó sẽ lăn lộn ăn vạ nữa cơ, nhưng không ngờ Dạ Đình Sâm đã nhanh chóng cho người mang một xe đồ ăn vặt tới dỗ, thằng nhóc vừa thấy thế đã quên hết mọi sự, khập khiễng lăn vào đống đồ ăn.
Về buổi tiệc của thương hiệu thời trang này Dạ Đình Sâm có nói với cô đối phương mời phu nhân chủ tịch tới, người tham dự đều là các quý cô nhà giàu, cô không đi không được thế nên mới dắt theo Minh Tinh Tinh đi chuẩn bị.
Không nói đến Nhạc Yên Nhi mà ngay cả thằng bé cũng thay một bộ vest may đo riêng, cổ áo còn thắt nơ bướm màu đỏ, cực kỳ đáng yêu.
Cậu nhóc lấy một chiếc kẹo cao su trong túi ra, nhai nhai xong thở ra ngửi thử, thấy hơi thở đã thanh mát rồi mới nghiêm túc bước tới trước mặt Nhạc Yên Nhi.
Một tay vòng ra sau lưng, một tay giơ ra trước mặt cô, sau đó hơi cúi xuống một cách cực kỳ đàn ông, vốn nhóc còn bé xíu nên vừa cúi xuống trông lại có vẻ càng bé nhỏ hơn.
- Quý cô xinh đẹp, tôi có thể mời cô cùng dự một buổi tiệc không?
Cậu nhóc vừa cười vừa chớp mắt, trong mắt tràn đầy sự ngây thơ của trẻ nhỏ.
Nhạc Yên Nhi bị nhóc chọc cười, cô đưa tay ra.
Minh Tinh Tinh còn thực hiện lễ nghi hôn tay tiêu chuẩn, xong lại nắm chặt tay cô, vỗ bộ *** bé xíu của mình, bảo:
- Đêm nay để em bảo vệ chị, không cần nhớ anh Sâm làm gì, cứ nghĩ đến em thôi!
Cô phối hợp gật đầu:
- Được, ngài Minh.
Sau đó cô đưa ra thiếp mời ở cửa kiểm tra rồi hai người cùng đi vào trong.
Vào rồi cô mới cảm nhận được những ánh mắt khác thường đang quét về phía mình, bởi cô tóc đen da vàng nên trong bữa tiệc nơi trời Âu này cực kỳ nổi bật.
Những ánh mắt đó có đánh giá, có tò mò, còn có… coi thường.
Nước Anh là địa bàn của LN, được mời tới bữa tiệc này đều là người giàu sang phú quý, ngay khi Nhạc Yên Nhi đặt chân đến Anh họ đã thông qua các cách khác nhau biết được thân phận của cô.
Không ai có thể ngờ chủ tịch của LN lại cưới một cô gái xuất thân bình dân, đúng là sỉ nhục của giới quý tộc.
Theo lời đồn thì người phụ nữ này không chỉ gia đình bình thường mà bề ngoài còn rất xấu xí, hôm nay tận mắt thấy các quý cô ở đây mới thấy đúng thế thật.
Nhạc Yên Nhi thản nhiên lia mắt một lượt xong lại bình thản thu hồi tầm mắt, từ bé đến lớn cô không ít lần bị coi thường rồi, thế nên cũng đã tạo thành thói quen, người khác nhìn cô thế nào đều là chuyện của người khác, không ảnh hưởng gì tới cô hết.
Cô dắt Minh Tinh Tinh đi sâu vào trong, không có ý định bắt chuyện với ai, dù gì không hiểu ngôn ngữ của nhau thì sao mà nói chuyện được.
Tuy cô không tỏ ra mặt nhưng tay lại siết chặt lấy bàn tay bé nhỏ của Minh Tinh Tinh, thằng bé cảm nhận được cô đang sợ hãi nên rất ngoan ngoãn ở cạnh cô, dù trên bàn rất nhiều đồ ăn ngon nhưng nó không buồn nhìn một cái nào.
Nếu anh Sâm đã giao cho nó nhiệm vụ quan trọng thế thì nó phải hoàn thành thật xuất sắc mới được!
Họ vẫn cho là chỉ có mình mình đối mặt nhưng lại không biết trên gác luôn có một ánh mắt nóng bỏng theo sát hai người, ánh mắt kia sâu không thấy đáy, chậm rãi và im lặng hòa hợp với khung cảnh phô trương của nơi này.
Từ lúc Nhạc Yên Nhi đi vào tầm mắt của Dạ Đình Sâm chưa từng rời khỏi người cô.
Nhạc Yên Nhi vừa ngồi xuống lát sau đã có người đi tới, không ngờ lại là Dạ Vị Ương, cô bé dắt theo mấy người bạn nữa, nhiệt tình giới thiệu với cô:
- Chị dâu, đây là bạn đại học của em, họ đều học tiếng Trung nên nói sõi lắm, chị có thể tán gẫu với họ được đó. Nào, để tớ giới thiệu chị dâu cho các cậu, các cậu cứ theo tớ gọi chị dâu cũng được.
Cô lập tức hiểu được ý tốt của Dạ Vị Ương, sợ cô một mình sẽ chán mới mới tìm mấy cô bé biết tiếng Trung đến tiếp mình đây mà.
Cô cười nói:
- Chào mọi người, tên tôi là Nhạc Yên Nhi, rất vui được gặp mọi người.
Mấy cô bé kia cũng cười đáp lại, mỗi người đều tự giới thiệu về mình, trong đó có hai cô người Anh, hai cô tới từ Pháp.
Các cô đều nhìn Nhạc Yên Nhi vẻ tò mò, nhất là ai cũng biết lời đồn Dạ Đình Sâm không thích phụ nữ nên rất muốn biết sao cô lại trở thành vợ hắn được.
- Mấy cậu chẳng biết gì cả, anh tớ không phải không thích phụ nữ mà do chưa có người anh ấy thích xuất hiện thôi, các cậu xem đi, người ta vừa xuất hiện là anh ấy nắm chặt lấy rồi đấy!
Dạ Vị Ương cười trêu.
Không khí cũng không tồi, Nhạc Yên Nhi thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này có người gọi tên Dạ Vị Ương, cô quay lại nhìn xem là ai rồi cúi xuống bảo Nhạc Yên Nhi:
- Em ra đây một lát nhé chị dâu, lúc nữa em lại sang, để bạn em ở đây nói chuyện với chị nhé.
Nhạc Yên Nhi gật đầu, dõi mắt theo bóng cô rời đi.
Dạ Vị Ương vừa đi nụ cười trên mặt mấy cô bé ở đó cũng nhạt dần, lại còn châu đầu bàn tán gì đó.
Quá đáng hơn là sợ cô nghe hiểu tiếng Anh nên họ dùng thứ ngôn ngữ khác để bàn tán.
- Mấy cậu có nghe nói không? Thật ra vị phu nhân này là một diễn viên đấy, còn là một diễn viên nhỏ chẳng có tiếng tăm gì.
- Thật á? Không phải chứ? Nhà họ Dạ lại cho loại người này vào cửa á? Đây đúng là nỗi nhục của cả gia tộc mà!
- Thật mà, tớ còn lên mạng tìm phim của cô ta nữa, đúng là chẳng ra sao… Là vợ của người thừa kế gia tộc mà lại làm mấy việc thấp hèn như thế, còn ra ngoài kiếm tiền nữa chứ, đúng là vô giáo dục.
- Đúng rồi, nói chuyện với loại người này đúng là làm ảnh hưởng tới thân phận của tớ! Đồ ngu ngốc này còn chẳng hiểu tiếng Pháp, có khi tiếng Anh cũng không giỏi nên mới để chúng mình nói tiếng Trung với cô ta ấy chứ. Chắc đầu óc cũng chẳng thông minh gì đâu!

Tuy Nhạc Yên Nhi không hiểu họ nói gì nhưng dựa vào bản năng cô cũng biết sau khi Dạ Vị Ương đi khỏi ánh mắt họ nhìn cô đều rất xa lạ.
Thứ khinh miệt mơ hồ này cô đã rất quen.
Cô chỉ mím môi, chọn cách im lặng.
Lúc này một cô bé dường như nhận ra cô khó xử, cố ý cười hỏi:
- Dạ phu nhân, xin hỏi cô có thể nói mấy thứ tiếng thế?
Nhạc Yên Nhi bình thản đáp:
- Thật ngại quá, tôi dùng lưu loát nhất chỉ có tiếng mẹ đẻ thôi.
Một cô bé khác che miệng như thể giật mình lắm, kêu lên:
- Ôi trời ơi, con gái các nhà quyền quý từ lúc mười tuổi là phải bắt đầu học ngoại ngữ rồi, chúng tôi đều biết ít nhất ba thứ tiếng đấy.
- Thế sao, nếu thế các cô đúng là rất giỏi đấy. Khi còn bé hoàn cảnh gia đình tôi cũng khó khăn, không có điều kiện học hành nhiều thế.
Cô bé kia cười mỉa, che miệng dùng tiếng Đức bảo:
- Đúng là một con ngu, chúng ta mỉa mai mà cô ta còn không hiểu…
Mấy cô gái đều cười rộ lên.
Nhạc Yên Nhi thầm cắn răng, trên mặt vẫn không hề thể hiện ra mảy may.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc