Tổng Tài Đưa Cục Cưng Cho Tôi - Chương 31

Tác giả: Mạc Ngôn Biệt Trí

“Không, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ cô lại đây” Ngôn Dục nói từng chữ, một đôi con ngươi căm tức nhìn Hách Liên Hùng
Uất Sâm Dạ vươg súng, nhắm ngay Hách Liên Hùng, con ngươi nheo lại, âm thanh tràn ngập khí phách ” Nếu ông dám bắn cô ấy, ông cũng không còn cơ hội để sống”
“Được, vậy thử xem” Nói xong, Hách Liên Hùng dùng chút lực nhấn hạ còi, mà cả người hắn kéo cô về phía sau
“Không cần” Ngôn Dục hô, ૮ɦếƭ tiệt, Hách Liên Hùng lấy cô làm bia ngắm
TRình Mộ Thanh trong tay đổ mồ hôi, nói không sợ chỉ là giả thôi
“Hách Liên Hùng, có bản lĩnh thì liền nổ súng đi, đừng tưởng tôi sợ ông, chỉ cần tôi ngã xuống rồi, người kế tiếp chính là ông” TRình Mộ Thanh hô to
“Câm miệng, câm miệng lại cho tôi” Chỉ cần Trình Mộ Thanh mở miệng, Hách Liên Hùng có cảm giác thật căng thẳng
“Tôi chính là không câm miệng, muốn hay khôg tôi với ông đếm từ một đến ba, ông nổ súng” Trình Mộ Thanh bức bách nói
Hách Liên Hùng nhìn cô, súng để trên cổ, tay không khỏi bắt đầu run rẩy, mỗi người đều đang đối diện với thần ૮ɦếƭ, nên trở nên cực kỳ kích động, nhất là Hách Liên Hùng lấy một tay che trời có dã tâm
“Trình Mộ Thanh, cô điên rồi” Ngôn Dục quát to, trừng to đôi mắt
Chính là Trình Mộ Thanh giống như không để ý, lần này tới cứu Tiểu Trạch cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, đôi mắt hướng về người mặt áo trắn, ánh mắt của cô như đang nói với người đó rằng ” Tôi tin tưởng ngươi”
Lúc Hách Liên Hùng muốn nổ súng, một giọng nói từ tính khàn khàn truyền đến, giọng nói không lớn lắm nhưng uy lực mười phần ” Nếu ông dám nổ súng, trong nháy mắt nơi này sẽ nổ tan nát”
Nghe giọng nói đó, Ngôn Dục mặt nhăn lại, quay đầu nhìn lại thấy một người đeo mặt nạ đen đi tới
Quần áo màu đen, tóc đen, mặt nạ đeo cũng là đen, cả người như là ma vương trong đêm tối đang đi đến
Hách Liên Hùng nhìn hắn, tổng cảm có điểm quen thuộc nhưng cũng xa lạ ” Ngươi là ai?”
“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là … nơi này đã được cài đặt sẵn boom, chỉ cần tiếng súng của ông vang lên, bom cũng sẽ tuỳ theo mà nổ đến lúc đó đừng hòng có một người nào mong muốn rời khỏi đây” Người đeo mặc nạ đen nói từng chữ
“Ngươi cho là ta sẽ tin sao?” Hách Liên Hùng lạnh lùng hỏi, không nghĩ tới vì một người phụ nữ này mà lại biết bao nhiêu người đàn ông xuất hiện tại đây, này làm hắn càng thêm phẫn nộ
“Ông có thể đánh cuộc, nổ súng thử xem” Người đeo mặc nạ đen nói
Ngôn ngữ cùng Uất Sâm Dạ đứng đó nhìn hắn, thực rõ ràng, Hách Liên Hùng lo lắng, nhìn thấy ánh mắt của TRình Mộ Thanh không giống nhau, xem ra bên cạnh cô có thật nhiều người giúp đỡ!
Nghĩ nghĩ ” A Cường, chúng ta đi” Nói xong, A Cường bước lên, cầm lấy Trình Mộ Thanh chậm rãi bước ra cửa
Ngôn Dục chạy nhanh đem cởi dây thần cho Tiểu Trạch, đem thằng bé ôm vào lòng иgự¢ ” Tiểu Trạch, cháu thế nào?”
Tiểu trạch không nói gì, mặt tái nhợt, môi cũng trắng bệch, chính là ánh mắt nhìn chằm chằm vào Trình Mộ THanh, nhìn chằm chằm vào người muốn đả thương cô
Người đeo mặt nạ đen cùng Uất Sâm Dạ nhìn Hách Liên Hùng cũng di chuyển rời đi
Đi đến cửa, Hách Liên Hùng khoé miệng gợi lên, đột nhiên cầm súng hướng đến Trình Mộ Thanh ” Các ngươi hãy đi ૮ɦếƭ đi”
Ngay trong nháy mắt, người đeo mặt nạ đen cùng Uất Sâm Dạ đi tới
Uất Sâm Dạ ôm lấy Trình Mộ Thanh, còn người đeo mặt nạ đen thay cô đỡ một vết thương!
Tiểu Trạch nắm chặt tay, viên đạn đánh oai, vừa vặn sát bờ vai của hắn
Hách Liên Hùng không thể tin nhìn cây súng trong tay, trở nên gấp khúc, chính là hiện tại bất chấp tất cả bỏ lại súng xoay người rời đi
Này hết thẩy đều lọt vào tầm mắt của Ngôn Dục, sau đó cúi đầu nhìn Tiểu Trạch, thằng bé đã muốn ngất đi
“Còn có ba phút bom sẽ nổ! Dẫn bọn họ rời đi” Người đeo mặt nạ băng bó cánh tay hướng đến Uất Sâm Dạ hô to
Ngôn Dục cùng Uất SÂm Dạ cả kinh, nguyên bản chỉ nghĩ hắn muốn hù doạ Hách Liên Hùng, chứ khôg nghĩ tới đó là thật, trong nháy mắt Ngôn Dục mang Tiểu Trạch chạy ra ngoài
Uất Sâm Dạ cũng nâng Trình Mộ Thanh chạy ra, đi ngang qua người đeo mặt nạ màu đen, Trình Mộ Thanh còn bắt lấy tay hắn nói ” Cùng nhau đi”
Mọi người đều đang mong đợi người đeo mặt nạ màu đen, Trình Mộ Thanh nhìn ánh mắt của hắn, trogn lòng cả kinh, còn không kịp phản ứng liền lôi kéo cô chạy ra ngoài
“Oanh” Một tiếng, bom vang lên, ngọn lửa bùng phát dữ dội
Ngôn Dục ôm Tiểu Trạch trong иgự¢, hướng đến một nơi để núp
Uất Sâm Dạ cũng ôm Trình Mộ Thanh vào một nơi, gắt gao ôm cô vào trong lòng иgự¢ sợ cô bị thương … Âm Thanh đã yên lặng trở lại, Trình Mộ Thanh ngồi dậy, trong tay nắm chặt Uất Sâm Dạ, quay đầu tìm kím người đeo mặt nạ màu đen nhưng lại không thấy tung tích của hắn đâu
********
–Bệnh viện–
Tiểu Trạch không bị gì chỉ là thân thể có chút suy yếu, còn Ngôn Dục và Trình Mộ Thanh ngoại trừ vết thương sau lưng thì cánh tay cũng có chút trầy trụa, bác sĩ băng bó một chút thì cũng không có gì đáng ngại
Đứng ở hành lang, Trình Mộ Thanh có chút hoảng hốt, người kia là ai? Vì cái gì lại đeo mặt nạ? Cô rõ ràng nhớ lúc lôi kéo tay cô chạy ra, vì sao ra ngoài thì không thấy tung tích đâu nữa
Lúc sau, Ngôn Dục đi tới, nhìn cảnh bên ngoài ” Yên tâm, tạm thời Hách Liên Hùng sẽ không hành động thiếu suy nghĩ nữa”
Trình Mộ Thanh không có quay đầu lại, nhíu mày ” Tôi không có suy nghĩ về chuyện đó”
“Vậy cô đang nghĩ về cái người đeo mặt nạ màu đen sao?” Ngôn Dục nghiêng đầu nhìn cô, hỏi trúng tim đen..
Trình Mộ Thanh quay đầu, kinh ngạc nhìn hắn một cái, cũng không trả lời nhưng biểu tình đã giải thích tất cả..
“Hắn sẽ không sao đâu”
“Anh như thế nào biết?” Trình Mộ Thanh hỏi
“Trực giác”
“Vậy anh biết hắn ta là ai không?”
“Hắn là người đã cứu cô, cô còn không biết thì tôi làm sao biết?”
Bên trong phòng bệnh, Tiểu Trạch tán gẫu cùng Uất Sâm Dạ, nhìn thấy hắn tổng cảm thấy có chút quen thuộc, lại có chút xa lạ, cái loại cảm giác kì quái không nói thành lời
Ngược lại, Ngôn Dục dùng đôi mắt hoa đào ngoắc ngoắc nhìn hắn, không phải là hâm mộ cũng chẵng phải là ghen tị mà là chán ghét!
Uất Sâm Dạ bỗng nhiên đến thành phố A, kiểu như thần không hay quỷ không biết, nhưng làm người khác kinh ngạc nhất chính là hắn đi cứu Trình Mộ Thanh, bọn họ có quan hệ gì? Trực giác nói cho Ngôn Dục biết người đàn ông này nhất định không đơn giản trùng hợp xuất hiện như vậy! Cho nên Ngôn Dục cứ nhìn chằm chằm vào Uất Sâm Dạ
“Cái kia, cám ơn anh đã cứu tôi cùng Tiểu Trạch, thật cám ơn” Trình Mộ Thanh chân thành nói lời cảm tạ
Nhìn bộ dáng Trình Mộ Thanh nói lời cảm tạ, Uất Sâm Dạ câu thần nở nụ cười ” Xem ra, cô thật sự không biết tôi là ai rồi”
Những lời này nghe như thế nào lại không tự nhiên? Chẵng lẽ trong công việc cô đã từng gặp qua Uất Sâm Dạ sao? Bằg không sẽ không nói như vậy …
Xấu hổ cười ” Thật ngại, trí nhớ của tôi không được tốt lắm…”
“Mẹ … mẹ thật không biết chú ấy là ai sao?” Tiểu Trạch ngồi trên giường bệnh hỏi
“Ai?” Trình Mộ Thanh nhíu mày, cô hẳn là biết không?
“Chú ấy chính là Thượng Thúc Thúc á” Tiểu Trạch khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt cuối cùng cũng đã có chút máu lại
“Thượng Thúc Thúc?” Trình Mộ Thanh trau mày thật lâu, cố gắng nhớ ra
“Chính là bên Milan mỗi lần mẹ con mình gặp khó khăn, sẽ có một người tên là Thần Bí Nhân trợ giúp chúng ta a, nhưng người đó chưa bao giờ lộ mặt, không nghĩ tới hôm nay sẽ gặp” Tiểu trạch nhắc nhở TRình Mộ Thanh
Trình Mộ Thanh vỗ vỗ đầu, sau đó trừng to đôi mắt nhìn Uất Sâm Dạ ” Là … là anh?”
Uất Sâm Dạ cười, ánh mắt sủng nịch nhìn cô ” Là tôi…”
TRình Mộ Thanh có điểm không thể tin được, mở Milan đợi 5 năm, hắn cũng không chịu lộ diện, chính là hiện tại hắn lại xuất hiện còn cứu cô nữa, cô có chút không thể ngăn chặn sự kích động trong lòng, dù sao ở Milan hắn cũng đã giúp đỡ cô không ít …
Cô kích động nói ” Anh… anh thế nào lại đến thành phố A? Không phải ở Milan sao?”
Uất Sâm Dạ nhìn nhìn cô ” Biết cô nguy hiểm, tôi tới nhưng vẫn là chậm một bước, thật có lỗi”
NGhe hắn nói vậy, trình Mộ Thanh trong lòng tràn đầy kích động đối với người này tuy không có gặp mặt nhưng quan hệ cứ như ruột thịt vậy, nhìn thấy hắn bất giác xa lạ..
Thấy bộ dạng kích động của TRình Mộ Thanh, Ngôn Dục cắt một tiếng, cái gì mà thần bí nhân thúc thúc, thì ra Uất Sâm Dạ này muốn diễn trò, xem lời nói của bọn họ ái muội như vậy, lại đối với Trình Mộ Thanh tồn oai niệm, Ngôn Dục bĩu môi, quay lưng không muốn nhìn bọn họ nhưng sau đó lại không nhịn được vẫn trộm trộm dòm dòm …
Mà Tiểu Trạch ngồi trên giường, nhìn thấy Trình Mộ Thanh cười, sau đó con ngươi mang theo chút lo lắng, trực giác nhất định không sai, người kia, nhất định là ba!
Nhất định là vậy …! Ba tới cứu mình! Ba không phải không cần mình …! Chỉ cần nghĩ đến đây, người Tiểu Trạch ngập tràn năng lượng..
*****
Ban đêm, sau khi Tiểu Trạch ép buộc yêu cầu thì Trình Mộ Thanh mới đồng ý quay về nghỉ ngơi, Ngôn Dục ở trong bệnh viện cùng thằng bé, nghĩ đến thân thủ Ngôn Dục, Trình Mộ Thanh cũng yên tâm trở về ngủ một chút..
Nằm trên giường bộ dạng nhắm mắt lại rồi chậm rãi mở to mắt, vừa muốn ngồi xuống bỗng nhiên một cái khuôn mặt yêu nghiệt hiện ra trước mặt, doạ thằng bé nhảy dựng, phản bán tát cho hắn một cái
“Này, Tiểu Tử này thế nào lại đánh người?” Ngôn Dục sờ sờ cái má có chút không vui nói, sao lại tàn nhẫn đối với khuôn mặt hắn yêu quý nhất mà đánh vậy!!!
Nhìn thấy hắn, Tiểu Trạch nhè ra khí ” Ngôn Dục, người doạ người, sẽ Gi*t ૮ɦếƭ người nha, hơn nữa, ai biết là chú, cháu còn nghĩ là người bắt cốc cháu kìa…”
Ngôn Dục nhìn thằng bé, cái kiểu nói chuyện phúc hắc này chẵng khác gì Trình Mộ Thanh, hắn nhịn tức giận, lườn một cái ” Nói đi, kêu chú ở lại là có mục đích gì”
“Dạ…” Tiểu Trạch nghĩ nghĩ, một đôi con ngươi nhìn hắn ” Chú có biết cái người đeo mặt nạ đen là ai không?”
Ngôn Dục cũng nghĩ nghĩ, liếc một cái ” Cháu hỏi chuyện này để làm gì?”
“Cháu muốn tìm người đó”
“Cháu không biết hắn là ai thì làm sao tìm?”
“Chúng ta phải tìm Hách Liên Tuyệt, này chú tổng nên biết chứ?” Tiểu Trạch hỏi lại
Lúc này, Ngôn Dục ngẩn ra xoay người, ánh mắt hoài nghi nhìn thằng bé, Tiểu Trạch cũng nở nụ cười nhìn Ngôn Dục, một nụ cười hồn nhiên làm cho hắn hoài nghi hai con mắt của mình
“Chú không biết hắn” Ngôn Dục phủ nhận
“Phải không? Chẵng lẽ không phải chú ấy kêu chú từ Mĩ trở về để bảo vệ mẹ cháu sao?” Tiểu Trạch nói trúng tim đen
Ngôn Dục cả kinh ” Cháu như thế nào biết?”
Tiểu TRạch cười hắc hắc thần bí, lúc sau Ngôn Dục nhớ tới lúc Tiểu Trạch bị trói, ánh mắt của thằng bé nhìn khẩu súng sau đó nắm chặt hay tai lại khẩu súng kia liền bị bẽ cong … Nghĩ đến đây, Ngôn Dục cảm giác một trận lạnh lẽo..
“Muốn chú đưa đi cũng được nhưng có một chút vấn đề”
Tiểu Trạch nhìn nhìn NGôn Dục, hào phóng gật đầu ” Được, chú cứ hỏi”
Vì thế Ngôn Dục tiến đến bên cạnh Tiểu Trạch ” Này, chú hỏi cháu, ngày đó cháu….”
“Chỉ cần cháu hỗ trợ không ẹ cháu cùng cái người gọi là Uất Sâm Dạ ở cùng chỗ, chú liền dẫn cháu đi còn có đừng quên đáp ứng chuyện kia của chú”
“Được!”
TRải qua một phen bàn luận, hai người vỗ tay một cái, thống nhất mọi chuyện
–Ban Đêm –
Lén lúi tiêu sái ra khỏi bệnh viện, đứng ở cửa, bầu trời lộ vẻ nửa vầng trăng, ánh sáng rạng ngời, gió thổi nhè nhẹ, lành lạnh, thực sự rất khoan khoái
Ngôn Dục nhíu mày, cúi nhìn ” Tiểu Trạch, cháu có thể hay không ” Vèo” một cái liền biến mất không thấy, sau đó ” vèo ” một cái lại xuất hiện?” Đây là câu hỏi ngu ngốc nhất của Ngôn Dục trong 25 năm qua..
Tiểu Trạch lườm lườm ” Cháu là người không phải thần thánh”
Ngôn Dục nghĩ nghĩ, nhưng tổng cảm thấy Tiểu Tử này có cái đặc dị công rất kì dị, nhưng cuối cùng vẫn tìm thấy chiếc xe thể thao của mình, mang Tiểu Trạch chạy đi
(TT: đặc dị công của em TRạch Trạch là trùm làm nổ lốp xe của người ta =))))))))]
Ngôn Dục mang theo Tiểu Trạch xuất hiện trong biệt thự của Hách Liên Tuyệt
Hách Liên Tuyệt cầm ly rượu, trên người mặc quần áo hưu nhàn ( chắc là đồ ngủ), tuy rằng quần áo rất đơn giản nhưng làm cho hắn không thể nào thoát khỏi sự cao quý câu dẫn cả
Trên cánh tay có vết trầy, chính là hắn không để ý, thậm chí băng bó cũng không có, vết thương không chảy máu nhưng thoạt nhìn có chút nhiễm trùng..
“Sau lại tới đây?” Hách Liên Tuyệt nhìn Ngôn Dục, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Tiểu Trạch, sắc mặt của thằng bé đã tốt hơn nhiều, nghĩ nghĩ ánh mắt hắn lại dịch chuyển đi nơi khác
Ngôn Dục bước qua nhìn tay hắn, ngưng mi ” Tuyệt, cái người mang mặt nạ đen ngày đó có phải là ngươi?”
Hách Liên Tuyệt bước đến sofa, hai cái chân vắt chéo, tao nhã uống một ngụm rượu ” Cái gì mà người đeo mặt nạ? Hai ngày không thấy chú em rồi, ở đây nói bậy bạ gì?”
Ngôn Dục nhìn chằm chằm vào hắn, tựa hồ như nhìn ra sơ hở từ hắn vậy ” Tuyệt, không cần giả bộ với tôi, chúng ta quen biết nhiều năm rồi, chẵng lẽ ngay cả anh mà tôi cũng không hiểu sao?”
(TT: đổi cách xưng hô cho ảnh men một chút=))]
HÁch Liên Tuyệt khinh miệt gợi lên, cầm ly rượu uống cạn sạch
Tiểu Trạch một bên nhìn bọn họ nói chuyện, nhất là Hách Liên Tuyệt, cái khuôn mặt không thể nhìn ta đang nghĩ gì
Ngôn Dục thờ phì phì, cầm lấy tay hắn ” Vậy nói cho tôi biết cái vết thương này là sao?”
“Trầy da mà thôi! Có gì lớn lao mà thắc mắc?” Hách Liên Tuyệt nói, sau đó rút tay về
Trầy da? Hách Liên Tuyệt mà đánh 10 người thì cũng khó mà làm hắn bị thương, hiện tại như thế nào lại bị trầy da? Lời nói dối thấp kém vậy mà cũng có thể nói ra
“Được, cho dù anh không phải là người đeo mặt nạ, thì mấy hôm nay ở đâu sao tôi không thể liên hệ được?”
“Xuất ngoại làm chút chuyện” Hách Liên Tuyêt lưu loát trả lời, hoàn toàn không nhìn ra có gì khác lạ, ngoại trừ vết thương của hắn, thật khó có thể hắn chính là người đeo mặt nạ
Ngôn Dục nhìn Hách Liên Tuyệt, mày trau lại, vì cái gì mà hiện tại Hách Liên Tuyệt trở nên lạnh lùng, ãm đạm như vậy?
Còn đang suy nghĩ, tiểu Trạch chậm rãi đi tới, buông balo, sau đó lấy bên trong balô ra một số thuốc, bông băng, nước rửa vết thương và vài thứ linh tinh khác, một loạt để trên bàn, sau đó lấy tay Hách Liên Tuyệt đặt trên đùi mình, cầm nước rửa rửa vết thương cho hắn …
Nhìn thấy bộ dạng nhỏ bé, cẩn thận của Tiểu Trạch, không khỏi xúc động, theo bản năng, Hách LiênTuyệt không rút tay về, mà tuỳ ý để cho Tiểu Trạch băng bó vết thương
Động tác của Tiểu Trạch rất nhẹ nhưng có chút không thuần thục, Hách Liên Tuyệt cũng không mở miệng nói gì chỉ chằm chằm nhìn Tiểu Trạch
hai người, không ai nói ai cái gì, nhưng có thể hiểu nhau, giống như có thần giao cắt cảm vậy, hô hấp cũng trở nên khó hơn, loại cảm giác này thật kì quái
Ngôn Dục kinh ngạc nhìn Tiểu Trạch, mấy thứ này thì khi nào thằng bé chuẩn bị vậy? Hắn như thế nào cũng không biết? Mặc kệ là khi nào, mà cảnh tượng trước mặt này nhìn rất chua xót …
Băng bó xong, Tiểu Trạch thu dọn đồ đạt một chút ” Ngôn Dục, chúng ta đi thôi”
Cả quá trình, thằng bé thậm chí không nói một câu với Hách Liên Tuyệt, băng bó xong liền muốn rời đi
“Tiểu Trạch…”
Tiểu TRạch dừng lại, cước bộ ngẩn ra, quay đầu
“Mấy ngày nay chú có việc, hãy bảo vệ tốt chính mình”
Tiểu Trạch nâng con ngươi nhìn Ngôn Dục, sau đó khoé miệng chậm rãi nỡ nụ cười
****************
“Cháu rốt cuộc nghe được cái gì?” Ngôn Dục một bên lái xe hỏi
“Không có gì” Tiểu Trạch trả lời cho có lệ
“Không có khả năng, nếu như không có gì, cháu làm sao biến thành cái dạng cao hứng này?” Ngôn Dục không nhịn được hiếu kỳ hỏi, trên thế giới này, có thể thông qua con người bắt tay nói lời từ biệt, này thái thái rất–không có**! ( không hiểu câu này lắm)
“Ai nha, thật sự không có gì” Tiểu Trạch không kiên nhẫn nói
(TT: chọc đi chọc đi, một hồi nổ lốp xe bây giờ =))]
“Không được, cháu có nói không? Nếu không nói chú liền méc mẹ cháu hôm nay cháu đi tìm Hách Liên Tuyệt, nếu như cô ấy biết cháu đã biết sự thật là Hách Liên Tuyệt là ba cháu thì cháu đoán xem mọi việc sẽ như thế nào?” Ngôn Dục uy Hi*p
“Được được, chú cứ nói đi, nói đi, dù gì cũng là chú trở cháu đến tìm Hách Liên Tuyệt a ” Tiểu Trạch rõ ràng đùa giỡn lại
“Cháu
–”
Ngôn Dục nhìn nhìn, sau đó cường ngạnh gật đầu ” Được, cháu là đồ sói lang, về sau có chuyện gì đừng cầu chú”
Tiểu Trạch sửng sốt, nhìn Ngôn Dục, nghĩ nghĩ ” Thật là, chú biết cách làm cho người khác ** a”
“Tuyệt tâm tư của hắn rất khó đoán, có thể hiểu tâm tư của hắn, xem như là viên mãn ” Ngôn Dục nói, chính là quay đầu nhìn ” Tiểu Trạch, cháu mới nhiều á, bắt đầu nói chuyện không tính toán gì hết”
Tiểu TRạch suy nghĩ lại muốn, cân nhắc cân nhác, cuối cùng nhìn hắn ” Được, cháu sẽ nói cho chú biết nhưng chú tuyệt đối đừng nói cho người khác biết”
Vừa nghe câu này, Ngôn dục một đôi mắt hoa đào toả sáng ” Được, chú cam đoan”
Vì thế Tiểu TRạch khó xử mở miệng ” Lúc cháu giúp Hách Liên Tuyệt bôi thuốc, chú ấy đã suy nghĩ………..”
“Nghĩ gì?” Ngôn Dục nhìn nhìn, một bộ dạng tò mò nóng vội ” Mau nói a…”
“Nghĩ đến năm năm trước cùng mẹ cháu xxoo, sau đó có cháu…”
Ngôn Dục sửng sốt, quay người nhìn Tiểu Trạch, không trách được vì sao thằng bé không nói ra thì ra là chuyện này …
Bất quá nhìn Tiểu Trạch, gương mặt ửng đỏ, Ngôn Dục cườii hắc hắc ” Con nít không nên nha”
“Xí, cái gì mà con nít không nên? Chú ẻo lả thì biết cái gì?” Tiểu Trạch bất mãn phản bác
“Bác gái? Ẻo lả?” Ngôn Dục mặt đỏ lên ” Ngươi cái rắm tiểu hài tử, chú là nam nhân đích thật nha! Cái gì mà ẻo lả, ai dạy cháu hả?”
“Mẹ cháu dạy đó, mẹ còn nói không nên chấp nhặt với chú” Tiểu trạch không chút lưu tình, bán đứng Trình Mộ Thanh
Ngôn Dục nhất thời tức giận, đột nhiên tăng tốc độ xe ” TRình Mộ Thanh, cô ૮ɦếƭ chắc”
Tiểu TRạch ngồi trên xe, đối với tốc độ này không có khái niệm gì, nhăn mặt lại nghĩ nghĩ đến tình cảnh bôi thuốc cho Hách Liên Tuyệt
“Ngôn Dục……”
“Gọi chú để làm gì nữa” Hắn còn đang trong cơn giận giữ
“Lúc cháu bôi thuốc cho ba cháu, cuối cùng ba còn suy nghĩ ………. Gi*t người”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc