Tổng Tài Đưa Cục Cưng Cho Tôi - Chương 55

Tác giả: Mạc Ngôn Biệt Trí

Bả vai của Vivi trúng đạn, chính là cô như không biết đau, ngã vào lòng *** của Trình Mộ Thanh, nâng mâu, suy yếu nói ” Sâm Dạ ca thật sự thích cô, tuy rằng tôi không cam tâm nhưng tôi thật lòng chúc phúc cho 2 người, chỉ cần là Sâm Dạ ca thích thì tôi sẽ chấp nhận! Cô nhất định phải yêu Sâm Dạ ca ca ” Vivi cố gắng lấy sức nõi rõ từng chữ
“Không, Vivi, cô phải cố lên, tôi và Uất Sâm Dạ không phải như cô tưởng đâu, cô nhất định phải cố gắng” Trình Mộ Thanh hô, cả người đều toát ra mồ hôi lạnh, gắt gao cầm lấy tay Vivi, sợ Vivi sẽ nhắm mắt lại
Vivi nở nụ cười, thật ra trong lòng Vivi cũng muốn ghét Trình Mộ Thanh nhưng không hiểu sao không thể làm vậy, hiện tại đây cô thật lòng chúc phúc cho họ
Chỉ cần Sâm Dạ hạnh phúc là tốt rồi………..
Hùng Dực Thiên đứng đó, hắn ghét nhất là ma ma chít chít, sắp ૮ɦếƭ rồi là còn làm chuyện ruồi bu như vậy
“Đem toàn bộ giết hết, không chừa ai” Hùng Dực Thiên lạnh lùng hạ lệnh
Chỉ cần bọn họ ૮ɦếƭ, sẽ không ai phát hiện ra là ông ta làm
“Hùng Dực Thiên, ông cho là chúng tôi ૮ɦếƭ thì sẽ không ai biết ông làm sao? Tôi nói rõ đây, cho dù chúng tôi có ૮ɦếƭ thì cũng sẽ có ông chôn cùng” Trình Mộ Thanh hô to, sau đó xoay người nhìn Uất Sâm Dạ, thản nhiên nói ” Lúc vào, em đã gọi điện thoại rồi ”
Hùng Dực Thiên nhíu mày, hung thần ác sát ” Dám tìm người trợ giúp sao?”
Trình Mộ Thanh lạnh giọng, xoay mặt đi
Hùng Dực Thiên tức giận,nguyên bản cảm thấy thần không biết quỷ sẽ không hay, hiện tại khi biết sẽ có người phát hiện ra thì cảm giác như sau lưng bị đâm một nhát, rất khó chịu
“૮ɦếƭ tiệt” Hùng Dực Thiên rống một tiếng, cầm khẩu S***g trong tay chạy tới, trực tiếp nói với Trình Mộ Thanh ” Nói, mày gọi cho ai?”
Trình Mộ Thanh một chữ cũng không nói,một đôi con ngươi lạnh lùng, hiện tại chỉ có thể làm vậy để kéo dài thời gian, cô không phải không sợ nhưng giờ phút này không thể sợ nữa
“đáng ૮ɦếƭ, nói mau” Hùng Dực Thiên hô
Trình Mộ Thanh nâng mâu ” Dù sao cũng phải ૮ɦếƭ, có ông chôn cùng,
૮ɦếƭ cũng nhắm mắt”
“Mày –” Hùng Dực Thiên chưa gặp qua người phụ nữ nào như vậy, ngay cả ૮ɦếƭ cũng không sợ, cái loại ngông cuồng này là ăn sâu trong máu đi ra
“Nói, nếu mày không nói, tao sẽ liền giết mày” Hùng Dực Thiên hô
“Được, có gan thì ông cứ nổ S***g” Trình Mộ Thanh nói từng chữ, Uất Sâm Dạ nhìn thấy sợ Trình Mộ Thanh chọc giận Hùng Dực Thiên
“Mày thật đáng ૮ɦếƭ –”
“Buông S***g” Hùng Dực Thiên vừa định nổ S***g thì liền nghe đến một giọng nói trẻ con, nghe thì biết là của một tiểu hài tử
Hùng Dực Thiên quay đầu lại, thì Hách Liên Tuyệt một thân mặc đồ đen đứng đó, cái loại khí thế, khí phách hồn nhiên trời định sẵn, mà Tiểu Trạch cũng đứng bên cạnh hắn, cầm trong tay một khẩu S***g, cũng như cũ mặc chiếc áo khoát nhỏ, hai cha con thoạt nhìn có một loại đặc công giống nhau
Kim Sa và Ngôn Dục đứng một bên, trong tay đều cầm S***g, trận thế này không thể xem thường được
Trình Mộ Thanh vui sướng ” Tuyệt ……….. Tiểu Trạch!”
Con ngươi u lục của Hách Liên Tuyệt đảo qua, cuối cùng dừng lại trên người Uất Sâm Dạ, ánh mắt này không thể nghi ngờ là hắn làm phiền Trình Mộ Thanh!
MÀ Trình Mộ Thanh cũng biết, Hách Liên Tuyệt tức giận ………..
Tiểu Trạch cũng quăng cho cô một cái liếc, thằng bé cũng tức giận?
Lúc này, Ngôn Dục mở miệng ” Nấu cái lẩu chờ cô về ăn, cuối cùng bị cô mang tới nơi này”
Trình Mộ Thanh nhìn Tiểu Trạch và Hách Liên Tuyệt, thì ra chuyện là như vậy
“Nói nhiều làm gì, trực tiếp giết họ thôi” Kim Sa lên tiếng
“Tôi không nói kim cô nương, đừng có máu lạnh vậy được không? Đây là chuyện đàn ông, còn cô chỉ là một tiểu cô nương, cớ gì mà động một chút liền giết liền sát a” Ngôn Dục nói
Kim Sa lườm hắn một cái, nhìn thấy Ngôn Dục lải nhải, Hùng Dực Thiên đem ánh mắt dừng lại trên người Hách Liên Tuyệt ” Ngươi, ngươi là — Hách Liên Tuyệt?”
“Thả cô ấy ra” Hách Liên Tuyệt ảm đạm nói, âm thanh không lớn nhưng mang theo sự uy nghiêm không thể phản bác
Tựa như đắc tội với hắn, kết cục chỉ có ૮ɦếƭ thảm mà thôi, mà đây cũng không phải là ‘ hình như’ nữa mà sẽ là sự thật!
Tuy rằng Hách Liên Tuyệt là người trong giới kinh doanh nhưng sự thật ‘đen trắng’ về thế lực của hắn cũng được ngoại giới đồn đãi rất nhiều, nhưng cuối cùng hắn có bao nhiêu lợi hại cũng chẵng ai biết!
“còn không mau thả người?” Tiểu Trạch một bên hô
Hùng Dực Thiên cầm S***g trong tay, hiện tại mặc kệ lựa chọn thế nào, bọn họ đều không sống được
” Hách Liên Tuyệt, chúng ta trao đổi một điều kiện, thế nào?” Hùng Dực Thiên hỏi
“Ông cho rằng, ông có tư cách ra điều kiện với chúng tôi sao?” Tiểu Trạch lạnh giọng hỏi, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn cũng có chút tàn ác
“Nếu không nói thì chúng ta sẽ cùng đi đến chỗ ૮ɦếƭ” Nói xong, Hùng Dực Thiên bật người đi đến túm Trình Mộ Thanh dậy, chỉa S***g vào huyệt thái dương của cô
Tay của Hách Liên Tuyệt gắt gao nắm lại, gân xanh nổi lên nhưng trên mặt vẫn duy trì bộ dạng bình tĩnh
“Nếu ông dám làm hại mẹ tôi, tin hay không tôi cho ông nổ banh xác” Tiểu Trạch hung hăng nói, chỉ cần làm hại đến Trình Mộ Thanh, thì chắc chắn kết quả sẽ không tốt
“Cứ liền làm đi, nếu cho dù ૮ɦếƭ tao cũng sẽ lôi nó theo” Hùng Dực Thiên hô
“Được” Hùng Dực Thiên vừa nói xong, Hách Liên Tuyệt nuốt một ngụm xuống
Uất Sâm Dạ cùng Trình Mộ Thanh rất kì quái, chẵng lẽ Hách Liên Tuyệt dễ dàng đáp ứng vậy sao? Ngay cả Hùng Dực Thiên cũng có chút ngoài ý muốn, Hách Liên Tuyệt dễ dàng đáp ứng như vậy,làm cho ông ta có chút lo lắng ” Mày sẽ không đùa giỡn cái gì chứ?”
Hách Liên Tuyệt đứng đó, hai tay tuỳ ý để vào tút, trên trán che khuất cặtp ngươi u ám, làm cho người ta rốt cuộc không biết hắn suy nghĩ gì ” Rốt cuộc là thả hay không thả?”
Hắn vừa nói xong, sắc mặt của Hùng Dực Thiên trở nên khó coi, ông lôi kéo Trình Mộ Thanh, nhìn Hách Liên Tuyệt ” Được, tao tin mày, những tao muốn dẫn nó theo, khi nào an toàn tao liền thả”
“Ông nói những lời vô nghĩa nhiều lắm” Hách Liên Tuyệt không bình tĩnh nói
“Tao chỉ là muốn tự đảm bảo cho sự bình an của tao thôi” Hùng Dực Thiên nói, những người anh em của hắn cũng trầm mặc không nói gì, nhìn ra được người đàn ông trước mặt Hùng Dực Thiên là nhân vật không thể chọc giận
“được” Hách Liên Tuyệt đáp ứng
Trình Mộ Thanh bất khả tư nghị nhìn hắn, trước là bộ dạng không sợ hãi trong lời nói hắn vừa nói ra, Tiểu Trạch cũng không bản nác, bởi vì thằng bé biết ba sẽ cứu mẹ, còn sau đó khẳng định Hách Liên Tuyệt đã có biện pháp ổn thoả
Quả nhiên, nói ra chỉ có bọn họ trạm ở nơi này, cho nên Hùng Dực Thiên có muốn ra ngoài cũng phải đi ngang bọn họ, Hùng Dực Thiên lôi kéo Trình Mộ Thanh, cầm S***g chỉa vào đầu cô, những anh em đều đi sau hắn, vây quanh hắn chậm rãi mà bước đến cửa
Hách Liên Tuyệt cùng Tiểu Trạch, Ngôn Dục và cả Kim SA đều tránh ra, nhường đường cho họ
Trong tay Hùng Dực Thiên đã đổ mồ hôi, một lòng cũng căng thẳng, không dám nới lỏng, khi hắn đi ngang người của Hách Liên Tuyệt, có cảm giác vô cùng áp lực, giống như cả người đều mềm nhủn ra, bất quá cũng tự nhắc nhở chính mình..
Chính là lúc này, Hách Liên Tuyệt nháy máy cho Ngôn Dục một cái, Ngôn Dục gật đầu, hai người như trận gió bay đến, Kim Sa cũng tham dự vào, Tiểu Trạch thì ngoan ngoãn lùi về phía sau
Ba người lưu loát giải quyết mấy huynh đệ của Hùng Dực Thiên, khi ông ta nghe được tiếng kêu thảm của mấy huynh đệ liền biết tình huống đã sai, định nổ S***g thì trên đầu của Hùng Dực Thiên cũng đã có cây S***g gần kề
“Nổ S***g xem ai tốc độ nhanh hơn” Hách Liên Tuyệt một tay cầm S***g, để lên đầu Hùng Dực Thiên, tư thế đó, 10 phần suất khí
Tâm lý của Hùng Dực Thiên nhảy loạn, cây S***g trên tay cũng từ từ lỏng ra ” Tha, tha tôi………..”
“Tha cho ông để sau đó ông sẽ trả thù tôi?” Hách Liên Tuyệt từ trước đến giờ chưa bao giờ làm cho chính mình phải hối hận, vì không cho phép sau này sẽ lưu lại những phiền phức không cần thiết, vừa định nổ S***g
“Chờ chút” Trình Mộ Thanh nói, nhìn Hách Liên Tuyệt” Tuyệt, giao cho cảnh sát xử lý đi, người như vậy *** chỉ tự làm ô uế tay của mình thôi”
“Đúng đó, giao cho cảnh sát, giao cho cảnh sát” Hùng Dực Thiên cũng nói theo, tổng sẽ tốt hơn so với bị bắn ૮ɦếƭ
Không thể nghi ngờ đối với lời nói của Trình Mộ Thanh, Hách Liên Tuyệt cũng không làm ngược lại..
“Nhưng ông ta bắt cốc em, phải trả giá thật lớn” Nói xong, Hách Liên Tuyệt cầm S***g dời chuyển xuống chân của Hùng Dực Thiên “Đùng” một tiếng
“A –” Hùng Dực Thiên kêu ra tiếng thảm
“Nhưng trên đùi đã trúng đạn, ông khôg cần kêu thảm như vậy, đổi là tôi tôi sẽ bắn ૮ɦếƭ ông” Tiểu Trạch hung hăng nói
Lúc này, Tiểu Trạch chạy đến bên cạnh Trình Mộ Thanh, lo lắng hỏi ” Mẹ sao rồi? Có bị thương không?”
“Không………..”
” Vivi, em mau tỉnh, tỉnh tỉnh lại ……….. em không được ૮ɦếƭ có nghe hay không………..” Lúc này, Uất Sâm Dạ ôm lấy Vivi hô to
_Tại bệnh viện_
Trình Mộ Thanh thì không có trở ngại gì, ngược lại Vivi và Uất Sâm Dạ bọn họ ai cũng bị thương, Uất Sâm Dạ bị thương trên đùi, không có tổn hại đến gân cốt chỉ mất máu quá nhiều, còn Vivi trên vai cũng bị trúng đạn, không chỉ có mất máu nhiều mà còn bị ảnh hưởng đến khung xương của cô, muốn lấy đạn ra thì rất nguy hiểm..
Uất Sâm Dạ thật lo lắng cho Vivi nên từ chối trị liệu, chỉ muốn đợi đến lúc Vivi đi ra, Trình Mộ Thanh kêu bác sĩ làm phẩu thuật cho hắn, vì chân của hắn không làm phẩu thuật sẽ bị tàn phế..
Hách Liên Tuyệt hiển nhiên còn đang tức giận, nhưng hắn cũng không rời đi mà lặng lẽ chờ đợi cùng Trình Mộ Thanh, hắn biết bây giờ dù cho đem cô về thì cô cũng sẽ không chịu, lại càng thêm không an tâm, hắn hiểu cô nhất..
Vivi cùng Uất Sâm Dạ đều bên trong phòng phẩu thuật, Hách Liên Tuyệt, Tiểu Trạch và Trình Mộ Thanh ở bên ngoài, Ngôn Dục cùng Kim Sa đã đi xử lý vài chuyện
Trình Mộ Thanh xoay người … còn Hách Liên Tuyệt con ngươi u lục ẩn ẩn hiện hiện sự tức giận, từ đầu đến cuối không nói câu gì, thấy được ra hắn tức giận, Trình Mộ Thanh bước qua, hai tay nắm cánh tay của hắn, ngẩng đầu nhìn “Anh giận sao?”
Hách Liên Tuyệt vốn muốn chất vấn cô nhưg chạm đến con ngươi trong trẻo như nước đó, tất cả tức giận đều tan chảy ” Không có”, hắn phủ nhận
“Nhưng rõ ràng trên mặt anh viết ba chữ ‘tôi đang giận’ kìa” Trình Mộ Thanh nói
“Nếu như em để ý rằng anh có tức giận không thì em sẽ không nên làm việc lỗ mãng như vậy, em biết anh lo thế nào không? Tiểu Trạch cũng lo cho em thế nào không?” Hách Liên Tuyệt đột nhiên hỏi” Nếu em xảy ra chuyện, thì hai cha con anh làm sao?” Giọng nói của hắn không lớn những mỗi một câu đều uy nghiêm
Trình Mộ Thanh sửng sốt, thật không ngờ những lời nói này là do hắn nói ra, nghe được cảm thấy thật xúc động, âm thanh của hắn có chút vô lực, làm cho sự bình tĩnh của cô bị đả kích một chút, nhìn hắn, Trình Mộ Thanh chậm rãi vươn tay, sờ sờ cái mặt của hắn, trong lòng khởi lên một cỗ áy náy ” Thật xin lỗi, lúc đó em không nghĩ nhiều như vậy, Uất Sâm Dạ giúp em rất nhiều, em không thể trơ mắt mặc kệ anh ấy, nhưng em hứa với anh, lần sau em sẽ không làm chuyện như vậy nữa.. có chuyện gì thì em liền báo cho anh, được không?!”
Nghe được Trình Mộ Thanh hứa, tâm hắn dần dần thả lỏng, nắm lấy tay của Trình Mộ Thanh ” Về sau đừng làm chuyện như vậy, anh sẽ rất sợ”
Trời mới biết hắn có bao nhiêu sợ hãi sau khi Tiểu Trạch nói cô đang trong tình trạng như thế, nếu cô thật sự xảy ra chuyện, hắn cũng không biết nên ở lại thế giới này như thế nào nữa..
Sợ hãi!
Nghe được hai từ “sợ hãi” từ trong miệng của người đàn ông nói ra, không những không cảm thấy kinh sợ mà ngược lại Trình Mộ Thanh càng thêm cảm động, người đàn ông này yêu cô bao nhiêu, quan tâm cô bao nhiêu, cuối cùng cô đã biết ………..
Cô nhìn Hách Liên Tuyệt, chậm rãi ôm lấy hắn ” Em đã biết, rất xin lỗi! Về sau em sẽ không vậy nữa………..”
Nghe được cô hứa, Há
ch Liên Tuyệt cũng dần dần buông tâm, hắn không thể hi vọng là cô không xảy ra chuyện mà hắn sẽ cố sức bảo vệ cô để cô không xảy ra gì ngoài ý muốn..
Nhìn hai người ôm nhau, Tiểu Trạch trong lòng cũng cao hứng, nhưng trên mặt cũng là biểu tình ê ẩm, lúc này, cửa mở ra, Uất Sâm Dạ bị đẩy ra
Trình Mộ Thanh lập tức đi qua nhìn bác sĩ ” Bác sĩ, bạn tôi sao rồi?”
“Viên đạn đã được lấy ra không có gì đáng ngại, cần tĩnh dưỡng, để chúng tôi đưa bệnh nhân đến phòng thường thì mọi người có thể vào thăm”
“Còn một người bạn của tôi nữa, đâu rồi?” Trình Mộ Thanh hỏi
“Cô ấy còn đang làm phẩu thuật, tình trạng của cô ấy phức tạp hơn, còn thế nào thì phải lấy đạn ra mới biết được” Nói xong, bác sĩ tháo khẩu trang rời đi
Trong lòng thở nhẹ đột nhiên nghe xong lại căng thẳng, cảm giác này không thể diễn tả thành lời chỉ biết nó rất khó chịu
Hách Liên Tuyệt đi đến, cầm tay Trình Mộ Thanh ” Em yên tâm, cô ấy sẽ không xảy ra việc gì”
Trình Mộ Thanh ngẩng đầu, chống lại ánh mắt của Hách Liên Tuyệt, trong lòng bình tĩnh hơn rất nhiều
Tuy rằng kêu Vivi là cô nương nhưng cô không biết cũng không phải quen thân, chỉ gặp qua 2 lần, nhưng chính là Trình Mộ Thanh không ghét Vivi, huống gì do Vivi thích Uất Sâm Dạ mới làm vậy … mà Uất Sâm Dạ thì giúp cô quá nhiều..
Nửa tiếng lại trôi qua………..
Cửa phòng phẩu thuật mở ra, Vivi được đưa ra, Trình Mộ Thanh đang ngồi trên ghế nghe tiếng động lập tức chạy tới ” Bác sĩ, cô ấy sao rồi?”
“Phẫu thuật rất thành công, mạng sống đã không còn gì đáng ngại, nhưng do mất máu quá nhiều nên bây giờ vẫn hôn mê, để tỉnh lại thì phải chờ thêm một thời gian nữa” Bác sĩ nói
Nghe được lời nói của Bs, Trình Mộ Thanh cũng không biết có cảm giác gì, mạng sống không có gì đáng ngại nhưng phải cần một thời gian nữa để tỉnh lại, như thế nào cũng chẵng làm cho người ta có thể nhẹ lòng
“cám ơn bác sĩ” Hách Liên Tuyệt đi qua, nhẹ giọng nói lời cảm tạ, bác sĩ gật đầu rồi bước đi
Hắn cầm tay cô ” Đừng lo, cô ấy đã không sao rồi, chỉ còn đợi cô ấy tỉnh lại thôi”
Trình Mộ Thanh gật gật đầu..
Bên trong phòng bệnh của Uất Sâm Dạ, Trình Mộ Thanh ngồi trước giường, mà Tiểu Trạch và Hách Liên Tuyệt mua một chút đồ nên ra ngoài, hắn biết cô cần thời gian..
“Anh sao rồi? Chân có đau không?” Trình Mộ Thanh hỏi, chính là sau khi hỏi ra cô hận mình không thể cắn đứt đầu lưỡi, trúng đạn như thế nào có thể không đau?
Uất Sâm Dạ xoay người.. nhìn nhìn ” Lần này, cám ơn em”
“Nếu phải nói cám ơn thì em nên nói với anh mới đúng?” Trình Mộ Thanh hỏi lại
Uất Sâm Dạ nâng khoé miệng, nhìn ra cửa sổ ” Trình Mộ Thanh, anh kể một chút chuyện xưa cho em nghe được không?”
Chuyện xưa? Trình Mộ Thanh nhíu mày, cuối cùng vẫn gật đầu ” Được”
“Mười mấy năm trước, có một cậu bé 8 tuổi, trong đêm đó, cha mẹ của cậu bé bị người sát hại, mà chính cậu bé cũng bị người ta đuổi giết, cậu bé chạy đến một nhỏ tắt nhỏ để núp nhưng vô tình ***ng phải một cô bé, cả người cậu bé dính đầy máu nhưng cô bé ấy cũng không sợ hãi gì, lại mang cậu bé cùng núp theo, núp trong tần hầm, bởi vì dạng này, mà nhà của cô bé đó bị phá hư, tất cả mọi thứ đều bị đập nát, chính là cậu bé cảm thấy không dậy nổi cô bé này, còn cô bé thì cười nói là không có gì cùng lắm con người quan trọng nhất là mạng sống, mạng sống đã không còn thì lưu lại mấy thứ này có ý nghĩa gì? Nói xong, cô bé đưa cho cậu bé một viên thuỷ tinh, viên thuỷ tinh rất đẹp, có thể chiếu sáng tâm hồn của một người, sẽ không để cho người đó cảm thấy cô đơn, và sẽ soi sáng tương lai phía trước cho người ……….”
Nghe xong câu chuyện xưa này, Trình Mộ Thanh trừng to mắt, che miệng, nửa ngày mới phục hồi lại tinh thần “Anh.. anh chính là cậu bé đó?”
Uất Sâm Dạ quay đầu, ánh mắt nhìn thẳng, gật gật đầu ” Em còn nhớ rõ sao?”
“Em đương nhiên là nhớ, em đi ra tìm đồ cho anh ăn, chính là không nghĩ tới anh cứ vậy mà rời đi………..” Trình Mộ Thanh kinh ngạc nói, không nghĩ là nhiều năm sau bọn họ có thể gặp lại, duyên phận đúng là chuyện kì diệu
“Cái lúc đó, anh bị người trong gia tộc tìm được, muốn chờ em về nhưng không kịp thì đã bị mang đi” Uất Sâm Dạ giải thích nói
“Em nói đâu” Trình Mộ Thanh trong lòng kinh hỉ đã không thểdiễn tả bằng ngôn từ, nhiều năm qua vậy cô còn có thể gặp hắn ” Nhưng, làm sao anh biết là em?”
“Anh phát hiện ra là lúc ở Milan, có thời điểm, em ở trên đường, anh ngoài ý muốn nhìn thấy vết sẹo vì cứu anh mà lưu lại trên tay em, nên liếc một cái anh liền nhận ra em, chính là em không nhớ rõ anh” Uất Sâm Dạ đáng tiếc nói
Trình Mộ Thanh nở nụ cười, nhớ tới lúc ấy, cô vì cứu hắn mà trên tay bị một lổ hỗng thật to, nhìn như hình trăng lưỡi liềm vậy, không xấu nhưng nhiều năm rồi vẫn không có mờ đi, không ngờ hắn còn nhận ra
“Vậy tại sao lúc đó anh không nói cho em biết?”
“Anh sợ em đã quên anh, nên chỉ có thể âm thầm giúp đỡ em, không nghĩ tới em mang thai, cũng sinh đứa nhỏ, anh nghĩ em đã kết hôn rồi, không muốn quầy rầy em nữa, nhưng chính là………..”
“Em thật sự không ngờ còn có thể gặp lại anh, em nghĩ anh đã………..”
“Nghĩ rằng anh ૮ɦếƭ rồi sao?” Uất Sâm Dạ chọn mi hỏi
Trình Mộ Thanh suy nghĩ, xấu hổ gật đầu ” Đúng”
“Anh trở về tìm em nhưng không biết em đã dọn đi đâu rồi” Uất Sâm Dạ cũng nói sự thật
Trình Mộ Thanh càng thêm kinh ngạc, chính là trong lòng lại bình tĩnh rất nhiều ” Lúc đó, em cũng chuyển nhà, khi chuyển đi rồi em cũng không nhớ rõ” Lúc đó, cô trả hết sợ, cô chờ hắn nhưng rốt cuộc cũng không gặp được, sau đó bất đắc dĩ phải chuyển đi
“Nếu lúc đó, anh có thể tìm được em, có phải sẽ trở nên giống với………..?” Uất Sâm Dạ bỗng nhiên nhìn Trình Mộ Thanh hỏi
Trình Mộ Thanh cũng nhìn hắn, cô hiểu ý trong lời nói của hắn là gì nhưng cô có thể trả lời, cũng rất đơn giản
“Nếu có nhiều từ “nếu” như vậy, thì sẽ không có hiện tại”
Uất Sâm Dạ cũng nhìn cô, cuối cùng gật đầu ” Anh hiểu rồi”
“Nếu anh thật sự đã hiểu thì anh nên chú ý người bên cạnh mình một chút, sẽ phát hiện ra người đáng cho anh quý trọng”
“Cho dù em không thích anh, cũng không cần đem anh giao cho người khác đâu! Vivi là em gái của anh” Uất Sâm Dạ nói
“Có lẽ chỉ có anh xem cô ấy là em gái” Trình Mộ Thanh nở nụ cười
“Mặc kệ thế nào thì cũng là em gái của anh” Uất Sâm Dạ nhấn mạnh
“Nếu anh nghĩ vậy, kiên trì như vậy, thì em hi vọng sẽ có ngày anh không phải hối hận” Trình Mộ Thanh nhắc nhở hắn
Thật qua Uất Sâm Dạ vô cùng quan tâm yêu thương Vivi, đã vượt qua suy nghĩ của hắn, chính là tâm tư của hắn đều dựa theo lý trí, căn bản không chú ý cảm giác của mình lúc Vivi trúng đạn là gì nữa..
Có lẽ, người ngoài cuộc sẽ tỉnh táo hơn người trong cuộc đi..
Cùng Uất Sâm Dạ nói chuyện chốc lát, Hách Liên Tuyệt trở lại, Tiểu Trạch và Hách Liên Tuyệt mua không ít đồ để lưu lại trong bệnh viện, Trình Mộ Thanh phải về, ngày mai lại đến thăm Uất Sâm Dạ
Tiểu Trạch ngồi tán gẫu cùng Uất Sâm Dạ một chút lại đi, Trình Mộ Thanh cũng không nói gì cùng Hách Liên Tuyệt về trước
_Hải Á Loan_
Trình Mộ Thanh vừa lên lầu liền trực tiếp cầm quần áo đến phòng tắm, lúc Hách Liên Tuyệt đi lên, vừa đẩy cửa phòng ra liền thấy Trình Mộ Thanh đang mặc chiếc áo ngủ màu trắng, chân mang dép, một bên dùng khăn lau tóc..
Do áo ngủ rộng nên lúc cô mặc bộ *** ẩn ẩn hiện hiện, làm Hách Liên Tuyệt nuốt nước miếng một chút..
Trình Mộ Thanh tuỳ ý nhìn hắn một cái ” Anh đến rồi, mau tắm đi”
Nói lời như vậy cứ giống như một người vợ ân cần thăm hỏi chồng mình vậy, cô hiện tại không biết cô đang có bao nhiêu say mê con người a!
Hách Liên Tuyệt bước qua, một phen giữ chặt Trình Mộ Thanh, đối với môi của cô mà hôn lên
“A………..” Trình Mộ Thanh cả kinh, ánh mắt phóng đại, cái khăn trong tay lập tức rơi xuống đất
Hách Liên Tuyệt xem môi cô như cánh hoa, tham lam hôn nó, đôi môi mềm mại làm cho hắn không muốn dừng lại, thầm nghĩ thêm một chút, ςướק đoạt nhiều một chút.. Nụ hôn triền miên, bức làm cho Trình Mộ Thanh choáng váng, cô chậm rãi đẩy hắn ra, thở phì phò, bộ dáng đáng yêu kia làm cho hắn hận không thể nuốt cô một ngụm
“Anh..Anh có muốn tắm trước hay không?” Trình Mộ Thanh đặt tay ở giữ, đỏ mặt hỏi
Hách Liên Tuyệt đột nhiên tới gần, kề sát vào cô, nói nỏ bên tai ” Anh đã chờ không kịp” Nói xong liền cúi người trực tiếp bế lên giường
Bàn tay ma lực đem áo choàng tắm rơi xuống bả vai, cúi đầu hôn lên thân thể của cô, Trình Mộ Thanh ngâm ra một tiếng, gắt gao nắm tay hắn
“Em vẫn mẫn cảm như vậy” Nói xong, hắn cắn vào vành tai của cô, bàn tay to vói vào trong áo choàng tắm, sau đó hôn lên đôi môi của cô, ôn nhu, say đắm, chỉ cẩm thấy người phụ nữ dưới thân mình mềm mại như một làn nước làm cho hắn phấn khởi, làm cho hắn mãnh liệt muốn cô
Bỗng nhiên, hắn rất muốn chơi trò khác………..
Hắn một tay cởi bỏ áo choàng tắm của cô, bên trong căn bản Trình Mộ Thanh không có mặc nội y, khi áo choàng tắm cởi xuống, nhất thời cảm thấy mát mát, vừa định cầm chăn che lại thì bị hắn ném ra, trực tiếp đem cô ép lên tường
“Này, anh làm gì?” Trình Mộ Thanh không khỏi kinh hô
Hách Liên Tuyệt để cô ép trên tường, lấy thắt lưng ” hôm nay, chúng ta chơi đùa một chút giống vậy”
“Như thế nào không giống?” Trình Mộ Thanh hỏi, tuy rằng bọn họ đã làm chuyện thân mật cũng chỉ vài lần thôi
Loã lồ trước mặt hắn, cô vẫn cảm thấy khó chịu..
“Một cái có thể xỏ xuyên qua chuyện của em” Nói xong, hắn khởi một cái chân của cô để lên lưng hắn, một cái đĩnh thật mạnh tiến vào bên trong cơ thể
“A………..” Trình Mộ Thanh nhịn không được, ninh mi, ngâm nga một tiếng
Cơ thể của cô rất chặt, làm cho hắn điên cuồng không thôi, hắn thề là hắn sẽ ôn nhu nhưng hiện tại hắn chính là đang giam cầm, nét đẹp của cô đã làm cho toàn thân hắn co rút lại..
Động tác của hắn rất nhanh, mỗi lần tiến vào đều dùng sức thẳng vào
nơi sâu nhất của cô, cùng với động tác của hắn, Trình Mộ Thanh ngâm nga vài tiếng yêu kiều
“Không, không cần………..em, chịu không nổi………..” Trình Mộ Thanh cầm tay hắn, cảm giác thoải mái lại đau đớn quả thật làm cô phát điên
Nhìn Trình Mộ Thanh, Hách Liên Tuyệt càng thêm dùng sức, trán đã đổ đầy mồ hô, âm thanh *** chạm vào nhau càng kích thích hai người………..
“Không cần ……….. nhẹ một chút………..em không chịu nổi………..”
Nghe cô cầu xin tha thứ, hắn càng dùng thêm sức, bỏ một chân của cô xuống, xoay người đè lên thân thể cô, sau đó từ đằng sau mà tiến vào ………..
Động tác như vậy làm cô cảm thấy thẹn thùng, cô định khảng phán nhưng bị hắn ngăn lại, một chút tiến vào, làm cho cô vô lực bất chấp theo hắn
Trình Mộ Thanh cũng không hiểu tại sao tinh lực của hắn lại tốt như vậy, gây sức ép, gây sức ép, từ mặt đất đến trên giường, làm cho cô không còn chút khí lực, mềm liệt nằm trên giường, lúc này hắn gầm nhẹ một tiếng, phóng thẳng vào trong cơ thể của cô
Hách Liên Tuyệt mệt mỏi, ghé mặt vào lòng *** của Trình Mộ Thanh, cô cũng quá mệt mỏi đưa tay đẩy hắn ra, nhưng hắn lại xoay người ôm chặt cô, nhắm mắt lại, hưởng thụ mùi hương trên người cô
“Không được, nóng quá, em muốn đi tắm………..” Trình Mộ Thanh lẩm bẩm nói, trải qua sự cao trào vừa rồi, cả người đổ đầy mồ hôi, cô cảm thấy không thoải mái nhưng chính là đôi chiên nặng như chì, không thể nhấc dậy nổi
Hách Liên Tuyệt mở mắt, ôm lấy cô ” Được, chúng ta cùng nhau tắm………..”
“A?” Trình Mộ Thanh còn chưaphản ứng lại thì hắn đã ôm cô đi vào phòng tắm
Trình Mộ Thanh nghĩ đơn giản tắm một chút là được rồi, không ngờ hắn đem cô để trong bồn tắm, hắn cả người cũng bước vào
“Này, anh làm gì?”
“đương nhiên là tắm uyên ương………..” nói xong, hắn liền nhào tới
… Thế là, lại một trận kích tình diễn ra……..
********************
“tuyệt, anh nói khi nào Vivi sẽ tỉnh?” Trình Mộ Thanh dựa vào lòng *** Hách Liên Tuyệt hỏi
Hách Liên Tuyệt nằm trên giường, nhắm mắt lại chớp mắt ” Có thể cho chúng ta một chút thời gian riêng tư không? Bây giờ anh không muốn nói chuyện của người khác”
Trình Mộ Thanh vừa nghe liền nở nụ cười, ngẩng đầu híp mắt nhìn hắn ” Nghe lời nói này, thế nào cảm thấy chua quá nha”
Hách Liên Tuyệt mở to mắt, một tay cầm trụ cô, bá đạo ” Chính là chua, hiện tại là thời gian riêng tư, anh không muốn nghe tên người khác! Còn nữa, chuyện lần này em tự tiện hành động, anh còn chưa tính sổ”
Trình Mộ Thanh khẽ cười, lè lưỡi ” Được, vậy anh muốn nghe cái gì?”
Hách Liên Tuyệt cúi người, cắn thật mạnh lên người cô, sau đó một bàn tay chạy đến bụng, Trình Mộ Thanh còn tưởng hắn định làm việc kia, sợ ôm đồm lấy cánh tay hắn ” Đừng, em mệt ૮ɦếƭ được………..”
Hách Liên Tuyệt câu thần, ngăn tay cô ” Không cần cái gì? Em suy nghĩ nhiều quá rồi” Nói xong, ngón tỏ chuyển chuyển trên bụng cô ” Mấy ngày anh tốn không ít sức đâu.. khi nào thì em sinh cho anh một đứa con nữa? Lúc em sinh Tiểu Trạch anh không có bênh cạnh em, hiện tại em hãy sinh cho anh thêm một tiểu công chúa, anh muốn đích thân chăm sóc em, bồi thường cho em”
Trong lời nói của hắn thật cảm động, Trình Mộ Thanh cái mũi thút thít, mặt ửng hồng ” Ai muốn sinh ………..”
“Đương nhiên là em”
“Mới không cần, em đã sinh cho anh một đứa rồi, người ta nói sinh hơn một đứa con sẽ mau già, em sẽ không sinh đâu”
“Không được, nhất định phải sinh, ai nói sẽ già, có đàn ông làm dịu phụ nữ sẽ không mau già đâu” Hách Liên Tuyệt lỗ mãn nói
“Cái gì làm dịu a? Anh nói hưu nói vượn cái gì đâu?” Trình Mộ Thanh mặt càng thêm hồng, người đàn ông này sao vậy, lời thế cũng nói ra được a
“Em thẹn thùng gì nữa? Em không thấy hiện tại em rất quyến rũ sao? Người phụ nữ khi yêu sẽ trở nên rất đẹp, này không phải kết của do anh làm ra sao?”
” Hách Liên Tuyệt, anh đúng là cái gì cũng nói được..” Trình Mộ Thanh nói xong, trực tiếp lấy chăn che hết thân lại
“Anh không nói, dù sao cuối cùng vẫn là làm đi………..”Nói xong, hắn cũng xốc cái chăn chui vào
Vì thế, lại một cảnh xuân quang vô hạn a………..
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc