Tổng Tài Đưa Cục Cưng Cho Tôi - Chương 48

Tác giả: Mạc Ngôn Biệt Trí

Nhìn thấy Chu Lâm Na nhạ dáng người, gã ta đã sớm dựng đứng lên, Chu LÂm Na cúi người hôn lên người hắn, mà bàn tay hắn thì đặt lên bộ ௱ô** tròn đầy của cô mà chơi đùa
Thân mình không có cảm giác gì với T*nh d*c, chính là Chu Lâm Na cũng dám phát ra những *** rỉ nỉ non..
Chỉ cần thoả mãn hắn, cô sẽ đạt được mục đích của mình, cô sẽ lại bước vào giới showbiz, lại sẽ có tất cả những gì mình muốn!
Đột nhiên, Đổng Giáo Sư đẩy cô ra, đem cô lên giường, Chu Lâm Na cũng thuận thế nằm xuống, nhưng lúc cô dùng chân quấn quanh người hắn thì hắn lại nở nụ cười quỷ rợn, đem tách cô ra, Chu Lâm Na khó hiểu ngẩng đầu ” Răng rắc” một tiếng, hắn ta đã trói Chu LÂm Na lại
Chu Lâm Na nhất thời hoảng động ” Đổng Giáo Sư, ông……”
“đêm nay chúng ta sẽ chơi đùa một chút……” Đổng Giáo Sư nói xong, đem tay của Chu Lâm Na trói lại, cô chính là muốn cự tuyệt nhưng cũng không có biện pháp, nhìn ánh mắt của hắn ta, cô biết hôm nay cô sẽ không thể trốn thoát, bất quá đã vậy thì cô chỉ có thể chịu đựng!
Cô hiện tại cũng không có quyền lợi để cự tuyệt, lúc này Đổng Giáo sư bước xuống giường đi vào phòngtắm, lúc trở lại trong tay hắn còn cầm nến và roi …
Nhìn vậy, Chu Lâm Na biết hắn muốn làm gì..
Ngọn nến có chút ánh sáng nho nhỏ, vẻ mặt hắn Biến th' bước qua ” Thích không?”
Roi để đánh, sáp để đốt đó là những cảnh trong phim cấp 3, không nghĩ gã ta sẽ thích những chiêu này, quả nhiên bề ngoài là một người giáo sư áo mũ chỉnh tề sau lưng lại Biến th' đến vậy..
Chu Lâm Na không nói gì, gã ta ngả một chút, sáp của đèn cầy liền nhỏ lên người của cô
“A –” Cảm giác này đau đớn từng cơn, bất quá còn có một chút K**h th**h nữa
“Thoải mái không?” Đổng Giáo Sư nhìn Chu Lâm Na hỏi
Cô mặt không chút thay đổi đành thừa nhận, so sánh mà nói, cô vẫn thích cảm giác mãnh liệt của Hách Liên Tuyệt hơn, chứ không phải loại Biến th' này!
Đổng Giáo Sư lại chỉ lo cho sự K**h th**h của chính mình, hắn thích những âm thanh chân thật, hắn đứng trên sàn, một tay cầm roi, một tay cầm nến ” Bảo bối, chúng ta bắt đầu vui đùa……” nói xong, liền quất một cái vào người Chu Lâm Na
“A –”
“A –A –”
Hiện tại những cảnh trong phim cấp ba, đều đã xảy ra rồi, Chu Lâm Na thật thống hận Đổng Giáo Sư!
Lão Già ૮ɦếƭ tiệt!
“Kêu lớn lên, lớn tiếng lên nữa, nhanh lên……” Nói xong, gã ta cưỡi lên người Chu Lâm Na, không ngừng đổ sáp đèn cầy lên người cô, cái âm thanh chân thật này như là xuyên thấu cơ thể, làm cho Đổng Giáo Sư càng thêm H**g phấn
Chính là Chu Lâm Na nằm trên giường, tất chân đã đã biến dạng, trên thân hiện tại chỉ có một cái áo khoác, cả người thoạt nhìn như đang mê mang K**h th**h
“Kêu A, lớn tiếng lên ……” Đổng Giáo Sư giọng nói có chút vi đoán, chính là càng nói thì càng Biến th'
“A –A –” Chu Lâm Na ngửa mặt thét ra những tiếng lớn, tóc cũng theo sự đau đớn mà bay múa đong đưa
Rốt cuộc, Đổng Giáo Sư không thể chịu đựng thêm những *** rỉ đó nữa, đem bỏ roi và nến xuống, kéo chiếc khăn tắm của mình ra, sau đó không thương tiếc tiến thẳng vào bên trong
“A –” Hạ thân truyền đến sự đau đớn, làm cho Chu Lâm Na tê tái rống lên một trận
Thật ra, hắn một chút cũng không dài, cũng không thô nhưng cô đối với hắn không có cảm giác, nên mỗi cú xâm nhập của hắn chỉ cho cô cảm giác đau đớn mà thôi
Cảm giác này thật chặt chẽ, Đổng Giáo Sư như có cổ điện trong người, vì vậy mà tốc độ càng nhanh hơn, bởi vì vấn đề sức khoẻ, hắn còn không đến được vài cái thì đã đổ mồ hôi rất nhiều
“Kẹp chặt ta, kẹp chặt lại … Ưm… Cứ như vậy, bảo bối …” Đổng Giáo Sư phát ra những âm thanh ghê tỏm
Chu Lâm Na không nguyện ý nhưng đối với sự Tra t** của lão già này, dần dần thân thể cũng có chút phản ứng..
“A..a…A…Ưh…” Tiếng kêu lần này không phải của Chu Lâm Na mà là của Đổng Giáo Sư
Hắn nhắm mắt lại duy trì ra vào, Chu Lâm Na cắn chặt môi dưới, thỉnh thoảng cũng phát ra những *** rỉ ***, chính là ánh mắt lại ngập tràn hận ý,hôm nay những gì cô khuất phục cô sẽ nhớ rõ.. đến lúc đó, cô sẽ đòi lại hơn gấp trăm lần!
“A –” Rốt cuộc cũng đến cao trào, Đổng Giáo Sư phóng hết những gì nóng rực của ông vào bên trong của cô, mà cô cũng có cảm giác chính mình đã được giải thoát rồi ……
( TT: thật là T_T đã không có nhiều kinh nghiệm trong dịch truyện, mà còn phải dịch ra mấy cái khúc H Biến th' lày …==’)
***************
Trình Mộ Thanh tuy không hay nấu ăn nhưng tay nghề cũng không phải tệ, từ nhỏ cô chính là đứa bé không có ba không mẹ rồi, nên so với những đứa trẻ khác cô có tính độc lập sớm hơn, tự chăm sóc cho bản thân mình mười mấy năm, nên cái gì cũng phải dựa vào bản thân, cơm cũng phải tự nấu, nên tay nghề cô không hề tệ
Trong thời gian ở Milan, cô cũng thường xuyên nấu ăn cho Tiểu Trạch, làm như vậy cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, mà Tiểu Trạch thì ngược lại nhìn thấy cô như vậy thằng bé không khỏi đau lòng nên không có cho cô xuống bếp nữa..
Mà hôm nay, lúc Hách Liên Tuyệt nói muốn dẫn cô ra ngoài ăn cơm, thì bỗng cô muốn tự mình xuống bếp.. Trình Mộ Thanh đều quên chính mình đã bao lâu rồi không có nấu đồ ăn này nọ..
Hách Liên Tuyệt hoài nghi ôm lấy cô ” Em xác định em thật sự có thể?”
Trình Mộ Thanh ghét nhất là bị người khác hoài nghi hay là dùng ánh mắt không xác định để nhìn cô, đó chính là một loại gián tiếp phủ nhận tài năng!
“Chờ đi, hôm nay em sẽ cho anh thấy tay nghề của em” Trình Mộ Thanh nói xong liền vén áo đi vào bếp, chính là trong lòng thầm nghĩ cô thật lâu đã không tự nấy rồi, không biết còn có thể không
………………
Hách Liên Tuyệt đi qua đi lại, còn cô thì mở tủ lạnh, mở ra thì trống không chẵng có gì
Cô nhớ rõ đoạn thời gian ở đây, trong tủ lạnh lúc nào cũng có đồ ăn, như thế nào bây giờ chẵng có gì?
Quay đầy lại, Hách Liên Tuyệt hướng đến cô nở nụ cười ” Em biết đó, anh chưa bao giờ tự nấu ăn”
Trình Mộ Thanh liếc hắn một cái ” Nhưng lại ăn mấy đồ rác rưởi ”
Lúc này, Hách Liên Tuyệt đi qua, hai tay chậm rãi ôm eo cô, ” Vậy em dọn đến đây, mỗi ngày nấu cho anh ăn thì anh sẽ không ăn những đồ ăn rác rưởi nữa”
“Anh cho em là cái gì? Bảo mẫu của anh à?” Trình Mộ Thanh bất mãn nói
“Không phải là bảo mẫu, mà em là bà xã của anh” Hách Liên Tuyệt nhỏ giọng nói bên tai của cô
Trình Mộ Thanh gương mặt ửng đỏ, trong lòng vô cùng ngọt ngào, cô gỡ tay hắn ra ” A, ai là bà xã của anh? Đừng kêu tùm bậy”
“Em hiện tại không đồng ý sao? Ở bệnh viện em đã đá
p ứng rồi mà……”
“Có không? Có không?” Trình Mộ Thanh nhíu mày cố tình giả vờ
“Đương nhiên là có, em quên rồi sao? Anh nói cho em biết nha Trình Mộ Thanh, nếu em dám quên, anh liền, anh liền……” Hách Liên Tuyệt thở phì phì nói
“Liền gì?” Trình Mộ Thanh ngẩng đầu, ánh mắt khiêu khích hỏi
Lúc này, hắn bước quá, cúi người hôn lên môi cô một cái ” Anh liền ăn em……”
“……”
Khuôn mặt của cô lại càng thêm ửng đỏ, Hách Liên Tuyệt ôm lấy cô, cúi người hôn trụ lên đôi môi mềm mại, nụ hôn rất ôn nhu, đầu lưỡi linh hoạt tiếng vào trong miệng, quấn quít lấy *** nhỏ bé kia, đôi môi phấn nộn của cô làm cho hắn không muốn dừng lại, chậm một chút, chầm chậm một chút, rồi ςướק đoạt nhiều một chút
Hắn hôn, hôn mãnh liệt, triền miên cho đến khi cô choáng hắn mới buông rra, lại như trước đôi môi của cô như cánh hoa, luôn luôn làm người ta mê mệt vì nó
Trình Mộ Thanh thở phì phò, ánh mắt không dám nhìn thẳng hắn
“Làm sao bây giờ? Hôn em anh cảm thấy không đủ, anh muốn nhiều hơn ……” Hách Liên Tuyệt nói trắng trợn
Trình Mộ Thanh khuôn mặt lại đỏ lên ” Được rồi, đừng loạn nữa, em đi siêu thị mua ít đồ, chờ em, trong chốc lát sẽ có đồ ăn cho anh ngay” Cô nói xong nghĩ đã muốn chạy, bởi vì ở lại đây thêm một giây nữa thôi thì sợ sẽ lọt vào cái bẩy của hắn
Trời biết, cô cũng thích cảm giác khi hắn hôn cô ……
Hách Liên Tuyệt lại một phen ôm lấy cô, ánh mắt nóng rực, triền miên ” Anh đi cùng em……”
“Không cần……”
“Anh nhất định phải đi với em, anh chưa từng bao giờ cùng người phụ nữ của mình đi mua đồ ăn cả, Trình Mộ Thanh, có được tình yêu của em, anh thật sự thấy hạnh phúc”
“Miệng ngọt như mật, nghe buồn nôn”
“Những gì anh nói là thật, những lời nghe buồn nôn thế này, anh sợ phải nói cả đời với em……” Hách Liên Tuyệt nói ra, hắn hận lúc này không thể nói với toàn thế giới trong trái tim hắn chỉ có một mình Trình Mộ Thanh, hắn chỉ yêu một mình Trình Mộ Thanh, mà người phụ nữ này cũng yêu thương hắn..
“Cả đời……” Trình Mộ Thanh chưa từng có suy nghĩ về từ này ……
Trình Mộ Thanh cảm giác chính mình hạnh phúc nhưng thỉnh thoảng lại cảm thấy nó không thực tế, nhất là người đàn ông bên cạnh khí suất như vậy, cô so với hắn thì vẫn là thua
Trình Mộ Thanh không phải người phụ nữ có nhiều điểm mạnh, nhưng cô nhận ra được nhược điểm và ưu điểm của mình, trong những năm làm thiết kế, nhiều trường hợp đã làm cô hiểu được cái riêng của mình, nhưng bây giờ mỗi người ngoài đường ai nhìn thấy hắn cũng phải quay đầu lại ngó nhìn, lúc cô và hắn đi cùng nhau, ban đầu cô còn không phát hiện nhưng càng về sau thì phía sau lưng cô phát ra những lời bàn luận, nhìn lại thì không ít nữ sinh dùng ánh mắt mê trai nhìn hắn, còn với cô thì là ánh mắt ghét bỏ!
Cô xấu lắm sao? Lại bị nhiều người ghét bỏ như vậy?
Người khác lúc nào cũng nhìn hắn say mê nhưng căn bản hắn chả quan tâm, còn tự mình chọn đồ ăn này nọ, Trình Mộ Thanh cau mày, cúi đầu nhìn bản thân mình, chẵng lẽ hôm nay quần áo của cô có vấn đề sao?
Đúng vậy,Tiểu Trạch đưa cho cô một bộ trang phục rất đơn giản, một cái quần jean bụi, bên trên cũng mặc nhất cái áo màu nhạt, lộ ra cái vai trắng nõn, vừa ẩn vừa hiện!
Tuy rằng Tiểu Trạch không biết phối hợp quần áo nhưng cô cảm thấy bộ trang phục này cũng không đến nỗi tệ, thực sự rất đơn giản và thoải mái, về phần người ta tại sao ghét bỏ cô cũng không hiểu đi?
Hách Liên Tuyệt phát hiện ra sự không tự nhiên của Trình Mộ Thanh, cúi người nhìn cô ” Em sao vậy?”
Trình Mộ Thanh liếc hắn một cái ” Anh không thấy những người khác đều nhìn anh say đắm sao? Còn em thì người ta lại nhìn với kiểu ghét bỏ?”
Hách Liên Tuyệt đã sớm coi những thứ này là hào quang, nên không chút nào để ý quay đầu lại ngó ngó, sau đó ôm cổ và bả vai của cô ” Như thế nào? Em ghen sao?”
Trình Mộ Thanh đô đô cái miệng ” Xì, không có đâu”
“Mặc kệ ai nhìn em với ánh mắt gì, chỉ cần anh yêu là được! em vĩnh viễn là người tốt nhất” Nói xong, hắn hôn cô một cái
Trình Mộ Thanh thật ra không quá để ý ánh mắt của người khác, nhưng sau khi xác định được tình cảm của hắn, thì cô mới để ý đến ánh mắt người ta, cô hoài nghi có phải cô không xứng với hắn không? Cô cũng chưa từng tự tin quá cả!
Nhưng nghe được hắn nói vậy, trong lòng của cô cảm tthấy ngọt ngào vô cùng, chỉ cần hắn không ghét cô, chỉ cần hắn yêu cô là đủ rồi
Nghĩ xong, Trình Mộ Thanh bắt đầu chọn lựa đồ ăn này nọ
Hách Liên Tuyệt chưa từng đi siêu thị bao giờ, cũng không biết gì nên chỉ theo sát cô, cô xem gì thì hắn xem đó, cô sờ cái gì thì hắn nửa thật nửa giả sờ cái đó, một bộ dạng cục cưng tò mò..
Trình Mộ Thanh quay đầu lại nhìn hắn ” Anh thích ăn gì?”
“Thích ăn em……”
“……Nghiêm túc đi”
“Thịt!”
“Thịt gì?”
“Tất cả ngoại trừ thịt gà!”
Trình Mộ Thanh tỏ vẻ hiểu biết gật gật đầu, sau đó lấy một ít thịt, biết hắn cả ngày chỉ dùng kiểu Tây nên cô tính mua nhiều rau, để giúp hắn cải thiện một chút, hắn cũng không nói gì chỉ ngoan ngoãn theo phía sau
Trình Mộ Thanh đa số mua đồ có dinh dưỡng, Hách Liên Tuyệt tuy rằng nhìn cường tráng nhưng cô vẫn cho rằng hắn thực gầy, nhất là xảy ra tai nạn lần này, cô phải giúp hắn bồi bổ thật nhiều, cô vừa loay hoay lựa chọn một số đồ thì quay lại đã không thấy hắn đâu
Hách Liên Tuyệt đi đến một cái quầy, nhìn nhìn rồi tự cười hắc hắc, cầm lấy một hộp nhưng lại cảm thấy không ổn nên chọn một cái hộp khác sau đó tính tiền trước …
Trình Mộ Thanh đem đồ để lên quầy tính tiền, người thu ngân tỏ vẻ ánh mắt kì quái nhìn cô, nhưng cô cũng không để ý dù sao đến đây cô cũng chỉ mua đồ mà thôi
“Tổng cộng năm trăm sáu mươi ba đồng” Người thu ngân nói
Trình Mộ Thanh mới định lấy tiền thì có một cái thẻ hé ra trước mặt ” Xoát của tôi”
“Không cần, em có tiền” Trình Mộ Thanh nói xong định sẽ bỏ tiền nhưng hắn vẫn ương ngạnh cầm thẻ ” Cùng ở với anh, anh như thế nào lại để cho phụ nữ trả tiền?”
Trình Mộ Thanh nhìn hắn, trên mặt không khỏi ửng đỏ, nhất là người thu ngân dùng ánh mắt kì quái nhìn cô, cô cũng không nói gì, dù sao đồ này mua cũng là để cho hắn dùng
Trình Mộ Thanh đang chuẩn bị nấu cơm, cô chỉ vừa định vạch nước và thả vào bên trong nồi, lúc này, Hách Liên Tuyệt bỗng nhiên đi tới hoàn trụ thắt lưng của cô, cằm đặt ở xương quai xanh, tham lam hưởng thụ mùi vị trên người cô
“Này, anh làm gì vậy, để em nấu cơm” Trình Mộ Thanh giật giật bả vai, ý bảo hắn đừng làm loạn
“Anh giúp em”
“Không cần, anh ra ngoài chờ em là được rồi”
“Một người ở bên ngoài rất cô đơn”
“Vậy thì xem TV, rất nhanh là sẽ có đồ ăn rồi”
“Xem TV nhiều không có ý nghĩa a……” Hách Liên Tuyệt không vừa lòng nói
“Vậy anh muốn làm gì?” Trình Mộ Thanh hỏi lại
Lúc này, hắn cúi đầu, hôn một cái ngay cổ của cô, làm cho cô run một trận ” Này, đừng loạn……”
Hách Liên Tuyệt cả người sung máu, cô càng ngăn thì hắn càng hôn, sau đó khẽ cắn vành tai một cái, thân thể của cô bị những nụ hôn đó làm ềm nhũn ra, hai mắt nhắm lại, tuy rằng ngoài miệng thì chống cự nhưng thân thể thì hưởng thụ nụ hôn đó
Hách Liên Tuyệt xoay thân thể của cô lại, một đôi tay không an phận bắt đầu di chuyển, một bên thì không ngừng hôn cô, bất tri bất giác bị hắn câu dẫn, cô hoàn toàn nhắm mắt lại, vòng tay qua cái cổ của hắn, đáp lại nụ hôn
Hách Liên Tuyệt cảm giác được sự đáp trả, nhất thời đem thân thể của cô để lên bàn, sau đó hôn, hôn lên từng nấc *** trắng nõn kia, mà thân thể hắn cũng sớm phản ứng, ‘ tiểu đệ đệ ‘ đã bành trướng lên
Một bàn tay dời xuống bộ *** mềm mại tròn đầy, một bên thì chậm rãi dời xuống hạ thân, há mang theo tia áp lực cuối cùng nói ” Anh muốn em……”
Một câu làm cô đơ người, ánh mát mở to, kinh ngạc nhìn khuôn mặt mê tình, ánh mắt hiện lên một tia hoảng loạn
Hách Liên Tuyệt tiếp tục hôn cô
“Không cần……” Trình Mộ Thanh ra tiếng, cô tuy rằng cũng yêu hắn, thương hắn, nhưng ngoại trừ lần đầu tiên của hai người, cô căn bản là chẵng có kinh nghiệm gì về chuyện này, hơn nữa hạnh phúc giữa bọn họ phát sinh quá nhanh ……
Vừa muốn nhúc nhích, cô lại lập tức có cái gì đó gồ lên cọ vào người cô, cúi người lại thấy ……
Hách Liên Tuyệt cũng nhìn cô, híp con ngươi lại, giọng nói mang theo vài phần thống khổ ” Anh thật sự rất muốn em……”
Ánh mắt của Trình Mộ Thanh hiện lên tia xấu hổ, thời điểm hắn định hôn cô, cô đẩy hắn ra ” Hách Liên Tuyệt, quan hệ của chúng ta có phải là phát triển quá nhanh không?”
Nhìn thấy ánh mắt hoảng loạn kia, hắn biết cô lo lắng cái gì ” Mộ Thanh, anh thật lòng yêu em …”
“Em biết, em cũng yêu anh, nhưng mà, có thể cho em thêm chút thời gian được không? Em……” Trình Mộ Thanh không biết nên nói thế nào, nhưng lòng cô có một chút vướng mắc mà khó có thể gỡ bỏ được
Nhìn cô, cuối cùng hắn buông ra, giúp cô sửa sang lại quần áo một chút ” thật xin lỗi, là do anh quá nóng vội”
“Thật xin lỗi……” Trình Mộ Thanh cúi đầu nói, ánh mắt hiện lên một tia tự trách, cô đã là mẹ của một đứa trẻ nhưng cũng không phải quái đản, mà là trong lòng cảm thấy có gì đó là lạ
“Đứa ngốc” Hách Liên Tuyệt ôn nhu sờ sờ cái đầu của cô, ánh mắt sủng nịch ” Em khôg cần giải thích, là do anh nóng vội, đáng ra anh nên cho em thời gian”
Trình Mộ Thanh thật cảm tạ vì hắn đã hiểu chuyện, cảm kích nở nụ cười” Cám ơn anh”
Mặc dù đã trải qua nhiều lần thân mật, nhưng toàn là lúc thời điểm mấu chốt thì bị đánh gảy, vừa rồi thiếu chút nữa đã ςướק cò!
“Được rồi, anh ra ngoài chờ đi, em lập tức đi làm đồ ăn” Trình Mộ Thanh đẩy đẩy hắn, trên thực tế là cô muốn điều chỉnh sự rối loạn trong lòng mình thôi
Hách Liên Tuyệt bị cô đẩy ra ngoài, có chút không vui, hắn tự chỉ vào khuôn mặt hắn như một đứa trẻ ” Hôn anh một cái, anh liền ra”
Cuối cùng không còn cách nào, Trình Mộ Thanh nhón chân hôn vào hai má của hắn, lúc này hắn bổng nhiên xoay người làm cho cô trực tiếp hôn lên đôi môi của hắn, tiếp giây theo khẩn cấp chạy đi, hắn nhìn cô,tự cười hắc hắc
“Bại hoại” Trình Mộ Thanh mắng một tiếng
“Anh thích em gọi anh như vậy
” Nói xong, hắn cao hứng đi ra ngoài, tuy rằng không ăn được cô, nhưng chắc chắn sẽ nhanh rất nhanh thôi
Sau khi làm xong cơm tối, Trình Mộ Thanh cùng Hách Liên Tuyệt ngồi xuống cùng nhau ăn, nhìn thấy trên bàn đầy thức ăn, Hách Liên Tuyệt có chút kinh ngạc, bất quá hắn cảm thấy rất hạnh phúc, có một người ở nhà nấu ăn cho hắn, đây là chuyện hạnh phúc biết bao!
Nhìn những món ăn trước mặt, thật mà nói mùi hương rất thơm..
Hắn không khỏi đánh giá nhìn Trình Mộ Thanh ” Không nghĩ tới kỹ năng của em là vậy..”
Trình Mộ Than nở nụ cười” Từ trước tới nay em đều không có ba mẹ, nên phải tự nấu ăn, dần dần tay nghề của em trở nên tốt hơn, nhưng chẵng qua là sau khi có Tiểu Trạch, em không còn tự nấu nữa thôi”
Nghe lời nói của cô, hắn cảm thấy một trận đau lòng, hắn ngồi xuống, một tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn kia lên ” Về sau… anh sẽ không bao giờ để em tự nấu nữa, anh sẽ mướn người giúp việc để mỗi ngày chăm sóc cho em” Nói xong còn không quên hôn vào môi của cô một cái
Trình Mộ Thanh lại không tự giác, khuôn mặt ửng đỏ ” Nhưng đâu có phải là thật”
“Những gì anh nói là thật”
“được, em biết rồi, ngồi xuống đi, nhanh lên”
“Không cần, anh phải trở vể chỗ ngồi của mình ”
“Nếu ngồi đây thì em sẽ không ngồi đâu”
Hách Liên Tuyệt trở lại chổ của mình,nở nụ cười mê người..
Ai nói người phụ nữ trong lúc yêu mới là không có chỉ số thông minh? Đàn ông trong khi yêu cũng thế thôi..
Không, là nhược trí mới đúng ….
Ví dụ như trước mặt hắn như một cái đứa nhỏ, còn không bằng chỉ số thông minh của Tiểu Trạch nữa là …
Hôm nay ăn cơm, Hách Liên Tuyệt hiểu được rằng, một người đàn ông nếu tìm được một người phụ nữ tình nguyện cả đời nấu ăn cho hắn thì quả thật sẽ rất hạnh phúc!
Mấy ngày nay, hai người thoạt nhìn có chút khác lạ, cơ hồ một giây cũng không rời nhau, cô đi đâu hắn đi đó, hai người quấn lấy nhau như sam
Hách Liên Tuyệt vượt qua đại nạn không ૮ɦếƭ, thân thể khôi phục tương đối tốt, vài ngày sau sẽ đi làm lại, dù sao đi làm cũng có thể gặp cô
Cô là thư kí bên cạnh hắn, yêu để làm chi làm chi, chính là cô mãnh liệt yêu cầu, đừng để ọi người trong công ty biết mối quan hệ này, nếu không cô sẽ từ chức!
Bất đắc dĩ hắn đáp ứng,dù sao cũng không thể che dấu lâu dài được, mới vừa vào một chút, cô ngồi ở bàn xem số liệu, hắn đi tới, ánh mắt nóng rực nhìn cô
Tổng cảm có ánh mắt nóng rực nhìn mình, cô theo bản năng ngẩng đầu, lại thấy hắn, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt kia của hắn rõ là muốn ăn sạch cô, làm cho cô nhanh phải cúi đầu xuống!
Cô đã cảnh cáo hắn, tuyệt đối đừng để mọi người biết mối quan hệ này, bất quá dù cho bọn họ không nói thì thời điểm ngày đó hắn ôm cô đến bệnh viện, kia một cảnh đủ để cho người khác đoán được rồi.. nhưng vì thời gian trôi qua nên lời đồn đãi đó cũng phai nhạt……
Vừa định quay đi lấy đồ thì điện thoại vang lên
“Đem cafe vào đây” Âm Thanh sung sướng của Hách Liên Tuyệt vang lên, làm cô kinh ngạc ” Được”
vì vậy liền phải đi pha cafe cho hắn
“Cốc……Cốc……Cốc” Trình Mộ Thanh khẽ gõ cửa
“Vào đi” Giọng nói trầm thấp của Hách Liên Tuyệt vang lên
Trình Mộ Thanh bước vào, hắn nâng con ngươi lên, một đôi con ngươi u lục mang theo sự chói loá khác thường nhìn cô
Trình Mộ Thanh bưng cafe đi qua, đặt trên bàn ” Càfe của ngài”
Hách Liên Tuyệt không chút khách khí bưng lên uống một ngụm, sau đó ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào cô ” Uống được lắm”
Tuy rằng chỉ là câu đánh giá đơn giản nhưng cô tổng cảm giác được trong lời nói có hàm ý khác, làm cho trên người cô cảm thấy nóng rực
“Nếu không có gì, em ra trước” Trình Mộ Thanh nói xong định sẽ đi
“Chờ chút”
Trình Mộ Thanh quay lại nhìn hắn
“Em lại đây” Hách Liên Tuyệt ngoắc ngoắc Ng'n t
Trình Mộ Thanh đứng tại chỗ không hề động
“Lại đây”
Thế là, cô hướng đi qua chỗ của hắn
“Ngồi ở đây”
“Tổng Tài, hiện tại chúng ta đang ở công ty……”
Hách Liên Tuyệt đã sớm không còn kiên nhẫn, vươn tay trực tiếp để cô ngồi lên người, cánh tay thon dài dãn ra, trụ vòng eo mảnh khảnh của cô ” Mộ Thanh, anh muốn em……”
Trình Mộ Thanh đổ mồ hôi
“Chính là chúng ta đều gặp nhau 24 tiếng mỗi ngày” Trình Mộ Thanh nhịn không được nói ra
“Thì như vậy mới khó chịu đó……”
“Tại sao?”
“Nếu em đói bụng, nhìn thấy đồ ăn trước mặt nhưng lại không thể ăn thì em cảm giác thế nào?” Hách Liên Tuyệt hỏi lại
“…………” Trình Mộ Thanh lựa chọn không nhìn đến
Lúc này, hắn giữ chặt cô, để cô ngồi lên đù* của mình, hơi thở toả ra sau cái cổ của cô ” Em thật sự rất thơm……”
Một câu, làm cho cô như bị lửa đốt, vừa định nói gì thì hắn đột nhiên ôm sát cô lại, hôn lên cái cổ trắng nõn, nụ hôn rất mãnh liệt làm cho cô không khỏi phát ra tiếng ngâm nga
Kêu ra tiếng, cô hận không để cắn đứt lưỡi, ánh mắt nhìn Hách Liên Tuyệt, tựa hồ kháng nghị
Chính là hắn không đề ý tới, hắn thích thân thể mẫn cảm của cô!
“Không cần……” Trình Mộ Thanh hai tay vô lực đẩy hắn ra
“Nhưng anh phải……” Hách Liên Tuyệt không bất kể cô kháng nghị, làm cho cô dang hai chân ngồi lên người hắn, rồi hôn cô
“Nhưng đây là công ty……” Trình Mộ Thanh khẩn trương nói, vạn nhất có ai vào đây thấy cảnh này thì có phải quá mất mặt không
Hách Liên Tuyệt cắn vành tai cô một cái, âm thanh mị lực bên tai cô nói ra ” Em yên tâm, không có lệnh của anh sẽ không ai dám vào..” Nói xong, bàn tay của hắn bắt đầu châm lửa lên người cô
Nhiệt độ của hắn làm cho cô sợ run người
Hắn nhiệt tình châm lửa lên thân thể nhỏ bé …
Khi Ng'n t nhẹ nhàng mở cút áo của cô, cùng cánh tay nóng rực kia để tại bộ *** mềm mại, thân thể cô khẽ run nhẹ
Cô hoàn trụ lên bờ vai của hắn, thở phì phò, khuôn mặt ửng đỏ dụ người, hắn chỉ cảm thấy một luồng nhiệt chạy tới chạy lui trong người mình, hắn muốn cô, muốn thể xác và cả tinh thần kia, muốn đến hạ thân đã bành trướng ra rồi, hắn cảm giác nếu không được thì nó sẽ nổ tung mà ૮ɦếƭ mất!!
Trình Mộ Thanh đã bị hắn dẫn dắt, không tự chủ đi theo hắn, tuy rằng cô sợ hãi nhưng cô vẫn là có cảm giác với hắn……
Không phải nói tình yêu dành cho thân thể, mà tình cảm trên thân thể cũng là một loại gửi gắm, chỉ có thời điểm hai người thân mật hoà thân xác và tinh thần lại là một thì mới hiểu được..
Cảm giác được cô phản ứng, hắn càng thêm H**g phấn, hắn hạ thân đỉnh xuống, thậm chí hắn còn cảm giác được vật bành chướng qua lớp quần áo …
Tay mang theo kỹ xảo dịch chuyển lên người cô, làm cô không khỏi đỏ mặt, thở dồn dập, một đôi con ngươi trong suốt như nước làm say lòng người ta, bộ dạng này hắn thật rất thích
Trình Mộ Thanh cảm thấy được, có lẽ hôm nay cô sẽ đem chính mình dâng lên, cô không nên quái đản như vậy, dù sao giữa bọn họ cũng đã có con rồi còn gì!
Hách Liên Tuyệt muốn cởi váy của cô ra nhưng chính là sống ૮ɦếƭ cô cũng không chịu, ở trong văn phòng mà diễn cảnh này là đã cực hạn, vì thế hắn chỉ có thể cởi bỏ chi nội y của cô mà thôi
“Cốc……Cốc……Cốc” Đang thời điểm mấu chốt thì cửa bị gõ
Trình Mộ Thanh giống như vừa tỉnh lại trong mộng, nhìn thấy hắn định Tiến vào *** của mình, khuôn mặt không khỏi đỏ lên
Hách Liên Tuyệt không để ý, còn tiếp tục *** thì cô đẩy hắn ra ” Có người”
“Mặc kệ! Tiếp tục” Hách Liên Tuyệt sinh khí, ai mà quấy rầy hắn vậy, người đó chán sống rồi
“Anh có thể nhưng em thì không” Trình Mộ Thanh nhất thời đô khởi cái miệng, ánh mắt khẩn cầu nhìn hắn
૮ɦếƭ tiệt! Hắn không thể chịu nỗi như vậy, hắn vĩnh viễn không thể nào chống lại ánh mắt khẩn cầu của cô
Vừa rồi hắn hận nếu tầng quần áo kia không tồn tại hắn đã sớm Tiến vào *** của cô rồi.. A a a A, *** không thoả mãn,hắn muốn ***!
“cốc……cốc” Cửa lại bị gõ ” Tổng Tài……” bên ngoài là giọng nói của Hàn Dã truyền đến
Trình Mộ Thanh nhân dịp này nhảy xuống, sửa sang lại quần áo của mình, nhìn thấy nửa chiếc quần tam giác nhỏ cô xấu hổ không thôi
Hách Liên Tuyệt lại mân thần, vẻ mặt không vui, sửa sang lại quần áo, cô quay đầu nhìn hắn, rõ ràng lúc này bộ dạng của hắn chính là không thoả mãn ***..
Trình Mộ Thanh đi qua, nâng mặt hắn lên ” Ngoan, tối hôm nay em sẽ cùng anh……”
Nhất thời, hắn nhìn cô ” Thật sao?”
Trình Mộ Thanh thật tình khinh bỉ hắn, bất đắc dĩ gật đầu ” Thật”
sợ người tiến vào, cô chạy nhanh ra phía trước, quần áo dáng vẻ cung kính, làm như không có việc gì xảy ra vậy
“Vào đi……” Giọng nói của hắn mang theo sự không vui
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc