Tổng Tài Đưa Cục Cưng Cho Tôi - Chương 30

Tác giả: Mạc Ngôn Biệt Trí

Trình Mộ Thanh cùng Ngôn Dục xuất hiện trong biệt thự của Hách Liên Tuyệt, nhìn thấy hắn, Trình Mộ Thanh đầy nước mắt, cuống cuồng nói ” Em cầu anh, hãy đến cứ Tiểu Trạch, van xin anh hãy cứu thằng bé”
Hách Liên Tuyệt có chút khó hiểu nhìn cô, nhìn thấy TRình Mộ Thanh không nói rõ được, Ngôn Dục đem mọi việc kể lại cho Hách Liên Tuyệt
“Hách Liên Tuyệt, hiện tại chỉ có anh mới có thể cứu Tiểu Trạch, cầu anh, cứu thằng bé…”
Hách Liên Tuyệt nhìn cô, đôi mắt ngập tràn lãnh ý ” Trình Mộ Thanh, em thật là thay đổi nhanh nha, ngày hôm qua còn đuổi anh đi, hôm nay đã chủ động đến van cầu anh? Em nói thằng bé không phải con anh,thế thì vì cái gì phải cứu nó?”
“Không” Trình Mộ Thanh nhìn hắn, nước mắt giàn dụa ” Mặc kệ việc gì, thằng bé đều vì anh mới gặp chuyện không may … Huống gì………. thằng bé……. chính là con anh” Trình Mộ Thanh cắn môi, gian nan nói ra từng chữ
“Chính hôm qua em cãi lại, khăng khăng nói thằng bé không phải con anh, hôm nay lại đến đây nói rằng Tiểu Trạch là con của anh? Em không phải là đang đùa với con nít chứ? Em cho rằng tất cả đàn ông đều phải vây quanh em sao?” Hách Liên Tuyệt lạnh lùng nói, ngữ khí lộ vẻ trào phúng
“Tiểu Trạch chính là con của anh, là của anh” TRình Mộ Thanh không biết nói thế nào hắn mới tin tưởng ” Đó là sự thật, năm năm trước, cái đêm đó em và anh cùng nhau … hôm sau em phải đi Milan, chính là qua đó em mới biết mình mang thang, đứa bé là của anh, là của anh.. thật sự … van cầu anh cứu thằng bé” Trình Mộ Thanh nói, một bên gào khóc, cơ hồ cầu xin hắn giúp cô
Hách Liên Tuyệt con ngươi hẹp dài, ánh mắt dừng lại trên người cô, Trình Mộ Thanh nhìn hắn, sau đó hai chân quỳ xuống, hắn đột nhiên trừng to mắt muốn lấy tay đỡ cô chính là vươn tay ra rồi lại rút về
Lúc đó, Ngôn Dục cũng thật ngỡ ngàng nhìn cô
“Em biết, không cho anh và Tiểu Trạch nhận thức là rất đáng giận, anh muốn hận em thì hận, còn Tiểu Trạch thì vô tội, thằng bé không biết gì hết, cho nên van cầu anh cứu thằng bé, nó cũng là con của anh, chẵng lẽ anh muốn ba của anh giết Tiểu TRạch sao?” Trình Mộ Thanh khóc lớn hỏi
Hách Liên Tuyệt nhìn cô, sau đó tàn nhẫn dồn ép đến gần ” Không cần ở đây đóng kịch nữa, nếu như theo lời em nói, anh nhớ không lầm thì nó có thể là con của bất kì ai”
Trình Mộ Thanh kinh sợ, há hốc mồm nhìn hắn, khoé miệng gợt lên một tia cười lạnh sau đó chậm rãi đứng dậy ” Được, anh không giúp, em sẽ tự đi, cho dù ૮ɦếƭ, em cũng sẽ ૮ɦếƭ một chỗ cùng Tiểu Trạch” Nói xong xoay người bước đi
Nhìn thấy Trình Mộ Thanh, Ngôn Dục nóng nảy ” Tuyệt…”
Hách Liên Tuyệt mày túc khởi, nhìn bộ dáng của cô, một đôi ngươi hiện lên tia đấu tranh gay gắt..
“Tuyệt, thật không nghĩ ngươi nhẫn tâm vậy, không đi thì thôi, tôi đi” Ngon dục tức giận, căm tức liếc hắn một cái rồi cũng xoay người rời đi
Nhìn bóng dáng bọn họ, Hách Liên Tuyệt con ngươi thuỳ hạ, u lục không nói nên lời
trình mộ thanh vừa chạy ra cửa, Ngôn dục liền đuổi theo ” Tôi đi cùng cô”
Trình Mộ Thanh nhìn hắn, cũng lười nói thêm gì, gật gật đầu lên xe, quay đầu lại nhìn biệt thự, ánh mắt lạnh lẽo buồn tẻ, Ngôn dục nghiêng đầu, nhíu mày ” Thật ra … Tuyệt … cũng có chút khó xử..”
“Quên đi, hiện giờ, tôi Tiểu Trạch với anh ta không có quan hệ gì cả” Trình Mộ Thanh đánh gảy lời nói của Ngôn Dục
Ngôn Dục mặt mày càng nhăn nhó ” Ý cô là, Tiểu Trạch thật sự là con của Tuyệt sao?”
“Không, hiện tại thì chỉ còn là con của tôi thôi, một mình tôi” Trình Mộ Thanh kiên
quyết nói
Ngôn Dục liếc cô một cái, hiểu được lời nói của cô, đồng thời âm thầm nghĩ đến đặt lễ đính hôn, nếu Tuyệt còn không có bối rối, khiến cho hắn đến đây, về sau sẽ không hối hận, huống chi…
Nghĩ đến đây, Ngôn dục cứ thế lái xe về phía trước..
“Chúng ta sẽ đi đâu bây giờ?” trình Mộ Thanh hỏi
“Cứu Tiểu Trạch”
“Nhưng hiện tại chúng ta cũng không biết Tiểu Trạch bị nhốt ở đâu” Trình Mộ Thanh lo lắng hỏi
Ngôn Dục một đôi con ngươi trở nên tàn nhẫn, nở nụ cười tà ác ” Ai nói không biết?”
Trình Mộ Thanh nhìn nhìn hắn ” Anh
–”
Ngôn Dục khôg có tái trả lời, mà tốc độ xe càng nhanh hơn, hướng đến cái nơi kia mà chạy, trong lúc bọn họ nói chuyện, hắn đã tìm được nơi Tiểu trạch đang ở, xe chạy trên giường vèo vèo như trận bão táp, hai mươi phút liền đến một cái nhà máy đã bỏ hoang..
Bên ngoài có chiếc xe đậu, còn có thêm hai người đàn ông..
Ngôn dục quay đầu lại, sắc mặt yêu nghiệt mang theo vài phần tàn nhẫn, tung theo vài phần mị hoặc lòng người ” Thế nào? Có sợ không?”
“Sợ” Trình Mộ Thanh nói ” Nhưng cũng phải đi” Lúc nói câu này, ánh mắt cô trở nên tàn nhẫn
Ngôn dục rất quen với cách nói chuyện của cô, tà mị cười, đi lên thoải mái giải quyết hai người giữ cửa, Trình Mộ Thanh không ngờ hắn lại thân thủ tốt như vậy, không khỏi nhìn hắn với cặp mắt khác xưa, lúc này có chút tin tưởng
Ngôn Dục trấn định lại vẻ mặt yêu nhiệt, bước chân nhẹ nhàng đi vào, Trình Mộ Thanh theo sát..
Mặt sau của Ngôn dục hắn vẫn là người đàn ông rất có mị lực..
Cửa sắt mở ra
Bên trong, 20 người mặc trang phục màu đen, mặt lạnh băng không chút thay đổi, còn có Tiểu TRạch đang bị trói trên mặt đất, cái miệng của thằng bé bị bịt lại, ánh mắt cũng bị che đi
“Tiểu Trạch…” Nhìn thấy Tiểu Trạch, Trình Mộ Thanh định xông lên
Lúc này, Ngôn Dục bắt được cánh tay của cô, sau đó lắc lắc đầu, vì vậy cô nhịn xuống, chính là trong lòng muốn mắng Hách Liên Hùng ngàn vạn lần
Ngôn Dục cùng Trình Mộ Thanh hướng đến phía trước, mà Hách Liên Hùng cũng đã an vị trong một cái ghế, tay cầm quải trượng, trên mặt nở nụ cười tàn nhẫn, tựa hồ như hắn là chúa tể của thế giới này
Trình Mộ Thanh dùng ánh mắt hung hăng nhìn ông ta
“Các người rốt cuộc cũng đến rồi? Bất quá ngoài dự kiến chỉ có hai người ” Hách Liên Hùng chậm rãi nói, trên mặt nở nụ cười cực kì tàn nhẫn
“Hai người thì sao? Chẵng lẽ Hách Liên Lão sợ?” Ngôn Dục mị hoặc, giọng nói mang theo vài phần uy nghiêm, nhìn Hách Liên Hùng, cả người phát ra một trận lạnh lẽo, lúc này Ngôn Dục khác với bình thường..
“Sợ? Ha ha ha, tiểu tử, khẩu khí của cậu có phải hay không rất điên cuồng ngang ngược?” Hách Liên Hùng mạnh mẽ cười một tiếng
“Tôi luôn luôn điên cuồng ngang ngược như vậy…” Âm thanh Ngôn dục mị hoặc nói
“Hôm nay, cho dù các người biến khỏi thế giới cũng không là vấn đề”
“Thực sợ ngài không có cái bổn sự kia rồi” Ngôn dục nói ” Tốt thôi, tôi tới đây không phải múa mép khua môi với ông, muốn thế nào mới thả Tiểu Trạc?”
“Thả? Tôi bắt nó, không có tính toán sẽ thả” Hách Liên Hùng nói
Vừa nghe đến đây, Trình Mộ Thanh càng thêm nóng nẩy ” Hách Liên hùng, có chuyện gì thì hảy hướng đến một mình tôi thôi, bắt cóc một đứa nhỏ thì tính cái gì?” Trình Mộ Thanh hô to, nguyên bãn nghĩ đến hắn chính là **, không nghĩ ra hắn tàn nhẫn như vậy
(JJ: không thoả, ( thằng cha già này quá ác, nhưn bản W không có ghi từ để diễn tả, cứ ** làm ình không thể nào thay đổi được, cũng không có cách nào dùng từ để diễn tả ông già này)
“Một cái đứa con hoang giả mạo là của Hách Liên Gia, tất nhiên ta phải diệt trừ! Ta tuyệt đối không cho phép ai huỷ hoại thanh danh của Hách Liên Gia” Hách Liên Hùng nói, nhìn biểu tình của TRình Mộ Thanh, tràn ngập hận thù, thậm chí hận đến mức không thể mau giết cô cho xong
“ai giả mạo đứa nhỏ của Hách Gia? Tiểu Trạch với Hách Gia nửa điểm cũng không có liên quan, ông nhanh chóng thả thằng bé ra” Trình Mộ Thanh vội vàng hô to, trong lòng ngập tràn sự sợ hãi, này Hách Liên Hùng không phải ngồi không
Ngôn dục theo dõi ông ta, khoé miệng cũng chậm chậm gợi lên ” Hách Liên Lão, Tiểu trạch có phải con trai của Hách Liên Tuyệt hay không thì có lẽ ông đã biết rồi, nếu vậy thì có thật là giả mạo không?”
“Ngươi

” Hách Liên Hùng sắc mặt có chút thay đổi
“Lúc trước, vô luận ông giết đứa nhỏ của Tuyệt, hắn cũng không phản kháng, bởi vì hắn biết đó không phải là con của hắn, nhưng lúc này, nếu Tuyệt biết đến, hắn sẽ dễ dàng buông tha sao?” Ngôn Dục trong lời nói như là có ma lực đánh vào trong tâm lý của Hách Liên hùng
Trình Mộ Thanh hoảng sợ nhìn Ngôn dục, ý của hắn phải là……..
“Ngươi nói hưu nói vượn cái gì? Rốt cuộc ngươi là ai? Là Ai?”
“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là nếu ông thật sự làm vậy, Tuyệt nhất định sẽ thoát ra khỏi sự sắp xếp của ông, thoát ra khỏi sự khống chế của ông” Ngôn dục giống như cũ, đánh vào tâm lý của ông ta
“Ngươi

” Hách Liên Hùng thay đổi sắc mặt, càng thêm khó coi, căm tức
Trình Mộ Thanh đứng một bên, trong lòng lo lắng bất an
“Ha ha ” Thúc ngươi, Hách Liên Hùng mạnh mẽ nở nụ cười ” Nếu như vậy, ta chỉ có thể tặng các ngươi một vé rời khỏi thế giới mà không chút động tịnh gì, vĩnh viễn sẽ không ai biết đến…”
Nguyên bản nghĩ đến ông ta chính là đối với đứa nhỏ giả mạo của Hách Liên Gia thật tàn nhẫn, nhưng cô cũng không ngờ ông bản chất không phải là tàn bạo mà là giống như động vật máu lạnh, *** không chớp mắt. Nụ cười lạnh lùng tàn nhẫn như thế làm cho người khác không khỏi run lên
Hách Liên Hùng vung tay, những tên mặc bộ trang phục màu đen chậm rãi vây quanh bọn họ, Ngôn Dục và Trình Mộ Thanh ở bên trong, lúc ngày Ngôn Dục kéo cô vào sát người, dùng âm thanh nhỏ nhất chỉ có hai người có thể nghe được nói ” Chờ một chút, tôi theo chân bọn họ có thời điểm cô bỏ chạy cầu cứu Tiểu Trạch, sau đó lôi kéo thằng bé chạy đi, dùng sức mà chạy đừng quay đầu lại, chìa khoá xe tôi đã để vào trong người của cô rồi…”
Trình Mộ Thanh hoảng sợ, nâng mâu lo lắng nhìn hắn ” Vậy còn anh thì sao?”
Cái miệng của hắn tà mị gợi lên, một đôi mắt hoa đào tựa như có ma lực làm cho người ta nhịn không được mà bị hút vào, chính là hiện tại Trình Mộ Thanh không có tâm trí nhàn hạ để thưởng thức điều đó
“Cô yên tâm, tôi sẽ không có việc gì…” Vừa mới dứt lời, Ngôn Dục như trận gió liền xông ra ngoài, ra đòn với những tên vệ sĩ
TRình Mộ Thanh không quên lời hắn dặn dò, hiện tại phải trân trọng từng giây, theo đám người chạy ra hướng tới Tiểu TRạch, Hách Liên Hùng ngồi yên, tựa như một chút cũng không lo lắng gì, thấy cô hướng đến Tiểu Trạch, ông ta gọi A Cường nói nói, A Cường gật gật đầu, khuôn mặt máu lạnh hướng đến Trình Mộ Thanh
Ngôn Dục thân thủ nhanh nhẹn, thậm chí mỗi động tác đều tản ra sự độc đáo, đẹp mĩ không cần làm ra vẻ mà chính là tự nhiên, quan trọng hơn là, hắn thoạt nhìn rất bình thản xuống tay cực kỳ mạnh, không hề sơ xuất gì
Đang lúc đánh nhau, ánh mắt một phiếc liền thấy A Cường đang đi về hướng Trình Mộ Thanh, A cường chính là người xuất ngũ trong bộ đội đặc chủng, đã từng trải qua quá trình tôi luyện, hắn là dạng người không bao giờ nói đến tình cảm, cũng chẳng có tính người, như một con robốt, chỉ biết có vâng theo lời người khác!
“****”! Ngôn Dục đá một cước đến người trước mặt sau đó chạy sang phía Trình Mộ Thanh
“Cẩn Thận”
Lúc A Cường đang hạ cây gậy xuống, Ngôn Dục đã không kéo kịp cô, chỉ có thể bay nhanh đến mà nhận đỡ đòn của cái gậy dùm cô

A–”
Ngôn Dục đưa đầu ra, phát ra âm than*** nề
Trình Mộ Thanh đang cởi dây giúp Tiểu Trạch, nghe được âm thanh đau đớn bên tai, quay đầu lại Ngôn Dục đã ngã trên thân thể của cô
“Ngôn Dục” Trình Mộ Thanh trừng to mắt, hét ra một tiếng
Tiếp giây theo, A Cường lại tiếp tục hạ gậy xuống, Trình Mộ Thanh xoay người, ôm Ngôn Dục vào trong lòng, vì thế cái cú đánh hạ của A Cường hoàn toàn đổ lên người của cô

A–”
Trình Mộ Thanh hét lên, xương cốt phía nhau tựa như vỡ nát ra
Ngôn Dục nhìn thấy cô ôm mình, một đôi mắt hoa đào mở to, tràn đầy hoảng sợ “Cô –”
Trình Mộ Thanh kiên cường nhịn xuống, lấy cánh tay chống đỡ đứng dậy, nói từng chữ một ” Anh có thể bảo vệ tôi, vậy vì cái gì mà tôi không thể bảo vệ lại anh?”
Bảo vệ, chưa từng có ai nói qua bảo vệ hắn cả, ngay cả cái nữ nhân kia cũng chưa từng …Nhìn Nhìn TRình Mộ Thanh, ánh mắt tràn ngập sự khẳng định …
“A Cường, trực tiếp nổ S***g giết bọn họ” Hách Liên Hùng phân phó hô
TRình Mộ Thanh không tin vào lổ tai của mình, quay đầu căm tức nhìn Hách Liên Hùng “Đúng là người máu lạnh, vậy mà còn vọng tưởng khống chế vận mệnh người khác, cuộc đời này ông nhất định sẽ thua, ông đúng là kẻ đáng thương sẽ gặp báo ứng, đời này, ông sẽ cô độc một mình đến ૮ɦếƭ”
“A Cường, giết cô ta, giết bọn họ” Hách Liên Hùng tức giận hô
Trình Mộ Thanh căm tức, một chút cũng không sợ hãi
A Cường nhìn Trình Mộ Thanh cùng Ngôn Dục, trên mặt không biểu hiện sự thương hại gì, lấy S***g ra nhắm ngay bọn họ
Ngôn Dục cắn răng liều mạng
“Đùng” Một tiếng, Ngôn Dục vừa định ra tay liền thấy A Cường té trên mặt đất, băng bó cánh tay đầy máu của mình, máu chảy ra ngoài không ngừng, ngoái đầu nhìn lại một thân ảnh mặt bộ đồ trắng đứng đằng sau, quần áo đối lập cùng thân thể, bất đồng chính là hắn nhìn rất dày, nhưng ẩn ẩn một cỗ khí phách làm cho người ta không thể khinh thường
Mâu quang, đảo qua Trình Mộ Thanh trên mặt đất, đôi mắt đầy sự đau tiếc, chợt lướt qua, chính là cho dù như vậy, cũng bị Ngôn Dục bắt giữ được
Hách Liên hùng đứng dậy nhìn hắn ” Ngươi là ai? muốn làm gì?”
Người mặc đồ trắng, khoé miệng nhẹ nhàng gợi lên ” Tôi là ông nội của ông, đến để chống lại ông”
Hách Liên Hùng thay đổi sắc mặt, lập trức trở nên khó coi
Ngôn Dục quay đầu lại, ánh mắt nghi hoặc nhìn Trình Mộ Thanh ” Bạn của cô sao?”
TRình Mộ Thanh lắc đầu ” Không biết”
Ngôn Dục thực rõ ràng không tin, ánh mắt vừa rồi không giống nhau
“Các người
sao rồi?” Người mặc quần áo trắng hỏi
Ngôn Dục đứng dậy, nhìn hắn, một đôi mắt hoa đào mang theo một tia địch ý ” Không sao”
“Các người hôm nay ai cũng không được rời khỏi đây” Hách Liên Hùng hô, sau đó vung tay ” Đem bọn họ toàn bộ *** cho ta”
Nhận được mệnh lệnh của Hách Liên Hùng, tất cả đều vọt lên, A Cường vừa rồi bị thương cũng chạy đến
Trong khoảng thời gian ngắn, lại phải đánh nhau, người mặc đồ trắng cùng đánh nhau với A Cường, còn Ngôn Dục giải quyết những tên mặc đồ đen, Trình Mộ Thanh phía sau thì giải cứu cho Tiểu Trạch
“Mẹ” Tiểu TRạch hô
“Tiểu Trạch không phải sợ, mẹ tới cứu con đây” Trình Mộ Thanh nói, một bên cởi bỏ dây thừng ra
“Mẹ

Cẩn Thận” Tiểu TRạch hô to
Phía sau, Hách Liên hùng đi đến gần Trình Mộ Thanh, cầm khẩu S***g chỉa thẳng vào đầu của cô
“Các người toàn bộ dừng tay lại” Hách Liên Hùng hô to
Người bị xử lý cũng đã 7,8 phần, chỉ còn lại người mặc áo trắng đang đánh nhau cùng A Cường, nghe được giọng nói của Hách Liên Hùng cũng dừng tay lại
Ngôn Dục nhìn Hách Liên Hùng, còn có cây S***g đang chỉa vào đầu Trình Mộ Thanh, nhất thời gương mặt tuyệt mỹ hiện lên tia sát ý ” Lão già kia, ông dám đả thương cô ấy, tôi sẽ giết ông”
Hách Liên Hùng khoé miệng gợi lên ” Được, lúc cậu giết tôi thì trước tiên nên nhìn xem là S***g của ai nhanh hơn”
TRình Mộ Thanh chậm rãi đứng dậy, nhìn Ngôn Dục ” Ngôn Dục không cần lo cho tôi, nhất định anh phải cứu Tiểu Trạch ra khỏi đây”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc