Tổng Tài Đưa Cục Cưng Cho Tôi - Chương 38

Tác giả: Mạc Ngôn Biệt Trí

Vọt vào trong nhà Hách Liên Tuyệt, Ngôn Dục bất mãn ” Tuyệt, anh cũng không khỏi quá tuyệt tình đi?Đem mọi người đi hết? Ở bên kia tôi một mình thật cô đơn nha” Ngôn Dục nói
Hách Liên Tuyệt ngồi trên sofa, hai chân vắt chéo, tao nhã nhìn người nam nhân trước mặt ” Cô đơn? Muốn hay không tôi tặng chú em mấy người phụ nữ?”
“Không cần! Chỉ cần ngươi nha..” Nói xong, Ngôn Dục trực tiếp ngồi giữa Hách Liên Tuyệt và Tiểu Trạch, đặt ௱o^ЛƓ làm cho Tiểu Trạch cách ra xa ” Chỉ cần ngươi thôi…”
(JJ: Cái anh Ngôn Dục này làm em hơn bối rối về cách xưng hô T____________T)
Hách Liên Tuyệt xoay người nhìn hắn ” Muốn đi huỷ diệt nhân đạo?”
Ngôn Dục ngẩn ra, sau đó dùng lực vỗ vỗ vai hắn ” Chán ghét”
Kim Sa ngồi một bên, mặt cũng không có biểu hiện gì … Vốn bên kia đang náo nhiệt, chính là đột nhiên bây giờ không còn một ai, thiếu Trình Mộ Thanh và Tiểu Trạch cũng đã nhàm chán rồi, bây giờ còn đem Lãnh cô nương này đi? Không phải muốn hắn buồn ૮ɦếƭ đết sao?
Quay đầu, Ngôn Dục nhìn Hách Liên Tuyệt ” Tuyệt, ta cũng muốn ở đây”
Hách Liên Tuyệt nhíu mày ” Tại sao?”
“Ngươi đột nhiên đem mọi người đi, ở bên chỉ còn một mình rất là cô đơn nha, ta cũng muốn dọn đến đây sống với các người cho náo nhiệt” Ngôn Dục nói
Lúc này, Trình Mộ Thanh từ trên lầu đi xuống, trên người vẫn mặc cái quần áo đó..
“Ai.. Ngôn Dục, anh từ Italy về rồi sao?” Trình Mộ Thanh hỏi..
Ngôn Dục nhìn thấy cô, khoé miệng nở một nụ cười xấu xa ” Trình Tiểu Thư, tôi có chuyện muốn nói với cô.. thật ra tôi không có đi…”
“cọ” một tiếng, Hách Liên Tuyệt đứng dậy ” Thật ra Ngôn Dục muốn ở đây..”
Trình Mộ Thanh vừa bước xuống ” Tại sao?”
Ngôn Dục khoé miệng nở nụ cười, vọt qua bên cạnh người Trình Mộ Thanh, một tay tuỳ ý để lên vai cô ” Tôi là hộ hoa sứ giả của cô, cô đi đến đâu thì tôi đi đến đó”
Trình Mộ Thanh nhíu mày, cười ” Hộ hoa sứ giải? Tôi xem anh như là hoa”
Ngôn Dục vén tóc, nở nụ cười ” Đó là đương nhiên”
Cái cánh tay của Ngôn Dục khoát lên vai Trình Mộ Thanh thật là chướng mắt, Hách Liên Tuyệt trực tiếp đi qua, đẩy cái tay chướng mắt đó ra, đem cô ôm vào lòng *** “Bắt đầu từ nay, cô ấy là do tôi bảo hộ” Bá đạo tuyên bố trực tiếp..
Động tác đơn giản này của hắn, làm cho gương mặt cô khẽ đỏ, cúi đầu, hướng đến Tiểu Trạch bước qua cầm quả táo cắn một ngụm ” Anh muốn ở đây?”
Ngôn Dục gật đầu thật mạnh
“Được” Trình Mộ Thanh đáp ứng
“Thật sao?” Ngôn Dục kinh hỉ hỏi
Chính là Trình Mộ Thanh quay đầu lại ánh mắt hướng về Hách Liên Tuyệt ” Tôi là đồn ý nhưg đây không phải là nhà của tôi,, nên lời nói của tôi không thể tính! Phải là chủ nhà thì mới được”
Này là chiêu độc nhất, đủ tàn nhẫn! Tiểu Trạch trong lòng cười thầm..
Hách Liên Tuyệt hung hăng nhìn cô ” Ở đây em quyền lên tiếng ” Nói xong, xoay người lên lầu..
Biểu tình vừa rồi của Hách Liên Tuyệt thật kì lạ, nhưng cũng nên nói là vô cùng đáng yêu.. Nghiến răng nghiến lợi, lại mang theo tia sủng ái..
Nhìn thấy hắn tức giận lên lầu, Trình Mộ Thanh cắn một miếng táo, khoé miệng cũng nở một nụ cười..
Ngôn Dục hiện tại ở đây … phòng ở của Trình Mộ Thanh bên kia cũng đã có người thuê, nên bất đắc dĩ cô chỉ có thể ở đây … Chính là ở đây quần áo không có gì cả..
Vì thế sau khi ăn cơm xong, Trình Mộ Thanh định ra ngoài shoping mua quần áo và vật dụng cá nhân… vừa mới có ý tưởng, Trình Mộ Thanh đã bị gọi lên lầu..
–Bên trong thư phòng–
“Tìm em làm gì?” Trình Mộ Thanh theo thói quen, luôn thẳng tính với Hách Liên Tuyệt..
“Muốn ra ngoài dạo phố?” Hách Liên Tuyệt ngồi ở ghế xoay tròn, nâng mâu hỏi
Trình Mộ Thanh gật gật đầu ” Vừa rồi đã nói rồi mà”
Hách Liên Tuyệt mở ngăn kéo ra, đưa cái thẻ màu vàng ( đại khái giống như card visa bên mình vậy đó)
“Cầm”
Trình Mộ Thanh thuỳ mâu, nhìn cái thẻ ” Có ý gì?”
“Em không phải định đi mua sắm sao? Cầm lấy đi” Hách Liên Tuyệt nói xong liền đưa thẻ chocô..
“Em không cần” Trình Mộ Thanh cự tuyệt
“Em có tiền để đi mua sắm sao?”
“……Không có!”
“Cầm lấy” Hách Liên Tuyệt cường thế nói
” em có thể dùng tiền của Ngôn Dục, dù sao tiền đó cũng sài không hết, em sẽ giúp hắn sài dùm” Trình Mộ thanh nói, dù sao cô cũng không muốn nhận tiền của Hách Liên Tuyệt, nếu cô lấy thì rất là kì..
“Em tình nguyện lấy tình của hắn chứ cũng không lấy của anh?” Nghe được Trình Mộ Thanh nói vậy, trong lòng Hách Liên Tuyệt có điểm khó chịu, nhìn chằm chằm vào cô hỏi
Trình Mộ Thanh nhìn hắn, gật đầu ” Ừm”
“Không được” Hách Liên Tuyệt cự tuyệt ” Phụ nữ của anh như thế nào lại có thể tuỳ tiện dùng tiền của người khác?”
“Em không phải người phụ nữ của anh” Trình Mộ Thanh cự tuyệt
Hách Liên Tuyệt dùng sức đem thẻ vàng nhét vào trong lòng *** của cô ” Này em nói không tính”
“Em–”
“Nếu em dám tái không nhận là người phụ nữ của anh thì anh liền đem em ra toà án để tranh đoạt quyền nuôi dưỡng Tiểu Trạch” Hách Liên Tuyệt nói từng chữ
“Anh–”
Trình Mộ Thanh nhìn hắn, cũng không nói thêm gì “ Xem như anh lợi hại ”
Cầm lấy thẻ vàng, Trình Mộ Thanh bùng nổ ” Thì ra có tiền liền cho người khác hoang phí?Được, em sẽ sài, giúp anh sài hết, mua thật nhiều đồ, hoang phí cho anh hết gia tài ngủ ngoài đường cái luôn ” Nói xong, Trình Mộ Thanh xoay người bước đi ” Rầm” một tiếng, dùng sức đóng cửa lại, bất mãn phát tiết chính mình..
Cả người mang theo sự sắc bén..
Nhìn thấy bóng dáng của cô, khoé miệng Hách Liên Tuyệt gợi lên, hắn thích bộ dáng bùng nổ tiểu vũ trụ của cô, càng thích bộ dạng cô kinh ngạc, không nói được gì trước mặt hắn …
Này, thật sự đáng yêu!!!
Mới vừa bước xuống lầu, Kim Sa và Ngôn Dục đều ở bên dưới … Nếu muốn đi mua sắm thì tất nhiên phải chọn một người phụ nữ đi cùng rồi …
Kim Sa tuy rằng bên ngoài thoạt nhìn lạnh lùng nhưng nói thế nào thì cô ấy cũng là phụ nữ … chọn cô ấy …
“Kim Sa, đi, chúng ta đi mua sắm” Trình Mộ Thanh vui nói..
Tiểu Trạch ngồi đằng kia ăn dưa hấu, nghe được lời của cô nói, Tiểu Trạch thiếu chút nữa phun sạch những thứ đang ăn trong miệng ra ngoài…
Kêu Kim SA cùng mẹ đi mua sắm? Kêu một cái người phụ nữ từ nhỏ đã được huấn luyện để trở thành sát thủ trong xã hội đen đi mua sắm? Này là thật là buồn cười đi?
Kim Sa ngồi ở chổ cũ, mặt không tự giác có chút run rẩy ” Tôi không đi”
“Tại sao?” Trình Mộ Thanh hỏi, tuy rằng Kim Sa có lạnh lùng, đáng sợ nhưng nghe Tiểu Trạch nói cô ấy cũng nói cô ấy không có gì khác thường, chính là có người phụ nữ nào không thích đi mua sắm đâu?
“Không thích….”
……….
“Kim Sa, nói như thế nào cô cũng là một cái cô nương, nhìn cô
cũng không có lớn, nhiều lắm chỉ là 20 tuổi thôi, cũng không thể nào mỗi ngày chỉ mặc bộ đồ đen thắt dây nịt hoài? Như vậy sẽ không tốt đối với vieệc trổ mã đâu”
Kim Sa có chút nhăn mặt, đối với việc trỗ mã này từ nhỏ cho tới giờ chưa bao giờ nghĩ tới, mỗi ngày chính tay không biết giết bao nhiêu người nữa là ” Tôi không cần”
“Nhưng mà…..”
“Ai nha, Lãnh cô nươg, cô phải đi thôi, Tiểu Trạch bây giờ không cần cô bảo vệ, nhân cơ hội ra ngoài mua sắm cũng tốt”
“Tôi nói tôi không đi” Kim Sa nói, sau đó tức giận ” Tôi không phải họ Lãnh”
“Ai nha, cô xem cô như một tảng băng vậy, nếu như cô muốn muốn người khác gọi mình là Lãnh Cô nương thì liền theo tôi đi mua sắm đi”
“Không …”
“Kim Sa, chị phải đi thôi, mẹ em chính là nhà thiết kế, rất nổi tiếng nha, để ẹ em giúp chị chọn lựa mấy bộ quần áo, thay đổi phong cách a” Tiểu Trạch hướng đến Kim Sa cười cười
Kim Sa sửng sốt nhìn Tiểu Trạch, chỉ cần là lời nói của Tiểu Trạch, cô liền nghe ” Được rồi”
Trình Mộ Thanh cười, Ngôn Dục cũng cười
“Nhưng quan trọng nhất là hôm nay có người trả tiền cho chúng ta ” Nói xong, Trình Mộ Thanh hé thẻ vàng ra, trên mặt mang theo chút gian xảo..
“Tiểu Dục Tử, lái xe”
” Được”
**************
Tiểu Trạch bất đắc dĩ lắc lắc đầu …
Khu mua sắm to như vậy, đây là lần đầu tiên Kim Sa công khai lộ diện tại nơi có nhiều người như vậy, tuy rằng không đến 20 tuổi nhưng lúc nào xuất hiện cô cũng chỉ mang theo bộ dáng “Gần tôi thì sẽ ૮ɦếƭ”..
Ngôn Dục là cái con bướm đậu trên hoa, đi đứng thích rêu rao, hai người cực đoan cùng một chỗ.. cái này thật sự không được … Hơn nữa, bọn họ đều là hai người phụ trở, Trình Mộ Thanh muốn Tiểu Trạch không bị mọi người khinh rẽ..
“Cái kia.. Kim Sa.. chúng ta đến đó mua sắm” Trình Mộ Thanh..
Kim Sa liếc mắt một cái, gật gật đầu,chính là mặc kệ như thế nào, gương mặt của cô cũng lạnh như băng, lúc nào cũng hiện lên bốn chữ ” Người lạ chớ tiến” ( Người lạ đừng đến gần)
Trình Mộ Thanh bất đắc dĩ lắc đầu.. Cuộc mua sắm bắt đầu..
Ngôn Dục cái mũi như là mũi chó, hhích hích liền tìm được địa phương.. Mua đồ gì cũng phải là đồ tốt.. là quý nhất, đắt nhất, hoàn toàn sẽ không quản Trình Mộ Thanh và Kim Sa, chính mình tự đi mua sắm..
Trình Mộ Thanh còn có điểm, hôm nay là nhân vật chính đi mua sắm, bất quá có thể khẳng định chính là Ngôn Dục so với phụ nữ shoping còn lợi hại hơn..
Trình Mộ Thanh liếc hắn một cái, lôi kéo Kim Sa về chính mình.. đầu tiên vào một cửa hàng bán đồ nữ, quần áo bên trong đều là nhập từ Italy về, Trình Mộ Thanh học thiết kế ở Milan cho nên đối rất có thiện cảm với quần áo ngoại nhập
Mới vừa đi vào, nhân viên bước lên ” Tiểu Thư xin hỏi cô có cần giúp gì không?”
Trình Mộ Thanh nhìn Kim Sa, chỉ chỉ..
Người nhân viên hiểu biết một chút ” Vị Tiểu Thư này thật đáng yêu”
Kim sa vừa định đi qua, nghe người nhân viên nói vậy, biểu tình ngẩn ra
Thậm chí ngay cả Trình Mộ Thanh đang chọn quần áo cũng ngẩn người quay đầu nhìn nhân viện, nở nụ cười.. Là đáng yêu.. Đúng.. Đáng yêu!
Kim Sa biểu hiện không được tự nhiên nhưng cũng không nói thêm gì.. Lúc này, Trình Mộ Thanh nhanh tay chọn quần áo, lúc thì nhíu mày lúc thì gật đầu, sau đó ôm tất cả vào trong lòng ***..
cuối cùng chọn ra vài bộ đem đến trước mặt Kim Sa ” Đi thử xem”
“Tôi?!”
Kim Sa có chút sửng sốt..
Trình Mộ Thanh gật gật đầu
“Tôi không cần, tôi có quần áo rồi” Ki sa cự tuyệt …
Cô có tiền nhưng cô có thói quen mặc quần áo giống hiện tại bởi vì nó liên quan đến công việc..
“Tôi biết cô có quần áo nhưng tóm lại cô cũng chỉ là nữ hài tử thôi, không cần mặc quần áo nam tính quá như vậy ” Trình Mộ Thanh nói
“Tôi thật sự là không cần”
“Lãnh Cô Nương” Trình Mộ Thanh kêu một tiếng
Kim Sa biểu tình ngẩn ra, cuối cùng cầm lấy quần áo
Người nhân viên nở nụ cười ” Tiểu Thư xin mời bên này”
Kim Sa theo nhân viên bán hàng vào trong thay đồ..
Lúc này, Trình Mộ Thanh mới bắt đầu chọn lựa quần áo ình, người bán hàng cũng theo sát..
Trình Mộ Thanh vừa đi, vừa chọn quần áo ” cái này.. cái này.. cái này.. à cái này nữa.. cái này.. còn có cái này..” Lấy được quần áo mình thích, Trình Mộ Thanh đem đưa cho nhân viên bán hàng..
Hôm Nay cô sẽ tiêu hết tiền của Hách Liên Tuyệt, cho hắn hết phô trương, hết đác sắt, coi như là thưởng cho bản thân cô và con trai..
Quần áo, giày dép, túi túi, Trình Mộ Thanh không buông tha thứ nào.. Mới vừa chọn quần áo, lúc này, cửa mở ra, Kim sa từ trong bước ra
Chiếc váy liền màu xanh da trời, lộ ra cặp đù* thon thả, trắng nõn, chiếc váy này thật sự rất đẹp và hợp với Kim Sa
Nhưng mà……..Một đôi chân xinh xắn loả ra, dẫm nát trên mặt đất
“Tiểu Thư, cô cần phải thay giày mới hợp với quần áo hiện tại nha” Người bán hàng nhắc nhở nói, sau đó lấy giầy ra trước mặt Kim Sa
Vốn dĩ mặc váy Kim Sa đã không tự nhiên, quay đầu lại nhìn đôi giày đi ” Tôi.. tôi sẽ không mặc…”
Người bán hàng có chút sửng sốt.. Trình Mộ Thanh bật cười, cô đã sớm biết là như vậy rồi, đi qua hai tay đặt trên hai vai của Kim Sa, sau đó quay Kim Sa một vòng, lộ ra nụ cười hài lòng ” Ừ, không tệ”
Kim Sa chính là ở nơi đó, mặc váy này, có chút vô thố..
Trình Mộ Thanh đến quầy giày, cố ý chọn một đôi giày Pu'p bê, thoạt nhìn rất đáng yêu mà thoải mái, như vậy, Kim Sa mang vào sẽ không cần vất vả …
“Đây, mang vào thử xem” Trình Mộ Thanh lấy đôi giày ra
Kim Sa nhìn nhìn, gật đầu mang vào …
Đứng cách xa một thước, nhìn Kim Sa, tóc của cô là tóc ngắn, vì trong cong việc luôn luôn đòi hỏi là tóc ngắn, nhưng vừa với chiếc váy này, mái tóc ngắn của Kim Sa làm lộ ra cái cổ đáng yêu.. Ngoài vẻ lạnh lùng thì khuôn mặt thoạt nhìn rất xinh đẹp, cả người nhìn như là nhân vật trong tranh vẽ vậy..
Xinh đẹp có điểm làm cho người khác không thể khắc chế, đương nhiên trừ bỏ cái lạnh lùng trên gương mặt của Kim Sa
“Tiểu Thư, tôi lấy quần áo này, còn nữa những cái cô ấy vừa cầm vào không cần thử cứ thanh toán hết cho tôi ” Trình Mộ Thanh nói, cô luôn tin tưởng vào ánh mắt của mình
Nhìn thấy một người xấu xí biến hoá thành mĩ nhân, kia khẳng định là một loại tán thành, Trình Mộ Thanh hưởng thụ cảm giác này.. Cô không nói Kim Sa xấu, chỉ là cô ấy có chút giống đàn ông mà thôi..
“Được, Tiểu Thư, vui lòng đợi trong giây lát”
“Chờ một chút” Người bán hàng vừa đi, một giọng nam phát ra
Ngôn Dục không biết từ đâu, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Kim Sa, sau đó xoay ba vòng nhìn cô, ánh mắt thật sự không tin ” Lãnh Cô Nương, tôi mới không gặp cô trong ít phút, cô như thế nào lại thay đổi đến vậy? Đây mới là phụ nữ nha, cô xem cách ăn mặc như vậy mới hợp…” Ngôn Dục không khỏi khen ngợi..
Kim Sa liếc nhìn một cái, xoay người vào phòng thay đồ… Cô không thích hợp với quần áo như vậy…
“Nhân viên, tính tiền”
“chờ một chút” Ngôn Dục đi lên, lấy cái thẻ ra ” tôi trả tiền”
Trình Mộ Thanh nhíu mày ” Tại sao?”
“Bởi vì.. tôi thích” Ngôn dục lườm một cái liền quét thẻ..
“Như vậy, liên quan đến tôi cũng coi như hết” Trình Mộ Thanh nói, vừa lúc có thể quét cái thẻ mà Hách Liên Tuyệt đưa cho cô..
“Không cần” Ngôn Dục cự tuyệt ” Tuyệt có nhiều tiền như vậy, hôm nay tôi không hãm hại cô chính là không tồi”
“Xí, keo kiệt”
“Hừ~”
“Anh vừa rồi đi đâu? Kì lạ, tôi chưa thấy anh mua gì?” Trình Mộ Thanh nhìn hắn nói
“Mua rồi”
“Vậy đồ đâu?”
“Nhiều lắm cầm không hết nên trực tiếp để cho người mang về” Ngôn Dục thản nhiên nói
“Mua nhiều hay ít a?”
“Nếu không sai thì một xe? Ai nha, dù sao nếu nhét vào xe của tôi thì hôm nay chúng ta sẽ ngồi trên nóc xe để về..” Ngôn Dục kiên nhẫn nói
Ngay lúc đó Trình Mộ Thanh hoá đá, không hổ là Ngôn Cô Nương, so với phụ nữ không khác gì!
Bởi vì an toàn cho Trình Mộ Thanh nên cô không thể đi làm, mà Hách Liên Tuyệt cũng ép cho cô ở trong nhà..
Lúc này, Hách Liên Tuyệt chậm rãi nhận được điện thoại của Hàn Dã nói Hách Liên hùng muốn gặp, liền vội vã đi ra ngoài, Ngôn Dục cũng đi theo mà Tiểu Trạch với Kim Sa có chút chuyện nên cũng ra ngoài..
Vì vậy trong nhà chỉ còn lại Trình Mộ Thanh …Vẽ đến N bản thiết kế, cảm thấy tay đã mỏi nên ra ngoài phòng khách xem TV.. nhưng ví quá mệt nên cô đã bất tri bất giác rơi vào giấc mộng..
Trong giấc mộng.. cô nằm ngủ trên sofa, nhưng tổng cảmgiác có cái gì lạnh lạnh quẹt quyẹt qua mặt của cô, không bình tĩnh liền mở to mắt vừa muốn hét lên lại nhìn thấy trước mặt cô là một con rắn..
Chính xác là một con rắn.. thân mình thẳng tắp, còn le lưỡi đối với cô..
Rắn? Trình Mộ Thanh sợ nhất là rắn, thiếu chút nữa cô ngã xuống ghế sofa.. Trên trán một lớp mồ hôi dày đặt, Trình Mộ Thanh nhìn bốn phía, không có gì cả thì ra chỉ là nằm mơ, nằm nơ.. nghĩ nghĩ cô lại chậm rãi nằm xuống
Vừa nhắm mắt lại, con rắn đó lại hiện lên.. xung quanh màu vàng onh1 ánh..
Trình Mộ Thanh xác định lần này không phải là mơ.. Tuyệt đối không phải..
Nhìn con rắn trước mặt, ngoạy ngoạy cái đầu, ánh mắt cũng không hiền lành, lè lè lưỡi hướng về phía cô …
Một thân đổ mồ hôi lạnh, toàn là mồ hô …
Mẹ nó, đây hiện tại là tình huống gì? Con rắn này hiện tại là đang yêu cô? Hay muốn hôn môi cô?
“Mày.. mày. có chuyện gì sao?” Trình Mộ Thanh nhìn con rắn kia hỏi
(TT: ôi nói chuyện với con gắn? gặp nó thì xỉu rồi, còn có tâm trạng nói chuyện với con gắn? Gung gung … edit mỗi khúc mà có con gắn là người không khỏi gung gung.)
Nhưng cái con rắn kia vẫn dựng thẳng, chậm rãi hướng đến Trình Mộ Thanh mà phun nộc độc..
Nhất thời cô rùng mình, nổi da gà hết khắp người..
Tuy rằng đây là con rắn chỉ dài như cành cây, nhưng tình huống này có đủ làm cho người khách kinh sợ, hơn nữa nó có phải rắn độc hay không? Nộc độc của nó ác tính như thế nào vẫn không biết được!
“Mày… mày.. nếu như mày đói, tao có thể tìm đồ vật ày ăn” Trình Mộ Thanh nói xong, tay chậm rãi hướng về mặt sau, trộm lấy cái kéo sau đó để ra trước mặt, chiến chiến kinh kinh
Che t
rước mặt con rắn, Trình Mộ Thanh đứng dậy lui về phía sau..
“Mày.. mày.. tao không muốn đả thương mày.. mày cũng đừng lại đây a..” Trình Mộ Thanh lắp bắp..
cô nhớ rõ trên internet có một chuyện xưa, là xà thông linh gì đó, nếu như giết nó nó sẽ trả thù ( TT: ôi mẹ ơi, giết con đi còn hơn để edit kiểu này)
Nhất là *** một con rắn con, sau đó sẽ bị con rắn mẹ quấn cổ thành thành một vũng máu.. Trình Mộ Thanh sợ đến ૮ɦếƭ, trên người nổi đầy da gà..
Vừa muốn xoay người chạy lên lầu, quay người lại, Trình Mộ Thanh hoàn toàn trợn tròn mắt, hoàn toàn bị đánh cho choáng váng.. Bởi vì bốn phía xung quanh toàn là rắn, rắn to rắn nhỏ.. tất cả là rắn..
Trình Mộ Thanh nhịn không được, nuốt nước miếng một cái, trán đổ ra đầy mồ hôi lạnh …
Cô cũng không biết vì sao lại có nhiều rắn như vậy, suy nghĩ loạn xạ, cố gắng trấn định mình, hiện tại không phải là lúc thích hợp để kích động…
Ánh mắt thoáng nhìn, liền thấy di động cách đó không xa! Gọi điện thoại, gọi điện thoại! Đây là cách duy nhất cô có thể làm bây giờ …
Trình Mộ Thanh chỉ cần lui về phúa sau một bước, con rắn sẽ bò lên một bước.. nhưng kì lạ chính là nó không tự tiện xông lên..
Cái tiểu kim xà còn trên sofa, Trình Mộ Thanh chạy nhanh đến cầm lấy di động, gắt gao ôm vào trong *** … Mà cái tiểu kim xà kia muốn tiến lên nhưng tới một nửa thì rút người lại..
Trình Mộ Thanh run rẩy cầm di động, tuỳ tiện gọi một dãy số..
“ALo” Hách Liên Tuyệt đang ở công ty xem tư liệu, lúc này di động vang lên, nhìn thấy số của Trình Mộ Thanh, hắn nhíu mày khoé miệng nở nụ cười, trực tiếp nhận điện thoại
“Alo..”
“Cứu em… cứu em… Thiệt nhiều rắn, ở đây có rất nhiều rắn..” Trình Mộ Thanh run rẩy nói
“Em nói gì? Xảy ra chuyện gì?” Nghe được giọng nói của Trình Mộ Thanh, Hách Liên Tuyệt dây thần kinh bị buộc chặt ” Cọ” một tiếng đứng dậy …
Chính là điện thoại bên kia truyền đến âm thanh ” tít tít tít..”
Hách Liên Tuyệt lo lắng, cầm lấy áo khoát, đi ra ngoài
Mà ở trong nhà, Trình Mộ Thanh nhìn di động rơi trên mặt đất, ão não không thôi, vừa rồi chỉ nói được một câu điện thoại liền rơi xuống.. Trên thế giới còn trường hợp nào tồi tệ hơn không? Còn bi kịch nào hơn vậy không?
Cô hiện tại cũng không biết gọi cho ai, cũng không biết có ai nghe lời cô nói không… Mẹ nó, bây giờ còn có người nào bi kịch hơn so với cô không?
Muốn hạ tay lấy lại điện thoại nhưng chính là nhiều con rắn đã vây quanh lên, nhìn thấy vậy TRình Mộ Thanh nổi hết da gà..
“Mau tới cứuu … người đâu mau cứu tôi a..” Cũng không biết có ai nghe được không, nhưng cô chỉ có thể âm thầm cầu nguyện
“Chị cả rắn đáng yêu, anh cả rắn, bác gái rắn, tự nhỏ đến lớn tôi không có hại cái người một lần nào, cho nên các người đừng đã thương tôi” Trình Mộ Thanh chấp tay lạy lạy bọn họ..
Trời đất bao la, ngoại trừ Trình Mộ THanh thì chắc không còn người nào ngây thơ làm chuyện này
(TT ” bó tay luôn á =)))
Này dường như những con rắn có tổ chức, đều vây công đến cô, chính là nó đều cách cô một khoảng cách không xa, mỗi con đều phải công kích cô, chúng nó lại không đến quá gần..
Đây là cho Trình Mộ Thanh không giải thích được nhưng cũng không khỏi khủng pố, đám rắn này đều là giống những con sói đói khác, hận không thể ăn sống Trình Mộ Thanh..
Một con rắn cắn một ngụm thì không nói đi, nếu bị nhiều con cắn lên cơ thể, ngẫm lại thật làm cho người khác hoảng sợ, nếu như vậy thà tự đâm đầu ૮ɦếƭ còn tốt hơn …
10p sau, Hách Liên Tuyệt trở lại, vừa đến cửa nhìn thấy Trình Mộ Thanh té xỉu trên đất
Hắn trừng to mắt, chạy nhanh vào, ôm lấy Trình Mộ Thanh ” Em.. em thế nào rồi? Tỉnh lại.. em thế nào?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc